Thành phố lùi lại phía sau lưng khi Mộc Lan đi đến bờ sông. Quân đội được lệnh tập trung tại Luoyang, thành phố mà vua Yangdi đã dựng cung điện thứ hai của ông. Con đường đi dọc bờ sông đến thành phố Luoyang dài khoảng hai trăm dặm. - Cố lên, ngựa thân yêu của ta ạ. - Mộc Lan vỗ về con ngựa của mình. - Chỉ ba ngày thôi là chúng ta có thể đến được chỗ tập hợp của quân đội nhà vua. Một giờ trôi qua, rồi hai giờ. Thành phố càng ngày càng xa khuất phía sau lưng và Mộc Lan không nhìn thấy một bóng người nào trên.đường. Thời tiết lúc này rất khắc nghiệt nên mọi người thường ngồi trong nhà không muốn đi ra ngoài đường. Con ngựa của Mộc Lan thong dong trên đường trong khi chủ nó lại chìm vào những mộng mơ rất lạ. Bỗng nhiên ở chỗ ngoặt có một người đàn ông xuất hiện và gọi to: - Này, tráng sĩ! Anh đang lên đường gia nhập quân đội nhà vua đấy ư? Mộc Lan nhìn thấy một gã thấp lùn, béo phệ và khuôn mặt có vẻ khó tin cậy. Cô nghĩ đây là một dịp lí tưởng để thử thách bộ mặt mới hóa trang của mình nên nói: - ông nói đúng đấy! Tôi mới rời Ye sáng nay đến Luoyang để gia nhập quân đội nhà vua. Con ngựa của tôi đã khát, còn tôi thì đói lắm rồi. ông có gì cho chúng tôi ăn không? - Chúa ơi, tôi chỉ là một nông dân nghèo khổ, lấy đâu ra các thứ cho anh bây giờ? - Tôi sẽ trả tiền cho ông không thiếu một xu! - Thế thì lại là việc khác! Hãy theo tôi! Người đàn ông nọ dẫn Mộc Lan đi qua một dãy nhà, phần lớn đều tiêu điều xơ xác và vắng vẻ. Đoán là Mộc Lan ngạc nhiên, người đàn ông giải thích: - Tất cả những người thân quen của tôi đều đã chuyển đi nơi khác rồi, chỉ có mình tôi ở đây thôi. Rồi ông ta mang nước đến: - Cái này là cho ngựa của anh. Còn với anh, tôi chỉ có một ít cơm và bột kê mời anh thôi. - Cũng được! - Mộc Lan đồng ý. Cô ngồi xuống thềm và luồn vào túi ngực, lấy cả xâu tiền ra để trả cho người đàn ông nọ mấy đồng. Cô không để ý thấy ánh mắt gian giảo của gã vừa lóe lên những tia ranh mãnh. Sau bữa ăn, Mộc Lan lên đường. - Bài kiểm tra đầu tiên đã thành công. - Mộc Lan nghĩ. - Không ai nhận ra mình là gái giả trai. Cô đi khá lâu bên bờ sông. Con đường này rất gập ghềnh khúc khuỷu. Con đường đi dần.vào một cánh rừng tối tăm, và mùa thu bắt đầu tô điểm những chiếc lá đỏ ối tràn ngập khắp khu rừng. Mộc Lan thanh thản rảo bước trong yên lặng, chỉ có tiếng vó ngựa rền vang trên đường. Không khí càng lúc càng nặng trĩu và ngột ngạt, Mộc Lan không muốn đi một mình trong khu rừng như thế này. Thỉnh thoảng cô nghe có tiếng động phát ra từ các bụi cây ven đường. - Chắc là một vài con vật nghe tiếng vó ngựa nên vụt chạy đi trốn. - Mộc Lan tự trấn an vì cảm thấy hơi sợ. Đoạn đường này rất tối và gập ghềnh. Bỗng nhiên, con ngựa của Mộc Lan thường ngày vốn rất bình tĩnh và ngoan ngoãn bỗng nhiên lồng lên hí vang cả núi rừng. - Bình tĩnh nào! Có chuyện gì... Cách Mộc Lan khoảng năm mươi mét, có một người nằm bên đường không động đậy. Hắn nằm úp mặt bên vệ đường, quần tuột đến tận đầu gối và bên cạnh là một cái túi du lịch rất to. - Hình như người đó đã chết! - Mộc Lan nghĩ. ý nghĩ đó vừa vụt qua trong đầu Mộc Lan thì người đó bỗng nhiên đứng vụt dậy, tay cầm một con dao rất to đe dọa Mộc Lan. Cùng lúc đó, bốn người nông dân khác nom rất dữ tợn đồng loạt tiến lại vây lấy cô. Mặc dù khá sợ hãi vì bị bất ngờ, Mộc Lan vẫn kịp nhận ra trong bọn chúng có một tên mặt rất quen. Đó chính là tên đã bán nước và thức ăn cho cô lúc nãy. Hắn nói với cô: - Hãy đưa tiền và cương ngựa đây cho ta, chúng ta sẽ tha mạng cho mày. Mộc Lan vứt cương ngựa cho chúng. Cô bình tĩnh trở lại và nghĩ cách đối phó với năm tên cướp lúc này đang vây quanh cô. Mộc Lan tính toán rất nhanh chiến thuật để hạ bọn chúng. Co một chân, nhảy chồm lên, một tay cô vung kiếm chém vào mặt tên đứng bên phải, một tay vung nắm đấm vào mặt tên bên trái..Ba tên còn lại chưa kịp định thần thì cô đã đổi thế tấn công. Cô nện một nắm đấm trời giáng vào cằm một tên khiến hàm của hắn suýt nữa thì văng ra và đá một cú thật mạnh vào ngực tên còn lại. Tên cuối cùng chờ lúc Mộc Lan sơ sẩy định nện cho cô một gậy ngang sườn, nhưng Mộc Lan nhanh nhẹn như một con mèo, tránh được đòn của hắn và bồi cho hắn một cú đá khiến hắn nằm sóng soài. - Bài kiểm tra thứ hai cũng không tồi! - Mộc Lan nghĩ và cảm thấy hơi ngạc nhiên về mình. -Không hiểu sao cô lại có thể dễ dàng hạ năm tên cướp nhanh đến vậy. Kỹ thuật của Kung Fu mà cha cô dạy quả cũng không tồi. Cô đến cạnh con ngựa vuốt ve vào mình nó như để an ủi vỗ về. Quay lưng về phía bọn cướp, cô kiên quyết lên ngựa. Nhưng một tên cướp lồm ngồm bò dậy định đâm cho Mộc Lan một nhát dao. Điều này không nằm ngoài dự tính của Mộc Lan, cô quay lại, đá cho hắn ta một cú ngã dập mặt bên vệ đường. Cô lên ngựa đi được một đoạn thì lại nghe tiếng vó ngựa phi từ xa. Chắc là một kỵ sĩ nào đó đang đi đến gần bọn cướp. Cần phải cứu anh ta khỏi tay bọn cướp kia, Mộc Lan nghĩ rồi ghì cương quay ngựa lại. Quả nhiên cô đoán không sai. Bọn kẻ cướp đã gượng dậy và đang định tấn công người tráng sĩ nọ, nhưng Mộc Lan xông vào, vung kiếm, đấm đá, tả xung hữu đột khiến bọn cướp sợ quá lê bước chạy thẳng vào rừng. - Tốt lắm! Tốt lắm! - Người kỵ sĩ tiến gần đến chỗ Mộc Lan tán thưởng. - Tôi cũng không làm được tốt hơn thế đâu! Người mới đến là một thanh niên độ chừng hai mươi tuổi, nụ cười anh ta thể hiện mình là người ưa giễu cợt và có vẻ rất tự hào về con ngựa xám của mình. - Tôi tên là Lê Ung và tôi đang trên đường đến Luoyang gia nhập quân đội. Nếu tôi không nhầm thì hành lí của anh cũng nói lên điều đó. Chúng ta sẽ cùng nhau lên đường và sẽ chẳng còn lo sợ gì nữa..- Tôi tự xoay xở một mình được! - Mộc Lan hơi khó chịu trước vẻ tự cao tự đại của anh ta. - Đừng quên rằng không ít người giả trang thành đàn ông đâu đấy! Mất thời gian thế đủ rồi, đi thôi! Họ đi thêm hai ngày nữa. Nhờ có Lê Ung mà con đường dài của Mộc Lan bớt buồn bã và hiu quạnh, và tình bạn giữa họ cũng ngày một khăng khít hơn. Trong thời gian này, Mộc Lan đã cố gắng đi đứng nói năng cho ra dáng một người đàn ông và cô đã giấu được Lê Ung thân phận nữ nhi của mình. Cuối cùng, họ cũng đến được Luoyang. Toàn quân đóng trên một bãi đất rất rộng và có thành lũy bao quanh. Mộc Lan và Lê Ung là những người đến cuối cùng. không khí trong các trại có vẻ rất sôi sục, vì cuộc hành quân lên miền bắc đang sắp sửa bắt đầu. Mộc Lan và Lê Ung đến đăng ký tên để người tuyển quân đánh dấu vào danh sách những gia đình có người đi tòng quân. - Tôi tên là Phạm Mộc Lan, tôi đến gia nhập quân đội thay cho cha tôi là Phạm Chu, một mệnh quan triều đình trấn ở thành phố Ye. Vị trung tướng phụ trách việc tuyển quân cẩn thận ghi vào danh sách tên Mộc Lan. Cô thở phào nhẹ nhõm: thế là danh dự của cha và gia đình đã được bảo toàn. Họ được dẫn đến đội kỵ binh. Trong một cái trại nhỏ, họ ở cùng với ba người lính khác nữa cùng độ tuổi. Trong khi chờ đợi ngày lên đường, họ cùng tập luyện và chăm sóc ngựa. Những bữa ăn khá đầy đặn nhưng không nhiều món lắm, và họ ăn tập thể với nhau. Cuộc sống mới làm cho Mộc Lan không ngớt ngạc nhiên, nhưng cô thích nghi một cách rất dễ dàng. Dần dần, cô giống như một diễn viên chuyên nghiệp, có thể che mắt được tất cả mọi người. Chẳng ai có thể ngờ rằng chàng kỵ binh dũng cảm lại là một cô gái, mới đây thôi, chỉ biết quanh quẩn trong vườn dưới mái nhà bình yên, hạnh phúc của cha mẹ. Cô luôn là một thành.viên ưu tú trong tiểu đội. Những bài học của cha ngày nào giờ đang dần phát huy hiệu lực. Chín ngày chờ đợi trôi qua, cuối cùng, tướng Lý Sang cũng hạ lệnh: - Các anh em, những chiến binh dũng cảm của nhà vua! Sáng ngày mai chúng ta bắt đầu hành quân lên miền bắc. Nhà vua đã giao phó cho chúng ta phải chiến đấu chống bọn giặc Hun. Cuộc chiến kéo dài bao lâu chưa ai đoán trước được. Nhưng chỉ có một điều chúng ta cần ghi nhớ: đó là chúng ta chỉ trở về trong chiến thắng. Đức vua mong muốn như vậy. Bây giờ, chúng ta hãy chia thành từng tiểu đoàn để hành quân, vì Vạn Lí Trường Thành hẹp và rất khúc khuỷu. Ngày hôm sau, quân đội lên đường. Đoàn hành quân đi rất ấn tượng: Tiên phong là đoàn kỵ binh. Lục quân chia thành nhiều đoàn: đoàn bắn cung, đoàn kiếm, đao, rìu, thương và đoàn bắn nỏ. Mỗi tiểu đội có nhiệm vụ chiến đấu riêng. Đoàn bắn cung có nhiệm vụ bắn từng trận mưa tên xuống đầu kẻ thù. Đoàn bắn nỏ chuyên bắn tỉa, vì họ phải nạp đạn lâu hơn. Đoàn kích mài những vũ khí của họ sáng loáng. Món này rất hiệu nghiệm trong các cuộc đánh giáp lá cà. Lục quân hùng mạnh tiến lên cùng với mười hai chiếc xe chở đủ thứ vũ khí nặng nề, tư trang, lương thực, lều trại... và chúng được các kỵ binh đi trước bảo vệ rất cẩn thận. Quân đội đi khá chậm, chỉ được khoảng hơn sáu mươi dặm mỗi ngày. Để đến được tỉnh Chansi mà bọn Hun xâm chiếm, con đường đơn giản nhất là xuất phát từ Luoyang theo dọc bờ trái sông Hoàng Hà, tiến thẳng lên vùng cao nguyên phía bắc. Sau mười hai ngày đêm hành quân, sẽ ngoặt về hướng đông, vẫn theo dòng sông này là sẽ đến nơi. Chỉ đi thêm một quãng là quân đội đã đến bờ sông tiến lên phía bắc. Bây giờ thời tiết đang độ cuối thu khá mát mẻ, chỉ ít nữa là đến mùa đông. Nếu quân đội không đến được địa điểm dự định trước mùa đông, sẽ gặp rất nhiều khó khăn với bọn giặc Hun thoắt ẩn thoắt hiện. Hơn nữa, nếu không đi qua được các cánh đồng trước.mùa trồng trọt, quân đội hành quân có thể sẽ làm hại đến hoa màu của nhân dân. Ngày hôm đó, Mộc Lan và Lê Ung cùng ở trong sư đoàn kỵ binh đi trước mở đường cho quân đội. Theo thói quen, họ đi trước khoảng vài trăm mét để tuần tra thám thính, vào các ngôi làng để xem xét tình hình trước khi quân đội tới. Tiểu đội kỵ binh vào một ngôi làng và phát hiện ra những điều rất đau lòng. Phần lớn các ngôi nhà đều bị cháy rụi, nhiều người chết, bị thương nằm lăn lóc trên nền đất bẩn thỉu. Cuộc tàn sát vừa mới diễn ra cách đây không lâu. Lần này, quân đội nhà vua đã chính thức tiến vào lãnh địa xâm chiếm của bọn giặc cỏ dã man ở phía bắc. Cuộc tiếp xúc đầu tiên với bọn giặc Hun gây cho Mộc Lan một ấn tượng rất mạnh. Quả là người ta đồn đại không sai về bọn giặc tàn bạo này. Không riêng gì Mộc Lan, tất cả các đồng đội của cô đều rất căng thẳng. Những gì người ta kể về bọn giặc Hun đều hiện về trong trí óc họ. Tướng Lý Sang ra lệnh hạ trại gần ngôi làng và triệu tập các tướng lĩnh đến để truyền quân lệnh: phải canh giữ các trại thật nghiêm ngặt và cử một đội tuần tra thám thính kẻ thù. Nhưng đoàn tuần tra không thu được kết quả gì nhiều, vì quân đội nấu nướng, đốt lửa khói um bao phủ các ngọn đồi làm họ chẳng trông thấy gì cả. Trong trại, người ta xôn xao bàn tán về bọn Hun: - Kẻ thù của chúng ta là một lũ quỷ. - Một chàng lính trẻ hồi chiều đi thám thính ngôi làng bị càn quét cùng với Mộc Lan nói. - Chỉ có quỷ mới tàn phá xong rồi biến mất nhanh như thế! - Theo tôi thì trước khi chạm trán được với bọn giặc Hun, tôi đã già lụ khụ rồi. Ba mươi năm trước cũng từng xảy ra một trận chiến như thế này dưới triều đại của Yang Jian mà cha Mộc Lan cũng đã từng tham gia. Chẳng có gì bí ẩn.trong việc này cả, đơn giản chỉ vì những kỵ binh của chúng nhiều gấp đôi những người lính chưa thuần chiến. Bọn kỵ binh này bắn cung rất cừ và có khả năng di chuyển vị trí nhanh như gió. Vì vậy, anh em hãy chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến trường kỳ gian khổ! - Đúng đấy! - Người thứ ba nói. - Tôi nghe nói rằng ngày xưa, chúng xâm chiếm sang tận các vùng phía tây hàng ngàn dặm và luôn dành được chiến thắng. - Đúng thế! - Một người lính già lên tiếng. -Tên cầm đầu của chúng tên là Attila còn mơ tưởng đến việc chinh phục toàn lãnh thổ Trung Hoa. - Khi nào đối mặt với chúng, chúng ta sẽ bịt miêng chúng lại. - Lê Ung đùa vui. - Bọn giặc cỏ bé tí ấy trèo lên những con ngựa thấp tì thật buồn cười. Chúng đọ thế nào được với quân đội hoàng gia? - Đừng vui mừng quá sớm thế con trai? -Một người lính già nói. - Bọn giặc cỏ ấy không hề đánh nhau theo kiểu cổ điển. Chúng phục kích ở các vùng núi hiểm trở, đồng loạt bắn những trận mưa tên, xông ra đánh giáp lá cà rồi mất hút một cách nhanh chóng. Kiểu đánh bất ngờ này rất lợi hại. Những người lính trang bị đủ thứ khí giới nặng nề như chúng ta đôi khi thật khó lòng xoay xở. Ngày hôm sau, tướng Lý Sang ra lệnh nhổ trại. - Chỉ có một cách đối phó với bọn Hun luôn di chuyển và khó hiểu là - ông giải thích kế hoạch với các tướng - chúng ta phải tiến vào các vùng phía bắc trước khi bọn Hun tiến vào càn quét từ làng này đến làng khác, từ trại này đến trại khác. Trong mỗi làng, hoặc thành phố, chúng ta để lại một đội quân canh giữ để bảo đảm an toàn cho vùng đó. Quân đội lại tiếp tục lên đường. Tướng Lý Sang chỉ thay đổi vị trí chút ít giữa các đoàn; đi đầu lúc này là các xe chở lương thực, đạn dược, lều trại và giao cho quân lính bảo vệ hết sức cẩn.thận. Tất cả lính tráng đều ở trong tình trạng cảnh giác cao độ. Mộc Lan xông xáo trong tiểu đoàn kỵ binh tiên phong bảo vệ các xe chở hàng hóa. Quân đội đang tiến dần từng bước trên đường. Bỗng nhiên, tuyết rơi mù mịt. Lần này, mùa đông đã đến thực sự và tuyết bao phủ khắp nơi. Hai bên đường, những ngọn đồi nhấp nhô đầy đe dọa, nhưng nó có thể chắn gió cho người ngựa đi qua đoạn đường này đỡ lạnh. Đoàn xe chở hàng nặng nề tiến lên không mấy ồn ào, vì con đường tuyết phủ góp phần làm giảm âm thanh tiếng xe cộ và tiếng vó ngựa. Thình lình, người ta nghe tiếng gào thét vang trời, tiếng vó ngựa rầm rập tiến đến. Hai bên tả hữu đội quân tiên phong, có khoảng một trăm kỵ binh vừa la hét vừa phi ngựa xuống từ trên các ngọn đồi. Toàn quân như ngừng thở vì ngạc nhiên đến bàng hoàng. Mộc Lan rất bình tĩnh trước tình huống bất ngờ này. Cô lăm lăm kiếm trong tay chờ đợi. Cuối cùng thì Mộc Lan cũng giáp mặt với bọn kẻ thù tàn bạo mà xưa nay người ta vẫn đồn đại như một huyền thoại. Thực tế thì chúng cũng không đáng sợ lắm. Người chúng thấp lùn, mặt dữ dằn, có nhiều nếp nhăn, và chúng la hét rất dữ khi đánh nhau. Một điều khá ngạc nhiên là chúng không trang bị áo giáp sắt hay mũ gì cả, chúng chỉ khoác một tấm da lông thú dài đến tận đầu gối, bên mỗi chiếc ủng dắt một thanh đoản kiếm. Ngựa của chúng rất nhỏ nhưng phi nhanh như gió lốc. Chúng có thể vừa phi ngựa vừa ngủ do tài khéo léo điều khiển ngựa ngay cả trong lúc ngủ. Tay chúng cầm những cánh cung khá dài, chúng bắn rất nhanh và chính xác cũng như tra tên vào cung nhanh thoăn thoắt. Lúc đầu, một trận mưa tên xả xuống đội quân tiên phong. Chúng bắn rất chính xác nên khá nhiều quân đội Trung Quốc bị thương. Một số người ngã xuống, còn những người khác thì vung kiếm xông lên. Nhưng chúng có vẻ không muốn đánh giáp lá cà..Mộc Lan nhằm một kỵ binh Hun lao tới. Nhưng trước khi cô kịp giáng cho hắn một nhát kiếm, hắn đã khéo léo rạp mình trên lưng ngựa tránh được. Rồi hắn ghì cương, quay ngựa chạy trốn. Mộc Lan đuổi theo, nhưng dù con ngựa của cô là một con ngựa tốt, cũng không đuổi kịp con ngựa bé tí của tên giặc Hun. Những người lính khác cũng làm như Mộc Lan, tất cả đều lăm lăm tay kiếm đuổi đánh kẻ thù. Cuộc truy đuổi vừa diễn ra được ít phút thì đất dưới chân bỗng rung lên bần bật, tiếng ngựa hí và tiếng gào thét lại nổi lên vang lừng trên cao nguyên. Mộc Lan và các đồng đội theo phản xạ dừng cuộc truy đuổi quay lại nhìn đoàn bộ binh của mình. Họ đang bị vây hãm giữa bốn bề quân địch cách đó vài trăm mét. Rõ ràng, bọn Hun xảo quyệt kia đã dụ cho đội kỵ binh tiên phong đi xa rồi xông vào đám bộ binh khí giới nặng nề của quân đội. - Chúng ta đã trúng bẫy của chúng rồi - Lê Ung đến gần Mộc Lan thở dốc - phải quay lại cứu họ thôi! Đội kỵ binh tiên phong nhanh chóng tập hợp lại chiến đấu với bọn Hun để cứu bộ binh. Chỉ sau ít phút tàn sát, quân đội Trung Quốc bị chết rất nhiều. Khi đội kỵ binh xông lên cứu ứng, dường như có một mệnh lệnh vô hình, bọn Hun đồng loạt rút lui lên các ngọn đồi. Lần này, các kỵ binh Trung Quốc không đuổi theo nữa. Tướng Lý Sang vô cùng tức giận vì bị bọn Hun giễu cợt một phen điếng người. Nhưng cũng không thể trách ông được; vì kẻ thù đã phục kích bất ngờ và đưa ông vào bẫy, mà quân đội của ông lại chẳng kịp xoay xở gì khi mang những khí giới nặng nề trên người. Người ta dựng một cái dàn thiêu rất lớn, đặt tất cả những người lính đã chết lên đó. Bên cạnh mỗi xác chết, người ta đặt toàn bộ vũ khí và tư trang của họ với niềm tin sâu sắc.rằng sang thế giới bên kia, những người lính xấu số ấy sẽ không bị thiếu thốn thứ gì. Một ngọn lửa được châm lên, bùng cháy trong buổi chiều đông lạnh lùng ảm đạm. Mọi người lẩm nhẩm cầu nguyện và vĩnh biệt những đồng đội đáng thương của họ. Quân đội phải vượt qua một con đường dài phủ đầy tuyết. Chưa bao giờ tất cả đội quân đều thận trọng cao độ đến thế. Mỗi ngọn đồi đều có thể có bọn giặc cỏ phục kích, và mỗi khúc ngoặt dường như đều chứa đựng một mối đe dọa. Tướng Lý Sang giao cho đội kỵ binh đi trước để dò xét từng ngọn đồi, từng khúc quanh của con đường để phòng ngừa những trận chiến đấu bất ngờ tồi tệ như vừa rồi. Tất cả lính tráng đều ở trong trạng thái rất căng thẳng, và toàn quân thận trọng tiến vào thành phố Lishi. Cũng như phần lớn các thành phố ở Trung Quốc, thành phố này cũng có thành lũy nhưng được rào sơ sài bằng những cây gỗ cứng chôn xuống đất. - Đây là nơi quân đội chúng ta sẽ trú qua mùa đông. - Tướng Lý Sang quyết định. - Hãy dựng trại, sửa chữa và củng cố thành lũy, tổ chức tuần tra nghiêm ngặt. Thành phố này sẽ là vị trí chiến lược để chúng ta giành lại tỉnh Chansi. Hàng ngày, trừ những hôm bão tuyết lớn, Mộc Lan và đoàn kỵ binh đều đi tuần tra suốt ngày trên các ngọn núi. Họ đi trong một phạm vi rất rộng xung quanh thành phố để do thám tình hình kẻ thù, báo cáo những điều họ khám phá được. Ban ngày họ đi tuần tra, còn tối thì quay về trại nghỉ ngơi. Tối hôm đó, tiểu đội của Mộc Lan về trại khá muộn, nhưng họ vẫn chưa phải là những người cuối cùng trở về. Còn một tiểu đội nữa vẫn chưa thấy tăm hơi đâu. Mộc Lan biết đó là tiểu đội của Lê Ung, sáng nay cô còn được biết họ sẽ đi tuần tra vùng núi phía bắc. - Mình không nên lo lắng quá - Mộc Lan nghĩ - chắc thời tiết xấu nên họ tạm lánh vào một nơi nào đó thôi. Thời gian cứ thế trôi đi mà đội tuần tra của Lê Ung vẫn bặt vô âm tín. Mộc Lan rất lo lắng, nhưng vì quá mệt nên cô ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau vẫn không có tin tức gì của đội tuần tra của Lê Ung. Tướng Lý Sang hiểu là đã xảy ra chuyện. ông triệu tập các tướng lĩnh lại và tuyên bố một kế hoạch mới: - Vùng núi này chắc chắn là nơi đóng quân của bọn Hun, vì chúng đã tàn sát một tiểu đội tuần tra của chúng ta. Hãy cử một đội tuần tra khác đi tiếp, nếu không chúng sẽ trốn mất. Cần phải dùng mưu kế mới được. Bây giờ quân ta sẽ chia làm hai đoàn tìm kiếm. Một đoàn sẽ nhử cho bọn chúng đuổi theo, đoàn khác phục kích rồi xông vào đánh chặn. Cần chọn ra những chiến binh ưu tú nhất để tham gia trận đánh lần này và phải chiến thắng bằng mọi giá. Một trăm kỵ binh thiện chiến nhất được tuyển chọn để đi tìm kiếm đồng đội và chiến đấu khi cần. Mộc Lan đến bên cạnh vị chỉ huy đoàn tuần tra tinh nhuệ và nói: - Tôi rất lấy làm vinh dự nếu được tham gia đoàn tuần tra đặc biệt này. Lê Ung là bạn thân của tôi. Nếu anh ấy bị thương, tôi sẽ đưa anh ấy về, nếu anh ấy bị chết dưới tay bọn Hun, tôi sẽ chiến đấu đến cùng để trả thù cho anh ấy..Nghe những lời đó, viên chỉ huy rất cảm động bèn tuyển cô vào đội tuần tra đặc biệt. ông dặn dò: - Tổng tư lệnh đã giao nhiệm vụ đặc biệt này cho chúng ta, những chiến binh tinh nhuệ nhất. Gia nhập vào đội quân, cậu phải luôn nghĩ đến danh dự của toàn đội trong những việc cậu làm. Thế là Mộc Lan được tham gia vào trong số những kỵ binh ưu tú nhất và dũng cảm nhất. Cả đội kỵ binh lên đường, hai đoàn đi cách nhau khoảng sáu dặm. Trong đoàn, một số kỵ binh giả vờ mệt mỏi, ngáp ngủ hoài trên lưng ngựa để đánh lừa bọn Hun. Đội quân tiên phong hùng dũng tiến lên tìm kiếm và làm mồi nhử quân địch. Thời tiết rất lạnh và khô. Mặt trời xám xịt run rẩy chiếu những ánh nắng yếu ớt trên mặt tuyết trắng xóa. Mặc dù đã dạn dày với chiến trường, những người lính đôi lúc cũng cảm thấy chùn bước. Họ thấy mình đang dấn thân vào những mối nguy hiểm có thể chết người. Xung quanh không khí chết chóc bao trùm, không một tiếng động, cũng không một tiếng chim thánh thót trong các lùm cây. Những ngọn đồi nơi đây khiến Mộc Lan linh cảm những điều chẳng lành đang xảy đến. Cô ngẩng đầu nhìn quanh và nghe ngóng. Cô vẫn giữ hy vọng rằng Lê Ung chưa chết nên thận trọng tiến về phía trước dò tìm. Bỗng nhiên, cô ghì cương ngựa và nghe tim mình đang thót lại: hình như có vật gì đó đang chuyển động. Cô tiến lên phía trước và nhìn thấy một con ngựa vẫn còn yên cương đứng trơ trọi một mình không người cưỡi. Đây là một con ngựa chiến Trung Quốc, và việc xuất hiện của nó một mình ở nơi này rõ ràng chẳng báo hiệu điều gì tốt lành. Quả nhiên, cách đó không xa, một cảnh tượng khủng khiếp bày ra trước mắt mọi người:.trên nền tuyết trắng tinh, hàng chục cơ thể người ngựa bị thương rất nặng nằm rải rác trên đường. Mộc Lan và cả đội vội vàng xuống ngựa tìm những người còn sống sót. Thật may là vẫn còn mấy người đang thoi thóp thở. Mộc Lan lật hết người nọ đến người kia lên để tìm Lê Ung. Cuối cùng, cô cũng tìm thấy Lê Ung nằm sóng soài dưới bụng một con ngựa đã chết. Cậu ấy chết rồi sao? Bên cạnh Lê Ung, tuyết đóng băng đỏ một vùng. Một mũi tên xuyên qua vai trái của Lê Ung và cậu bị mất máu rất nhiều. Hình như cậu ấy không bị thương ở chỗ nào khác nữa, nhưng chiếc mũ kim loại bị méo xệch, chắc chắn là do bị đập mạnh vào đầu. Mộc Lan ghé tai vào ngực của Lê Ung. Cô rất mừng vì thấy tim Lê Ung vẫn còn đập thoi thóp. Cả tiểu đội nhanh chóng chuyển những người còn sống sót lên ngựa đưa về trại, chỉ cắt đặt ba người ở lại canh chừng. Mộc Lan đưa Lê Ung về trại, lòng xót xa căm thù đến cao độ, chỉ mong sao nhanh chóng được moi gan rạch bụng bọn kẻ thù tàn bạo cho hả dạ. Vừa lên ngựa, Mộc Lan nghe có tiếng động trên đỉnh một ngọn núi đá lởm chởm. Nếu đó là một tên Hun đang rình rập thì cần phải phi thật nhanh không được chậm trễ. Quả nhiên đúng là có một tên Hun rình trên đỉnh núi. Tên hắn là Souboutai. Hắn được lệnh theo dõi tiểu đội bị tàn sát xem có người đến cứu hay không rồi về báo lại với tên chỉ huy của bọn chúng. Hắn đã ngồi rất lâu trên đỉnh núi, nhưng chẳng thấy ai ngoài lũ quạ vờn quanh các xác chết, và chúng cứ thế gào lên từng hồi thê thảm. Đang ngồi ngáp, hắn bỗng nhìn thấy một đội kỵ binh rất đông tiến đến. Hắn quan sát thấy những kỵ binh này cứu những đồng đội của họ vẫn còn sống sót và cảm thấy rất ngạc nhiên không hiểu sao vẫn có người sống được sau một.cuộc tàn sát dã man như thế. Hắn trèo lên ngựa, quyết định rời chỗ nấp để về báo tin. Nhưng khi đứng lên, hắn trượt chân trên đám tuyết và đánh rơi cả vũ khí. Hắn vội vàng nhìn quanh và nhẹ nhàng lấy lại vũ khí của mình với hi vọng không ai nhìn thấy. ở dưới chân núi, các kỵ binh Trung Quốc vẫn không có động tĩnh gì, những người khác thì cắm cổ thúc ngựa về doanh trại. Họ ủ những đồng đội bị thương vào trong chăn ấm, chăm sóc vết thương cho họ và cho những con ngựa còn sống sót vào chuồng nghỉ ngơi. Souboutai lập tức chạy nhanh về doanh trại trung tâm báo cáo tình hình. Tên vua của hắn ngồi chễm trệ trên một cái ghế bành bọc da lông thú: - Bẩm Đại vương - hắn tâu - bọn Trung Quốc cử một đoàn tuần tra khác đông gấp nhiều lần đoàn hôm qua ạ. Một nụ cười nham hiểm lướt qua gương mặt tên chủ soái: - Ta đã biết chắc điều này mà. Bọn Trung Quốc không hiểu bài học mà ta dạy cho chúng, lại cứ cố tình lên núi tìm chúng ta. Chúng ta sẽ gài bẫy chúng như hôm qua để tiêu diệt. Nào, lên đường! Không một lời nói qua nói lại sau khi mệnh lệnh được ban ra, bọn Hun nhất loạt lên ngựa xuống núi theo kế hoạch đã định với những cảm xúc khác nhau. Đường đi rất hiểm trở nhưng không ai dám phàn nàn, chúng chỉ tranh thủ ngủ một chốc trên lưng ngựa mà vẫn điều khiển ngựa đi rất tốt. Không một tiếng động, chúng chia thành nhiều hàng thẳng tiến trên đường. Một số tên cũng được chỉ định đi trước để dò đường vì sợ quân đội Trung Quốc phục kích. Mộc Lan cùng đội quân tinh nhuệ lại tiếp tục lên đường. Không có một tin tức gì cho biết.sắp xảy ra trận đánh, nhưng Mộc Lan linh cảm thấy nó đang đến gần. Bỗng nhiên, một trận mưa tên đổ xuống cùng với tiếng gào thét vang lên bốn phía. Những người lính Trung Quốc dũng cảm xông lên và hàng chục người bị chết dưới lưỡi kiếm của kẻ thù. Những người còn lại cố gắng thúc ngựa chạy về phía có quân đội đang mai phục cách đó vài dặm. Ba đoàn kỵ binh của bọn Hun xông lên chặn lại nên hai đoàn lính Trung Quốc vẫn chưa kịp ứng cứu nhau. Mộc Lan tả xung hữu đột dũng cảm nhất trong đoàn. Cô và một số đồng đội bị vây chặt bốn phía và nhiều đồng đội ngã xuống dưới mũi kiếm của kẻ thù. Cần phải làm điều gì đó, cô nghĩ và nhìn lên một cái dốc núi dựng đứng bên cạnh rồi gọi ba đồng đội đến bên: - Đi theo tôi! Cần phải cố gắng thoát khỏi vòng vây để quân tiếp viện của mình đến ứng cứu kịp thời! Cô gầm lên một tiếng, thúc ngựa phi nước đại vung kiếm loang loáng mở một con đường máu thoát vòng vây ra ngoài. Hai tên giặc cố sức đuổi theo, cô quay lại vung một nhát kiếm khiến chúng ngã lăn quay xuống đất. Cô bị trúng một mũi tên vào tay, một mũi trúng vào người thì bị bật ra bởi chiếc áo giáp sắt, một phát khác suýt xuyên qua mũ. Một người chống lại hai mươi người, quả là một cuộc chiến không cân sức. - Tốt lắm Mộc Lan! Chúng ta đi thôi! Mộc Lan cùng ba đồng đội thoát được vòng vây thúc ngựa chạy hết tốc độ về phía có quân đội Trung Quốc. Phía sau, bọn Hun vẫn không ngớt hò hét đuổi theo như một lũ quỷ muốn ăn thịt người. - Bây giờ mỗi giây trôi qua đều phải tính toán! - Mộc Lan nghĩ. Chưa bao giờ cô thúc ngựa nhanh đến thế. Không mất quá nhiều thời gian, đồng đội cô từ.xa đã nhận ra và xông lên, Mộc Lan cũng quay ngựa vòng lại tiếp tục chiến đấu. Đồng đội của cô chiến đấu mỗi ngày một hăng, còn Mộc Lan thì thấy người yếu dần. Nếu như hôm kia quân đội chưa có kinh nghiệm chiến đấu của nhà vua bị tàn sát dưới tay bọn Hun thì hôm nay tình thế đảo ngược: ba trăm kỵ binh nhất loạt xông lên làm bọn Hun vô cùng khiếp sợ. Chúng lần lượt quỵ ngã dưới những nhát kiếm mạnh mẽ của quân đội hoàng gia. Đây là chiến thắng đầu tiên của quân Trung Quốc trên hành trình chinh phục kẻ thù. Buổi tối, Mộc Lan về trại chăm sóc vết thương. Vết thương khá đau nhưng không sâu lắm. Sau đó, cô đến bên cạnh Lê Ung để thăm hỏi. Giờ cậu ta đã tỉnh lại và nhận ra Mộc Lan. Tình trạng sức khỏe đã ổn định, không đáng lo nữa, chỉ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày là cậu ấy có thể đi được. Trong lúc đang nói chuyện với Mộc Lan thì một viên tướng đứng ngoài trại gọi to: - Mộc Lan! Tướng Lý Sang muốn gặp cậu đấy! Nghe nói cậu đã rất mưu lược và anh dũng trong chiến đấu nên muốn có lời khen ngợi. Mộc Lan đứng dậy đi gặp Lý Sang và cô cười thầm trong bụng: - Nói với ông ấy là ông ta sắp tuyên dương một phụ nữ đấy! Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông ấy biết sự thật nhỉ?.