Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Ngắn >> Căn nhà sát biển

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 446 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Căn nhà sát biển
Huân Long

 

Nếu không vì tình cờ biết được thì không bao giờ tôi tin rằng trên gộp đá lại có một căn nhà.  Nơi cư trú của ai đó không lớn nhưng thật tuyệt diệu.   Dãy cửa sổ phía trước trông thẳng xuống biển, tuy cheo leo mà không nguy hiểm, vì được ngăn cách bởi một khoảng đá trước khi lao vút xuống đại dương.

Tuy vậy, suốt ngày không ngớt tiếng sóng vỗ ầm ầm vào gộp đá.  Những lượn sóng mạnh đập rầm rầm như muốn khoét vào đá và móc lôi tuột xuống làn nước trắng xóa.  Chỉ mới dừng chân đứng nghe một lúc, tôi đã có ngay hai ý nghĩ trong đầu.

Thứ nhất là sóng liên tục gào như vậy thì chủ nhân căn nhà làm sao có thể ngủ trong đêm, cho dù có đóng kín các cửa sổ bằng những lớp kính bên trong và bọc bằng các cánh gỗ bên ngoài.  Vậy mà dãy cửa sổ hướng về biển lại để ngỏ trống trơn, cho đến một cái bản lề hay một khung thép cũng chẳng có.

Thứ hai là với cái đà sóng hung dữ xô vào như thế này thì bao lâu nữa gộp đá sẽ bị vỡ toác ra và căn nhà liệu có bị cuốn hút vào cõi hung hãn kia chăng.  Nghĩ đi rồi nghĩ lại, tôi thấy quả là mình lo chuyện bá vơ, chủ ngôi nhà chẳng sợ, mình lại đi vơ vào thành chuyện của mình.

Thế nhưng, hai ý nghĩ vu vơ đó một khi đã nằm vào tâm trí tôi thì không sao nhả ra nữa.  Nó bám chặt, ám ảnh tôi rất lâu, dù thời gian tôi ở thăm biển không kéo dài.  Hằng ngày, tôi vẫn lò dò lên gộp đá, tìm một chỗ riêng tư, dựa lưng vào vách đá, nhìn tuốt ra biển khơi cho tới khi tầm nhìn không còn nhận ra gì thêm nữa.  Lấy đó làm chuẩn, tôi theo những đợt sóng lững lờ lướt trôi vào, lờ đờ để rồi trở nên cuồng bạo khi gần bờ và đón nhận tiếng đập ùng ùng dội ngực.

Sau đó tôi lại thả mình thành lượn nước rút ra, mệt nhoài, thở hồng hộc, trộn lẫn những làn nước đang kéo vào hãm bớt đà của nhau để chúng trộn lẫn vừa cũ vừa mới thành những đám bọt mới.  Và cứ thế, tôi chẳng hiểu và tìm ra cái nguyên do tại sao mình lại lẩn thẩn như vậy.

Mãi sau này khi có dịp được chủ nhân cho vào trú tạm trong nhà, tôi còn phát hiện thêm ở phía sau lại cũng có thêm một dãy ba cửa sổ khác.  Cũng giống như hàng cửa sổ phía trước, dãy cửa này cũng để ngỏ tênh hênh.  Hôm đó, trời đột nhiên trở chứng đổ mưa, đang im tốt thì ào ào nước tuôn như chĩnh đổ.  Tôi vội rời chỗ ngồi ngắm hằng ngày chạy vào trú nép dưới mái hiên.

Biển chẳng mưa thì thôi, khi cơn đã nhen thì chẳng mấy chốc trở thành vô cùng tàn nhẫn.  Những thỏi mưa dội tới tấp vào căn nhà, gió lại dập đẩy thành nan quạt xòe nghiêng buốt rát.  Tôi dịch chỗ này thì ướt phía kia, sau tới lúc mưa đã làm quần áo sũng, bám vào da thịt thì tôi ì ra chẳng cần che tránh nữa.

Đúng lúc đó chủ nhân mở cửa ra thấy tôi.  Bà ta thốt lên ngỡ ngàng : ôi, sao ông không gọi tôi vào nhà.  Nghĩ mình đã ướt bẩn nên tôi cứ im im, bà chủ nhất định không chịu, một hai mời đón tôi.  Không chối từ được, tôi đành nói cho qua : vâng, xin tạm nhờ bà một lúc.  Đến khi dứt mưa… tôi chưa kịp nói cạn câu thì đã nghe tiếng bà : có sao đâu.

Căn nhà nhìn từ phía sau lại cũng cheo leo y hệt như phía trước.  Doi đá chỉ nhô ra một đoạn, đủ để ta nhìn thấy một khoảng sâu hoắm phía dưới là hết.  Tự dưng, tôi cho là chủ nhân khéo chọn một nơi sống thật riêng biệt, xa lánh hồng trần để tâm sự với biển, với bao la.

Tôi mang nhận xét này thưa với chủ nhà.  Bà ta không xác nhận hay phản đối mà chỉ nói ngắn gọn : tôi thích thế.  Tôi cảm phận mình lệt bệt nước nên chỉ muốn đứng đâu chôn chặt ở đó cho xong, nhưng chủ nhân thì cứ ân cần mời tôi đi xem khắp cho biết.

Từ dãy cửa sổ phía trước, giờ biển đã hòa lẫn với trời.  Nếu không có mảnh gộp đá khác màu hiện ra ngăn cách,  tôi đã nghĩ căn nhà cũng đang lềnh bềnh trôi trên biển.  Mây vần vũ giăng kín trời, một màu sữa mờ đặc và thấp như chạm mái.  Nước biển tung tóe khắp nơi, có đợt vung lên cao như muốn úp chụp lấy căn nhà và gộp đá.

Tôi hỏi bà chủ : bà không sợ sao.  Chỉ nghe mơ hồ một lời xì xào : tôi quen rồi.  Và tôi thấy bà rướn người ra, như tìm gì trong khoảng không choáng ngộp trước mắt.  Đang còn lơ lửng đầu óc nơi đâu thì nghe bà chủ nói thêm : tôi ở đây hàng chục năm rồi, mưa hay nắng cũng vậy thôi.

Bà không nói nhiều lời, nhưng giữa đoạn ngắt quãng, tôi nghe như lụn vụn, lờ mờ của một lời tâm sự.  Tôi chểnh mảng nói theo sự suy đoán của mình : giá căn nhà này thuộc về một chinh phu thì dễ thích hợp hơn.  Ai dè câu đấu hót không đâu ấy lại nện trúng vào cõi đau của bà chủ.  Tôi hoảng hốt khi nghe bà ấy nói : vâng, chính tôi là người như ông nói.  Tôi đã đợi từ ngần ấy năm rồi, nhưng tôi vẫn tin có ngày anh trở lại.

Tiếng thở dài nghe nặng chịch.  Tôi tưởng như nỗi buồn phiền đang là những chiếc móc lôi tuột đám mây xám xịt đang chạm phía mái nhà.  Tôi không dám mở lời thêm nữa, sợ khoét vô cõi đau nơi bà chủ.  Bà chợt gắt gỏng lên : ơ hay, ông nói thêm gì nữa đi chứ, sao dưng không lặng thinh vậy.  Mưa gió này, nói dóc cũng là liều thuốc giải sầu.

Tôi xoay toẹt câu chuyện sang hướng khác.  Tôi lại gần dãy cửa sổ phía sau, banh hết mắt nhìn xoáy vào con phố nép phía dưới.  Trí óc tôi vơ vẩn về con đường hun hút dẫn ra một bãi đậu của thuyền.  Tôi hình dung những đêm tàu trở về đầy cá.  Người thủy thủ sau thời gian đi biển vội kéo nhau vào du hí nơi các quán rượu thâu đêm.  Tôi nhắc với bà nhận xét đó.  Bà tham gia ngay : bạn chài nào chẳng thế, đi thì thôi, về là vào tuột quán hàng.

Rồi bà thao thao kể một mạch : chẳng đêm nào tôi không nghe tiếng vỏ chai nện vào vách nghe chát chúa.  Bước chân khuya loạng choạng ríu rít lới ca hát oang oang.  Giá ai không quen đều điếng hồn sợ sệt, còn tôi thì thấy thế là thường.  Thoạt đầu tôi cũng đã ngăn cản anh, nhưng khi nghe anh kể lể lỡ một lần quên đường về thì tôi lại xí xóa cho anh.

Khó ai đoán được mưa biển kéo lâu mau đến bao giờ.  Tôi tưởng chỉ một loáng mưa sẽ tạnh thôi, vậy mà mưa hoài không thấy ngớt.  Gió lại quật chẳng trật tự gì cả, vừa mới tạt những làn nghiêng rầm rộ vào dãy cửa phía trước, thì đã xối ào ào vào dãy cửa phía sau.  Bà chủ chạy lau mấy chỗ ướt mệt nhoài.

Tôi ghé người nhìn vào con ngõ hẹp sau gộp đá.  Con đường mất hút sau các cạnh đá, nhưng tiếng nhạc xập xình thì vẫn xen vào mưa gió hắt vọng lên.  Bà chủ chép miệng than thở với tôi : các ông uống như khe hổng.  Bụng dạ nào mà chứa lắm thế.  Dường như uống cho quên đi nỗi sợ.

Tôi gật đầu tỏ đồng thuận.  Mưa vẫn xâu xé ngoài kia.  Mưa dai dẳng mãi.  Tôi đã thấy sốt ruột, nhưng bà chủ thì có vẻ ung dung.  Có thể sự hiện diện của tôi làm cho bà thấy bớt đơn lẻ chăng.  Trời đen kịt lại.  Biển chỉ còn mênh mông một màu tối, nhưng sóng thì vẫn nghe rất rõ và có phần bạo liệt hơn trước.  Cái gộp đá giờ càng cheo leo và sú sì một cục trong đêm tối.

Chợt ngọn hải đăng lóe lên, quét những tia loạng quạng trên mặt biển mưa.  Luồng ánh sáng không thấu soi vào vùng lồng lộn nước, không xuyên qua nổi màn mưa cuồng nhiệt mà chỉ là một vệt đùng đục vàng bệch lững thững rọi lia.  Bà chủ nhà nói với tôi : đèn lại soi dẫn lối cho thuyền.  Tôi hi vọng đêm nay anh ấy về lại.  Đã nhiều bận, tôi nẫu lòng chờ đợi như thế, tưởng rằng anh ấy sẽ biệt tăm biệt tích luôn.  Ai ngờ đường đột anh ấy lại về.  Thường là vào đêm tối trời mưa hung hãn.

Tôi nghe u u trong hai tai.  Lòng trống trải như hồn ma bóng quế.  Tôi chưa kịp nói năng gì thì bà chủ lại thêm một giọng lạnh băng : như đêm nay đấy ông.  Bà chỉ nói bấy nhiêu rồi thôi.  Cả hai chúng tôi ngậm tăm trong nỗi chờ, nỗi đợi.

Mưa vẫn mưa, gió vẫn gió.  Đến khi trời ngớt và hơi tạnh thì sóng vẫn vỗ ì ầm.  Vệt hải đăng giờ đã hơi rõ hơn trước, đã kịp cho thấy gờn gợn những đợt sóng nhấp nhô khi tia sáng quét tới.  Nhưng mặt biển vẫn trơ khốc, không hề có một bóng thuyền.  Giọng thở dài của bà chủ nghe não nuột.  Tôi vội vàng xin giã từ dù mưa vẫn lâm râm.  Tôi chạy trốn trước khi sự thổn thức vỡ òa nơi bà chủ.

Tôi loạng choạng bước nhanh theo những bậc trơn trợt nơi gộp đá, lẩn mình vào con phố nhỏ tối đen.  Tôi sợ ngôi nhà sát biển đuổi theo, dù tôi biết đó là một điều hoàn toàn phi lý.  Tôi vượt qua cái quán nhỏ, tiếng nhạc vẫn nheo nhéo rộn ràng.  Một tiếng ồm ồm nào đó đang hát theo lời ca từ cái máy cũ phát ra, rè rè như đĩa đã quá nhão.

Đó là lần sau cùng tôi ghé lại căn nhà.  Vì kế tiếp là tôi rời thành phố biển.  Lên đường còn mang theo hình ảnh gộp đá cô đơn với căn nhà sát biển.  Hẳn nhiên là tôi không còn dịp nào được ghé lại, nên không rõ chủ nhân có may mắn gặp lại ông ấy hay chăng.

Huân Long



Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 948

Return to top