Dương Thiết Tâm săm soi thanh đoản kiếm, rót rượu uống một mình, bất giác say mềm. Bao Tích Nhược đỡ chồng lên giường, thu dọn mâm bát, thấy trời đã xế bèn ra hậu viện cho gà vào chuồng rồi ra đóng cửa sau, chỉ thấy trên mặt tuyết rải rác có vết máu vòng qua cửa sau. Nàng giật nảy mình nghĩ thầm:
- Vốn mình đã quét sạch vết máu rồi, nếu để công sai của quan phủ nhìn thấy há chẳng phải là mối họa tày trời sao?
Vội lấy chổi ra cửa quét tuyết.
Vết máu ấy, đi thẳng vào khu rừng sau nhà, trên mặt tuyết còn lưu lại vết người bò. Bao Tích Nhược càng ngờ vực, theo vết máu tiến vào rừng thông, chuyển qua một ngôi mộ cổ, chỉ thấy dưới đất có một đống tròn tròn màu đen.
Bao Tích Nhược tới gần cúi nhìn mới hoảng sợ nhận ra là một xác chết mặc áo đen, chính là một trong những người đuổi bắt Khưu Xử Cơ mới rồi, nghĩ có lẽ y bị thương nhất thời chưa chết bò được tới đây. Nàng định quay về gọi chồng dậy ra chôn, chợt xoay chuyển ý nghĩ Không khéo quỷ thần xui khiến lại có ai đi ngang nhìn thấy. Bèn đánh bạo bước qua kéo cái xác ấy, định lôi vào giấu trong bụi cỏ rậm rồi sẽ vào gọi chồng. Không ngờ nàng vừa đưa tay kéo, cái xác ấy chợt nhúc nhích, kế rên lên một tiếng.
Bao Tích Nhược nhất thời phát hoảng hồn bất phụ thể, chỉ cho là quỷ nhập tràng, quay người định bỏ chạy nhưng hai chân như bị đóng đinh xuống đất không nhấc lên được. Khoảng nửa bữa cơm, cái xác ấy không động đậy nữa, nàng cầm chổi nhè nhẹ chọc vào một lúc, cái xác ấy lại rên lên một tiếng. âm thanh rất yếu ớt. Nàng mới biết người ấy chưa chết, định thần nhìn lại thấy đầu vai y trúng một mũi tên răng sói cắm sâu vào thịt, cánh tên dính đầy máu. Tuyết trên trời không ngừng rơi xuống, người ấy toàn thân đã bị một lớp tuyết mỏng phủ kín, chỉ cần đến nửa đêm sẽ chết cóng.
Nàng từ nhỏ đã có lòng nhân từ, chỉ cần nhìn thấy con sẻ, con ếch, thậm chí loại sâu bọ như con kiến bị thương thì nhất định cũng sẽ đem về nhà cho ăn đến khi lành lặn thả lại ra đồng, nếu chữa không được thì cả ngày không vui, tính nết ấy đến lớn vẫn không đổi, đến nỗi trong nhà nuôi đầy các loại sâu bọ, côn trùng, chim nhỏ thú nhỏ. Cha nàng là thầy đồ trong làng đi thi mấy lần không đỗ, bèn theo tính nết của nàng đặt cho nàng cái tên là Tích Nhược. Nhà họ Bao ở thôn Hồng Mai rất nhiều gà giò gà mái, vốn là vì Bao Tích Nhược nuôi từ nhỏ đến lớn, quyết không chịu giết một con, cha mẹ muốn ăn chỉ có cách ra chợ mà mua, vì vậy đám gà qué trong nhà đều được hưởng trọn tuổi trời, thọ chung là được tống táng. Sau khi nàng được gả cho họ Dương, Dương Thiết Tâm đối với người vợ như hoa như ngọc này mười phần yêu thương, việc gì cũng chiều theo ý nàng. Hậu viện Dương gia tự nhiên cũng là một thế giới của chim con thú con. Về sau đám gà con vịt con trong nhà họ Dương dần dần trở thành gà lớn vịt lớn, chỉ là nàng lấy chồng chưa bao lâu nên trong nhà chưa có gà già vịt già, nhưng đại thế đã thành, sau này nhất định sẽ có.
Lúc bấy giờ nàng thấy người kia hơi thở đứt đoạn nằm phục trên mặt tuyết lại nảy đòng từ tâm. Tuy biết rõ y không phải là người tốt nhưng giương mắt nhìn y chết rét thì trong lòng bất kể thế nào cũng thấy không nỡ. Nàng trầm ngâm một thoáng rồi chạy mau vào nhà, định gọi chồng dậy bàn. Không ngờ Dương Thiết Tâm say mê mệt, lay gọi thế nào cũng nằm bất động.
Bao Tích Nhược nghĩ thầm cứ cứu người trước rồi sẽ bàn, lúc ấy tìm thuốc kim sang cầm máu của chồng, cầm thêm con dao cắt vải và nửa bầu rượu còn ấm trên lò, lại chạy ra ngoài. Người kia vẫn nằm ở đó bất động.
Bao Tích Nhược đỡ y dậy, từ từ đổ rượu cho y. Nàng từ nhỏ đã quen chữa bệnh cho chim con thú con, về việc chữa trị vết thương cũng hiểu biết chút ít. Thấy mũi tên kia cắm vào thịt rất sâu, nhổ ngay ra chỉ e y sẽ mất máu chết tại đương trường. Nhưng nếu không nhổ thì không sao chữa vết thương được. Lúc ấy bèn cắn chặt răng, dùng con dao cắt vải khoét vết thương nắm mũi tên dùng sức giật một cái. Người kia gào thảm một tiếng ngất đi luôn, máu tươi từ vết thương phun ra dính đầy trước ngực áo Bao Tích Nhược, nhưng cuối cùng mũi tên cũng đã rút ra được.
Bao Tích Nhược trái tim đột nhiên đập mạnh, vội đem thuốc kim sang rịt vào vết thương, lấy vải bó chặt lại. Qua một lúc người kia từ từ tỉnh lại nhưng yếu ớt vô lực ngay cả rên cũng không thành tiếng.
Bao Tích Nhược tay mềm chân yếu, quả thật không đỡ nổi người đàn ông to lớn như thế linh cơ chợt động, bèn trở vào nhà lấy một cánh cửa kéo người ấy đặt lên, kế đẩy tấm cánh cửa trên mặt tuyết như một cỗ xe trượt tuyết chở y về nhà đưa vào kho củi.
Nàng vất vả suốt nửa ngày, lúc ấy mới hoàn hồn, thay áo rửa mặt, lấy một ít canh gà còn thừa trong nồi, một tay cầm giá nến, lại vào kho củi xem hán tử kia. Chỉ thấy y hơi thở yếu ớt nhưng chưa tắt hơi. Bao Tích Nhược trong lòng được an ủi rất nhiều,bèn đút canh gà cho y. Người ấy ăn được nửa bát chợt ho sù sụ một hồi.
Bao Tích Nhược phát hoảng, nhấc giá nến lên nhìn, dưới ánh nến chỉ thấy người kia mi thanh mục tú sống mũi cao, đúng là một người đàn ông tuấn tú. Nàng chợt thấy mặt nóng bừng, tay trái khẽ run lên chiếc giá nến lay động, mấy giọt sáp nhỏ xuống mặt người kia.
Người kia mở mắt ra nhìn, chợt thấy trước mặt một khuôn mặt xinh đẹp như hoa, hai má ửng hồng, mắt sáng long lanh, trong ánh mắt vừa có vẻ thương xót vừa có vẻ thẹn thùng, quang cảnh trước mắt như đang trong mơ, bất giác vô cùng ngạc nhiên. Bao Tích Nhược cúi đầu nói:
- Ngươi đã khỏe chưa? Ăn canh đi.
Người kia đưa tay muốn đón lấy nhưng cánh tay không có chút sức lực nào, suýt nữa làm đổ cả vào người. Bao Tích Nhược vội giừ lấy bát canh, lúc này cứu người là việc gấp, chỉ còn cách từng thìa từng thìa đút cho y.
Người kia ăn hết bát canh rồi, trong mắt dần dần có ánh sáng, chăm chú nhìn nàng, hiện rõ vẻ vô cùng cảm kích. Bao Tích Nhược thấy ánh mắt y có chút ý không tốt, bèn lấy mấy tấm đệm cỏ đắp cho y rồi cầm giá nến trở về phòng.
Đêm ấy nàng ngủ không yên, liên tiếp nằm mơ thấy mấy giấc mộng dữ.
Lúc thì thấy chồng một ngọn thương xông vào kho củi giết chết người ấy, lúc thì thấy người ấy cầm đao chém chết chồng mình rồi đuổi bắt mình, bốn phía đều là vực thẳm, không còn chỗ nào trốn chạy, mấy lần giật mình thức dậy, hoảng sợ toát cả mồ hôi. Đến khi trời sáng trở dậy thì chồng đã dậy trước, chỉ thấy y cầm ngọn thương sắt, đang dùng đá mài mài lại mũi thương. Bao Tích Nhược nhớ lại giấc mộng đêm qua hoảng sợ giật nảy mình, vội chạy xuống kho củi đẩy cửa bước vào lại càng sững sờ, té ra chỉ thấy một đống cỏ vương vãi ở đó, còn người kia không biết đã đi đâu.
Nàng chạy ra hậu viện, chỉ thấy cánh cửa khép hờ, trên mặt tuyết còn lưu lại vết người bò về phía Tây. Nàng nhìn theo dấu vết bất giác ngẩn ngơ xuất thần. Qua một lúc lâu, một trận gió lạnh ào ào thổi tới, nàng chợt thấy lưng mềm chân nhũn, vô cùng mệt mỏi liền trở vào phòng khách. Dương Thiết Tâm đã nấu xong cháo điểm tâm, đặt ra bàn cười nói:
- Nàng xem ta nấu cháo cũng ngon lắm chứ?
Bao Tích Nhược biết chồng thấy mình có thai nên đặc biệt thương yêu, bèn cười một tiếng ngồi xuống, bưng bát cháo lên ăn. Nàng nghĩ nếu đem chuyện đêm qua nói với chồng thì y ghét kẻ ác như kẻ thù, nhất định sẽ tìm giết người kia, há chẳng phải cứu người không trót sao. Cho nên lúc ấy bèn im bặt không nói gì tới.
*
**
Thấm thoát đông qua xuân tới, chớp mắt đã vài tháng. Bao Tích Nhược bụng đã to dần, ngày càng cảm thấy xoay trở khó khăn, chuyện cứu người hôm ấy cũng dần dần quên đi.
Hôm ấy vợ chồng Dương thị ăn cơm chiều xong. Bao Tích Nhược ngồi dưới đèn may áo mới cho chồng. Dương Thiết Tâm đan xong đôi giày cỏ đem treo lên tường, sực nhớ ban ngày đi cày ruộng bị hỏng lưỡi cày bèn nói với Bao Tích Nhược:
- Lưỡi cày hư rồi, sáng mai gọi Trương Mộc Nhi ở thôn Đông thêm một cân rưỡi sắt hàn lại.
Bao Tích Nhược nói:
- Được rồi?
Dương Thiết Tâm nhìn vợ nói:
- Áo của ta còn đủ mặc, nàng đã yếu ớt lại thêm đứa con, nên nghỉ ngơi cho nhiều, đừng may quần áo cho ta làm gì.
Bao Tích Nhược ngoảnh đầu qua cười một tiếng, vẫn không ngừng tay.
Dương Thiết Tâm bước qua, nhẹ nhàng giữ mũi kim của nàng lại. Bao Tích Nhược lúc ấy mới đứng dậy vặn lưng, tắt đèn đi ngủ.
Đến nửa đêm. Bao Tích Nhược mơ mơ màng màng chợt nghe chồng trở mình, giật mình thức giấc, chỉ thấy xa xa có tiếng vó ngựa, nghe âm thanh thì từ phía Tây chạy qua phía đông, hồi sau cũng có tiếng vó ngựa từ phía đông vang tới, kế đó hai phía nam bắc cũng đều có tiếng vó ngựa. Bao Tích Nhược ngồi dậy nói:
- Tại sao bốn phía đều có tiếng vó ngựa thế?
Dương Thiết Tâm vội xuống giường mặc áo, trong khoảnh khắc tiếng vó ngựa bốn phía đã tới gần, chó trong thôn đua nhau sủa ran. Dương Thiết Tâm nói:
- Chúng ta bị bao vây rồi!
Bao Tích Nhược hoảng sợ nói:
- Tại sao lại thế?
Dương Thiết Tâm nói:
- Không biết.
Rồi đưa thanh đoản kiếm Khưu Sử Cơ tặng cho vợ nói:
- Nàng cầm lấy để phòng thân.
Kế rút ngọn thương sắt trên tường xuống nắm chặt trong tay. Lúc ấy cả bốn phía đông tây nam bắc người reo ngựa hí đã tụ họp thành một khối.
Dương Thiết Tâm đẩy cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy đại đội binh mã đã bao vây quanh thôn, binh lính tay giơ cao đuốc, bảy tám tên võ tướng cưỡi ngựa phóng qua phóng lại.
Chỉ nghe đám quân sĩ nhất tề quát lớn:
- Bắt lấy phản tặc, không để phản tặc chạy thoát!
Dương Thiết Tâm nghĩ thầm Đây chắc là tới bắt Khúc Tam rồi. Mấy hôm trước không thấy y trong thôn, may là y không có nhà, nếu không thì cho dù võ công của y cao cường hơn cũng không chống nổi bấy nhiêu quan quân. Chợt nghe một tên võ tướng cao giọng gọi:
- Quách Khiếu Thiên, Dương Thiết Tâm hai tên phản tặc mau ra bó tay chịu trói.
Dương Thiết Tâm cả kinh. Bao Tích Nhược càng sợ xanh mặt. Dương Thiết Tâm hạ giọng nói:
- Không rõ quan quân có chuyện gì lại tới vu oan giá họa làm hại lương dân. Theo lên quan phủ thì sẽ không xét rõ ngay gian được, chúng ta chỉ còn cách bỏ trốn. Nàng đừng sợ, bằng vào ngọn trường thương này của ta nhất định đưa được nàng ra khỏi vòng vây.
Gã một thân võ nghệ cao cường, lại từng qua lại giang hồ, lúc ấy lâm nguy không loạn, đeo bao tên vào, nắm chặt tay phải vợ.
Bao Tích Nhược nói:
- Để ta đi thu thập hành lý.
Dương Thiết Tâm nói:
- Chúng ta chỉ cần thoát thân, ta và nàng tự nhiên có thể xây dựng lại nhà cửa nơi khác.
Bao Tích Nhược nói:
- Còn bầy gà con vịt con thì sao?
Dương Thiệt Tâm than:
- Con nhóc ngu ngốc, bây giờ mà còn tiếc mấy con vật ấy à?
Ngừng một lúc lại an ủi:
- Bọn quan quân đuổi bắt được đám gà con, mèo con của nàng cũng còn khó.
Câu nói vừa dứt, ngoài cửa sổ ánh lửa sáng rực, đám quân sĩ đã đốt hai gian chứa cỏ, lại có hai tên lính giơ cao đuốc châm vào mái nhà Dương gia, quát lớn:
- Quách Khiếu Thiên, Dương Thiết Tâm hai tên phản tặc còn không chịu ra, thì sẽ đốt toàn bộ thôn Ngưu Gia thành bình địa.
Dương Thiết Tâm khí tức đầy ruột, đạp cửa xông ra lớn tiếng quát:
- Ta là Dương Thiết Tâm đây? Các ngươi muốn gì?
Hai tên lính hoảng sợ vứt đuốc quay người bỏ chạy. Trong ánh lửa một tên võ quan phi ngựa phóng tới quát lớn:
- Được, ngươi là Dương Thiết Tâm à, theo ta về gặp quan trên! Bắt lấy nó.
Bốn năm tên lính nhất tề xông vào. Dương Thiết Tâm vung ngọn thương lên, một chiêu Bạch hồng kinh thiên quét ngã ba tên, lại một chiêu Bạch hồng kinh thiên quét ngã ba tên, lại một chiêu Xuân lôi chấn nộ, cán thương hất một tên ngã bò càng trên mặt đất, quát lớn:
- Muốn bắt người thì trước tiên phải nói xem ta phạm tội gì đã.
Tên võ quan kia mắng:
- Phản tặc to gan, dám chống cự à!
Y ngoài miệng chửi mắng nhưng trong lòng cũng sợ đối phương dũng mãnh, không dám tới gần. Một tên võ quan khác đứng sau lưng y quát:
- Hãy ngoan ngoãn theo lão gia lên quan, thì khỏi thêm tội danh khác. Có công văn đây!
Dương Thiết Tâm nói:
- Đưa ta xem.
Tên võ quan ấy nói:
- Còn có một tên tội phạm họ Quách nữa.
Quách Khiếu Thiên ló nửa người trên ra cửa sổ, giương cung lắp tên quát:
- Quách Khiếu Thiên trong này.
Mũi tên chĩa thẳng vào y. Tên võ quan ấy rợn tóc gáy, chỉ thấy sống lưng lạnh buốt, quát lớn:
- Ngươi bỏ tên xuống ngay, ta đọc công văn cho các ngươi nghe.
Quách Khiếu Thiên lớn tiếng quát:
- Đọc mau lên!
Cánh cung lại càng giương căng. Tên võ quan kia không biết làm sao bèn giở tờ công văn lớn tiếng đọc:
- Hai tên tội phạm Quách Khiếu Thiên, Dương Thiết Tâm ở thôn Ngưu Gia phủ Lâm An câu kết với giặc cướp, mưu đồ bất chính, lập tức bắt về tra hỏi, xét xử theo pháp luật.
Quách Khiếu Thiên nói:
- Công văn của nha môn nào vậy?
Tên võ quan kia nói:
- Là thủ dụ của Hàn tướng gia.
Quách Dương hai người đều giật mình, đều nghĩ thầm:
- Chuyện gì mà quan trọng đến thế, đến nỗi đích thân Hàn Sá Trụ phải viết thủ dụ? Chẳng lẽ chuyện Khưu đạo trưởng giết chết quan quân đã bị lộ rồi sao?
Quách Khiếu Thiên nói:
- Là ai tố cáo? Có bằng chứng gì không?
Tên võ quan kia nói:
- Bọn ta chỉ biết bắt người, các ngươi cứ tới phủ đường tự phân biện.
Dương Thiết Tâm quát:
- Hàn Thừa tướng chuyên hại lương dân vô tội, ai mà chẳng biết? Bọn ta thật không làm được chuyện đó.
Tên võ quan đứng đầu quát:
- Chống lại mệnh lệnh, kháng cự quan quân thì tội thêm một bậc.
Dương Thiết Tâm nhìn qua vợ nói:
- Nàng mau mặc thêm mấy cái áo, để ta cướp ngựa của chúng cho nàng. Để ta bắn ngã đám quan tướng thì quân lính tự nhiên rối loạn.
Trong tiếng cung bật, tên bay như sao băng, trúng vào vai phải tên võ quan kia. Tên võ quan ấy “ái chà” một tiếng ngã lăn xuống ngựa, đám quân sĩ lớn tiếng la thét, một tên võ quan khác quát lớn:
- Bắt phản tặc?
Đám quân sĩ nhao nhao xông lên. Quách Dương hai người phát tên liên châu, trong chớp mắt bắn ngã sáu bảy tên lính, nhưng quan quân đông người, dưới sự đốc thúc của đám võ quan đã xông tới trước cổng hai nhà.
Dương Thiết Tâm quát lớn một tiếng xông ra khỏi cổng vung thương sắt lên, quan quân la thét chạy ngược trở lại. Y sấn tới cạnh một tên võ quan cưỡi ngựa trắng vung thương đâm, tên võ quan ấy giơ thương gạt đỡ. Nào ngờ thương pháp Dương gia biến hóa linh động, mũi thương trầm xuống một cái, tên võ quan kia đã bị đâm trúng đùi. Dương Thiết Tâm hất ngọn thương lên, tên võ quan lăn nhào xuống đất. Dương Thiết Tâm chống ngọn thương sắt xuống đất một cái phi thân lên ngựa, hai đùi kẹp chặt, con ngựa hí lớn một tiếng, dưới ánh lửa sáng phóng thẳng vào nhà. Dương Thiết Tâm nhấc thương đâm ngã một tên lính đứng cạnh cổng, khom người vươn tay kéo Bao Tích Nhược lên ngựa, lớn tiếng quát:
- Đại ca theo ta!
Quách Khiếu Thiên múa song kích bảo vệ vợ là Lý Bình, xông vào đám đông đánh giết. Quan quân thấy hai người hung hãn không thể ngăn cản, đua nhau phát tên rào rào. Dương Thiết Tâm phóng ngựa phi ngang Lý Bình, gọi lớn:
- Đại tẩu, lên ngựa mau!
Nói xong nhảy luôn xuống. Lý Bình vội nói:
- Không được!
Dương Thiết Tâm đời nào đếm xỉa, quờ một cái ngang hông nàng nhấc lên ngựa. Hai anh em kết nghĩa theo sau ngựa vừa đánh vừa chạy, cố thoát lấy thân. Chạy chưa bao lâu, đột nhiên trước mặt có tiếng hò reo vang dậy, lại có một đội quân mã đánh tới Quách Dương hai người thầm kêu khổ, toan tìm đường chạy trốn thì phía trước tên đã rào rào bắn tới. Bao Tích Nhược kêu một tiếng “ái chà!”, con ngựa trúng tên ngã quỵ xuống đất, hất ngã hai người đàn bà. Dương Thiết Tâm nói:
- Đại ca, anh bảo vệ họ, ta xông lên cướp ngựa.
Nói xong múa thương xông vào đám quan quân đánh giết. Mười tên quân sĩ xếp thanh một hàng, tay cầm trường mâu chĩa thẳng vào Dương Thiết Tâm, đồng thanh gầm lên. Quách Khiếu Thiên nhìn thấy quan quân thế mạnh, nghĩ thầm:
- Bằng vào sức hai anh em mình thì chạy thoát không khó, nhưng trước sau đều có giặc, vợ con thì bất kể thế nào cũng không thể cứu được. Bọn mình lại không phạm pháp, nếu chết uổng nơi này chẳng bằng tới phủ Lâm An phân biện. Lần trước Khưu Xử Cơ đạo trưởng giết sạch sai dịch và quân Kim không còn tên nào, kẻ chết không thể đối chứng, chắc quan phủ cũng không thể khép tội cho bọn mình. Mà nói cho cùng thì đám sai dịch và quân Kim kia cũng không phải do anh em mình giết.
Lúc ấy bèn cao giọng gọi:
- Huynh đệ, đừng đánh nữa, chúng ta theo họ về phủ thôi.
Dương Thiết Tâm sửng sốt, cầm thương quay lại. Tên võ quan cầm đầu hạ lệnh ngừng bắn, sai quân sĩ vây quanh, gọi:
- Ném binh khí cung tên xuống, sẽ tha cho các ngươi khỏi chết.
Dương Thiết Tâm nói:
- Đại ca, đừng trúng kế của chúng.
Quách Khiếu Thiên lắc lắc đầu, buông đôi kích xuống đất. Dương Thiết Tâm thấy vợ sợ đến mức hoa dung thất sắc, trong lòng bất nhẫn, thở dài một tiếng cũng ném trường thương và cung tên xuống đất Quách Dương hai người binh khí cung tên vừa rời khỏi tay, hơn chục mũi trường mâu đã lập tức chĩa vào sát bốn người. Tám tên lính bước lên, hai người hầu hạ một người, trói quặt tay bốn người ra sau lưng. Dương Thiết Tâm ha hả cười nhạt, ngẩng đầu không đếm xỉa gì tới. Tên võ quan cầm đầu giơ roi ngựa lên, roạt một tiếng đánh vào mặt Dương Thiết Tâm, chửi:
- Phản tặc to gan, quả thật ngươi không sợ chết à?
Nhát roi ấy đánh trúng từ trán tới cằm y, để lại một vết đỏ dài. Dương Thiết Tâm tức giận nói:
- Giỏi lắm, ngươi tên gì?
Tên võ quan kia càng lữa đổ thêm dầu, vung roi đập như mưa, quát:
- Lão gia đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, họ Đoàn tên Thiên Đức là chữ trong câu Thượng thiên hữu hiếu sinh chi đức (Trời cao có đức hiếu sinh), nhớ kỹ chưa? Ngươi tới gặp Diêm vương mà đưa cáo trạng.
Dương Thiết Tâm không hề né tránh, trợn mắt nhìn chằm chặp vào y.
Đoàn Thiên Đức quát:
- Lão gia trên trán có vết đao, trên mặt có dấu ấn, nhớ cho kỹ đấy!
Nói xong lại đánh một roi. Bao Tích Nhược thấy chồng chịu khổ như thế, khóc nói:
- Y là người tốt, không làm chuyện gì xấu Tại... tại sao ngươi lại đánh người như thế? Tại... tại sao ngươi không chịu nói lý lẽ?
Dương Thiết Tâm phun một bãi nước bọt, chách một tiếng trúng giữa mặt Đoàn Thiên Đức. Đoàn Thiên Đức cả giận, tuốt yêu đao ra quát:
- Cứ giết thằng phản tặc nhà ngươi trước đã!
Rồi vung đao chém thẳng xuống. Dương Thiết Tâm tránh qua một bên, nhưng hai tên lính cầm trường mâu hai bên cứ ấn mũi mâu vào hai bên sườn y. Đoàn Thiên Đức chém một đao, Dương Thiết Tâm không sao né được đành lui mau về phía sau. Gã Đoàn Thiên Đức này cũng có mấy phần võ nghệ, một đao chém không trúng lại chém tiếp một đao nữa, thanh đao của y là đao răng cưa nhát đao ấy chém rách một đường trên tay trái Dương Thiết Tâm, tiếp theo đao thứ hai lại chém tới.
Quách Khiếu Thiên thấy nghĩa đệ bị nguy hiểm đột nhiên vọt ra, phóng chân đá vào mặt Đoàn Thiên Đức. Đoàn Thiên Đức giật nảy mình, rút đao về đỡ. Quách Khiếu Thiên tuy hai tay bị trói nhưng công phu cước pháp cao cường, thân hình chưa rơi tới đất, chân phải lại phóng ra đá trúng sườn Đoàn Thiên Đức. Đoàn Thiên Đức trúng đòn đau quá vô cùng tức giận, gầm lên:
- Loạn thương đâm chết nó đi? Quan trên phân phó rồi, nếu phản tặc chống cự thì giết chết không có tội.
Đám quân sĩ nhấc mâu nhất tề đâm tới. Quách Khiếu Thiên song cước liên tiếp đá ngã mấy tên, nhưng rốt lại hai tay bị trói, cử động không được linh hoạt, né người tránh qua trường mâu, Đoàn Thiên Đức từ phía sau sấn tới giơ đao chém xuống, sả đứt cánh tay phải y.
Dương Thiết Tâm đang ra sức bứt dây trói, lúc nguy cấp không sao cởi được, đột nhiên thấy nghĩa huynh bị thương ngã xuống, trong lòng vô cùng đau đớn, không biết từ đâu nảy sinh một sức mạnh phi thường, quát lớn một tiếng, dây trói đứt tung, vung quyền đánh ngã một tên lính, cướp lấy một thanh trường mâu, triển khai thương pháp Dương gia, lúc ấy đúng là một người liều mạng, vạn người khôn địch. Trường mâu vung lên lập tức đâm ngã hai tên lính. Đoàn Thiên Đức thấy tình hình không hay bèn lui ra trước. Dương Thiết Tâm lúc đầu còn có chút kiêng dè, không dám giết chết quan quân, đến lúc ấy thì bất chấp tất cả, đâm đông đập tây, trong khoảnh khắc giết chết vài người. Đám quan quân thấy y hung dữ, trong lòng đều run sợ, kêu lên một tiếng, bỏ chạy tán loạn. Dương Thiết Tâm cũng không đuổi theo, đỡ nghĩa huynh dậy, chỉ thấy chỗ cánh tay bị đứt của y máu phun như suối, toàn thân đẫm máu, bất giác ứa nước mắt. Quách Khiếu Thiên cắn chặt răng, nói:
- Huynh đệ, đừng lo cho ta... chạy, chạy mau đi!
Dương Thiết Tâm nói:
- Ta đi cướp ngựa, liều mạng cứu anh cùng chạy.
Quách Khiếu Thiên nói:
- Đừng... đừng...
Rồi ngất đi luôn. Dương Thiết Tâm cởi áo định băng bó cho nghĩa huynh, nhưng nhát đao ấy của Đoàn Thiên Đức sả từ cánh tay vào ngực, vết thương kéo dài suốt nửa người lại không sao băng bó. Quách Khiếu Thiên dần dần tỉnh lại, nói:
- Huynh đệ, ngươi đi cứu vợ và chị dâu ngươi, ta... ta... thì không cần đâu...
Nói xong tắt hơi chết luôn. Dương Thiết Tâm và nghĩa huynh tình như cốt nhục thấy y chết thảm, trong lòng bi phẫn, chợt trong óc lóe lên một tia sáng, nghĩ tới lúc hai người kết giao từng thề “Chỉ mong được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm”, ngoảnh đầu nhìn quanh thì vợ mình và Quách đại tẩu trong lúc hỗn loạn không biết đã chạy đi đâu Y cất tiếng gọi lớn:
- Đại ca, ta đi báo thù cho anh?
Rồi cầm mâu xông vào đám quan quân chém giết. Lúc bấy giờ quan quân đã bày thành đội ngũ, Đoàn Thiên Đức phát lệnh, tên bắn tới rào rào.
Dương Thiết Tâm hoàn toàn bất chấp, gạt tên xông mau vào. Một tên võ quan vung đại đao đón đường chém xuống, Dương Thiết Tâm thân hình nghiêng đi một cái đột nhiên lăn vào dưới bụng ngựa. Tên võ quan kia một đao chém trượt, đang kìm ngựa lại thì hậu tâm đã bị một mâu đâm suốt qua.
Dương Thiết Tâm hất cái xác ra nhảy lên lưng ngựa, vũ động trường mâu.
Đám quan quân không dám đón đánh, bỏ chạy tứ tán. Y xung sát một hồi, chỉ thấy một tên võ quan ôm một người phụ nữ cười trên ngựa phi nhanh.
Dương Thiết Tâm phi thân xuống ngựa, vung mâu đập ngã một tên lính, cướp lấy cung tên trong tay y, dưới ánh lửa nhắm thật đúng con ngựa của tên võ quan kia, vù một tiếng phóng tên ra, trúng vào mông ngựa, con ngựa chúi hôn về phía trước, hai người ngồi trên ngựa cũng lăn xuống đất.
Dương Thiết Tâm lại bắn thêm một phát giết chết tên võ quan rồi cầm thương xông qua, chỉ thấy người phụ nữ ấy lồm cồm dưới đất bò dậy, chính là vợ mình.
Bao Tích Nhược vừa nhìn thấy chồng, vừa mừng vừa sợ, lao vào ôm chầm lấy y. Dương Thiết Tâm hỏi:
- Đại tẩu đâu?
Bao Tích Nhược đáp:
- Phía trước, bị... bị... quan quân bắt đi rồi!
Dương Thiết Tâm nói:
- Nàng chờ ở đây, để ta đi cứu chị ấy.
Bao Tích Nhược hoảng sợ nói:
- Phía sau lại có quan quân đuổi tới kìa!
Dương Thiết Tâm quay đầu nhìn, quả thấy một đám quan quân cầm đuốc tràn tới. Dương Thiết Tâm nghiến răng nói:
- Đại ca chết rồi, ta bất kể thế nào cũng phải cứu được đại tẩu, bào toàn giọt máu của Quách gia. Chỉ cần trời thương, thì ta với nàng rồi đây sẽ có ngày gặp lại. Bao Tích Nhược nắm chặt tay áo chồng liều chết không buông, khóc nói:
- Chúng ta vĩnh viễn không thể chia lìa, chàng đã nói rồi, chúng ta cho dù phi chết cũng chết một chỗ! Có đúng không? Chàng đã nói thế mà!
Dương Thiết Tâm trong lòng chua xót, ôm chặt vợ vào lòng rồi dứt khoát gỡ hai tay nàng ra, cầm mâu đuổi lên phía trước, chạy được mười bước quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vợ khóc lăn ra trong đám bụi đất phía sau quan quân đã xông tới sát người nàng. Dương Thiết Tâm đưa tay áo lau nước mắt, mồ hôi và máu trên mặt, bỏ hết chuyện sống chết ra ngoài, chỉ mong cứu được Lý thị, bảo toàn dòng dõi của nghĩa huynh, đuổi theo một hồi lại đoạt được một con ngựa, bắt được một tên lính tra hỏi, biết được Lý thị đang ở phía trước.
Y phóng ngựa đuổi mau, chợt nghe trong cánh rừng ven đường có tiếng phụ nữ khóc lớn, vội vàng kéo cương ngựa quay lại xông vào rừng, chỉ thấy Lý thị hai tay đã cởi trói, đang đánh nhau với hai tên lính. Nàng là con gái nhà nông, thân thể khỏe mạnh, tuy không biết võ công nhưng lúc bấy giờ liều mạng chống trả cũng có thêm một phần sức mạnh, hai tên lính kia vừa cười vừa chửi nhưng nhất thời cũng không làm gì được nàng. Dương Thiết Tâm cũng không buồn lên tiếng, xông vào đâm mỗi tên một mâu, giết chết hai tên lính, đỡ Lý thị lên yên ngựa, hai người cùng cưỡi quay lại tìm vợ.
Chạy tới chỗ chia tay Bao thị thì đã không còn người nào. Lúc bấy giờ trời vừa rạng sáng, y xuống ngựa tìm kiếm, chỉ thấy trên mặt đất đầy vết móng ngựa, còn có dấu vết giằng co níu kéo, nghĩ rằng chắc vợ đã bị quan quân bắt đi rồi.
Dương Thiết Tâm vội vàng lên ngựa, hai chân thúc loạn vào hông ngựa, cơn ngựa bị đau, phóng mau như gió. Đang lúc gấp gáp, chợt ven đường có tiếng tù và vang lên, mười mấy tên võ sĩ áo đen xông ra. Người đi đầu cầm lang nha bổng sấn tới đập xuống. Dương Thiết Tâm đưa mâu gạt ra, đâm trả một mâu, người kia rút bổng đón đỡ, bổng pháp rất kỳ lạ, không giống lộ số võ thuật Trung nguyên.
Dương Thiết Tâm trước đây cùng Quách Khiếu Thiên đàm luận võ nghệ, biết năm xưa trong các hảo hán Lương Sơn Bạc có một vị là Tích lịch hỏa Tần Minh, lang nha bổng pháp thiên hạ vô song, nhưng ngoài ông ta thì trước nay hào kiệt võ lâm dùng loại binh khí này rất ít, vì lang nha bổng rất nặng, nếu không có sức khỏe thì không dễ sử dụng theo ý mình. Chỉ có quan tướng quân Kim thì rất thích dùng, vì người Kim sinh trưởng ở vùng Liêu Đông giá lạnh, thân thể to lớn khỏe mạnh, binh khí nặng thì ra trận dễ chiếm ưu thế. Năm xưa quân Kim vào cướp, đùng lang nha bổng đánh đập quân dân Đại Tống. Bách tính sau khi rức giận lại kể một chuyện cười.
Giáp nói: Quân Kim có gì đáng sợ, họ có một cái chúng ta cũng có một cái chống lại.
Ất nói: Quân Kim có Kim Ngột Truật.
Giáp nói: Chúng ta có Hàn Thiếu bảo.
Ất nói: Quân Kim có Lãnh Tử mã.
Giáp nói: Chúng ta có Ma Trát đao.
Ất nói: Quân Kim có lang nha bổng.
Giáp nói: Chúng ta có Thiên linh cái.
Thiên linh cái rức đỉnh đầu, lang nha bổng của quân Kim đánh tới thì bách tính Đại Tống chỉ có cách giơ đầu ra đỡ, trong câu chuyện cười hàm chứa cả nỗi bi phẫn vô hạn.
Lúc bấy giờ Dương Thiết Tâm đánh nhau với người sử lang nha bổng vài hợp, nhớ lại việc đàm luận với Quách Khiếu Thiên trước kia càng thêm nghi ngờ, bổng pháp của người kia rõ ràng là quan tướng quân Kim, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Lại đánh thêm vài hợp, chiêu số càng mau, nhấc mâu đâm người kia ngã lăn xuống ngựa. Đám còn lại cả kinh, la thét chạy tứ tán. Dương Thiết Tâm quay đầu nhìn Lý thị ngồi sau lưng xem trong lúc chiến đấu nàng có bị thương không, đột nhiên từ đám rừng rậm có một mũi tên ngầm bắn ra, Dương Thiết Tâm không kịp tránh, bị mũi tên ấy bắn trúng hậu tâm. Lý thị cả kinh, gọi lớn:
- Thúc thúc, tên, tên!
Dương Thiết Tâm trong lòng lạnh buốt:
- Không ngờ hôm nay ta lại chết ở đây! Nhưng trước khi ta chết cũng phi đánh tan đám giặc này, giúp đại tẩu đào sinh.
Lúc ấy bèn vung mâu quát lớn xông vào chỗ đông người đánh giết, nhưng vết thương trên lưng quá nặng, trước mắt chợt thấy tối sầm, ngất đi ngã gục trên lưng ngựa.
Lúc ấy Bao Tích Nhược bị chồng đẩy ra, trong lòng đau như dao cắt, quay nhìn thì quan quân đã đuổi sát tới vừa định chạy trốn đã bị mấy tên lính đỡ lên một con ngựa. Một tên võ quan nhấc đuốc lên soi vào mặt nàng nhìn kỹ một lúc, gật gật đầu nói:
- Không ngờ hai thằng nghiệt rử kia lại có bản lĩnh như thế, đả thương không ít anh em bọn ta.
Một tên võ quan khác cười nói:
- Bây giờ có thể nói là đại công cáo thành, chuyến này vất vả, mỗi người cũng phải được thưởng mười mấy lượng bạc.
Tên võ quan kia nói:
- Hừ, chỉ cần quan trên ăn bớt ít thôi.
Rồi quay đầu nhìn tên lính thổi kèn hiệu nói:
- Rút quân!
Lúc ấy tên lính kia nhấc tù và lên, tu tu tu thổi một tràng.
Bao Tích Nhược nín khóc nuốt lệ, trong lòng chỉ nghĩ tới chồng, không biết tính mệnh y ra sao. Lúc ấy trời đã sáng hẳn, trên đường bắt đầu có người đi, bách tính nhìn thấy quan quân đều len lét tránh xa. Bao Tích Nhược lúc đầu sợ quan quân vô lễ, nào ngờ đám võ quan ngôn ngữ cử chỉ rõ ràng đều rất khách khí, bấy giờ mới hơi yên tâm.
Đi được vài dặm, đột nhiên phía trước có tiếng reo ầm ầm, hơn mười người áo đen tay cầm binh khí từ cạnh đường đánh ra, người đi đầu quát:
- Bọn quan quân vô sỉ tàn hại dân lành mau xuống ngựa nộp mạng.
Viên võ quan dẫn đầu cả giận quát lớn:
- Bọn phỉ, đồ chuột nhắt phương nào lại dám tới làm loạn ở kinh thành?
Mau mau tránh ra.
Bọn áo đen kia cũng không lên tiếng, xông vào giữa đám quan quân, đôi bên hỗn chiến. Quan quân tuy đông người nhưng bọn kia ai cũng võ nghệ tinh thông, nhất thời bất phân thắng bại. Bao Tích Nhược mừng thầm, tự nhủ:
- Biết đâu là bạn bè của Thiết ca được tin tới cứu?
Trong lúc hỗn chiến, một mũi tên bắn tới trúng vào mông con ngựa Bao Tích Nhược cưỡi, con ngựa bị đau, tung vó phóng mau về phía bắc. Bao Tích Nhược cả kinh, hai tay ôm cứng cổ ngựa, chỉ sợ rơi xuống đất. Chỉ nghe sau lưng có tiếng vó ngựa rất gấp, một người cưỡi ngựa đuổi theo.
Chớp mắt một con ngựa đen vượt qua, người cưỡi ngựa tay cầm thòng lọng khua mấy vòng trên không, vút một tiếng, sợi thòng đọng bay ra chụp xuống con ngựa của Bao Tích Nhược, hai ngựa cùng chạy song song.
Người kia dần dần rút ngắn dây, hai con ngựa cũng dần dần chạy chậm lại, chạy thêm vài mươi bước, người kia huýt một tiếng sáo, con ngựa đen y cưỡi đứng lại. Con ngựa của Bao Tích Nhược cười bị con ngựa đen giằng lại không sao chạy được nữa, hí lớn một tiếng, đứng thẳng giơ hai chân trước lên.
Bao Tích Nhược vất vả suốt từ nửa đêm, vừa hoảng sợ vừa đau lòng, lúc ấy không giữ được dây cương nữa, hai tay lỏng ra, ngã luôn xuống đất ngất đi. Nàng ngất đi không biết bao lâu, khi dần dần tỉnh lại chỉ thấy mình đang nằm trên một chiếc giường êm, lại thấy trên người dường như được đắp một tấm chăn gấm rất ấm áp, nàng mở mắt ra thì vật đầu tiên nhìn thấy là nóc màn màu thanh hoa, té ra đang nằm trên giường. Nàng quay đầu qua nhìn, thấy trên chiếc bàn đầu giường có một ngọn đèn dầu, dường như người đàn ông áo đen đang ngồi cạnh giường.
Người kia nghe thấy nàng trở mình, vội vàng đứng lên nhẹ nhàng vén màn ra, hạ giọng hỏi:
- Tỉnh rồi à?
Bao Tích Nhược thần trí vẫn chưa hoàn toàn bình thường, chỉ thấy người ấy có vẻ quen quen. Người ấy đưa tay sờ lên trán nàng, nhẹ nhàng nói:
- Đã bớt sốt rồi, y sinh vào đây mau.
Bao Tích Nhược mơ mơ màng màng, lại chìm vào giấc ngủ. Qua một lúc, cảm thấy như có y sinh bắt mạch cho nàng, lại có người đổ thuốc cho.
Nàng đang mê man đột nhiên giật mình tỉnh lại, kêu lớn:
- Thiết ca, Thiết ca!
Lại thấy có người vỗ khẽ vào vai nàng, hạ giọng an ủi. Nàng tỉnh lại lần thứ hai thì trời đã sáng, không kìm được tiếng rên. Một người bước tới gần vén màn ra. Lúc ấy đối diện, Bao Tích Nhược nhìn thấy rõ ràng bất giác hoảng sợ, người ấy diện mục thanh tú, khóe môi lộ vẻ tươi cười, chính là thiếu niên sắp chết trong bãi tuyết mà nàng đã cứu mấy tháng trước. Bao Tích Nhược nói:
- Đây là nơi nào, chồng ta đâu rồi?
Thiếu niên kia xua xua tay tỏ ý không nên nói lớn, hạ giọng nói:
- Bên ngoài quan quân đuổi bắt rất gấp, chúng ta hiện đang ngụ trong một nhà nông dân. Tiểu nhân lớn mật, nhận bừa là chồng của nương tử, xin nương tử đừng để lộ hình tích.
Bao Tích Nhược chợt đỏ mặt, gật gật đầu, lại hỏi:
- Chồng ta đâu rồi?
Người kia nói:
- Nương tử còn yếu, đợi khi nào khỏe hẳn, tiểu nhân sẽ từ từ kể lại:
Bao Tích Nhược cả kinh, nghe ngữ khí của y thì tựa hồ chồng mình đã gặp chuyện không hay, hai tay nắm chặt góc chăn, run lên nói:
- Y... y... sao rồi?
Người kia không chịu trả lời, chỉ nói:
- Bây giờ nương tử có sốt ruột cũng vô ích, sức khỏe là quan trọng.
Bao Tích Nhược hỏi:
- Y... y chết rồi à?
Người kia trên mặt hiện vẻ không biết làm sao, gật gật đầu nói:
- Dương gia bất hạnh, bị quan quân hại chết rồi.
Nói xong chỉ lắc đầu thở dài. Bao Tích Nhược đau đớn ngất đi, hồi lâu mới tỉnh, bật tiếng khóc lớn. Người kia hạ giọng an ủi, Bao Tích Nhược sụt sùi nói:
- Y... vì sao y chết?
Người kia nói:
- Dương gia có phải trạc hai mươi tuổi, lưng dài vai rộng, tay cầm một thanh trường mâu không?
Bao Tích Nhược nói:
- Đúng rồi.
Người kia nói:
- Sáng nay ta thấy y đánh nhau với quan quân, giết chết mấy người, đáng tiếc... ồ, đáng tiếc là một tên võ quan lén tới phía sau đâm trúng lưng y một thương.
Bao Tích Nhược vợ chồng tình nặng lại ngất đi lần nữa, hôm ấy không ăn uống gì, quyết ý tuyệt thực chết theo chồng. Người kia cũng không cưỡng ép, cả ngày chỉ hòa nhã trò chuyện cho nàng khuây khỏa. Bao Tích Nhược sau cùng thấy mình có lỗi, bèn hỏi:
- Cao tính đại danh của tướng công là gì? Tại sao biết ta có nạn mà tới cứu?
Người kia nói:
- Tiểu nhân họ Nhan tên Liệt, hôm trước cùng mấy người bạn đi ngang qua đó, gặp lúc quan quân tàn hại lương dân. Tiểu nhân thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ, không ngờ trời cao có mắt, lại cứu được đại ân nhân của mình, cũng đúng là duyên trời run rủi.
Bao Tích Nhược nghe thấy bốn chữ “Duyên trời run rủi” đỏ bừng mặt, quay đầu vào vách không nhìn ngó gì tới y nữa, trong lòng nghĩ ngợi, đột nhiên nảy ý nghi ngờ, quay ra hỏi:
- Ngươi và quan quân vốn cùng bọn mà?
Nhan Liệt nói:
- Cái... cái gì?
Bao Tích Nhược nói:
- Hôm trước chẳng phải vì ngươi cùng quan quân cùng tới bắt vị đạo trưởng kia mới bị thương sao?
Nhan Liệt nói:
- Chuyện hôm ấy quả thật oan uổng. Tiểu nhân rừng phương Bắc xuống, định tới phủ Lâm An, đi ngang quý thôn, nào ngờ bỗng dưng bị một mũi tên bắn trúng bả vai. Nếu không có nương tử ra tay cứu giúp thì đúng là chết không nhắm mắt. Rốt lại họ muốn bắt đạo sĩ nào vậy? Đạo sĩ bắt quỷ, quan quân lại bắt đạo sĩ, đúng là một chuyện hồ đồ.
Nói xong phì cười.
Bao Tích Nhược nói:
- À, té ra ngươi là người qua đường, không phải cùng bọn với họ. Ta cứ cho rằng ngươi cũng tới bắt vị đạo trưởng kia, hôm ấy thật còn không muốn cứu ngươi.
Lúc ấy bèn kể lại lý do vì sao quan quân tới bắt Khưu Xử Cơ và việc y giết chết quan quân ra sao. Bao Tích Nhược kể một lúc lại thấy y chăm chăm nhìn mình, vẻ mặt như ngây như dại, dường như không hề chú ý lắng nghe, lập tức im bặt. Nhan Liệt giật mình cười lấy lòng nói:
- Xin lỗi. Ta đang nghĩ cách làm thế nào trốn thoát không để quan quân đuổi bắt.
Bao Tích Nhược khóc nói:
- Chồng ta... chồng ta đã chết, ta còn sống làm gì? Ngươi đi một mình đi.
Nhan Liệt lấy vẻ mặt nghiêm trang nói:
- Nương tử! Quan nhân bị quan quân giết hại, nỗi oan không sao sáng tỏ, nàng không tìm cách báo thù cho y mà lại quyết ý muốn chết. Quan nhân lúc sinh tiền là bậc anh hùng hào kiệt, y ở dưới cửu tuyền thấy thế biết đâu không nhắm mắt được?
Bao Tích Nhược nói:
- Ta là một người đàn bà yếu ớt làm sao báo thù?
Nhan Liệt sắc mặt đầy vẻ phẫn hận nghĩa khí, hiên ngang nói:
- Nương tử muốn trả cái thù giết chồng, chuyện đó tiểu nhân xin gánh vác. Nàng có biết kẻ thù là ai không?
Bao Tích Nhược ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Là viên tướng thống suất quan quân tên Đoàn Thiên Đức, trán có vết đao, mặt có dấu ấn.
Nhan Liệt nói:
- Đã có tên họ, lại có nhân dạng thì cho dù y trốn tới chân trời góc biển cũng không phải không trả thù được.
Y bước ra ngoài bưng vào một bát cháo, trong có một cái trứng vịt muối đã bóc vỏ, nói:
- Nàng không thương thân thì làm sao trả thù?
Bao Tích Nhược nghĩ thấy có lý, đón lấy bát cháo chậm rãi ăn.
Sáng sớm hôm sau, Bao Tích Nhược mặc áo xuống giường, soi gương chải đầu, tìm một miếng vải trắng cắt thành một đóa hoa trắng giắt ở mái tóc để tang cho chồng, chỉ thấy người trong gương dung mạo như hoa mà vợ chồng đã sớm âm dương đôi ngả, trong lòng đau xót, lại nằm phục xuống bàn khóc lóc. Nhan Liệt từ ngoài bước vào, đợi nàng khóc xong, ngọt ngào nói:
- Quan quân ngoài đường đều đã rút lui, chúng ta đi thôi.
Bao Tích Nhược theo y ra khỏi nhà. Nhan Liệt lấy ra một đĩnh bạc đưa chủ nhà, dắt hai con ngựa lại. Con ngựa mà Bao Tích Nhược cưỡi vốn đã bị trúng tên, lúc ấy Nhan Liệt đã rịt lại vết thương cho nó.
Bao Tích Nhược nói:
- Đi đâu đây?
Nhan Liệt đưa mắt có ý bảo nàng không nên nói nhiều chỗ đông người rồi đỡ nàng lên ngựa, hai người dong cương song song đi về phía Bắc. Đi được hơn mười dặm, Bao Tích Nhược lại hỏi:
Ngươi đưa ta đi đâu đây?
Nhan Liệt nói:
- Chúng ta trước tiên tìm chỗ nào trốn tránh được thì nghỉ lại tránh tai nạn trước đã. Đợi khi quan quân lơi lỏng, tiểu nhân sẽ trở lại tìm xác quan nhân an táng, sau đó sẽ tìm thằng gian tặc Đoàn Thiên Đức giết y trả thù cho quan nhân.
Bao Tích Nhược tính tình nhu hòa, ít khi có chủ ý huống hồ sau cơn đại nạn, khổ cực không nơi nương tựa, thấy y suy nghĩ chu đáo, trong lòng nảy mối cảm kích, nói:
- Nhan tướng công, ta... ta làm sao trả ơn người?
Nhan Liệt hiên ngang nói:
- Tính mệnh của ta là do nương tứ cứu, kiếp này tiểu nhân xin để cho nương tử sai sử, dù tan xưng nát thịt, dầu sôi lửa bỏng cũng xin vâng lệnh.
Bao Tích Nhược nói:
- Chỉ mong giết được gã Đoàn Thiên Đức xấu xa, trả mối đại thù cho Thiết ca thì ta sẽ chết theo y.
Nghĩ tới đó lại ứa nước mắt. Hai người đi được một ngày, chiều tối ghé vào trấn Trường An nghỉ lại. Nhan Liệt tự xưng là một cặp vợ chồng, hỏi lấy một phòng. Bao Tích Nhược trong lòng hồi hộp không yên, lúc ăn cơm chiều không nói tiếng nào, ngầm nắm thanh đơn kiếm mà Khưu Xử Cơ tặng, trong lòng đã định chủ ý: „Chỉ cần y có chút nào vô lễ thì mình sẽ một kiếm tự sát”.
Nhan Liệt sai tiểu nhị mang hai tấm đệm cỏ vào phòng, chờ tiểu nhị ra rồi, cài chặt cửa phòng, trải đệm xuống đất, tới nằm trên đệm, đắp một tấm da Cừu nhìn Bao Tích Nhược nói:
- Chúc nương tử ngủ ngon!
Nói xong nhắm mắt lại. Bao Tích Nhược tim đập thình thình, nhớ tới trượng phu đã qua đời quả thật lòng như dao cắt, ngồi im suốt nửa giờ rồi thở dài một tiếng, cũng tắt đèn, nắm chặt thanh đoản kiếm, để nguyên quần áo nằm xuống giường.
Hôm sau lúc Bao Tích Nhược tỉnh dậy thì Nhan Liệt đã thu thập xong vật dùng, sai tiểu nhị mang điểm tâm ra. Bao Tích Nhược thầm cảm kích y là bậc quân tử chí thành, lòng nghi ngại đề phòng đã giảm quá nửa. Lúc ăn điểm tâm thấy là một đĩa thịt gà xé, một đĩa chân giò sấy, một đĩa lạp xưởng, một đĩa cá hun khói, ngoài ra còn thêm một nồi nhỏ cháo gạo thơm phức. Nàng sinh trưởng trong một gia đình đủ ăn, từ khi về nhà họ Dương làm ruộng để sống, ngày thường ăn điểm tâm chỉ là mấy cọng dưa cải, nửa quả trứng muối, ngoài những dịp tết nhất, lễ lạt thì đời nào được ăn uống ngon lành như thế này? Cho nên lúc ăn sáng, trong lòng cứ áy náy không yên.
Họ ăn xong, tiểu nhị đưa vào một cái bọc. Lúc ấy Nhan Liệt đã ra khỏi phòng, Bao Tích Nhược hỏi:
- Cái gì thế?
Tiểu nhị đáp:
- Hôm nay tướng công ra đi từ sớm mua về, là y phục để nương tử thay đổi, tướng công nói mời nương tử thay áo rồi lên đường.
Nói xong đặt xuống bước ra. Bao Tích Nhược mở ra xem, chỉ thấy là một bộ váy áo tuyền màu trắng, hài trắng dây lưng trắng đủ bộ, ngay cả áo trong, quần trong cho tới khăn choàng, khăn tay cũng đều đầy đủ, bèn nghĩ thầm:
- Y chỉ là một thiếu niên nam tử, sao lại suy nghĩ chu đáo đến thế?
Lúc nàng thay áo trong, nghĩ tới lúc Nhan Liệt cầm nó khi mua, bất giác đỏ bừng mặt. Nàng đang đêm hấp tấp rời khỏi nhà, y phục vốn đã không đầy đủ lại thêm một đêm vất vả bôn ba, quần áo càng đầy bụi bặm, lúc thay xong quần áo tinh thần bất giác cũng phấn chấn. Khi Nhan Liệt trở vào thì nàng đã tươi tắn trong bộ quần áo mới.
Hai người giục ngựa lên đường, có lúc người trước người sau, có lúc sóng vai cùng đi. Bấy giờ đúng lúc sắc xuân tươi thắm nhất ở Giang Nam, ven đường liễu rủ thướt tha, mùi hoa say người, cỏ lúa trên ruộng xanh mướt một màu.
Nhan Liệt muốn nàng khuây khỏa, thỉnh thoảng nói chuyện chỉ chỏ nọ kia. Cha Bao Tích Nhược vốn là thầy đồ đi thi không đậu ở trấn nhỏ, chồng và nghĩa huynh Quách Khiếu Thiên đều là hán tử thô hào, trong đời nàng quả thật chưa từng gặp qua người đàn ông nào tuấn nhã tài hoa như thế, chỉ thấy y câu nào chữ nào cũng có hàm ý sâu xa, trong lòng ngấm ngầm khen ngợi. Có điều thấy cứ đi mãi lên phía bắc, càng lúc càng xa Lâm An, mà y lại tuyệt nhiên không nói gì tới việc trả thù, càng không nói tới việc chôn cất chồng mình, nhịn không được bèn nói:
- Nhan tướng công, không biết xác chồng ta ở đâu?
Nhan Liệt nói:
- Không phải tiểu nhân không chịu đi tìm xác tôn phu an táng cho y, mà thật tình vì hôm trước cứu nương tử đã giết chết quan quân, đang lúc nguy hiểm này chỉ cần ta xuất hiện gần Lâm An là nhất định sẽ gặp độc thủ của quan quân. Hiện nay quan phủ truy lùng nương tử khắp nơi, nói tôn phu quân giết quan quân mưu làm phản, tội nhiều ác lớn, tìm bắt cả gia quyến của y, đàn ông thì chém đầu, đàn bà thì sung làm quan kỹ. Tiểu nhân chết không đáng tiếc nhưng nếu nương tử không người bảo vệ, để quan quân bắt được thì nhất định sẽ gặp chuyện thê thảm. Tiểu nhân ở dưới suối vàng cũng phải đau lòng không nhắm mắt được.
Bao Tích Nhược nghe y nói rất thành khẩn, bèn gật gật đầu. Nhan Liệt nói:
- Ta đã nghĩ kỹ rồi, chuyện quan trọng nhất hiện tại là chôn cất tôn phu quân. Tới Gia Hưng rồi, ta sẽ bỏ tiền ra nhờ người tới Lâm An thu xếp ổn thỏa. Nếu nương tử muốn ta phải đích thân đi mới yên tâm thì sau khi tới Gia Hưng thu xếp chỗ ăn ở cho nương tử xong, tiểu nhân sẽ liều mạng đi cũng được.
Bao Tích Nhược nghĩ bắt y xông pha nguy hiểm cũng vô lý, bèn nói:
- Nếu tướng công có thể tìm người thu xếp ổn thỏa thì cũng được rồi.
Lại nói:
- Chồng ta có người nghĩa huynh tên Quách Khiếu Thiên cũng gặp nạn cùng lúc, phiền tướng công an táng cho y luôn. Ta... ta...
Nói xong chợt sa nước mắt. Nhan Liệt nói:
- Chuyện đó rất dễ, nưng tử cứ yên tâm. Còn chuyện trả thù thì thằng giặc Đoàn Thiên Đức là võ quan của triều đình, muốn giết quả thật không dễ, hiện y lại đề phòng nghiêm ngặt, chỉ có cách thong thả chờ cơ hội.
Bao Tích Nhược chỉ muốn giết chết kẻ thù xong sẽ tự sát theo chồng, Nhan Liệt nói thế tuy câu nào cũng là sự thật, nhưng không biết phi tới ngày nào năm nào mới có thể trả thù được, trong lòng chợt đau xót bật tiếng khóc lớn, nức nở nói:
- Ta cũng không muốn trả thù nữa. Chồng ta anh hùng như thế mà còn bị hại, ta.., ta.., là một người đàn bà yếu đuối, thì... thì làm được gì? Ta cứ chết theo chồng là được.
Nhan Liệt trầm ngâm một lúc, dường như có điều rất khó khăn, sau cùng mới nói:
- Nương tử, nàng tin ta không?
Bao Tích Nhược gật gật đầu. Nhan Liệt nói:
- Trước mắt chúng ta chỉ có lên phương Bắc mới có thể thoát khỏi tay quan quân truy bắt. Quan quân Đại Tống không thể vượt qua biên giới phía Bắc để bắt người, chỉ cần chúng ta qua sông là không còn nguy hiểm gì nữa. Chờ sự tình lắng xuống, chúng ta lại sẽ xuống Nam báo thù rửa hận.
Nương tử cứ yên tâm, mối huyết hải thâm thù này của quan nhân, tiểu nhân xin ra sức gánh vác.
Bao Tích Nhược vô cùng ngần ngại: mình thì nhà tan người chết, nhìn quanh không ai là người thân, nếu không theo y thì một thân đàn bà yếu đuối lẻ loi biết tìm nơi nào mà nương náu? Tối hôm trước đã tận mắt thấy quan quân hung hãn giết người đốt nhà, nếu rơi vào tay chúng, bị bắt làm quan kỹ thì đúng là muốn sống không được, muốn chết không được.
Nhưng người này không phải thân thích chẳng phải bạn bè, mà mình vốn là quả phụ thủ tiết thì làm sao có thể đi chung với một người đàn ông như vậy? Bây giờ nếu rút kiếm tự sát nhất định người kia sẽ cản trở. Chỉ thấy đường đi xa xôi, ngày về mờ mịt, nghĩ lui nghĩ tới, đúng là trăm mối tơ vò.
Nàng đau thương khóc lóc suốt mấy ngày, lúc ấy ngay cả nước mắt dường như cũng đã cạn hết.
Nhan Liệt nói:
- Nếu nương tử thấy tiểu nhân tính toán không chu đáo thì cứ việc sai bảo, tiểu nhân nhất định sẽ vâng lời.
Bao Tích Nhược thấy y mười phần nhún nhường, lại thấy mình có lỗi, trừ phi mình chết ngay bây giờ thì mọi việc đều kết thúc, nếu không hiện cũng không còn cách nào khác, không biết làm sao đành cúi đầu nói:
- Ngươi cứ xem xét mà làm.
Nhan Liệt cả mừng nói:
- Ơn lớn cứu mạng của nương tử, tiểu nhân trọn đời không dám quên, nương tử...
Bao Tích Nhược nói:
- Chuyện đó từ nay trở đi đừng nhắc tới nữa.
Nhan Liệt nói: “Dạ dạ”.
Chiều hôm ấy hai người nghỉ lại ở một khách điếm tại trấn Giáp Thạch, vẫn ngủ chung phòng. Từ khi Bao Tích Nhược ưng thuận cùng lên phương Bắc thì lời lẽ cử chỉ của Nhan Liệt đã không còn cẩn thận như trước, thỉnh thoảng lộ vẻ vui mừng đắc ý. Bao Tích Nhược dần dần thấy có điều không ổn, có điều vì y không hề vượt lễ nên nghĩ thầm rằng chẳng qua y mang ơn muốn báo đáp, xem ra không đến nỗi có ý khác.
Giữa trưa hôm sau, hai người tới Gia Hưng. Đây là đô thành lớn ở Chiết Tây, là nơi thương nhân buôn bán tơ lụa, thóc gạo tụ họp, trước nay mười phần phồn vinh, sau khi nhà Tống chạy về phương Nam, Gia Hưng gần kinh sư, quang cảnh lại càng náo nhiệt.
Nhan Liệt nói:
- Chúng ta tìm một khách sạn nghỉ ngơi.
Bao Tích Nhược trước giờ vẫn sợ quan quân đuổi theo bèn nói:
- Trời còn sớm, cứ đi thêm một đoạn nữa.
Nhan Liệt nói:
- Ở đây hàng quán không kém, y phục của nương tử cũ rồi, nên mua vài món thay đổi.
Bao Tích Nhược sửng sốt nói:
- Quần áo này mới thay hôm qua mà? Chẳng lẽ đã cũ rồi sao?
Nhan Liệt nói:
- Trên đường bụi bặm, quần áo mặc một hai ngày đã không còn sạch sẽ, mà nói lại thì nương tử dung mạo như thế chẳng lẽ lại không xứng đáng mặc quần áo sang trọng?
Bao Tích Nhược nghe y ca ngợi dung mạo của mình, trong lòng vui vẻ, cúi đầu nói:
- Ta đang có tang...
Nhan Liệt nói ngay:
- Tiểu nhân biết mà.
Bao Tích Nhược bèn không nói gì nữa. Nàng dung mạo xinh đẹp nhưng chồng là Dương Thiết Tâm trước nay chưa từng khen ngợi như thế, bèn cúi đầu đưa mắt nhìn trộm Nhan Liệt, thấy y hoàn toàn không có vẻ khinh bạc, nhất thời trong lòng xao xuyến, cũng không biết nên buồn hay vui.
Nhan Liệt hỏi người đi đường, tìm tới khách sạn Tú Thủy lớn nhất trong thành vào trọ. Rửa ráy xong, Nhan Liệt cùng Bao Tích Nhược ăn điểm tâm, hai người ngồi đối diện trong phòng. Bao Tích Nhược muốn y qua nghỉ ở phòng khác nhưng không biết làm sao mở miệng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, tâm sự ngổn ngang. Qua một lúc, Nhan Liệt nói:
- Xin nương tử cứ nghỉ ngơi, tiểu nhân đi mua vài món đồ sẽ trở về.
Bao Tích Nhược gật gật đầu, nói:
- Tướng công đừng tốn kém quá.
Nhan Liệt cười khẽ nói:
- Chỉ tiếc là nương tử đang có tang không thể dùng châu ngọc, có muốn tốn kém cũng không được.