Chuyện kể rằng…
Nguyễn Đình
Trong một rẻo vườn, có cây con lá xanh nghin nghít. Lá vui tính lắm, lại nhanh miệng, gặp ai cũng cười chào. Mọi người trong vười ai cũng mến Lá. Buổi sáng, bác Mặt trời đi qua thường nhắc nhở: “Rãnh rỗi, đến nhà Bác chơi, lấy ít ánh sáng về tắm để da được sáng”.
Lá cám ơn bác Mặt trời bằng nụ cười tươi rói. Anh Gió lãng tử mỗi dịp ghé ngang thường trầm trồ: “Lá càng lớn càng xinh”. Và rủ rê: “Hôm nào đi xem ca nhạc với anh, khu vườn bên kia có nhiều Chim hót lắm” .
Lá e thẹn cuối đầu, tay mân mê tà áo. Nhân một ngày Nước đến chơi và nói chuyện với Cây, Lá len lén soi mình xuống dòng nước nhỏ. Rồi nghiêng phải, nghiêng trái. Rồi mỉm cười. Lá thấy mình không đẹp, nhưng dể thương, lại duyên dáng nữa.
*
* *
Một ngày đầu xuân, Cây trở dạ. Đau đớn. Sau một hồi vật vã, Cây tự xé toạt thân mình để nhô lên một búp hoa. Nhìn những giọt mồ hôi, nước mắt và sự đau đớn của Cây, Lá cuống quýt kêu gọi mọi người, hai tay quạt lấy quạt để vào không khí như có thể xoa dịu bớt đi nỗi đau của người vượt cạn.
*
* *
Búp hoa ra đời. Rẻo vườn như bừng sáng. Bác Mặt trời hàng ngày cần mẫn đi qua đều dịu dàng nhắc nhở: “Nhớ lấy ánh sáng và màu sắc của Bác để dùng, con gái nên chú ý chăm sóc cho diện mạo của mình một chút”. Cả Hoa và Lá đều cười: “Vâng ạ!”. Bác Mặt trời cười tít, hài lòng với sự vui vẻ và lể phép của hai đứa lắm.
*
* *
Ngày tháng dần trôi. Lá mỗi ngày một xanh, xinh xắn. Hoa mỗi ngày một đẹp, rực rỡ. Một buổi chiều vàng óng, Gió lãng tử đến chơi. Nhìn Hoa, Gió trở nên ngây dại. Lá vẫn chờ đợi lời mời xem ca nhạc ngày nào. Nhưng không có. Không gian chỉ còn lại tiếng rì rầm trò chuyện của Hoa và Gió. Những lời hẹn thề. Những cánh tay mơn man. Những nụ hôn vô tận. Lá úp mặt vào tay. Khóc. Lần đầu tiên trong đời Lá ghét Hoa.
*
* *
Rồi Gió ra đi. Đi mãi. Lẽ sống của người lãng tử là vậy…
*
* *
Sau một cuộc tình, Hoa trở nên đổi khác. Hận. Nhưng nhớ. Những lời thì thầm của Gió như vẫn đang còn ở đâu đây “… Cưng thật tuyệt vời, anh đã đi nhiều nơi nhưng chưa nhìn thấy ai đẹp như cưng. Với khuôn mặt này, cưng xứng đáng là Hoa hậu của tất cả các Hoa …”. Rồi Hoa tự nghĩ: “Mình đẹp”. Hiển nhiên là như vậy. Cứ nhìn những ánh mắt ngây dại hàng ngày đang diễu qua mình thì biết. Một suy nghĩ như tia chớp qua đầu: “Em về điểm phấn tô son lại, ngạo với nhân gian một nụ cười. Ta phải cho Gió ân hận. Rồi có ngày Gió phải quỳ gối dưới chân ta…
*
* *
Không biết Gió đã nói những gì. Nhưng những ngày sau đó, rẻo vườn ồn ào và náo nhiệt hẳn lên. Những chú Nhặng cục mịch, những chàng Ong khoẻ mạnh, những cậu Bướm hào hoa … tất cả như vô tình có việc đi ngang. Vô tình gặp Hoa. Để rồi trò chuyện… Hoa niềm nở đón tiếp mọi người. Nhẹ nhàng nói chuyện. Dịu dàng lắng nghe. Ân cần thăm hỏi. Ai ai cũng tràn đầy hy vọng. Rồi hứa hẹn, thề nguyền. Là võ vàng và cay đắng nghĩ: “Rồi “nó” sẽ đứng đường …”
*
* *
Một đêm rằm. Trời thanh tao và gió mát. Khuya lắm. Nhưng Lá không sao ngủ được. Đêm rằm thường gợi cho Lá nhớ đến những kỷ niệm xa xăm. Về thời thiếu nữ. Một thuở ngọc ngà. Trăng đến chơi trước nhà. Có tiếng Hoa cười chào rúc rích. Trăng thán phục: “Woà, Hoa thật đẹp. Em có khuôn mặt Hoa hậu, thân hình Người mẫu, đẹp, đẹp lắm…”. Giọng Hoa nũng nịu: “Có thật không anh?”. Trăng khẳng định: “Thật chứ! Những người đẹp ở Hội hoa Thành phố cũng thua xa em, em phải ngang tầm với người đẹp Hội hoa Thế giới”. Một ngôi sao nhấp nháy trước mắt Hoa. Sáng ngời. Trăng thật tuyệt vời. Hào hoa và phong nhã. Giọng Trăng ngậm ngùi: “Thật là tiếc khi em phải chôn mình ở rẻo vườn nhỏ bé và quê mùa này”. Có một đường sáng chiếu thẳng của ngôi sao băng, long lanh. Giọng Hoa chợt buồn: “Em cũng muốn đi xa, nhưng một mình, sợ lắm …”. Trăng quả quyết: “Sao lại sợ? Anh sẽ tình nguyện đưa em đi. Đi với anh, em sẽ trở nên nổi tiếng, sẽ trở thành tâm điểm của những cuộc trình diễn và hội hè, em xứng đáng với cuộc sống giàu sang, vương giả …”. Một khoảng không yên lặng. Hoa cất giọng rụt rè: “Thật vậy hả anh?”. Trăng ôm Hoa vào lòng: “Cốc cho một cái bây giờ, khờ quá. Không tin anh hả?”. “- Em tin chứ, tin anh. Để em vào xin phép gia đình …”. Giọng Trăng bổng nhiên cứng cỏi: “Sao lại phải xin phép? Em có quyền quyết định cuộc sống của mình mà. Đi, đi em … Cuộc sống mới tươi đẹp đang chờ chúng mình phía trước. Anh: Trăng; xin thề, sẽ yêu thương, bảo vệ, chăm sóc và mang lại cho em một cuộc sống hạnh phúc, vương giả suốt đời…”. Lại một khoảng yên lặng nữa trôi qua. Không gian như quánh đặc. Lá bổng rùng mình. Một cảm giác bất an vây chiếm lấy tâm hồn. Mọi ganh ghét với Hoa giờ không còn nữa. “Dừng lại Hoa ơi, cuộc đời nhiều cạm bẫy lắm. Coi chừng, họ sẽ đưa em vào nhà thổ, sẽ đưa em sang biên giới, sẽ biến em thành nàng hầu thiên hạ …”. Nhưng không kịp nữa rồi. Từng cánh hoa tự bứt mình bay thẳng lên cao. Đám nhuỵ đau đớn thét gào gục xuống. Lá cuống quýt chạy theo níu giữ. Có tiếng sấm ngang đầu quật ngã trở lại. Những tảng nước ném thẳng vào người. Rồi nước dâng lên, dâng lên…
*
* *
Ngày hôm sau, bác Mặt trời ốm. Cửa nhà im ỉm đóng. Hôm sau và hôm sau nữa, mặc dù còn mệt, nhưng Bác vẫn cố chống gậy đứng lên. Bác nhớ bầu trời. Mở cửa. Một cảnh lạ hiện ra trước mắt. Níu đám Mây trắng lang thang, Bác dồn dập: “Rẻo vườn đâu? Rẻo vườn đâu?”. Mây trắng rụt rè: “Hôm rằm, Hằng Nga khai trương quán. Nghe nói Hằng Nga vừa “tuyển” một em Hoa hậu. Đẹp lắm và trẻ lắm. Mây đen và Sấm háo hức đến chơi. Để có được Hoa hậu phục vụ cho mình, một cuộc chiến đã xảy ra. Rách nát cả bầu trời. Cả rẻo vườn rúng động trong tiếng Sấm. Cả rẻo vườn oằn mình dưới những nhát chém ngang. Cả rẻo vườn ngập mình trong nước cuốn …”
*
* *
Một ngày mới lại đến. Có đứa bé mang cuốc ra xới lại rẻo vườn. Trồng rau lang. Nghe nói củ lang luộc hay nướng đều ngon. Nghe nói lá lang nấu canh dùng rất bổ…