Xuân Muộn
Hiền Vy
Đưa tay sửa lại gọng kính cận đang trệ xuống trên sóng mũi, Hoàng Uyên nhìn lên bảng đen, cố đọc những giòng chữ giáo sư Huân vừa viết. Chợt bắt gặp nụ cười nửa như thân thiện, nửa như tinh nghịch trên gương mặt Huân, cô ngượng ngùng chớp mắt, bối rối cúi nhanh xuống trang giấy đang ghi chép dở dang. Dù mặt nóng bừng, cô vẫn cố làm ra vẻ như chẳng hề thấy Huân đã cười làm quen với mình. Nửa giờ còn lại của môn Ngữ Học, Hoàng Uyên khó nhọc tìm cách tránh né tia nhìn đầm ấm của người giảng sư trẻ. Mỗi lần bắt gặp Huân nhìn, tim Uyên như lỗi mất một nhịp, tay chân luống cuống thừa thãi, cô như ngây ngất, như say say.
Người ngồi, kẻ đứng, đông nghẹt không còn cả lối đi trong Giảng Đường II của Đại Học Văn Khoa Sàigòn. Ngồi thu gọn trong chiếc ghế bìa của dãy ghế đầu tiên, Hoàng Uyên thầm cám ơn người bạn đã chịu khó dậy thật sớm đến giữ chỗ cho cô. Trong lúc sinh viên đang ghi vội lời giảng của cha Thanh Lãng thì Hoàng Uyên ngồi mơ mộng. Dù Văn Chương Quốc Âm là môn cô rất thích, nhưng nụ cười và ánh mắt của Huân cứ ám ảnh cô cả mấy hôm nay. Hoàng Uyên thật sự xúc động khi nhớ lại ánh mắt và nụ cười của giáo sư Huân. Cái nhìn trìu mến, ấm áp nhưng lại có vẻ tinh nghịch cùng với nụ cười đầm ấm nhưng không kém phần phá phách của Huân đã làm cô mềm lòng. Hoàng Uyên không thể chú tâm vào những lời giảng của cha Thanh Lãng được nữa. Hình ảnh của Huân không bao giờ chịu rời cô....
Một dáng dấp quen thuộc lướt qua ngoài hành lang, trong giảng đường, tim Hoàng Uyên đập mạnh. “Vậy là “chàng” có giờ dạy hôm nay ...,” cô thầm nghĩ và mong cho mau hết giờ...
*
- Hoàng Uyên đến phòng giáo sư một tí được không?
Giật mình khi nghe tiếng nói quen thuộc sau lưng, Hoàng Uyên nắm chặt thành lan can hơn, quay đầu lại, bối rối chớp mắt, rồi gật đầu và đi theo Huân xuống cầu thang.
Hoàng Uyên ngại ngùng nhìn quanh căn phòng giải lao của giáo sư, thầy Trụ đang ngồi đọc sách nơi góc phòng, nghe tiếng động, ngước mắt lên nhìn, cô khoanh tay chào, ông mỉm cười, xong lại cúi xuống trang sách đang đọc dở. Huân lên tiếng trong lúc Hoàng Uyên đang lúng túng:
- Mời Hoàng Uyên ngồi.
- Dạ... đây là bàn ghế của thầy cô ...
- Không sao đâu, hôm nay Hoàng Uyên là khách của tôi mà. Ngồi đi, đứng hoài mỏi chân đó.
Kéo chiếc ghế đối diện với Hoàng Uyên, Huân ngồi xuống, hỏi:
- Bài hôm trước có gì khó hiểu không mà thấy Uyên bối rối vậy ?
Chớp mắt với một chút ngượng ngùng, Hoàng Uyên đáp khẽ:
- Dạ, con hơi thắc mắc một chút xíu.
- Tôi hứa sẽ giải đáp tất cả những thắc mắc của Uyên.
Hoàng Uyên ngập ngừng:
- Thầy bảo; Ngôn Ngữ Việt Nam là độc âm, nhưng con thấy có chữ “Doanh” đọc như là hai âm riêng biệt là “Do” và “Anh” Mình đọc nhanh thành “doanh”
Huân cười tinh nghịch:
- Do Anh! Tức là Tùy Anh, cái gì cũng do anh quyết định. Anh nào mà may mắn vậy?
Hoàng Uyên phụng phịu, cúi đầu không nói. Huân lại cười:
- Đùa với Uyên cho vui thôi, thật ra Uyên nói rất có lý nhưng như thế này nhé: O,A,N,H chỉ là một âm “oanh” thôi, khi có phụ âm D đi trước thì đọc thành Doanh, và nếu cho phụ âm T vào thì đọc thành Toanh, như mới toanh đó.
Nhìn sâu vào mắt Uyên, Huân tiếp:
- Hoàng Uyên còn thắc mắc gì nữa không?
- Dạ không.
Thấy Hoàng Uyên bối rối, ngượng ngùng, Huân rủ:
- Uyên khát nước không ? Mình đi uống nước nhé?
Hoàng Uyên lại ngập ngừng:
- Dạ thôi.
- Thôi là sao?
- Dạ, là không đi uống nước.
- Tại sao?
- Dạ, sợ bạn thấy.
Huân cười lớn, rồi hỏi:
- Uyên mấy tuổi rồi?
Hoàng Uyên ngạc nhiên:
- Thầy hỏi làm gì vậy?
- Hỏi cho có hỏi thôi, chớ tôi biết Hoàng Uyên 19 tuổi rồi.
Tròn mắt, Hoàng Uyên ngạc nhiên:
- Sao thầy biết vậy?
Lắc đầu, làm ra vẻ khó khăn, Huân cười cười:
- Bí mật, bí mật. Hoàng Uyên chịu đi uống nước rồi tôi kể cho nghe.
Hoàng Uyên tinh nghịch hỏi lại:
- Thầy dụ học trò hả?
- Ừ,
- Nhưng Thầy hỏi tuổi của Uyên làm gì vậy?
- Để nhắc cho Hoàng Uyên nhớ là Hoàng Uyên người lớn rồi, không cần phải ngại ngùng, sợ bạn bè bàn tán nữa.
- Mẹ vẫn gọi con là Bé Uyên mà.
- Vậy thì “Thầy” mời “Bé Uyên” đi uống nước.
- Sợ Mẹ mắng quá!
- “Thầy” không mách Mẹ đâu.
*
Kéo cái ví từ trong túi quần ra, Huân mở từ từ rồi đưa ra trước mặt Hoàng Uyên một tấm hình đen trắng, hỏi:
- Hoàng Uyên biết hình ai không?
Giật mình, lúng túng, Hoàng Uyên bối rối:
- Ủa! Hình của con mà. Sao thầy lại có?
Nhìn sâu vào mắt Uyên, Huân cười:
- Hình của người yêu tôi mà.
Hoàng Uyên đỏ mặt:
- Sao ... sao... giống y hình của con vậy?
Huân ngập ngừng:
- Đùa với Hoàng Uyên thôi, hình này tôi xin được đó.
- Thầy xin ở đâu? Ngoài tiệm hình hả?
- Không, tôi xuống văn phòng, xin coi hồ sơ của sinh viên chứng chỉ Ngữ Học. Thấy trong hồ sơ của Uyên có dư tấm hình, tôi lén lấy.
Hoàng Uyên thảng thốt:
- Vậy là Thầy biết hết “tung tích” của con?
- Xin lỗi Hoàng Uyên nha. Tại tôi có cô sinh viên nhỏ nhắn dễ thương quá nên tôi phải “làm bậy”.
Hoàng Uyên năn nỉ:
- Thầy trả lại hình cho con được không?
- Được chứ, nhưng phải với một điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Uyên cho tôi tấm hình khác.
Hoàng Uyên phụng phịu:
- Thầy khôn quá!
Huân đưa tay khuấy nhẹ ly chanh đường của Uyên, hối:
- Uyên uống nước đi, đá tan hết rồi.
Nhìn Uyên từ từ uống nước, Huân hát khẽ:
- ... Uống ly chanh đường, uống môi em ngọt....
*
Dắt Hoàng Uyên chen qua khỏi khu bán Quất, trên Đại lộ Nguyễn Huệ đầy người vào những ngày cận Tết, Huân xiết nhẹ tay nàng, hỏi:
- Uyên thích Mai hay Đào?
- Hoa nào cũng đẹp, Em thích cả hai.
Huân cười, khen:
- Bé Uyên ngoan quá! Chịu bỏ chữ “con” rồi.
Uyên hích nhẹ tay vào bụng chàng. Huân cười lớn hơn rồi tiếp:
- Vậy đi xem Đào trước nhé? Nếu có cành nào đẹp, mình mua về biếu bố em.
Cầm một cành Anh Đào với đầy những nụ hoa tròn xoe nhưng chưa nở, Huân hỏi người bán hàng:
- Cành này nở kịp Tết không?
- Chắc chắn kịp chứ, tôi bảo đảm hoa sẽ nở đúng ngày Mùng Một Tết.
Huân đùa với bà bán hàng:
- Tôi mua cành hoa này để cưới vợ đó. Hoa mà không nở đúng Tết là tôi không được vợ, tôi bắt thường bà đó à nha.
Bà bán hàng quay qua nhìn Uyên, rồi cười với Huân:
- Anh cưới cô này hả?
- Bà hỏi giùm tôi coi cổ có chịu không?
Uyên đỏ mặt, quay đi nơi khác. Anh kỳ cục, khi không đi nhờ bà bán hàng hỏi. Sao không hỏi thẳng em. Nghĩ vậy, nhưng Uyên không biết nếu Huân hỏi thì nàng sẽ phải trả lời làm sao.
Cơn gió lành lạnh từ bờ sông thổi nhẹ làm Uyên đi sát vào Huân hơn. Huân vòng tay ôm vai nàng, kéo nhẹ Uyên vào lòng. Mùi hương từ mái tóc dài của Uyên làm Huân ngây ngất. Anh muốn hỏi cô có chịu làm vợ anh không, anh muốn hỏi cô có muốn làm Mẹ những đứa con của anh không...
Từ lúc mua xong cành Đào, Uyên im lặng chưa nói gì, không biết nàng nghĩ gì về câu nói đùa của mình với bà bán hàng mà im ru như vậy. Huân muốn dành ngạc nhiên cho Uyên, anh định khi đến thăm gia đình Uyên ngày đầu năm, anh sẽ ngỏ lời với Uyên bên cành Đào rộ nở. Với Huân, mùa Xuân là mùa của hạnh phúc, của hy vọng, nên dù quen Uyên được vài tháng nay, anh vẫn chưa đề cập đến chuyện tương lai của hai đứa. Không khí Tết làm Huân nôn nao, anh muốn ngỏ lời ngay với cô nhưng cố kìm lại để chờ cho đến ngày đầu năm.
Phải đợi đến ngày mùng ba Tết, cành đào mới chịu nở rộ trong góc căn phòng khách nhà Uyên. Khi Huân ngỏ lời, Uyên đã luống cuống ngượng ngùng, nhưng hạnh phúc gật đầu và cả hai cùng đồng ý đến mùa Hè, Huân sẽ xin làm đám hỏi.
*
Gởi được chiếc Yamaha, cầm thẻ biên nhận xong, Hoàng Uyên chấm vội vài giọt mồ hôi đang chảy xuống bên má, rồi đi nhanh vào sân trường. Cây phượng đỏ năm nay trổ hoa hơi sớm, chưa đến tháng năm mà xác phượng đã đầy sân. Mọi người tụm năm, tụm bảy bàn chuyện thời cuộc. Quảng Trị thất thủ, Huế sôi động, Đà Nẵng xôn xao ... không ai còn tâm trí lo đến việc học bài cho khóa thi gần kề.
Vừa bước chân lên cầu thang, Uyên đã thấy cô em gái của Huân đứng tựa lưng vào hành lang. Uyên ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, Huyền đi đâu đây?
- Em đi kiếm chị. Anh Huân dặn em sáng nay phải mang gói này đến trường cho chị.
- Uyên tưởng anh Huân có lớp hôm nay mà.
- Có, nhưng anh nhờ thầy Trụ dạy thế. Anh đi Huế hai bữa nay rồi.
Hoàng Uyên sững sờ:
- Đi từ hôm nào? Sao Uyên không biết?
- Anh Huân giấu chị vì sợ chị lo. Anh phải ra Huế đón Me. Anh sợ Huế mất, Me sẽ bị kẹt một mình. Anh dặn em nếu anh không về kịp sinh nhật chị, em phải đem quà đến cho chị đúng ngày.
Chớp nhẹ mắt, Huyền tiếp:
- Em mừng sinh nhật chị.
Đưa tay nhận gói quà, lòng Hoàng Uyên rối bời, nước mắt bỗng dưng lăn dài trên má. Sinh nhật thứ hai mươi! Tưởng năm nay sinh nhật đầu tiên có chàng. Mấy hôm rồi cô dồn hết thì giờ để học bài thi, mong hôm nay rảnh rang chút xíu để dung dăng dung dẻ với chàng ...
Tuần trước Huân đến nhà, bảo em cố học thi đi nha, thời cuộc tuy có rối reng nhưng có lẽ không sao đâu, anh sẽ ít tới chơi để em có thì giờ học thi. Nhớ học môn Ngữ Học đàng hoàng, được nhất lớp, anh sẽ thưởng...
Hoàng Uyên thương yêu!
Chúc em một sinh nhật bình an. Khi anh về sẽ đền em.
Cho anh xin lỗi đã không nói với em về chuyến đi.
Anh sợ em lo quá không học bài được.
Anh đón Me vào rồi tính đến chuyện chúng mình.
Huân
Dòng chữ nghiêng nghiêng của Huân mờ hẳn mỗi lần Uyên cầm tấm thiệp lên đọc lại. Màn ảnh vô tuyến truyền hình đưa tin Huế thất thủ, rồi đến Đà Nẵng cũng đầu hàng. Người người chen nhau tìm đường vào Nam. Máy bay không còn cất cánh, chỉ còn đường bộ, đường thủy... Dân Sàigòn náo loạn, Hoàng Uyên đi ra đi vào như người mất hồn. Huân vẫn bặt tăm...
Những giây phút cuối của tháng Tư, Hoàng Uyên đành phải theo gia đình. Cô không muốn rời khỏi căn nhà vì tin rằng Huân sẽ đến tìm. Làm sao bỏ đi khi tin Huân chưa có? Làm sao dứt được mối tình đầu vừa mới đến? Xin ba mẹ cho ở lại chờ Huân, Mẹ khóc nói nếu Uyên ở lại chờ Huân thì cả nhà cùng chờ...
*
Leo được lên chiếc xe bus đầy người, Hoàng Uyên ngồi xuống chiếc ghế trống gần bác tài xế, cô tháo bớt khăn quàng cổ ra, bao quanh hai bàn tay lạnh ngắt. Nhắm mắt lại, cô nghĩ đến những năm vừa đi học, vừa đi làm giúp bố mẹ nuôi các em nơi thành phố nhỏ này. Nhờ bận rộn, cô bớt suy nghĩ đến chuyện ngày xưa.
Đã sáu năm rồi, tin Huân vẫn biền biệt. Những ngày cô đơn một mình đến trường, đã bao lần Uyên thầm khóc vì nhớ Huân. Nhớ lại lời cầu hôn năm nào của Huân bên cành đào ngày Tết. Nhớ lại những lần cùng chàng đi uống nước rồi được nghe chàng hát “trả lại em yêu.” Những lần cùng Huân, tay trong tay đi dưới những hàng me trên đường Pasteur, nghe chàng hát “con đường tình ta đi”... Nhưng thích nhất, vẫn là khi nhìn Huân khuấy tan đường cho ly nước chanh của cô và tình tứ hát “uống ly chanh đường, uống môi em ngọt...”
Sáu năm nay, mỗi lần Tết đến, Hoàng Uyên đều nghỉ học vào ngày Mùng Ba. Ở nhà một mình, nàng nhớ Huân quay quắt, không biết bây giờ anh đang ở đâu. Không biết đến bao giờ mình mới lại gặp nhau, không biết anh có còn nhớ tới em không, không biết ..., không biết ...
Cơn bão tuyết đầu tháng hai làm đường xá vắng người qua lại. Tin thời tiết cho biết tối nay sẽ có thêm mười inches tuyết nữa sẽ rơi. Co ro trong chiếc áo khoác rộng thùng, Hoàng Uyên ra mở cửa khi nghe tiếng chuông. Người đưa thư cười tươi với cô, rồi trao cho Uyên một tập thư dầy. Cô đưa tặng ông một bao lì xì màu đỏ. Ông nói cám ơn và chúc cô một năm mới hạnh phúc. Hoàng Uyên cám ơn người đưa thư nhưng thầm nghĩ làm sao mà hạnh phúc được khi bên mình không có Huân.
Nhéo vào chân thật đau, để biết mình đang không nằm mơ, Uyên đọc lại những giòng chữ quen thuộc:
Hoàng Uyên ơi
Anh và Me vừa tới Pháp được mấy tuần nay.
Nhờ hội Hồng Thập Tự anh tìm được địa chỉ của em.
Hơn sáu năm rồi, anh không biết bây giờ em thế nào.
Anh vẫn như ngày xưa. Huyền đã lập gia đình ...
...
Nếu em đã có gia đình thì anh không trách em đâu.
Nếu em vẫn còn chờ anh, thì số điện thoại của anh đây ...
...
Huân
Hoàng Uyên chạy nhanh đến bên chiếc điện thoại, run run, tay cô bấm số...
Mùa Xuân thật sự đã đến, dù bên ngoài tuyết đang rơi ... ./.
Hiền Vy
December 2004