Ngày hai vợ chồng lên đường trở về quê hương, nhiều kiều bào ra tiễn chân họ. Bác Toàn ôm chặt Hoan Bình không muốn rời cho đến khi không còn chần chừ được nữa mới trao nó cho Mơ. Thằng bé cứ thộn mặt ra nhìn bác Toàn gạt nước mắt rồi hỏi Mơ: _Mình đi chơi thôi mà, sao ông lại khóc vậy má?. Khi hai người vẫy tay chào từ giã, một nhóm người vừa hát vừa đàn. Hưng và Mơ quay bước đi nghe những lời ca đượm buồn quấn quýt đuổi theo sau như muốn níu chân người ở lại: “Nhìn con thuyền xa bến, lòng ta càng lưu luyến cho trái tim não nùng xao xuyến… theo gió thuyền xuôi… sóng đưa bèo trôi…tiếng đàn trầm trầm man mác lòng ai…” Họ bước gấp xuống tàu… Tàu rời bến… Đứng trên boong họ vẫn nghe vẳng theo trong gió tiếng hát trầm bổng bi luỵ trước phút chia ly “non nước trời mây… cách xa từ đây... tiếng đàn… đau đớn biệt ly.” Hai vợ chồng đứng lặng bên nhau nhìn phong cảnh xứ người cũng như hình ảnh bạn bè lần cuối cho đến lúc tất cả mờ dần và biến mất. Khi những giây phút xúc động đã qua Hưng mới kịp nhìn lại vợ mình. Thấy chồng trố mắt nhìn Mơ hỏi: _ Lạ lắm sao? Anh nhìn gì mà ghê thế? Hưng buột miệng: _ Trời đất! Sao hôm nay nhìn em nặng nề chói chang sao ấy! Giống đồng bóng. Mơ lạnh lùng nói: _ Đồng bóng vậy đấy! Tôi không “sĩ ” như ai đó đâu! Hưng lại nhìn xuống đôi guốc mộc cười tủm tỉm, Mơ tức quá nói dỗi: _ Vâng! Tôi là loại đàn bà nhà quê. Đi trên tàu không mang giày cho nó “mốt”, cho nó giống người ta mà lại mang guốc thô kệch lộp cộp này. Rồi Mơ tủm tỉm cười bí ẩn nghĩ thầm: “Đôi guốc này mắc nhất trên đời đấy! Tôi mà mất nó thì có mà chết đói! Tốt gỗ hơn tốt nước sơn.” Mơ gục gặc đầu ra ý hài lòng về những điều mình vừa suy nghĩ. Hành trình trên biển lần này không làm cho Mơ dễ chịu chút nào một điều Mơ ít ngờ tới. Không như Hưng và những hành khách khác thường đứng lặng ngắm cảnh biển cả, hít sâu vào lồng ngực vị nồng của biển, phơi da xoã tóc mặc cho gió biển mơn man, ngược lại Mơ đột nhiên có một cảm giác hãi biển. Một vài lần cố gắng lên boong tàu nhìn những loại cá bay, có lúc may mắn thấy cá voi phun nước, những chú cá heo tung mình nhảy bật lên không trung rồi lại chúc đầu lao xuống nước trước sự kinh ngạc của mọi người, còn thì Mơ hầu như nằm lì trong phòng. Mặc dù đi trên tàu lần này có phục vụ đàng hoàng nhưng có lẽ trong người mới chớm có thai đứa con thứ hai Mơ mệt đến lả người đi. Để tránh cho Mơ khỏi bị quấy rối Hưng thường bế con đi chơi đây đó trên tàu. Thế nhưng chính lúc ấy là lúc Mơ cảm thấy say sóng rõ rệt hơn cả. Mơ chơi vơi trong cái cảm giác như cái gì đó đưa từ từ Mơ lên rồi lại bất ngờ hạ xuống cứ thế trồi lên trụt xuống hình như cả con tàu bị nâng lên bởi những đợt sóng gầm gừ âm ỉ rồi lại hụp xuống thật nhanh, chịu không nổi có lúc Mơ ói ra mật xanh mật vàng. Mệt mỏi Mơ cứ nằm duỗi ra giường, Một hôm lịm đi như vậy không biết bao lâu Mơ từ từ mở mắt nhìn thấy ánh sáng mờ mờ, căn phòng yên tĩnh vắng lặng đến nỗi Mơ nghe rõ nhịp thở của ai đó không phải của mình đang ngự trị. Rồi một vật gì đó thật êm dịu như bông gòn quấn quanh cổ…Hoan Bình đang ôm Mơ ngủ ngon lành bằng vòng tay bé nhỏ của mình. Một sự xúc động ập đến Mơ đưa tay ra tìm kiếm vuốt ve trong bóng tối cặp má non nớt cái miệng chút xíu với hơi thở đều đều rồi hôn lên cơ thể bé nhỏ những nụ hôn tràn đầy yêu thương tưởng chừng như không thể ngừng lại được. Chính lúc đó là lúc Mơ cảm thấy mình ít bị say sóng nhất, tỉnh táo nhất và muốn ăn một cái gì đó sau bao ngày không nuốt nổi một thứ gì. Mơ gọi chồng. Hưng ở phòng bên chạy qua mở đèn vuốt tóc Mơ nhỏ nhẹ hỏi: __Em tỉnh rồi sao? Anh đi lấy gì cho em ăn nhé hay là uống sữa vậy? Mơ nở một nụ cười sau làn môi khô khốc: _Cho em ly nước rôi em sẽ ăn, bỗng dưng thấy đói rồi… Sau môt thời gian lênh đênh chỉ thấy trời và nước, một buổi sáng hai vợ chồng bị đánh thức dậy vì đủ thứ tiềng ồn ào huyên náo. Những âm thanh bên ngoài báo cho biết tàu đang cập bến. Hưng vùng dậy trước giúp vợ mang những túi xách, bế đứa con còn ngái ngủ hoà nhập vào đoàn người đang đứng xếp hàng trên boong tàu chờ đợi. Hành lý nặng nề sẽ được tải xuống sau. Mọi người chỉ được mang túi xách nhỏ, rồi được đưa xuống thuyền con một cách rất trật tự để vào bờ. Ngồi trên xuồng tiến vào cảng Mơ mừng rỡ chỉ tay ra phía trước: _ Cảng Hải Phòng đó anh! Hưng kêu lên: _ Cảng to và nhộn nhịp quá! Mơ lẩm bẩm: _ Mình đã về quê hương rồi ư? Giấc mơ mười mấy năm trời của Mơ giờ đã thành sự thật? Mơ chớp mắt rưng rưng. Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau trong câm lặng. Tim Hưng đập mạnh. Tuy đây là lần đầu Hưng thấy cảng Hải Phòng nhưng nhìn trời đất, bầu không khí xung quanh Hưng bắt đầu nhận ra những gì yêu dấu thân quen mà từ lâu tưởng chừng như đã lạc vết, chỉ mờ nhạt thấp thoáng trong những giấc mơ... Hưng bế con dìu vợ hoà trong dòng người xô bồ, chen lấn, ngộp thở vì xúc động. Chung quanh họ là những giọt nước mắt đoàn tụ vui sướng hạnh phúc. Những âm thanh quen thuộc mỗi lúc một rõ nét. Hưng vui sướng ngắm tất cả những kẻ bốc, người vác, lắng nghe kẻ chửi người la, bật cười vì những câu chửi tục tĩu độc địa dài lê thê đến là đáo để của người miền bắc… Những tấm thân oằn xuống chiếc đòn gánh trĩu nặng, những mảnh quần áo tả tơi, những miệng cười toe toét chào hỏi nhau, mặc cả trả giá tíu tít. Vội vã đói rách nhưng lúc nào cũng rộn ràng. Quê hương đây rồi! Hai vợ chồng cứ thế bấp bênh trôi nổi bị cuốn hút trong cơn lốc của bến cảng, trong làn sóng người xao động nhấp nhô. Gần trưa hai người mới nhận xong hành lý và được ngả lưng thư thả trên chiếc xích lô. Anh xích lô hỏi: _ Ông bà đi đâu ạ? Hưng trả lời: _ Anh cho chúng tôi tới một khách sạn nào đó! Người đạp xích lô: _ Vâng vâng! Có khách sạn Đại Hữu Á đẹp nhất ngay tại đây thôi! Khi vào sâu trong thành phố Hưng có cảm giác rất lạ! Không khí như chùng xuống. Thành phố sạch đẹp rợp bóng phượng vĩ nhưng sao thưa thớt người. Xe vừa trờ tới khách sạn một người đàn ông ăn mặc lịch lãm chạy ra cúi chào: _ Chào mừng ông bà đã tới đây! Anh ta đỡ hành lý xuống giúp miệng nói: _ Xin mời ông bà vào! Nhìn ngắm khách sạn bề thế sang trọng cùng với những tiếp viên ân cần lịch sự Hưng đoán đây là bộ mặt phồn vinh nhất của Hải Phòng. Người chủ đứng sau quầy tiếp tân đon đả hỏi: _ Ông bà từ nước ngoài về đấy phải không ạ? Hưng đáp: _ Vâng. Ông chủ chép miệng rồi khẽ kêu lên: _ Trời! Sao ông bà lại về lúc này? Ông ta nhìn quanh rồi nhỏ giọng lại: _ Kinh tế lắm ông bà ơi! Cái gì cũng thiếu thốn khó khăn. Hưng hỏi: _ Sao phố xá thưa người vậy? _ Bây giờ còn đỡ chứ bữa trước như là thành phố chết! Hưng ngạc nhiên: _ Sao vậy? _ Người ta di tản, lên rừng đói quá lại lục tục mò về. Tình hình mới hồi phục trở lại. Thế nhưng tôi sẽ phục vụ ông bà hết mình. Ông bà muốn gì cứ nói với tôi. Để chồng giao tiếp làm thủ tục với người chủ, Mơ đi ra phía sau khách sạn nhìn quanh quất, bỗng nghe có tiếng hỏi: _ Bà cần gì không ạ? Tôi giúp cho! Mơ giật mình quay lại thấy người bồi phòng Mơ hỏi: _ Nhà vệ sinh đâu anh nhỉ? Người đàn ông chỉ tay ra phía sau: _ Bà cứ đi thẳng rẽ trái. Mơ hỏi tiếp: _ Ông có cái búa không? Tôi muốn sửa lại đôi guốc của tôi. Người đàn ông sốt sắng: _ Dạ có! Bà chờ cho một tí. Khi đứng trong nhà vệ sinh tay cầm cái búa Mơ nhắm mắt lại cám ơn số phận, cám ơn bác Toàn đã ưu đãi mình. Cuộc hành trình của Mơ không gặp phiền phức gì. Đứng lặng một lúc rồi Mơ cầm đôi guốc ngắm nghía, giơ búa lên, nhớ lời bác Toàn dặn bổ dọc nhẹ vài phát. Lần lượt từng chiếc bể đôi. Guốc được thợ khéo tay đẽo rỗng bên trong. Mơ hồi hộp luồn ngón tay vào các kẽ hở. Ngón tay chạm vào chất giấy. Đây rồi! Đôla đây rồi! Tuy phần lớn tiền Mơ phải nhờ Hưng gởi qua ngân hàng Đông Dương nhưng Mơ tiếc nên giấu vài trăm đôla trong đôi guốc mang được bao nhiêu đỡ thiệt bấy nhiêu. Mơ cẩn thận vuốt lại những tờ đôla, gói kỹ đôi guốc bể. Lấy trong xắc ra một đôi giày sandale nhung đen cao gót, rất mốt mang vào. Đôi giày này là hàng Úc sang trọng, phù hợp nếu đi trong khách sạn này. Khi quay trở lại Mơ thấy Hưng và ông chủ đang thì thầm to nhỏ có vẻ tâm đắc. Thấy Mơ Hưng vội nói: _ Em ơi! Đừng đeo nữ trang nữa cất đi! Ông đây nói không nên đeo. Mơ nói với chồng: _ Anh bồng con lên phòng cho nó nghỉ, mặt mày nó đờ đẫn lắm rồi!