Chiếc xe jeep men theo triền núi tiến lên, từ vị trí này có thể nhìn thấy tòa thần điện ở xa xa. Dọc đường, thỉnh thoảng họ còn gặp những người hành hương về đất thánh. Những người này mỗi bước đi đều quỳ xuống lạy một lạy, biểu thị lòng thành kính với đấng tối cao của họ.
Ba năm trước khi Long Phi đến đây lần đầu tiên là vào ngày đại lễ. Khắp con đường núi chen chúc những người là người, khung cảnh cực kỳ náo nhịêt.
Bên trái là vách núi dựng đứng, bên phải là cảnh đẹp hùng vĩ của cao nguyên Tây Tạng. Sau hai giờ ngồi máy bay, Long Phi và Lệ Gia đã đến được vùng đất thần bí ở bên dãy Hymalaya này. Giờ họ đang ngồi trên xe của Tiểu Hoạt Phật để đi đến thần điện.
Người lái xe là Thượng Trí hòa thượng. Long Phi và Lệ Gia ngồi ở phía sau xe.
Sau khi chiếc xe Jeep đi qua một đoạn đường núi gập ghềnh, Thượng Tuệ hoà thượng ngồi đang ngồi cạnh Thượng Trí ở phía trước quay mặt lại nói:
- Lệ Gia tiểu thư, cô có mệt không?
Lệ Gia dường như không có hứng nói chuyện, chỉ khẽ lắc lắc đầu.
Thượng Tuệ hoà thượng đã quen với vịêc đối diện với những hoà thượng đã mất hết thất tình lục dục ở thần miếu nên gặp phải sự lạnh lùng của Lệ Gia cũng không để ý lắm, tiếp tục nói:
- Ở đây là vùng núi cao của Tây Tạng, không khí rất loãng. Những người bình thường sống ở vùng đồng bằng không quen sẽ rất khó chịu. Sức khỏe của cô hẳn phải rất tốt, dường như không hề bị ảnh hưởng của khí áp thấp.
Long Phi chen vào nói:
- Mấy ngày nay có chuyện gì đặc bịêt không?
Thượng Trí chau mày nói:
- Ma vật đó càng ngày càng khó thuần phục, thật làm cho người ta lo lắng. Ngay cả Tiểu Hoạt Phật bây giờ cũng không cười nổi nữa. Chúng tôi còn lo lắng cho cả anh nữa, sợ anh cũng bị ảnh hưởng của ma vật. Nếu không phải bốn ngày trước anh gọi điện cho chúng tôi, sợ rằng duy trì đến được ngày hôm nay cũng là một vấn đề lớn đấy.
Lệ Gia nhíu mày lắng nghe, nhưng tuỵêt không mở miệng. Trong những người ở đây, cô chỉ quan tâm tới một mình Long Phi, ánh mắt lúc nào cũng hướng về phía anh, còn những việc khác cô đều coi như không nghe, không thấy.
Long Phi nghĩ bụng những chuyện này tốt nhất không nên nói trước mặt Lệ Gia nên cũng ngậm miệng không nói gì nữa.
Nhất thời chiếc xe jeep chìm trong không khí im lặng không tự nhiên.
Ở xa xa phía sau họ, một chiếc xe leo núi khác đang lặng lẽ bám theo. Trên nóc xe là một cái rương hình hộp dài, bên trong hiển nhiên chính là Võ Tắc Thiên, kẻ đang chờ được hồi sinh lần nữa.
Bên trong xe, Hắc Sát và Kim Chỉ Tam ngồi phía trước. Vũ Phu và lão già ngồi ở phía sau.
Trên mặt Hắc Sát nở ra một nụ cười lạnh lùng, tàn khốc tựa như kẻ đi săn tìm thấy con mồi của mình. Hắn nói:
- Đích đến của bọn chúng là tòa thần miếu trên đỉnh núi.
Kim Chỉ Tam liền giở bản đồ ra xem xét rồi trầm giọng nói:
- Đó là Đại Nhật Như Lai Cung, là do Long Thụ Bồ Tát đã tự tay dựng lên vào hơn một nghìn năm trước. Trụ trì ở đó là Tiểu Hoạt Phật. Người này tuy không nổi tiếng lắm, nhưng vị trí của lão ta ở trong lòng người dân Tây Tạng thì cực kỳ cao quý.
Vũ Phu hừ mạnh một tiếng nói:
- Đương nhiên hắn không muốn người khác biết đến hắn. Bởi vì hắn đang canh giữ bảo đao của chủ nhân. Ta muốn hắn phải chết không toàn thây.
Toàn thân Hắc Sát chấn động, thò đầu qua cửa xe nhìn rõ lại tòa Đại Nhất Như Lai Cung, thất thanh nói:
- Tôi đã từng nhìn thấy nơi này rồi!
Ba kẻ còn lại đều lộ vẻ ngạc nhiên nhìn hắn.
Hắc Sát nói:
- Vào cái ngày mà tôi cướp Võ Tắc Thiên đi, khi tôi vừa tiếp xúc với bà ta, đột nhiên có một hình ảnh cực mạnh xâm nhập vào não bộ của tôi, chính là tòa Đại Nhật Như Lai Cung này, những bức tường màu đỏ trắng kia, tòa tháp cao kia, tôi vĩnh viễn không thể nào quên.
Đôi mắt Kim Chỉ Tam sáng rực lên nói:
- Khi chủ nhân trở về, Long Thần và tất cả con cháu của hắn sẽ bị quét sạch khỏi thế giới này. Vũ trụ sẽ thuộc về chúng ta, ha ha ha…
Vũ Phu lạnh lùng nói:
- Sức mạnh của loài người thật là nhỏ bé, chỉ có thể tồn tại ở địa cầu. Lên được mặt trăng thì bảo là mình đã chinh phục vũ trụ, thật giống một con kiến nhỏ từ ụ cát này bò sang ụ cát khác thì đã dám tuyên bố mình làm chủ cả mặt đất.
Kim Chỉ Tam nói:
- Chỉ cần chủ nhân trở về, chúng ta sẽ có lại sức mạnh lớn nhất của mình. Hơn nữa sức mạnh của Long Thần cứ từ từ biến mất vào đại địa để sản sinh ra những sinh mạng mới. Cho dù sức mạnh tàn dư của Phục Hy và Nữ Oa có thể hợp lại lần nữa cũng chỉ như châu chấu đá xe, có lẽ không chịu nổi một kích của chủ nhân. Thậm chí, không chịu nổi một kích của chúng ta ấy. Ha ha ha…
Nói đoạn hắn ngửa mặt lên trời cười như điên.
Hắc Sát và Vũ Phu liền cất tiếng cười theo, ngay cả lão già âm trầm kia cũng nhếch mép để lộ một nụ cười âm hiểm.
Bọn chúng đều là những dị vật trong vũ trụ, nhưng lại đang lợi dụng hình thể của con người. Vì thế bọn chúng cũng thông qua cách thức của con người để biểu đạt hỷ, nộ, ái, ố.
Chiếc xe Jeep đã dừng lại ở trước sân của thần miếu. Long Phi nhảy xuống xe. Một trong bốn tiểu hoà thượng bên cạnh Tiểu Hoạt Phật, Thượng Giới hòa thượng và một hòa thượng trung niên đến trước mặt anh nói:
- Long Thần, Tiểu Hoạt Phật đang đợi anh trong hậu điện.
Lệ Gia hơi sững người một chút, trên mặt để lộ vẻ ngạc nhiên nói:
- Long Thần?
Dường như cái tên này đã làm kích động những trí nhớ đã bị mất của cô.
Mọi người đều cho rằng vì cô lần đầu tiên nghe người ta gọi Long Phi như vậy nên cảm thấy ngạc nhiên.
Long Phi quay sang Lệ Gia, định mở miệng giải thích.
Thượng Giới liền cướp lời nói:
- Nơi nghỉ ngơi của Lệ Gia tiểu thư chúng tôi ở tĩnh viện ở cạnh cung. Cưu Ma Thượng Sư đây sẽ dẫn cô đến đó. Đường xa mệt mỏi, Lệ Gia tiểu thư hãy nghỉ ngơi trước đã!
Lệ Gia thoạt nghe phải cùng Long Phi phân khai, không vui nói:
- Tôi là Nữ Công Tước, không phải là tiểu thư nào cả!
Long Phi biết Tiểu Hoạt Phật không muốn gặp người khác, liền đặt tay lên vai Lệ Gia nói:
- Anh đi một lát sẽ về bên em ngay. Tây Tạng Tam Xuyên phong cảnh tuyệt vời, em sẽ vĩnh viễn không thể nào quên được đâu.
Lệ Gia chỉ nghe lời một mình Long Phi, nhu thuận gật đầu, đi theo Cưu Ma Thượng Sư. Long Phi nhìn tấm lưng yêu kiều của cô, lòng cảm thấy hạnh phục khôn tả, tinh thần sảng khoái, cảm thấy mình có thể ứng phó với mọi hiểm nguy trên đời này, vui vẻ nói:
- Được, chúng ta đi gặp Tiểu Hoạt Phật!
Dưới sự dẫn đường của Thượng Trí, Thượng Giới, Thượng Tuệ Long Phi đi qua một hành lang dài, từ cánh cửa bên cạnh của chính điện đi vào hậu điện.
Vừa bước vào hậu điện, Long Phi chợt chấn động tinh thần, không nghĩ đến sẽ thấy cảnh tượng như vậy.
* * *
Lệ Gia đi theo Cưu Ma Thượng Sư trên một con đường nhỏ, một bên là vách núi dựng đứng, một bên là phong cảnh núi non hùng vĩ dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Lệ Gia cảm thấy thư thái trong lòng.
Dọc đường cô không gặp một người nào. Ở những chỗ ngoài chính điện, chỉ có vào những ngày lễ hội lớn thì mới đông đúc người hành hương.
Lệ Gia quay đầu lại nhìn, chỉ thấy chính điện, trung điện, hậu điện tầng tầng lớp lớp, khí thế ngất trời, không biết phải phí bao nhiêu tài vật nhân lực và tốn bao nhiêu thời gian mới có thể xây dựng được một công trình vĩ đại như tòa thần miếu này ở trên đỉnh núi cao.
Không biết giờ này Long Phi đang làm gì?
Nghĩ đến Long Phi, hai má Lệ Gia đỏ hồng lên, đêm qua trong khách sạn anh đã cùng cô ngụp lặn trong bể ái ân, lần đầu tiên đem cho cô cảm giác khoái lạc trong quan hệ nam nữ. Từ khi sinh ra trên đời này, Lệ Gia đã cảm thấy thế giới của loài người này thật vô vị, cô căm ghét loài người, nhưng khi gặp phải oan gia này, tất cả đều đã thay đổi. Anh đã làm cho cô cảm thấy cuộc sống cũng rất phong phú và hứng thú. Cô có được những niềm vui mà trước đây chỉ có thể đạt được trong những canh bạc. Khi nhìn thấy kẻ khác bị thua cả sản nghiệp đến tán gia bại sản, dường như cô cảm thấy bản thân như có được một niềm vui khó tả. Chính cô cũng không hiểu niềm vui đó có được là do cô thắng bạc, hay là do nhìn thấy kẻ khác phải đau khổ vì tán gia bại sản nữa.
Nhưng những cảm giác thỏa mãn đó chỉ thoáng qua chốc lát, sau đó cô lại phải tìm đến một kẻ đánh bạc khác, gầy một canh bạc mới, mong tìm lại được cảm giác thoả mãn thoáng qua đó. Ở trên bàn đổ, cô vờn đối thủ như con mèo vờn chuột, làm cho hắn chết dần chết mòn. Điều này không hề trái với những điều mà bà sơ ở Cô nhi viện đã dậy cô, bởi vì đánh bạc cũng là một trò chơi mà cả hai bên đều tự nguyện. Nó cũng có người thắng, kẻ thua cũng giống như những trò chơi bình thường khác vậy. Có điều trò chơi này khốc liệt và tàn nhẫn hơn nhiều. Nhưng tình yêu của cô và Long Phi, lại khiến cho cô một cảm giác thỏa mãn dài lâu, mỗi khi nghĩ đến chuyện mình có thể cùng Long Phi tay trong tay đi đến cùng trời cuối đất, Lệ Gia lại cảm thấy cuộc đời cô tràn ngập ánh dương quang, tất cả cảnh vật trước mắt trở nên đẹp lạ lùng, trở nên chân thực hơn bao giờ hết.
Vị Cưu Ma Thượng Sư đi trước Lệ Gia quay người lại, đưa tay làm hiệu.
Lệ Gia biết ông ta không biết tiếng Anh, bèn đưa mắt nhìn theo hướng tay của ông ta. Ở cuối đường là cánh rừng trúc nhỏ, ẩn hiện xa xa là một căn nhà gỗ hai tầng. Đó chính là tĩnh viện mà họ đã an bài cho cô nghỉ ngơi.
* * *
Bên trong đại điện các lạt ma ngồi la lịêt dưới đất, ít nhất phải hơn một nghìn người. Họ tạo thành từng vòng, từng vòng một bao quanh một đài hình tròn ở giữa điện. Các lạt ma không hề động đậy, khiến người ta nghi hoặc không biết họ đã ngủ hay chưa?
Trên đài cao, Tiểu Hoạt Phật vận pháp y đang quỳ gối trước tượng phật.
Mùi khói nhang bay khắp đại điện.
Long Phi bước vào đại điện, cánh cửa đóng sập lại sau lưng anh.
Long Phi cảm thấy hơi bất ngời, không ngờ anh vừa đến đây đã cử hành Thông Thế Quán Đỉnh Đại Pháp luôn, hy vọng Lệ Gia sẽ không phải đợi lâu.
Một trong bốn tiểu lạt ma bên cạnh Tiểu Hoạt Phật, Thượng Định đi tới trước mặt Long Phi nói:
- Long Thần, mau tới đây! Thời gian đến rồi!
Long Phi chau mày nói:
- Chỉ mong Quán Đỉnh đại pháp này không mất ba ngày ba đêm là may lắm rồi.
Thượng Định mỉm cười nói:
- Cái đó là do chúng tôi, trước khi anh đến chúng tôi đã ba ngày ba đêm tụng kinh không ngừng nghỉ ngưng tụ tinh thần, tiến hành nghi thức triệu tập sức mạnh của trời và đất. Theo lời hoạt phật nói, nếu như lần đầu tiên hành công mà thất bại thì những lần sau cơ hội sẽ càng lúc càng nhỏ.
Long Phi chau mày nghĩ một chút rồi sải bước về phía đài trung tâm ở giữa thần điện.
Thông Thế Quán Đỉnh Đại Pháp giả như thất bại, kẻ thù sẽ vĩnh viễn ở trong bóng tối, nguy cơ nhân loại bị diệt vong sẽ theo đó mà tăng lên nhiều lần.
Long Phi từ từ bước lên đài trung tâm, Thượng Trí và các tiểu lạt ma khác liền dừng lại, ngồi xếp bằng xuống tiếp tục niệm kinh.
Long Phi bước đến trước mặt Tiểu Hoạt Phật.
Hai mắt Tiểu Hoạt Phật liền sáng rực lên như có lửa ở bên trong. Long Phi đã biết ông ta ba ngày ba đêm tọa thiền, ngưng tụ sức mạnh tinh thần vì thế không ngạc nhiên vì điều này.
Một tiếng “hum” nhẹ vang lên. Hơn ngàn lạt ma bắt đầu niệm kinh.
“Đinh đinh” tiếng chuông cũng vang lên trong đại điện.
Cả căn đại điện như trở thành một thế giới khác, tách biệt với thế giới bên ngoài một thế giới thần thánh thiêng liêng.
Tiểu Hoạt Phật thần sắc nghiêm trọng khác hẳn thường ngày, nói với Long Phi:
- Ngồi xuống!
Long Phi y lời làm theo.
Một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong đầu Long Phi, dường như anh trở thành một cái hồ lớn không có nước, còn tiếng niệm kinh của hơn ngàn lạt ma như hàng vạn con suối nhỏ đang chảy vào hồ lớn. Tiếng nói của Tiểu Hoạt Phật như từ một nơi xa xăm nào đó trong vũ trụ rót vào tai anh:
- Con người có lục thức, đó là mắt, tai, lưỡi, thân, ý và a lai gia. Năm thức đầu tiên quản việc sinh lão bệnh tử của kiếp này. Thức thứ sáu A Lai Gia quản những việc của kiếp trước. Bây giờ ta sẽ dùng Khai Đỉnh Đại Pháp của Long Thụ Bồ Tát mật truyền để mở ra linh khiếu cho anh. Sau đó anh sẽ rơi vào cảnh giới vô tư vô niệm, bỏ qua hết những phiền não của kiếp này, quay trở về với tiền thế của anh. Nhớ kỹ, nhớ kỹ.
Long Phi cảm thấy đan điền của mình đang bốc cháy dữ dội.
Anh giật mình một cái. Hàng ngàn ý nghĩ lướt qua trong đầu anh, phút chốc đều biến mất. Long Phi lúc ấy muốn nhảy dựng lên nhưng lại nhớ tới lời nói của Tiểu Hoạt Phật khi nãy liền lập tức tập trung tinh thần, bài trừ tạp niệm. Anh nhớ lại, ba năm trước khi lần đầu tiên đến nơi này, liên tục ba tháng liền anh cùng Tiểu Hoạt Phật trong mật thất, luyện tập Mật Tông Vô Thượng Đại Pháp, cuối cùng cũng có thể triệu tập được nguyên thần của Nữ Oa, biến thành Long Thần. Nghĩ đến đó tinh thần lập tức ngưng tụ, bảo nguyên thủ nhất, cỗ nhiệt khí ở đan điền như một lập tức chạy thẳng lên thiên linh cái. Long Phi chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội rồi ngất đi, rồi bước vào cấm địa của tâm linh.
Những giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu chảy trên trán của Tiểu Hoạt Phật. Vừa nãy Long Phi thất tán tinh thần, xuýt nữa làm cả hai người cùng rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Khi đó, ông ta dùng thần công lấy thân thể làm nhịp cầu nối giữa Long Phi và hơn một ngàn lạt ma, tinh thần của ông đã khóa chặt với tâm linh của Long Phi, giả như anh ta thất thủ, cả hai sẽ cùng bị thác loạn thần kinh, sống dở chết dở.
Các Lạt Ma liền thôi không niệm kinh lầm rầm nữa mà bắt đầu lớn tiếng đọc lên.
Thông Thế Quán Đỉnh đại pháp cuối cùng đã bắt đầu.
* * *
Cưu Ma Thượng Sư dẫn Lệ Gia đi lên cầu thang, vào một căn phòng bày trí u nhã.
Lệ Gia vừa ý nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh hoàng hôn đẹp như một bức tranh.
Cô không nhịn được thốt lên:
- Đẹp quá!
Trong lòng lần đầu tiên cảm thấy thế giới này thật đẹp, thật đáng yêu. Long Phi đã dạy cô biết yêu là gì, phải yêu như thế nào? Cô muốn mở cửa kính ra, liền đưa tay xuống tìm chiếc khóa để mở cửa. Không ngờ khi nhìn xuống dưới, cô chợt thấy ở khoảng sân trước tĩnh viện có một chiếc xe lớn đậu ở đó, nóc xe còn có một chiếc hòm lớn thập phần cổ quái.
Cô liền quay người lại, định hỏi Cưu Ma Thượng Sư xem có chuyện gì xảy ra, bất ngờ sắc mặt đại biến.
Một người da đen cao lớn đang đứng bên Cưu Ma Thượng Sư, một tay nắm ngực ông, tay kia đưa lên vặn cổ.
“Rắc.”
Cưu Ma Thượng Sư dãy lên mấy cái rồi gục đầu xuống.
Lệ Gia lùi lại mấy bước, khi chạm phải cánh cửa kính, cô liền hét lên:
- Ngươi là ai?
Lưng cô chạm vào chiếc khóa nhỏ, trong lòng liền nảy ra một ý định.
Sau lưng Hắc Sát có mấy người bước vào phòng, đứng ở góc phòng.
“Ầm.”
Hắc Sát thuận tay đóng sập cửa lại, ánh mắt lộ hung quang nhìn chằm chằm vào thân thể bốc lửa của Lệ Gia. Đối với một kẻ chưa từng tiếp cận nữ sắc như hắn, có lẽ cảm thấy vô cùng hứng thú với Lệ Gia.
Kim Chỉ Tam đứng bên trái Lệ Gia, cười nhạt nói:
- Để ta giới thiệu một chút nhé, vị này là lão đại của chúng ta Vũ Phu tiên sinh.
Vũ Phu đứng giữa phòng, mỉm cười một cách phong độ.
Lệ Gia ngạc nhiên nói:
- Tôi cứ tưởng ông chỉ là một nhà tỷ phú Nhật Bản, không ngờ lại là một tên tặc đồ cao cấp hơn cả Kim Chỉ Tam.
Thật kỳ lạ, mặc dù đứng giữa vòng vây của đám hung đồ này, nhưng Lệ Gia không hề có cảm giác sợ hãi, dường như cô biết mấy tên này sẽ không làm tổn hại đến cô vậy.
Tay trái của Lệ Gia đặt sau lưng, cố gắng bẻ gẫy chiếc khoá cánh cửa kính phía sau. Từ nhỏ sức khoẻ của cô đã hơn người, mấy đứa con trai muốn bắt nạt cô đều bị cô đánh cho vỡ đầu chảy máu, bất thành nhân dạng.
Kim Chỉ Tam vẫn giữ thái độ khi nãy chỉ Hắc Sát nói tiếp:
- Đây là Hắc Sát, không ai biết tên hắn là gì, chỉ biết rằng người hắn muốn giết thì chưa ai còn sống cả.
Lệ Gia thầm nghĩ: “Long Phi vẫn còn sống kia, mà còn sống rất tốt nữa.”
Tuy nghĩ như vậy nhưng cô không hề nói ra. Chiếc khóa ở phía sau đã lỏng ra một ít, cô không thể để đối phương phát giác ra.
Kim Chỉ Tam tiếp tục nói:
- Sau lưng Vũ Phu tiên sinh là bác sĩ Mộc Thâm. Mỗi khi lão đại lên cơn đau đầu đều do diệu thủ của ông ta chữa trị cả.
Lệ Gia nói:
- Những việc này liên quan gì tới ta?
Vũ Phu dùng ánh mắt oai nghiêm nhìn Lệ Gia nói:
- Rất có quan hệ là đằng khác. Bên ngoài còn một vị nữa, chỉ cần cô quay đầu lại, tất sẽ nhìn thấy bà ta.
Lệ Gia nhìn đối phương bằng con mắt dò xét, sau khi khẳng định đối phương sẽ không thừa cơ xuất thủ mới quay đầu lại nhìn, sau đó quay lại lạnh lùng nói:
- Chỉ có một chiếc hòm lớn, làm gì có người nào?
Kim Chỉ Tam ngửa mặt lên trời cười lớn nói:
- Trong rương chính là người bạn thứ năm mà tôi muốn giới thiệu với cô. Vị nữ Hoàng Đế đầu tiên và duy nhất của Trung Quốc, Võ Tắc Thiên. Bà ta đang ngủ, nhưng sẽ tỉnh lại rất nhanh thôi.
Lệ Gia trong lòng chấn động nói:
- Ngươi hồ thuyết bát đạo!
Tuy cô nói vậy, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy những gì Kim Chỉ Tam nói đều là sự thật.
Vũ Phu nói:
- Mục đích chúng ta tới đây là muốn cho cô xem một vật.
Hắc Sát không đợi được nữa, sẵng giọng nói:
- Dơ tay trái của cô lên.
Lệ Gia hồn phi phách tán, tưởng rằng Hắc Sát đã phát hiện việc cô đang làm.
Kim Chỉ Tam đột nhiên đưa tay làm một động tác kỳ quái, đưa tay trái lên, sau đó dùng tay phải tháo chiếc nhẫn hình quái vật ra.
Nhẫn đã được tháo ra. Chỉ thấy ngón tay hắn bắn ra một đạo huyết quang lên không trung.
Phản ứng của Lệ Gia càng kỳ quái hơn, toàn thân run rẩy, khuôn mặt để lộ thần sắc không tin tưởng, sắc mặt trở nên trắng bệch như người chết, miệng lầm bầm nói:
- Không, không phải là sự thật!
Kim Chỉ Tam vẫn giữ sắc mặt ban đầu, dường như hắn không thấy phản ứng của Lệ Gia là kỳ lạ.
Hắc Sát cũng đưa tay trái lên, chiếc nhẫn đã được tháo ra từ trước. Từ ngón tay đeo nhẫn của hắn cũng bắn ra một đạo huyết quang hệt như Kim Chỉ Tam, chỉ có điều Kim Chỉ Tam là ngón trỏ còn của Hắc Sát là ngón giữa.
Vũ Phu cũng cười lạnh một tiếng, tháo chiếc nhẫn ở ngón cái ra. Thêm một đạo huyết quang nữa hiện lên trước mắt Lệ Gia.
Lệ Gia hét lớn một tiếng, tựa như vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng. Lúc đó lão già Mộc Thâm cũng đưa bàn tay trái lên, từ chưởng tâm liền xạ ra một đạo huyết quang lên không trung.
Vũ Phu cười dài nói:
- Còn Võ Tắc Thiên nữa, huyết tính Ma Vương của bà ta nằm trong ngón tay vô danh. Nó còn được gọi là ngón tay thái dương, vì thế bà ta đã tự đổi tên mình thành “Chiếu”, chính là chỉ ý nghĩa mặt trời đang ở trên không vậy.
Lệ Gia bất lực nói:
- Tôi không hiểu các người muốn nói gì?
Mộc Thâm bước lên một bước, cặp mắt xạ ra hai đạo hàn quang, lạnh lùng nói:
- Nữ Công Tước Lệ Gia thân mến của tôi, cô đừng giả vờ không hiểu nữa, bây giờ đã đến lúc cô quay lại chánh đạo rồi.
Lệ Gia lắc lắc đầu nói:
- Không phải là sự thật, không phải là sự thật!
Lệ châu bất giác lã chã rơi.
Mộc Thâm thở dài nói:
- Sáu người chúng ta đều đến từ một nơi cả, vì thế chủ nhân mới dùng sức mạnh vô thượng của mình lưu lại ấn ký vạn thế không phai trên bàn tay chúng ta, để chúng ta có thể dựa vào ấn ký đó mà liên hệ với nhau đoạt lại bảo đao của người. Bảo đao của chủ nhân có hàm chứa một sức mạnh vô thượng chí cao, có được nó chúng ta sẽ có thể giết chết Long Thần, giúp chủ nhân phá bỏ phong ấn bằng ngũ sắc thạch của Nữ Oa, mở đường cho người trở về nhân thế, triệt để tiêu diệt nhân loại này.
Lệ Gia hét lớn:
- Đừng nói nữa, ta không muốn nghe!
Mộc Thâm vẫn từ từ bước đến, lạnh lùng nói:
- Cô không muốn nghe, nhưng thực ra cô lại hết sức để ý lắng nghe. Tôi đã rất già rồi, để giữ được nhục thể này không bị ảnh hưởng bởi cái chết, tôi đã mất đi phần lớn sức mạnh của mình. Từ hơn ngàn năm trước, tôi đã bắt đầu đi tìm các người. Khi Võ Tắc Thiên gần chết, tôi đã sử dụng y thuật của mình để đưa bà ta rơi vào trạng thái chết lâm sàng. Tiếp đó tôi tìm thấy Vũ Phu, Kim Chỉ Tam và Hắc Sát, bây giờ chỉ còn cô nữa thôi. Mau tháo chiếc nhẫn ở ngón út của cô ra! Cô biết những điều tôi nói toàn là sự thật mà!
Lệ Gia nhìn khuôn mặt đầy những nếp nhăn của ông ta, dường như đã bị thuyết phục.
Hắc Sát cũng bước lên trước nói:
- Để ta tháo nó ra cho cô!
Lệ Gia bỗng hét lớn một tiếng, tung một cước vào ngực Hắc Sát.
Hắc Sát liền nhanh như điện lùi lại tránh cú đá của cô.
Lệ Gia tận dụng cơ hội đó, hét lớn một tiếng vận toàn lực vào tay trái bẻ gẫy chiếc khóa nhỏ ở cửa sổ.
“Cách.”
Kim Chỉ Tam thấy vậy vội lao người về phía cô.
Lệ Gia huých mạnh vai, cả người lao ra ngoài cửa sổ, rơi xuống khoảng sân rộng trước tĩnh viện.
Quần ma vội lao ra cửa sổ, chỉ thấy Lệ Gia hạ thân xuống nóc chiếc rương đựng Võ Tắc Thiên sau đó lộn một vòng nữa xuống đất, chạy về phía Đại Nhật Như Lai Cung.
Mộc Thâm đưa tay cản mấy tên hung ma còn lại, lão nói:
- Không cần đuổi, cô ta là ngón tay giữ đao, chỉ có cô ta mới giúp chúng ta tìm được bảo đao của chủ nhân, giúp chúng ta kết hợp lại lần nữa.
* * *
Trời xoay đất chuyển.
Long Phi cảm thấy thân thể mình, linh hồn mình cũng đang xoay chuyển.
Tiểu Hoạt Phật và các lạt ma đọc lớn tạng kinh, từ từ ra khỏi đại điện.
Trong phút chốc Long Phi cảm thấy mình không còn nhục thân, không còn trọng lượng. Không có mắt nhưng nhìn được tất cả mọi thứ trên thế gian, không có tai nhưng nghe được những chuyện lạ trước giờ chưa từng nghe. Anh có cảm giác mình đang ở trong một không gian vô cùng vô tận, không bị giới hạn trong một bầu trời, một vũ trụ nào cả.
Thân hình Long Phi chợt run lên mấy cái, sau mỗi cái rung anh lại cảm thấy mình nhỏ bé đi. “Oa… oa…” Long Phi bật khóc, thì ra tâm thức anh đã trở về thời kỳ trẻ sơ sinh. Tiếp đó, Long Phi lại cảm thấy mình đang nằm trong bụng mẹ, một cảm giác ấm áp đầy tình thương tràn vào tâm thức anh. Khi anh còn đang lưu luyến cái cảm giác kỳ diệu đó thì thân hình lại rung lên mấy cái, tâm thần chuyển biến. Lúc này Long Phi thấy mình là một vị chiến tướng đang chỉ huy quân đội kiên cường chống trả quân địch bên bờ biển.
Quân Mông Cổ đang tấn công Normandi.
Khi anh đang tràn ngập cảm giác hào hùng, nắm chắc thanh kiếm lao lên phía trước quyết tử chiến với hàng vạn thiết kỵ Mông Cổ thì cảnh vật lại thay đổi. Lúc này, anh lại biến thành một vị học giả mặc áo dài, đang đứng trong cung điện Hy Lạp cổ đại giảng giải về triết học cho một vị quân vương…
Những hồi ức của hàng vạn kiếp trước, từ từ hiện lên trong óc Long Phi.
Cuối cùng Long Phi thấy mình đang ngồi trên lưng ngựa. Giữa bãi chiến trường mênh mông, một chiến binh to lớn, xấu xí đang bị đại quân của anh bao vây ở giữa. Mặc dù tứ chi và đầu hắn đang bị cột chặt bằng năm sợi thừng to bằng cánh tay trẻ con, nhưng hắn vẫn không ngừng đãy dụa.
Ngũ mã phân thây.
Toàn thân Long Phi trấn động, tất cả những hồi ức của tiền thế đã trở về.
Khi cái đầu của Xi Vưu hét lớn: “Ta sẽ trở lại”, thì Long Phi cũng giật mình hét lớn:
- Tôi hiểu hết rồi, tôi hiểu hết rồi!
* * *
Lệ Gia chạy như điên trên con đường núi không người. Cô rất muốn tìm thấy một ai đó để hỏi xem Long Phi đang ở đâu? Nhưng tất cả các lạt ma đều đã tập trung ở hậu điện, cô còn có thể tìm đựơc ai ở đây?
Tốc độ của Lệ Gia thật nhanh, phút chốc đã đến chỗ chiếc xe jeep đậu.
Tinh thần của Lệ Gia lúc này rồi như tơ vò, chỉ muốn tìm thấy Long Phi. Đối với cô lúc này, Long Phi như chiếc phao cứu sinh giữa biển lớn phong ba, chỉ có tìm thấy anh, cô mới có một chút sinh cơ.
Lệ Gia vội vã chạy vào chính điện, trong đây có rất nhiều người đang lễ phật, nhưng Lệ Gia vừa nhìn đã biết nơi này không có Long Phi, vì thế vội vã chạy ra sau Tượng Như Lai, đi qua cửa sau của chính điện vào trung điện. Trung điện không một bóng người. Lệ Gia tiếp tục chạy vào hậu điện. Khi cô đang chạy, đột nhiên toàn thân chấn động, dừng lại đứng lắng nghe.
Cô nghe thấy một âm thanh kỳ lại đang gọi tên cô.
- Lệ Gia, Lệ Gia…
Âm thanh này tuy cô mới nghe thấy lần đầu tiên, nhưng cô cảm thấy vô cùng quen thuộc, có sức hấp dẫn vô cùng. Giống như khi cô gặp Long Phi lần đầu tiên, mới gặp mà như đã quen nhau từ vạn kiếp trước rồi.
Trung điện im lặng như quỷ ngục.
Lệ Gia ngẩn người ra một lúc, đoán rằng âm thanh đó chỉ là ảo giác do mình tưởng tượng ra, liền tiếp tục chạy về phía hậu điện.
- Lệ Gia.
Cô sững người dừng bước, âm thanh lần này trở nên rõ ràng hơn, cô thậm chí cảm nhận được âm thanh đó phát ra từ lòng đất, ngay dưới chân cô đang đứng.
“Cạch” một âm thanh kỳ lạ phát ra. Sàn nhà liền di động để lộ ra một một miệng hầm khá lớn. Lệ Gia tò mò đến bên cạnh miệng hầm, cúi đầu nhìn xuống, nhưng chỉ thấy một vùng đen tối. Cô không nén nổi trí tò mò, liền đưa chân bước xuống bậc thang.
Đột nhiên, toàn thân Lệ Gia run bần bận, cặp mắt đẹp không biết từ lúc nào đã đẫm lệ, nhưng cô vẫn không dừng bước, tiếp tục đi xuống hầm bí mật.
* * *
Cùng lúc đó, ở hậu điện, Long Phi từ từ mở lớn mắt, không ngừng thở ra hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm cả quần áo.
Trong điện im lặng như tờ.
Hàng ngàn ánh mắt đều tập trung ở trên người anh.
Tiêu Hoạt Phật nén không nổi, hỏi:
- Anh đã hiểu rõ điều gì rồi?
Long Phi thở dài một hơi nói:
- Tôi đã biết rõ tay trái của Ma Vương là cái gì rồi.
Nói đoạn, ánh nhắm mắt dưỡng thần, từ từ hồi tưởng lại sự việc mình vừa trải qua.
Chúng nhân nhẫn nại đợi anh, họ vì tiền đồ của nhân loại mà phải đợi.
Long Phi chầm chậm nói:
- Hàng triệu triệu năm trước, ở một không gian khác, có một cuộc đại quyết đấu giữa hai sinh vật sức mạnh siêu phàm là Long Thần và Ma Vương. Hai người này đều có sức mạnh kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu, nhưng chỉ có Long Thần là sở hữu sức mạnh vượt qua thời không mà thôi. Khi Long Thần rơi vào thế hạ phong, ông ta liền sử dụng sức mạnh đó để đến vũ trụ này của chúng ta, nào ngờ Ma Vương cũng theo đuôi, dựa vào thông đạo mà Long Thần đã mở ra để đến được nơi này.
Long Phi từ từ mở mắt, thở dài một hơi rồi kể tiếp:
- Long Thần và Ma Vương lại ở trong vũ trụ này quyết đấu một lần nữa. May thay, Ma Vương do bị ảnh hưởng của điều kiện trong vũ trụ này mà thất thoát một phần sức mạnh, tốc độ giảm sút. Long Thần nhân cơ hội này liền đại triển thần oai, chặt đứt tay trái của hắn, nhưng do sơ ý mà Long Thần cũng bị hắn chặt đôi làm hai đoạn.
Chúng tăng nghe xong điều niệm phật hiệu, biểu thị sự thương tiếc vô hạn với Long Thần.
Long Phi lại kể tiếp:
- Cả Long Thần và Ma Vương đều có sức mạnh phân li và tái sinh. Long Thần sau khi phân li, liền biến thành một âm, một dương, chính là Phục Hy và Nữ Oa. Sau đó Nữ Oa dùng sức mạnh của Ngũ Sắc Thạch, đánh bật Ma Vương trở về vũ trụ nguyên lai của hắn, cũng có thể là một vũ trụ thứ nguyên nào đó, rồi Nữ Oa lại dùng Ngũ Sắc Thạch để phong kín thông đạo giữa hai vũ trụ để cho Ma Vương vĩnh viễn không thể trở lại. Nhưng vấn đề lại nảy sinh, chính là cánh tay trái cầm đao của Ma Vương lưu lại vũ trụ này.
Long Phi ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Phục Hy và Nữ Oa sau khi đánh đuổi Ma Vương liền chọn một tinh cầu, chính là hành tinh của chúng ta, sáu đo hai người kết hợp với nhau. Kể từ đó, tinh cầu biến đổi không ngừng, xuất hiện vô số sinh mạng, cuối cùng tiến hóa thành loài người như hiện nay. Nhưng Nữ Oa vì hao tổn nguyên thần luyện Ngũ Sắc Thạch mà mất đi năng lực tái sinh, chỉ có thể ẩn thân trong lòng đất, vĩnh viễn không thể luân hồi. Còn Phục Hy thì không ngừng luân hồi, không ngừng vì loài người chiến đầu chống lại cánh tay trái của Ma Vương bởi vì chỉ cần cánh tay trái đó hội đủ sức mạnh, nó có thể phá vỡ phong ấn của Nữ Oa, mở ra thông đạo giữa hai vũ trụ để Ma Vương trở về diệt thế.
Tiểu Hoạt Phật liền hỏi:
- Tay trái của Ma Vượng hiện ở đâu?
Long Phi nói:
- Tay trái của Ma Vương lần xuất hiện lần đầu tiên là Xi Vưu. Nhưng hắn đã bị Hoàng Đế, một hóa thân của Phục Hy ngũ mã phân thây, đáng tiếc là năng lực tái sinh của Ma Vương không hề mất đi. Tuy bị thương tổn nặng nề, nhưng mỗi phần thân thể của Xi Vưu bao gồm đầu, mình và tứ chi đều biến thành những ma vật khác nhau trong lịch sử, tàn hại nhân gian. Nhưng cũng do bị tách ra như vậy mà bọn chúng mất đi một phần ký ức, không biết đồng bọn của mình ở đâu và là ai.
Tiểu Hoạt Phần liền hỏi tiếp:
- Tình hình bọn chúng hiện nay ra sao?
Cuối cùng thì đã hỏi câu quan trọng nhất.