Cao Như Đăng nhấn mạnh giọng:
- Cao mỗ xin nhắc tôn giá một điều, Cao mỗ phen này đến đây có dẫn theo lão Tam và lão Tứ.
Châu Bách Long cười khảy ngắt lời:
- Bọn họ chẳng chịu nổi một ngón tay của lão phu.
Cao Như Đăng vẫn thản nhiêm mỉm cười:
- Thôi thì nói rõ ra vậy. Lệnh ái Châu Hoài Anh hiện đang nằm trong tay hai người ấy, hẳn là tôn giá chẳng đến đỗi cả tính mạng của lệnh ái cũng không màng đến chứ?
Châu Bách Long lại cười khảy:
- Đừng mong dọa được lão phu.
Cao Như Đăng chậm rãi từ trong lòng lấy ra một gói vải ném xuống đất:
- Hãy xem đi, áo khoác và xoa hoàn của lệnh ái, kể cả ngọn nhuyễn tiên thành danh của tôn giá, hẵn là không phải lệnh ái đã tự nguyện trao ra chứ?
Châu Bách Long đưa chân đá, gói vải bung ra, khi đã trông rõ ngọn nhuyễn tiên thành danh của mình, y bất giác ngớ người.
Phàn Cửu khẽ nói:
- Hắc Trảo Long khá thật, lão đệ...
Chưa dứt lời, Diêu Kiệt đã tung mình phóng ra.
Diêu Kiệt đột nhiên từ trên không phóng xuống, tất cả mọi người hiện diện thảy đều sửng sốt, nhất là Châu Bách Long.
Diêu Kiệt chân vừa chạm đất liền quay sang Châu Bách Long vòng tay nói:
- Châu lão tiên sinh cuối cùng rồi cũng nói cho tại hạ biết kẻ thù đã sát hại tiên phụ.
Vừa dứt lời, "choang" một tiếng, trường kiếm đã rút ra cầm tay.
Châu Bách Long giơ tay nói:
- Hãy khoan.
- Châu lão tiên sinh còn gì để nói nữa?
Châu Bách Long thở dài:
- Lão phu trăm kín một hở, hẳn là ý trời diệt ta. Ngươi báo thù cho phụ thân, lão phu tuyệt đối không động thủ, nhưng phải chấp nhận lão phu vài điều.
Diêu Kiệt lạnh lùng:
- Nếu như có thể được.
Châu Bách Long giọng nảo nề:
- Việc này không liên quan đến Hoài Anh, con bé ấy lòng dạ lương thiện, tuyệt đối không được để cho Hắc Trảo Long làm hại.
Diêu Kiệt chưa kịp đáp, Cao Như Đăng đã xen lời:
- Tôn giá yên tâm, Cao mỗ không bao giờ tàn hại phụ nữ yếu đuối.
Châu Bách Long nhẹ gật đầu:
- Hai mươi vạn lạng quan ngân này ngươi định xử lý thế nào?
Diêu Kiệt trầm giọng:
- Cướp của quan thì trả lại cho quan, đó là di chí của tiên phụ...
Đưa mắt nhìn Cao Như Đăng, nói tiếp:
- Hẳn là Cao đà chủ cũng không phản đối chủ trương của tại hạ chứ?
Cao Như Đăng gật đầu:
- Xin nghe theo lời dặn bảo của thiếu hiệp.
Châu Bách Long hỏi tiếp:
- Theo lão phu được biết, quan phủ có treo thưởng năm vạn lạng bạc, nghe đâu ngươi đã hứa cho Kim Đao Minh minh chủ Lý Ngọc Côn, chẳng hay có đúng vậy không?
Diêu Kiệt gật đầu:
- Đúng vậy, tại hạ nhất định sẽ tuân thủ lời hứa, không cần phiền lão nhọc tâm.
Châu Bách Long chậm rãi nói:
- Có điều này lão phu cần phải nói rõ, Lý Ngọc Côn chính là cháu khác họ của lão phu, và đã hứa gả Hoài Anh cho y. Phen này cũng bởi Kim Đao Minh cần khuếch đại môn phái, phí hộ rất lớn, nên mới bức thiết tiêu thụ quan ngân. Vụ cướp khi xưa không liên quan đến y, và y cũng không dính dáng gì đến việc sát hại Thập Bằng huynh, hãy niệm tình lão phu xuôi tay chịu chết, đừng làm hại y.
Diêu Kiệt gật đầu:
- Điều này thật tại hạ không ngờ đến, nhưng tại hạ xin tuân mạng.
Đoạn trầm giọng nói tiếp:
- Còn gì nữa không?
Châu Bách Long lắc đầu:
- Hết rồi, ngươi động thủ đi, mong ngươi hãy cho lão phu được chết một cách nhanh chóng.
Đoạn liền nhắm mắt lại.
Diêu Kiệt vốn tưởng ắt sẽ có một cuộc chiến đẫm máu, thật không ngờ kết cuộc lại nhẹ nhàng như vậy, cũng như rất nhiều điều thật khiến người ta thật không ngờ đền.
Chàng chầm chậm giơ trường kiếm lên, trỏ vào vùng tim Châu Bách Long, nhưng không đâm ngay.
Tiêu Nhất Phong lúc này bởi chảy máu quá nhiều, đã gần ngất xỉu bỗng lên tiếng nói lớn:
- Hiền điệt, hãy moi lấy tim gan của y trước...
Diêu Kiệt nghe vậy, lòng căm thù liền tức trào dâng, đâm mạnh kiếm tới...
Bỗng ngay khi ấy, một giọng trong trẻo thảng thốt vang lên:
- Phụ thân, phụ thân...
Diêu Kiệt không cần ngoảnh lại cũng biết đó là Châu Hoài Anh.
Châu Bách Long vụt mở bừng mắt, hữu chưởng toàn lực đẩy ra, Diêu Kiệt liền cảm thấy hổ khẩu thoáng tê dại, thanh trường kiếm đã trượt qua dưới nách Châu Bách Long.
Châu Hoài Anh lao như bay đến, theo sau là Lý Ngọc Côn cùng ba thủ hạ, một người trong số tay xách hai cái đầu người.
Lý Ngọc Côn hướng về Châu Bách Long nói:
- Cổn Địa Long và Hỗn Giang Long đã bắt Hoài Anh biểu muội mang đi, may nhờ tiểu điệt gặp được, đã chém đầu họ rồi.
Đoạn khoát tay, hai đầu người liền tức từ trong tay gã đại hán kia bay ra, lăn long lóc đến chân Cao Như Đăng.
Châu Bách Long cười ha hả nói:
- Cao đà chủ hẳn là không ngờ có vậy phải không?
Cao Như Đăng nghiến răng gằn giọng nói:
- Châu Bách Long, hãy xuất chiêu đi, hôm nay Cao mỗ nhất quyết liều mạng với ngươi.
Châu Hoài Anh bỗng lớn tiếng nói:
- Cao đà chủ hãy khoan.
Đoạn đi đến trước mặt Diêu Kiệt, giọng não nề nói:
- Diêu huynh, cho Hoài Anh thay cha chịu tội được chăng?
Diêu Kiệt lặng người, cố trấn tĩnh nói:
- Lòng hiếu thảo của cô nương rất đáng kính, nhưng xin thứ cho tại hạ không thể vâng lời được.
Châu Hoài Anh thở dài:
- Diêu huynh, sớm muộn rồi thì cũng phải giết Hoài Anh thôi.
Diêu Kiệt nhướng mày:
- Cô nương nói vậy là sao?
Châu Hoài Anh giọng chua xót:
- Diêu huynh biết báo thù cha, Hoài Anh cũng vậy, nếu gia phụ bị giết, chắc chắn Hoài Anh sẽ động thủ với Diêu huynh. Vì tự vệ, Diêu huynh hẳn sẽ giết Hoài Anh, vả lại Hoài Anh cũng chẳng phải đối thủ của Diêu huynh, sao không để cho Hoài Anh được chết ngay bây giờ hầu kết liễu mối oán thù?
Diêu Kiệt thở dài:
- Nếu tại hạ may mắn diệt trừ được hung thủ, cô nương muốn trả thù, tại hạ sẽ xuôi tay chịu chết. Bây giờ xin cô nương hãy tránh ra, không thì kiếm hạ vô tình.
Giọng của chàng như đanh thép, không sao lay chuyển được.
Châu Bách Long gằn giọng nói:
- Hoài Anh, đừng ngu xuẩn như vậy, để ta giết quách tên tiểu tử này cho rồi.
Vừa dứt lời đã vung tay phóng ra một chưởng, một luồng kình phong đẩy Châu Hoài Anh ra xa hơn một trượng. Diêu Kiệt đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức vung kiếm, một luồng sáng lạnh nhắm ngay cổ Châu Bách Long bay tới.
Cao Như Đăng cũng tung mình lên, đôi Hắc Trảo chụp xuống đầu Lý Ngọc Côn, thế công vô cùng hung hiểm.
Bốn ngọn đao vàng của Kim Đao Minh sớm đã ra khỏi vỏ, lập tức triển khai thế giáp công, nên một trảo của Cao Như Đăng chưa thể đắc thủ.
Tiêu Ngọc Yến dĩ nhiên là lòng hướng về Cao Như Đăng, thanh đoản kiếm trong tay vung lên, cũng định gia nhập vào vòng chiến.
Châu Hoài Anh lách người cản lại nói:
- Cô nương không cần ra tay, oán có đầu, nợ có chủ, để mặc họ tự giải quyết lấy.
Tiêu Ngọc Yến cười khảy:
- Đừng hiểu lầm, Ngọc Yến phải giúp Cao Như Đăng một tay.
Châu Hoài Anh ngạc nhiên:
- Vì sao vậy?
- Ngọc Yến là con thân sinh của Ngụy Quân Bình, phải báo thù giết cha.
Châu Hoài Anh sửng sốt, hồi lâu mới thở dài nói:
- Vậy thì cô nương phải tính nợ với Tiêu Nhất Phong mới đúng chớ.
Tiêu Ngọc Yến ngoảnh lại nhìn, thấy Tiêu Nhất Phong bởi chảy máu quá nhiều đã tắt thở từ bao giờ.
Nàng bất giác buông tiếng thở dài thậm thượt, thanh đoản kiếm trong tay cũng bất giác buông thỏng xuống.
Bên kia, Diêu Kiệt và Châu Bách Long đã giao chiến nhau hơn hai mươi chiêu. Phích Lịch Kiếm Pháp của Diêu Kiệt tuy nhanh như tia chớp, song chưởng pháp đã khổ luyện mười bốn năm trời của Châu Bách Long cũng lợi hại phi phàm, chưởng lực cực kỳ thâm hậu, đã khiến hơn hai mươi chiêu kiếm của Diêu Kiệt hoàn toàn vô hiệu.
Diêu Kiệt không những lòng thầm kinh hãi, mà còn cảm thấy hết sức bi ai, bởi cơ hội báo thù cho cha thật là mong manh.
Ngay khi ấy, Châu Bách Long liên tiếp tung ra ba chưởng, bức lùi Diêu Kiệt mười mấy bước.
Tình hình chiến đấu của Cao Như Đăng cũng không được như ý, nhóm Lý Ngọc Côn bốn người tuy thảy đều thọ thương, song Cao Như Đăng cũng áo quần tơi tả, người đã bị đao chém trúng mấy chỗ, máu me bê bết, chiến đấu hết sức vất vả.
Tuy nhiên, Cao Như Đăng vẫn lo sợ cho sự an nguy của Diêu Kiệt, vừa giao chiến vừa lớn tiếng nói:
- Diêu thiếu hiệp, hôm nay hy vọng thành công rất mong manh, chi bằng rút lui ngay, việc báo thù hãy để sau rồi hẵng liệu, Cao mỗ sẽ liều chết đoạn hậu cho thiếu hiệp.
Diêu Kiệt giọng kiên quyết:
- Đa tạ mỹ ý của Cao đà chủ, tại hạ đã chọn sơn động này làm nơi chôn thây rồi.
Trong khi nói, giốc hết toàn lực liên tiếp công ra ba chiêu.
Châu Bách Long dễ dàng tránh khỏi, vung chưởng phản công. Chưởng này vô cùng hung hiểm, tạo ra một cơn gió cuốn cao hơn ba thước, khiến Diêu Kiệt liên tiếp lùi sau mấy bước.
Đến đây, Diêu Kiệt đã có vẻ kiệt sức, như thể không còn đủ sức để công ra thêm một thế kiếm nữa.
Nhưng Châu Bách Long không thừa cơ tấn công, chỉ ha hả cười nói:
- Kiếm pháp của tiểu tử ngươi cũng khá lắm, nhưng đối với lão phu chẳng khác nào trẻ con múa gậy, không chịu nổi một đòn...
Ngung chốc lát, trầm giọng nói tiếp:
- Nếu ngươi chịu vứt kiếm chịu thua ngay, lão phu cũng không muốn khiến cố hữu không người nối dõi tông đường, chỉ hủy bỏ võ công rồi tha cho ngươi sống.
Diêu Kiệt chưa kịp đáp, bỗng nghe Châu Hoài Anh lớn tiếng nói:
- Phụ thân, lão nhân gia...
Châu Bách Long gằn giọng quát:
- Ngươi chớ nói nhiều, hãy canh giữ cửa động, không được để cho bất kỳ người nào thoát ra.
Diêu Kiệt cắn răng, dồn hết sức còn lại vào cánh tay phải, định xuất kỳ bất ý ném kiếm ra, nếu trúng thì sống, còn như trật thì đành nhắm mắt chờ chết.
Đột nhiên vung tay, trường kiếm bay đi như tia chớp, nhưng Châu Bách Long đã lẹ làng vung chưởng, đánh bạt trường kiếm sang bên và rơi xuống đất.
Châu Bách Long cười gằn nói:
- Tiểu tử, ngươi đã muốn chết thì lão phu thành toàn cho ngươi vậy.
Vừa dứt lời đã vung tay phóng ra một chưởng.
Diêu Kiệt đứng yên nhắm mắt lại. Cao Như Đăng tung mình lên cao, thoát khỏi thế giáp công của nhóm Lý Ngọc Côn, từ trên không nhắm sau cổ Châu Bách Long chộp xuống, đồng thời thét to:
- Thiếu hiệp, chạy mau.
Thế trảo của Cao Như Đăng đã khiến Châu Bách Long bắt buộc phải triệt chiêu thu thế, tạt người sang bên tránh, thế là đã giải nguy cho Diêu Kiệt.
Diêu Kiệt lòng đã quyết, nếu không báo được thù cha thì cũng phải theo vong linh cha già nơi chín suối chứ không bỏ chạy.
Chàng nhắm chuẩn cơ hội, bỗng nhào lăn xuống đất, chốp lấy thanh trường kiếm đã ném ra khi nãy, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, dồn hết sức mình đâm thảng vào trước ngực Châu Bách Long.
Châu Bách Long buông tiếng cười hăng hắc, vung tay phóng ra một chưởng.
"Bình" một tiếng, Diêu Kiệt bị đánh văng bay đi, va mạnh vào vách đá, một vòi máu tươi từ miệng chàng phún ra.
Ngay từ đầu, bất cứ ai cũng có thể nhận thấy Diêu Kiệt quyết không phải là đối thủ của Châu Bách Long, kết cuộc như vậy là điều không sao tránh khỏi, vậy mà Cẩm Y Đạo Phàn Cửu lại không ra tay trợ giúp Diêu Kiệt, và thậm chí cũng không hề ném một ngọn ám khí nào, điều ấy thật là quái lạ.
Cao Như Đăng vốn đã giơ cao bàn tay đen ngòm, toan giở chiêu thức thí mạng chộp vào sau tim Châu Bách Long, đột nhiên quay người, nắm lấy cổ tay Diêu Kiệt, tung mình phóng ra cửa động.
Lý Ngọc Côn giơ đao ngăn cản, Tiêu Ngọc Yến liền tức vung động thanh đoản kiếm trong tay, liên tiếp công ra ba chiêu.
Cao Như Đăng phóng đi rất nhanh, tuy xách theo Diêu Kiệt đang thọ trọng thương, một cái tung mình cũng xa hơn mười trượng.
Châu Bách Long quát to:
- Chạy đâu cho thoát.
Châu Bách Long vừa dịnh đuổi theo...
Bỗng có người nói:
- Châu lão tiên sinh, xin tạm dừng bước.
Vừa dứt tiếng, người đã xuất hiện, thì ra là Cẩm Y Đạo Phàn Cửu.
Châu Bách Long ngẩn người, còn Lý Ngọc Côn thì lập tức nháy mắt với thủ hạ sẵn sàng ra tay.
Phàn Cửu mỉm cười nói:
- Chư vị không nên có thái độ thù nghịch với Phàn mỗ.
Châu Bách Long trầm giọng hỏi:
- Các hạ đến đây làm gì?
Phàn Cửu vẫn mỉm cười:
- Phàn mỗ khét tiếng giang hồ về sử dụng Ám Thanh Tử, khi nãy ở trong khe đá, từ trên cao chỉ cần phóng ra một ngọn Ám Thanh Tử là chiến cuộc hiện nay đã khác hẳn.
Lý Ngọc Côn bỗng ha hả cười to:
- Thì ra là các hạ đã phản bội lại Diêu Kiệt.
Châu Bách Long sầm mặt:
- Lão phu không nhận thịnh tình ấy, Ám Thanh Tử của các hạ chưa chắc đã làm gì được lão phu.
Phàn Cửu thản nhiên:
- Châu lão tiên sinh không cần phải giành phần thắng về mình, hiện phải giải quyết hai mươi vạn lạng quan ngân này như thế nào, đó mới là vấn đề cấp thiết.
Châu Bách Long trầm giọng:
- Các hạ có cách giải quyết ư?
Phàn Cửu gật đầu:
- Không sai, Phàn mỗ đã lộ diện dĩ nhiên là phải giúp ý kiến cho lão tiên sinh. Thế nhưng Phàn mỗ phải hỏi điều này trước...
Phàn Cửu chưa dứt lời, Châu Bách Long bỗng tung mình lên cao, toan đuổi theo Cao Như Đăng và Diêu Kiệt.
Song Châu Bách Long người vừa cất lên, bỗng lại rơi trở xuống, thì ra là Châu Hoài Anh đang nắm chặt hai chân lão.
Châu Bách Long chõi hai chân liên hồi và quát:
- Nha đầu, buông tay ra mau.
Châu Hoài Anh cố hết sức ôm chặt Châu Bách Long, quyết không chịu buông và van vỉ:
- Phụ thân, hãy buông tha cho họ đi thôi.
Châu Bách Long trừng mắt chau mày, nhưng chẳng biết làm sao hơn.
Châu Hoài Anh lại ngoảnh ra sau nói:
- Ngọc Côn, đừng làm hại Ngọc Yến cô nương.
Lý Ngọc Côn quả nhiên vâng lời Châu Hoài Anh, nghe nói liền triệt chiêu thu thế, đồng thời khoát tay ra hiệu cùng thủ hạ lùi sau mấy bước.
Tiêu Ngọc Yến ngoảnh lại ngước mắt nhìn Châu Hoài Anh, đoạn tung mình phóng đi theo sau Cao Như Đăng và Diêu Kiệt.
Châu Bách Long tức giận nói:
- Nha đầu thật không biết lợi hại, để cho Cao Như Đăng và tên tiểu tử Diêu Kiệt tẩu thoát là việc nhỏ, ta làm sao giải quyết số quang ngân này đây?
Châu Hoài Anh biết lúc này ba người đã ra khỏi sơn động, mới buông tay ra nói:
- Xin phụ thân hãy nguôi giận, đó là vì nữ nhi không muốn phụ thân giết quá nhiều người thất đức thôi.
- Hay nhỉ, ngươi dám giáo huấn ta hả?
Phàn Cửu bỗng xen lời:
- Lão tiên sinh hãy nguôi giận, họ đã đi xa và có thể báo quan, phải nhanh chóng giải quyết số quan ngân này mới được.
Ngưng chốc lát, trầm giọng nói tiếp:
- Trong chưởng kình của lão tiên sinh dường như có hàm chứa Hủ Cốt Công phải không?
Châu Bách Long cười ha hả:
- Các hạ quả là người hiểu biết, đó chính là Hủ Cốt Chưởng đã thất truyền lâu năm trong võ lâm. Tên tiểu tử Diêu Kiệt đã bị trúng một chưởng, sau bảy ngày chắc chắn toàn thân xương cốt sẽ mục nát mà chết.
Phàn Cửu chầm chậm gật đầu:
- Vậy thì Phàn mỗ có một cách.
Châu Bách Long trố mắt:
- Cách gì hãy nói mau...
Phàn Cửu tiếp lời:
- Lão tiên sinh hãy cho biết phương pháp chữa thương, rồi Phàn mỗ sẽ đi tìm Cao Như Đăng, buộc y không được báo quan và trao ngân phiếu, bằng không, Phàn mỗ không cho y biết phương pháp chữa thương, Diêu Kiệt chắc chắn phải chết.
Châu Bách Long nhíu mày:
- Các hạ nghĩ là Cao Như Đăng bằng lòng trao ra ngân phiếu hai mươi vạn lạng quan ngân ư?
Phàn Cửu mỉm cười:
- Cao Như Đăng xem ra rất có nghĩa khí.
Châu Bách Long thoáng ngẫm nghĩ:
- Nếu xong việc, các hạ muốn thù lao thế nào?
- Ngân phiếu thuộc lão tiên sinh, còn hai mươi vạn lạng quan ngân này thuộc về Phàn mỗ.
- Các hạ có cách tiêu thụ số quan ngân to tát này ư? E rằng chẳng dễ đâu.
Phàn Cửu mỉm cười tự tin:
- Phàn mỗ cả đời sống bàng nghề trộm đạo, việc tiêu thụ quan ngân vốn là chuyên môn mà.
Châu Bách Long gật đầu:
- Được, lão phu bằng lòng.
Lý Ngọc Côn bỗng nói:
- Hãy khoan, làm sao mà biết được các hạ sẽ thủ tín?
Phàn Cửu phá lên cười:
- Lý minh chủ đã quá lo xa rồi. Nếu mà Phàn mỗ mà có lòng giúp Diêu Kiệt thì khi nãy đã phóng ra Ám Thanh Tử ám toán Châu tiên sinh rồi. Qua đó đủ thấy Phàn mỗ chẳng muốn giúp ai mà cũng chẳng muốn đắc tội ai, chẳng qua chỉ muốn nhân cơ hội này mà mưu lợi cho mình thôi. Hơn nữa, nếu làm cho Châu lão tiên sinh tức giận, mặt đất tuy rộng lớn, Phàn mỗ cũng chưa chắc thoát khỏi được bàn tay của lão tiên sinh.
Châu Bách Long ha hả cười nói:
- Phàn Cửu, các hạ đúng là một củ gừng già, lão phu tin rồi.
Đoạn từ trong lòng lấy ra một quyển sách nhỏ, đến gần ngọn đuốc mở ra xem.
Ngoài bìa quyển sách nhỏ ấy có bốn chữ "Hủ Cốt Đại Toàn".
Phàn Cửu ánh mắt rực lên, liền cất bước theo sau Châu Bách Long.
Song Châu Hoài Anh đã kéo y lại, lạnh lùng nói:
- Đúng là biết mặt mà không biết lòng. Diêu thiếu hiệp đã kết giao lầm một người bạn.
Phàn Cửu cười ha hả trả đũa:
- Diêu Kiệt đã xem cô nương là hồng phấn tri kỷ, rõ cũng là đui mù.
- Khi nãy bổn cô nương đã báo đền hết ơn tri ngộ cho y rồi.
Phàn Cửu mỉm cười:
- Phàn mỗ bây giờ cũng chẳng phải cũng đang vì y mà thọ giáo phương pháp chữa thương với lệnh tôn là gì?
Châu Hoài Anh buông tiếng cười khảy, không thèm đếm xĩa đến Phàn Cửu nữa.
Chỉ nghe Châu Bách Long nói:
- Các hạ hãy đến đây xem, phương pháp chữa thương viết ở đây này.
Phàn Cửu quay người đi về phía Châu Bách Long.