Ba tháng trước, Niles đã đến một thị trấn nhỏ trong một đêm không trăng, một đêm tháng giêng lạnh lẽo. Ngọn gió đông đến từ phía bắc quét ngang từng đợt, cắt qua bộ quần áo mỏng của anh và làm cho cái vali nhẹ trở nên không nhấc nổi với các ngón tay tê cóng vì giá buốt. Bởi lẽ Niles không có ý định đến nơi này, anh muốn một chuyến đi ngắn đến Kentucky nhưng rốt cục đã bước nhầm tàu. Nhưng cũng không sao, từ nơi này anh vẫn có thể đến được New York. Niles muốn tới New York, nơi anh có thể sống trong tình trạng giấu tên nhiều tháng mà không bị quấy rầy. Nơi đó mọi người cực kỳ bận rộn và vì thế họ vô tâm. Anh sẽ được yên ổn ở những nơi như thế.
Nhưng New York vẫn còn cách xa một ngàn dặm, thậm chí nó có thể trở nên xa hàng triệu dặm trong buổi tối tháng một lạnh lẽo này. Niles nhìn một bảng hiệu: QUÁN RƯỢU và bước vào vùng ánh sáng ấm lạnh của dãy đèn neon ấy. Anh không phải là một tay uống rượu bẩm sinh nhưng giờ đây anh cần chất cồn ấm vào người.
Có năm người đàn ông trong quán rượu khi anh bước vào. Họ trông như là những tài xế xe tải. Niles đặt balô của mình xuống bên trái cửa chính, chà xát đôi tay lạnh cứng với nhau. Người bồi bàn cười toe toét với anh.
“Cái lạnh đuổi ông vào đây hả?".
Niles kềm một nụ cười. "Tôi không còn đổ mồ hôi nữa rồi. Hãy cho tôi một thứ gì đó uống cho ấm. Có lẽ, rượu uýt ki ngô vậy!". Nó sẽ là 90 cent. Anh vẫn còn 6 đô la 44 cent.
Anh nâng niu ly rượu người bồi đưa tới và nhấm nháp nó từng ngụm, để nó lăn chầm chậm xuống cổ họng. Niles nghĩ về mùa hè anh đã mắc cạn một tuần ở Washington, một mùa hè không thể thở nổi với nhiệt độ lên hơn 40 độ C và độ ẩm là 97%. Liệu pháp tâm lý đó đã làm anh ấm áp nhanh hơn cả hiệu quả của ly rượu nóng.
Niles duỗi người thư giãn, anh đã ấm lại. Nhưng bên cạnh bắt đầu có âm thanh the thé của một cuộc cãi vã.
"… Joe Louis đã gục ngã trước Schmeling! Vậy KO đã không có anh ta từ vòng đầu tiên!".
"Anh là người điên rồ! Louis rõ ràng có mặt đến tận trận thứ mười lăm, và chỉ thua tại hiệp thứ hai".
"Nghe đây nè…".
"Tôi cược với anh đấy. Một tờ mười đô la rằng Louis đã có mặt ở trận thứ mười lăm, Mac à".
Một tiếng cười khùng khục trong cổ họng: "Tôi không muốn lấy tiền của anh quá dễ dàng, bạn thân à. Mỗi người đều biết điều này hoàn toàn không có!".
"Tôi đã nói rồi, tôi cược tờ mười đồng đô la đấy!".
Niles quay lại xem chuyện gì đang xảy ra. Hai người tài xế xe tải lực lưỡng trong những cái áo khoác màu xanh vỏ đậu đang ngồi gần như chạm mũi nhau. Tự động, luồng tin tức chạy ngang đầu anh: "Louis hạ gục Max Schmeling trong vòng đầu tiên ở Yankee Stadium, New York, ngày 22 tháng sáu năm 1938". Niles không phải là người hâm mộ tất cả các môn thể thao, đặc biệt là boxing, nhưng không hiểu vì sao có một lần anh đã nhìn liếc qua một trang niên giám trình bày danh sách những trận đánh của Joe Louis. Và anh đã nhớ nó.
Nhưng anh vẫn ngồi xem cuộc cãi vã một cách vô tư. Đang đến đoạn người to con hơn trong hai người lái xe tải giận dữ dằn một tờ mười đô la xuống mặt bàn quầy rượu, người kia cũng đưa ra một tờ tương tự. Sau đó, người to con hơn liếc nhìn người chủ quán rượu và nói: "Thôi được, Bud. Anh là một người khá tinh thông. Vậy anh hay có ai nữa biết về trận đánh giữa Louis và Schmeling không?".
Chủ quán rượu là một người đàn ông mặt trắng tầm thường, tuổi trung niên, bắt đầu hói, có đôi mắt nhẹ nhàng trống rỗng. Ông cắn môi một lát, nhún vai, nhúc nhích cựa quậy liên hồi, cuối cùng mới trả lời: "Kinda à, tôi thật khó nhớ quá. Giải đấu đó đã trôi qua hai mươi lăm năm rồi!".
"Hai mươi chứ", Niles nghĩ.
"Bây giờ, quý khách thuê theo hợp đồng à…", người bồi bàn đi tới định nói với Niles nhưng nghe lóm được câu chuyện đã bất ngờ nói lớn: "Bảo đảm tôi còn nhớ… ồ, chắc đấy. Chắc chắn Louis đã không có mặt ở trận thứ mười lăm. Nhiều tờ báo đã nói Max Schmeling còn có thể kết thúc trận đấu với Joe Louis nhanh hơn thế nhiều!".
Một cái cười toe toét đắc thắng xuất hiện trên gương mặt người lái xe tải to con hơn. Anh ta khéo léo đút túi cả hai hoá đơn.
Người kia nhăn mặt tức tối và gào lên: "Này! Anh đã tính sẵn chuyện này rồi phải không?".
"Anh đã nghe anh ta nói rồi nhé. Tiền này thuộc về tôi!".
"Không", Niles bỗng buột miệng nói đột ngột rồi ngừng ngay lại nửa chừng, từ đầu kia quầy rượu. "Hãy im miệng mày đi", anh điên cuồng nói với chính mình, "đây không phải việc của mày. Đừng có mà xía vào".
Nhưng đã quá trễ.
"Anh nói cái gì?", người thua cuộc cất tiếng hỏi.
"Tôi nói anh đã bị bịp. Louis đã thắng trận 1, thắng Max Schmeling giống như anh nói, vào ngày 22 tháng 6 năm 1938 ở sân vận động Yankee. Còn trận mà ông chủ quán nhớ nhầm cách đây 25 năm chính là trận ở Arturo Godoy!".
Người thua cuộc quay ngoắt lại người to con hơn: "Này, mày nghe rồi đó. Hãy trả tiền của tao lại cho tao!".
Nhưng người tài xế xe tải kia đã lờ tiếng la ó của ông bạn mình mà quay về phía Niles. Hắn có bộ mặt bự lạnh lẽo, một gã đàn ông khó nuốt với nắm đấm đang siết dần lại. "Người thông thái, hở? Chuyên gia về boxing hở?".
"Tôi chỉ không muốn thấy bất kỳ ai bị bịp!", Niles nói cứng. Anh biết điều gì sắp đến lúc này. Người tài xế xe tải say rượu đang bước về phía anh, người chủ quán rượu đang la hét, các khách quen khác trong quán nhìn về họ.
Cú đấm đầu tiên vào ngay xương sườn Niles. Anh choáng váng. Sau đó, anh tiếp tục bị túm lấy vạt áo khoác và nện tới tấp. Anh nghe mập mờ một giọng nói: "Này, gã trai cẳng dài! Anh ta không nghĩ bất cứ gì đâu! Anh muốn giết anh ta hả?". Lại thêm một loạt cú đánh nữa, trong đó có một cú làm rách toạc mí mắt phải của anh. Niles bắt đầu lảo đảo, loạng choạng không còn đứng vững. Trong lúc đó, tâm trí anh vẫn không ngừng ghi hết từng khoảnh khắc của sự đau đớn cực độ về thể xác và tinh thần này.
Qua đôi mắt chỉ còn mở được một nửa, Niles thấy họ kéo người tài xế đã nổi điên ra khỏi anh. Gã đang giãy giụa trong sự kìm chặt của ba người khác nhưng vẫn cố với thêm một cú đá hậu liều mạng vào bụng Niles.
Niles còn một mình ở chính giữa sàn nhà. Anh cố bắt mình đứng thẳng, cố chế ngự những cơn đau đột ngột xuất hiện khắp nơi trong cơ thể anh.
"Anh không sao chứ?", một giọng lo lắng hỏi, "Chết tiệt, những gã trai này chơi cộc cằn quá. Anh không nên gây chuyện với họ làm gì!".
"Tôi ổn mà", Niles nói không thật, "chỉ hơi… làm tôi…".
"Đây. Ngồi xuống đi. Hãy uống một cốc. Nó sẽ làm anh thấy ổn thôi!".
"Thôi", Niles nói, "tôi không thể ở đây. Tôi phải đi. Tôi sẽ không sao đâu!". Lời anh nghe không thuyết phục được người kia lắm nhưng anh đã nhanh chóng nhặt vali của mình lên, quấn áo khoác trùm kín người và rời khỏi quán rượu, từng bước, từng bước.
Anh đi được mười lăm bước thì nghe một cơn đau bùng lên không thể chịu đựng nổi. Anh ngã, cảm thấy một màn đen sụp xuống phía trước mặt, cảm giác mặt đất phủ cỏ bên dưới cổ anh bỗng trở nên lạnh ngắt như kim loại. Anh dồn hết sức bắt mình đứng lên nhưng không thể nhúc nhích cục cựa. Anh nằm đó, nhớ tất cả những nỗi đau khác nhau của cuộc đời anh, những sự trừng phạt, những sự nhẫn tâm. Và khi trọng lượng của ký ức đã trở nên quá nặng nề không thể mang nổi nữa, anh đành tẩy xoá nó đi.