Họ không thể gọi anh bằng gì hơn là một cái - máy - có - tình - cảm - con - người và bây giờ là băng - ghi - âm - có - tính - người. Cường độ của sự chế giễu tăng lên theo nhịp điệu tuần. Chỉ có bản thân Niles là không hề thay đổi, thằng - nhóc - có - bộ - não - như - máy lớn lên thành người - đàn - ông - có - bộ - não - như - máy vẫn khổ sở vì cái khả năng đáng sợ không hề mất đi của mình.
Trí óc lộn xộn dữ liệu của anh bỗng bị đau. Xa xa đằng kia con đường có một chiếc xe hơi thể thao màu vàng bé xíu. Niles nhận ra hình dáng của nó, model, màu sắc và số hiệu của nó. Chiếc xe là của Leslie F. Marshall, một nam diễn viên truyền hình hai mươi sáu tuổi, tóc vàng, mắt xanh biếc. Niles đã gặp Marshall một lần vào sáu tháng trước, tại bữa tiệc do một người bạn chung ngày xưa của hai người tổ chức. Niles hiểu rằng thật khó để giữ tình bạn lâu dài dù anh và Marshall đã trò chuyện khoảng hơn 10 phút. Và trí óc Niles lại nạp thêm vào một mớ "hàng tồn".
"Đã đến lúc phải đi!", Niles tự nhủ. Anh đã ở Los Angeles 10 tháng. Gánh nặng của ký ức chất chồng đã trở nên quá nặng nề; anh cũng đã trót chào hỏi quá nhiều người đã quên anh từ lâu lắm rồi. Anh định quay lại San Francisco nhưng thôi, trước đây anh đã ở đó một năm duy nhất trước khi sống hai năm ở Pasadena.
"Mua đi, mua đi, Thomas Richard Niles, người Do Thái rày đây mai đó, một cái - băng - ghi - âm - có - tình - cảm - con - người, mua đi…". Anh mỉm cười với thằng nhóc bán báo đã bán cho anh tờ Examinent vào ngày 13 tháng ba năm ngoái. Phớt lờ một ai đó đang chằm chằm nhìn anh bằng cái nhìn trống rỗng thường lệ, anh tiến về trạm chờ xe bus gần nhất.
Đối với Niles, chuyến du hành dài đã bắt đầu từ ngày 11 tháng mười năm 1929, trong thị trấn Lowry Bridge nhỏ bé ở Ohio. Anh là đứa thứ ba, được sinh ra bởi cha mẹ hoàn toàn bình thường: Henry Niles (sinh năm 1896) và Mary Niles (sinh năm 1899). Anh chị của anh cũng không có những biểu hiện khác thường. Nhưng Tommy thì có.
Nó bắt đầu khi một người đàn bà hàng xóm ở phía trước hiên nhìn anh chăm chú và nói với mẹ: "Chị hãy nhìn xem nó bị trở nên lớn đến mức nào, Mary ạ!" và anh đã lặp lại, trong gần như cùng một âm giọng: " Chị hãy nhìn xem nó bị trở nên lớn đến mức nào, Mary ạ!". Hai người đàn bà bỗng xúc động mạnh.
Anh đã trải qua mười hai năm đầu đời ở Lowry Bridge, Ohio. Sau này, anh thường tự hỏi làm thế nào anh có thể kéo dài ở đó lâu như vậy.
Anh bắt đầu đi học năm bốn tuổi chung với bọn trẻ đã lên năm lên sáu. Chúng cực kỳ giỏi hơn anh trong những công việc theo đúng lẽ tự nhiên và cực kỳ kém hơn anh trong mọi thứ khác. Tommy có thể đọc. Thậm chí có thể viết, tàm tạm. Đặc biệt, anh có thể nhớ dai và đúng một cách dị thường.
Anh nhớ mọi thứ. Anh nhớ những cuộc cãi vã của cha mẹ và lặp lại chính xác đến từng từ với bất cứ người nào sẵn sàng nghe chúng, cho đến khi cha quất anh bằng roi và doạ giết anh nếu anh còn lặp lại nó. Rốt cùng, anh đã hiểu rằng đừng nên làm thế. Từ đó, anh chỉ ghi nhớ những điều người ta đã nói và nhắc cho họ khi họ đã đi quá xa chủ đề đưa ra lúc ban đầu.
Anh đã nhớ mọi thứ. Anh đọc quyển sách giáo khoa một lần và nhớ nó không sót một từ. Khi thầy giáo hỏi một câu, cánh tay gầy nhom của Tommy Niles đã giơ lên rất lâu trước khi những người khác chỉ mới vừa hiểu được câu hỏi. Nhưng rốt cục, có một lần, thầy giáo đã nói rõ với anh rằng ông sẽ không gọi anh trả lời bất cứ câu hỏi nào, dù anh có giơ tay sớm bao nhiêu chăng nữa.
Anh cũng đã chiến thắng cuộc thi đọc thơ thánh trong trường đạo ngày chủ nhật. Bạn anh, Barry Harman đã bỏ nhiều tuần học vùi với hy vọng thắng cuộc để nhận phần quà thưởng của cha mình là chiếc găng tay chơi bóng chày. Nhưng khi tới lượt của Tommy Niles, anh đã bước lên bục và ngâm một mạch đầy cảm xúc không hề ngắt quãng bắt đầu từ "Trong thuở sơ khai Chúa tạo ra trời và đất", tiếp tục cho đến "Bằng cách đó thiên đàng và trái đất đã hình thành với tất cả muôn loài", rồi có lẽ đã hết quyển đầu của kinh Cựu Ước, sang đến sự kiện người Do Thái rời bỏ Ai Cập, và sẽ còn tiếp tục mãi nếu người giám thị vừa qua cơn sửng sốt đã không "bịt miệng" anh bằng cách tuyên bố anh là người chiến thắng.
Barry Harman đã không có găng tay. Còn Niles vì bị ghét bỏ, đã bắt đầu học cách làm thế nào để che giấu khả năng của mình.
Các năm chín và mười tuổi, anh luôn hành động như một người thường. Anh đang lớn lên, anh đã biết giả vờ và đã thành công. Nhưng những người hàng xóm lân cận vẫn thỉnh thoảng có vẻ không tin lắm điều này. Một ngày, Niles bỗng nhận thức rõ anh phải rời khỏi Lowry Bridge ngay lập tức.
Niles đã đợi đến khi anh mười hai tuổi và có thể tự chăm sóc chính mình. Anh "vay" hai mươi đô la trong cái hộp đựng tiền lẻ bí mật của mẹ ở đằng sau tủ bếp và nhón chân ra khỏi nhà vào ba giờ sáng. Anh đã chuồn vào một thùng xe tải vận chuyển ban đêm và sẵn sàng cho hành trình mới.