Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Cô Gái Đồ Long

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 168634 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Cô Gái Đồ Long
Kim Dung

Hồi thứ 67
Chỉ Nhược ngơ ngác nhìn sư phụ.

Sư thái khẽ rỉ tai nàng nói tiếp:
- Con đã là trưởng môn của bổn môn nên ta phải nói cho con biết chuyện bí mật nhất của bổn môn. Tổ sư sáng lập môn phía của chúng ta là Quách nữ hiệp và cũng là con gái thứ của đại hiệp Quách Tĩnh năm xưa. Quách đại hiệp ác chiến và tử nạn trong trận đấu bị quân Nguyên phá vỡ thành Tương Dương. Lúc đại hiệp sắp chết, có nói lại sự bí mật cho tổ sư của bổn phái hay. Năm xưa Quách đại hiệp đánh trấn thiên hạ, binh sinh có hai môn tuyệt nghệ là binh pháp, dùng để hành quân đánh trận. Tuyệt kỷ thứ hai là võ công, phu nhân của đại hiệp là hoàng Dung nữ hiệp rất thông minh và đang mưu trí.
Nàng trông thấy quân Nguyên quá mạnh, thành Tương Dương không sao cho chúng giữ nổi. Thế rồi hai vợ chồng của đại hiệp quyết tâm lấy cái chết để đền nợ nước. Nhưng để cho tuyệt nghệ của Quách đại hiệp thất truyền thì thật đáng tiếc, huống hồ hoàng nữ hiệp đã biết trước, dù người Mông Cổ có chiếm được đất đai của Trung Quốc, nhưng chúng không thể nào bắt người Hán làm nô lệ cho chúng mãi mãi. Sau này Trung Nguyên thế nào cũng có một trận quyết chiến lớn.
Nên nữ hiệp biết binh pháp và võ công của chồng mình sau nầy rất hữu dụng, nữ hiệp mướn những thợ cao thủ, đem thanh huyền Thiết trọng kiếm của Dương Qua đại hiệp vào thêm một ít tinh kiếm của Tây phương để chế thanh đao Ðồ Long và thanh Ỷ Thiên kiếm.

Tới lúc này Chỉ Nhược mới biết đao Ðồ Long và Ỷ Thiên kiếm là do mẫu thân của Quách Tường nữ hiệp tổ sư của môn phái làm ra.

Sư thái lại tiếp:
- Trước khi làm đao làm kiếm, Hoàng nữ hiệp và Quách đại hiệp tốn công hơn tháng trời mới viết ra được những tính yếu của binh pháp và võ công. Rồi giấu vào trong hai môn phái khí giới đó. Bí quyết giấu trong đao Ðồ Long là binh pháp, còn bí quyết của võ công thì giấu trong Ỷ Thiên kiếm. Sở dĩ con dao đó lấy tên là Ðồ Long là có nghĩa bảo sau này, nếu ai lấy được binh thư trong con đao đó sẽ đuổi được quân Thái Ðát ra khỏi bờ cõi và chém giết vua chúa của chúng. Bí quyết võ công trong Ỷ Thiên kiếm có hai bộ quý nhất là Cửu âm chân kinh và chưởng pháp của Giáng Long thập bát chưởng mong người sau học được võ công giấu trong Ỷ Thiên kiếm, để thay trời hành đạo, trừ hại cho dân.

Chỉ Nhược trố mắt lên nhìn và càng nghe thấy kỳ lạ, sư phụ nàng lại nói tiếp:
- Hoàng nữ hiệp chế xong đao kiếm đó, liền giao bảo đao cho người con trai là Quách Phá Lỗ và bảo kiếm thì giao cho tổ sư của bổn phái. Quách tổ sư được cha mẹ truyền thụ võ công và Quách Công được truyền thụ binh pháp, nhưng Quách Công cha mẹ cùng tuẩn nạn một lúc. Quách tổ sư tính không hợp với cha, nên võ công của bổn phái khác hẳn võ công của Quách đại hiệp năm xưa.

Chỉ Nhược đã nghe thấy sư tỷ nói qua trên giang hồ các bang phái tranh giành cướp đoạt thanh đao Ðồ Long như thế nào, rồi quần hiệp cùng lên núi Võ Ðang bức tử cha mẹ Vô Kỵ, nay nàng nghe sư phụ nói mới hay thanh đao với bảo kiếm có liên can với bổn phái như thế.

Sư thái lại nói tiếp:
- Một trăm năm nay trong võ lâm xảy ra rất nhiều chuyện lôi thôi, đao kiếm cũng bị thay đổi chủ nhân mấy lần. Người đời chỉ biết đao Ðồ Long là võ lâm chí tôn, duy có Ỷ Thiên kiếm là địch nổi thôi, nhưng tại sao thanh đao đó lại được chí tôn như thế thì không một ai hiểu cả. Quách Công tuần quốc hồi còn trẻ, nên không có con cái và cũng không đồ đệ, vì vậy sự bí mật trong đao kiếm chỉ có tổ sư của bổn phái là được truyền thụ thôi. Tổ sư của bổn phái, hồi sinh tiên, đã cố hết sức đi tìm kiếm thanh đao Ðồ Long, nhưng không thành công.

Lúc hấp hối có truyền lại những bí mật đó cho ân sư của ta là Nhất Thanh sư thái. Ân sư ta quá hiền từ, lại thâu được người sư tỷ bất tài của ta, nên không những không tìm ra được thanh đao Ðồ Long mà Ỷ Thiên kiếm của bổn môn còn bị sư tỷ ta lấy trộm đem đi cống hiến cho triều đình. Vì thế ân sư ta mới uất ức lên rồi chết. khi hấp hối có ra lệnh cho ta phải đi tìm kiếm cho được thanh đao Ðồ Long và cướp lại Ỷ Thiên kiếm.

Chỉ Nhược bổng xen lời nói:
- Ủa, không ngờ con lại có người sư bá như thế.

Sư thái bổng lộ vẻ sát khí và nói tiếp:
- Những người phản loạn và khi sư diệt tổ như thế, còn kêu y thị là sư bá làm chi?

Chỉ Nhược cúi đầu im lặng.

Diệt tuyệt Sư thái nói tiếp:
- Sau rồi, phản đồ đó bị ta kiếm ra được vì y thị là người xảo trá như thế thì võ công làm sao mà học tới mức thượng thặng được? Nhờ vậy ta mới không phụ di chúc của sư tổ. Ở chân núi Nhục Lốc, vùng Trường Sa, ta đuổi kịp y thị dùng một thế kiếm đó chính y thị đã dạy cho ta và khinh thường, chế nhạo ta xử dụng không đúng. Ngờ đâu tối hôm đó dưới ánh trăng ta dùng thế kiếm Phi Hoa Phi Yến đó để giết chết y thị. Ðó là chuyện hơn hai mươi năm trước đây.

Chỉ Nhược nghe tới đó rùng mình kinh hãi, không hiểu tại sao nàng vẫn có lòng thương vị sư bá kia?

Lúc ấy Lộc Trượng Khách đã gỏ cửa và hỏi:
- Nói xong chưa? Tôi không thể nào chờ được nữa đâu!
Sư thái đáp:
- Khỏi phải nóng lòng như thế vội! Chỉ chốc lát thôi, ta sẽ nói xong.

Nói tới đó bà ta khẽ nói với Chỉ Nhược tiếp:
- Thời gian không còn mấy chốc nữa, chúng ta không thể nói nhiều lời thừa được. Nói tóm lại, sau đó vua Mông Cổ ban thanh Ỷ Thiên kiếm cho Nhữ Dương Vương, ta liền vào trong Vương phủ cướp về, lần này không may bị trúng phải gian kế nên mới phải bị bắt như vầy!
- Thế ra không phải là Triệu cô nương đã cướp thanh kiếm đó ư?

Sư thái trợn trừng mắt lên đáp:
- Con bé họ Triệu ấy rõ ràng là cùng bọn với Giáo chủ của Ma Giáo, chẳng lẽ tới giờ phút nầy mà con vẫn chưa tin lời sư phụ sao?

Tuy trong lòng không tin, Chỉ Nhược không dám cãi sư phụ.
Sư thái lại nói tiếp:
- Sư phụ bây giờ muốn con nhận chức trưởng môn như vậy là rất có thâm ý, phen nầy sư phụ bị lọt vào tay kẻ gian, tên tuổi của ta đã bị tiêu tan hết, nên ta không muốn sống khỏi tháp nầy! Tên dâm hồ họ Trương dó dã tâm với con, nên ta chắc nó không dám giết hai con đâu! Con cứ giả bộ làm thân với y để thừa cơ cướp lại thanh Ỷ Thiên kiếm. Còn con đao Ðồ Long hiện giờ đang ở trong tay của nghĩa phụ y là ác tặc Tạ Tốn. Dù sao tiểu tử cũng không chịu nói rõ chỗ ở của Tạ Tốn! Nhưng trên thiên hạ này chỉ có một người bảo y đi lấy được thanh đao ấy.

Chỉ Nhược biết sư phụ nói người đó chính là mình nên nàng vừa kinh hãi vừa xấu hổ, đồng thời nàng lại vừa mừng, vừa sợ.

Sư thái lại nói tiếp:
- Người đó chính là con đây! Ta muốn con dùng mỹ sắc quyến rũ y lấy lại cho ta được thanh Ỷ Thiên kiếm đó. Vẫn biết hành vi đó là trái với hiệp nghĩa, nhưng muốn thành đại sư, ta cũng không nên chú trọng đến tiểu tiết mà làm chi? Con thử nghĩ xem, hiện giờ Ỷ Thiên kiếm ở trong tay con bé họ Triệu, Ðồ Long đao ở trong tay ác tặc Tạ Tốn, một lứa với nhau, nếu chúng lấy được cả đao lẫn kiếm, như vậy chúng sẽ lấy được binh pháp và võ công của Quách đại hiệp. Chúng sẽ đem ra mà hát sát hại lương dân. Như vậy thiên hạ sẽ có nhiều người bị chết oan uổng, vợ ly con tán, công việc xua đuổi quân Thát Ðát ra khỏi bờ cõi lại càng khó khăn thêm.

Nói tới đây Sư thái đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống vái Chỉ Nhược.

Chỉ Nhược kinh hãi vội quỳ xuống và kêu gọi:
- Sư phụ!…

Sư thái đáp:
- Nói khẽ chứ! Ðừng để cho ác tăng đứng bên ngoài nghe được! Chẳng hay con có nhận lời ta không? Nếu có không nhận lời, ta cứ quỳ như vầy mãi mãi!

Chỉ Nhược trong lòng bối rối, vì trong một thời gian ngắn ngủi mà sư phụ bắt nàng làm luôn ba việc rất khó. Trước hết phải thề thật độc, cấm không được yêu thương Vô Kỵ, rồi phải bắt mình nhận chức trưởng môn của bổn phái. Sau rồi bắt nàng dùng sắc đẹp để lấy đao Ðồ Long và Ỷ Thiên kiếm. Ba việc đó dù có bắt nàng trong năm chia ra từng đợt mà làm, thì một người như mì như nàng cũng không thể đảm đương nỗi huống hồ là trong chốc lát, thần trí nàng đang bắn loạn, nàng chết giấc tức thì không hay biết gì nũa. Lát sau nàng tỉnh dậy, mở mắt nhìn, thấy sư phụ vẫn quỳ trước mặt liền khóc lóc khuyên bảo:
- Mời sư phụ đứng dậy đi.

Sư thái hỏi tiếp:
- Thế nào? Con đã nhận lời chưa?

Chỉ Nhược vừa khóc vừa gật đầu.

Sư thái vội nắm lấy cổ tay nàng và nói:
- Sau khi lấy được đao Ðồ Long và kiếm Ỷ Thiên kiếm rồi, con mau kiếm một nơi ẩn, rồi tay cầm đao tay cầm kiếm vận nội lực dùng đao kiếm chém lẫn nhau, như vậy cả bao đao lẫn bảo kiếm cũng gãy liền. Lúc ấy con sẽ lấy đuợc bí kíp ở bên trong. Ðó là phương pháp duy nhất để lấy được bí kiếp đó, thì từ đó trở đi trên thiên hạ không còn bảo đao và bảo kiếm nữa, con đã nhớ chưa?
Thấy Chỉ Nhược gật đầu, sư thái lại tiếp:
- Phương pháp ấy là sự bí mật nhất của bổn phái. Từ khi hoàng nữ hiệp truyền cho Quách tổ sư đến giờ, chỉ có người trưởng môn mới biết được sự bí mật của chuyện đó thôi. Con thử nghĩ xem đao Ðồ Long và kiếm Ỷ Thiên kiếm đều là hai môn khí giới sắc bén vô cùng, bất cứ việc gì cứng rắn đến đâu cũng chịu không nổi hai thứ khí giới đó. Cho nêm dù có người lấy được bảo kiếm, bảo đao cùng một lúc, không ai dám mạo hiểm dùng đao kiếm chém lẫn với nhau như thế. vì họ thế nào cũng sợ hủy mất hai môn khí giới vô giá kia. Con lấy được binh pháp xong, kiếm một người nào lương thiện mà lại có lòng thành yêu nước, con đưa binh pháp cho người ấy học tập và bắt họ thề phải xua đuổi được quân Thát Ðát ra khỏi bờ cõi. Còn bí kiếp võ công thì con giữ lại để tự luyện.

Trong đời ta có hai nguyện vọng, một là xua đuổi được quân Thát Ðát ra khỏi bờ cõi phục lại sơn hà xã tấc, hai là làm thế nào để cho võ công của phái Nga Mi được đứng trên các môn phái khác để trở nên đệ nhất môn phái trong võ lâm Trung Nguyên. Hai việc ấy nói ra thì khó thực, nhưng bây giờ đã có lối đi tới đích rồi, con chỉ cần tuân theo mệnh lệnh của ta là được. Như vậy, ta ở dưới chín suối cũng yên vong hồn. Nếu hồn ta linh thiêng, ta sẽ phù hộ cho con…

Sư thái vừa nói tới đó thì Lộc Trượng Khách lại gỏ cửa , liền nói vọng ra:
- Cứ vào đi.

Cánh cửa hé mở, người bước vào không phải Lộc Trượng Khách mà lại là Khổ Ðầu Ðà, Sư thái không ngạc nhiên chút nào, trong lòng nghĩ thầm:
- Bọn này cá mè một lứa, tên nào cũng thế cả.

Bà ta lại nói với Khổ Ðầu Ðà rằng:
- Ngươi đem con nhỏ này ra khỏi kia đi.

Bà ta không muốn tự vận trước mặt Chỉ Nhược sợ nàng yếu bóng vía chịu không nổi sự khích động lớn lao ấy.

Ngờ đâu Khổ Ðầu Ðà lại đến gần khẽ nói:
- Ðây là thuốc giải độc, uống vào chất độc trong người sẽ hết liền. Bà uống ngay đi, chờ lát nữa bên ngoài có tiếng kêu la ai nấy đều đồng tâm hợp lực xông pha ra khỏi nơi đây.

Sư thái ngạc nhiên hỏi:
- Các hạ là ai, sao bỗng dưng lại tặng thuốc giải cho bần ni như thế?

Khổ Ðầu Ðà đáp:
- Tại hạ là Phạm Dao Quang Minh Hữu sứ của Minh Giáo lấy trộm được thuốc giải, đặc biệt tới đây sẽ cứu Sư thái.

Diệt Tuyệt Sư thái nổi giận quát mắng:
- Gian tặc của Ma Giáo kia, giờ phút này còn tới đây đùa giỡn ta ư?

Khổ Ðầu Ðà vẫn tươi cười đáp:
- Thôi, thì coi như tôi lại tới đây đùa giỡn Sư thái đi, đây là một thứ thuốc độc mạnh quá sức tưởng tượng, chẳng hay Sư thái có đủ can đảm để uống không? Uống thuốc này chỉ trong một tiếng đồng hồ thì ruột thành từng khúc liền, chết một cách thê thảm không sao cứu được.

Sư thái không nói năng gì hết, liền cướp lấy thuốc bột, bỏ luôn vào mồm nuốt chửng.

Chỉ Nhược kinh hãi kêu la:
- Sư phụ cứu con, cứu con sư phụ…

Khổ Ðầu Ðà giơ tay khác ra và quát bảo:
- Cấm không được nói năng chi hết, cô cũng phải uống thuốc độc nầy đi.

Chỉ Nhược càng kinh hãi thêm. Nàng chưa kịp quyết định ra sao đã bị Khổ Ðầu Ðà bóp mồm đổ thuốc bột và thuận tay đổ thuốc một chai nước trong vào mồm nàng nữa. Sư thái thấy vậy cả kinh, liền nghĩ thầm:
- Nếu Chỉ Nhược chết thì kế hoạch của ta hư hết!

Nghĩ đoạn, bà ta liền nhảy xổ lại giơ tay lên đánh Khổ Ðầu Ðà, nhưng lúc bấy giờ Sư thái đã mất hết nội lực, nên bị Khổ Ðầu Ðà khẽ đẩy một cái đã bắn vào vách tường liền. Khổ đầu vừa cười vừa nói tiếp:
- Các sư của phái Thiếu Lâm, các vị hiệp sĩ của phái Võ Ðang đều uống thuốc độc nầy của chúng tôi. Giáo đồ của Minh Giáo chúng tôi xấu tốt ra sao sẽ hiểu liền.

Nói xong y ha hả cười và quay mình đi ra khỏi phòng, thuận tay khép luôn cánh cửa lại.

Thì ra Khổ Ðầu Ðà hộ tống Triệu Minh đi gặp Vô Kỵ xong, trong lòng chỉ lo nhớ việc cướp thuốc giải. Cho nên Triệu Minh bảo y ở bên ngoài đợi chờ, nhưng y khỏi khách điếm trở về chùa Vạn Pháp liền. Về tới chùa y lên thẳng bảo tháp, tới phòng Du Long Tử ở trên tầng cao nhất. Y thấy Long Tử đang đứng ngoài cửa phòng, vừa thấy y tới Tử Long đã cung kính chào liền:
- Khổ đại sư.

Khổ Ðầu Ðà gật đầu, trong lòng cười thầm và nghĩ:
- Hay lắm, lão già họ Lộc làm sư phụ mà không tôn kính y núp trong phòng hú hí với ái cơ của Vương gia lại gọi đồ đề đứng ngoài cửa canh gác cho như vậy, sao ta không nhân lúc y đang khoái lạc mà cướp thuốc giải?

Nghĩ đoạn, y liền cúi khom người lại đi qua cạnh Du Long Tử đột nhiên giơ tay ra điểm luôn vào huyệt ở bụng dưới của tên đó. Vì không đề phòng, Du Long Tử bị diểm trúng yếu huyệt một cách bất ngờ, đứng đờ người ra, không sao cử động được, trong lòng ngạc nhiên vô cùng và nghĩ thầm:
- Không hiểu ta thất lễ gì với Ðầu Ðà câm này mà y lại ra tay điểm huyệt ta như thế? hay là vừa tôi ta chào y như vậy chưa được cung kính?

Khổ Ðầu Ðà đẩy cửa vào trong phòng, nhanh như điện chớp, nhảy xổ lên trên giường. Chân chưa chấm mặt ván, y đã giơ chưởng lên tấn công người nằm trên giường liền. Y biết võ công của Lộc Trượng Khách lợi hại lắm. Nếu chưởng đó không đánh được đối chủ bị trọng thương thì thế nào cũng tránh không khỏi một trận đấu chí tử, cho nên y đã dùng mười thành kỉnh lực ra đánh chưởng ấy. Chỉ nghe thấy kêu bộp một tiếng, chăn bông đã bị rách tan tành.

Y lật chăn lên xem, thấy Hàn Cơ đã hộc máu mồm máu mũi ra chết, mà không thấy hình bóng Lộc Trượng Khách đâu cả. Y sực nghĩ ra một kế, vội ra ngay ngoài cửa phòng, lôi Du Long Tử vào nhét luôn xuống dưới gầm giường, y vừa khép cửa lại, đã nghe Lộc Trượng Khách ở ngoài cửa, giận dữ quát mắng:
- Long Nhi, Long Nhi, sao mi dám tự tiện rời khỏi nơi đây?

Thì ra Lộc Trượng Khách ở ngoài cửa phòng của Diệt Tuyệt Sư thái chờ một hồi lâu, trong bụng nghĩ thầm:
- Hai mẹ con mụ ấy cứ nói chuyện với nhau mãi như vậy, không biết nói tới bao giờ mới xong?

Y lại nghĩ tới Hàn Cơ nên trở về phòng Du Long Tử tức thì. Y không thấy tên đại đệ tử đứng ở bên ngoài cửa canh gác, trong lòng tức giận vô cùng, liền đẩy cửa phòng ra. May thay y thấy không có gì lạ và cả thấy Hàn Cơ vẫn đắp chăn quay mặt vào trong trường như trước. Y liền đóng cửa lại, rồi quay người vừa cười vừa nói:
- Mỹ nhân của ta ơi, để ta giải huyệt cho mỹ nhân, nhưng mỹ nhân đừng có lên tiếng nhé.

Vừa nói y vừa thò tay vào trong chăn, nhưng tay của y vùa đụng tới lưng của Hàn Cơ thì đột nhiên thấy cổ tay bị nắm chặt, như có một cái kềm sắt lại vậy. Thế rồi chân tay và mình mẩy mềm nhũn, không còn một chút hơi sức nào hết, rồi y thấy chăn bông bật tung ra, Khổ Ðầu Ðà đang nằm đó và ngồi nhổm dậy liền.

Khổ Ðầu Ðà nắm chặt lấy mạch môn ở cổ tay của Lộc Trượng Khách rồi giơ tay của Lộc Trượng Khách rồi giơ tay trái ra điểm luôn mười chín đại huyệt của tên Phiên tăng

Thế là phiên tăng mềm nhũn, ngã lăn ra đất, không sao cử động được nữa, hai mắt chỉ lộ vẻ hờn giận thôi.
Khổ Ðầu Ðà chỉ tay vào mặt y và nói:
- Xưa nay lão phu đi không đổi họ, ngồi không cãi tên, ta dây chính là Quang Minh Hữu sứ của Minh Giáo, họ Phạm tên là Dao. Ngày hôm nay, ngươi đã bị mắt hỡm ta rồi. Ngươi vẫn tự phụ là người có mưu trí tuyệt luân, nhưng sự thật ngươi chỉ là một tên ngu xuẩn đần độn. Nếu lúc ày ta giết ngươi ngay thì ta không phải là anh hùng hảo hán. Ta để cho ngươi sống sót, nếu ngươi có can đảm, sau này cứ việc kiếm Phạm Dao mà trả thù.

Y sợ Lộc Trượng Khách nội công rất thâm hậu, có thể vận khí tự giải lấy huyệt được, cho nên y nắm chân tay của đối thủ bẻ luôn mấy cái. Chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu "lách cách", xương chân và tay của Lộc Trượng Khách đã bị gãy liền.
Tuy vậy, Phạm Dao vẫn chưa thôi, còn cởi hết quần áo của Lộc Trượng Khách để Lộc Trượng Khách nằm chung với Hàn Cơ, rồi lấy chăn phủ lên, một sống một chết. xong đâu đấy, y mới lấy xong trượng sừng hưu của Lộc Trượng Khách ra, mở chốt đầu trượng, lấy hết thuốc giải đem đi các phòng chia cho Không Văn đại sư, Tống Viễn Kiều, Dư Liên Châu các người uống.
Y tới phòng Sư thái là cuối cùng thấy Sư thái không tin là thuốc giải, nên y mới dọa nát, bảo là thuốc độc.
Ðưa hết thuốc giải cho mọi người uống xong, y đang đắc chí bỗng nghe thấy dưới tháp có tiếng người ồn ào, có cả tiếng của Hạt Bút Ông.
Y liền trõ Hạt Bút Ông nói:
- Khổ Ðầu Ðà gian tế, phải bắt y cho mau.

Khổ Ðầu Ðà nghĩ:
- Nguy tai, nguy tai, không hiểu ai đó ra tay cứu tên này thoát nạn?

Y nhìn xuống dưới tháp, thấy Hạt Bút Ông đang dẫn theo một bọn võ sĩ và đang vây bảo tháp rất chặt chẽ. Y lại thấy Tôn Tam Hủy với Lý Tứ Thôi đang giương cung, nhắm đầu của y bắn tới mồm thì mắng chửi:
- Ác tặc Ðầu Ðà kia, mi hại chúng ta thảm khốc lắm.

Thì ra Hạt Bút Ông ba người bị điểm huyệt như vậy, nhất thời không thể nào thoát khỏi được và chúng bị nhốt trong phòng Lộc Trượng Khách thì người khác cũng không dám đương nhiên xông vào.
Ngờ đâu vừa gặp các võ sĩ của Vương phủ phái ra khám xét để tìm kiếm tung tích của Hàn Cơ, vì có người biết Lộc Trượng Khách binh xinh rất hiếu sắc, nên mới nghĩ tên phiên tăng này đã bắt cóc ái cơ của Vương gia đem về hưởng lạc.

Tuy mọi người nghi ngờ như vậy, nhưng xưa nay họ vẫn sợ anh em Lộc Trượng Khách, nên không một tên nào dám ra tay vuốt râu cọp trước. Vì thế không ai dám vào phòng Lộc Trượng Khách để khám xét cả. Sau đó tên võ sĩ bé nhỏ đến gõ cửa phòng Lộc Trượng Khách là Hạ Lỗ Xích Hoa nghĩ ra được một kế, liền sai một tên võ sĩ y đoán chắc Lộc Trượng Khách là người có địa vị cao quý như thế, dù có nổi giận, cũng không bao giờ lại đánh đập một tên tiểu võ sĩ hèn kém như vậy.

Không ngờ y thấy tên tiểu võ sĩ gõ luôn mấy tiếng mà trong phòng trông thấy một ai trả lời cả, y liền bảo tên tiểu võ sĩ đó cứ việc đẩy cửa vào bừa đi.
Ngờ đâu tên tiểu võ sĩ vừa đẩy cửa ra chúng đã trông thấy Hạt Bút Ông, Tôn Tam Hủy và Lý Tứ Thôi nằm ở dưới đất.
Lúc ấy Hạt Bút Ông vận nội công để tự giải huyệt lấy.
Ðã giải được ba bốn thành, Hạ Lổ Xích Hoa liền chạy lại, giúp đỡ một tay, nên chỉ trong phút chốc, là y đã giải hết cácyếu huyệt liền.
Y tức giận vô cùng hỏi Lộc Trượng Khách với Khổ Ðầu Ðà hiện giờ ở đâu.
Sau khi Khổ Ðầu Ðà và Lộc Trượng Khách đang ở trên bảo tháp y liền dẫn bọn võ sĩ đi bao vây và lớn tiếng hò reo, kêu gọi Khổ Ðầu Ðà xuống quyết chiến.

Khổ Ðầu Ðà đang phân vân vì thuốc giải chưa ngấm thì Hạt Bút Ông lại lớn tiếng kêu gọi:
- Tên Ðầu Ðà chết bầm kia, nếu mi không xuống thì ta lên ngay đây!

Khổ Ðầu Ðà vội quay trở vào phòng Du Long Tử lấy chăn cuốn chặt Lộc Trượng Khách với Hàn Cơ rồi đem ra bên ngoài, giơ cao hai người lên rồi lớn tiếng bảo:
- Lão già họ Hạt kia, nếu mi đi tới gần cửa tháp một bước là ta vứt tên dâm đồ họ Lộc này xuống liền.

Các võ sĩ đưa cao bó đuốc lên, bốn bên chiếu sáng như ban ngày, nên bảo tháp tuy cao thật nhưng chúng ở bên dưới vẫn trông thấy rõ mặt của Lộc Trượng Khách với Hàn Cơ. Hạt Bút Ông cả kinh lớn tiếng hỏi:
- Sư ca! Sư ca có gì không?

Y gọi luôn mấy tiếng không thấy Lộc Trượng Khách trả lời tưởng sư ca của y đã bị Khổ Ðầu Ðà giết chết, trong lòng lại đau đớn thêm. Y lại nói tiếp:
- Tặc Ðầu Ðà kia! Mi giết chết sư ca ta, ta thề không đội trời chung với mi.

Khổ Ðầu Ðà dùng khủyu tay thích mạng vào người Lộc Trường Khách một cái, để giải yếu huyệt câm cho y.

Lộc Trượng Khách liền lớn tiếng mắng chửi:
- Tặc Ðầu Ðà là gian tế, nội ứng ngoại hợp, ta phải chém mi nghìn vạn nhát đao…

Khổ Ðầu Ðà khi nào chịu để cho Lộc Trượng Khách mắng chửi, liền điểm luôn vào yếu huyệt câm. Hạt Bút Ông thấy sư huynh chưa chết trong lòng hơi yên. Nhưng y sợ Khổ Ðầu Ðà ném sư huynh xuống đất thì nguy tai, nên y không dám tới gần nữa.

Hai bên cầm cự với nhau hồi lâu, Hạt Bút Ông vẫn không dám lên cứu sư huynh. Khổ Ðầu Ðà chỉ mong kéo dài được thời gian, càng lâu càng hay.Y đứng cạnh lan can hả hả cười gọi:
- Lão già họ Hạt kia! Sư huynh của ngươi táo gan bắt cóc Ái Cơ của Vương gia. Nay ta đã bắt được tại trận đôi gian phu dâm phụ. Sao ngươi còn dám binh vục sư huynh của ngươi?
Hạ Tống Quản! Mi có mau bắt lão họ Hạt đi không? Bắt lấy Hạt Bút Ông thì thế nào Vương gia cũng phải trọng thưởng nhà ngươi.
Hạ Lổ Xích Hoa liếc nhìn Hạt Bút Ông ra tay bắt nhưng lại sợ.y thấy Khổ Ðầu Ðà đột nhiên nói được lại thấy rõ Lộc Trượng Khách và Hàn Cơ bị quấn chặt trong chăn bông bèn lên tiếng gọi:
- Khổ đại sư! Chúng tôi cùng mời Khổ đại sư xuống đây để chúng ta cùng đi đến Vương gia để coi ai phải ai trái. Ba vị toàn là bậc tiền bối cao nhân, tiểu nhân không dám xúc phạm.

Khổ Ðầu Ðà nghĩ thầm:
- Trở về Vương phủ gặp Vương gia để chờ tới khi biết rõ ai phải, ai trái các vị hào hiệp đã tỉnh táo rồi.

Nghĩ đoạn y liền lớn tiếng đáp:
- Hay lắm! Hay lắm ta đang định gặp Vương gia để lãnh thưởng. Hạ tống quản hãy coi chừng lão già họ Hạt này đào tẩu.

Ðang lúc ấy, có tiếng ngựa từ đàng xa đưa tới, một người cỡi ngựa phi về phía bảo tháp. Các võ sĩ vừa thấy y đã cúi đầu vái chào:
- Tiểu Vương Gia.

Khổ Ðầu Ðà đứng ở trên cao dòm xuống trông thấy người đó đội mảo vàng, mình mặc áo cẩm bào, chính con trai của Nhữ Dương Vương tên là Khố Khố Ðặc Mục Nhỉ tên hắn là Vương Bảo Bảo.
Y đang lớn tiếng quát bảo:
- Hàn Cơ đâu? Vương gia đang nổi giận bảo ta tới đây điều tra xem.

Hạ Lổ Xích Hoa tiến lên bẩm rõ sự thể cho Vương Bảo Bảo hay là Lộc Trượng Khách đã bắt trộm Hàn Cơ đem tới đây và bị Khổ Ðầu Ðà bắt được.

Hạt Bút Ông thấy Tổng quản nói như thế vội cãi:
- Thưa Tiểu vương gia, Tiểu vương gia chớ nghe y nói bậy, tên Khổ Ðầu Ðà kia mới là gian tế, y đã hãm hại đại sư của…

Vương Bảo Bảo trợn ngược đôi lông mày, lớn tiếng nói:
- Tất cả xuống đây nói chuyện.

Khổ Ðầu Ðà làm việc trong Vương phủ lâu năm biết Vương Bảo Bảo là người rất khôn ngoan và mẫn cán, còn hơn cả cha y, quỷ kế của mình chỉ có thể lừa dối được kẻ khác chứ không thể lừa dối được Tiểu vương gia này đâu. Y tự biết xuống dưới tháp nói chuyện chỉ đôi ba lời là Tiểu vương gia biết mưu kế của mình liền. Như vậy các võ sĩ sẽ xông lại vây đánh, riêng Hạt Bút Ông y chưa chắc đã thắng nổi, nhưng y muốn thoát thân không phải là khó, chỉ sợ các hào hiệp ở trong bảo tháp, chưa hồi sức khỏe thì không sao thoát khỏi vòng vây được. Sau khi suy tính, thấy không còn cách gì đánh lừa Vương Bảo Bảo nữa, liền lớn tiếng trả lời:
- Tiểu vương gia, tôi đã bắt được Lộc Trượng Khách, sư đệ của y tức giận tôi lắm. Nếu tôi xuống dưới đó thế nào y cũng xông lại giết tôi.

Vương Bảo Bảo lại nói:
- Ðại sư cứ xuống đây đi. Hạt tiên sinh không dám giết đại sư đâu.

Khổ Ðầu Ðà lắc đầu đáp:
- Tôi ở trên tháp vẫn bình yên hơn, bình sinh Khổ Ðầu Ðà tôi không lên tiếng nói bao giờ, ngày hôm nay bất đắc dĩ tôi mới phải mở mồm như vậy. Ðó là lòng trung thành của tôi báo đáp Vương gia đấy. Nếu Tiểu vương gia không tin thì Khổ Ðầu Ðà tôi sẽ ở đây nhảy xuống tự tử để cho Tiểu vương gia tin.

Vương Bảo Bảo nghe lời nói của Ðầu Ðà biết ngay đối phương nói dối, hiển nhiên có ý muốn kéo dài thời gian, nên y vội khẽ hỏi tên Hạ Tổng quản rằng:
- Hạ Tổng quản, y định mưu mô gì mà kéo dài thời gian ra như thế? Hay là y định chờ ai tới.

Hạ Tổng quản đáp:
- Ðiều đó tiểu nhân không được biết…

Hạt Bút Ông lại cười lời nói:
- Thưa Vương gia, tặc Ðầu Ðà đã cướp thuốc giải của sư ca rồi đều giải cứu cho những tên phản loạn bị giam giữ ở trên bảo tháp.

Vương Bảo Bảo vừa nghe nói tỉnh ngộ ngay, liền ngửng mặt về phía trước, lớn tiếng kêu gọi:
- Khổ đại sư, tôi biết công lao của đại sư rồi, vậy hãy mau xuống đây, tôi sẽ trọng thưởng cho.

Khổ Ðầu Ðà đáp:
- Tôi bị Lộc Trượng Khách đá phải, hiện giờ xương chân của tôi không thể nào cử động được, Tiểu vương gia hãy chờ giây lát để tôi vận khí chữa thương cho lành mạnh đã, rồi tôi sẽ xuống ngay.

Vương Bảo Bảo quát bảo Hạ Tống quản rằng:
- Hạ Tổng quản, mau cho người lên trên đó khiêng Khổ đại sư xuống đây.

Khổ Ðầu Ðà vội lớn tiếng đáp:
- Không được, không được, ai đụng vào người tôi, tất thân tôi bị phế liền.

Lúc ấy Vương Bảo Bảo hết hoài nghi, vì y trông thấy Lộc Trượng Khách và Hàn Cơ cũng bị quấn trong một chăn bông. Dù hai người đó không có bậy bạ với nhau thì phụ vương cũng không thể nào lấy Hàn Cơ được nữa, nên y liền khẽ dặn:
- Hạ Tổng quản, mau lấy lửa lại đây đốt cháy bảo tháp này và sai người dùng cung tên, hễ thấy ai nhảy ra khỏi tháp là bắn chết ngay.

Hạ Lổ Xích Hoa vâng lời vội vã đi truyền lệnh cho bộ hạ ngay. Liền có bọn cung tiễn thủ tới bao vây bảo tháp, tên nào tên nấy đều giương cung đợi chờ. Còn một số võ sĩ khác thì đi lấy rơm cỏ và củi lửa đến châm đốt.
Hạt Bút Ông thấy vậy kinh hãi vô cùng vội nói:
- Tiểu vương gia, sư ca ở trên đó đấy.

Vương Bảo Bảo lạnh lùng đáp:
- Chẳng lẽ cứ để tên Ðầu Ðà ở trên đó suốt đời hay sao? Bây giờ ta cho phóng hỏa như vậy thì y phải xuống liền.

Hạt Bút Ông lại nói tiếp:
- Nếu y ném sư ca tôi xuống đất thì làm sao? Tiểu vương gia không nên phóng hỏa như vậy.

Vương Bảo Bảo không nói năng gì hết và cũng không điếm xỉa gì đến Hạt Bút Ông.

Giây lát sau, các võ sĩ đã lấy đủ củi và rơm tới liền đánh lửa đốt cháy luôn.
Hạt Bút Ông là người có địa vị rất cao trong võ lâm được Nhữ Dương Vương dùng hậu lễ mời vào vương phủ giúp việc, cho nên từ trước đến giờ anh em y được vương gia kính trọng. Không ngờ ngày hôm nay anh em y đã trúng kế của Khổ Ðầu Ðà và bị Tiểu vương gia khinh thị, đồng thời y thấy tính mạng của sư huynh y sắp nguy đến nơi.

Lúc này y cũng không nể Tiểu vương gia nữa, liền cằm đôi bút mỏ bạc, tung mình nhảy tới tấn công hai tên võ sĩ đang đánh lửa đốt bảo tháp và gạt chúng bắn ra ngoài xa.

Vương Bảo Bảo vội quát mắng:
- Hạt tiên sinh định phạm thượng và làm loạn phải không?
Hạt Bút Ông đáp:
- Nếu Tiểu vương gia không bảo người phóng hỏa thì không bao giờ tôi chống Tiểu vương gia cả.

Vương Bảo Bảo không thèm trả lời y và quát bảo bọn võ sĩ.
- Mau châm lửa ngay.

Y giơ tay trái phảy một cái, đột nhiên phía sau lưng của y có năm tên phiên tăng áo đỏ nhảy tới ra đỡ lấy mấy bó đuốc của võ sĩ ném luôn vào đống rơm cỏ và những thanh củi. Rơm cỏ gặp lửa liền bốc cháy ngay.
Hạt Bút Ông thấy vậy cả kinh vội cướp một dây trường mâu của một tên võ sĩ xông lại gạt những rơm cỏ đang cháy ra ngoài.

Vương Bảo Bảo lại quát lớn:
- Mau bắt lấy tên phản tặc này cho ta.

Năm tên phiên tăng áo đỏ liền múa giới đao xông lại bao vây Hạt Bút Ông, thấy vậy Hạt Bút Ông tức giận vô cùng, liền vứt trường mâu đi và giơ tay lên cướp khi giới của một tên phiên tăng. Không ngờ tên phiên tăng đó không phải là một tay tầm thường, y vội xoay lưỡi đao, nhắm đầu vai của đối thủ chém luôn.

Hạt Bút Ông vừa nhảy sang bên tránh né thì phía sau lại có tiếng gió lấn át tới.

Y liền quay đầu lại nhìn mới hay là có hai tên phiên tăng đang múa đao chém tới.

Thì ra năm tên phiên tăng đó là những người thân tín nhất của Vương Bảo Bảo. Chúng thuộc bọn Thiên long Thập Bát Bộ, khi nào Vương Bảo Bảo ra khỏi vương phủ cứ thích cỡi ngựa đi một mình ở phía trước, còn mười tám tên phiên tăng theo sau, nhưng ở đằng xa để bảo vệ thôi chứ không dám tới gần. Bọn Thiên Long Thập Bát Bộ có tất cả ngũ đao ngũ kiếm, tứ trượng tứ bạt. Năm người này đều thuộc nhóm ngũ thần đao, người nào người nấy đều tài nghệ xuất sắc. Nếu một đấu với một thì năm người đó không phải là địch thủ của Hạt Bút Ông, nhưng năm thần đao liên hiệp, công thủ tương trợ thì võ công của Hạt Bút Ông có cao siêu đến đâu cũng chỉ có thể chống đỡ được một hồi, rồi chân tay sẽ bị cuống quýt liền. Ðồng thời y thấy ngọn lửa càng bốc càng cao, hoàn cảnh của sư huynh y rất nguy hiểm, cho nên càng đấy càng tức giận thêm.

Hạt Bút Ông bị Thiên Long ngũ đao bao vây, các thủ hạ của Vương Bảo Bảo liền thêm củi cho ngọn lửa càng cháy cao thêm.

Chỉ trong chốc lát lửa đã bao trùm hết tầng dưới của bảo tháp đó rồi. Khổ Ðầu Ðà đặt Lộc Trượng Khách xuống, chạy vào phòng của quần hiệp phái Võ Ðang đang bị giam giữ và lớn tiếng kêu gọi:
- Quân Thát Ðát đang phóng hỏa đốt tháp, chẳng hay nội lực của các vị đã khôi phục chưa?

Y thấy Tống Viễn Kiều và Dư Liên Châu các người đang ngồi vận công điều nguyên, không một ai trả lời y cả.
Hiển nhiên công lực của các người đó sắp khôi phục được.
Lúc ấy bọn võ sĩ canh gác quần hiệp đã có mấy tên xông lại can thiệp.
Nhưng chúng bị Khổ Ðầu Ðà túm cổ từng tên một, mém ra ngoài tháp.
Rớt xuống bên dưới chết tốt. Còn một số võ sĩ không dám kháng cự với Khổ Ðầu Ðà đều mạo hiểm chạy xuống từng dưới cùng.
Cũng không có một vài tên thấy cầu thang bị lửa bén tới, không sao xuống được, đành phải quay trở lên.

Một lúc sau, lửa bén lên tới từng thứ ba, người bị giam giữ trong đó là các tay cao thủ của phái Hoa Sơn.
Chúng không đợi chờ công lực khôi phục, liền chạy ra ngoài và leo thẳng lên từng thứ tư.

Ngọn lửa càng bốc cháy cao, những người bị giam từng thứ tư là các cao thủ của phái Không Ðộng.vì thấy lửa cháy đã tới nới, người của phái Không Ðộng cùng phái Hoa Sơn đều rũ nhau leo lên từng thứ năm Có người chạy chậm bị cháy xém cả râu tóc. Khổ Ðầu Ðà đang vô kế khả thi, nóng lòng sốt ruột vô cùng, bỗng nghe một người lớn kêu gọi:
- Phạm Hữu sứ hãy tiếp lấy.

Y nhận ngay ra tiếng nói đó là Vi Nhất Tiếu.
Y mừng rỡ vô cùng, liền quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói đó.
Y thấy Nhất Tiếu đứng ở trên đỉnh hậu diện của chùa Vạn Pháp, hai tay đang tung một sợi dây thừng tới.
Khổ Ðầu Ðà vội giơ tay ra bắt lấy sợi dây thừng đó.
Nhất Tiếu lên tiếng nói tiếp:
- Hữu sứ cột một đầu dây thừng vào lan can, để dùng sợi dây thừng này làm cái cầu dây.

Khổ Ðầu Ðà vừa cột xong đầu dây thừng thì Triệu Nhất Thương trong nhóm Thần Tiễn bát hùng đã bắn một mũi tên lên trúng ngay sợi dây thừng đứt tức thì.

Khổ Ðầu Ðà với Nhất Tiếu cùng lớn tiếng mắng chửi, nhưng hai người biết tiễn pháp của bát hùng rất lợi hại. Vậy muốn treo một cầu dây này thì phải diệt trừ tám người kia trước.
Nhất Tiếu lại lên tiếng mắng chửi:
- Tên khốn nạn kia, ai bảo mi bắn như thế? nếu tên nào không vứt cung tên xuống, ta sẽ giết tên đó trước.
Y vừa chửi vừa rút khí giới ra, và tung mình nhảy xuống mặt đất. Khí giới của y là một đôi Hổ đầu câu. Xưa nay y không xử dụng tới khí giới đó, nhưng lần này tình thế rất nguy ngập, nên y mới động dụng tới song câu như vậy. Y vừa nhảy xuống tới mặt đất, năm tên phiên tăng áo bào xanh đã múa kiếm xông lại vây đánh liền.
Năm tên phiên tăng này thuộc ngũ kiếm tăng của nhóm Thiên Long thập bát bộ, kiếm pháp của năm người này rất quái dị. Chúng vừa tới nơi, đã tấn công Nhất Tiếu lia lịa liền.

Hạt Bút Ông vừa khổ chiến vừa lớn tiếng kêu gọi:
- Nếu Tiểu vương gia không ra lệnh dập tắt ngọn lửa đi thì tôi sẽ không vị nể nữa đâu.

Vương Bảo Bảo không thèm đếm xỉa đến y nhưng bốn tên phiên tăng cầm thiên trượng đã chạy tới đứng quanh Tiểu vương gia để hộ vệ.
Hạt Bút Ông lòng sốt ruột vô cùng, liền dùng một thế hoành Tảo Thiên quân quét ngang một cái gạt luôn ba tên phiên tăng trước mặt sang bên rồi nhảy đến cạnh bảo tháp.
Năm tên phiên tăng đều đuổi theo.
Hạt Bút Ông nhún mình một cái, tựa như con chim đại bàng nhảy lên trên mái hiên của tầng thứ nhất.
Năm tên phiên tăng thấy lửa cháy như vậy không dám đuổi theo.

Hạt Bút Ông nhảy hết từng này sang từng nọ.
Chỉ thoáng cái y đã nhảy lên tới từng thứ tư rồi.
Khổ Ðầu Ðà ngó đầu xuống nhìn và hai tay nâng người Lộc Trượng Khách lên, vừa cười vừa nói:
- Hạt lão nhị có chịu dừng chân lại không, bằng không ta sẽ ném sư huynh ngươi xuống đất bị tan xương nát thịt ngay.

Quả nhiên Hạt Bút Ông ngừng chân lại không dám nhảy lên nữa chỉ ngửng đầu lên lớn tiếng trả lời:
- Khổ đại sư, xưa nay Khổ đại sư với chúng tôi không thù oán gì hết, hà tất đại sư làm khó dễ chúng tôi như thế? đại sư muốn cứu người yêu cũ là Diệt Tuyệt Sư thái và con gái là Chu cô nương thì cứ việc cứu đi, tôi quyết không còn cản trở đâu.

Diệt Tuyệt Sư thái uống thuốc giải của Khổ Ðầu Ðà đưa cho tưởng là thuốc độc thật nên yên chí thế nào cũng chết, nhưng bà ta thấy Chỉ Nhược cũng bị Khổ Ðầu Ðà cho uống thuốc độc nốt, như vậy kế hoạch của bà ta bị tiêu tan hết, cho nên bà ta đau đớn vô cùng.

Ðang đau lòng thì bỗng nghe dưới bảo tháp có tiếng ồn ào vọng tới, tiếp theo đó bà ta nghe Khổ Ðầu Ðà cãi nhau với Hạt Bút Ông và Vương Bảo Bảo ra lệnh phóng hỏa v.v… đều rõ mồn một.
Bà ta ngạc nhiên vô cùng nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ Ðầu Ðà quỉ quái đó đến cứu ta thực chăng?

Nghĩ đoạn, Sư thái ngấm ngầm vận sức thử xem, thấy trong người rất dễ chịu chứ không có triệu chứng gì là trúng độc cả.
Thì ra Diệt Tuyệt Sư thái không chịu nghe lệnh của Triệu Minh xuống dưới đại điện tỷ võ, nên đã tuyệt thực sáu bảy ngày. Vì vậy trong dạ dầy trống rỗng, nên thuốc giải vừa vào dễ hòa với máu liền, nên Diệt Tuyệt Sư thái chóng khỏi hơn ai hết, lại thêm nội lực của Sư thái rất thâm hậu cao hơn Viễn Kiều, Liên Châu, Thái Sung chỉ kém Không Văn thần tăng trưởng môn phái của phái Thiếu Lâm, khi thuốc độc đã hết thì nội lực nẩy nở ra liền. Không đầy nửa tiếng đồng hồ nội lực của bà ta đã khôi phục lại hơn năm sáu thành.
Bà ta đang vận nội lực bỗng nghe Hạt Bút Ông bên ngoài kêu gọi.

Tiếng nói của Hạt Bút Ông, mỗi tiếng như một mũi tên đâm sâu vào Sư thái vẫn lắng tai nghe Hạt Bút Ông nói:
- Bạn muốn cứu người tình nhân cũ của bạn là Diệt Tuyệt Sư thái và con gái là Chu cô nươn thì hãy cứu đi, tôi không bao giờ cản trở bạn đâu.

Diệt Tuyệt Sư thái đi tu từ hồi nhỏ, không bao giờ dám trông mặt người đàn ông nào cả thì làm gì có người yêu, nên khi nghe tới đó là tức giận không sao chịu nổi, liền bước đi ra ngoài lan can giận dữ quát mắng:
- Ngươi nói bậy bạ như vậy làm chi?

Hạt Bút Ông van lơn:
- Lão Sư thái, mau mau khuyên người … người bạn già hãy buông tha sư huynh tôi xuống. Tôi cam đoan cả gia đình Sư thái được rời khỏi nơi đây một cách bình yên. Huyền Minh Nhị lão nói một là một, nói hai là hai không khi nào sai lời.

Diệt Tuyệt Sư thái càng tức giận thêm:
- Cái gì gia đình… ba người nào?

Tuy đang đứng ở chỗ nguy hiểm, Khổ Ðầu Ðà vẫn ha hả cười tỏ vẻ rất đắc chí và nói:
- Lão Sư thái, ông già kia bảo tôi với Sư thái là người yêu cũ với nhau, còn Chu cô nương là con gái của chúng ta.

Diệt Tuyệt Sư thái càng tức giận thêm, trước ánh lửa trông mặt bà ta rất kinh khủng.
Bà ta trầm giọng quát tiếp:
- Hạt lão nhị lên đây, ta sẽ đấu với mi một trăm chưởng rồi sẽ nói chuyện sau.

Nếu là ngày thường Hạt Bút Ông nói lên là lên ngay, chứ có sợ gì một người chưởng môn của phái Nga Mi đâu. Nhưng lúc này vì thấy sư huynh bị lọt vào tay người khác, nên không dám bướng bỉnh, chỉ van lơn tiếp:
- Khổ Ðầu Ðà đó là bạn tự nói ra chứ không phải do tôi bịa đặt.

Sư thái trợn trừng mắt nhìn Khổ Ðầu Ðà và quát hỏi:
- Sao ngươi lại nói như thế?

Khổ Ðầu Ðà ha hả cả cười và đang định thừa cơ chọc tức Sư thái vài câu, thì bỗng nghe thấy dưới tháp có tiếng la ồn ào, liền cúi đầu xuống nhìn. Thấy trong bóng lửa có một người như hồ điệp xuyên hoài, bay múa lẹ làng vô cùng và đồng thời chỉ nghe thấy tiếng kêu "loong coong lẻng kẻng" hoài. Y định thần nhìn kỹ, mới hay tiếng kêu đó là tiếng khí giới của các phiên tăng và võ sĩ bị đánh rớt và người đang tấn công bọn phiên tăng đó chính là Trương Giáo chủ Vô Kỵ.

Vô Kỵ ra tay một cái, đã đánh rớt năm thanh kiếm của năm tên phiên tăng đang bao vây Nhất Tiếu.
Nhất Tiếu cả mừng, liền nhảy tới cạnh chàng và khẽ nói:
- Tôi đi đến Nhữ Dương Vương phủ phóng hỏa nhé?

Vô Kỵ đã hiểu được dụng ý của Nhất Tiếu bèn gật đầu nghĩ thầm:
- Bức Vương hành động rất phải. Ở đây, chúng ta vỏn vẹn có mấy người, muốn cứu bấy nhiêu người ra không phải là chuyện dễ. Hơn nữa quân tiếp viện càng lúc càng nhiều. Bây giờ, Bức Vương phóng hỏa Vương phủ, tất nhiên đám võ sĩ phải trở về bảo vệ Nhữ Dương Vương. Kế điệu hổ ly sơn rất tuyệt diệu .

Nhất Tiếu thoáng một cái đã vượt ra khỏi tường và mất hút.

<< Hồi thứ 66 | Hồi thứ 68 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 266

Return to top