Đang lui cui giặt quần áo Hùng phải ngưng tay khi nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.
- A lô...
- Hùng hả... Luận đây...
Hùng hơi mỉm cười khi nghe giọng nói vui vẻ của Luận, người bạn vong niên. Luận là dân không quân, lái trực thăng, di tản năm 75 và lớn hơn anh năm tuổi. Dù tuổi tác có chút cách biệt nhưng hai người rất thân thiết vì tính tình và sở thích giống nhau.
- Đang làm gì vậy?
- Dạ đang giặt quần áo...
Có tiếng cười ha hả kèm theo giọng nói đùa cợt của Luận.
- Muốn tôi gọi cô Loan tới nhà giặt quần áo dùm cho không... Tôi mới gặp cổ hôm qua và cô ta có nhắc tới Hùng...
- Dạ cám ơn anh... Tôi cũng muốn lắm nhưng chỉ sợ...
- Sợ gì?
- Sợ mời cô ta về nhà rồi cô ta không giặt quần áo cho mình mà mình lại giặt quần áo cho cô ta nữa. Cái đó hơi phiền à anh...
Có tiếng cười ha hả của Luận rồi sau đó giọng nói nghiêm nghị vang lên.
- Tôi định tổ chức một đêm văn nghệ ở trong vòng thân hữu của mình thôi...
- Có đông không anh?
- Chắc cũng không đông lắm đâu. Khoảng chừng hơn trăm người. Cần Hùng giúp một tay...
Hùng cười.
- Anh biết tôi mà. Gì chứ văn nghệ tôi ủng hộ hết mình. Huống chi đêm văn nghệ đó lại do anh tổ chức...
- Xong... Hai giờ chiều nay tới nhà trước là lai rai sau đó mình bàn thêm chi tiết...
- Thưa anh... Tôi sẽ đúng hẹn...
Hai giờ chiều. Hùng đậu xe trước nhà của người bạn già. Luận mở cửa cười.
- Vào đây... Bình với Thắng thời Hùng biết rồi...
Hùng vui vẻ bắt tay hai người quen cũ. Đặt trước mặt Hùng lon Coors Luận cười.
- Dô đi... Bả đang làm cho tụi mình món gỏi gà...
Vừa ngồi xuống Luận đi ngay vào vấn đề.
- Tôi có một người anh bà con. Ông ta tên Minh, trước cũng trong quân đội, đi HO qua đây ở dưới Oklahoma City. Gia đình của ông ta là một gia đình nghệ sĩ. Ông bà với hai đứa con, một trai và một gái vừa sáng tác vừa trình diễn luôn. Họ thường hay mở các cuộc lưu diễn tuy nhiên lại ít có người biết tới vì loại nhạc mà họ trình diễn là loại nhạc ly hương hay đấu tranh. Cách đây hai tuần tôi có nhã ý mời họ tới Denver trình diễn nhân dịp 30- 4. Họ bằng lòng và không đòi hỏi tiền bạc gì cả. Tuy nhiên mình phải lo vé máy bay và nơi ăn ở cho họ...
Hùng ngắt lời Luận.
- Xin lỗi được ngắt lời anh... Về chuyện ăn ở và vé máy bay anh để tôi lo cho... Nhà tôi có đủ chỗ cho họ ở. Còn vấn đề ăn thời nhà hàng ở đây thiếu gì...
Luận cười vui vẻ. Dường như anh biết trước người bạn trẻ tuổi tính tình hào phóng và mê văn nghệ của mình sẽ nói ra những điều đó.
- Mình xong được vấn đề thứ nhất. Vấn đề thứ nhì là nhạc cụ. Họ mang theo nhạc cụ cá nhân nhưng vì cồng kềnh nên họ không mang theo dàn trống được. Thắng lo chuyện mướn cho họ dàn trống được không?
Thắng gật đầu không do dự.
- Chuyện đó dễ mà anh...
Luận cười nói với Bình.
- Tôi và anh lo mướn chỗ và mời anh em...
- Anh tính mời chừng bao nhiêu người?
Bình hỏi và Luận vui vẻ trả lời.
- Đây là buổi trình diễn đặc biệt và chọn lọc cho nên tôi định mời trong vòng anh em quen biết thôi. Chắc khoảng chừng một trăm cho tới trăm rưởi... Ngoài ra mình cũng sẽ không bán vé...
Bình lên tiếng.
- Thưa ba anh tôi có ý kiến. Mình không bán vé nhưng mình sẽ kêu gọi mọi người ủng hộ. Mình sẽ lấy số tiền ủng hộ đó để tặng cho anh Minh. Dù gì họ cũng bỏ công tới đây hát cho mình nghe...
Thắng phụ họa với Bình.
- Tôi đồng ý với anh Bình... Làm như thế lần sau mình mời họ sẽ vui vẻ hơn...
Luận và Hùng cũng đồng ý. Cuối cùng Luận nhìn lịch và nói với mọi người.
- Mình có năm tuần lễ để sửa soạn...
Sau khi bàn tính xong Bình và Thắng ra về chỉ còn Hùng ngồi cà kê dê ngỗng với Luận. Lan, vợ của Luận cũng ra góp chuyện. Nói cho vợ nghe về chuyện gia đình của Minh lên Denver sẽ ở tại nhà Hùng xong Luận đưa cho Hùng số điện thoại của Minh để hỏi thêm chi tiết về chuyện mua vé máy bay.
Trưa chủ nhật Hùng gọi cho Minh. Chuông reo ba lần anh mới nghe đầu dây bên kia có tiếng đàn bà trả lời.
- Hello...
- Thưa cô tôi là bạn của Luận ở Denver. Tôi xin phép được nói chuyện với anh Minh...
Giọng nói ấm dịu và đầy lễ phép của một cô gái vang trong ống nghe điện thoại.
- Dạ thưa bác... Ba má cháu không có ở nhà. Xin bác vui lòng gọi lại vào tối nay...
Ngập ngừng giây lát cô gái bên kia đầu dây tiếp.
- Dạ cháu xin phép hỏi bác gọi ba cháu có chuyện gì cần gấp không bác?
- Thưa cô... Tôi tên Hùng... Tôi là người lo chuyện mua vé máy bay cho gia đình của anh Minh lên Denver trình diễn ngày 30 tháng 4...
- Dạ... Cháu tên Hằng... Bác cứ gọi cháu là cháu Hằng. Gọi là cô bác làm cho cháu trở thành già hơn...
Hùng cười trong điện thoại.
- Vậy hả... Cháu Hằng... Vậy để tối nay tôi sẽ gọi lại nói chuyện với ba của cháu. Chào cháu...
- Bây giờ là tháng 3 năm 2007... Như vậy tôi sắp năm mươi sáu rồi...
Hùng nghe tiếng Hằng cười ròn tan bên kia đầu dây.
- Mới có năm mươi sáu mà bác than già làm cháu cứ tưởng bác lụm cụm như ông già tám chín chục. Bác còn nhỏ tuổi hơn ba của cháu. À quên... Bác nhỏ tuổi hơn ba vậy Hằng gọi bằng chú được hôn?
Hùng cười vui vẻ.
- Được chứ. Còn cháu Hằng năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
- Chú Hùng đoán thử xem?
Suy nghĩ giây lát Hùng cười.
- Chắc hai mươi lăm, hai mươi sáu...
- Cậu Luận nói cho chú biết hả?
- Không tôi đoán mò... Anh Luận nói cháu Hằng hát hay lắm...
- Dở lắm chú ơi... Hằng còn đang đi học...
- Cháu học gì vậy?
- Dạ cháu học về âm nhạc...
- Ạ... Tôi thích âm nhạc lắm...?
- Cháu học bốn năm về âm nhạc xong rồi nhưng ba má cháu khuyên cháu nên học lên cao nữa...
Hùng cười đùa.
- Vậy là mai mốt gặp Hằng chú gọi bằng " cô tiến sĩ " nghe...
Có tiếng Hằng cười thánh thót bên kia đầu dây ở Oklahoma City.
- Không được đâu chú ơi... Chú gọi như vậy người ta lại nói cháu là " chưa đổ ông nghè đã đe làng tổng "... Cháu vừa đi học vừa đi làm nên mệt và bận lắm chú ơi...
- Vậy hả... Thôi chú để Hằng đi nghỉ...
- Không có đâu... Cháu nói vậy chứ cháu thích được nói chuyện với chú...
- Thiệt hả chú... Già như chú mà sống một mình buồn chết...
Hằng nghe có tiếng thở dài phát ra từ đầu dây bên Denver.
- Chú biết sống một mình cũng buồn nhưng mình không yêu được ai nên đành ở vậy...
- Chú nói nghe buồn quá...
- Hồi trước năm 75 tôi có yêu một người và sắp sửa làm đám cưới. Sau 75 tôi đi cải tạo thời vị hôn thê của tôi cùng gia đình vượt biên rồi mất tích luôn. Sau khi đi cải tạo về chú cũng vượt biên và sang tới Mỹ. Dù biết là người vợ chưa cưới đã chết nhưng chú vẫn chờ, vẫn đợi và vẫn hy vọng một ngày đoàn tụ...
Hùng không biết tại sao mình lại tâm tình với Hằng, một cô gái mới quen và tuổi chỉ đáng con cháu của mình. Anh nghe bên kia đầu dây ở Oklahoma City có tiếng thở dài phát ra.
- Tội nghiệp chú... Chú là người tình chung thủy nhất thế gian...
- Nói đúng ra thời tôi không yêu được ai dù quen rất nhiều người. Thôi tôi xin phép Hằng... Để tối nay tôi gọi nói chuyện với ba của cháu...
- Dạ... Cháu xin chia buồn với chú...
- Cám ơn cháu... Cũng không có gì... Tôi quen sống với nỗi buồn rồi...
Chầm chậm đặt điện thoại về chỗ cũ Hằng cảm thấy bâng khuâng và buồn buồn sau khi nói chuyện với chú Hùng. Nàng tưởng tượng tới một " ông già " không già lắm, tóc chưa bạc, nếu có chắc cũng không nhiều lắm, sống thui thủi một mình trong ngôi nhà rộng, lặng lẻ ra vào và ấp ủ một hình bóng, một mối tình không phai nhòa dù ngày tháng có đi qua trong cuộc đời của một người phải sống xa quê hương.
Suy nghĩ giây lát Hằng gọi lên Denver.
- Alo...
- Cậu Luận ơi... Con Hằng đây...
- Mạnh giỏi không cháu...?
- Dạ mạnh... Cậu ơi con tính nhờ cậu một chuyện...
- Chuyện gì nói nghe coi...
Hằng kể lại cuộc điện đàm với Hùng. Nghe xong Luận cười ha hả.
- Ông lính già xa quê hương đó đặc biệt lắm. Hùng viết văn làm thơ, văn nghệ lắm đó...
- Vậy hả cậu... Con đi tìm hứng để viết nhạc...
- Để cậu email cho con một bài thơ của Hùng. Con đọc thử xem có thích không...
- Dạ cám ơn cậu... Con sẽ gặp cậu mợ ngày 30 nghe cậu...
Chừng tiếng đồng hồ sau Hằng mở email và thấy một bài thơ của Hùng. Bài thơ khá dài và được làm theo thể thơ tự do. Đọc xong Hằng thở dài. Nàng xúc động vì thông cảm và hiểu được niềm đau thầm kín của người làm thơ. Hùng đã gói trọn tâm tư, nỗi lòng đòi đoạn của một người tha hương, dù xa muôn trùng vẫn hướng vọng về nơi chốn mà mình đã sanh ra và lớn lên. Thế rồi Hằng cắm đầu vào bài thơ của Hùng để phổ thành bản nhạc mà nàng sẽ hát vào đêm 30- 4 sắp tới ở Denver.
Phải mất một tuần lễ Hùng mới làm cho bên trong ngôi nhà của anh được sạch sẻ và ngăn nắp. Master bedroom được dành cho Minh và Hoàng Vân, còn hai phòng ngủ nhỏ hơn dành cho Hằng và Bảo. Riêng anh ở phòng giải trí được sửa lại thành phòng ngủ dành cho mấy đứa cháu trai ngủ khi lên nghỉ hè. Thêm vào đó anh còn mướn một chiếc SUV để tiện việc chuyên chở cả gia đình bốn người và nhạc cụ cồng kềnh.
Một giờ trưa ngày 29- 4 Hùng lên phi trường đón gia đình của Minh mặc dù máy bay không đáp xuống cho tới 1 giờ 45 phút. Anh không muốn mình bị trễ và để Minh phải chờ đợi.
Cuối cùng mong đợi cũng đến khi Hùng thấy gia đình bốn người xuất hiện.
- Dạ anh Minh...
Minh cười vui vẻ.
- Hùng hả... Thấy là tôi nhận ra liền... Còn đây là Vân vợ tôi, hai cháu Bảo và Hằng...
Hùng bắt tay Minh, cúi đầu chào Vân sau đó mới bắt tay Bảo rồi cười nói với Hằng.
- Cháu thấy Denver đẹp không?
- Đẹp... Tuyết nhiều lắm... Mai mốt chú dẫn cháu đi trượt tuyết nghe chú...
Hùng gật đầu cười.
- Cháu có đi trượt tuyết bao giờ chưa?
- Dạ chưa...
- Vậy thì vui lắm và rêm mình lắm...
Quay sang Minh và Vân Hùng tiếp.
- Anh chị tới đúng lúc... Bão tuyết mới vừa đi qua cách đây ba ngày...
Trên đường từ Denver International Airport về nhà ở Aurora Hùng và Minh với Vân trò chuyện hỏi han đủ thứ. Minh ngạc nhiên khi biết Hùng cũng bị đi cải tạo gần bốn năm. Về tới nhà Minh và vợ lại thêm ngạc nhiên khi thấy Hùng sống một mình trong ngôi nhà rộng có ba phòng ngủ. Vân cười nói với Hùng.
- Nhà rộng mà ở một mình buồn chết chú ơi...
- Dạ chị nói đúng... Nhưng riết rồi cũng quen. Vả lại cứ mỗi hai năm mấy đứa cháu ở Dallas lại kéo lên đây đi trượt tuyết. Thỉnh thoảng chúng nó cũng lên đây chơi vào mùa hè...
Đem hành lý vào nhà xong Hùng nói với Minh.
- Anh chịở master bedroom, Hằng ở phòng bên phải còn Bảo ở phòng đối diện với Hằng...
- Chú Hùng nhường phòng cho gia đình của cháu rồi chú Hùng ngủ ở đâu?
Hằng hỏi và Hùng cười trả lời.
- Chú có phòng khác...
Để cho gia đình của Hằng lo xếp hành lý Hùng ra nhà bếp gọi báo tin cho Luận biết là Minh và gia đình đã tới.
- Dạ anh Luận muốn nói chuyện với anh...
Hùng trao điện thoại cho Minh. Hai người nói chuyện giây lát xong Minh nói cho vợ con biết là Luận mời họ ăn cơm tối nay. Minh và Vân xin phép đi nghỉ. Bảo rút vào phòng riêngnói chuyện với bạn gái.
Hùng nói với Hằng.
- Cháu nghỉ cho khỏe... Cứ tự nhiên như nhà của cháu...
- Chú có làm gì không?
Hùng cười.
- Không... Vả lại có việc gì chú cũng dẹp hết để lo cho gia đình cháu...
- Cháu nói chuyện với chú một chút được không...
- Được chứ... Mình ra ngoài phòng khách...
Hai chú cháu kéo nhau ra phòng khách. Hùng rót cho Hằng ly nước cam còn mình ly nước lạnh. Nhìn quanh quất căn phòng khách rộng Hằng cười chúm chiếm.
- Chú làm thơ hết sẩy...
Hằng không nín được cười khi thấy dáng điệu ngạc nhiên, bối rối và ngượng ngùng của ông chú mới quen.
- Làm sao cháu Hằng biết?
- Như vậy chú nhìn nhận là mình làm thơ hết sẩy phải không?
Hùng lắc đầu cười gượng.
- Làm thơ thời có mà hết sẩy thời không...
- Chú đừng có chối chú ơi. Cháu biết chú làm thơ hay lắm. Chú có bài thơ nào không đưa cho Hằng xem đi...
Hùng nhăn nhó mặt mày rồi cuối cùng cười gượng.
- Ừ thì chú có làm thơ cho đỡ buồn vậy mà...
- Thơ hay mà chú nói là đỡ buồn... Chú khiêm nhường quá...
Hớp ngụm nước lạnh Hùng nhìn cô gái đang ngồi trước mặt mình.
- Cháu Hằng đã đọc thơ của chú rồi phải không. Làm sao cháu có được?
Hằng cười thánh thót khi nhìn nét mặt và nghe câu hỏi tra khảo của Hùng.
- Cháu mướn thám tử tư điều tra về chú...
Hùng cười vì biết Hằng nói đùa.
- Cháu đã đọc nhiều bài thơ của chú. Viết văn và làm thơ chú lấy bút hiệu Đ. Q. H. Ba chữ này có nghĩa gì hả chú?
- Không biết...
Hằng cười hắc hắc.
- Chú xạo... Nghĩa gì chú nói cho Hằng nghe đi...
Hùng cười vì cái giọng năn nỉ và nhõng nhẽo của cô cháu gái mới gặp mặt lần đầu tiên.
- Đ. Q. H là ba chữ viết tắt tên người vợ chưa cưới của chú...
- Thím ấy tên gì?
Hùng cười buồn.
- Chú không muốn nhắc lại chuyện buồn... Thôi Hằng vào phòng nghỉ chút đi rồi tối nay gặp cậu Luận.
- Dạ... Nhưng mà chú hứa chú phải kể cho Hằng nghe mối tình của chú thím...
Nhìn ánh mắt long lanh và nụ cười của Hằng Hùng gật đầu một cách gượng gạo.
- Chú hứa... Khi nào có dịp...
Hằng lặng lẻ bỏ vào phòng. Hùng ngồi im trên ghế. Mắt anh mất hút vào quãng trời mênh mông ngoài cửa sổ. Đỉnh Rocky mây mù trắng xóa. Gió thổi tuyết bay lất phất. Đâu đó trong vùng trời mù sương kỷ niệm thấp thoáng hình bóng của cô nữ sinh Cà Mau và chiếc nón lá nghiêng nghiêng che dấu nụ cười thẹn thùng vì câu nói tỏ tình bóng gió xa xôi của ông lính trẻ.
Sáng ngày 30- 4. Khi gia đình bốn người của Minh thức dậy họ thấy trên chiếc bàn rộng trong phòng ăn đã có sẵn cà phê, trà và thức ăn điểm tâm mà Hùng đã mua từ nhà hàng đem về.
- Anh chị và mấy cháu ăn tạm... Anh Luận gọi nói cho tôi biết là hai vợ chồng ảnh sẽ tới đón anh chị và hai cháu đi ăn trưa...
- Chú không đi với tụi này à?
- Dạ không... Tôi đi mua quần áo và một vài thứ cần thiết để dẫn hai cháu đi trượt tuyết ngày mai...
Bảo lên tiếng.
- Chắc cháu không đi trượt tuyết đâu. Cháu đi thăm Red Rock với một người bạn gái của cháu...
- Vậy Hằng có muốn đi không?
- Muốn... Cháu đi với chú để mua quần áo...
Hùng từ chối khéo. Dường như anh ngại đi với Hằng.
- Chú đi một mình cũng được... Cháu Hằng cứ đi ăn sáng với ba má đi...
Hằng cười hóm hỉnh.
- Chú đi mua quần áo cho cháu mà cháu không đi theo thời làm sao chú biết size mà mua. Vả lại còn phải thử nữa... Mặc không vừa là cháu không chịu đâu...
Đuối lý Hùng phải cười trừ.
- Thôi được... Chú với cháu đi mua quần áo rồi đi ăn trưa sau...
Thấy Vân đưa cho Hằng cái Visa Hùng cười nói.
- Chị để tôi lo... Tôi hứa dẫn cháu đi trượt tuyết nên tôi lo hết...
Vân cười đùa.
- Chú cưng nó quá làm nó hư. Con này lớn rồi mà còn nhõng nhẽo lắm...
Hùng cũng đùa.
- Tôi ráng o bế để mai mốt cháu thành " cô tiến sĩ " thời mình cũng được thơm lây... Tôi sẽ đưa cho anh chị và Bảo mỗi người một cái chìa khóa để ai có về trước cứ việc mở cửa vào...
Thấy Hùng mang ra một xâu chìa khóa to tướng Hằng hỏi.
- Chú không có vợ con mà sao có nhiều chìa khóa vậy?
- Của mấy đứa cháu. Tụi nó đòi mỗi đứa một cái để đi về cho tiện...
Quay sang Bảo Hùng nói tiếp.
- Cháu Bảo muốn đi đâu cứ việc lấy xe của chú. Chìa khóa máng bên hông tủ lạnh...
- Dạ cám ơn chú... Bạn gái của cháu sẽ tới đây đón cháu...
Hùng đẩy cửa cho Hằng bước vào một tiệm chuyên môn bán quần áo thể thao và thể dục. Vì biết mình không trả tiền nên Hằng chọn bộ quần áo rẻ tiền nhất. Thấy vậy Hùng mới nói.
- Cháu nên chọn thứ tốt vì chọn thứ rẻ tiền mà ở lâu ngoài trời sẽ mau bị lạnh và bị bịnh...
- Cháu sợ tốn tiền của chú...
Hằng cười nói. Hùng đùa.
- Cháu cứ chọn thứ tốt nhất đi. Coi như đây là món quà chú tặng cháu để kỷ niệm. Miễn là tối nay cháu hát thật hay cho chú nghe là được rồi...
- Cám ơn chú... Cháu sẽ cố gắng...
- Chú ngắm xem có được không...?
Hùng hơi ngẩn người khi thấy cô cháu gái mới quen xinh xắn trong bộ quần áo trượt tuyết. Màu đen của bộ quần áo tương phản với làn da mặt trắng tự nhiên không son phấn của Hằng khiến cho nàng đẹp dịu dàng và quyến rũ.
- Đẹp lắm... Nhưng thêm cái này để không cho ai nhìn...
Vừa nói Hùng chụp lên đầu Hằng cái nón và cặp kính đen đoạn quàng thêm chiếc khăn quàng cổ. Cử chỉ của anh khiến cho Hằng cười hăng hắc.
- Chú không muốn cho ai thấy cháu đẹp à... Bộ chú giành làm của riêng cho mình à...
Hùng chớp mắt vì câu nói của Hằng. Anh cũng không hiểu sao mình lại có cử chỉ đó. Cười cười anh bào chữa.
- Tên của cháu ám chỉ cháu là hằng nga trên trời cho nên chú không thể để cho những đôi mắt phàm phu tục tử nhìn thấy...
Hằng nhìn " ông chú già " của mình với ánh mắt hóm hỉnh cùng với câu nói trêu chọc vang lên.
- Thế ánh mắt của chú là gì. Tiên hả?
Hùng thản nhiên gật đầu.
- Chú là Lưu Nguyễn đang trên đường đi lên cõi tiên...
Nhận thấy mình đi hơi xa Hùng đánh trống lãng.
- Còn thiếu đôi giày... Cháu phải lựa đôi giày thật tốt để cho hai bàn chân khỏi bị lạnh. Đi trượt tuyết kỵ nhất là lạnh cẳng...
- Chú có lạnh cẳng không?
- Thỉnh thoảng...
Hùng trả lời nhát gừng.
- Chú có lạnh cẳng trong tình yêu không?
Hùng làm bộ như không nghe câu hỏi của cô cháu gái bằng cách cúi đầu nhìn vào đôi giày đi tuyết trước mặt mình. Xuyên qua chiếc kính mát màu đen Hằng chỉ thấy được một nửa khuôn mặt gầy gầy và buồn bã.
- Chú Hùng...
Hùng quay lại cười.
- Cháu Hằng thử đôi giày này đi...
Không hiểu sao Hằng muốn nhõng nhẽo và đày ông chú già của mình. Ngồi xuống ghế nàng tháo kính mát và nhìn vào mặt Hùng với nụ cười có chút gì diễu cợt.
- Chú mang dùm cháu đi...
Ngần ngừ giây lát Hùng chậm chạp tháo chiếc tennis shoe rồi cầm lấy bàn chân nhỏ nhắn của Hằng đoạn xỏ chiếc giày trượt tuyết nặng nề vào. Đứng lên nhún nhún và bước đi mấy bước Hằng cười.
- Chú thấy được không chú...
- Nếu cháu thấy không đau chân là được rồi...
- Bây giờ thời không đau chân. Nhưng nếu đau chân là chú phải cõng cháu về nhà nghe chú...
Hùng cười cười.
- Nếu cháu đau chân thời chú sẽ kêu ambulance chở cháu về nhà...
- Hông... Cháu hổng có chịu đâu. Cháu muốn chú cõng cháu về nhà à...
- Tại sao cháu muốn chú cõng?
Hằng hơi đỏ mặt khi bị ông chú vặn hỏi.
- Tại cháu là con gái út quen được ba má cưng, ba má chiều...
- Ừ... Nếu cháu bị đau chân thời chú sẽ cõng...
Hằng cười thánh thót vì câu nói này. Nàng trợn mắt khi đọc số tiền ghi trên cái bill. Tuy nhiên Hùng lại thản nhiên và vui vẻ.
- Cháu xài tiền của chú nhiều quá...
- Có gì đâu... Chú không vợ con thời tiền để làm gì. Bởi vậy khi mấy đứa cháu của chú lên đây tụi nó tha hồ xài tiền của chú...
Không biết nghĩ gì mà khi ra khỏi cửa Hằng thọc tay vào tay của Hùng như là một đôi tình nhân đi sắm quần áo. Vì hai tay phải xách hai túi đồ đạc cho nên Hùng không thể né tránh cử chỉ âu yếm của Hằng. Anh lo lắng vì sợ có người quen thấy và gây ra sự hiểu lầm. Ngồi vào xe Hùng cười hỏi.
- Bây giờ cháu muốn đi đâu?
- Cháu nghe nói Red Rock lạ lắm. Nếu chú chở cháu đi...
Hùng cười trong lúc vặn công tắc.
- Đi... Mới có mười giờ... Mình đi Red Rock xong ghé phố ăn trưa rồi về nhà cũng còn kịp...