Khi tiếng giày đến trước cửa, người đó liền đi vào. Vi Tiểu Bảo từ trong gậm bàn nhìn ra, thấy đôi giày đó không lớn, người vừa tới chỉ là một đứa bé trai suýt soát tuổi mình, trong bụng bớt lo, bỏ chiếc bánh rán vào miệng nhưng không dám nhai, chỉ ứa nước bọt cho mềm cái bánh rồi chầm chậm nuốt xuống bụng.
Chỉ nghe tiếng ăn chóp chép ở trên bàn, thằng bé kia cũng đang lấy bánh ăn, Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm: “Lại cũng một thằng ăn vụng, mình chui ra hù một tiếng, thằng tiểu quỉ này sẽ sợ trối chết, khi đó mình ăn một bụng cho thỏa thuê”. Thế nhưng y lại nghĩ tiếp: “Mình thật ngu quá, biết thế bốc thêm vài món bỏ vào túi rồi hãy chui xuống có phải hơn không! Nơi đây nào có phải Lệ Xuân Viện, mất gì không lẽ cũng đổ lên đầu mình?”.
Bỗng nghe tiếng bình bình, thằng bé kia đang đấm đá gì đó, Vi Tiểu Bảo nổi tính hiếu kỳ, thò đâu ra xem thử, thấy thằng nhỏ kia ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, mặc áo ngắn, giơ quyền đấm vào cái túi da treo lủng lẳng từ trên rường nhà xuống. Y đấm một hồi rồi quay sang đánh bù nhìn bằng da dựng ở tường. Thằng bé đó vừa đấm một quyền vào ngực lập tức vung hai tay ôm chặt ngang hông hình nhân, vật xuống đất, thủ pháp cũng giống như bọn đô vật người Mãn hôm qua nơi tửu quán. Vi Tiểu Bảo cười rộ lên, từ gậm bàn chui ra nói:
- Người da là người chết, có gì là hay? Để ta vật với ngươi xem nào.
Thằng bé kia thấy y đột nhiên hiện thân, đầu quấn vải trắng, hơi kinh hãi, nhưng nghe nói y muốn vật nhau với mình, vẻ mặt đổi làm vui nói:
- Giỏi lắm! Ngươi lên đây!
Vi Tiểu Bảo liền xông tới, định nắm lấy hai tay gã kia. Thằng bé nọ nghiêng người, chân phải móc một cái, Vi Tiểu Bảo đứng không vững, ngã lăn ra. Thằng bé kia nói:
- Ha ha! Mi không biết đánh vật rồi.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ai bảo mi ta không biết?
Y chồm lên, xông vào ôm chân trái thằng bé nọ. Thằng nhỏ liền giơ tay nắm lấy sau lưng Vi Tiểu Bảo, Vi Tiểu Bảo né sang một bên nên y chụp hụt. Vi Tiểu Bảo nhớ lại thủ pháp Mao Thập Bát sử dụng để đánh bảy tên đại hán nơi quán rượu, đột nhiên nhắm ngay hàm dưới thằng bé kia đấm ra một cái, nghe bình một tiếng.
Thằng nhỏ kia hơi sững sờ, vẻ mặt tức tối. Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Hừ, ngươi không biết đánh vật.
Thằng bé không nói một lời, tay trái vờn vờn, Vi Tiểu Bảo vội nghiêng qua tránh, thằng nhỏ liền thúc cùi chỏ, trúng ngay hông y. Vi Tiểu Bảo kêu ối lên một tiếng, đau đến ngồi sụp xuống. Thằng bé kia lập tức luồn hai tay dưới nách vòng lên bíu cổ Vi Tiểu Bảo, ghì xuống mỗi lúc một thấp. Vi Tiểu Bảo đá ngược chân phải về sau, thằng bé kia liền đẩy mạnh một cái khiến Vi Tiểu Bảo ngã chổng gọng như chó ăn phân.
Vi Tiểu Bảo tức quá, lăn trở lại, ôm chặt hai chân thằng bé nọ, hết sức vật xuống, đứa bé đứng không vững, cũng ngã lăn chiêng, khéo làm sao đè ngay lên người Vi Tiểu Bảo. Thằng bé đó so với Vi Tiểu Bảo thì cao to hơn, lập tức vòng tay xiết cổ Vi Tiểu Bảo khiến y ngộp thở, hết sức dãy dụa để vùng lên. Y lật qua lật lại mấy bận, sau cùng đè được lên trên, ghì thằng nhỏ kia xuống dưới. Thế nhưng Vi Tiểu Bảo người nhỏ thân nhẹ, không giữ nổi đối phương, nên lại bị thằng bé vật ngược trở lại.
Vi Tiểu Bảo cực kỳ linh hoạt, lập tức buông hai chân thằng bé kia ra, lòn ra sau lưng, dùng hết sức đá mạnh một cái vào mông địch thủ. Thằng bé nọ lật tay về sau bắt giò Vi Tiểu Bảo hất một cái khiến cho y ngã bật ngửa rồi nhảy tới bóp cổ quát lớn:
- Có đầu hàng không?
Vi Tiểu Bảo chân trái co lại gãi gãi vào ngang hông thằng bé khiến y bị nhột, cười hộc lên một tiếng, tay lỏng ra. Vi Tiểu Bảo thừa cơ vùng dậy, ôm lấy cổ y. Thằng bé kia liền giở thủ pháp đánh vật ra chẹn cổ, quật cho y ngã bịch xuống đất khiến Vi Tiểu Bảo choáng váng không cử động gì được nữa. Thằng bé kia cười khanh khách, hỏi:
- Đã phục chưa?
Vi Tiểu Bảo hết sức vùng dậy, húc thẳng vào bụng dưới đối phương. Thằng bé kia hự lên một tiếng, lùi lại mấy bước. Vi Tiểu Bảo liền xông tới, thằng bé kia hơi nghiêng qua, quét chân một cái, Vi Tiểu Bảo liền ngã xuống nhưng vẫn liều mạng ôm chặt lấy đùi y. Hai người cùng ôm nhau lăn cù. Có khi thì thằng nhỏ kia đè được Vi Tiểu Bảo, có lúc Vi Tiểu Bảo lại lật ngược tình thế, lăn qua lăn lại đến bảy tám lần, sau cùng hai đưa chỉ còn bíu chặt lấy nhau, thở hồng hộc, đột nhiên không hẹn mà cùng buông nhau ra, bật lên tiếng cười ha hả, thấy rằng vật nhau như thế quả là thú vị, rồi từ từ thả lỏng tay.
Thằng nhỏ kia vừa buông tay liền giựt ngay mảnh vải che mặt của Vi Tiểu Bảo xuống, cười hỏi:
- Sao ngươi bịt đầu làm gì thế?
Vi Tiểu Bảo hoảng hốt, đang định giơ tay giựt lại, thế nhưng nghĩ lại địch thủ đã nhìn rõ mặt mình rồi, có che đậy gì nữa cũng đành vô dụng, cười đáp:
- Che mặt để vào đây ăn vụng khỏi ai nhìn thấy.
Thằng bé kia đứng lên, cười nói:
- Giỏi nhỉ, thì ra ngươi vẫn thường lại đây ăn vụng.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Cũng chẳng phải thế.
Y vừa nói vừa trở dậy, thấy đứa bé kia mi thanh mục tú, thần thái hiên ngang nên trong lòng đâm ra hảo cảm. Thằng bé kia lại hỏi:
- Tên ngươi là gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ta tên Tiểu Quế tử, còn ngươi?
Thằng bé kia hơi ngập ngừng rồi đáp:
- Ta tên … tên Tiểu Huyền Tử. Thế ngươi là thủ hạ của vị công công nào thế?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ta thuộc Hải lão công.
Tiểu Huyền Tử gật đầu, lấy mảnh vải của Vi Tiểu Bảo lau mồ hôi trán, cầm một món điểm tâm lên ăn. Vi Tiểu Bảo cũng không chịu kém, nghĩ thầm ngươi lớn mật ăn vụng, không lẽ mình lại kém y hay sao? Y cũng cầm một chiếc bánh thiên tầng, chẳng ngượng ngập gì bỏ tọt vào mồm.
Tiểu Huyền Tử cười nói:
- Ngươi chưa học đáng vật, thế mà chân tay cũng nhanh nhẹn lắm, ta đè người không nổi, thế nhưng đánh thêm một hồi thì ngươi thể nào cũng thua.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Cái đó chưa chắc, mình làm thêm một keo nữa xem nào!
Tiểu Huyền Tử đáp:
- Được lắm!
Thế là hai đứa lại xông vào vật nhau. Tiểu Huyền Tử đã từng học đánh vật, tuổi tác và sức vóc có phần hơn Vi Tiểu Bảo, thế nhưng Vi Tiểu Bảo ở chốn thị tỉnh Dương Châu đã đánh lộn hàng trăm lần, dù đại lưu manh, tiểu vô lại gì nữa cũng đã thử qua không biết đâu mà kể nên kinh nghiệm đấm đá so với Tiểu Huyền Tử thì hơn xa. Có điều y ghi nhớ những gì Mao Thập Bát dạy bảo, vả lại vật nhau với Tiểu Huyền Tử chỉ để cho vui, không phải là ăn thua đủ nên những “tuyệt kỹ thành danh” của y như bẻ ngón tay, giựt bím tóc, cắn yết hầu, cào mắt, véo tai, bóp hạ bộ … y đều không dùng đến.
Cũng vì thế thật khó mà thủ thắng, hai bên vật lộn một hồi, Vi Tiểu Bảo bị y đè xuống dưới không cục cựa gì được nữa. Tiểu Huyền Tử cười hỏi:
- Đã chịu đầu hàng chưa?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Chết cũng không hàng!
Tiểu Huyền Tử cười khanh khách buông tay nhảy trở ra. Vi Tiểu Bảo lại xông lên định vật tiếp, Tiểu Huyền Tử xua tay cười nói:
- Hôm nay mình không đánh nữa, mai ngươi lại đến nhé! Có điều ngươi không phải là đối thủ của ta, có vật nữa cũng chẳng đến đâu.
Vi Tiểu Bảo không chịu thua, móc ra một đĩnh bạc ước chừng ba lượng, nói:
- Mai lại đánh nữa nhưng phải cược tiền, ngươi cũng bỏ ra ba lượng.
Tiểu Huyền Tử chưng hửng nói:
- Được rồi, mình đánh cá với nhau. Mai ta mang tiền theo, tới khoảng trưa lại tới đây vật nhau nữa.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tử ước hội bất kiến bất tán, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất… ừ... ừ… mã nan truy.
“Tứ mã nan truy” y không nhớ ra được chữ “tứ”, nên chỉ ậm ừ trong miệng. Tiểu Huyền Tử cười ha hả nói:
- Phải đó, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, ừ… ừ … mã nan truy.
Nói xong y đi ra khỏi phòng. Vi Tiểu Bảo cũng vơ một nắm lớn đồ điểm tâm bỏ vào túi, vừa đi ra vừa nghĩ đến việc Mao Thập Bát hẹn với người ta để tỉ võ, dù đang ở trong nhà lao cũng nhất định vượt ngục phó ước, tuy thân đã trọng thương nhưng cũng vẫn thủ tín đợi hai cao thủ dưới chân núi Đắc Thắng, khí khái như thể quả khiến người ta phải nể phục.
Y nghe thầy đồ kể chuyện anh hùng đời xưa cũng đã nhiều, vẫn thường tưởng tượng đến mình cũng sẽ là một đại anh hùng, đại hào kiệt bây giờ có dịp cùng người đính ước tỉ võ, lẽ nào lại không đến? Nghĩ đến ngày mai sẽ đến thì hôm nay phải trở về chỗ Hải lão công, nên đành theo đường cũ mon men trở về nơi đánh bạc. Lúc nãy y đi qua bên phải nên càng lúc càng xa, bây giờ quay trở về bên trái, đi qua hai hành lang, thấy ngay hoa cỏ cây cối trong các đình viên này đã từng gặp rồi nên cứ thế mà mò theo, quả nhiên cuối cùng cũng về được tới chỗ Hải lão công.
Y vừa vào đến cửa đã nghe tiếng Hải lão công ho sù sụ liền hỏi:
- Công công có khỏe chưa?
Hải lão công trầm giọng đáp:
- Có khỏe cái con tườu! Mau vào đây!
Vi Tiểu Bảo đi vào thấy Hải lão công đang ngồi trên ghế, còn cái bàn gãy thì đã đổi cái khác rồi. Hải lão công hỏi:
- Ăn nhiều ít?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ăn được mười mấy lượng, thế nhưng… thế nhưng…
Hải lão công hỏi dồn:
- Thế nhưng cái gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Thế nhưng cho lão Ngô mượn mất rồi.
Thực ra y được tới hai mươi mấy lượng, trừ tiền cho lão Ngô mượn ra cũng còn được tám chín lượng nhưng sợ Hải lão công bắt phải đưa ra nên khi tính sổ nói ra không hoàn toàn thành thực.
Hải lão công mặt sầm xuống nói:
- Cho tiểu tử họ Ngô mượn có được việc gì đâu? Y đâu có ở Thượng Thư Phòng? Sao không cho anh em nhà họ Ôn mượn?
Vi Tiểu Bảo không rõ nguyên do nói:
- Anh em họ Ôn không hỏi mượn.
Hải lão công nói:
- Không hỏi mượn? Bộ ngươi không biết cách dụ chúng nó mượn tiền ngươi hay sao? Ta đã dặn ngươi không biết bao nhiêu lần, bộ quên hết rồi chăng?
Vi Tiểu Bảo ấp úng:
- Hài tử … đêm qua giết thằng nhỏ kia, sợ quá nên không còn nhớ gì hết. Phải đưa tiền cho họ Ôn mượn, phải rồi, phải rồi, quả là lão nhân gia có dặn dò như thế.
Hải lão công hừ một tiếng nói:
- Giết một người như thế thì có gì là ghê gớm? Có điều ngươi tuổi còn nhỏ, chưa từng giết người nên cũng không trách được. Thế bộ sách đó, ngươi có nhớ hay không nào?
Vi Tiểu Bảo ấp úng:
- Bộ sách đó … sách đó … hài tử … hài tử …
Hải lão công lại hừ một tiếng nữa nói:
- Không lẽ ngươi quên sạch không còn nhớ được gì nữa hay sao?
Vi Tiểu Bảo nghẹn ngào:
- Công công, hài tử … hài tử đầu nhức như búa bổ, sợ … sợ quá đỗi, công công lại ho nhiều như thế, thật là đang lo, bao … bao nhiêu chuyện đều rối mù …
Hải lão công nói:
- Được rồi, ngươi lại đây!
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Dạ!
Y tiến lên mấy bước, Hải lão công nói:
- Ta nói lại cho mi nghe một lần nữa, nếu còn không nhớ ta sẽ giết mi ngay.
Vi Tiểu Bảo lắp bắp:
- Dạ! Dạ!
Y nghĩ thầm: “Ngươi chỉ cần nói một lần thì lão tử có một trăm năm nữa cũng không quên”. Hải lão công nói:
- Mi phải làm sao ăn được anh em nhà họ Ôn, bọn chúng thua rồi sẽ cho chúng mượn tiền, cho mượn càng nhiều càng tốt. Sau vài bữa, mi sẽ bảo chúng dẫn mi lên Thượng Thư Phòng, bọn chúng thiếu tiền mi thể nào cũng phải chịu. Còn như chúng lần khân, chối quanh thì mi sẽ dọa là sẽ nói ta lên gặp Ô lão công tổng quản Thượng Thư Phòng nói chuyện phải quấy. Anh em nhà họ Ôn không có tiền, thể nào cũng chờ dịp không có hoàng thượng ở đó…
Vi Tiểu Bảo trố mắt:
- Hoàng thượng ?
Hải lão công hỏi lại:
- Thì sao?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Chẳng… chẳng sao cả.
Hải lão công nói tiếp:
- Nếu như bọn chúng hỏi ngươi đến Thượng Thư Phòng làm gì thì ngươi bảo là ngươi có ước vọng được trông thấy hoàng thượng, mong được phục vụ tại Thượng Thư Phòng. Ôn gia huynh đệ không dám để ngươi gặp hoàng thượng đâu, khi dẫn ngươi đến, nhất định là hoàng thượng không có ở Thượng Thư Phòng, ngươi sẽ tìm cách ăn trộm một bộ sách đem về.
Vi Tiểu Bảo nghe y liên tiếp đề cập đến hoàng thượng, trong bụng nghĩ ra: “Không lẽ đây là hoàng cung chăng? Chứ không phải là một đại kỹ viện ở thành Bắc Kinh sao? À đúng rồi, nếu không phải hoàng cung thì đâu có phú lệ đường hoàng đến bậc này? Hóa ra đây là những thái giám phục vụ hoàng đế!”. Tuy Vi Tiểu Bảo đã từng nghe nói đến hoàng đế, hoàng hậu, thái tử, công chúa cùng cung nữ, thái giám nhưng chỉ biết là hoàng đế thì mặc long bào còn những người khác ra sao y nào có biết. Y ở Dương Châu xem hát tuồng cũng đã nhiều nhưng trên hí đài thì thái giám ăn mặc khác xa những người như Hải lão công, lão Ngô, chỉ tay cầm phất trần đi qua đi lại, phủi tới phủi lui, hát lên mấy câu nghe chẳng lọt tai chút nào.
Y ở gần Hải lão công đã một ngày, lại giao tiếp với lão Ngô, anh em họ Ôn một lúc lâu, nào có biết đâu họ là thái giám, lúc này nghe Hải lão công dặn dò mới dần dần vỡ lẽ ra, nghĩ thầm: “Ôi chao, nếu quả thế không lẽ mình cũng biến thành tiểu thái giám hay sao?”.
Hải lão công gay gắt hỏi:
- Ngươi nghe đã rõ ràng chưa?
Vi Tiểu Bảo lắp bắp:
- Dạ! Dạ! Rõ rồi, phải đến… thư phòng của hoàng… hoàng đế.
Hải lão công hỏi thêm:
- Thế đến thư phòng hoàng thượng để làm gì? Bộ đến chơi hay sao?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Đến ăn trộm một bộ sách.
Hải lão công hỏi thêm:
- Ăn trộm sách gì?
Vi Tiểu Bảo ấp úng:
- Cái đó … cái đó … sách gì … thì hài tử … không nhớ được.
Hải lão công nói tiếp:
- Ta dặn thêm một bận nữa, ngươi ghi nhớ cho rõ. Đó là một bộ kinh Phật, tên là “Tứ Thập Nhị Chương Kinh[1]”, bộ kinh đó bề ngoài cũ kĩ lắm rồi, có mấy bản tất cả, ngươi lấy hết đem về cho ta. Có nhớ được không? Tên là gì?
Vi Tiểu Bảo mừng rỡ đáp:
- Tên là Tứ Thập Nhị Chương Kinh.
Hải lão công nghe giọng y có vẻ vui mừng bèn hỏi:
- Có gì mà hả hê thế?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Công công vừa nhắc là hài tử nhớ ra ngay nên cảm thấy sung sướng.
Thì ra y nghe Hải lão công bảo y đến Thượng Thư Phòng ăn trộm sách, chữ “trộm” thì chẳng có gì đáng lo nhưng chữ “sách” mới thực là vấn đề. Chữ viết to bằng con gà mái y còn chẳng nhận ra, huống hồ bảo y đi tìm sách nào để đem về thì có khác gì giết y cho xong. Thế nhưng khi nghe tên sách là Tứ Thập Nhị Chương Kinh thì lòng như mở cờ trong bụng, Chương Kinh là gì thì y không biết nhưng Tứ Thập Nhị thì y biết rành, trong năm chữ mà biết được ba thì gì mà chẳng dương dương đắc ý.
Hải lão công lại tiếp:
- Vào Thượng Thư Phòng ăn trộm kinh tay chân phải lanh lợi chứ nếu mà để người ta trông thấy thì dẫu ngươi có một trăm mạng cũng chẳng còn.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Chuyện đó thì hài tử biết rồi, đi ăn trộm mà người ta bắt gặp thì đâu có phải chuyện phường tuồng mà còn hát xướng được sao?
Y chợt nghĩ ra bèn nói:
- Nhưng dẫu sao hài tử cũng không khai tên công công đâu.
Hải lão công thở dài:
- Ngươi khai hay không khai ta thì cũng chẳng liên quan gì.
Y ho một chập rồi hỏi tiếp:
- Hôm nay ngươi đánh bạc không thua, lại còn ăn tiền mang về, vậy bọn chúng không nghi hay sao?
Vi Tiểu Bảo cười đáp:
- Hì hì, không đâu, làm sao họ biết được?
Y định khoe tài khoe mẽ một phen nhưng đành cố nhịn. Hải lão công tiếp:
- Vậy sấp rày đừng có làm biếng, lúc nào rảnh không có chuyện gì làm, thì chịu khó luyện thêm đi.
Vi Tiểu Bảo đáp lời đi vào trong phòng thấy trên bàn đã sắp sẵn bát đũa, bốn món mặn một món canh chưa ai đụng đến, liền hỏi:
- Công công chưa ăn sao? Để hài tử xới cơm cho công công ăn nhé?
Hải lão công đáp:
- Ta không đói nên không ăn, ngươi ăn một mình đi.
Vi Tiểu Bảo mừng rỡ, chưa xới cơm đã gắp ngay một miếng thịt quay bỏ vào mồm, tuy đồ ăn đã nguội ngắt nhưng nuốt vào bụng thấy ngon làm sao, nghĩ thầm: “Đồ ăn này không biết ai đem tới. Mấy chuyện lẻ tẻ này mình chớ có hỏi nhiều, chỉ việc mở to mắt mà nhìn, rồi dần dần cũng biết hết”. Y nghĩ tiếp: “Nếu như đây đích thực là hoàng cung, vậy thì lão Ngô, anh em họ Ôn, và cả cái tên Tiểu Huyền Tử kia cũng đều là thái giám hết. Chỉ không biết hoàng đế, hoàng hậu hình dáng ra sao, mình phải tìm cách nhìn cho rõ mới được. Tới khi mình về Dương Châu, hà hà, lúc đó mình nói ra thì quả là hết ý. Mao đại ca không biết đã trốn ra khỏi hoàng cung chưa? Khi đánh bạc mình có nghe ai nói năng gì việc bắt giữ người đâu, hẳn là y đã chạy được rồi”.
Y ăn cơm xong, ngại là Hải lão công sẽ nghi nên lấy ra sáu quân súc sắc[2], tập đổ trong bát leng keng mãi không thôi, được một lát thấy mắt như muốn sụp xuống, đêm qua không ngủ chút nào, lúc này mệt mỏi lắm rồi nên chẳng bao lâu đã ngủ tít đi.
Y ngủ một giấc đến tối, bấy giờ lại có một tên thái giám đem đồ ăn lại. Vi Tiểu Bảo phục thị Hải lão công ăn xong một chén cơm, sau đó đưa y lên giường ngủ, còn mình ngủ ở cái giường nhỏ, nghĩ thầm: “Ngày mai chuyện quan trọng nhất là tỉ võ với Tiểu Huyền Tử, phải làm sao đánh thắng y mới được”. Y nhắm mắt nhớ lại thủ pháp của Mao Thập Bát đánh với bọn đô vật Mãn Châu ở tửu quán nhưng chỉ lờ mờ không rõ, không khỏi hối hận: “Mao đại ca muốn dạy võ cho ta, ta lại chê không thèm học, nếu trên đường đi chịu khó một chút, Tiểu Huyền Tử tuy sức vóc có hơn ta nhưng đâu phải là đối thủ? Ngày mai ví như lại bị y đè xuống không dậy nổi, mất tiền không nói làm gì, mất mặt như thế, cái danh hiệu “Tiểu Bạch Long” Vi Tiểu Bảo trên giang hồ còn dùng làm sao được?”.
Y chợt nghĩ ra: “Võ sĩ Mãn Châu đánh không lại Mao đại ca, Mao đại ca lại không phải là đối thủ của lão ô qui, sao mình không xí gạt con rùa đen này dạy mình chút ít bản sự?”. Y bèn nói:
- Công công bảo hài tử đến Thượng Thư Phòng ăn trộm kinh sách, bên trong có một việc thật là khó thay!
Hải lão công hỏi:
- Khó cái gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Bữa nay hài tử đi đổ xí ngầu trở về, gặp … gặp phải một tiểu thái giám chặn đường, bắt hài tử chia cho y, hài tử không chịu, y liền gây sự đánh nhau, nói là nếu có thắng được y thì mới để cho hài tử đi. Hai bên đánh nhau một chập, thành thử … thành thử quên cả về ăn cơm.
Hải lão công hỏi lại:
- Ngươi thua y chớ gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Y vừa to vừa khỏe, sức vóc hơn hài tử nhiều. Y nói là mỗi ngày y sẽ cùng hài tử tỉ võ, chừng nào thắng được y thì lúc đó y mới không làm khó nữa.
Hải lão công hỏi:
- Thằng nhãi đó tên gì? Thuộc phòng nào?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Y tên Tiểu Huyền Tử, không biết thuộc phòng nào.
Hải lão công nói:
- Chắc là tại ngươi ăn được ít tiền, mặt mày nhơn nhơn nên bị chúng ghét, nếu không ai tới sinh sự với ngươi làm chi.
Vi Tiểu Bảo nói tiếp:
- Hài tử không chịu, biểu là ngày mai tới đánh lộn nữa, nhưng không biết có ăn được không?
Hải lão công hừ một tiếng nói:
- Ngươi lại mong ta dạy võ công, ta đã nói không dạy là không dạy, đừng có vòng vo làm chi cho mất công.
Vi Tiểu Bảo trong bụng chửi thầm: “Lão rùa đen này quả là thông minh, không mắc hỡm mình”. Y bèn tiếp:
- Gã Tiểu Huyền Tử kia cũng đâu có biết võ công, muốn thắng y cũng chẳng cần học võ nghệ nên đâu cần công công dạy làm chi? Bữa nay rõ ràng hài tử đè được y xuống rồi, nhưng có điều y khỏe quá nên lật lại được. Ngày mai hài tử sẽ hết sức dằn y xuống, con rùa lật ngửa đó chưa chắc gì vùng dậy nổi.
Cả ngày hôm nay y hết sức nhịn không ăn nói một câu nào thô lỗ tục tằn nhưng lúc này nhịn không nổi phải thốt ra. Hải lão công nói:
- Ngươi muốn y không lật lại được thì cũng dễ thôi.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Hài tử nghĩ chắc cũng dễ thôi, ngày mai nhất định sẽ đè đầu vai y xuống.
Hải lão công đáp:
- Hừ, đè đầu vai có ích gì đâu? Muốn lật được hay không đều do sức ở hông, ngươi phải dùng đầu gối đè lên huyệt đạo sau lưng. Ngươi lại đây ta chỉ cho ngươi thấy.
Vi Tiểu Bảo nhảy tót ngay xuống, đi đến cạnh giường. Hải lão công mò mò một nơi trên lưng y, ấn nhẹ một cái, Vi Tiểu Bảo lập tức thấy toàn thân không còn hơi sức gì nữa. Hải lão công hỏi:
- Nhớ được không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Nhớ chứ, ngày mai hài tử thử xem sao nhưng không biết có dùng được không?
Hải lão công cáu kỉnh nói:
- Cái gì mà được hay không được? Cái đó bách phát bách trúng, vạn thí vạn linh.
Nói rồi lão ta đưa tay ấn nhẹ vào hai bên cổ Vi Tiểu Bảo, Vi Tiểu Bảo kêu lên một tiếng, thấy tức ngực dường như không thở được nữa. Hải lão công nói:
- Nếu như ngươi dùng sức ấn vào huyệt đạo hai bên cổ y thì y không còn hơi sức nào mà đấu với ngươi được nữa.
Vi Tiểu Bảo mừng rỡ nói:
- Rồi rồi, ngày mai thể nào hài tử cũng “ăn thua đủ”.
Mấy chữ “ăn thua đủ” là tiếng y học của dân cờ bạc. Khi trở về giường ngủ, nghĩ đến ngày mai “Tiểu Bạch Long” Vi Tiểu Bảo đánh cho Tiểu Huyền Tử phải lạy lục xin hàng, y quả mười phần đắc ý.
Hôm sau lão Ngô lại tới rủ y đi đánh bạc. Hai anh em họ Ôn một người tên là Ôn Hữu Đạo, một người là Ôn Hữu Phương. Đến lượt hai anh em này làm cái, Vi Tiểu Bảo liền giở trò ăn luôn của chúng hơn hai chục lượng bạc. Hai anh em hôm nay lại xui xẻo làm sao, chưa đầy nửa giờ, năm chục lượng bạc đã không cánh mà bay. Vi Tiểu Bảo cho bọn chúng mượn hai chục lượng, đến lúc tan sòng, Ôn gia huynh đệ cũng nướng sạch. Vi Tiểu Bảo thì chỉ nghĩ đến việc cùng Tiểu Huyền Tử đấu võ nên chiếu bạc vừa chấm dứt đã chạy đến căn phòng hôm qua. Y thấy trên bàn bày đầy món điểm tâm liền bốc mấy món ăn, nghe tiếng dép đi đến, sợ không phải Tiểu Huyền Tử, nghĩ bụng cứ chui xuống gầm bàn rồi tính sau thì đã nghe Tiểu Huyền Tử từ bên ngoài gọi vào:
- Tiểu Quế tử! Tiểu Quế tử!
Vi Tiểu Bảo chạy tới bên cửa cười nói:
- Tử ước hội, bất kiến bất tán!
Tiểu Huyền Tử cũng vừa cười vừa đi vào:
- Hì hì! Tử ước hội, bất kiến bất tán!
Vi Tiểu Bảo thấy y mặt toàn quần áo mới, hết sức hoa lệ, trong bụng không khỏi ghen tức, nghĩ thầm: “Rồi ta sẽ xé rách toang chiếc áo của mi cho mi hết làm phách”. Y rống lên một tiếng, lập tức xông tới.
Tiểu Huyền Tử cũng quát lên:
- Thật hay lắm.
Y đưa tay chộp hai tay Vi Tiểu Bảo, chân trái quét ngang, Vi Tiểu Bảo đứng không vững loạng choạng mấy cái rồi ngã lăn ra, lôi luôn cả Tiểu Huyền Tử té xuống. Vi Tiểu Bảo vừa lăn tròn, lập tức đã đè xuống lưng Tiểu Huyền Tử, nhớ lời Hải lão công dạy, lập tức đưa tay bóp vào huyệt đạo sau lưng, có điều y chưa từng học công phu đả huyệt nã huyệt, làm sao chộp trúng huyệt đó được? Chộp vào bộ vị đã trật lất, Tiểu Huyền Tử lập tức lật lại được, nắm chặt cánh tay y, dùng lực kéo về phía sau. Vi Tiểu Bảo kêu lên:
- Ôi chao! Ngươi không biết xấu, lại chơi bẻ tay ta.
Tiểu Huyền Tử cười đáp:
- Học đánh vật chính là để bẻ tay bẻ chân người ta, có gì mà bảo là chơi xấu?
Vi Tiểu Bảo nhân lúc y đang nói nên thờ ơ, lấy hết sức huých vào hông một cái, dùng lưng đập vào đầu, hai tay lòn qua nách, dùng hết sức hất y lên. Thân hình Tiểu Huyền Tử bay qua đầu Vi Tiểu Bảo, nghe bịch một tiếng đã rơi xuống đất. Tiểu Huyền Tử lộn người đứng lên nói:
- Hóa ra ngươi cũng biết sử dụng chiêu Linh Dương Quải Giác.
Vi Tiểu Bảo nào có biết chiêu Linh Dương Quải Giác là thủ pháp gì, làm ẩu tả may được một chiêu, hết sức đắc ý nói:
- Chiêu Linh Dương Quải Giác đã thấm vào đâu, ta còn nhiều thủ pháp tuyệt diệu hơn nhiều chưa thèm sử dụng đến.
Tiểu Huyền Tử vui mừng nói:
- Thế thì thật hay biết mấy, mình thử sức thêm một keo nữa xem sao?
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm: “Thì ra ngươi có học võ công, hèn nào ta đánh không lại. Thế nhưng ngươi sử dụng chiêu nào ta học chiêu nấy, vật nhau với ngươi thêm vài lần, bao nhiêu miếng nghề của ngươi ta đều học hết sạch”. Y thấy Tiểu Huyền Tử xông tới liền cũng hết sức xông vào. Ngờ đâu Tiểu Huyền Tử ra chiêu giả, đợi Vi Tiểu Bảo vừa nhào đến, y lập tức lùi lại, nghiêng qua tránh, đưa tay đẩy vào lưng y. Vi Tiểu Bảo chụp hụt, không kịp dừng chân, lại bị y thuận thế đẩy tới, nghe bình một tiếng ngã xoài ra.
Tiểu Huyền Tử lớn tiếng reo hò, nhảy tới ngồi cưỡi lên lưng Vi Tiểu Bảo kêu lên:
- Có chịu đầu hàng chưa?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Không hàng.
Y uốn lưng định lật lại, bỗng thấy hông tê đi, hai huyệt đạo sau lưng đã bị Tiểu Huyền Tử dùng ngón tay đè xuống, chính là thủ pháp Hải lão công mới dạy y tối hôm qua, tuy chính y đã học rồi ai ngờ lại bị đối phương ra tay trước. Vi Tiểu Bảo cố dãy dụa mấy lần nhưng vẫn không sao thoát được, chỉ đành kêu lên:
- Thôi được! Ta đầu hàng ngươi một lần.
Tiểu Huyền Tử cười ha hả, buông y ra đứng lên. Vi Tiểu Bảo đột nhiên móc chân ra khiến Tiểu Huyền Tử lảo đảo suýt té. Vi Tiểu Bảo thuận tay đấm ra một quyền, trúng ngay mạng sườn y. Tiểu Huyền Tử đau quá hự lên một tiếng, gập người lại. Vi Tiểu Bảo từ phía sau xông lên, hai tay chộp vào hai bên cổ đối phương. Tiểu Huyền Tử lập tức choáng váng gục ngay xuống đất.
Vi Tiểu Bảo mừng rỡ, hai tay vẫn ôm chặt hỏi:
- Đầu hàng chưa?
Tiểu Huyền Tử hừ một tiếng, đột nhiên thúc hai cùi chỏ về phía sau, sương sường trên ngực Vi Tiểu Bảo đau như muốn gãy, kêu to một tiếng, ngã bật ngửa. Tiểu Huyền Tử xoay lại ngồi đè lên ngực y, thế là y lại thắng thêm một keo nữa, có điều thở hổn hển, vừa thở vừa hỏi:
- Có… có phục… phục… chưa nào?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Có phục con khỉ mốc! Ta… ta không… không phục, một trăm… lần không phục… một vạn lần không phục. Ngươi chơi ăn gian nên mới thắng.
Tiểu Huyền Tử nói:
- Ngươi không phục thế… thế thì đứng lên xem nào.
Vi Tiểu Bảo chống hai tay xuống đất định vùng dậy nhưng hai nơi yếu hại trên ngực đã bị đối thủ đè trúng rồi, có còn hơi sức gì đâu, một hồi không xong đành phải đầu hàng.
Tiểu Huyền Tử đứng dậy, hai cánh tay uể oải, Vi Tiểu Bảo cũng cố đứng lên, thân hình lảo đảo, nói:
- Ngày mai… ngày mai lại tới đánh nữa, không… không bắt ngươi đầu hàng không thôi.
Tiểu Huyền Tử cũng cười:
- Có đánh cả trăm lần, ngươi… ngươi… cũng chỉ thua, ngươi có gan thì ngày mai tới đấu tiếp.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Chỉ sợ ngươi không có gan thôi chứ ta làm gì mà không dám? Tử ước hội, bất kiến bất tán.
Tiểu Huyền Tử đáp:
- Hay lắm, tử ước hội, bất kiến bất tán.
Hai đứa đánh nhau mê mẩn quên cả việc đánh cược hơn thua. Tiểu Huyền Tử không nhắc đến đã đành còn Vi Tiểu Bảo thì giả tảng như không nhớ đến, nếu như y thắng thì nhất định sẽ đòi cho bằng được mới thôi.
Vi Tiểu Bảo trở về nhà, nói với Hải lão công:
- Công công, cái cách công công dạy tầm thường quá đỗi dùng chẳng ăn thua gì.
Hải lão công hừ một tiếng nói:
- Chẳng nói cũng biết, lại thua chứ gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Nếu cứ dùng cách của hài tử, tuy không chắc ăn nhưng cũng chẳng thua đâu. Có điều cách của công công chỉ xoàng quá, người ta biết cả rồi có gì lạ đâu?
Hải lão công lạ lùng:
- Y cũng biết cách đó ư? Ngươi làm thử ta xem.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm: “Ngươi mắt đui, ta làm thử cho ngươi coi, làm sao ngươi thấy được?” đột nhiên y nghĩ ra một ý: “Không biết y mù thật hay mù giả đây, mình phải thử y mới được”. Nghĩ thế y bèn giựt hai cùi chỏ về sau nói:
- Y thúc như vầy, khiến cho toàn thể ba nghìn khớp xương của hài tử chỗ nào cũng đau nhói.
Hải lão công thở dài một tiếng nói:
- Ngươi bảo thúc như vầy thì ta biết đường nào mà thấy được?
Y run rẩy đứng lên nói:
- Ngươi làm thử như y ta xem nào?
Vi Tiểu Bảo trong bụng mừng thầm: “Lão rùa đen này quả là mù thật rồi”. Y xoay lưng lại y hai cùi chỏ từ từ thúc ngược lại nói:
- Y dùng cùi chỏ đánh hài tử như thế này.
Đợi đến khi tay đã chạm vào ngực Hải lão công y liền không sử dụng lực thêm nữa. Hải lão công ồ một tiếng nói:
- Đó là Dịch Để Chùy, cũng chẳng có gì đáng kể.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Còn thế này nữa kìa.
Y nắm tay trái Hải lão công, gác lên trên vai rồi nói:
- Y dùng sức ném một cái, thân hình hài tử liền bay vọt qua đầu y.
Chiêu đó đúng ra là chiêu đắc ý của y ném Tiểu Huyền Tử nhưng cố ý nói chạnh ra để xem Hải lão công có biết hay không? Hải lão công nói:
- Đó là chiêu Linh Dương Quải Giác.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Thì ra công công cũng biết rồi.
Y cầm tay Hải lão công từ từ bẻ vòng về sau, Hải lão công nói:
- Ồ, đây là thức thứ ba trong Đảo Chiết Mai. Ngoài ra còn chiêu nào nữa?
Vi Tiểu Bảo nói:
- Hóa ra những thức Tiểu Huyền Tử sử dụng đều có tên tuổi hẳn hoi, còn hài tử đánh với y chỉ đấm đá loạn cào cào, vậy thì cũng phải kiếm những chiêu thức nào có tên có tuổi một chút mới được. Hài tử xông vào y, tiểu tử đó né sang một bên, thuận tay đẩy vào lưng một cái, hài tử lập tức…
Hải lão công không đợi y nói hết câu liền hỏi:
- Y đẩy ngươi vào chỗ nào?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Y mới đẩy thì hài tử đã ngã lộn tùng phèo, còn biết đâu là đẩy vào chỗ nào nữa.
Hải lão công hỏi gặng:
- Ngươi thử cố nhớ lại xem. Có phải đẩy vào đây không?
Vừa nói y vừa nhấn vào sau lưng phía vai trái. Vi Tiểu Bảo đáp:
- Không phải.
Hải lão công lại hỏi:
- Phải chỗ này không?
Y lại nhấn vào sau lưng bên vai phải. Vi Tiểu Bảo đáp:
- Không phải.
Hải lão công tiếp tục ấn đến sáu bảy chỗ nhưng Vi Tiểu Bảo vẫn lắc đầu quầy quậy kêu không phải. Hải lão công lại đưa tay nhấn vào phía sườn bên phải, hỏi:
- Chỗ này phải không?
Vừa nói vừa đẩy nhẹ một cái. Vi Tiểu Bảo loạng choạng mấy bước, lập tức nhớ ngay ra Tiểu Huyền Tử đẩy mình đúng là chỗ này, la lớn:
- Đúng rồi, không sai chút nào. Sao công công biết được vậy?
Hải lão công không trả lời, trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Ta đã dạy cho ngươi hai cách nhưng ngươi bảo là y đã biết rồi, ngươi không nói láo đấy chứ?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Dĩ nhiên là không nói láo. Hàng thật giá thật, già trẻ như nhau. Tiểu tử này không những biết nhấn vào sau lưng hài tử, còn biết ghìm vào chỗ này trên ngực, hài tử không thở được, đành phải đầu hàng một bận. Cái đó gọi là…
Hải lão công chẳng thèm để ý xem y gọi là gì, đưa tay ra nói:
- Y nhấn vào ngực ngươi ở chỗ nào?
Vi Tiểu Bảo cầm tay lão để vào nơi Tiểu Huyền Tử đã ấn trên ngực để chế ngự mình nói:
- Ở đây!
Hải lão công thở dài nói:
- Đó là huyệt Tử Cung, sư phụ của thằng bé này quả là một cao nhân.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Cái đó cũng chẳng hề gì, đại trượng phu khi co khi duỗi, núi xanh kia còn đó, lo gì thiếu đun củi (y đang bối rối nên nói lộn củi đun thành “đun củi”). Vi… này… Tiểu Quế tử này hôm nay có thua một keo nhưng ngày mai sẽ thắng lại, chẳng khó khăn gì.
Hải lão công ngồi trở lại trên ghế, năm ngón tay bên phải xòe ra rồi nắm lại, nhắm mắt suy nghĩ, qua một hồi lâu mới nói:
- Y biết Tiểu Cầm Nã Thủ, cũng chẳng hề gì, thế nhưng y một chưởng đẩy vào huyệt Ý Xá ở bên hông phải, đó chính là Miên Chưởng của phái Võ Đương. Về sau y lại ấn vào huyệt Cân Súc, rồi lại vào huyệt Tử Cung, chính là thủ pháp đả huyệt của phái Võ Đương. Thì ra trong cung có ám tàng một cao thủ phái Võ Đương. Hừ, hay lắm, hay lắm! Ngươi nói tên Tiểu… Tiểu Huyền Tử đó chừng bao nhiêu tuổi?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Y lớn hơn hài tử nhiều.
Hải lão công hỏi lại:
- Lớn hơn là mấy tuổi?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Chắc phải vài ba tuổi.
Hải lão công bực bội nói:
- Vài ba tuổi là sao? Một hai tuổi cũng là vài ba tuổi, tám chín tuổi cũng là vài ba tuổi. Nếu y lớn hơn ngươi đến bảy tám tuổi thì ngươi đánh với y sao lại?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Dạ, chắc y chỉ hơn hài tử một hai tuổi, có điều y cao to hơn nhiều.
Y nói quá đi là đối thủ lớn hơn, to con hơn để thua cũng đỡ mất mặt, chứ nếu không vì muốn Hải lão công truyền thụ võ nghệ thì chuyện đánh thua y đã dấu biệt đi rồi, quay về thiên hô bát sát, khoác lác là mình đánh cho đối thủ te tua.
Hải lão công trầm ngâm đáp:
- Tiểu tử đó mười bốn, mười lăm tuổi, hừm, ngươi đánh với y chừng bao lâu thì thua?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ít ra cũng phải ba giờ.
Hải lão công sầm mặt xuống, quát lên:
- Đừng có ba xạo! Đúng ra là bao lâu?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Nếu không tới một giờ thì chắc cũng cỡ nửa giờ.
Hải lão công lại hừ một tiếng nói:
- Ta hỏi gì ngươi nói cho thiệt. Gã kia học võ công rồi, ngươi chưa học, đánh thua cũng đâu có gì là mắc cở. Đánh lộn với người ta, thua tám lần, mười lần cũng không nhằm nhò gì, mà dẫu có thua một trăm, hai trăm lần thì ngươi tuổi còn nhỏ, có chi mà sợ? Chi cần một lần sau cùng ngươi thắng, để cho đối thủ không còn dám ăn thua với ngươi nữa, thế cũng là anh hùng hảo hán rồi.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Phải lắm! Năm xưa Hán Cao Tổ bách chiến bách bại, nhưng sau cùng đánh Sở Bá Vương phải treo cổ ở Ô Giang…
Hải lão công nói:
- Treo cổ hồi nào? Tự vẫn ở Ô Giang.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Treo cổ cũng thế mà tự vẫn cũng thế, cũng đều là thua rồi tự sát.
Hải lão công nói:
- Ngươi xuôi ngược gì cũng nói được. Ta hỏi thiệt, bữa nay ngươi đánh với Tiểu Huyền Tử, thua tất cả mấy lần?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Chừng một hai, hai ba lần.
Hải lão công nói:
- Cả thảy bốn lần, có phải không nào?
Vi Tiểu Bảo đáp
- Thiệt đúng là thua thì chỉ có hai lần, còn hai lần kia y chơi xấu không thể tính là thua được.
Hải lão công hỏi tiếp:
- Mỗi lần đánh chừng bao lâu?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Hài tử đâu có tính được, có lần thì cỡ đi ỉa, có lần thì cỡ đi đái.
Hải lão công quát:
- Chỉ nói tầm xàm! Cái gì mà có lần cỡ đi ỉa, có lần cỡ đi đái?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Đi ỉa thì được lâu lâu, còn đi đái thì chỉ có một chút xíu thôi.
Hải lão công mỉm cười nói:
- Tiểu tử này tỉ dụ nghe thô tục nhưng quả thật rõ ràng.
Y suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ngươi chưa học qua võ công vậy mà gã Tiểu Huyền Tử kia cũng phải mất một hồi mới đánh ngã được ngươi, hẳn là công phu Tiểu Cầm Nã Thủ của y cũng mới học đây thôi, ngươi chớ có sợ. Để ta dạy ngươi một đường Đại Cầm Nã Thủ, nhớ cho kỹ, sáng mai đi đấu với y xem sao?
Vi Tiểu Bảo mừng rỡ nói:
- Y sử dụng Tiểu Cầm Nã Thủ, còn mình thì có Đại Cầm Nã Thủ, lấy đại chống tiểu làm gì không thắng.
Hải lão công đáp:
- Chưa chắc đã là như vậy. Đại Tiểu Cầm Nã Thủ hai bên đều có sở trường, còn phải xem ai luyện nhiều hơn. Nếu như y luyện giỏi hơn ngươi thì Tiểu Cầm Nã Thủ vẫn thắng được Đại Cầm Nã Thủ. Môn Đại Cầm Nã Thủ này cả thảy có mười tám thức, mỗi thức lại có bảy tám cách biến hóa, nhất thời chắc ngươi không nhớ hết đâu, học một hai thức trước đã.
Nói rồi đứng lên trình diễn các động tác một lượt, nói:
- Chiêu này có tên là Tiên Hạc Sơ Linh, ngươi luyện cho rành rồi sách giải với ta.
Vi Tiểu Bảo xem qua một lần đã nhớ ngay, luyện bảy tám bận thì đã thuần thục lắm rồi nói:
- Luyện nhuần lắm rồi.
Hải lão công ngồi trên ghế, tay trái vươn ra chộp vào đầu vai y, Vi Tiểu Bảo giơ tay gạt ra nhưng chậm mất một chút nên bị lão chộp trúng vai rồi. Hải lão công nói:
- Nhuần nhuyễn hồi nào? Tập lại coi.
Vi Tiểu Bảo lại luyện thêm mấy lượt nữa rồi lại cùng Hải lão công sách chiêu. Hải lão công lại chộp tay trái ra, mô dạng giống hệt lần trước. Vi Tiểu Bảo đã phòng bị rồi, y vừa cử động đã giơ tay ra đỡ, ngờ đâu vẫn chậm một chút nên vẫn bị y nắm được đầu vai. Hải lão công hừ một tiếng chửi:
- Đồ gà chết!
Vi Tiểu Bảo trong bụng cũng chửi thầm: “Đồ rùa đen”. Y tiếp tục luyện cách đỡ gạt nhưng đến lần thứ ba vẫn bị y chộp trúng, trong bụng hoang mang, chẳng hiểu duyên cớ gì.
Hải lão công nói:
- Ta chộp ra dù ngươi có luyện thêm ba năm nữa cũng không tránh nổi. Để ta chỉ cho, ngươi không phải né làm chi, khi ta chộp đầu vai ngươi, ngươi chỉ cần đưa tay vặn cổ tay ta, cái đó gọi là dĩ công vi thủ.
Vi Tiểu Bảo mừng rỡ nói:
- Thì ra là thế! Thiệt dễ hết sức! Nếu công công nói sớm thì hài tử đã biết rồi.
Y đợi cho Hải lão công đưa tay ra, hữu chưởng Vi Tiểu Bảo liền câu lấy cổ tay, ngờ đâu Hải lão công lại không rụt tay về, chỉ hơi nghiêng bàn tay một chút, nghe bịch một tiếng, tát cho y một cái rõ đau. Vi Tiểu Bảo tức quá, cũng giơ tay ra đánh lại, Hải lão công liền lật tay lại chộp trúng ngay cổ tay y, thuận thế hất một cái, quật y ngã xuống, cười nói:
- Thằng gà chết nhớ chưa?
Vi Tiểu Bảo bị quật ngã, đầu vai va vào chân tường, cũng may Hải lão công dùng sức rất nhẹ, nếu không thì xương đòn gánh chắc gãy rồi. Vi Tiểu Bảo trong cơn tức tối, mấy chữ “đồ rùa đen” vừa ra đến cửa miệng vội rụt về, lập tức nghĩ ngay: “Mấy chiêu này hay quá, ngày mai mình tỉ võ với Tiểu Huyền Tử, con mẹ nó phải dùng mới được, Tiểu Huyền Tử không cách nào tránh nổi”. Y bèn lồm cồm bò dậy, ôn lại mấy chiêu Hải lão công dạy, nhớ thật kỹ rồi thử lại.
Hai người tập đến lần thứ mười mấy, chiêu thức thần bí của Hải lão công sao mà kỳ quái, chộp vào đầu vai thì tránh được mà cái tát thì không, có điều Hải lão công không sử kình như lần đầu, chỉ quệt nhẹ vào má, tuy không đau nhưng vẫn bị trúng như thường. Vi Tiểu Bảo không đánh lại nên Hải lão công cũng không quật y ngã xuống.
Vi Tiểu Bảo trong lòng chán nản hỏi:
- Công công biểu phải làm sao mới tránh được?
Hải lão công mỉm cười nói:
- Nếu như ta đánh thực thì người có luyện mười năm nữa cũng không tránh nổi, còn Tiểu Huyền Tử thì đánh không lại ngươi đâu. Thôi mình luyện tiếp chiêu thứ hai đi thôi.
Nói xong y đứng lên đem chiêu thứ hai của Đại Cầm Nã Thủ là Viên Hầu Trích Quả thí diễn một lượt, rồi cùng y theo đó mà sách giải. Vi Tiểu Bảo tính vốn biếng nhác, vốn chẳng có ý dụng tâm học công phu nhưng tính tình hết sức yếu cường hiếu thắng, chỉ chăm chăm học một vài thủ pháp xảo diệu để làm sao cho Tiểu Huyền Tử phải la lớn đầu hàng thành thử mới bỏ công học hỏi. Hải lão công cũng không nản chí, ngày hôm đó suốt từ trưa đến chiều, hai người sách giải liên tục. Hải lão công ngồi trên ghế, cánh tay tưởng như có thể tùy ý mà vươn ra co vào, chỉ vừa ra tay là Vi Tiểu Bảo đã trúng đòn ngay, có điều y ra tay rất nhẹ, chiêu thức không dùng sức. Dẫu là như thế, tối hôm ấy Vi Tiểu Bảo nằm trên giường cũng thấy từ đầu chí chân, khắp mình mẩy chỗ nào cũng ê ẩm, trong nửa ngày qua trúng phải cũng bốn năm trăm chỗ là ít.
Y nằm mà trong đầu chửi thầm: “Đồ khốn kiếp đánh lão tử nhiều như thế này, ngày mai đánh được Tiểu Huyền Tử rồi thì con rùa đen kia, ngươi có lạy ta ba trăm cái, lão tử cũng chẳng thèm học công phu đâu”.
---
[1] 四十二章經 Tức Dvacatvarimsat-khanda-sutra là bộ kinh đầu tiên được dịch ra chữ Hán giảng về tính, vô thường và ái do Ca Diếp Ma Đằng và Trúc Pháp Lan dịch năm 67
[2] Mấy hột xí ngầu y bỏ lại chỗ đánh bạc, mấy quân này ở đâu ra?