Một ngày kia hai người đã đến Bắc Kinh, vào trong thành thì đã xế trưa. Mao Thập Bát dặn Vi Tiểu Bảo ăn nói hành vi phải hết sức giữ gìn, nơi chốn kinh thành tai mắt công sai nhiều lắm, chớ để lộ chút sơ hở gì. Vi Tiểu Bảo đáp: - Ta có gì mà sơ hở? Đại ca mới là cần dè chừng để khỏi lộ chuyện, chẳng phải lão huynh đang đi kiếm Ngao Bái để tỉ võ ư? Vào trong điện kiếm là xong ngay. Mao Thập Bát chỉ cười gượng không đáp. Hôm trước y nói sẽ lên Bắc Kinh để tỉ võ với Ngao Bái, chẳng qua chỉ vì trong cơn khích động nên nỏ mồm nói mẽ một câu cho oai, tuy là kẻ lỗ mãng thô hào nhưng chẳng gì cũng đã qua lại trên giang hồ non hai chục năm nay, lẽ nào không biết Ngao Bái là một đại quan chỉ dưới một người mà trên vạn người, ai thèm ra tay tỉ võ với một hán tử như y? Y cũng biết mình bất quá chỉ là một cao thủ hạng hai hạng ba, nếu như Ngao Bái quả là Mãn Châu đệ nhất dũng sĩ thì hẳn là không thể nào thắng y được. Chỉ hiềm đã chót huênh hoang trước mặt Vi Tiểu Bảo lẽ nào không lên Bắc Kinh, bụng tính thầm sẽ dẫn thằng bé đi loanh quanh phố phường mươi ngày nửa tháng, xem phong cảnh, ăn uống một trận cho thỏa thuê, rồi sẽ đưa nó trở về Dương Châu. Còn Ngao Bái thì chắc chắn đời nào chịu tỉ võ với y, lúc đó sẽ nại cớ đối phương không chịu, chứ đâu phải mình không dám, Vi Tiểu Bảo không thể chê cười y là kẻ già trái non hột, miệng hùm gan sứa. Còn như Ngao Bái lại chấp thuận so tài thì đành bỏ mạng mà thôi. Hai người đến một tiểu tửu điếm ở phía tây thành, Mao Thập Bát gọi rượu thịt còn đang ăn, bỗng thấy bên ngoài tiến vào hai người, một già một trẻ. Người già ước chừng sáu mươi tuổi, còn đứa trẻ thì chỉ độ mười hai mười ba. Hai người đó ăn mặc hết sức kỳ lạ, Vi Tiểu Bảo không biết họ là hạng người gì nhưng Mao Thập Bát thì biết ngay họ là thái giám trong hoàng cung. Người thái giám già mặt mũi nhợt nhạt, lưng còng, liên tiếp ho sù sụ dường như trong người có bệnh nặng. Tiểu thái giám đỡ ông ta, chậm rãi đi đến bàn kế bên ngồi xuống. Lão thái giám cất giọng eo éo: - Đem rượu ra đây! Tửu bảo vội vàng vâng dạ, lật đật mang rượu đến. Người thái giám già lấy trong người ra một gói giấy, mở ra, cẩn thận dùng móng tay khều một chút bỏ vào trong rượu rồi lại cất gói thuốc vào trong bọc, cầm chén rượu lên chậm rãi uống một hơi hết sạch. Qua một hồi bỗng dưng y toàn thân biến chuyển, run rẩy không ngớt. Gã tửu bảo hoảng hốt vội vàng hỏi: - Sao thế? Sao thế? Gã tiểu thái giám liền quát lớn: - Cút ra chỗ khác! Ở đây léo nhéo cái gì? Người hầu bàn gượng cười, vội vàng tránh xa, nhưng vẫn lấm lét ngó trộm hai người. Người thái giám già hai tay vịn vào bàn, răng đập vào nhau kêu lách cách, càng lúc càng nhiều, một hồi sau cả cái bàn cũng rung lên bần bật, đũa trên bàn từng chiếc từng chiếc lăn xuống đất. Tiểu thái giám cũng quýnh quáng hỏi: - Công công, uống thêm một liều nữa nhé? Y thò tay vào túi lấy gói thuốc, toan mở ra. Người thái giám già kêu lên eo éo: - Không... không... không... không được... ! Vẻ mặt y đầy vẻ hốt hoảng, gã thái giám trẻ chỉ đành cầm gói thuốc không dám mở ra nữa. Vừa lúc đó, ngoài cửa tửu điếm có tiếng chân rầm rập, rồi bảy đại hán tiến vào. Cả bọn ai cũng cởi trần, mặc quần da bò, đầu thắt đuôi sam, thân thể bóng nhẫy, tưởng chừng như dùng mỡ thoa từ đầu đến chân. Cả bảy người ai cũng bắp thịt cuồn cuộn, ngực đầy lông đen, bàn tay giơ ra to như nan quạt, ngón tay to như chuối mắn. Bảy người chia ra ngồi thành hai bàn lớn tiếng quát: - Mau đem rượu ra đây, thịt bò gà quay càng nhanh càng tốt. Tửu bảo luôn mồm vâng dạ, vội vàng dọn đũa bát, miệng hỏi: - Khách quan dùng món gì? Một đại hán giận dữ nói: - Bộ ngươi điếc hay sao? Một đại hán khác đột nhiên vươn tay, chộp ngay sau lưng gã hầu bàn, nhấc bổng y lên. Tên tửu bảo sợ quá la bải hải, tay chân vùng vẫy, cả bảy tên kia cười sằng sặc. Đại hán liền hất tay một cái, quăng luôn gã hầu bàn ra khỏi cửa, bình một tiếng ngã phịch xuống đất. Tửu bảo kêu lên: - Ối trời ôi! Ối mẹ ơi! Cả bọn kia lại càng cười như vỡ chợ. Mao Thập Bát hạ giọng nói nhỏ: - Đây là bọn đô vật. Bọn chúng nắm được ai liền quăng ra xa cho người ta khỏi đến gần, có thể phản công được. Vi Tiểu Bảo hỏi lại: - Vậy đại ca có biết đánh vật không? Mao Thập Bát đáp: - Ta chưa học qua. Môn ngạnh công này nếu như gặp võ lâm hảo thủ thì không dùng được bao nhiêu. Vi Tiểu Bảo hỏi lại: - Vậy đại ca đánh lại bọn kia không? Mao Thập Bát mỉm cười: - Đánh với bọn mãng phu này có gì thú vị đâu? Vi Tiểu Bảo nói: - Nhưng đại ca một đánh với bảy thì thua là cái chắc! Mao Thập Bát đáp: - Bọn chúng đâu phải là đối thủ của ta được. Vi Tiểu Bảo đột nhiên la lớn: - Nè, tất cả mấy người kia, ông bạn của ta đây nói là một mình y dư sức đánh cho cả bảy người chạy tóe khói. Mao Thập Bát vội vàng quát lên: - Thôi đừng có gây chuyện nữa. Thế nhưng Vi Tiểu Bảo lại là kẻ thích khích bác, thấy bảy người kia vô duyên vô cố đánh cho gã tửu bảo chết đi sống lại, trong bụng đã lộn ruột, lại nghe Mao Thập Bát nói là có thể đánh bại bọn người này, lập tức đâm thọc để Mao Thập Bát trừng trị bọn kia một mẻ. Cả bảy tên cùng quay lại nhìn trừng trừng vào Mao Vi hai người, một gã hỏi: - Thằng nhãi kia, ngươi nói gì? Vi Tiểu Bảo đáp: - Vị bằng hữu của ta đây nói rằng bọn ngươi ăn hiếp tên tửu bảo, đâu có anh hùng hảo hán, có giỏi thì đấu với y xem nào. Một đại hán trợn mắt nhìn Mao Thập Bát hất hàm: - Thằng khốn kiếp kia, ngươi có nói vậy không? Mao Thập Bát biết rằng bảy tên này đều là đô vật, vốn chẳng muốn gây chuyện làm gì thế nhưng y thoạt nhìn thấy người Mãn Châu đã hầm trong bụng, lại nghe gã kia ăn nói xách mé, lập tức cầm be rượu lên vung tay ném về phía bọn kia. Gã nọ đưa tay ra gạt, có biết đâu khi Mao Thập Bát ném ra đã truyền nội kình vào, lách cách mấy tiếng, be rượu vừa đụng vào cánh tay, gã kia thấy đau nhói kêu “Ối”một tiếng. Một đại hán khác lập tức xông tới, Mao Thập Bát liền phóng ra một ngọn cước. Người Mãn Châu khi vật rất ít dùng chân nên không né tránh được, trúng ngay bụng dưới, lập tức bắn ra ngoài. Năm gã còn lại lập tức chửi ầm lên: - Quân khốn kiếp, đồ đê tiện! Rồi cùng nhau xông tới. Mao Thập Bát thân hình lanh lợi, sử dụng cầm nã thủ pháp, thúc cùi chỏ, chém cương đao, trong khoảnh khắc đánh ngã luôn bốn đứa, gã còn lại bị trúng một chưởng vào vai, giơ tay nắm được sau lưng Mao Thập Bát, nhắc lên thuận tay lộn ngược định đập đầu đối phương xuống đất cho vỡ sọ chết tươi. Mao Thập Bát liên tiếp đá liên hoàn, bịch bịch hai tiếng trúng ngay ngực y. Đại hán đó há hốc mồm, máu tươi phun ra như suối, hai tay lập tức buông lỏng. Mao Thập Bát thuận thế y đang ngã ngửa, nhảy lên giậm vào ngực y, song chưởng dùng chiêu Hồi Phong Phất Liễu, chém xéo tới, trúng ngay hậu tâm của gã hồi nãy bị y ném bình rượu, nghe lụp cụp, đại hán kia bị gãy luôn mấy rẻ xương sườn, nằm phục xuống bàn. Mao Thập Bát một tay dắt Vi Tiểu Bảo, miệng nói: - Thằng tiểu quỉ, ngươi lại gây họa rồi, chạy cho mau! Hai người nhắm ngay cửa quán phóng ra. Chỉ mới chạy được hai bước, đã thấy người thái giám già đang lom khom đứng chắn ngay lối đi, Mao Thập Bát đưa tay đẩy nhẹ vào tay y một cái, định hẩy y sang một bên. Ngờ đâu thủ chưởng vừa chạm vào vai y, bỗng thấy toàn thân chấn động, chịu không nổi loạng choạng, văng bật ra đến ba bốn bước, sườn va vào cạnh bàn, cái bàn lập tức đổ chỏng gọng còn y bị đẩy ngược lại kéo theo luôn cả Vi Tiểu Bảo ngã lăn cù. Vi Tiểu Bảo kêu lớn: - Ối trời ơi! Ối mẹ ơi! Đau chết mất! Mao Thập Bát vịn vào chân bàn cố đứng lên, thấy người trộn trạo như bị lửa đốt. Y hết sức kinh hãi, nhìn lại lão thái giám thấy y lưng còng, người lẩy bẩy, vẫn ho sù sụ, chuyện mới rồi dường như không hề hay biết. Mao Thập Bát biết rằng hôm nay mình đã gặp cao nhân, đối phương hẳn là có tà thuật, còn không thì võ công hơn mình xa lắc, chứ làm sao mà có thể mượn cái đẩy nhẹ nhàng của mình biến thành một luồng lực đạo lớn đến thế. Trong võ công tuy có thuật “mượn lực đánh trả lại”hay phép “bốn lạng gạt nghìn cân”, nhưng cũng đều là do đối phương dùng bao nhiêu sức đánh tới thì mình cũng đem bấy nhiêu hơi sức trả trở về, chứ có lý nào lại đem lực nhỏ biến thành lực lớn cho được. Y lập tức xoay người, xách luôn thằng nhỏ Vi Tiểu Bảo đang kêu trời như bộng chạy vọt về phía hậu đường. Chỉ mới chạy được ba bước đã nghe một tiếng ho, lão thái giám kia chặn ngay trước mặt rồi. Mao Thập Bát kinh hãi, gót chân sử kình, thân trên lao tới, tưởng như định xông vào đối phương nhưng thân trên lại bật ngửa về sau. Hai chân y chưa chạm đất, bổng thấy sau lưng có một luồng lực đạo ập vào lập tức đưa tay trái đánh ngược lại một chưởng, nhưng chỉ đánh vào chỗ không, người bổ nhào về trước, ngã chổng kềnh lên người hai đại hán. Y bị ngã vố này khá nặng, cũng may hai gã kia vừa to vừa béo, chẳng khác gì một cái đệm thịt nên không bị thương. Hai gã kia xương đùi bị gãy, không đứng lên được nhưng hai tay không sao cả, lập tức thi triển phép đánh vật, ôm chặt lấy y. Mao Thập Bát muốn chống lại nhưng chân tay không còn chút hơi sức nào, hóa ra huyệt đạo ở sau lưng đã bị người ta điểm trúng rồi. Y đang nằm sấp nên không nhìn rõ tình hình ra sao nhưng vẫn nghe lão thái giám tiếp tục ho sù sụ, thều thào mắng tiểu thái giám: - Mi bảo ta uống thuốc thêm nữa, bộ muốn cho ta chết hay sao? Thuốc đó chỉ dùng thêm một chút đỉnh nữa thì là mất mạng rồi, khục… khục… khục… cái đồ trẻ con, thật chỉ láo lếu. Tiểu thái giám nói: - Hài tử thật chẳng biết gì cả, từ rày trở đi không dám thế nữa. Người thái giám già đáp: - Lại còn lần sau hay sao? Ôi, ta cũng chẳng biết mình còn sống được mấy ngày, khục... khục... khục … Tiểu thái giám hỏi: - Công công, gã này lai lịch thế nào? E rằng là một tên phản tặc. Lão thái giám không trả lời quay sang mấy gã kia: - Này các ông bạn là bố khố ở đâu thế? Một đại hán đáp: - Bẩm công công, chúng tôi đều ở phủ của Trịnh vương gia. Hôm nay nếu không nhờ công công xuất thủ, bắt tên phản tặc này thì chúng tôi chẳng còn mặt mũi nào nữa. Người thái giám già hừ một tiếng nói: - Ấy... ấy cũng chỉ là gặp dịp thôi. Khục... khục... khục... các ngươi chớ làm kinh động bên ngoài, hãy đem hán tử này và thằng bé con đưa tới Thượng Thiện Giám trong đại nội, bảo là người của Hải lão công bắt đấy. Lập tức có mấy đại hán vâng vâng dạ dạ. Lão thái giám lại nói: - Còn chờ gì mà không đi kiếm kiệu? Ngươi xem ta như thế này, còn có sức mà đi được nữa hay sao? Tiểu thái giám vội đáp lời, chạy vọt ra ngoài. Người thái giám già nằm phục xuống bàn, ho sù sụ không ngớt. Vi Tiểu Bảo thấy Mao Thập Bát bị bắt rồi, nhớ lại lời thầy đồ kể chuyện vẫn nói: Núi xanh như vẫn còn kia, Lẽ đâu thiếu củi mà lo chuyện đời.[1] Lập tức chân chẳng khác gì bôi mỡ, ba mươi sáu chước, chạy là hơn cả. Y men theo bờ tường, len lén lần xuống hậu đường, mắt trước mắt sau thấy không ai để ý, đang mừng thầm thì lão công công kia đã giơ tay búng một cái, một chiếc đũa bay vụt ra, trúng ngay khoeo chân bên phải. Chân Vi Tiểu Bảo liền ê ẩm, thân hình sụm xuống, không còn cử động gì được nữa, chỉ còn nước ngoác mồm ra chửi: - Lão rùa đen ho lao thành tinh kia … Y nhìn lên thấy một đại hán đang hầm hầm nhìn mình, trong bụng chột dạ, đến mươi câu chửi độc địa chưa kịp tuôn ra đã nuốt ngay xuống bụng. Chẳng bao lâu, một chiếc kiệu khiêng đến ngoài cửa, tiểu thái giám đi vào nói: - Công công, kiệu đến rồi đây. Lão thái giám ho mấy tiếng, được tiểu thái giám đỡ vào ngồi trong kiệu, hai người phu liền khiêng đi, tiểu thái giám lẽo đẽo theo sau. Trong bảy đại hán thì bốn người bị thương rất nhẹ, lập tức lấy dây chão trói gô Mao Thập Bát và Vi Tiểu Bảo lại, vừa trói vừa tay đấm chân đá Mao Thập Bát. Vi Tiểu Bảo nhịn không nổi mồm năm miệng mười sa sả chửi, bị hai cái tát lúc ấy mới đành làm thinh. Bọn kia gọi thêm hai chiếc kiệu tới, lấy giẻ nhét vào mồm hai người, dùng vải đen bịt mắt lại, vứt vào trong kiệu. Vi Tiểu Bảo hồi bảy tuổi có được một ngồi kiệu đi lễ với mẹ một lần, lúc này đành tự nhủ: “Mẹ nó chứ, lão tử lâu lắm không được ngồi kiệu, hôm nay bọn con hiếu thảo đem kiệu cho bố nó ngồi, quả thực ngoan quá, tử tế quá!”. Thế nhưng khi nghĩ tới mình sẽ cùng Mao Thập Bát bị chém đầu, y bất giác run như cầy sấy. Tuy ở trong kiệu chỉ thấy tối thui nhưng y cũng biết đi chưa tới. Thỉnh thoảng kiệu dừng lại, có người cật vấn, lại nghe đại hán đi theo bên ngoài đáp: - Hải lão công ở Thượng Thiện Giám ra lệnh đem tới. Vi Tiểu Bảo không biết Thượng Thiện Giám là cái quái gì nhưng xem chừng Hải lão công là người quyền thế, chỉ nhắc đến tên y, lập tức kiệu được đi qua không ai ngăn trở gì. Có một lần kẻ lục vấn kia mở rèm kiệu dòm vào, kêu lên: - Ồ, chỉ là một thằng nhãi con. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm: “Là ông tổ ngươi đó!”. Có điều miệng y bị nhét giẻ, không nói được. Trên đường đi y mơ mơ màng màng tưởng chừng muốn lăn ra ngủ, đột nhiên kiệu ngừng lại, có người nói: - Người mà Hải công công muốn giữ đến rồi đây. Giọng một đứa trẻ nói: - Thế ư, Hải công công đang nghỉ, để họ vào đây được rồi. Vi Tiểu Bảo nghe thanh âm, biết ngay đó là tiểu thái giám gặp nơi tửu điếm. Lại nghe người nói trước lên tiếng: - Chúng tôi quay về bẩm với Trịnh vương gia, vương gia thể nào cũng sai người đến cảm tạ Hải lão công. Thằng bé kia đáp: - Được rồi, ngươi trình lại với vương gia là Hải lão công hỏi thăm. Người kia đáp: - Cái đó không dám. Sau đó có người lôi Mao Thập Bát và Vi Tiểu Bảo từ trong kiệu ra đem vào nhà vứt toẹt xuống đất. Nghe tiếng chân người đi xa dần, rồi có mấy tiếng ho húng hắng của Hải lão công. Vi Tiểu Bảo ngửi thấy một mùi thuốc cực nồng, nghĩ thầm: “Lão quỉ này bệnh sắp chết đến nơi, sao không chết sớm vài bữa, xem chừng y bắt mình và Mao đại ca thế mạng xuống gặp Diêm vương trước”. Chỉ thấy bốn bề lặng yên, trừ tiếng ho của Hải lão công, không còn động tĩnh gì hết. Vi Tiểu Bảo chân tay bị trói chặt, ngón tay, ngón chân đã tê dại, khổ sở nhường nào, còn Hải lão công xem chừng quên mất có hai người ở đây, chẳng ngó ngàng gì đến. Qua một lúc lâu thật lâu, mới nghe tiếng Hải lão công thều thào rên lên một tiếng: - Tiểu Quế tử! Thằng bé kia bèn đáp lời: - Dạ! Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm: “Thì ra thằng nhỏ thối tha này tên là Tiểu Quế tử, so với tên thằng bố nó cũng có chung một chữ tiểu”. Lại nghe Hải lão công dặn: - Ngươi cởi trói cho hai đứa đó, ta muốn hỏi chúng nó mấy câu. Tiểu Quế tử đáp: - Vâng! Vi Tiểu Bảo nghe tiếng soạt soạt, chắc là Tiểu Quế tử dùng dao cắt dây trói chân Mao Thập Bát, một hồi sau, dây trói chân tay y cũng bị cắt đứt, rồi tấm vải đen bịt mắt được gỡ ra. Vi Tiểu Bảo giương mắt nhìn, thấy chỗ mình đang ở là một gian phòng lớn, trong phòng đồ đạc lưa thưa, chỉ gồm một cái bàn, một cái ghế, trên bàn để ấm trà bình trà. Hải lão công ngồi trên ghế, nửa ngồi nửa nằm, hai má hõm sâu, mắt lim dim nửa nhắm nửa mở. Lúc này trời đã tối, trên tường có hai chân đèn bằng đồng, mỗi bên đốt một ngọn nến, ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt vàng vọt của Hải lão công. Tiểu Quế tử móc nắm giẻ trong miệng Mao Thập Bát ra, rồi qua định gỡ nắm giẻ trong miệng Vi Tiểu Bảo. Hải lão công nói: - Thằng bé này mồm miệng dơ dáy lắm, cứ để nó như thế đã. Vi Tiểu Bảo hai tay đã tự do rồi, nhưng không dám tự mình thò tay lôi nắm giẻ ra, ô ngôn uế ngữ thầm chửi trong đầu e rằng còn gấp mười lần Hải lão công có thể tưởng tượng được. Hải lão công nói: - Lấy cái ghế cho y ngồi. Tiểu Quế tử qua phòng bên cạnh nhắc một chiếc ghế để ở bên cạnh Mao Thập Bát, Mao Thập Bát lập tức ngồi xuống. Vi Tiểu Bảo thấy mình không có ghế, chẳng khách sáo gì ngồi phệt ngay xuống đất. Hải lão công quay sang hỏi Mao Thập Bát: - Tôn tính đại danh lão huynh là gì? Thuộc nhà nào phái nào thế? Cầm nã thủ pháp của các hạ không phải tệ, xem ra không phải là võ công phương bắc chúng tôi. Mao Thập Bát đáp: - Ta họ Mao, tên gọi Mao Thập Bát, là môn hạ của Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao Tần Châu Giang Bắc. Hải lão công gật gù: - Mao Thập Bát Mao lão huynh, ta cũng đã từng nghe đến tên tuổi của các hạ. Nghe nói lão huynh ở suốt một dải Dương Châu, cướp của đốt nhà, giết quan vượt ngục, làm nhiều việc không phải nhỏ. Mao Thập Bát đáp: - Đúng thế! Y đối với võ công kinh người của lão thái giám ho lao này chẳng dám coi thường nên không dám buông lời khích bác. Hải lão công lại tiếp: - Các hạ đến chốn kinh sư hẳn có việc gì, liệu có thể nói cho ta nghe được chăng? Mao Thập Bát đáp: - Đã rơi vào tay ngươi, muốn chém muốn giết xin cứ tự tiện, họ Mao này là giang hồ hảo hán, quyết chẳng cau mày. Còn như ngươi định bức cung thì e rằng lầm người rồi đó. Hải lão công mỉm cười nói: - Ai chẳng biết Mao Thập Bát là một hán tử khẳng khái hiên ngang, bức cung thì đâu dám. Nghe nói các hạ là tay chân thân tín của Bình Tây Vương ở Vân Nam… Câu của y chưa nói hết, Mao Thập Bát đã giận dữ đứng phắt dậy, quát lớn: - Ai liên hệ gì đến tên đại Hán gian Ngô Tam Quế bao giờ? Ngươi nói thế chẳng làm nhơ bẩn thanh danh của một đời hào kiệt Mao Thập Bát này hay sao? Hải lão công ho khúc khắc mấy tiếng, lại mỉm cười nói: - Bình Tây Vương lập nên công lớn với nhà Đại Thanh, chủ nhân đối với vương gia cực kỳ ỷ trọng, nếu các hạ là người thân tín của Bình Tây Vương, bọn ta nể mặt vương gia, nếu phạm lỗi nhỏ thì có thể bỏ qua không tính đến. Mao Thập Bát lớn tiếng: - Không phải, không phải! Mao Thập Bát này với tên giặc thối tha Ngô Tam Quế không có dính dấp gì cả, họ Mao này việc gì phải dựa hơi tên Hán gian kia, ngươi muốn giết thì cứ giết, còn bảo ta là thân tín tâm phúc gì đó của Ngô tặc, thì đến ông cha nhà họ Mao cũng phải nhục lây. Ngô Tam Quế dẫn Thanh binh nhập quan khiến cho nhà Minh bị tiêu diệt, Vi Tiểu Bảo ở chốn thị tỉnh nghe người nào đề cập đến Ngô Tam Quế đều thêm mấy chữ “Hán gian”, “tên giặc thối tha”, “đồ chó săn”…bèn nghĩ thầm: “Nghe giọng lưỡi lão ô qui này thì nếu như Mao đại ca mạo nhận là người tâm phúc của Ngô Tam Quế thì y sẽ thả mình ra. Thế nhưng Mao đại ca lại cứng đầu, không chịu nhận vơ như thế. Thế nhưng cứng đầu thì sẽ thịt nát xương tan. Người đời vẫn bảo: Hảo hán thà chết không chịu luồn cúi, luồn cúi thì đâu còn là hảo hán nữa. Chi bằng mình ba hoa chích chòe một phen, nói Ngô Tam Quế coi trọng đại ca như thế nào, thế nào, bao giờ chim sổ lồng rồi, mình sẽ chửi mười tám đời nhà Ngô Tam Quế cũng không muộn”. Máu huyết chân tay bắt đầu bình hòa trở lại, Vi Tiểu Bảo liền đưa tay áo lên che miệng, len lén móc cục vải trong mồm ra. Hải lão công khi đó đang chăm chú nhìn Mao Thập Bát nên không biết Vi Tiểu Bảo giở trò ma mãnh, thấy Mao Thập Bát sắc mặt hậm hực, liền mỉm cười nói: - Ta lại tưởng các hạ do Bình Tây Vương sai đến kinh sư, hóa ra đoán sai rồi. Mao Thập Bát nghĩ thầm: “Lần này mình bị chính tay chân của hoàng đế bắt tại Bắc Kinh, chắc chắn không thể nào thoát thân được. Hùm chết để da, người ta chết để tiếng. Mao Thập Bát có chết cũng chẳng đáng gì nhưng không thể để cho người ta bôi bác được”. Y nhìn thấy Vi Tiểu Bảo đang chăm bẳm nhìn mình, liền lớn tiếng nói: - Để ta nói thực cho nhà ngươi nghe, ta ở phương nam nghe trên giang hồ đồn đãi, Ngao Bái là đệ nhất dũng sĩ Mãn Châu, nào là quyền đánh trâu điên, cước đá hổ dữ, nghe ghê gớm lắm. Họ Mao này không phục nên lên Bắc Kinh định cùng y tỉ thí một phen. Hải lão công thở dài, nói: - Ngươi muốn cùng Ngao thiếu bảo tỉ võ ư? Ngao thiếu bảo quan cư cực phẩm, trong thành Bắc Kinh này trừ Hoàng thượng, Hoàng thái hậu ra kế đến là Ngao thiếu bảo. Lão huynh ở Bắc Kinh đợi mười năm, tám năm cũng chưa chắc đã gặp được, nói gì đến chuyện tỉ võ? Mao Thập Bát lúc đầu còn cho rằng Hải lão công có tà thuật, về sau huyệt đạo sau lưng bị đóng, mãi đến lúc này mới từ từ được giải khai, mới biết đây là võ thuật dùng nội công thượng thừa. Nghe hình dáng khẩu âm lão thái giám này hẳn là người Mãn Châu, đến một lão già bệnh hoạn người Mãn mình còn địch không nổi, nói gì đến chuyện tỉ thí với đệ nhất dũng sĩ Mãn Châu? Khi y ở nơi núi Đắc Thắng thành Dương Châu ác chiến với bọn Sử Tùng, tuy tình thế nguy cấp nhưng vẫn chẳng coi vào đâu, lúc này gặp phải lão quỉ ho lao này thì bao nhiêu hào khí mất sạch, nhịn không nổi thở dài một tiếng. Hải lão công liền hỏi: - Các hạ có còn tính đến chuyện cùng Ngao thiếu bảo tỉ võ nữa hay chăng? Mao Thập Bát đáp: - Xin hỏi võ công cái gã Ngao Bái kia được chừng mấy thành của tôn giá? Hải lão công mỉm cười nói: - Ngao thiếu bảo là xuất tướng nhập tướng cố mệnh đại thần, phú quí cực phẩm, vinh hoa không ai sánh kịp. Ta chỉ là một tên hạ tiện khốn khổ, so với Ngao thiếu bảo người ở trên trời, kẻ ở dưới đất, làm sao sánh được? Y nói về thân phận địa vị của hai người, còn võ công nói lảng ra không đề cập đến. Mao Thập Bát nói: - Nếu như Ngao Bái võ công được bằng nửa ông thì ta vạn vạn không phải địch thủ của y rồi. Hải lão công mỉm cười: - Lão huynh quá ư khiêm tốn đấy thôi. Theo nhận xét của lão huynh, võ công thô thiển của tại hạ, nếu so sánh với Trần Cận Nam thì như thế nào? Mao Thập Bát đứng bật dậy, ấp úng: - Ngươi... ngươi... ngươi nói sao? Hải lão công đáp: - Ta hỏi là so với tổng đà chủ Trần Cận Nam của quí hội thì sao? Nghe nói Trần tổng đà chủ luyện môn võ công Ngưng Huyết Thần Trảo, nội công cao cường người ta khó mà hình dung được, vẫn mong có dịp thưởng lãm. Có điều tại hạ là kẻ hạ tiện chưa có phúc được bái kiến Trần tổng đà chủ lần nào. Mao Thập Bát đáp: - Ta không phải là người trong Thiên Địa Hội, cũng chưa có phúc gặp Trần tổng đà chủ lần nào. Nghe nói Trần tổng đà chủ võ công cực cao nhưng cao đến mực nào thì ta cũng không rõ. Hải lão công thở dài một tiếng nói: - Mao huynh, ta vẫn biết lão huynh là một hảo hán tử, với thân thủ tài nghệ như thế, sao không vì hoàng gia ra sức một phen? Tương lai chức đề đốc, tướng quân đâu phải là chuyện khó khăn gì? Còn đi theo Thiên Địa Hội làm loạn, tạo phản, ôi … Y vừa nói vừa lắc đầu, rồi tiếp: - Thật chẳng tốt lành gì. Ta có một lời hay khuyên lão huynh, nếu biết gò cương bờ vực, rút lui ra khỏi Thiên Địa Hội là hơn. Mao Thập Bát ấp úng: - Ta... ta... đâu phải ở trong Thiên Địa Hội. Y đột nhiên tằng hắng một cái, nói: - Cái đó chẳng phải ta đánh nước bài bây cãi xóa. Họ Mao này vẫn mong mỏi được gia nhập Thiên Địa Hội, có điều không có người tiếp dẫn mà thôi. Trên giang hồ có câu rằng: Bằng như chẳng biết ông Trần, Còn đâu mà bảo anh hùng với ai. Hải lão công, câu nói đó hẳn ông cũng đã nghe qua rồi. Họ Mao đường đường người Hán, tuy chưa gia nhập Thiên Địa Hội, nhưng cũng quyết chí phản Thanh phục Minh, lẽ nào lại đầu hàng Mãn Thanh để thành một tên Hán gian hay sao? Ngươi hãy mau mau giết ta đi cho xong! Họ Mao này giết người phóng hỏa, phạm nhiều tội lắm rồi, đáng lẽ đã phải chết, có điều chưa được gặp Trần Cận Nam nên không khỏi chết không nhắm mắt. Hải lão công nói: - Người Hán các ngươi không phục người Mãn chiếm được thiên hạ, thực ra cũng chẳng có gì là sai. Ta kính trọng ngươi là một hảo hán tử, hôm nay không giết ngươi vội, để cho ngươi về gặp Trần Cận Nam cho chết được nhắm mắt. Ngươi làm sao gặp y sớm chừng nào tốt chừng nấy, nhắn với y rằng Hải lão công rất mong được kiến diện lĩnh giáo công phu Ngưng Huyết Thần Trảo, để xem lợi hại cỡ nào, mong y sớm giá lâm kinh sư. Ôi, lão đầu nhi chẳng còn được mấy ngày, Trần tổng đà chủ nếu không đến Bắc Kinh, e rằng ta không gặp được y nữa. Ha ha! Bằng như chẳng biết ông Trần, Còn đâu mà bảo anh hùng với ai. Trần Cận Nam không biết anh hùng đến đâu? Sao trên giang hồ lại uy danh đến thế? Mao Thập Bát nghe thấy y muốn thả cho mình về, quả thực ngoài ý muốn, đứng bật dậy nhưng không dám bỏ đi. Hải lão công nói: - Ngươi còn đợi gì nữa? Sao chưa chịu đi? Mao Thập Bát đáp: - Được! Y quay người nắm tay Vi Tiểu Bảo, toan thốt ra vài câu qua lại nhưng không biết phải nói gì. Hải lão công lại thở dài một tiếng nói: - Tưởng ngươi là kẻ qua lại giang hồ lâu năm, sao cái qui củ đó cũng không biết? Ngươi không để lại cái gì, cứ nghênh ngang ra đi vậy hay sao? Mao Thập Bát nghiến răng nói: - Đúng lắm, ấy là họ Mao này sơ xuất. Tiểu huynh đệ, cho ta mượn con dao kia một chút, ta chặt cánh tay này đưa cho ngươi. Y nói xong chỉ vào lưỡi chủy thủ ở bên cạnh tiểu thái giám. Con dao đó dài chừng tám tấc, chính là con dao Tiểu Quế tử vừa dùng để cắt dây trói cho y. Hải lão công nói: - Một cánh tay trái không chưa đủ. Mặt Mao Thập Bát đanh lại hỏi: - Ngươi muốn ta chặt nốt cả tay phải hay sao? Hải lão công gật đầu: - Chính thế! Cả hai tay. Ta vốn định, định đòi ngươi cả đôi mắt, khục…khục… nhưng ngươi còn phải đi gặp Trần Cận Nam, nếu không có mắt thì đâu có kiếm được. Thành thử, ngươi tự mình phế bỏ mắt trái, để lại mắt phải thôi. Mao Thập Bát lùi lại hai bước, buông tay Vi Tiểu Bảo ra, chưởng trái giơ lên, tay phải đè nghiêng xuống, thủ thế Tê Ngưu Vọng Nguyệt, nghĩ bụng: “Ngươi muốn ta hủy mắt trái, sau đó lại chặt hai cánh tay, người tàn phế như thế còn sống làm gì? Chi bằng tỉ thí một phen có chết dưới chưởng của ngươi thì cũng đành lòng”. Hải lão công chẳng buồn ngẩng lên nhìn y, vẫn tiếp tục ho sặc sụa, càng lúc càng gắt, đến sau không còn hơi sức gì nữa, khuôn mặt vốn vàng như nghệ nay thành đỏ gay. Tiểu Quế tử hỏi: - Công công, uống thêm một liều thuốc nữa nhé? Hải lão công lắc đầu quầy quậy, nhưng miệng vẫn ho sù sụ, hết thôi này đến thôi khác, chịu không nổi phải đứng lên hai tay đưa lên bóp cổ mình, thần tình cực kỳ thống khổ. Mao Thập Bát nghĩ thầm: “Lúc này không chạy thì còn lúc nào nữa?”. Y nhảy tới vươn tay nắm Vi Tiểu Bảo, lao ra ngoài cửa. Hải lão công đưa ngón tay trỏ và ngón tay cái véo vào cạnh bàn một cái đã lấy ra được một miếng gỗ nhỏ, vèo một tiếng búng ngay ra. Mao Thập Bát đang chạy băng băng, miếng gỗ bắn trúng ngay huyệt Phục Thố ở chân phải, chân ê ẩm, khuỵu ngay xuống. Ngay sau đó lại vèo một tiếng, một mảnh gỗ khác bắn ra trúng ngay huyệt đạo chân trái của Mao Thập Bát khiến cả hai người cùng ngã lăn chiêng trong khi Hải lão công vẫn tiếp tục ho không ngớt. Tiểu Quế tử nói: - Uống thêm nửa liều chắc không đến nỗi nào. Hải lão công thều thào: - Được, được! Chỉ... chỉ một chút xíu thôi, nhiều... nhiều là nguy hiểm lắm đấy. Tiểu Quế tử vội đáp: - Vâng! Y thò tay vào túi ông ta lấy gói thuốc ra, quay lại đi vào nội thất, đem ra một chén rượu, mở gói thuốc, đưa ngón tay út, dùng móng tay khều một chút thuốc bột. Hải lão công vội ngăn: - Nhiều... nhiều quá … Tiểu Quế tử nói: - Vâng. Y đổ chút phấn ở móng tay trở vào bao, đưa mắt nhìn Hải lão công dò hỏi. Hải lão công gật đầu rồi lại gập người ho sù sụ, đột nhiên thân hình nhào về trước, nằm lăn quay ra, thân hình giựt giựt không ngớt. Tiểu Quế tử kinh hãi quá, vội chạy tới đỡ, miệng kêu: - Công công, công công, sao thế? Hải lão công thở hổn hển nói: - Nóng... nóng quá... đỡ... đỡ ta …vào trong... bồn nước... cho … Tiểu Quế tử đáp: - Vâng! Y cố sức đỡ Hải lão công, hai người chầm chậm lết vào trong phòng, sau đó nghe tiếng nước lõm bõm vọng ra. Những việc đó Vi Tiểu Bảo đều nhìn thấy rõ ràng, lập tức len lén đứng lên rón rén đi tới bên cạnh bàn, đưa ngón tay trái, xúc luôn ba móng tay bột thuốc, đổ vào chén rượu, lại e vẫn còn chưa đủ, lại múc thêm hai móng tay nữa, sau đó gói bao thuốc lại rồi lại mỏ ra để xóa hết dấu mấy móng tay y vừa để lại. Chỉ nghe Tiểu Quế tử bên trong nội đường nói: - Công công khỏe lại chưa? Đừng ngâm lâu quá. Hải lão công đáp: - Nóng quá... nóng... nóng như lửa đốt. Vi Tiểu Bảo thấy chiếc chủy thủ còn để trên bàn, lập tức cầm lấy, quay lại chỗ Mao Thập Bát nằm phục một bên. Chẳng bao lâu, có tiếng nước rào rào, Hải lão công người ướt như chuột lột, được Tiểu Quế tử đỡ từ nội đường đi ra nhưng vẫn liên tiếp ho sù sụ. Tiểu Quế tử cầm chén rượu lên, để vào mồm ông ta, Hải lão công vẫn ho sù sụ không uống được. Trái tim của Vi Tiểu Bảo tưởng như muốn nhảy khỏi lồng ngực ra ngoài. Hải lão công nói: - Tốt nhất là đừng uống... đừng uống... thứ thuốc này … Tiểu Quế tử đáp: - Vâng! Y để chén rượu lên bàn, gói thuốc kỹ càng bỏ trở vào túi cho Hải lão công. Ngờ đâu Hải lão công lại ho sặc sụa, giơ tay chỉ vào chén rượu. Tiểu Quế tử lại cầm chén rượu lên, để ghé vào mồm ông ta, lần này Hải lão công uống một mạch hết sạch. Mao Thập Bát mừng quá, nhịn không nổi kêu lên một tiếng. Hải lão công nói: - Ngươi... ngươi …tưởng... sống mà ra khỏi được sao? Đột nhiên nghe tiếng lách cách, chiếc ghế nghiêng đi, thân hình Hải lão công đổ ập lên bàn, lực đạo hết sức lớn, lách cách, lách cách hai tiếng nữa, bàn cũng nghiêng theo, luôn cả người cùng đổ về phía trước. Tiểu Quế tử kinh hãi, kêu lớn: - Công công, công công! Y lập tức nhào tới đỡ Hải lão công dậy, lưng quay về phía Mao Thập Bát và Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo len lén ngồi dậy, giơ chủy thủ lên, đâm phập xuống lưng y. Tiểu Quế tử chỉ hự được một tiếng thì đã chết ngay, còn Hải lão công vẫn dãy dụa dưới đất. Vi Tiểu Bảo lại giơ dao lên nhắm đúng giữa lưng Hải lão công, đang định đâm xuống. Ngay lúc đó, Hải lão công ngẩng đầu lên nói: - Tiểu... Tiểu Quế tử, thuốc này không đúng rồi. Vi Tiểu Bảo sợ đến mất cả hồn vía, chủy thủ trong tay nào có dám đâm xuống nữa? Hải lão công xoay người lại vươn tay ra nắm lấy chân Vi Tiểu Bảo nói: - Tiểu Quế tử, lúc nãy ngươi lấy thuốc không sai đấy chứ? Vi Tiểu Bảo ậm ừ đáp: - Không... không sai đâu … Y thấy chân trái như bị kẹp trong một cái kìm sắt, đau thấu xương, sợ quá khiến tay phải đang cầm dao phải rụt về đến một thước. Hải lão công run run nói: - Mau... mau đốt đèn cầy lên, để tối thui, sao... sao ta không thấy gì cả. Vi Tiểu Bảo hết sức ngạc nhiên, hai ngọn nến rõ ràng đang cháy sáng, sao y lại bảo là tối thui? Không lẽ mắt y bị đui rồi sao? Y bèn nói: - Đèn cầy đã tắt đâu? Công công! Bộ... bộ ông không thấy gì sao? Y và Tiểu Quế tử tuy cũng đều còn giọng trẻ nít, nhưng Tiểu Quế tử nói theo kiểu kỳ binh quan thoại, y nhất thời đâu đã học được, nên đành giả vờ ậm à ậm ừ, chỉ mong Hải lão công không phát giác. Hải lão công lại kêu lên: - Ta... ta có thấy gì đâu, sao lại bảo là đèn cầy chưa tắt? Mau ra đốt lên nào! Nói rồi buông cổ tay Vi Tiểu Bảo ra. Vi Tiểu Bảo đáp: - Dạ! Dạ! Y vội tránh ra, đi đến bên chúc đài treo trên tường, đưa tay lắc chiếc khoen đồng trên giá nến thành tiếng leng keng nói: - Châm lên rồi đó! Hải lão công hốt hoảng: - Cái gì? Chỉ nói tầm xàm, sao ngươi không đốt lên cho sáng … Y nói chưa hết câu, thân thể lại quằn quại, ngã ngửa ra. Vi Tiểu Bảo đưa tay ra hiệu cho Mao Thập Bát, giục y chạy cho mau. Mao Thập Bát cũng giơ tay vẫy Vi Tiểu Bảo, muốn y cùng chạy với mình. Vi Tiểu Bảo xoay người chạy ra đến cửa, bỗng nghe Hải lão công rên lên một tiếng: - Tiểu …Tiểu Quế tử, Tiểu... Tiểu Quế tử... ngươi … Vi Tiểu Bảo vội đáp: - Dạ, hài tử ở đây. Tay trái y xua lia lịa, giục Mao Thập Bát chạy cho nhanh rồi tính sau, mình phải ở lại tìm cách trấn an Hải lão công trước đã. Mao Thập Bát cố gượng đứng lên nhưng huyệt đạo hai chân bị phong rồi, đưa tay tự mình xoa bóp hai chân và ngang lưng, kình lực tuy có đến nhưng không thấy động tĩnh gì, nghĩ thầm: “Hai chân ta không thể nào cử động được, chỉ còn cách bò lết ra thôi. Thằng bé này tinh ma như quỉ, lại là một đứa bé con, người ta không thèm để ý, y có muốn thoát thân cũng không khó, nếu đi chung với ta, lỡ như gặp phải kẻ địch, lại thêm gieo vạ cho y”. Nghĩ thế y bèn đưa tay vẫy Vi Tiểu Bảo, sau đó chống hai tay xuống đất, rón rén bò ra cửa. --- [1] Lưu đắc thanh sơn tại, Bất phạ một sài thiêu.