Suốt chặng đường, vó ngựa không ngừng nghỉ. Khi tới Bố Nhĩ Tân, làm thủ tục qua biên phòng Kha Nã Tứ.
Bố Nhĩ Tân là một huyện nhỏ sạch sẽ. Chúng tôi định ở lại đó một đêm. Đi mua giầy thể thao và dầu gió theo lời dặn của Tiểu Long. Ăn tối trong một gia đình dân tộc Hồi, có sữa chua của người bản địa tự làm. Bát mì lớn đậm gia vị, chua và mát lạnh. Con đường lớn cạnh nhà trọ hai bên trồng đầy cây bạch dương cao lớn. Dưới cây bày đầy bàn ghế và lò than. Người dân bản xứ đang để đùi cừu lên bàn, lấy dao xắt ra từng miếng thịt nhỏ, xiên thịt mỡ và thịt nạc xen kẽ vào que sắt, nướng lên lò than. Thịt tươi bắt đầu toả ra mùi mỡ hấp dẫn. Còn có cá bắt lên từ hồ gần đó, cũng được xiên lại sau khi đã làm ruột sạch sẽ.
Gió đêm mát mẻ. Lá cây xanh sậm cọ vào nhau loạt soạt. Mùi gỗ cháy thoảng trong gió. Chúng tôi uống bia, ăn thịt nướng, cũng không trò chuyện nhiều. Tới tờ mờ sáng mới quay về nhà trọ ngủ. Tắm rửa rất nhanh rồi lên giường. Tôi thấy hơi mệt, có lẽ ngủ không đủ giấc. Tôi gọi, Thụ này, tôi không ngủ được. Anh nói, Vậy để tôi kể chuyện cho nghe.
Chúng tôi đã quen nhau. Lúc ngồi trên xe, cả hai thường trêu chọc đùa giỡn, vì nóng nực và những vất vả trong chuyến đi. Anh rất bao dung, luôn mỉm cười đặt gánh nặng của anh và tôi xuống. Tôi đòi, Kể về người anh từng yêu đi. Anh kể ngay. Tiếng uyển chuyển trong đêm tối. Đó là giọng nói mang âm phương Bắc mà tôi quen thuộc trong điện thoại. Anh kể về bốn năm tình cảm thắm thiết sâu đậm tới hồi đầu yêu nhau tới khi bị lừa dối. Tôi ngăn anh lại, Thụ, Đừng động tới vết thương nữa. Tôi xin lỗi.
Trong đêm khuya, tiếng anh vẫn bình thản. Anh nói, Bây giờ nó chỉ là một vết sẹo.
Khi tới Ca Na Tứ đúng vào buổi trưa nóng nực. Con đường rõ ràng bắt đầu khó đi. Bụi vàng bay đầy đường, phổi trĩu nặng. Chiếc xe đảo như lạc rang trên con đường nhấp nhô. Đường núi quanh co vẫn chưa được sửa chữa đầy đá hộc, cứ uốn lượn vây quanh ngọn núi cao hết vòng này tới vòng khác. Hầu như không thể chợp mắt,không thể trò chuyện, chỉ có thể dốc hết sức lực vào việc đối phó với con đường vất vả.
Có một thời gian, những ảo não trong lòng khiến người ta tuyệt vọng. Con đường dài như vậy, không có điểm dừng. Cũng may phong cảnh ven đường bắt đầu như cuộn tranh được mở dần ra. Như thể ông trời bồi đắp chút ít. Những đám tuyết trên đỉnh núi ương bướng không chịu tan, cứ ánh lên dưới bầu trời xanh thẫm. Chỉ có đại bàng xoè cánh lao bổ từ trên không xuống trong im lặng. Giữa lưng chừng núi từng hàng tùng xen kín mít, như một giác mơ màu xanh sẫm, đượm chất phong tình nồng nàn khiến người ta chìm đắm. Đáy vực là một thảo nguyên cỏ mượt mà xanh non, nở đầy hoa dại rực rỡ li ti như những vì sao.
Người chăn gia súc chuyển trại đang vội vã lùa từng đám cừu, đám trâu, cưỡi ngựa bắt đầu chuyển di dời cả gia đình. Lều trại, chăn chiếu, đồ đạc của cả nhà đều chất lên lưng lạc đà. Trẻ con cũng cho cưỡi ngựa. Tất cả đều có một khuôn mặt đỏ rám đen bởi mặt trời hun nóng. Ánh nắng rất ngoan cố. Nhưng thứ mà họ có chỉ như vậy. Nhưng họ vẫn luôn sống rất chân thực, mặc dầu nghèo túng nhưng rất tôn trọng.
Trên đường luôn thấy công nhân đang sửa chữa. Chặng đường không mấy thuận lợi nên duy trì được vẻ thần bí và tinh khiết cho Cáp Na Tứ, không khiến nó rơi thành khu danh lam thắng cảnh quen thuộc. Hiện nay chỉ có một số người ở Quảng Đông và Bắc Kinh vượt đường xá xa xôi tới đây ngắm nghía.
Trên đỉnh núi, chúng tôi tình cờ gặp được một chàng trai trẻ đang đẩy xe đạp. Anh cưỡi xe đạp đi du lịch, đã đi được gần nghìn dặm.Hỏi có cần giúp đỡ không, chúng tôi sẵn sàng cho anh đi nhờ xe. Anh đáp không cần. Anh thích như vậy để ngắm phong cảnh. Một khuôn mặt trẻ trung tươi cười rám nắng. Trong cát bụi và ánh nắng chói chang, một bầy như chim xoè cánh bay.
Cứ thế xuyên hết từ đỉnh núi này sang đỉnh núi khác, cũng tới được nơi Ca Na Tứ - nơi thần bí nhất ở tận cùng phía Bắc. Trước tiên nhìn thấy được Vịnh mặt trăng. Nước hồ xanh thẳm lẫn màu ngọc bích, lay động những cái bóng của bầu trời và rừng cây. Tĩnh mịch đến vô cùng. Ánh nắng rạng rỡ. Đầy ắp hoa dại khắp núi. Trong không gian thoảng mùi thơm cay cay của thực vật. Lúc vừa bước xuống xe, tim tôi tĩnh lặng.
Ở trong thôn nghỉ hè của Ca Na Tứ. Bên cạnh là khu nhà gỗ thấp lè tè của người dân tộc Thổ Oa. Vì trên đỉnh núi cao nên giá thực phẩm ở đây rất đắt. Phòng vệ sinh không có nước nóng, khi tắm phải dùng nước đun sôi. Trong vườn của khu nhà nghỉ vắt ngang một khe suối chảy từ trên đỉnh núi, nước trong và ngọt vô cùng, cứ róc rách tuôn xuống theo đường rãnh núi được làm từ những phiến đá. Buổi tối, nước lạnh buốt thấu xương. Buổi trưa có thể lấy để giặt giũ, phơi quần áo trên bãi cỏ. Trên thảm cỏ nở đầy bồ công anh và cúc dại.
Đêm, chúng tôi tới ngắm hồ Ca Na Tứ. Một con đường sỏi cát xuyên qua làng, men theo sơn cốc vươn dài về phương xa. Do chênh lệch về thời gian, lúc hơn mười giờ tối, ráng hoàng hôn trên núi cao mới dần dần nhạt màu. Thời tiết cũng lạnh dần. Dãy núi hùng vĩ bao quanh sừng sững đứng trong im lặng. Thỉnh thoảng có những đứa trẻ địa phương nước da ngăm đen cưỡi những con ngựa cao to phi lướt qua như bay, khuắng lên một trận bụi mù mịt. Con đường nhỏ sâu hút xuyên qua rừng cây đưa chúng tôi tới bên bờ hồ. Đường hầm được làm từ những mảnh gỗ ghép phản chiếu ánh sáng yếu ớt màu trắng. Chẳng có khách du lịch, chỉ có dăm chàng trai địa phương lái thuyền nhanh đang dựa lưng vào thành thuyền tán dóc. Hồ Ca Na Tứ nằm trên đỉnh núi cao, là giọt lệ tinh khiết của trái đất. Cảm giác mình đang run rẩy. Không biết có phải vì lạnh hay thấy bất lực trước sự vĩnh hằng trước mặt.
Ở Ca Na Tứ hai ngày hai đêm. Lúc nằm trong phòng nghỉ buổi tối, nhìn thấy trăng lên trên đỉnh núi đen sẫm ngoài cửa sổ. Lấp loé thứ ánh sáng nhợt nhạt. Làng bên đã vắng lặng từ lâu. Trong căn phòng gỗ chỉ có ánh lửa chợp chờn. Trên núi đã có điện nhưng phần lớn người dân tộc Duy không dùng đèn điện. Tiểu Long kể đàn ông ở đây tối nào cũng uống say. Lại rất bó hẹp, không thích giao tiếp với thế giới bên ngoài, cưới xin cũng chỉ trong đám người này. Vì thế hầu như không hứa hẹn tiền đồ gì. Tôi nhớ lại trên chặng đường từ hồ Ca Na Tứ quay về khách sạn gặp một đám đàn ông sửa đường vừa xong việc về nhà. Họ vừa đi vừa hát, trêu chọc nhau. Tiếng cười vui vẻ và thô lỗ. Thư giãn sau một ngày lao động vất vả. Họ không phải là lớp đàn ông trí thức trong những ga tàu điện ngầm ở Thượng Hải sau khi tan giờ làm, tay xách cặp, mặt đầy mệt mỏi và trĩu nặng. Cuộc sống của những người đàn ông ở đây cứ đơn giản ngày làm tối nghỉ như vậy.
Nhưng như thế có gì không tốt cơ chứ? Con người trên thế giới này có đủ cách sống và số phận khác nhau. Họ không thể lựa chọn được. Trên núi có trường tiểu học. Thảm cỏ tự nhiên được biến thành sân bóng. Có gian nhà gỗ thấp lè tè và tấm bảng đen to đùng. Giống hệt kiểu trường tiểu học mà tôi hằng tưởng tượng. Có thể dạy học và sống tĩnh lặng ở đây. Thật đáng tiếc, lũ trẻ chỉ học tiếng dân tộc Duy.
Leo núi là việc rất ưa thích. Chúng tôi ra đình ngắm cá ở bên hồ. Cả chặng đường ngập ánh trăng sáng rờ rỡ, hoa dại rung rinh, trèo đường đến nơi đã mệt đứt hơi. Không quên mang theo một chiếc túi to, nhặt hết vỏ chai nước khoáng vứt bên đường. Chàng trai đến từ Phúc Hải, hai cô gái Mông Cổ trên thảo nguyên được nghỉ học về nhà, người phụ nữ Mông Cổ bế con nhỏ, bà già dân tộc Duy Cáp Tát Khắc, cô gái dân tộc Duy Nhĩ. Tất cả đều không thu tiền. Chỉ cần nụ cười trên khuôn mặt chất phác, trầm lặng của họ. Không có gì đẹp hơn thế. Quan hệ giữa con người với con người có lúc chỉ đơn giản và ấm áp như vậy. Không nghi ngờ gì, họ đều là những người bạn đường xuất sắc.
Rời khỏi Ca Na Tứ, chúng tôi men theo hồ Cáp Ba xuống núi. Trên đường đi qua Khắc La Mã Y, Y Ninh. Tiết trời nóng hầm hập. Mọi người đều cố gắng kìm chế. Chỉ hy vọng dọc đường được uống sữa chua do thông Băng tự làm, sẽ mát thấu ruột.
Điều hoà trên xe bị hỏng. Âm thanh bị biến giọng. Khe cửa hở bị gió lùa. Bụi đường mù mịt. Trên chặng đường tới hồ thiên nga, lần đầu tiên tôi cảm nhận được những bực dọc đàn ông đường xóc. Hôm đó tôi rất mệt. Đêm thảo nguyên lạnh thấu xương. Mãi tới mười một giờ đêm, xe chúng tôi mới tới được trạm tiếp đón hồ Thiên Nga trên đỉnh núi. Nơi đó có nhà nghỉ bằng gỗ và nhà ăn. Không có vòi hoa sen, chỉ có thể đổ nước sôi vào chậu lau người.
Tiểu Long không ở cùng phòng với chúng tôi. Anh ta khăng khăng đòi dựng lều ngoài trời. Thế là chỉ còn lại tôi và Thụ. Tôi vội vã chụi tọt lên chiếc giường nhỏ chật hẹp. Chăn đệm dầy, mềm mại. Có thể nhìn thấy màn đêm xanh thẫm và ánh trăng tuôn như nước chảy qua khung cửa sổ tròn nhỏ trên vách. Lần đầu tiên được qua đêm trên thảo nguyên, tâm trạng cứ khác lạ. Tôi nghe thấy giường Thụ kêu cọt kẹt. Tôi hỏi, Thụ, anh ngủ chưa? Anh đáp, Chưa.
Căn phòng rất chật, tối om. Không gian toả hơi ấm. Chúng tôi tối ngày ở bên nhau đã khá lâu. Có những lúc xe lắc lư như điên, tay cũng chạm vào nhau trong chốc lát. Nhưng lại buông ra rất nhanh. Anh là một thanh niên sạch sẽ, hay ngượng. Rất rõ ràng. Về tình cảm, anh có tiêu chuẩn rất riêng của mình. Nhưng những đêm thảo nguyên như thế này là khác hẳn. Chúng tôi đang ở trên thảo nguyên bao la, tĩnh mịch. Chúng tôi cách thành phố và hiện thực rất xa vời. Tôi biết. Tôi biết đêm thế này, thú tính của chúng tôi sẽ vùng dậy đòi tự đàn ông. Thụ đang trên giường của anh. Tiếng của anh vẫn điềm tĩnh và trầm như thế. Anh nói, Kiều, anh muốn ôm em.
Trong đêm tối, cơ thể xa lạ ấm áp của Thụ bao trùm lấy tôi. Tôi ngửi thấy mùi vị lạ lẫm trên cổ anh. Mùi của người đàn ông sạch sẽ. Những mơn trớn của anh quyến rũ và mạnh mẽ đến bất ngờ. Một tuần trước, anh còn là một chàng trai phương Bắc sống cách tôi tới hơn một nghìn cây số. Chúng tôi không hề biết gì về lịch sử của nhau. Anh sinh trưởng, lớn lên, tốt nghiệp, làm việc ở đó... Tình yêu cố chấp của anh và lòng trung thành với Bắc Kinh. Nếu không có chuyến đi này, cả đời chúng tôi sẽ không bao giờ gặp nhau.
Nhưng đêm nay, chúng tôi ôm lấy nhau. Có lẽ vì màn đêm cô tịnh trên thảo nguyên, vì ánh trăng trong suốt và cái giá lạnh. Lý do có thể quá nhiều. Điều duy nhất không thể ngăn cản được là khoảnh khắc cọ xát da thịt. Anh không ngừng thầm thì, E có thích không? Tôi đáp, có, có, em thích. Do đè nén quá lâu mới được bùng nổ, tư thế của chúng tôi càng thêm điên cuồng. Khi nụ hôn của Thụ ngày càng nóng bỏng, tôi ngẩng đầu lên nói với anh. Thụ ơi, chúng ta không nên làm tình.
Anh nhìn tôi, nói. Ừ, Tôi trở dậy, đi tới chậu rửa mặt trong bóng tối. Trên người tôi dính đầy mồ hôi nhớm nháp. Tôi dùng nước lạnh sửa sạch người. Anh nói, Em bị cảm mất. Tôi đáp, Không sao. Tôi cảm thấy anh tựa vào giường ngắm thân hình trần trụi của tôi. Chúng tôi không trò chuyện. Tôi bò lên một cái giường trống khác. Bình tĩnh nằm xuống. Sờ soạng trong bóng tối, châm một điếu thuốc.
Anh nói. Không cần phải nghĩ xem em có yêu anh hay không. Không. Anh biết em không yêu.
Em không nghĩ gì cả. Em là đứa con gái không dễ yêu đàn ông.
Anh biết trong lòng em có một bóng tối rất sâu. Kiều, em có thể kể cho anh nghe không?
Em chỉ mắc bệnh đói khát thôi. Bệnh đói khát tình cảm. Đói khát da thịt. Vì không ai có thể hiểu cho em. Hoặc không ai có thể cho em nhiều như thế.
Anh im lặng, rồi nío, Anh muốn ôm em nữa, Kiều.
Không. Em mệt rồi.
Lại đây. Anh ra lệnh rất bình tĩnh.
Tôi đi tới. Anh lại ôm chầm lấy tôi. Cằm anh tỳ lên tóc tôi. Tôi nghe thấy tim anh nhảy nhót. Thật tuyệt. Thân hình băng giá của tôi lại run rẩy và tìm thấy yên bình dưới bàn tay ấm nóng của anh. Những cái vuốt ve dịu ngọt. Cơ thể như một đoá hoa bừng nở. Linh hồn như đứa trẻ được an ủi. Tôi rớt nước mắt. Chảy lên bờ môi anh.
Anh nói, Anh có thể lấy em, Kiều ạ. Hãy nhớ kỹ câu nói này của anh, anh muốn lấy em.
Chúng tôi đã trên đường quay về Ô Lỗ Mục Kỳ. Mảnh đất hoang vu, thành phố là châu lục xanh trên sa mạc. Buổi tối ra chợ vỉa hè ăn, ngôn ngữ nghe được phần lớn là tiếng dân tộc Duy. Phụ nữ dân tộc Duy đi tất dài, váy hoa lớn, bịt khăn trùm đầu, có nét dịu dàng và hoa lệ. Rất nóng. Nóng tới mức tưởng phát sôi lên sùng sục. Thế nhưng mọi người vẫn ăn từng bát lớn cay sè và ngập dầu mỡ. Được ăn thịt cừu xiên tuyệt diệu nhất. Từng miếng thịt cừu lớn được xuyên qua que sắt, thịt cừu đen tươi ngon nhưng không tanh. Tiểu Long nói với tôi, nơi đây đã thuộc vùng Nam Cương. Cuộc hành trình sắp kết thúc.
Suốt mấy ngày tôi không nói chuyện với Thụ. Tôi căm hận sự vô cảm của mình. Cứ ngỡ sẽ chấp nhận được cơ thể của anh theo lý trí phân tích anh là một người đàn ông sạch sẽ, có giáo dục, có thể đem lại sự ổn định và an toàn. Và anh cũng thích tôi. Thích thật lòng là chuyện rất xa xỉ, nhất là khi lại có thêm lời hứa chịu trách nhiệm. Trong thành phố đã quá nhiều tình cảm nồng ấm giả tạo, có thể tan bất kỳ lúcnào, lại tự cho mình là thông minh. Nhưng nhiều khi mềm yếu tới mức không thể nghi ngờ được.
Thứ mà tôi muốn là tình cảm ấm nóng, đầy đặn như chiếc chăn lông thiên nga. Quấn chặt lấy tôi. Nhấn chìm tôi. Nhưng liệu người đàn ông mà tôi vô tình gặp được trên chặng đường này có thể đem lại cho tôi những gì? Thậm chí anh không thể như Sâm, dừng một lát để xem bộ phim của tôi. Vì thời gian của tôi không nhiều. Chỉ có một đêm. Chúng tôi chỉ có thể cho nhau nhiều đến vậy.
Thụ luôn giữ được thái độ lãnh đạm nhất quán trước vẻ lạnh lùng và những cơn nóng giận bất thường của tôi. Anh nhìn tôi đặt vé máy bay về Thượng Hải, nhìn chúng tôi trong khách sạn ở Ô Long Mục Kỳ. Đêm cuối cùng, tôi xoay lưng về phía anh và thiếp đi rất nhanh. Không nói với anh một câu nào. Vé máy bay của tôi đúng tám giờ sáng. Tôi từ chối anh tiễn ra sân bay. Buổi trưa, anh ngồi tàu hoả về Bắc Kinh.
Hành lý đã thu dọn xong. Lúc hơn ba giờ sáng, tôi chợt tỉnh, nhìn thấy đèn ngủ bên cạnh giường vẫn sáng. Thụ vẫn thức. Tôi hỏi, Sao không ngủ? Anh đáp, Đau dạ dày quá. Nhưng không sao. Bệnh cũ ấy mà. Tôi nói, Xin lỗi. Anh nói, Anh hiểu. Em không muốn anh gần gũi với em.
Tôi tụt xuống, sang bên giường anh, ôm lấy anh. Anh ra sức ôm chặt tôi vào lòng, hôn lên môi tôi.
Anh rất buồn, Kiều ạ. Anh không biết mình có thể để mất em như vậy được không.
Chúng ta không thể nào ở bên nhau. Em không thể ở bên bất kỳ người nào khác.
Anh nâng tay tôi lên, dùng ngón tay vuốt ve vết sẹo trên cổ tay do dao cứa. Em không tốt với mình.
Tôi giật tay lại. Nói, nó chỉ là một vết sẹo mà thôi.
Thời gian ở bên nhau của chúng tôi cứ mất dần từng tí một. Lúc bảy giờ, tôi xuống nhà kêu xe ra sân bay. Trời đã chuyển sang trắng bạch. Không khí trên con đường tĩnh mịch rất mát mẻ. Thụ tiễn tôi tới cổng khách sạn. Đã có xe tắc xi đợi ở cổng. Tôi cho hành lý vào xe. Anh nhìn tôi. Cũng giống như cái đêm trên thảo nguyên, trong ánh trăng anh ngắm nhìn thân hình trần trụi của tôi khi tôi dùng nước lạnh rửa người. Ngón tay và ánh mắt của anh đều ấm áp. Nước mắt tôi đột ngột lại trào ra. Nhưng tôi không thể để anh nhìn thấy.
Chui tọt vào xe, vẫy tay chào anh qua lớp kính xe phía sau. Chiếc xe chạy rất nhanh. Đem theo tôi, rời xa cái thành phố mà có lẽ cả đời chỉ tới một lần này. Rời xa người đàn ông này. Trên đường phố chỉ còn gió trống trải.
Trên máy bay, tôi ngủ miết. Ngủ rất lâu. Lúc tỉnh dậy, nhìn thấy từng đám mây trắng ngoài cửa sổ. Lúc xuyên qua chúng, máy bay không ngừng lắc lư, những đám mây lập tức biến thành luồng khí mênh mang. Té ra chẳng có vật gì nguyên vẹn. Những biểu tượng nom bề ngoài hoành tráng thực chất đều trống rỗng. Chỉ có nỗi cô đơn của tôi là nặng trĩu. Dù có đang ở trên không trung với độ cao ba nghìn thước.
Thượng Hải oi bức và ẩm ướt. Một đợt nóng hầm hập bao trùm lên cả thành phố. Người nào cũng mong chờ bão về.
Tôi lại vùi đầu vào viết. Mãi tới hơn ba giờ sáng một ngày nào đó mới viết xong kết thúc của bộ phim. Tôi không thể làm được việc gì khác. Thậm chí không thể hồi tưởng. Không thể chờ đợi. Quá khứ và tương lai đều cự tuyệt tôi. Tôi chỉ có hiện tại.
Cảm thấy rất đói, định xuống dưới tới siêu thị mở suốt hai mươi tư giờ mua chút đồ ăn. Bên ngoài bỗng mưa to. Cuối cùng bão cũng chịu tới. Gió thổi sạch các đám mây trên trời. Mua xúc xích, sữa chua, một lon bia, gói hoành thánh và một tút thuốc lá Hồng Song Hỷ. Đầu đau như muốn vỡ tung.
Tiệm cắt tóc nhỏ bên cạnh siêu thị vẫn đang mở. Tôi xách đồ ăn tới gõ cửa, một cậu thanh niên trẻ ngoại tỉnh đi lại. Tóc nhuộm vàng bạch kim, mặc bộ đồ bó màu đen. Cậu ta đang xem ti vi. Trên đó đang chiếu một bộ phim cũ của Mỹ thập niên 60.
Tôi hỏi, Còn làm không?
Cậu ta gật đầu.
Tốt quá. Thế cho cắt tóc.
Cắt hẳn tóc dài?
Ừ.
Cậu ta giúp tôi quàng một tấm vải, trước tiên gội đầu. Tư thế thuần thục và im lặng. Cậu ta không tán phét, rất hợp ý tôi. Ánh mắt cậu ta nhìn vào tóc tôi. Tôi nhìn ti vi. Lúc mớ tóc dài rơi xuống đất, tim đột nhiên đau nhói. Đã có biết bao lần. Đã có biết bao bàn tay đàn ông vuốt ve chúng. Chúng đã từng được yêu thương. Và chúng cũng không hề khiếp sợ tình yêu.
Một tiếng sau, tôi đã có một mái tóc ngắn như một chú bé mười lăm tuổi. Đầu nhẹ hẳn. Cơn đau đầu cũng biến mất. Nhìn thấy gương mặt của mình trở nên thanh tú và gầy hẳn, cùng đôi mắt đặc biệt đen láy.
Bước lên cầu thang. Nghe thấy điện thoại reo. Là mã vùng Bắc Kinh. Tiếng Thụ ấm áp vang lên. Kiều phải không?
Tôi hỏi, Anh khoẻ không? Vừa dứt lời, tôi mới nhận thấy thật ra rất nhớ anh. Tôi có cảm giác sẽ rất khó gặp được một người đàn ông nào lý trí và sạch sẽ như vậy nữa. Anh khiến tôi có cảm giác an toàn. Mặc dù anh chỉ là một thành viên rất bình thường trong đám đàn ông Bắc Kinh. Quá bình thường. Tốt nghiệp đại học, một công việc vừa mới bắt đầu. Ưu điểm của anh đều là những đặc trưng của người bình thường.
Anh đáp, Rất khoẻ. Anh nhớ em, Kiều ạ.
Ừ. Em biết.
Sau khi về Thượng Hải, em làm gì?
Viết một tiểu thuyết điện ảnh. Sống.
Lần sau nếu định cứa tay mình, nhớ gọi điện cho anh. Anh sẽ đem lại cho em một cuộc sống hoàn toàn khác bây giờ.
Như thế nào chứ? Tôi ngồi xuống bậc thang tối tăm, nghiêng đầu cười với cái điện thoại.
Kết hôn sinh con. Chăm chỉ làm việc. Sống chân thực. Có một trái tim bình thường. Anh điềm tĩnh đáp.
Vậy thì sao nào?
Có lẽ sau khi thử em mới biết được thứ mình thực sự muốn là gì.
Tại sao cứ cố tìm cách thuyết phục em?
Vì anh tôn trọng từng câu mà mình đã nói. Cái đêm trên thảo nguyên, anh đã nhận lời với em.
Nhận lời lấy em ư?
Đúng vậy. Anh muốn lấy em.
Tôi hít một hơi sâu. Cảm thấy lòng thực chua xót. Nhớ tới Ben. Người đàn ông Đại Liên. Anh đã mang theo giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi và không hề quay lại. Anh đã cho tôi tự do hoàn toàn. Và cũng mang đi tất cả tự do của tôi. Chỉ vì anh nói với tôi, Em sẽk o đợi được người đó đâu.
Tôi nói, Em cắt tóc rồi, Thụ ạ. Có một số việc rất dễ bắt đầu lại, có thể biến những thứ phát sinh cắt trụi hẳn. Nhưng có một số việc lại không thể. Không còn cơ hội làm lại nữa rồi.
Chúng ta vẫn đều có cơ hội, Kiều ạ.
Thật không?
Thật.
Vậy chúng ta cứ chờ xem. Thời gian sẽ trả lời. Tôi tắt máy. Lúc đó, tôi đột nhiên nhớ tới hồ Ca Na Tứ trên đỉnh núi cao. Tôi thấy nó lạnh giá cô lặng trong bóng đêm. Nước hồ xanh ngắt. Sự vĩnh hằng trong khoảnh khắc.
Tôi đi vào nhà uống rượu. Uống rất nhiều. Khi có một người đàn ông bên cạnh, nước mắt còn có cảm giác đớn đau. Nhưng khi chỉ một mình, nước mắt chỉ còn là những dịch thể không mùi vị, không cảm xúc, cứ thế rớt xuống. Tôi thấy mình như say. Dần dần mắt không thể mở ra nổi. Tôi không rõ những người say tại sao không thể chết đi trong trạng thái này. Nó sẽ rất hạnh phúc. Vì tôi không hạnh phúc, vì vậy tôi vẫn chỉ có thể say lăn ra giường.