Trưa nay, cô một mình đến thư viện nhưng không vào phòng mà ngồi ở một góc cầu thang. Cô sợ sẽ gặp Dương trong đó rồi lại phải nói chuyện xã giao. Lúc này, đầu óc Quỳnh toàn là những ý nghĩ thương tổn. Gặp mấy người cùng hệ với Quốc, cô không sao chịu được.
Cô đang ngồi dựa đầu vào tường thì nghe tiếng chân đi trên lan can. Bản năng làm Quỳnh ngước lên. Người đó là Quốc. Anh có vẻ như tìm ai đó. Quỳnh vội đứng dậy định đi chỗ khác, nhưng Quốc đã thấy cô. Anh gọi giật:
- Quỳnh!
Anh nhảy xuống mấy bậc thang, đến đứng trước mặt cô, nhìn cô chăm chăm:
- Có chuyện gì vậy?
Quỳnh nhìn tránh đi chỗ khác:
- Đâu có chuyện gì đâu.
- Không có mà tự nhiên tránh mặt anh. Mấy ngày nay em đi suốt ngày. Nói đi, có chuyện gì vậy?
Thấy cô không trả lời, anh kéo mặt cô lên:
- Tối đó anh chờ em đến khuya, không đến thì cũng phải nói với anh chứ. Chuyện gì vậy?
Quỳnh né mặt qua một bên để tránh, cô nói mà vẫn không ngước lên:
- Em nghĩ gì đâu có quan trọng, điều quan trọng là không có em anh vẫn còn có nhiều thú vui khác, nhiều bạn bè khác. Nó đâu làm anh mất mát như em, sao anh nổi giận với em?
- Em nói vậy là sao?
- Em chỉ muốn chia tay và không khi nào gặp gỡ lén lút với anh nữa.
Quốc cau mày:
- Tại sao phải như vậy? Có chuyện gì rồi? Hôm đó anh đã nói thế nào, em không tin sao?
Quỳnh khẽ rùng mình:
- Em không sao tin nổi anh có thể gạt gẫm em nhẹ nhàng như vậy, hãy hỏi lại lương tâm anh đi.
Quốc nóng nảy:
- Đừng có quanh co nữa. Nói thẳng đi. Có chuyện gì rồi ? Nói đi.
Vừa nói, anh vừa lắc mạnh tay cô. Quỳnh né qua một bên:
- Em không trách anh hay đòi phải giải thích. Em chỉ nói điều này, Hồng Sương là bạn em, nếu anh thích nó thì đừng quan hệ với em, đừng để có ngày tụi em trở nên thù nghịch nhau. Học chung lớp mà phải đối nghịch, em nặng nề lắm.
Quốc đứng yên thật lâu, đôi mắt vẫn không rời khỏi mặt Quỳnh:
- Hồng Sương nói gì với em vậy?
- Nói trung thực những gì đã diễn ra giữa anh với nó. Nhưng như vậy cũng đủ để em hiểu rồi.
Cô bặm môi, chớp chớp mắt, cố không khóc:
- Bây giờ em có điều kiện để hiểu anh hơn. Và em nhận ra rằng trước đây em chẳng biết gì về anh cả. Cuộc sống riêng của anh ra sao, em hoàn toàn không biết. Em sợ anh lắm.
Quốc suy nghĩ một lát, rồi nói đơn giản:
- Tại anh vô tình đi chơi chung nhóm, thấy cô ta vui tính nên anh rủ đi chơi, chỉ có vậy thôi, cô ta nhiễu sự thì mai mốt anh không đi nữa.
- Như vậy, nếu có ai vui vẻ dễ thương thì anh lại rủ đi chơi chứ gì? Anh không nghĩ đi chơi như vậy có ý nghĩa gì sao?
- Đó là tại các cô ảo tưởng, rủ đi chơi đâu phải là đã yêu. Bạn em rắc rối quá thì thôi, anh không quen nữa, em chịu chưa?
Quỳnh ngồi phịch xuống chân cầu thang, nín lặng. cách nói chuyện của Quốc làm cô thất vọng mênh mông. Không biết bắt đầu từ đâu, giọng cô buồn buồn:
- Em quan niệm khác xa anh lắm. Em yêu người nào thì rạch ròi với người đó, chứ không nhập nhằng như anh. Có lẽ cuộc sống đối với anh là để tiêu khiển, anh có quá nhiều thứ, nên anh không thấy quý bất cứ cái gì.
- Ý em muốn nói là anh lăng nhăng?
- Không phải như vậy sao? Tại sao trên đời có những người như anh, em không hiểu được.
- Có phải vì chuyện đó mà mấy hôm nay em tránh anh không? Liệu làm như vậy thì giải quyết được cái gì?
Quỳnh không trả lời, cô hỏi thẳng lại:
- Ngoài Sương ra, anh còn đi chơi với ai nữa không? Nói thật với em đi.
Quốc hơi lúng túng một chút rồi nói lảng đi:
- Chuyện đó không quan trọng, em để ý làm gì? Này! Em ngồi ở đây làm sao mà học được.
- Khi đã tập trung được thì ngồi ở đâu cũng vậy thôi. Lúc này em chỉ muốn ở một mình. Anh chưa trả lời câu hỏi của em.
- Quỳnh này! Em nên bằng lòng với những gì anh cho em, đừng quản lý anh quá. Được không?
Quỳnh phản kháng ngay:
- Em có quyền biết mấy chuyện đó, để em bảo vệ em.
- Anh không hại em cái gì hết. Đừng nói như vậy.
- Anh không hại em, nhưng anh làm cho em đau khổ. Em đâu có tội gì mà phải chịu như vậy. Em chỉ muốn chia tay với anh thôi, anh thì có nhiều thứ quá rồi, không có em, anh không mất gì đâu.
Quốc cau mặt nhìn cô chứ không nói. Quỳnh cúi xuống gom tập vở lại, lẳng lặng đi lên cầu thang. Cô không để ý một người đang đứng ở phía hàng cột, nãy giờ vẫn lặng lẽ theo dõi cử chỉ của cô và Quốc. Đó là Dương.
- Xin chào! - Anh ta lên tiếng khi Quỳnh đi đến gần.
Quỳnh quay lại, đôi mắt cô lóe lên chút ngạc nhiên khi thấy anh ta. Cô khẽ gật đầu chào lại với nụ cười gượng. Rồi đi dọc trên hành lang, cô buồn quá, nên không để ý cặp mắt rất lạ của Dương khi nhìn cô. Rồi lại nhìn xuống phía dưới cầu thang, nơi Quốc vẫn còn đứng yên chán nản.
Quỳnh đi đến cuối hành lang. Cô lưỡng lự một chút, rồi quyết định về nhà. Những chuyện tình cảm rối rắm thế này, cứ làm người ta bồn chồn khổ sở. Tâm trạng đó lúc nào cũng tạo cho cô vẻ buồn bã cô đơn. Chuyện của cô và Quốc cứ ở tình trạng lập lờ. Mấy ngày sau đó ngôi nhà lớn ồn ào hẳn lên, vì ông bà chủ có anh em nước ngoài về. Quỳnh bận rộn giúp mẹ nấu nướng phục vụ khách. Hầu như cô gặp Quốc mỗi ngày, nhưng không ai nhìn đến ai. Cô giữ đúng thái độ của một người giúp việc với ông chủ. Quốc cũng không có cử chỉ nào khác lạ với cô.
Tuần lễ đầu tiên, hầu như ngày nào cũng tiệc tùng, Quốc phải đi theo mấy bà dì thăm bà con. Quỳnh thì bận tối mặt trong bếp. Cô không có thời gian để buồn chuyện của mình.
Tối nay nhà lại có tiệc. Dì Phượng bận lo bày trí ngoài bàn ăn. Quốc lén nhanh xuống bếp, dúi mảnh giấy vào tay Quỳnh rồi đi lên. Quỳnh lặng lẽ mở ra đọc. Quốc hẹn với cô chín giờ tối. Cô ném mảnh giấy vào bếp lửa, nét mặt vẫn ủ dột như mọi ngày, mọi lúc.
Chợt có tiếng gọi ở phòng khách, Quỳnh chạy lên. Bà Nghị đang ngồi với mấy người khác mới tới. Giọng bà ngọt ngào:
- Con pha nước cho bác nhé. Lấy trà đi con.
- Dạ.
Quỳnh quay xuống bếp, hối hả soạn bộ tách pha trà vừa lo bàn tiệc, vừa phục vụ khách mới. Chạy tới chạy lui mệt phờ cả ngưòi. Khi cô mang khay đặt xuống bàn, cô chợt để ý cô gái khoảng trang lứa với mình. Cô ta xinh đẹp và ăn mặc đúng mốt, có vẻ hơi trịnh trọng so với một cuộc viếng thăm bình thường. Quỳnh chợt nghe buồn mơ hồ.
Cô vào bếp, thẫn thờ đặt chiếc khay xuống bàn, lòng tự hỏi cô gái kia có liên quan đến Quốc không. Có lẽ quá hiểu tính Quốc, nên bất cứ cô gái nào đến nhà, cô đều thấy bất an.
Đến lúc dọn trái cây lên bàn ăn, Quỳnh mới biết gia đình cô gái đó ở lại dự tiệc. Cô ta được xếp ngồi bên cạnh Quốc. Khi thấy Quỳnh đặt đĩa trái cây xuống bàn, Quốc ý tứ im lặng, như không muốn Quỳnh nghe cách nói chuyện của anh và cô gái.
Đến 9 giờ, Quỳnh còn đứng trong bếp giúp mẹ rửa chén, khách đã về. Cô biết giờ này Quốc đang ngồi chờ cô ở quán. Lòng cô đầy bồn chồn dằn xé. Có lúc cô bỏ chiếc dĩa đang rửa xuống, muốn bỏ ngay đến đó, nhưng rồi cô dằn lòng lại, tiếp tục rửa một cách máy móc.
Đứng bên cạnh Quỳnh, dì Phượng cũng có vẻ trầm lặng, hai mẹ con cùng làm một việc. Nhưng không ai nói chuyện với ai, khi nghiêng người qua rót thêm nước rửa, Quỳnh thấy nước mắt mẹ chảy xuống mặt. Cô sững sờ đứng im một lúc, rồi khẽ hỏi:
- Mẹ sao vậy? Mẹ gặp chuyện gì à?
- Không có đâu con. Mẹ nhớ tới ba nên buồn một chút.
Quỳnh mơ hồ cảm thấy mẹ nói không thật. Nhưng biết bà không nói ra nên cô lại thôi. Đời mẹ và cô buồn quá. Luôn ở dưới những gì lẽ ra đáng được có. Bất giác, cô tự hỏi: Liệu mẹ con cô còn phải làm người ở đến bao giờ?
Dọn rửa xong thì đã khuya, Quỳnh mở cửa sau, định đi về phòng, nhưng bước chân cứ đi cô đi ra phía trước. Cô đứng nép dưới giàn hoa giấy, ngước nhìn lên phòng Quốc. Trên phòng đèn còn sáng, Quốc đứng ngoài ban công. Anh nhìn xuống và thấy Quỳnh. Hình như anh định xuống, nhưng rồi quay lại chỗ cũ đứng. Quỳnh bèn rời chỗ, lặng lẽ đi xuống sân sau.
***
Trưa thứ bảy, Quỳnh lang thang một mình ngoài phố. Cô rẽ vào hiệu sách, đi vẩn vơ qua các quầy tìm vài quyển truyện. Khi cô định lên tầng trên thì gặp Minh Thùy đi xuống. Cô nàng cũng đi một mình. Gặp Quỳnh, cô nàng có vẻ mừng:
- Quỳnh đi đâu vậy?
- Mình đi mua sách, Thùy cũng đi một mình à?
- Ừ, trưa buồn quá, không biết rủ ai đi chơi, vô đây xem có gì mới không?
- Thùy mà không biết rủ ai à?
Minh Thùy lắc đầu:
- Nhiều lúc tự nhiên thấy bạn để rủ đi phố không phù hợp, cũng không biết nói sao nữa.
Cô chợt kéo tay Quỳnh đi trở xuống:
- Này! Đi với mình đến chỗ này đi.
- Đi đâu?
Thùy không trả lời, mãi đến lúc ra đứng ngoài cửa, cô mới bối rối:
- Mình muốn đến chỗ anh Dương, nhưng đi một mình kỳ quá, mình quê lắm.
Quỳnh ngạc nhiên thật sự trước vẻ bẽn lẽn là lạ ấy.
- Sao vậy? Hai người quen nhau như vậy, Thùy đến tìm ảnh là thường mà.
- Biết là vậy, nhưng chỗ đó toàn là con trai, với lại mình đã tìm ảnh vài lần rồi, đi một mình ngượng lắm.
Quỳnh còn đang ngần ngừ thì Thùy nói như nài nỉ:
- Đi với mình đi mà. Anh Dương cũng là bạn anh Quốc, đâu có gì mà Quỳnh ngại.
- Thôi được. Nhưng đến đó rồi mình không ở lại đâu nhé. Có gì mình sẽ về trước à.
Thùy nói một tràng:
- Thank you. Thank you. Mai mốt mình sẽ đãi Quỳnh kem hay chè tùy Quỳnh chọn. Hai đứa đi chung xe nhé?
- Ừ.
Thùy đưa Quỳnh đến một quán nước. Trong khi cô gửi xe, Quỳnh đứng tò mò nhìn vào trong. Cửa kính tối quá, nên cô không quan sát rõ bên trong, chỉ thấy những người đi qua lại không rõ mặt.
Thùy đẩy cửa kính, kéo tay Quỳnh đi vào. Nhưng cô không tìm bàn ngồi, mà đi thẳng lên tầng trên. Trên đó là phòng chơi bida. Phía góc trong có bàn nước và mấy chiếc ghế nệm dài. Quỳnh tò mò nhìn về phía đó, cô thấy một tên trai nằm dài trên ghế hút thuốc. Có lẽ hắn xem đây là nhà hắn, nên rất tự nhiên. Tự nhiên Quỳnh chùn chân lại:
- Về thôi, Thùy ơi. Ở đây đông quá.
Nhưng Thùy vẫn kéo cô đi:
- Không sao đâu. Đã tới rồi không lẽ bỏ về. Kỳ lắm.
Sự có mặt của hai cô gái làm đám con trai trong phòng quay lại nhìn. Không phải họ lạ vì chưa từng có con gái vào đây, mà vì cử chỉ rụt rè khác lạ của Quỳnh.
Quỳnh không biết Quốc có mặt ở đây, anh đứng quay lưng, khom người xuống thục trái banh nên anh không thấy cô. Cô theo Thùy đến phía bàn nước và cô ngỡ ngàng vì Sương cũng ngồi ở đó.
Sương mừng tíu tít khi có thêm hai cô bạn đồng minh. Nãy giờ ngồi một mình chờ Quốc cô hơi buồn và ngượng ngượng. Cô hất mặt về phía ngoài:
- Thùy thấy anh Dương chưa? Ảnh kìa.
Thùy ngồi xuống, ngó ra phía đó rồi quay lại cười với Sương:
- Ngồi đây chờ cũng được.
Cô quay qua cô tiếp viên gọi nước, rồi nhịp tay trên mặt bàn, vui vẻ xem mấy người kia chơi bida. Quỳnh ngồi im. Sự có mặt của Sương ở đây làm cô bị choáng. Thì ra Quốc vẫn cứ lừa dối. Ý nghĩ đó làm cô vừa đau khổ, vừa hận anh ta. Và cô không biết dáng điệu của mình trông như người sắp bị treo cổ.
Thấy Quỳnh ảo não, Sương hiểu theo cách của cô, cô nghiêng người qua Quỳnh, cười thông cảm:
- Ở đây là vậy đó. Lúc mới tới mình cũng sợ lắm, nhưng bây giờ thì hết rồi. Bộ anh Quốc không đưa Quỳnh tới đây lần nào hả?
- Ừ. Vậy… vậy Sương hay tới đây lắm hả?
- Không. Mới vài lần hà.
- Mấy hôm nay hai người có đi chơi không?
- Mới đi hôm thứ bảy, ảnh không có kể cho Quỳnh hả?
- Chuyện của ảnh mình ít hỏi lắm.
“Vậy là trong lúc nhà có khách, anh ấy vẫn tranh thủ đi chơi”, Quỳnh nghĩ thầm một cách đau đớn. Giờ thì cô không hối hận vì hôm ấy không ra chỗ hẹn.
Quốc và Dương gác cây cơ rồi đi về góc phòng. Quỳnh không để ý Dương, cô nhìn Quốc chăm chăm. Anh bất ngờ và bối rối khi thấy cô ngồi đó, vẻ mặt anh hơi thiếu tự nhiên. Nhưng rồi anh lập tức mỉm cười như không có gì lạ.
- Các cô đến lúc nào vậy? Ba cô hẹn nhau tới đây à?
Sương nhanh nhảu trả lời:
- Em tới trước, Thùy và Quỳnh tới sau.
Dương kéo ghế ngồi xuống cạnh Thùy. Vô tình Quốc phải ngồi xuống cạnh Sương. Anh thoáng nhìn Quỳnh với một chút ngần ngại. Còn cô thì vội cúi xuống ly nước như tránh né.
Bốn người nói chuyện với nhau, chỉ riêng Quỳnh vẫn nín lặng. Dương mấy lần kín đáo nhìn cô, anh nói chuyện nhưng vẫn ngầm theo dõi cử chỉ khác lạ của Quỳnh. Và sau mỗi lần nhìn, đôi mắt anh ta nheo lại một cách khó hiểu.
Không phải chỉ mình Dương, mà ai cũng nhận ra sự im lặng cách biệt của Quỳnh. Thùy nghĩ đó là tại cô, nên cô bèn nói khác đi:
- Quỳnh không chịu tới đây, tại em kéo đi đó. Anh Quốc này tệ thật, làm anh gì mà không quan tâm gì tới em gái hết.
- Anh không quan tâm gì nhỉ?
- Chứ gì nữa. Anh thì đi chơi tá lả, còn Quỳnh thì không biết gì hết. Trong lớp em, Quỳnh là đứa hiền nhất, không biết chỗ nào để đi chơi cả.
Dương chợt châm vô một câu:
- Có những chuyện cần phải giấu, để em gái biết làm gì. Có những em gái không nên biết chuyện của anh trai.
Không hiểu anh ta nói gì. Ba cô gái ngơ ngác nhìn anh ta. Nhưng Quốc thì nghiêm mặt lại, bực dọc ngấm ngầm. Dương tỉnh bơ nói tiếp:
- Anh thấy Thùy không nên đưa Quỳnh tới đây. Còn em thì cũng không muốn tới, đúng không Quỳnh? Tới mấy chỗ này em sẽ buồn thêm.
Thùy vô tư phản đối:
- Sao lại buồn? Ở đây tuy ít con gái nhưng cũng vui. Với lại, có anh Quốc ở đây, nó sợ gì. Không có gì mà buồn, đúng không Quỳnh?
Dương chợt cười lớn, làm Thùy phải kéo tay anh:
- Anh cười cái gì vậy?
- Không có gì.
Vẻ mặt anh chợt lầm lầm, thay đổi hẳn. Anh ta chợt đứng dậy, xô ghế qua một bên.
- Anh muốn chơi vài bàn, em ngồi đây chơi đi - Anh ta đi vài bước, rồi chợt quay lại - À, nếu thấy chán thì em cứ về, đừng chờ anh.
Thùy nhăn mặt:
- Lại chơi nữa rồi, chán thật.
Sương quay qua Quốc:
- Anh có muốn qua đó chơi không? Đừng mà. Ngồi đây với em đi.
Quốc nghiêng người tới, rút điếu thuốc trên bàn, điệu bộ thong thả:
- Ngồi đây với các cô vui hơn.
Thùy nhăn nhó:
- Anh Quốc ga lăng với Sương chứ không như anh Dương đã biết mình tới đây mà còn mê chơi, chán ghê.
Quốc chợt cười khan, nhưng không nói gì. Cử chỉ của anh cũng có cái gì đó ngấm ngầm, giống như Dương lúc nãy. Anh làm mọi người cũng không hiểu gì luôn.
Quỳnh chợt đứng dậy:
- Thùy với Sương ở lại, mình về trước nghe.
Cô bước ra khỏi bàn. Quốc lập tức đứng lên:
- Chờ chút đi Quỳnh để anh hỏi vài chuyện.
Anh đi theo cô ra ngoài. Hai cô gái không để ý thái độ của anh, nhưng ở phía bàn bida, Dương chống tay tì người lên thành bàn, cười khẩy nhìn theo hai người.
Quốc đợi đi ra chỗ khuất cánh cửa, anh kéo Quỳnh về phía ban công:
- Mình nói chuyện một chút đi. Ở đây cũng tốt hơn là ra quán. Em tới đây chi vậy? Kiểm tra anh phải không?
Quỳnh nghiêm mặt:
- Em không biết anh ở đây, chỉ vô tình đi theo Thùy. Nhưng như vậy hóa ra hay cho em, vì nó giúp em sáng suốt hơn.
- Sáng suốt để chia tay với anh chứ gì?
- Vâng - Cô hé môi cười buồn rầu - Trước đây, em chỉ nghĩ điều ngăn trở giữa anh và em là địa vị xã hội. Nhưng bây giờ em nhận ra rằng cái đó không đáng sợ bằng tính tham lam của anh.
Quốc cau mày:
- Cái gì tham lam?
- Anh yêu em, nhưng lại muốn quen với những ai mà anh vừa mắt, thế không tham lam sao?
Quốc nhún vai:
- Nếu em là vợ ai đó, người đó sẽ khổ vì sự nghi ngờ của em.
Quỳnh công phẫn:
- Anh luôn dùng thái độ đó để dập tắt sự phản kháng của em sao?
Quốc im lìm nhìn cô, không nói gì, Quỳnh đứng lùi lại phía sau, giọng cô run run:
- Anh bảo yêu em, nhưng chưa bao giờ có trách nhiệm với tình yêu. Khi ở nhà, em lúc nào cũng phải giữ vai người ở, lúc nào cũng mặc cảm vì địa vị chủ tớ. Còn khi ra ngoài, em phải lo sợ bị phản bội. Có khi nào anh hiểu được cái khổ của em không?
- Hoàn cảnh của hai đứa không giống người ta, em phải hiểu điều đó chứ.
- Em hiểu, nhưng lòng tự trọng không cho phép em chấp nhận.
- Vậy em muốn gì?
- Em muốn rút lui, điều đó khó khăn vô cùng, cho nên anh hãy giúp em đi.
- Giúp bằng cách nào?
- Đừng níu kéo em nữa. Anh hãy tiến hẳn tới với Hồng Sương đi. Em hứa là sẽ không nói gì với nó đâu.
Quốc nghiến răng:
- Nhưng anh yêu em chứ không phải yêu cô ta.
- Nếu yêu em thì anh phải dứt khoát với mấy người kia và chỉ có mình em thôi. Anh làm được điều đó không?
- Anh hứa.
- Lần trước anh cũng hứa, nhưng vẫn tiếp tục đi chơi riêng, em không thể tin anh nữa.
Quốc chắc chắn:
- Sẽ không có chuyện đó nữa đâu. Tin anh đi.
Anh kéo tay Quỳnh, đặt trên chân mình bóp nhẹ:
- Anh không thể chia tay với em, mình đã thử một lần rồi. Mấy ngày đó, anh cảm thấy rất buồn, anh biết em cũng vậy, vậy thì tại sao hai đứa lại làm khổ nhau. Từ đây về sau đừng tránh mặt anh nữa nghe em.
- Không. Em không thể tiếp tục sống thế này nữa. Em…
Quốc ngắt lời:
- Rồi tình trạng này sẽ chấm dứt, chờ anh ra trường rồi, mình sẽ công bố với gia đình, em không kiên nhẫn được sao?
Quỳnh nói một cách yếu đuối:
- Em tự hỏi anh có yêu em như em tưởng không? Em cảm thấy anh có trách nhiệm như người khác, có lẽ anh và em phải xa nhau một thời gian để kiểm tra lại mình.
- Em muốn kiểm tra cái gì?
- Về phía anh thì anh cần xác định anh yêu hay chỉ thích em. Còn em thì thử xem em có chịu đựng nổi kiểu tình cảm của mình không. Lúc đó mình sẽ quyết định chín chắn hơn.
Quốc không trả lời, anh chợt kéo Quỳnh vào phía trong, đẩy cô vào tường định hôn nhưng Quỳnh đã bặm môi lại:
- Em không thể.
- Em không thấy nhớ anh sao?
- Em nhớ anh nhưng thấy đau khổ nhiều hơn là cách nhớ thường tình.
Quốc để mặc cô đứng đó, anh đi ra phía cửa, nhìn ra ngoài. Anh nói mà vẫn quay lưng về phía cô:
- Tại sao em làm khổ anh hoài vậy? Nay đòi chia tay, mai đòi chia tay, anh làm sao nhiệt tình với em cho nổi.
- Vậy thì...
Quốc quay phắt lại, cắt ngang:
- Vậy thì mình càng phải bỏ nhau chứ gì? Em muốn nói vậy chứ gì?
- Em thấy đó là cách tốt nhất để tránh đau khổ cho cả hai.
- Không bao giờ. Vậy còn anh thì sao? Em có nghĩ nếu mất em, anh sẽ đau khổ không?
- Anh sẽ buồn một thời gian rồi thôi. Xung quanh anh có nhiều người chứ không như em.
- Nhưng anh chỉ yêu duy nhất mình em.
- Em không tin.
- Thôi được, tùy em. Chia tay thì chia, em đâu phải là con gái duy nhất trên đời này, còn vô số người để yêu đó Quỳnh.
Quốc bỏ đi vào phong bida. Quỳnh đứng lặng dựa vào tường. Cô chợt nhắm mắt, nước mắt rơi giọt xuống mặt.
Chợt cảm giác có ai lau mặt mình, làm Quỳnh mở choàng mắt. Dương đang đứng trước mặt cô, khác với thái độ châm chọc khó chịu lúc nãy, vẻ mặt anh đầy thông cảm, trìu mến.
- Đừng khóc, can đảm lên đi Quỳnh.
Quỳnh quẹt vội mắt, giọng cô có vẻ thảng thốt:
- Sao anh lại ở đây? Anh biết gì mà nói vậy? Có phải anh đã nghe chuyện của em không?
- Em với Quốc không phải là bà con phải không? Nói thật đi.
Quỳnh nhìn sững anh lắp bắp:
- Sao anh biết?
- Nhưng có đúng vậy không? Anh muốn nghe chính Quỳnh khẳng định.
Vẻ mặt Quỳnh thay đổi hẳn. Từ cảm giác ngạc nhiên cô chuyển qua lo sợ:
- Anh đã biết rồi, xin anh đừng nói với ai.
- Tại sao?
- Em không muốn mọi người biết, nhiều người biết thì sẽ đến tai gia đình anh ấy.
- Vậy thì sao?
- Không thể được. Anh ấy có địa vị xã hội, còn em thì ngược lại, anh ấy sợ mất thể diện.
Dương cười khẩy:
- Yêu một người mà từ chối thân phận của người đó à? Vậy có đúng là tình yêu không?
- Em…
- Em trả lời đi.
Quỳnh chợt ngẩng lên, lắc đầu:
- Anh đã lỡ biết rồi, xin anh đừng nói với ai. Như vậy em cám ơn lắm.
Dương khoanh tay trước ngực, gật gù:
- Em muốn anh giữ bí mật cho em, đồng thời đừng can thiệp vào chuyện của em chứ gì? không được, đừng điều khiển anh theo ý muốn của em.
Quỳnh ngỡ ngàng nhìn anh, vẻ mặt cô trông ngơ ngác, ngây thơ như đứa trẻ. Dương nhìn cô khá lâu rồi lại dịu giọng:
- Anh thấy bất mãn cho em, nó không xứng đáng để em để em khổ, dừng lại ở đây sẽ tốt cho em hơn.
Từ nãy giờ, Quỳnh rất ngạc nhiên về thái độ quan tâm của Dương. Cô thấy sợ nhiều hơn là cảm động. Cô chợt nhớ Thùy và mọi người còn ở trong kia. Tự nhiên cô tìm cách tránh né:
- Đến giờ em phải về rồi, xin phép anh.
Dương không trả lời cũng không tránh đường, chỉ im lặng nhìn cô. Cặp mắt gườm gườm của anh ta làm Quỳnh sợ. Cô dè dặt đi qua mặt anh ta, rồi xuống cầu thang. Cô không quay lên nhìn, nhưng vẫn có cảm giác đôi mắt anh ta dán vào cô, theo mỗi bước đi.
***
Về nhà, Quỳnh ngồi bó gối trên giường, tự hỏi chuyện gì xảy ra cho mình. Tại sao Dương nghe lén chuyện của cô và lại ngang nhiên xen vào chuyện cô dứt khoát. Và điều làm cô khó hiểu nhất là thái độ gườm gườm của anh ta khi cô né tránh.
Cô đã trải qua một ngày nhiều sự cố quá, điều đó làm cô thấy sợ hãi. Bỗng nhiên cô lại nghĩ đến bạn bè mình, nghĩ đến Thùy. Mọi người thật diễm phúc khi sống trong gia đình bình thường, có một tình yêu bình thường. Cô ao ước mình được, dù chỉ một nửa hạnh phúc của bạn bè.