Trong khi gió ngàn gào rít thảm thiết trên các ngọn thông, Kazan dò dẫm tiến bước vào rừng sâu huyền bí. Khi nghĩ là đã nằm ngoài tầm nhìn của mọi người, nó nép mình trong bụi rậm, không xa chỗ cắm trại. Nó nhìn rất lâu căn lều của vợ chồng Thorpe, nơi vừa xảy ra những sự việc khủng khiếp... Mắt nó long lên vằn máu. Người đàn ông, chủ nó, ra khỏi lều ba lần và gọi rất to tên nó: - Kazan! Kazan! Lần nào Isabelle cũng đứng bên cạnh chồng... Bỗng nhiên, đến lượt mình nàng cất tiếng gọi: - Kazan! Ka-aa-zan!.Trong nó, phần chó chứ không phải phần sói, run rẩy sung sướng khi nghe tiếng nàng và nó suýt lao bổ về phía nàng, uốn lưng xuống trước nguy cơ đón nhận những trận đòn. Tuy nhiên, cuối cùng, nỗi sợ hãi cái dùi gỗ lại mạnh hơn và nó không nhúc nhích, nó đứng lặng hàng giờ tại chỗ nấp cho đến khi nơi đóng trại yên tĩnh trở lại, khi mà bóng dáng những người chủ đã biến mất và ngọn lửa đã tắt ngấm. Thế là, hết sức thận trọng, nó ra khỏi bóng tối, bò sát mặt đất, tiến đến gần đống lửa đã tắt, sau đó đến chiếc xe kéo nơi để hành lý. Phía bên kia, dưới bóng cây, một cái chăn đậy kín xác kẻ đã bị nó cắn chết... Thorpe đã lôi cái xác ra tận đấy. Kazan nằm duỗi dài, mũi gác lên chân trước, cạnh những mẩu than cuối cùng còn hơi ấm, nó nhìn đăm đăm về phía cửa ra vào khép kín của căn lều. Nó muốn thức, canh chừng chung quanh, sẵn sàng lẩn vào rừng khi nghe thấy tiếng động đầu tiên của chủ. Hơi ấm dễ chịu tỏa ra từ đống than hồng khiến nó hai hay ba lần nhắm mắt, nó cố gắng canh gác, nhưng dần dần nó chỉ hé mi mắt, sau đó nó ngủ mê mệt. Nó rên khe khẽ trong giấc ngủ, những cái co giật nhẹ, căng thẳng làm rung chuyển những cơ bắp tuyệt đẹp từ chân đến vai nó, và những cơn giật mình thảng thốt chạy dọc suốt sống lưng màu hoe đỏ. Giá như Thorpe nhìn thấy nó lúc này, anh sẽ hiểu rằng con chó của mình đang chìm trong giấc mơ. Và Isabelle, với mái đầu vàng óng ngả sát ngực chồng mình, Isabelle mà thân hình đang run rẩy, chắc không khó khăn mấy để đoán được Kazan đang mơ gì. Nó mơ thấy mình vừa kéo căng dây xích, vừa sủa vang và trong sự yên lặng của nơi đóng trại, hai hàm răng nó bập vào nhau lách cách như hai chiếc phách bằng thép mạnh đến nỗi nó giật mình tỉnh giấc... Nó nhanh chóng nhổm dậy, lông sống lưng dựng đứng và nó nhếch mép nhe những chiếc nanh trắng như lưỡi dao ngà. Đến lúc rồi! Có người động đậy trong lều. Chủ nó đã dậy rồi. Giờ đây anh đang bước ra khỏi lều. Và trong ánh ban mai, Kazan nhìn thấy khẩu súng trên tay anh... Một lát sau, thiếu phụ cũng xuất hiện; nàng nắm cánh tay chồng. Họ cùng nhìn về phía cái xác dưới tấm chăn. Isabelle nói điều gì đó với chồng và anh bỗng vươn thẳng người, ngửa đầu cất tiếng hú:.- Hú... ú... ú! Kazan! Con chó, từ chỗ nấp của mình run bắn lên. ông chủ đang ra sức dỗ dành nó... Nhưng anh lại cầm một cái vật khạc ra chết chóc kia. - Kazan! Ka-a-a-a-zan! Con chó lặng lẽ tiến xa cái cây đang che khuất nó vì nó biết rằng khoảng cách không nghĩa lý gì với cái thứ dụng cụ giết chóc mà Thorpe đang cầm trên tay... Nó đưa mắt nhìn lần cuối hai người và khe khẽ rên, trong khoảnh khắc nó nhìn thấy Isabelle, một niềm tiếc nuối lớn lao lướt qua đôi mắt đỏ của nó. Nó hiểu rằng nó đang rời xa nàng mãi mãi và một nỗi đau chưa từng biết se thắt trái tim nó - một nỗi đau không dính dáng gì đến gậy gộc hay roi da, cũng không liên quan đến cái lạnh hay đói, nhưng nỗi đau ấy khiến nó muốn hú lên với bầu trời mênh mông mờ xám nỗi cô đơn của mình. Trong khi đó, trong căn lều, Isabelle run run nói thì thầm: - Nó đi rồi... - Phải. - Chồng nàng hơi xúc động đáp lại. - Em có lý, chắc nó đã trốn đi rồi. Nó đã đoán biết được tính cách của Mc Cready còn anh lại không ngờ. Anh có thể tự nguyện mất nhiều thứ... mất một năm tuổi thọ của anh... để giá như anh đừng đánh nó hôm qua... Nó sẽ không quay về nữa đâu. Ngón tay Isabelle bấu chặt vào cánh tay chồng. - Dĩ nhiên là nó sẽ quay lại! - Nàng thốt lên. - Nó không bỏ em đâu! Nó yêu em dù nó là một con vật hoang dã... Và nó biết là cả em nữa, em cũng yêu nó. Em nói với anh rằng chúng ta sẽ gặp lại nó... - Chờ một chút! Hãy lắng nghe! - Thorpe ngắt lời nàng. Từ rừng sâu, một tiếng rống dài thảm thiết, chứa đựng bao buồn phiền vang lên, đó là lời chào vĩnh biệt của con chó với cô chủ... Sau đó, dù vẫn đau buồn, Kazan bắt đầu cảm thấy thích thú sự tự do... Dầu sao, ở đây không có gậy gộc, roi da, không có những con người thú vật mà nó đã e sợ rồi hận thù. Nó chưa từng.biết đến sự tử tế ở họ, và tình thương yêu thì còn ít hơn thế nữa, cho đến cái đêm mà thiếu phụ đã đặt bàn tay bé nhỏ dịu dàng, ấm áp của mình lên đầu nó, cái đêm mà nàng áp mặt mình vào mõm nó mặc cho anh chồng kêu la hoảng sợ. Và hôm nay, một gã đàn ông đã khiến nó phải rời xa nàng, xa bàn tay duy nhất chưa từng vung lên gậy gộc hay roi da! Vừa đều đều cất bước tiến vào rừng sâu, nó vừa gầm gừ khi nhớ lại chuyện đó. Trời bắt đầu hửng sáng khi nó đến bên bờ một đầm lầy. Nơi nó dừng chân yên lặng đến tuyệt vời. Đầm lầy trải ra trong một vùng trũng, giữa hai ngọn đồi, sườn đồi, tùng bách mọc dày đặc. Trên mặt đất hầu như không có tuyết và cây cối um tùm đến nỗi cảnh vật chìm đắm trong ánh sáng lờ mờ như ở buổi chiều tà. Kazan bắt đầu cảm thấy đói và thiếu vắng những người bạn đồng hành. Trong nó, phần sói và chó đều lên tiếng đòi ăn nhưng chỉ riêng phần chó muốn gặp lại đồng loại. May mắn thay, dòng máu sói có khả năng đáp ứng được hai mong muốn này. Phần sói nhắn nhủ với nó rằng nó có những người anh em ở trong thế giới tĩnh lặng này và muốn tìm thấy chúng, chỉ cần ngồi phệt xuống và rống vang nỗi cô đơn của mình. Đã nhiều lần, nó cảm thấy có một cái gì đó đang rung lên trong lồng ngực, rồi dâng lên cuống họng để kết thúc bằng tiếng rên... Đó là tiếng rống của loài sói - nhưng hãy còn lưỡng lự. Vấn đề thức ăn, nó giải quyết dễ dàng hơn. Vào khoảng giữa trưa, nó dồn được một con thỏ trắng to vào gốc cây khô và cắn chết. Thịt nóng, máu tươi ngon hơn món cá đông lạnh, cám và thịt mỡ, thức ăn thường ngày của nó khi ở với con người, và niềm thích thú lại mang đến cho nó niềm tin. Ngày hôm đó, nó gặp rất nhiều dấu chân trong tuyết, nó đánh hơi ra mùi của hươu, nai và mèo rừng. Nó cũng lần theo được vết của con cáo và nhờ đó, nó đến được một chỗ hẻo lánh, giữa những cây to, nơi tuyết bị xéo nát và vấy máu đỏ lòm. Trên mặt đất lăn lóc đầu của một con cú cùng với lông, cánh, ruột và nó hiểu ra rằng nó không phải là kẻ săn bắt duy nhất trong vùng. Về chiều, nó bắt gặp những vết chân giống vết chân nó. Dấu vết vừa để lại, còn tỏa ra một.mùi nhè nhẹ khiến nó rên rỉ và lại có ham muốn dừng lại và rống lên tiếng tru của sói. Khi bóng đêm càng tràn ngập khu rừng, nó lại càng cảm thấy cấp thiết phải gọi anh em cùng loài đến với mình... Nó đã đi suốt ngày nhưng không thấy mỏi mệt. Giờ đây, loài người đã ở thật xa, có một điều gì đó trong bóng tối quanh đây truyền cho nó một sức mạnh kỳ lạ. Dòng máu sói sục sôi trong tĩnh mạch. Bầu trời đầy sao. Trăng đang lên. Kazan ngồi xuống tuyết và ngắm nhìn rất lâu những ngọn cây. Nó tru lên hai tiếng thật dài trước khi tiếp tục lên đường và nó tìm thấy ở tiếng gọi đồng loại này nhiều sự thích thú vì với nó, đó là một kinh nghiệm hoàn toàn mới mẻ. Chẳng bao lâu nó đến chân một ngọn núi quanh co dựng đứng và nó đành đi vòng theo đầm lầy để leo lên đến đỉnh. ở đó, nó thấy như được gần hơn các vì sao, và nhìn sang phía bên kia ngọn núi, nó nhìn thấy phía dưới một cánh đồng bao la, nơi có mặt hồ đóng băng, đang lấp lánh dưới ánh trăng vằng vặc. Bỗng nhiên, cơ bắp nó căng ra và máu nó như ngừng chảy. Bởi vì, từ đằng xa, một tiếng rống vang lên, y hệt tiếng vừa rồi của nó, tiếng tru của sói. Đó là tiếng gọi của bầy sói khi đi săn và tiếng gọi đó yêu cầu nó nhập đàn. Hàm run lập cập, nanh nhe lấp lánh và một tiếng gầm gừ trầm đục dâng lên trong cổ họng. Nó muốn đáp lại nhưng bản năng hoang dã đang dần lớn mạnh trong người nó nhủ nó hãy im tiếng. Nó không hề hoảng sợ, chỉ có điều nó chưa sẵn sàng nhập đàn với anh em của mình. Ngọn núi nơi nó đang đứng với nó là một thứ ranh giới giữa hai thế giới. Phía trước, bên dưới kia là một thế giới mới, lạ lùng, không có con người. Nhưng từ phía bên này, một điều gì đó còn níu giữ nó... Bầy sói đã cắn chết một con nai bên bờ hồ và cùng nhau ăn no nê cho đến tận gần sáng. Kazan vẫn đứng hướng mặt đón làn gió. Mùi máu tươi và thịt còn nóng mơn trớn mũi nó và đôi tai rất thính của nó cho nó nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc của con mồi. Nhưng bản năng tự vệ của nó vẫn mạnh hơn mọi cám dỗ bởi vì quanh người nó vẫn còn thoang thoảng mùi hơi người, mùi đai cương và vì thế, bầy sói sẽ xé tan xác nó ra thành từng mảnh..Khi trời sáng rõ và bầy sói đã tản mát ra trên cánh đồng, thì Kazan cuối cùng thôi ẩn nấp và đến lảng vảng ở chỗ bầy thú vừa xé xác con mồi. Con nai không còn nữa, chỉ còn một đám tuyết rộng lênh láng máu me, bừa bãi ruột gan, xương xẩu và ít thịt vụn nát còn sót lại ở lớp da dai nhằng. Nhưng với Kazan, thế là đủ lắm, nó sục mõm trong những mẩu thịt thừa ấy và lăn lộn thân hình to lớn trên đấy... Nó ở đấy suốt cả ngày để người nó thấm nhiễm hơi hướng sói. Đêm hôm sau, khi trăng và sao lại xuất hiện trên bầu trời, nó quên nỗi sợ và niềm do dự, cất tiếng rống vang thông báo với những anh bạn đồng hành mới nơi thảo nguyên mênh mông rằng mình có mặt. Đây chính là bầy sói tối hôm trước nay lại đi săn, hay là một bầy khác đến từ phía Nam xa xôi, cách đấy nhiều cây số? Bầy sói đang đuổi theo một con nai cái về phía hồ đóng băng. Trời đêm cũng gần sáng rõ như ban ngày và điều đầu tiên mà Kazan nhìn thấy là một con thú lao ra từ khu rừng, chạy về phía hồ, cách nó khoảng năm trăm mét. Bầy sói có khoảng hơn chục con xếp đội hình kiểu móng ngựa, một đội hình rất nguy hiểm cho con mồi, hai con dẫn đầu chạy nhanh gần ngang tầm con nai và khoảng cách dần dần thu ngắn lại. Dưới ánh sáng trăng, Kazan sủa lên một tiếng the thé và lao vút đi như một mũi tên. Nó lao tới đón đường con nai đang trốn chạy; nó xông đến con nai. Khi con nai nhìn thấy nó chỉ còn cách hai trăm mét phía trước, nó liền quay sang phía bên phải để lao vào một con sói đang há mõm cản đường nó. Kazan đuổi kịp con nai cùng lúc với con sói đầu đàn và nhảy xổ tới cắn vào cổ nó. Đến lúc đó, cả đàn sói vừa lao đến vừa sủa và con vật ngã lăn ra đất. Kazan gần như bị đè bịp dưới sức nặng của con nai nhưng răng nó vẫn cắm sâu vào họng con vật. Bất chấp cái khối thịt đồ sộ đè nặng lên mình, Kazan vẫn không hề nhả ra. Đây là lần đầu tiên nó săn được một con mồi to cỡ như vậy. Nó gầm gừ đưa hai hàm răng siết chặt và máu sôi sục trong huyết quản. Nó chỉ gỡ mình ra khỏi vầng ngực và hai chân trước của con nai khi con này đã ngừng những giãy giụa hấp hối cuối cùng. Ngày hôm đó, nó đã săn được một con thỏ nên nó không đói. Nó liền lánh ra một phút và ngồi trên tuyết.chờ cho bầy sói đói xâu xé cái xác. Sau một lát, nó quay lại với đàn sói nhưng nó bị đớp ngay một miếng để trừng phạt cái tội đã xâm nhập. Nó vội vã tránh xa, đang tự hỏi liệu có nên tìm cách ở lại với đàn này hay không thì một hình thù đồ sộ màu xám phi thẳng vào cổ nó. Nó chỉ kịp đưa ngực ra đỡ đòn tấn công và hai con vật cứ thế lăn trên tuyết. Chúng vật lộn nhau dữ dội một lúc, cuối cùng cả hai đứng dậy được thì bầy sói đã bỏ bữa tiệc nai tiến lại vì bị thu hút bởi trận đấu. Nhe nanh, lông lưng dựng đứng, chúng dàn thành một vòng chết chóc vây kín hai con vật. Kazan biết thông lệ này; nó đã từng tham dự khoảng mười hai trận đấu tương tự như thế và thường thì nó ngồi với cả bầy vây quanh hai đấu thủ để chờ đợi kết cục cuối cùng, và đôi ba lần nó cũng phải tranh đấu giành sự sống trong vòng vây ấy. Quả vậy, chó kéo xe cũng kết thúc cãi cọ theo cách như sói. Và trận đấu phải kết thúc bằng cái chết của một trong hai đấu thủ nếu chủ nhân không can thiệp với roi da hay dùi gỗ. Đôi khi cả hai đều bỏ xác lại. Nhưng lần này, dĩ nhiên không có con người để chấm dứt trận đối đầu này. Kazan không thấy gì khác ngoài vòng vây khủng khiếp của những con thú nanh nhọn, sẵn sàng nhảy xổ lên và xé xác với đối thủ nào ngã lăn ra đất trước... Đấy là thông lệ. Hơn thế, dù là một kẻ ngoại bầy, Kazan hiểu rằng chừng nào mình còn chiến đấu được thì không có gì phải sợ những con sói đang vây quanh, bởi vì luật của bầy sói buộc chúng phải công bằng với cả hai. Vậy là Kazan tập trung toàn bộ sự chú ý vào con đầu đàn to lớn lông xám đã khiêu chiến nó. Vai sát vai, cả hai quần nhau một lúc. Nơi mà lúc trước, người ta nghe thấy tiếng côm cốp của hàm răng bập và xoàng xoạc tiếng thịt bị cắn xé thì lúc này lại trở nên im phăng phắc. Thình lình con sói lao nhanh như chớp lên người Kazan, hai hàm răng nó bập lại nghe chói tai như tiếng thép va nhau. Con sói cắn trượt sát sạt, thế là Kazan lập tức tấn công trả miếng, như những mũi dao sắc, nanh Kazan cày một đường dài trên hông đối thủ. Con sói quay hai vòng quanh Kazan, cũng đang quay chầm chậm, mắt hé mở, sau đó con sói nhảy bổ vào nó. Kazan liền đớp bằng hai hàm răng ghê gớm, tin chắc mình ngoạm được yết hầucủa đối thủ. Nhưng răng nó bập vào khoảng trống, con sói uyển chuyển như mèo rừng, đã một lần nữa tránh được đòn tấn công của nó... Kazan gầm gừ khe khẽ và ra đòn tấn công; hai thân hình to lớn xoắn vào nhau và răng nghiến kèn kẹt. Kazan dùng sức toàn thân lao vào vai con sói và cố nhảy lên đớp vào họng nó. Nó trượt ra ngoài một tí, và chưa kịp có thời gian định thần bởi con kia phản công nhanh như chớp và ngoạm được vào gáy nó... Thế là, lần đầu tiên trong đời, Kazan thấy rợn toàn thân bởi miếng đớp chết người và đau buốt đến tận tủy. Dùng hết sức bình sinh, nó vươn mõm ra và cắn hú họa; hai hàm răng mạnh mẽ của nó ngoạm được một chân trước của địch thủ. Xương gãy răng rắc, da thịt tơi tả, và bầy sói xung quanh chúng tỏ ra rất kích động. Giờ đây, con nào trong hai đối thủ buông ra trước chắc chắn sẽ ngã lăn ra đất; bầy sói chỉ chờ cú ngã định mệnh này, đó là dấu hiệu để chúng lăn vào cắn xé con mồi... Nếu như Kazan không phải chịu số phận kinh khủng của những kẻ bại trận, đó chính là nhờ bộ lông rậm và làn da săn chắc, cũng nhờ cả sự dẻo dai của cơ bắp... Răng đối thủ cắm sâu vào da thịt Kazan nhưng không đủ sâu để chạm đến những cơ quan trọng yếu... Tập trung toàn bộ sức lực trong một cố gắng cuối cùng, nó nhảy bật lên giật mình ra khỏi hàm răng đối thủ. Nhanh vút như làn roi da quất, nó lao thẳng vào kẻ thù đã yếu đi vì cái chân bị gãy và dùng hết sức bình sinh thúc vào sườn đối thủ. Nếu đúng lúc, đòn tấn công này còn hiệu quả hơn cú đớp vào cổ họng... Thật may cho Kazan, lần này đúng là như vậy. Mất thăng bằng, con sói xám to lớn ngã ngửa ra. Bầy sói không cho nó một cơ hội nào. Chúng nhảy bổ lên người nó, vội vã tước đi hơi thở cuối cùng của vị thủ lĩnh vừa mất đi quyền uy. Mình đầy máu, thở hổn hển, Kazan lánh khỏi bầy sói đang sủa ồn ào, nanh mép đầy máu me. Và bỗng nhiên, một con sói cái mảnh mai, uyển chuyển với bộ lông xám tuyệt đẹp tách khỏi bầy, đến nằm một lúc trước mặt Kazan, rồi đứng dậy hít hít những vết thương của nó....Kazan rảo hai vòng quanh xác chết của con nai và bầy sói đã chén no nê thịt nai, sau đó, nó chạy hướng về phía bìa khu rừng thông rậm rạp. Khi vừa đến dưới những lùm cây um tùm, nó quay đầu lại... Sói xám vẫn đi theo nó. Cô nàng chỉ cách nó vài chục mét phía sau và đang rụt rè tiến lại gần hơn. Và bỗng nhiên, Kazan biết được rằng nó đã tìm thấy cô bạn đồng hành: Sói Xám. Quay lại nhìn cô bạn, nó phát hiện trong ánh mắt còn thủ thế đang nhìn nó dò hỏi. Sói Xám còn rất trẻ, hình như nó vừa mới bước ra khỏi tuổi niên thiếu. Nhưng nó có một thân hình rắn chắc, mảnh dẻ và cân đối. Bắt gặp ánh mắt đỏ rực, bất động của Kazan, nó khẽ rên rỉ. Thế là, Kazan liền đến bên Sói Xám, tựa đầu lên lưng nó, trước mặt bầy sói. Kazan cảm thấy Sói Xám đang run rẩy cạnh ngực mình. Sói Xám ngẩng đầu lên. Mõm đặt lên cổ bị xây xát của Kazan. Và trong sự tiếp xúc tinh tế này, trong tiếng rên khe khẽ đang phát ra từ cổ họng sói cái, Kazan tìm thấy lại những cảm giác tuyệt vời đã nảy sinh ở nó do bàn tay vuốt ve mơn trớn và giọng nói ngọt ngào của Isabelle. Thế là, dựng đứng lông lưng, đến lượt nó ngẩng cao đầu, gầm gừ khe khẽ và phát ra một lời thách đố với thế giới hoang dã đang vẫy gọi. Sau đó nó tiến vào rừng sâu. Sói Xám chạy bên cạnh. Chúng cùng nhau trải qua những ngày hạnh phúc và Sói Xám chỉ bảo cho Kazan tiếp cận cuộc sống mới. Và cũng chính vào thời điểm đó một sự kiện đã xảy ra. Chúng đang chạy trên một dãy núi nhỏ, ngang sườn đồi, thì Kazan chợt nhận thấy một vật gì đó khiến nó tê liệt... Một người đàn ông với cỗ xe trượt tuyết đang tiến sâu vào lãnh địa của chúng! Cả nó lẫn Sói Xám đều không đánh hơi được trước kẻ xâm nhập vì người này đi ngược gió. Và bỗng nhiên, nó trông thấy trong tay người đàn ông lạ mặt một vật đang lấp lánh: nó chẳng lạ gì vật đó: cái vật vẫn khạc ra lửa và sấm sét, cái vật của chết chóc. Nó vội vàng báo hiệu cho Sói Xám và cả hai cắm đầu phóng như bay. Nhưng ngay lập tức, một tiếng súng vang lên, và trong lúc gầm lên nỗi căm hờn con người, Kazan nhận thấy có tiếng.gió lạ lùng lướt qua trên đầu, sau đó, một tiếng nổ thứ hai và lần này Sói Xám rống lên một tiếng kêu đau đớn, kinh ngạc và ngã lăn trên mặt tuyết, nhưng nó nhổm dậy ngay và chạy tiến bên cạnh bạn đường. Kazan để nó chạy phía trước và cả hai nhanh chóng nấp được vào rừng cây. ở đấy, Sói Xám nằm xuống và liếm rất lâu bên vai bị thương. Kazan quay lại phía ngọn núi và hiểu rằng người đàn ông đã lần theo vết chúng. Sói Xám chạy khập khiễng trong nhiều ngày. Khi chúng đến được một khu vực cắm trại cũ, Kazan gầm lên nỗi căm thù đối với con người đã ra đi mà cái mùi đáng ghét vẫn còn lẩn quất quanh đấy. Nó cảm thấy trong nó đang lớn dần niềm ước muốn trả thù cho những vết thương cũ của mình, vết thương của người bạn đồng hành... Nó cố tìm dấu vết kẻ thù dưới lớp tuyết mới, trong khi Sói Xám lo âu quẩn quanh xung quanh và tìm cách lôi kéo nó tiến sâu vào rừng hơn. Cuối cùng, nó miễn cưỡng chạy theo bạn. Nhưng một vẻ hoang dại vẫn hừng hực trong ánh mắt nó. Hai ngày sau, vào một đêm trăng sáng, cuối cùng nó cũng tìm ra dấu vết; mới đến mức nó đứng sững ngay lại, đột ngột như khi đang chạy bị trúng một viên đạn. Nó bắt đầu run lên và lông trên mình dựng ngược. Người đàn ông chỉ vừa qua đấy ít lâu, có cả vết xe trượt, vết chân chó, vết ủng của kẻ xâm nhập... Thế là, nó ngẩng đầu lên phía trời sao, và từ trong cổ họng nó thoát ra tiếng gọi bầy, vang xa mãi trên vùng thảo nguyên rộng lớn, đó là tiếng gọi man rợ và dữ tợn. Cùng lúc đó, một người đàn ông nhớn nhác, mặt tái nhợt, ra lệnh cho đàn chó đã kiệt sức dừng lại để lắng tai nghe. Một giọng nói khe khẽ vọng ra từ chiếc xe kéo: - Bố ơi, sói đấy! Liệu chúng có đuổi theo ta không? Người đàn ông không trả lời ngay. ông ta không còn trẻ nữa. ánh trăng lấp lánh trên bộ râu bạc, thân hình cao gầy guộc của ông trông như một con ma. Cô con gái, đang nằm trên tấm da gấu trong xe quay đầu lại phía ông. Những ánh sao sáng lấp lánh trong đôi mắt đen láy của nàng, thật là một cảnh đẹp rực rỡ. Mặt nàng cũng tái nhợt. Tóc nàng tết thành một bím dài.óng mượt buông xuống vai, nàng ôm chặt trên ngực một vật gì đấy. - Không, chắc chúng đang đuổi theo một con hươu nào đấy. - Cuối cùng người đàn ông cất tiếng và liếc mắt về phía khẩu súng. - Jeanne, con đừng lo lắng. Chúng ta sẽ dừng xe khi tìm thấy vài cái cây và sẽ cố nhặt đủ củi khô để đốt lửa. Nào, những anh bạn chó, tiến lên! Cusơ!... Cusơ!... ông ta tiếp lời và quất roi bôm bốp lên trên đàn chó. Từ cái bọc người phụ nữ ôm trên tay thoát ra một tiếng rên khe khẽ, mà hình như xa phía đằng sau trên thảo nguyên tiếng bầy sói tản mạn đang đáp lại... Kazan lao mình theo dấu vết của sự phục thù. Sói Xám chạy bên cạnh cùng khoảng mười hai con sói trong bầy. Rất nhanh chóng, chúng tiếp cận được đối tượng. Miếng mồi giờ đây chỉ còn cách khoảng ba trăm mét, một mảnh rừng bé ngăn cách, và Kazan cùng bầy sói lao nhanh như chớp về phía kẻ thù: vài phút sau nó đã gần như lao hẳn về phía người đàn ông... Và bỗng nhiên, người đàn ông ngừng tháo chạy, ông đặt súng lên vai và bắn nhiều phát. Nhiều con sói ngã xuống; phân nửa đàn sói bắt đầu tản ra hai bên chiếc xe trượt tuyết. Nhưng, Kazan, không hề chệch mục tiêu, và Sói Xám luôn trung thành bám sát. Tất cả bỗng nhiên hỗn độn. Người đàn ông dùng súng như một chiếc gậy và hăng máu chống trả. Và trong khi ông đang đánh nhau với bầy sói, Kazan bị đẩy lùi về phía cỗ xe. Chính vào lúc ấy, nó phát hiện ra một con người khác đang nấp ở đó. Nó định cắm phập răng vào đấy thì bỗng nhiên nó nghe thấy giọng nói của người này. Chiếc chăn bằng da gấu tuột xuống và nó nhìn thấy người nấp dưới chăn. Đó không phải là nàng, không... Nhưng giọng nói rất giống. Nó cũng thấy cái vật mà người thiếu phụ không quen đang ôm chặt ở ngực. Một sinh vật bé bỏng đang thốt ra một tiếng kêu kỳ lạ, một tiếng oa oa gây xúc động sững sờ. Thế là nó quay ngoắt lại, chiến đấu chống lại chính bầy của mình. Sói Xám, bỗng nhiên thấy bạn của mình chống đối lại bầy, cũng đứng về phía nó, dù không hiểu được ý nghĩa của trận chiến... Nhưng tình cảm với Kazan đã mạnh hơn..Khi tất cả kết thúc, nó chỉ còn lại một mình với Kazan trên thảo nguyên mênh mông. Những con sói cuối cùng đã mất hút trong bóng đêm... Kazan bị thương. Sói Xám cũng vậy nhưng nhẹ hơn. Kazan bị chảy máu rất nhiều, nó đã bị một vết cắn gớm ghê ở chân. Nó bắt đầu rên rỉ. Sói Xám đặt nhẹ cái mõm êm ái, ấm nóng lên cổ nó. Cả hai đều biết rằng từ nay chúng bị đặt ngoài vòng pháp luật của bầy sói và của cả con người.