Jabba nằm ngửa dưới gầm chiếc máy tính lớn đã bị ông ta tháo vỏ để sửa chữa. Nửa người trên của ông ta thò ra ngoài, miệng ngậm đèn soi, tay cầm mỏ hàn và bụng đỡ một bản vẽ lớn, ông vừa gắn xong một bộ thiết bị trở kháng vào bảng mạch chủ bị lỗi thì chuông điện thoại reo.
- Mẹ kiếp - Ông quờ tay mò lấy cái ống nghe nằm trên đống cáp - Jabba nghe đây.
Ông bừng tỉnh. "Hai lần trong một đêm? Mọi người sẽ xì xào về chuyện này cho mà xem".
- Crypto có sự cố rồi - Giọng người phụ nữ ở đầu dây bên kia căng thẳng.
Jabba cau mày:
- Chúng ta đã từng gặp phải chuyện tương tự. Nhớ không?
- Đây là vấn đề liên quan đến điện.
- Tôi không phải thợ điện. Hãy gọi bộ phận kỹ thuật.
- Cả toà nhà chìm trong bóng tối.
- Cô vẫn nhìn được đấy thôi. Về nhà đi - Nói rồi ông quay lại với đống biểu đồ của mình.
- Tối đen như mực! - Bà ta hét lên.
Jabba thở dài và đặt cái đèn soi xuống và nói:
- Midge, thứ nhất, ở đó chúng ta có điện năng dự trữ không bao giờ bị mất điện hoàn toàn được. Thứ hai, ngay lúc này Strathmore nắm tình hình Crypto rõ hơn tôi. Tại sao không gọi cho ông ấy?
- Bởi vì chính ông ta liên quan đến chuyện này. Ông ta đang che giấu điều gì đó.
Jabba nheo mắt.
- Midge thân yêu, tôi đang ngập đầu ngập cổ trong đống cáp ở đây. Nếu cô muốn hẹn hò, tôi sẽ bỏ ngay mọi thứ. Còn nếu không, cô phải gọi bộ phận kỹ thuật.
- Jabba, đây là chuyện rất nghiêm trọng. Tôi cảm thấy điều đó.
- Bà ta linh cảm thấy điều đó ư? Chuyện nghiêm trọng rồi đây,
Jabba nghĩ, chắc Midge chỉ hoảng loạn một chút thôi.
- Nếu Strathmore không lo lắng gì thì tôi đâu cần phải bận tâm.
- Toàn bộ Crypto tối đen như mực, mẹ kiếp!
- Thế thì có lẽ Strathmore đang mơ màng ngắm trăng.
- Jabba! Tôi không đùa đâu!
- Được rồi, được rồi - Jabba càu nhàu, ông chống khuỷu tay xuống sàn - Có lẽ một máy phát điện bị hết nhiên liệu. Xong việc ở đây tôi sẽ chạy qua Crypto ngay và…
- Còn nguồn điện dự trữ thì sao - Midge gặng hỏi - Nếu một máy phát điện hỏng thì tại sao không dùng nguồn điện dự trữ?
- Tôi không biết. Có thể Strathmore đang chạy TRANSLTR nên nguồn điện tạm thời bị khoá.
- Thế sao không huỷ lệnh vận hành máy đi? Hay máy nhiễm virus.
- Thôi đi Midge! - Jabba tức giận. Tôi đã nói rồi, làm gì có virus ở Crypto! Đừng có ngốc nghếch nữa.
Phía đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.
- Ô kìa, Midge - Jabba xin lỗi - Để tôi giải thích - giọng ông kiềm chế lại - Thứ nhất, chúng ta đã có Gauntlet, không virus nào có thể xâm nhập được. Thứ hai, nếu mất điện, đó là chuyện liên quan đến phần cứng, virus không thể làm mất điện được, chúng chỉ tấn công phần mềm và dữ liệu thôi. Bất cứ cái gì xảy ra ở Crypto bây giờ đều không thể do virus.
Im lặng.
- Midge? Cô còn đó không?
Midge đáp lại lạnh lùng.
- Jabba, có vấn đề nên tôi phải tìm cách giải quyết. Tôi không đáng bị quát nạt vì điều đó. Khi tôi gọi để hỏi tại sao cả một khối trị giá hàng tỉ đô la kia lại chìm trong bóng tối, nghĩa là tôi mong muốn nhận được một lời giải thích hợp lý từ ông.
- Vâng, thưa quí bà.
- Chỉ cần nói có hay không. Có khả năng vấn đề Crypto gặp phải có liên quan đến virus hay không?
- Midge… Tôi đã nói với cô rồi…
- Có hay không. TRANSLTR có thể bị nhiễm virus không? - Midge hỏi lại.
Jabba thở dài.
- Không đâu, Midge. Hoàn toàn không thể.
- Cảm ơn ông.
Jabba cố cười thật lớn để làm dịu tâm trạng căng thẳng của Midge.
- Trừ trường hợp em cho rằng Strathmore tự tạo ra virus và virus đó lọt qua được bộ lọc của chúng ta.
Đầu dây bên kia im lặng sửng sốt. Khi Midge cất tiếng, giọng mụ có phần sợ sệt, bán tín bán nghi.
- Strathmore có thể qua mặt được Gauntlet hay sao?
Jabba thở dài:
- Chỉ đùa thôi mà, Midge!
Nhưng ông biết mọi chuyện đã quá muộn rồi
Chương 62Ngài chỉ huy và Susan đứng bên cửa lật đóng chặt và tính xem việc tiếp theo phải làm là gì.
Vẫn còn xác của Phil Chartrukian dưới kia - Strathmore suy tính.
- Nếu chúng ta kêu cứu, Crypto sẽ loạn ngay!
- Thế thì phải làm gì - Susan gặng hỏi. Cô chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Strathmore suy nghĩ một hồi rồi nói với Susan:
- Đừng hỏi tôi tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế. - Ông nói rồi liếc xuống cánh cửa lật đang bị khoá chặt - Bù lại chúng ta đã tình cờ phát hiện ra và đã vô hiệu hoá North Dakota - Ông lắc đầu trong vô vọng. Ngài chỉ huy dường như vẫn còn choáng váng vì ý nghĩ Hale có dính líu vào kế hoạch của Tankado - Tôi đoán là Hale giấu mật khẩu đâu đây trong máy của anh ta - có lẽ anh ta còn một bản sao ở nhà. Dù sao đi nữa, giờ anh ta cũng đang bị nhốt..
- Thế thì tại sao không gọi bảo vệ vào bắt anh ta đi?
- Chưa đến lúc, nếu nhân viên của phòng An ninh mạng để lộ thông tin về sự vận hành không có điểm dừng này của TRANSLTR, chúng ta sẽ gặp phải một loạt rắc rối mới. Tôi muốn xoá mọi dấu vết của Pháo Đài Số trước khi chúng ta mở cửa - Strathmore nói.
Susan gật đầu miễn cưỡng. Chỉ còn cách này thôi. Cuối cùng khi bảo vệ kéo Hale ra khỏi tầng hầm và buộc tội anh ta gây ra cái chết của Chartrukian thì anh ta có thể đe doạ sẽ cho toàn thế giới biết về Pháo Đài Số. Nhưng nếu chúng bị xoá sạch thì Strathmore có thể phủ nhận hết. Một lệnh vận hành không có điểm dừng ư? Một thuật toán không thể phá vỡ ư? Nhưng điều đó thật điên rồ! Hale chưa bao giờ nghe đến định lý Bergofsky sao?
- Đây chính là điều chúng ta cần làm - Strathmore bình tĩnh lên kế hoạch - Chúng ta xoá sạch mọi liên lạc giữa Hale và Tankado. Xoá sạch mọi file "qua mặt" Gauntlet của tôi, mọi phân tích về An ninh hệ thống của Chartrukian, mọi hồ sơ thông tin về Run-Monitor, tất cả mọi thứ. Pháo Đài Số biến sẽ mất. Nó chưa bao giờ tồn tại ở đây. Chúng ta sẽ chôn vùi mật khẩu của Hale và cầu Chúa cho David tìm bản sao mật khẩu của Tankado.
David, Susan nghĩ. Cô cố đẩy anh ra khỏi tâm trí. Cô cần tập trung giải quyết vấn đề trước mắt.
- Tôi sẽ lo chuyện ở phòng An ninh hệ thống - Strathmore nói - Dữ liệu của máy chủ, dữ liệu về hoạt động hoán chuyến, các công trình nghiên cứu. Cô lo chuyện Node 3. Xoá tất cả thư điện tử của Hale. Bất kì chứng cứ nào về mối quan hệ của hắn với Tankado, bất kỳ thông tin gì liên quan đến Pháo Đài Số.
- Được! - Susan đáp lại, giọng rất tập trung - Tôi sẽ xoá toàn bộ ổ cứng của Hale. Định dạng lại mọi thứ.
- Không! - Strathmore phản ứng gay gắt - Đừng làm thế. Rất có khả năng Hale có bản sao mã khoá trong đó. Tôi muốn có nó.
Susan há hốc mồm kinh ngạc.
- Ngài muốn có mã khoá? Tôi tưởng điều duy nhất chúng ta phải làm bây giờ là phá huỷ tất cả các mật khẩu chứ!
- Đúng thế. Nhưng tôi muốn có một bản sao. Tôi muốn huỷ cái file chết tiệt này và tìm hiểu chương trình của Tankado.
Susan cũng tò mò về chương trình đó như Strathmore nhưng bản năng mách bảo cô rằng việc giải mã thuật toán Pháo Đài Số là không nên. Cho dù việc đó hấp dẫn đến mức nào. Giờ đây, chương trình chết đó đã bị khoá an toàn trong hàng rào.
- Sếp chúng ta chỉ nên…
- Tôi muốn có mã khoá! - ông ta nhắc lại.
Susan buộc phải tuân lệnh, kể từ khi nghe nói đến Pháo Đài Số, cô đã cảm thấy mình bị thôi thúc bởi một sự tò mò khoa học để tìm hiểu làm thế nào mà Tankado viết được chương trình này. Sự tồn tại của nó phủ nhận tất cả những quy tắc cơ bản của toán mật mã.
Susan đưa mắt nhìn ngài chỉ huy.
- Ông sẽ xoá sạch thuật toán đó ngay khi chúng ta nhìn thấy nó chứ?
- Không còn một dấu vết.
Susan cau mày lại. Cô biết rằng việc tìm ra mã khoá của Hale không thể làm trong chớp mắt được. Định vị được một mã khoá ngẫu nhiên trên một trong số các ổ cứng của Node 3 giống như mò kim đáy bể. Các công cụ tìm kiếm của máy tính chỉ hiệu quả khi bạn biết bạn đang tìm cái gì; mật khẩu này lại là một mật khẩu ngẫu nhiên. Nhưng may mắn thay, vì Crypto đã từng gặp và phải xử lý rất nhiều tài liệu ngẫu nhiên như vậy, Susan và một số người khác đã xây dựng một quy trình xử lý phức tạp gọi là công cụ tìm kiếm không theo lối mòn. Công cụ tìm kiếm này buộc máy tính phải rà lại tất cả các chuỗi kí tự trong ổ cứng, so sánh mỗi chuỗi với một đại từ điển, và đánh dấu vào bất kỳ chuỗi kí tự nào không có nghĩa hoặc ngẫu nhiên. Việc chọn lọc liên tục các tham số quả là một việc làm đánh đố, nhưng không phải là không thực hiện được.
Susan biết cô chính là lựa chọn hợp lý để tìm ra mật khẩu. Cô thở dài, hy vọng sẽ không phải hối hếc vì điều đó.
- Nếu mọi chuyện suôn sẻ, tôi sẽ chỉ mất khoảng nửa giờ.
- Thế thì làm ngay đi thôi - Strathmore nói, ông đặt tay lên vai cô và đưa cô qua chỗ tối để lên Node 3.
Trước mắt họ, một bầu trời đầy sao bao toà nhà. Lúc này, Susan lại băn khoăn trong đầu, liệu David có thấy được những vì sao này ở Seville hay không.
Khi cả hai tiến đến cửa kính lớn của Node 3, Strathmore nín thở, bàn phím ở Node 3 không sáng, cửa không hoạt động.
- Mẹ kiếp - Ông nguyền rủa - Làm gì có điện. Tôi quên mất.
Strathmore kiểm tra tất cả các cửa kéo. Ông đặt lòng bàn tay lên: cửa kính rồi dựa vào thành cửa, cố kéo cánh trượt ra. Hai tay ông đẫm mồ hôi và bị trượt ra. Ông lau tay vào quần rồi thử lại. Lần này, cửa hé ra được một chút.
Susan, thấy có tiến triển, đến cạnh Strathmore và cả hai người cùng đẩy. Cửa trượt ra được khoảng 2,5cm. Cả hai cùng đẩy nhưng áp lực quá lớn nên cửa bị sập lại.
- Đợi đã! - Susan nói, chuyển tư thế đứng về phía đối diện với Strathmore. - Được rồi, bây giờ thử lại.
Họ cố hết sức. Cửa lại tiếp tục mở được khoảng 2,5cm. Một luồng sáng xanh yếu ớt hiện ra từ bên trong Node 3; hệ thống máy tính vẫn đang hoạt động; chúng được tính toán kỹ càng để hỗ trợ cho TRANSLTR và vẫn đang nhận điện năng dự trữ.
Susan bấm ngón chân đi giày Ferragamo xuống sàn và đẩy mạnh hơn. Cửa bắt đầu dịch chuyển. Strathmore chuyển tư thế để lấy đà tốt hơn. Tập trung hai lòng bàn tay vào cửa trượt bên trái, ông đẩy ngược trở lại. Susan đẩy cửa trượt bên phải về phía ngược lại. Từ từ, khó nhọc, cửa bắt đầu tách ra. Bây giờ hai cánh cửa đã cách nhau chừng 30cm.
- Đừng bỏ cuộc - Strathmore vừa nói vừa thở dốc sau cú đẩy mạnh - Chỉ cần chút xíu nữa.
Susan đổi tư thế, đặt lưng vào giữa chỗ tách nhau của 2 cánh cửa. Cô lại tiếp tục đẩy, lần này góc đứng tốt hơn. Cửa đẩy lại đập vào cô.
Trước khi Strathmore kịp chặn cô lại, Susan đã lọt cả thân hình mảnh mai vào giữa khe hở. Strathmore không đồng ý cho cô làm như vậy nhưng Susan kiên quyết. Cô muốn thoát khỏi Crypto nhưng vì Strathmore, cô quyết định không đi đâu cho đến khi tìm ra được mã khoá của Hale.
Cô đặt cả người vào giữa khe hở và dùng hết sức lực để đẩy nó ra. Cửa có xu hướng đẩy ngược trở lại thì đột nhiên Susan mất tư thế đứng. Cửa đập lại vào người cô. Strathmore cố hết sức để ghì nó lại nhưng lực đẩy quá lớn. Ngay trước khi cửa đóng sập lại thì Susan kịp len qua và ngã vềphía bên kia.
Ngài chỉ huy cố hết sức để đấy cửa hé ra một chút. Ông ghé sát mặt vào khe cửa và hỏi:
- Lạy chúa tôi, cô vẫn ổn chứ, Susan?
Susan đứng dậy phủi sạch người:
- Tôi không sao.
Cô nhìn quanh. Node 3 không một bóng người, chỉ có ánh sáng duy nhất phát ra từ phía máy chủ. Bóng sáng xanh mờ mờ tạo cho nơi đây một không khí ma quái. Cô quay về phía Strathmore ở khe cửa. Mặt ông trông xanh xao, ốm yeu trong ánh sáng xanh ấy.
- Susan - Ông gọi - Cho tôi 20 phút để xoá sạch các file trong phòng An ninh hệ thống. Khi tất cả mọi dấu vết đã biến mất, tôi sẽ quay về hệ thống máy của tôi và huỷ lệnh hoạt động của TRANSLTR.
- Ông nên làm như vậy - Susan nói rồi đưa mắt nhìn về phía cửa kính đồ sộ. Cô biết rằng cô sẽ bị giam trong Node 3 cho đến khi TRANSLTR ngừng chạy.
Strathmore thả cánh cửa ra và chúng sập kín lại như cũ. Susan nhìn qua cửa kính, dõi theo bóng ngài chỉ huy khuất dần trong bóng tối của Crypto.
Chương 63
Chiếc xe vespa mà Becker mới mua lăn bánh khó nhọc trên con đường dẫn đến sân bay Sevilla. Các khớp ngón tay của anh trắng bệch, rã rời suốt đoạn đường. Kim đồng hồ của anh chỉ quá số 2 giờ sáng một chút theo giờ địa phương.
Khi anh đến sảnh đợi chính ở sân bay, anh phi xe lên hè và lao ra khỏi xe trong khi nó vẫn đang rồ ga. Chiếc xe trượt loảng xoảng trên vỉa hè, tiếng ga vẫn kêu cho đến khi dừng hẳn. Becker va mạnh vào miếng cao su khi đi qua cửa quay. Lần duy nhất trong đời, anh tự thề.
Sảnh đợi vắng tanh và sáng trưng. Nếu không có người quét dọn đang đi lau sàn thì nơi này hoàn toàn không một bóng người.
Phía bên kia phòng đợi, một nhân viên bán vé đang cất biển bán vé của hãng hàng không Iberia. Anh cảm thấy đây là một điều xấu.
Anh chạy tới:
- Tôi muốn bay sang Mỹ?
Người phụ nữ Ardaluxia quyến rũ đằng sau quầy thu ngân nhìn lên và mỉm cười đay vẻ hối tiếc.
- Ông vừa lỡ mất chuyến bay.
Câu nói của cô bán vé lơ lửng hồi lâu trên không trung.
Mình đã lỡ mất chuyến bay. Hai vai Becker sụp xuống.
- Còn chỗ trống nào trên chuyến bay không?
- Còn rất nhiều. - Người phụ nữ trả lời - Hầu hết các chỗ đều bỏ trống. Nhưng chuyến 8 giờ sáng ngày mai cũng có.
- Tôi muốn biết một người bạn của tôi có bay chuyến vừa rồi không. Cô ấy mua vé dự trữ.
- Xin lỗi ngài. Đêm nay có một vài hành khách đi vé dự trữ nhưng theo điều khoản về giữ bí mật của chúng tôi thì… - Người phụ nữ cau mày trả lời.
- Chuyện này rất quan trọng - Becker cố thuyết phục - Tôi chỉ cần biết người bạn của tôi có đi hay không thôi. Tất cả chỉ có thế.
Người phụ nữ gật đầu tỏ vẻ cảm thông.
- Anh cãi nhau với bạn gái à?
Becker suy nghĩ một hồi rồi cười ngượng ngùng.
- Cô thấy rõ điều đó mà!
Cô bán vé nháy mắt thông cảm với Becker.
- Tên cô ấy là gì?
- Megan - anh buồn bã trả lời.
Người bán vé mỉm cười.
- Bạn gái anh có họ không?
Becker thở dài nặng nhọc.
- Có chứ, nhưng tôi không biết - Sự thực thì chuyện rất rắc rối. Cô vừa nói máy bay gần như trống. Hay là cô có thể…
- Nếu không có họ thì tôi không thể….
- Thực ra - Becker ngắt lời, anh chợt nảy ra một ý và hỏi - Cô đã bao giờ làm việc suốt đêm chưa?
Người phụ nữ gật đầu.
- Tôi đã từng làm việc từ 7 giờ tối đến 7giờ sáng.
- Thế thì có thể cô nhìn thấy cô ấy. Cô ấy còn rất trẻ. Chỉ khoảng 15 hoặc 16 tuổi gì đó. Tóc cô ấy…
Trước khi thốt ra những lời còn lại Becker mới nhận ra sai lầm của mình.
Mắt người bán vé nheo lại.
- Người yêu của anh mới 15 tuổi ư?
- Không! Becker thốt lên.
- Ý tôi là… Mẹ kiếp. Cô có thể giúp tôi được không, việc này rất quan trọng.
- Xin lỗi anh - người phụ nữ lạnh lùng đáp.
- Sự thực không phải như cô tưởng đâu. Liệu cô có thể…
- Xin chào anh - người phụ nữ kẻo mạnh lưới sắt xuống quầy thu ngân và đi mất vào phòng trong.
Becker rên rỉ và ngước mắt lên trời. Được lắm, David. Được lắm. Anh đưa mắt nhìn quanh phòng chờ. Chẳng còn gì. Chắc hẳn cô bé đã bán chiếc nhẫn đã lên máy bay. Anh chạy vội về phía người bảo vệ. Anh gọi với qua bức tường đệm và hỏi:
- Ông có nhìn thấy một cô bé ở đây không?
Ông lão đưa tay tắt máy.
- Sao?
- Một cô bé - Becker nhắc lại - Mái tóc màu đỏ, trắng và xanh.
Ông bảo vệ cười vang:
- Cô ta xấu thế ư? - Ông lắc đầu và quay lại tiếp tục làm việc.
David Becker đứng lặng giữa phòng đợi sân bay hoang vắng không một bóng người. Buổi tối hôm nay đúng là một tấn hài kịch, toàn những sai lầm. Lời nói của Strathmore lại vang lên trong đầu anh: Đừng gọi điện cho tôi đến khi nào anh tìm được chiếc nhẫn. Một sự suy sụp hoàn toàn bao phủ lấy con người anh.
Nếu Megan đã bán chiếc nhẫn, không cách gì biết được ai đang giữ chiếc nhẫn ấy.
Becker nhắm mắt lại và cố gắng tập trung suy nghĩ. Mình phải làm gì bây giờ? Anh cân nhắc một lát. Trước hết, cần phải nghỉ ngơi sau chuyến đi dài và mệt mỏi.
Chương 64
Susan đứng đó một mình trong Node 3. Node 3 được bao phủ bởi sự yên ắng và một thứ ánh sáng xanh mờ ảo. Nhiệm vụ hiện tại của cô rất đơn giản: Truy cập vào máy của Hale, tìm mã khoá rồi sau đó xoá sạch mọi liên lạc của hắn với Tankado. Và như thế sẽ không còn dấu vết của Pháo Đài Số ở bất kỳ đâu.
Nỗi lo sợ ban đầu của Susan về việc lấy mật khẩu và giải mã Pháo Đài Số lại quấy rầy tâm trí cô. Thật khó tin kết cục lại đơn giản như thế; cô và những đồng sự ở Crypto thật may mắn. North Dakota đột nhiên xuất hiện một cách thần kỳ ngay trước mắt họ và rồi bị nhốt. Vấn đề duy nhất còn lại là David; anh phải tìm ra được mật khẩu còn lại. Susan hy vọng công việc của anh tiến triển tốt đẹp. Đi sâu hơn vào Node 3, Susan cố gắng không suy nghĩ lung tung. Thật kỳ lạ, cảm giác bồn chồn lo lắng lại xuất hiện khi bước tới một nơi đã quá quen thuộc với cô. Mọi thứ ở nơi này trở nên thật lạ lẫm nhưng còn có một điều gì đó khác thường hơn. Susan chợt ngần ngừ và quay lại, nhìn về cánh cửa không hoạt động. Không có lối thoát 20 phút, cô nghĩ thầm.
Khi đến máy của Hale, cô bỗng cảm thấy có mùi gì đó rất kỳ lạ nhất định đây không phải mùi quen thuộc của Node 3. Cô băn khoăn tự hỏi không biết có phải máy khử ion bị hỏng không.
Nhưng thứ mùi thơm này cũng hơi quen quen, gợi cho Susan một cảm giác ớn lạnh và đầy lo lắng. Cô hình dung ra cảnh Hale bị nhốt ở phía dưới trong lò hơi khổng lồ. Liệu anh ta có đốt cái gì dưới đó không nhỉ? Cô đến gằn của thông gió và ngửi thử. Nhưng mùi không phải từ dưới ấy bay lên.
Susan liếc về phía cửa lưới mắt cáo của ngăn bếp nhỏ. Cô chợt nhận ra mùi hương đó. Nó chính là nước hoa Cologne và… mùi mồ hôi.
Bản năng mách bảo, cô chùn lại, định thần trước những gì cô nhìn thấy Sau lớp lưới mắt cáo kia là một cặp mắt đang chằm chằm nhìn cô Trong giây lát, sự thật kinh hoàng làm cô choáng váng.
Greg Hale không hề bị nhốt dưới tầng hầm- hắn đang ở đây, ngay trong Node 3! Hắn đã kịp trốn lên trước khi Strathmore đóng cửa sập. Hắn đủ khoẻ để có thể tự mình mở mọi cánh cửa.
Susan từng nghe nói sự kinh hãi có thể khiến người ta đờ ra… nhưng ngay lúc này cô biết điều đó hoàn toàn không đúng. Trong khi đang suy nghĩ để hiểu ra mọi chuyện thì cô cũng có thể đồng thời phản ứng được. Cô lùi về phía sau trong bóng tối với một ý nghĩ duy nhất trong đầu: trốn thoát.
Tiếng đổ vỡ loảng xoảng vang lên đằng sau cô. Hale đã lặng lẽ ngồi trên lò sưởi tự bao giờ, hai chân duỗi dài như hai phiến gỗ nặng trịch. Cánh cửa bị giật tung khỏi bản lề. Hắn nhảy vào phòng và hùng hổ sải bước về phía Susan.
Susan giật vội cây đèn bàn đằng sau, định ngáng chân Hale khi hắn tiến gần về phía cô. Nhưng cô thấy hắn nhảy qua nhẹ như không. Hale đang nhanh chóng tiến lại gần cô.
Khi cánh tay phải của hắn vòng qua eo cô từ phía sau, Susan cảm thấy như bị kẹp bởi một thanh sắt. Cô thở hắt ra trong đau đớn. Bắp tay hắn co lại ghì chặt lấy lồng ngực cô.
Susan kháng cự và bắt đầu giãy giụa điên cuồng. Khuỷu tay cô đập mạnh vào xương sụn ở mũi Hale. Hắn buông cô ra, hai tay ôm lấy mũi. Hắn quỳ gối xuống, bàn tay khum lại che hết khuôn mặt.
- Cái đồ… - Hắn hét lên trong đau đớn.
Susan lao về phía thanh chắn cửa, cầu nguyện trong vô vọng rằng đúng lúc này Strathmore sẽ khôi phục lại được nguồn điện và cửa sẽ bật mở. Nhưng không, cô va mạnh vào cửa kính.
Hale lết lại gần cô, mũi hắn bê bết máu. Tức khắc, hai bàn tay hắn lại ghì lấy cô, một tay đè chặt lên ngực trái còn tay kia tóm vào hông. Hắn giật mạnh cô ra khỏi cửa.
Susan hét lên, bàn tay giơ lên cố gắng chặn hắn lại nhưng vô ích. Hắn kéo cô về phía sau, khoá thắt lưng của hắn chọc vào xương sống cô, không thể tin nổi hắn lại khoẻ đến thế. Hắn kéo lê Susan trên thảm khiến giầy bị tuột ra khỏi chân cô. Chỉ cần một động tác, Hale nhấc bổng cô lên và ném mạnh cô xuống sàn ngay cạnh máy tính của hắn.
Lưng của Susan bị đập đột ngột xuống sàn, váy cô bị kéo xô lên đến tận hông. Khuy áo trên cùng bị bật hmg, lồng ngực phập phồng trong ánh sáng xanh le lói. Susan ngước mắt nhìn Hale chòng chọc trong nỗi sợ hãi vì bị hắn ngồi đè lên người. Cô không giải mã nổi cái nhìn trong ánh mắt hắn. Ánh mắt ấy như một nỗi sợ hãi. Hay một cơn tức giận? Cặp mắt của hắn dán chặt vào người Susan. Một nỗi sợ hãi, hoảng loạn mới lại ập đến với cô.
Hale ngồi xuống, dận mạnh xuống hông Susan, nhìn cồ chằm chằm với ánh mắt băng giá. Tất cả những ngón đòn Susan từng được học để tự vệ loé lên trong đầu cô. Cố gắng chống cự, nhưng cơ thể cô không thể nào nhúc nhích nổi. Toàn thân của cô đã bị hắn làm cho tê liệt. Susan nhắm mắt.
- Ôi Chúa ơi. Không!