"Ngưng hoạt động do thao tác bằng tay" - Susan chết lặng nhìn vào màn hình.
Cô biết mình chưa hề gõ một dòng lệnh nào có thể khiến chương trình ngưng chạy - Ít nhất là một cách có ý thức. Cô tự hỏi không biết mình có vô tình đánh nhầm một dòng lệnh nào đó hay không - Không thể nào - Cô lẩm bẩm. Những gì cô đọc được trên màn hình giúp cô khẳng định chắc chắn lệnh đó đã được nhập cách đây khoảng 20 phút trước. Susan nhớ rất rõ thứ duy nhất cô nhập vào máy vi tính trong khoảng thời gian đó là mật khẩu của Screenlock (chương trình bảo vệ màn hình) lúc cô bước ra ngoài nói chuyện với sếp. Thật ngu ngốc nếu nghĩ rằng những ký tự mật khẩu đó lại có thể bị máy vi tính hiểu nhầm là lệnh ngưng hoạt động chương trình Tracer.
Biết rằng mình đang phí phạm thời gian, Susan nhanh chóng khởi động lại chương trình Screenlock và nhập mật mã đến hai lần để chắc chắn rằng cô không mắc bất cứ lỗi nào khi tiến hành thao tác này. Và quả thật không có bất cứ trục trặc nào.
Cô giận dữ.
- Vậy thì Tracer đã nhận lệnh ngưng hoạt động từ đâu chứ…
Susan cau mày bực mình và đóng cửa sổ chương trình Screenlock. Nhưng thật kỳ lạ, ngay lúc cửa sổ chương trình còn chưa kịp đóng lại hoàn toàn, dường như cô đã kịp phát hiện ra điều gì đó. Susan liền mở lại chương trình và nhìn đăm đăm vào những dòng dữ liệu. Chúng hoàn toàn vô nghĩa. Chương trình còn ghi lại thời điểm cô thao tác khoá máy tính khi Susan rời khỏi Node 3, nhưng có cái gì đó không bình thường liên quan đến thời điểm máy tính bị truy nhập lại. Hai thao tác này được chương trình ghi lại cách nhau chưa đến một phút. Susan chắc chắn rằng cô đã đứng nói chuyện ở ngoài với sếp lâu hơn một phút rất nhiều.
Susan di chuyển về phía dưới màn hình xem còn gì khác lạ nữa không. Những thông tin trên màn hình làm cô thực sự choáng váng. Chương trình Screenlock còn ghi lại một thao tác khoá máy và một thao tác truy nhập khác nữa. Thao tác truy nhập cuối cùng được ghi lại cách thời điểm hiện tại khoảng 3 phút. Vậy là đã rõ!
Susan hiểu ngay ra rằng đã có người truy cập lén lút vào máy của cô trong khi cô đang ở bên ngoài.
- Không thể nào! - Susan như nghẹn thở. Kẻ đáng ngờ duy nhất là Greg Hale nhưng Susan chắc chắn rằng cô chưa bao giờ cho Hale biết mật khẩu. Tuân thủ những quy tắc của một mật mã viên, Susan đã chọn ngẫu nhiên mật khẩu của mình và chưa bao giờ ghi nó ra cả. Việc Hale có thể đoán chính xác 5 kỹ tự mật khẩu của cô là chuyện không tưởng vì 5 ký tự đều nằm trong bảng chữ cái la tinh và điều đó đồng nghĩa với việc sẽ có đến 36 mũ 5 tương đương với trên 60 triệu khả năng xảy ra.
Nhưng việc có người truy nhập lén lút vào máy của cô qua chương trình Screenlock đã rõ như ban ngày. Susan không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Có lẽ Greg Hale bằng cách nào đó đã truy nhập được vào máy của cô khi cô đi ra ngoài và chính anh ta đã nhập lệnh yêu cầu Tracer ngưng hoạt động.
Bây giờ Susan chuyển sang thắc mắc không hiểu tại sao Hale lại làm vậy? Anh ta đâu có động cơ nào để đột nhập vào máy của cô. Anh ta thậm chí còn không biết cô đang chạy chương trình Tracer mà. Ngay cả khi nếu có biết đi nữa, Susan nghĩ, thì tại sao anh ta lại muốn phá rối việc cô tìm kiếm gã North Dakota này?
Những câu hỏi không có lời đáp liên tục nảy sinh trong đầu cô.
- Phải giải quyết việc quan trọng nhất trước đã - Cô buột miệng nói ra thành lời. Cô quyết định sẽ giải đáp những thắc mắc về Hale sau.
Susan khởi động lại chương trình Tracer, cô nhấn vào phím ENTER, máy tính kêu một tiếng bíp.
CHƯƠNG TRÌNH ĐÃ ĐƯỢC GỬI ĐI
Susan biết phải mấy tiếng đồng hồ nữa Tracer mới gửi thông tin trở về. Cô nguyền rủa Hale, không hiểu làm thế quái nào mà anh ta lại có được mật khẩu của cô, không hiểu anh ta muốn gì khi làm Tracer ngừng hoạt động chứ?
Susan liền đứng dậy và ngay lập tức cô bước đến bên máy vi tính của Hale. Màn hình tối đen nhưng cô nhận ra ngay là nó không bị khoá - vẫn có thể nhận thấy những điểm sáng mờ mờ bên các mép màn hình. Các lập trình viên rất hiếm khi khoá máy vi tính của mình, trừ khi họ kết thúc công việc và rời khỏi Node 3 về nhà. Thay vào đó họ thường chỉ đơn giản giảm độ sáng của màn hình - đây được coi là một thông báo ngầm mà ai cũng hiểu đó là: đừng đụng vào máy của tôi.
Susan ngồi cạnh máy của Hale:
- Sao lại để máy thế này mà ra ngoài chứ? - Cô nói - Có ai bắt anh phải làm thế đâu?
Nhìn thoáng qua không gian vắng lặng của Crypto, Susan tăng độ sáng màn hình của Hale lên. Màn hình đã chạy bình thường nhưng trên đó hoàn toàn trống trơn. Susan cau mày trước màn hình trống rỗng không biết nên làm gì tiếp đây, cô quyết định chạy chương trình tìm kiếm và bắt đầu gõ:
TÌM KIẾM: "CHƯƠNG TRÌNH TRACER"
Việc tìm kiếm này xem ra rất khó có thể mang lại kết quả.
Nhưng nếu tồn tại bất cứ thông tin gì về phần mềm Tracer của Susan trên máy của Hale, việc tìm kiếm sẽ cho kết quả. Nó có thể sẽ giúp hé mở nguyên nhân tại sao Hale lại tắt chương trình Tracer khi nó đang hoạt động. Một vài giây sau, màn hình xuất hiện dòng chữ..
KHÔNG TÌM THẤY
Susan ngồi thẫn thờ một lát, cô cũng không biết là mình đang tìm gì nữa. Cô thử lại lần nữa.
TÌM KIẾM: "CHƯƠNG TRÌNH SCREENLOCK"
Màn hình thay đổi trạng thái và hiển thị một loạt những thông tin vô bố - rõ ràng là không có dấu vết nào chứng tỏ Hale đã sao chép mật khẩu của Susan và lưu trên máy của mình.
Susan thở dài thành tiếng. Vậy hôm nay anh ta ta đã chạy những chương trình gì nhỉ? Cô liền truy cập vào danh mục những ứng dụng gần thời điểm hiện tại nhất trên máy của Hale để tìm xem anh vừa chạy chương trình gì. Đó là chương trình Email - thư điện tử. Susan kiểm tra ngay ổ cứng của máy, cuối cùng cô cũng tìm được danh mục Email được dấu kín sau hàng loạt các thư mục khác nhau. Cô mở danh mục đó ra và một loạt doanh mục khác cùng lúc hiện ra, có vẻ như Hale sử dụng nhiều địa chỉ Email khác nhau. Susan không mấy khó khăn phát hiện ra một địa chỉ không ghi tên cụ thể. Cô mở danh mục đó ra, bấm vào một trong số những lá thư gửi đến và đọc.
Ngay lập tức cô cảm thấy nghẹn thở. Nội dưng bức thư như sau:
Người nhận:
NDAKOTA@ARA.ANON.ORGNgười gửi:
ET@DOSHISHA.EDUMỘT BƯỚC TIẾN LỚN! CHƯƠNG TRÌNH PHÁO ĐÀI SỐ ĐÃ GẦN XONG.
VÀI THẬP KỶ NỮA NSA MỚI THEO KỊP!
Susan không tin vào mắt mình nữa. Cô đọc đi đọc lại bức Email, rồi sau đó run rẩy mở bức khác.
Người nhận:
NDAKOTA@ARA.ANON.ORGNgười gửi:
ET@DOSHISHA.EDUCHỨC NĂNG XOÁ VĂN BẢN LIÊN TỤC ĐÃ CÓ TÁC DỤNG! NHỜ CÓ CÁC CHUỖI KÝ TỰ HOÁN CHUYỂN!
Không tài nào tưởng tượng nổi, nhưng đó là sự thực. Đây là những bức thư điện tử của Ensei Tankado. Cả hai đã liên lạc và làm việc với nhau một thời gian rồi. Susan nhìn màn hình chết lặng.
Geg Hale chính là NDARKOTA sao?
Susan dán mắt vào màn hình. Cô cố nghĩ xem liệu còn có cách lý giải nào khác nữa không, nhưng không, bằng chứng quá rõ ràng, quá bất ngờ và không thể chối cãi được: Tankado đã sử dụng các chuỗi ký tự hoán chuyển nhằm tạo ra chức năng xoá văn bản liên tục, và Hale đã đồng loã với anh ta nhằm cản bước NSA.
- Điều này…- Susan lắp bắp - Điều này…là không thể.
Lúc đó những lời nói trước đây của Hale như vang lên trong tâm trí Susan, chống lại nhưng phán đoán vừa rồi của cô. "Tankado có vài lần viết cho tôi… Strathmore đúng là thật quá mạo hiểm khi thuê tôi làm việc… Một ngày nào đó tôi sẽ ra đi".
Nhưng Susan vẫn không thể tin được những điều cô thấy là sự thật Đúng, Hale là một kẻ đáng ghét và ngạo mạn - nhưng anh ta không thể là kẻ phản bội đữợc. Hale thừa hiểu tầm quan trọng của Pháo Đài Số đối với NSA, không có lý nào anh ta lại tham gia vào một âm mưu nhằm tiết lộ nó ra ngoài được!
Nhưng Susan cũng phải công nhận không có lý do gì ngăn cản anh ta cả - ngoại trừ danh dự và sự chính trực trong con người anh ta. Cô nghĩ lại chuyện xảy ra với thuật toán Skipjack. Rõ ràng Greg Hale đã từng làm hỏng các kế hoạch của NSA một lần, vậy thì chẳng có lý do gì mà anh ta lại không lặp lại chuyện đó một lần nữa.
- Nhưng Tankado… - Susan thắc mắc - Tại sao một người thận trọng như Tankado lại đi tin một kẻ khó lường như Hale chứ?
Cô chợt nhận ra tất cả những thứ đó bây giờ không còn quan trọng nữa. Việc cần phải làm ngay bây giờ là gặp ngay Strathmore.
Susan không thể hiểu nổi, trời xui đất khiến thế nào mà đối tác của Tankado lại ở ngay tnrớc mũi họ thế này. Susan lại tự hỏi không hiểu Hale biết chuyện Tankado đã chết hay chưa.
Susan nhanh chóng tắt hết các thư điện tử mình vừa mở, nhằm để máy tính trở về với trạng thái ban đầu như trước khi cô truy nhập Hale sẽ không nghi ngờ gì - chưa thể. Đột nhiên cô nghĩ ra rằng có thể mật khẩu của chương trình Pháo Đài Số có cất giấu đâu đó trong chiếc máy vi tính này.
Ngay khi Susan vừa đóng xong file cuối cùng, một bóng người đi ngang qua cửa sổ của Node 3. Susan giật thót nhìn ra ngoài và trông thấy Greg Hale đang quay trở lại. Lượng hoóc môn adrenalin trong người Susan đột nhiên tăng vọt - cô hoảng sợ. Anh ta đã gần đến cửa rồi.
- Chết tiệt! - Cô vừa nghĩ vừa ước lượng khoảng cách từ chỗ này đến chỗ bàn làm việc của mình. Cô hiểu rằng mình sẽ không thể kịp về chỗ. Hale đã sắp vào đến nơi rồi.
Lo lắng, Susan đảo mắt thật nhanh quanh Node 3 để tìm đường rút lui Có tiếng mở cửa phát ra sau lưng cô. Cánh cửa từ từ hé mở.
Susan cảm thấy mọi hành động của mình như bị bản năng chế ngự.
Cô đột nhiên tăng tốc, sải những bước nhanh và dài về phía phòng ăn. Khi cánh cửa được mở ra Susan đã kịp dừng lại ngay trước chiếc tủ lạnh và giật mạnh cánh cửa. Bình nước thuỷ tinh đặt trên nóc tủ chòng chành như muốn đổ, nhưng rồi nó cũng dần thăng bằng trở lại và không có chuyện gì xảy ra.
- Cô đói à? Hale hỏi khi vừa ló mặt vào trong Node 3. Anh ta đi lại chỗ Susan, giọng bình thản và châm chọc - Cùng nhau làm chút đậu hũ chứ?
Susan thở phào nhẹ nhõm, cô quay mặt lại.
- Không, cảm ơn! - cô nói - Tôi nghĩ sẽ chỉ…
Đột nhiên cô như nghẹn ứ trong cổ họng. Mặt Susan chuyển sắc trắng bệch.
Hale nhìn cô thắc mắc:
- Có chuyện gì vậy?
Susan cắn môi nhìn anh ta.
- Không! - cô cố gắng kiếm soát tình hình. Nhưng đó chỉ là một lời nói dối. Từ bên này gian phòng, Susan vẫn nhận ra màn hình vi tính của Hale đang hoạt động.
Susan đã quên không giảm độ sáng của nó.
Chương 37Bước xuống lầu dưới khách sạn Anfonso XIIl, Becker uế oải lê bước đến quầy bar. Một anh chàng phục vụ trông không khác gì một chú lùn tiến lại đặt trước mặt anh một cái khăn ăn.
- Ông muốn dùng gì ạ?
- Không, cảm ơn anh - Becker trả lời.
- Tôi định hỏi xem liệu anh có biết trong thành phố này có câu lạc bộ Punk không?
Người phục vụ nhìn anh ngạc nhiên.
- Câu lạc bộ Punk ư?
- Phải, ở thành phố này có chỗ nào mà họ hay tụ tập không?
- Không thưa ông, tôi không rõ lắm, nhưng chắc chắn không phải là ở đây rồi - Anh ta mỉm cười - Ông uống chút gì nhé?
Becker cảm thấy hình như mình vừa làm anh chàng phục vụ ngạc nhiên và hơi thất vọng. Có vẻ không giống những gì anh ta đã lên kế hoạch từ trước.
- Ông dùng rượu nhé - Anh chàng nhắc lại - Fino? Hay Jerez?
Một giai điệu nhẹ nhàng vang lên. Bản công xéc tô Brandenburg, Becker nghĩ, Số 4. Năm ngoái, anh và Susan đã được xem dàn nhạc của Học Viện St. Martin chơi bản công xéc tô này tại trường đại học. Đột nhiên anh ước gì lúc này Susan ở đây bên anh.
Hơi mát toả ra từ chiếc máy điều hoà phía trên đầu khiến anh hình dung ra nhiệt độ ở bên ngoài khách sạn. Anh nghĩ đến cảnh mình sắp phải lê bước trên những con phố nóng nực và vắng ngắt ở Triana tìm kiếm một con bé mặc chiếc áo phông có hình quốc kỳ Anh. Anh lại nghĩ về Susan một lần nữa.
- Zumo de arandanol - Anh nói.
- Nước quất Cranberry.
Người phục vụ quầy bar ngạc nhiên.
- Một thôi ư?
Nước quất Cranberry rất phổ biến ở Tây Ban Nha nhưng anh chàng này chưa thấy ai dùng thứ đồ uống đó một mình bao giờ.
- Ừ! - Becker nói - Một thôi.
Người phụ vụ dỗ dành.
- Pha thêm một chút xíu Vodka nhé?
- Không, cảm ơn!
- Chúng tôi không tính tiền đâu - Anh chàng ngon ngọt – Miễn phí.
Đầu nhức như búa bổ, Becker vẫn mường tượng được cảnh những con phố bẩn thỉu và ngột ngạt ở Triana và cả một đêm dài ở trước mắt. Đúng là địa ngục. Anh gật đầu.
- Ừ thì thêm tí vodka vậy!
Anh chàng phục vụ có vẻ đã thoải mái trở lại, bắt đầu pha chế đồ uống.
Becker ngắm nhìn quầy bar trang nhã anh đang ngồi và lại tự hỏi xem mình có nằm mơ không nhỉ? Không gì có thể thật hơn sự thực trần trụi này được. Mình là một giảng viên đại học, anh nghĩ, đang thực thi một nhiệm vụ tối mật.
Anh chàng phục vụ mang cho Becker đồ uống anh vừa gọi.
- Nước quất Cranberry ới một chút xíu vodka của ông đây!
Becker cảm ơn anh ta. Anh đưa lên miệng nhâm nhi một ngụm, nhưng ngay lập tức khạc ra. Một chút xíu mà thế này à?
Chương 38Hale đứng gần phòng ăn của Node 3, anh ta nhìn Susan chằm chằm.
- Sao vậy Sue? Trông cô không được khoẻ thì phải.
Susan cố gắng vật lộn với lỗi lo lắng đang tăng dần. Cách chỗ họ đứng chỉ khoảng 10 bước chân, màn hình của Hale vẫn sáng.
- Tôi… Tôi không sao - Cô gắng gượng, tim cô đang như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Hale nhìn cô vẻ mặt lúng túng.
- Này, cô uống chút nước nhé?
Susan không còn trả lời được nữa. Cô tự nguyền rủa mình, sao mình lại có thể quên không giảm độ sáng cái màn hình chết tiệt ấy chứ, Susan biết chắc ngay khi Hale nghi ngờ cô lén lút truy nhập anh ta sẽ nghĩ rằng cô đã biết được thân phận thực sự của anh ta, North Dakota. Cô sợ anh ta sẽ làm tất cả để che dấu thân phận đó.
Susan đang cân nhắc xem liệu mình có nên lao ngay ra phía cửa hay không. Nhưng cô không kịp làm việc đó. Đột nhiên có một tiếng đập mạnh vào thành tường kính. Cả Hale và Susan đều giật thót Đó là Chartrukian. Anh ta liên tục giơ cánh tay ướt nhoèn mồ hôi lên đập liên hồi vào bức tường. Vẻ mặt anh ta như vừa mới thấy ma hiện hình.
Hale quắc mắt nhìn anh chàng nhân viên an ninh như đang động kinh ngoài cửa sổ rồi quay lưng lại phía Susan.
- Tôi sẽ quay lại ngay. Cô uống chút gì đi, trông cô nhợt nhạt lắm đấy!
Hale đi ra ngoài.
Susan cố gắng lấy lại dũng khí rồi nhanh chóng chạy đến bên máy tính của Hale. Cô cúi xuống và điều chỉnh độ sáng của màn hình. Màn hình đã tối đen.
Đầu óc Susan chao đảo. Cô cố gắng quay lại và theo dõi cuộc đối thoại đang diễn ra ở phía ngoài Crypto. Chartrukian vẫn chưa chịu về nhà Trông anh chàng rất hoảng sợ, hình như anh ta như đang nói với Hale điều gì đó. Susan không còn quan tâm đến chuyện đó nữa - Hale đã biết hết những gì Chartrukian định nói.
Mình phải gặp Strathmore, cô nghĩ ngay lập tức.
Chương 39Trong phòng 301. Loã thể, Rocio Eva Granada đứng trước tấm gương trong phòng tắm. Giây phút đáng ghét nhất đã tới. Gã người Đức đang ở trên giường chờ đợi. Gã đúng là tên đàn ông to lớn nhất mà cô từng phục vụ.
Lưỡng lự một lát, cô đưa tay với lấy một cục đá để trong chậu nước gần đó rồi từ từ xoa lên ngực mình. Bộ ngực dần cứng lại. Đây là bí quyết riêng của Rocio - để khiến bọn đàn ông thèm khát. Và khiến chúng phải quay lại tìm cô. Rocio đưa hai bàn tay xoa khắp tấm thân đầy đặn và mềm mại thầm hi vọng mình sẽ còn giữ được phong độ thêm ba bốn năm nữa, khi đã kiếm đủ để có thể giải nghệ. Mặc dù bị Roldan ăn chặn mất phần lớn thu nhập nhưng Rocio thừa hiểu nếu không có hắn thì cô cũng sẽ chỉ như những con điếm hạ đẳng khác ở Triana suốt ngày chỉ phục vụ mấy thằng say rượu ít ra mấy gã khách này còn có nhiều tiền. Bọn chúng cũng không bao giờ đánh đập cô và thực ra cũng dễ chiều. Cô ta mặc bộ đồ ngủ, hít một hơi thật dài rồi mở của phòng tắm.
Vừa thấy Rocio bước ra, gã người Đức sáng mắt lên. Cô nàng diện một bộ đồ ngủ màu đen. Nước da nâu đẹp như ánh lên dưới ánh đèn mờ ảo, đôi bầu vú thật khiêu gợi dưới làn vải mỏng.
- Hãy lại đây nào - Gã thốt lên háo hức trong khi cởi phanh chiếc áo choàng và nằm xuống giường.
Rocio cố gắng nở một nụ cười và tiến lại phía chiếc giường. Cô nàng cúi xuống nhìn gã người Đức to béo. Đưa mắt vào giữa hai đùi gã cô nàng cười thầm nhẹ nhõm: cái ấy của gã không to lắm.
Không thể đợi thêm nữa, gã vồ lấy Rocio, chiếc áo ngủ bị xé toạc trong nháy mắt. Những ngón tay mập mạp không bỏ xót một centimet nào trên thân thể Rocia. Cô nàng không ngớt rên rỉ và quằn quại trong cơn khoái lạc giả tạo. Gã chồm dậy rồi nằm đè lên Rocio, Tưởng như mình sắp bị đè bẹp đến nơi. Rocio thở hốn hển cố gắng cưỡng lại cái cổ bè bè trắng bệch như trát ma tít của gã. Cô nàng cầu nguyện sao cho gã kết thúc việc này sớm.
- Nữa! Nữa! - Rocio hổn hển sau mỗi lần gã dập xuống.
Những ý nghĩ lộn xộn ùa vào tâm trí Rocio, khuôn mặt của vô khối những gã đàn ông mà cô đã chiều chuộng, hình ảnh những cái trần nhà đã từng dán mắt vào nhiều giờ đồng hồ trong bóng tối, rồi cả những mơ ước về con cái…
Đột nhiên, thân thể gã người Đức cong lên, cứng ngắt và gần như ngay lập tức đổ sụp xuống đè lên người Rocio. Chỉ có vậy thôi sao? Cô nàng tự hỏi, ngạc nhiên và nhẹ nhõm.
Rocio cố gắng lách ra khỏi tấm thân đang đè cứng lên mình.
- Anh yêu! - Rocio khàn giọng - Cho em lên trên nào?
hưng gã không nhúc nhích.
Rocio cố gắng ngồi dậy, cô lấy hết sức đẩy đôi vai kềnh càng của gã.
- Anh yêu, em… em không thở được! - Cô như sắp ngất đến nơi, Rocio cảm thấy mấy rẻ xương sườn của mình như sắp gãy đến nơi.
- Lạy chúa! - Một cách bản năng cô đưa mấy ngón tay tóm lấy tóc gã và bắt đầu giật - Tỉnh dậy nào!
Đúng lúc đó, Rocio cảm thấy tay mình sờ vào một chất lỏng âm ấm và nhơm nhớp. Chất lỏng đỏ bết trên tóc của gã người Đức - nó đang từ từ chảy xuống má và trôi vào miệng cô. Cô giãy giụa như điên dại dưới thân hình kềnh càng đó. Một tia sáng ma quái loé lên giúp Rocio nhìn thấy trước mặt cô là khuôn mặt méo mó vô thần của gã người Đức. Máu của gã đang phun ra tung toé từ một lỗ đạn nằm ngay thái dương. Rocio cố gắng hét lên nhưng vô vọng, trong phổi cô lúc này không còn chút không khí nào cả. Gã đang đè bẹp cô.
Hoảng loạn, Rocio điên cuồng quờ tay che nguồn sáng chiếu đến từ phía cánh cửa. Cô trông thấy một cánh tay. Một khẩu súng và ống giảm thanh. Một luồng sáng loé lên. Và Rocio không còn nhìn thấy gì nữa.