Sáng hôm sau Annika tỉnh giấc sớm. Cô bé nhảy vội khỏi giường, nhón chân đến bên Thomas.
"Dậy thôi, Thomas," Annika vừa gọi vừa lay tay anh. "Dậy, chúng mình định sang chỗ cô bạn vui nhộn đi đôi giày to tướng cơ mà."
Thomas lập tức tỉnh hẳn.
"Lúc ngủ anh đã biết hôm nay thể nào cũng có chuyện vui, mỗi tội không nghĩ ra đó là chuyện gì," Cậu vừa nói vừa cởi tuột áo ngủ. Rồi hai đứa cùng vào buồng tắm. Chúng rửa mặt, đánh răng nhanh hơn hẳn thường ngày, mặc quần áo chóng váng và vui vẻ đúng một tiếng- sớm hơn mẹ chúng tưởng. Rồi hai đứa lao xuống tầng dưới, sà ngay vào bàn ăn sáng, miệng gào lên là chúng muốn uống ca-cao ngay tức khắc.
"Các con định làm gì vậy?" Mẹ chúng hỏi. "Cứ cuống quýt cả lên thế".
"Chúng con định sang chơi với cô bạn mới nhà bên," Thomas nói.
"Có khi chúng con sẽ ở cả ngày bên ấy," Annika nói thêm.
Đúng sáng hôm nay, Pippi đang mải mê làm bánh quế. Cô bé nhào một đống tướng bột và cán rộng khắp sàn bếp.
"Vì mày biết không," Pippi nói với con khỉ con của nó, "làm gì có cái khay cán bột nào đủ rộng, một khi tao định lắm ít nhất là năm trăm cái bánh?"
Và lúc này đây, nó nằm bò trên sàn bếp, hăm hở rập những cái bánh hình trái tim.
"Đừng có giẫm luôn vào bột như thế đi ông Nilsson!" Pippi đang nói thế thì chuông reo.
Pippi chạy ra mở cửa. Trông nó trắng xoá từ đầu xuống chân, hệt như một cái cối xay bột, và khi Pippi nhiệt thành bắt tay Thomas và Annika, một đám mây bột phủ lên hai đứa.
"Tớ mừng là các cậu đã sang," Pippi nói, tay rũ tạp dề, khiến một đám mây bột mới lại bung ra. Thomas và Annika hít phải nhiều bột quá đến phát ho.
"Cậu làm cái gì vậy?" Thomas hỏi.
"Chà, nói tớ nói là tớ đang quét ống khói thì hẳn cậu chẳng thèm tin tớ, một đứa
ranh khôn như cậu!" Pippi đáp. "Sự thật là tớ đang làm bánh. Nhưng tớ sắp xong đến nơi rồi. Trong khi chờ đợi, các cậu ngồi tạm lên mấy cái hòm gỗ kia kìa".
Có Chúa chứng giám, Pippi làm việc mới nhanh làm sao!
Thomas và Annika ngồi trên chiếc hòm gỗ xem nó rập bánh thoăn thoắt trên đám bột, liệng chúng vào những chiếc khay thiếc, rồi phi đám khay vào bếp lò. Hai đứa có cảm tưởng, cảnh tượng đang diễn ra trong phim.
"Xong." Pippi nói, tay sập cửa lò cái sầm, sau khi đã lấy mẻ bánh cuối cùng ra khỏi lò.
"Tụi mình định làm gì bây giờ ?" Thomas hỏi.
"Tớ không biết các cậu muốn làm gì," Pippi đáp, "nhưng riêng tớ thì tớ sẽ không nằm chảy thây ra đâu. Cụ thể tớ là một người thu nhặt, mà đã là người thu nhặt, thì chẳng bao giờ có lấy một giờ rỗi rãi".
"Cậu bảo sao, cậu là cái gì kia ?" Annika hỏi.
"Một người thu nhặt".
"Nghĩa là thế nào?" Thomas hỏi.
"Một người thu nhặt các đồ vật, các cậu biết đấy. Thế chứ còn thế nào nữa?" Pippi vừa đáp vừa vun gọn chỗ bột vãi thành một đống nhỏ. "Cả thế giới đầy rẫy nhưng đồ vật, và rất cần có ai đó tìm thấy chúng. Những người thu nhặt làm chính việc đó."
"Những đồ vật gì vậy?" Annika hỏi.
"Ồ đủ thứ," Pippiđáp. "Vàng thỏi, lông đà điểu, chuột chết, pháo tép, những đinh ốc bé tí và tất cả những đồ vật tương tự."
Thomas và Annika nghe thấy êm tai ra trò, và cũng rất muốn trở thành người thu nhặt, nhưng Thomas bảo cậu hy vọng sẽ nhặt được một cục vàng chứ không chỉ một cái đinh ốc bé tẹo.
"Để rồi xem sao," Pippi nói," lúc nào người ta cũng nhặt được cái gì đó. Nhưng bây giờ tụi mình phải nhanh chân lên, kẻo những người thu nhặt khác sẽ tới nhặt hết những cục vàng có ở quanh đây mất."
Cả ba người thu nhặt bèn lên đường. Chúng cho rằng tốt nhất hãy bắt đầu tìm kiếm xung quanh các toà nhà. Bởi theo Pippi, cũng có khi người ta nhặt được một cái đinh ốc sâu tít trong rừng, nhưng những đồ quý báu nhất thì hầu như luôn được tìm thấy ở gần chỗ có người ở.
"Nhưng dẫu sao," cô bé nói," tớ đã từng trải qua một ví dụ ngược lại. Tớ nhớ một lần tớ đi kiếm đồ vật trong rừng rậm Borneo. Vào chính giữa khu rừng nguyên thuỷ, nơi chưa từng có con người đặt chân tới, các cậu thử đoán xem tớ đã nhặt được cái gì nào? Chà, một cái chân gỗ thực thụ, hết ý. Sau đó tớ đem tặng nó cho một ông già chỉ có một chân, và ông lão nói rằng một cái chân gỗ tuyệt như thế thì có cả đống tiền cũng không mua nổi."
Thomas và Annika ngước nhìn Pippi, xem xem một người thu nhặt phải xử sự ra sao. Còn Pippi cứ chạy từ lề đường này sang lề đường kia, tay che trước trán, mắt ngó nghiêng. Đôi lúc nó quỳ xuống, sục bàn tay vào giữa các thanh rào, rồi thất vọng nói:
"Lạ thật! Tớ chắc mẩm là đã nhìn thấy một cục vàng!"
"Có thật là mình được phép nhặt tất cả những gì mà mình tìm thấy không ?" Annika hỏi.
"Ừ, tất cả những gì nằm trên mặt đất," Pippi đáp.
Cách đấy một quãng có một ông lão nằm ngủ trên bãi cỏ trước nhà ông.
"Ông cụ kia nằm trên mặt đất," Pippi nói, "Và chúng mình tìm thấy ông ta. Nhặt thôi!"
Thomas và Annika giật mình kinh hãi.
"Không, không! Pippi, chúng mình không thể nhặt một người đàn ông, không được đâu," Thomas nói. "Thêm nữa, ta biết làm gì với ông cụ?"
"Làm gì với ông vụ ấy à ? Có thể sử dụng vào khối việc. Có thể nhét ông cụ vào một cái chuồng thỏ nhỏ thay vì nhốt thỏ và nuôi ông cụ bằng lá cỏ. Nhưng nếu các cậu không muốn thì thôi vậy, tớ thế nào cũng được. Mặc dù tớ thấy bực mình khi nghĩ: biết đâu kẻ thu nhặt khác sẽ tới và thó mất ông cụ."
Chúng tiếp tục đi. Bỗng Pippi bật reo to:
"Không có lẽ, tớ chưa từng thấy một vật nào như thế!"
Nó vừa kêu, vừa nhặt lên một cái hộp thiếc cũ gỉ từ đám cỏ. "Một của báu, một báu vật! Hộp thì người ta không bao giờ có đủ cả."
Thomas nhìn cái hộp thoáng vẻ nghi ngại và hỏi:
"Có thể sử dụng nó vào việc gì được?"
"Ồ, khối việc," Pippi đáp. "Có một cách là để bánh vào, bấy giờ nó sẽ là một cái hộp bánh hết ý. Có một cách khác không để bánh vào, thì nó sẽ là một cái hộp không bánh, và cố nhiên sẽ bớt hay đi, nhưng cũng vẫn có thể dùng tốt."
Cô bé ngắm nghía cái hộp quả thực đã gỉ hoen gỉ hoét, đã thế còn thủng một lỗ ở đáy.
"Xem ra nó sẽ là cái hộp không bánh lắm," nó nói vẻ nghĩ ngợi. "Nhưng có thể chụp nó vào đầu mà chơi như thể đang giữa đêm tối vậy."
Và nó thử ngay. Với chiếc hộp kín đầu, Pippi đi xuyên khu biệt thự như một cái tháp nhỏ bằng thiếc di động, nó không chịu dừng bước trước khi vấp phải một hàng rào dây thép và ngã sấp mặt.
Chiếc hộp thiếc va xuống đất đánh xoảng, nghe rợn cả người.
"Các cậu thấy chưa," Pippi vừa nói vừa nhấc bỏ hộp thiếc khỏi đầu. "Nếu không có nó, có phải mặt tớ đã lao thẳng xuống đất vỡ tan rồi không.
"Ừ, nhưng mà," Annika nói, "Nếu cậu không chụp nó vào đầu, thì cậu đã không vấp phải hàng rào dây thép."
Nhưng cô bé chưa kịp dứt lời thì Pippi đã lại reo lên, đắc thắng giơ cao một cái ống sợi rỗng.
"Hôm nay có vẻ là ngày may mắn của tớ," Pippi nói. "Một cái ống sợi mới xinh xẻo dễ thương làm sao, có thể dùng nó để thổi bong bóng xà phòng, hoặc xâu dây đeo trước cổ như dây chuyền ấy. Tớ muốn về nhà thử ngay lập tức đây."
Đúng lúc đó, một cánh cổng vườn bật mở, một cậu bé nhào ra. Trông cậu đầy vẻ sợ hãi, và thật không có gì lạ: năm thằng khác đang đuổi sát gót cậu. Chúng sắp tóm được cậu, dồn cậu vào một bờ rào, để rồi cả lũ lăn xả vào cậu. Cả năm đứa cùng bắt đầu đấm đá cậu. Cậu bé vừa khóc vừa giơ hai cánh tay ra trước mặt đỡ đòn.
"Cho nó một trận đi, chúng mày!" Thằng cao lớn và lực lưỡng nhất hô lên. "Để cho nó không bao giờ còn dám thò mặt đến phố này nữa."
"Ôi," Annika nói, "chúng nó đánh Vili. Sao chúng nó có thể ác thế được!"
"Đấy là thằng Benno đáng ghét. Lúc nào nó cũng phải đấm đá ai đó." Thomas nói. "Mà lại năm đánh một, lũ hèn."
Pippi tiến đến bên lũ con trai, gõ ngón tay trỏ vào lưng Benno.
"Ê các cậu," cô bé nói. " Các cậu định nghiền cậu bé Vili ra cám à? Vì cả năm cậu cùng lúc xông vào nó ?"
Benno quay phắt lại và thấy một con bé mà trước đây nó chưa hề gặp bao giờ, con bé còn cả gan chạm tay vào người nó. Thoạt tiên nó trố mắt giây lát bởi quá ngạc nhiên, rồi nó nở một nụ cười hết cỡ.
"Chúng mày!" nó gọi, "Chúng mày ơi! Hãy để thằng Vili đấy, lại trông thử con bé này xem. Cả đời chúng mày chưa từng được chiêm ngưỡng một cái gì tương tự đâu nhé."
Nó vỗ tay vào đầu gối cười sằng sặc. Thoắt cái cả bọn đã bu quanh Pippi, cả bọn, chỉ trừ Vili bấy giờ vừa quệt nước mắt vừa thận trọng đến bên Thomas.
"Các cậu đã thấy tóc tai nó chưa hả? Đỏ quạch như lửa! Còn đôi giày nữa chứ! Cho tao mượn một chiếc được không ? Tao đang rất muốn thử chèo thuyền mà cóc có thuyền đây."
Đoạn nó túm một bím tóc của Pippi, nhưng vội rụt ngay tay lại và giả bộ kêu lên:
"Ối, tôi bị lửa thiêu!"
Thế rồi cả năm thằng vây lấy Pippi, vừa nhảy vừa la:
"Cáo lông đỏ! Cáo lông đỏ!"
Pippi đứng giữa vòng tròn, cười hết sức thân ái. Benno tưởng Pippi sẽ tức giận hay bắt đầu khóc nhè cơ. Ít nhất thì nó cũng phải tỏ vẻ sợ hãi chứ.Thấy không ăn thua, Benno bèn đẩy cô bé một cái.
"Tớ thấy cậu xử sự với phụ nữ không được nhã nhặn cho lắm," Pippi nhận xét.
Rồi cô bé nhấc bổng Benno trên đôi tay cực khoẻ của mình, vác đến một cây lê hạnh cạnh đó, vắt ngang lên một cành. Đoạn nó túm thằng tiếp theo vắt lên một cành khác. Thằng thứ ba bị nó đặt lên trụ cổng vườn trước một toà biệt thự, rồi nó ném thằng thứ bốn qua bờ rào, rơi chính giữa một luống hoa. Còn người hùng cuối cùng của đám hiếu chiến bị nó ấn vào chiếc xe cút kít đồ chơi nhỏ xíu đứng giữa đường. Đoạn Pippi, Thomas, Annika và Vili đứng đó nhìn đám đầu gấu một lúc nữa, trong khi lũ này câm như hết vì sửng sốt. Pippi nói:
"Các cậu đến là hèn. Năm đứa bắt nạt một thằng bé con. Như thế là hèn. Đã vậy lại còn giở trò hù doạ một đứa con gái bé bỏng không tự vệ. Khiếp, sao mà xấu!"
"Đi nào, tụi mình về nhà," Nó bảo Thomas và Annika rồi quay sang Vili "Nếu chúng nó còn thử đánh cậu lần nữa, cứ bảo tớ."
Và với Benno bấy giờ còn vắt vẻo trên cây, không dám động đậy, Pippi nói:
"Nếu cậu còn định phán xét gì thêm về tóc hoặc giày của tớ, thì tốt nhất là hãy nói ngay đi, trước khi tớ về nhà."
Nhưng Benno hoàn toàn không còn gì để nói về giày của Pippi cả, về tóc cũng không nốt. Vậy là Pippi một tay nhặt hộp thiếc, tay kia cầm ống sợi bỏ đi. Thomas và Annika theo sau.
Khi chúng về đến vườn nhà Pippi, cô bé nói:
"Đến là bực các cậu ạ! Đây, tớ nhặt được hai vật đẹp thế này, mà các cậu chẳng kiếm được gì. Các cậu phải tìm tiếp đi thôi. Thomas, sao cậu không nhòm thử vào hốc cây cổ thụ này xem. Đám cây cổ thụ thường là những mục tiêu tốt nhất cho một người thu nhặt đấy."
Thomas bảo cậu không tin cậu và Annika sẽ nhặt được bất cứ thứ gì, nhưng chiều ý Pippi, cậu cũng thò tay vào một hốc cây.
"Ối, thật sao!" Cậu thốt lên vô cùng sửng sốt và giơ cao bàn tay cầm một cuốn sổ xinh xắn bìa da. Trong hai cái ngăn đặc biệt của sổ có một chiếc chút chì nhỏ bằng bạc.
"Kỳ lạ thật!" Thomas nói.
"Cậu thấy chưa!" Pippi bảo. "Không gì tuyệt hơn là làm người thu nhặt. Chỉ đáng ngạc nhiên là chẳng ai theo cái nghề này nữa. Thợ may, thợ giày, thợ nạo ống khói, và đại loại các nghề mà thiên hạ đều có thể trở thành được … nhưng người thu nhặt ấy ư, ái chà, còn lâu nhé !"
Đoạn cô bé quay sang Annika:
"Sao cậu không lại gốc cây cổ thụ này thử thò tay vào xem sao? Quả thật là ta luôn tìm được gì đó trong các gốc cây cổ thụ đấy."
Annika thò tay vào và túm ngay được một chuỗi san hô. Và cả Thomas lẫn Annika đều giương mắt, đứng ngây ra trong giây lát, chúng ngạc nhiên quá đỗi. Chúng tự nhủ từ nay, ngày nào chúng cũng muốn làm người thu nhặt.
Suốt nửa đêm qua Pippi mải thức chơi bóng, giờ đây nó đột nhiên thấy buồn ngủ.
"Tớ cho rằng tớ phải đi nằm một cái," Nó nói. "Các cậu có thể cùng vào và đắp chăn cho tớ chứ?"
Ngồi trên thành giường tụt giày ra, Pippi ngắm nghía đôi giày vẻ nghĩ ngợi, rồi nói:
"Cái thằng Benno ấy, nó bảo nó muốn chèo thuyền. Hừm!" Nó khịt mũi khinh bỉ. "Để rồi tớ sẽ dạy cho nó biết thế nào là chèo thuyền… chờ đấy!"
"Này, Pippi" Thomas e sợ hỏi, "thật ra sao cậu lại đi đôi giày rộng đến thế?"
"Để tớ có thể ngó ngoáy các ngón chân, cậu hiểu chứ," nó đáp. Đoạn nó nằm xuống
giường ngủ.
Khi ngủ bao giờ Pippi cũng thò hai bàn chân kê lên gối, còn đầu lại rúc tít trong chăn.
"Ở Guatemala dân chúng ngủ như thế này cả," Pippi cả quyết, "Và đây là tư thế ngủ duy nhất đúng. Mà có nằm thế tớ mới ngó ngoáy được các ngón chân trong khi ngủ. Các cậu có thể ngủ mà không cần hát ru không? Tớ thì lúc nào cũng phải hát ru mình một chốc, không thì không sao chợp mắt nổi."
Thomas và Annika nghe i ỉ dưới chăn. Đó là tiếng Pippi tự ru mình trong giấc ngủ. Nhẹ nhàng, thận trọng chúng nhón chân đi ra, để không đánh thức nó.
Ra đến cửa, chúng quay lại ngó chiếc giường lần chót. Chúng chẳng trông thấy gì ngoài hai bàn chân Pippi kê lên gối. Nó nằm đó, ngọ ngoạy thật lực các ngón chân.
Thomas và Annika đi về nhà. Annika nắm chặt chuỗi san hô trong tay.
"Nhưng cứ kỳ cục thế nào ấy," Cô bé nói. "Thomas, hẳn anh không tin… anh có nghĩ rằng chính Pippi đã đặt sẵn các thứ từ trước không?"
"Chẳng biết được," Thomas đáp. "Với Pippi thì đúng là chẳng biết đâu mà lần".