Tàu đi trong mưa
Vương Biên Hương
- Anh đang ở đâu, ở đâu vậy?
- Tất nhiên là trong một quán rượu nào đó. Có lẽ ở đây rất vui. Anh đang ngồi với một người bạn, anh ta là một pianist ở London mới về.
- Như vậy anh nên cảnh giác với những ngón tay của anh ta. Chúng trông khá tội nghiệp vì phải gìn giữ thái quá.
- Nhưng anh không thấy cảm giác đó.
- Là em tưởng tượng ra thôi, có thể tay của anh ta giống như tay của Horowits chăng?
- Tay của Horowits là sao, anh chưa bao giờ thấy tay của ông ta mà?
- Đó là một bàn tay to, các ngón tay như hình những trái chuối. Đó thật là đôi bàn tay mà có nằm mơ thì các nhà văn ở ta chẳng thể nào gắn nó với việc ông ta đang đánh đàn piano cả. Nhưng em biết là nó hết sức hữu ích vì chẳng ai đánh hay như ông ấy.
- Có nghĩa là sao?
- Có nghĩa là nghe ông ấy đánh ta sẽ khóc.
- Em đã thấy bớt ồn ào chưa?
- Rồi.
- Vì anh đang ở trong một nơi vắng lặng nhất của cái quán rượu này đấy. Đó là toilet. Em thử nghĩ xem, ở đó có gì là thi vị không?
- Có chứ, nước chảy róc rách chẳng hạn. Nếu có một cái cây nữa thì càng tốt. Khi ở gần những cái cây em thấy ổn hơn. Còn gần những con người thì đầy bất ổn.
- Anh không biết, ở đây anh nghe em nói rõ hơn mà. Anh xin lỗi...
- Xin lỗi bởi cái gì?
- Vì tất cả, hình như khi nào anh cũng thấy có lỗi với em. Vì anh đi ăn với em mà để em trả tiền, vì anh ở những nơi ồn ào quá nói em không nghe thấy. Vì anh đứng bên em là anh thấy có lỗi.
- Nhưng mà điều đó rất chán.
- Này em...
- Dạ.
- 6 giờ anh sẽ lên tàu.
- Anh đi nghỉ à?
- Không, anh đi ra biển và anh ra biển, thế thôi.
- Vậy anh đi đi.
- Anh sẽ gọi lại cho em, thế nhé!
oOo
- Khi điện thoại của anh reng thì em đang ở bên một lùm cây. Chỗ em ngồi bây giờ có cả một bể cá với những chú cá tung tăng. Thật dễ chịu. Tuy nhiên, như thường lệ, chỗ của anh quá ồn.
- Tàu của anh đang lao đi rầm rập mà.
- Nó đi đâu?
- Đi trong mưa.
- Hôm nay ở biển có mưa không?
- Không, anh chẳng biết, nhưng mà tàu anh đang đi trong mưa.
- Có phải anh đang thấy những vệt mưa loang loáng không? Mưa tạt nước rất mạnh rồi hắt lên những ánh sáng bằng bạc. Và nước ri rỉ chảy trên thân tàu. Còn còi tàu ở chỗ anh thì kêu những tiếng âm u và trầm trầm buồn tẻ não nề. Và rồi ở trong một tia chớp nào đó, anh nhìn thấy em phải không?
- Sao em biết?
- Em biết chứ? Anh nhìn thấy em ngồi co ro tội nghiệp bên đường và bầu trời như tối sẫm lại. Rồi thì sấm sét nổ tung lên và sau đó, chỉ trong một giây lát thôi, anh sẽ chẳng nhìn thấy em nữa.
- Em chẳng dễ biến mất như thế đâu.
- Có chứ!
- Không, khi gặp em, anh đã thấy rằng anh nhìn thấy em từ lâu rồi.
- Còn em như đã thấy anh từ 50.000 kiếp trước.
- Vậy chúng ta có phải đọc một câu thơ không: Xa nhau muôn vạn kiếp, lại gần nhau trong một satna.
- Em cũng thuộc câu này mà.
- Ừ.
- Thế khi đó như thế nào nhỉ?
- Trời rất nắng, nắng ghê gớm, và em bị kẹt xe. Chiếc xe ô tô chở em nóng hừng hực. Rồi thì em đi vào nhà hàng mà em hẹn anh và nhìn thấy anh. Hóa ra là người quen.
- Từ 50.000 kiếp trước phải không?
- Dạ, nhưng hồi đó anh là một tảng thiên thạch màu đen mà.
- Ừ, còn em là một hạt bụi mà.
- Nó màu trắng à?
- Anh cũng chẳng biết nữa.
...
- "Sao lại không nói chuyện được nữa?
- Tại vì sóng điện thoại quá chập chờn đi.
- Lúc nãy anh đang nói rằng chúng ta là hai hạt bụi.
- Ừ.
- Tàu vẫn đi hả anh?
- Ừ, trong mưa
- Mưa quá nhiều hả anh?
- Mưa rất nhiều.
- Thực ra em rất thích mưa. Vì trong mưa em có thể khóc mà chẳng ai biết cả.
- Thế tại sao lại phải khóc không ai biết?
- Em không biết được. Nếu mình khóc, mà chẳng ai biết thì tốt hơn.
- Tại sao lại tốt hơn?
- Em có thể đi vào trong mưa và em khóc rống lên như một chú bò tót. Rồi thì tiếng mưa làm nhòa đi tiếng khóc của em và nước mưa cũng làm nhòa đi nước mắt của em. Chiếc áo mưa sẽ ôm em trong vòng tay ấm áp của nó. Và khi đó, có thể em được sống trong lòng một người yêu mình một cách tận tụy và dịu dàng.
- Nhưng anh cũng có thể làm thế với em mà...
- Em không biết. Nhưng mưa thì trung thành hơn đấy. Nó không biết giận và một năm, ở chỗ chúng ta ở sẽ có mưa đến 175 ngày.
- Năm nay sẽ có mưa 176 ngày đấy.
- Sao anh biết?
- Vì ngày mưa thứ 176 là ngày anh sẽ ôm em.
.. .. ..
"- Chỗ của anh mưa thật khiếp.
- Ừ.
- Chỉ nghe qua điện thoại, em đã thấy tiếng sầm sập của nó. Chao ôi, cộng thêm tiếng tàu nghiến bánh trên đường ray nữa.
- Tóc em có ướt không?
- Vào khi nào?
- Vào những ngày mưa ấy. Nó sẽ ướt sũng và anh sẽ quấn nó vào tay anh.
- Thế đêm anh ngủ thì anh sẽ nằm trên mớ tóc ấy à?
- Đúng thế, nhưng khi đó thì tóc em đã khô rồi. Thậm chí nó rất thơm và sạch.
- Sao anh biết?
- Hôm anh gặp em trong một nơi nào đó, anh đã cố tình nghiêng đầu vào tóc em. Hôm ấy anh đã thầm hôn lên một sợi tóc mà.
- Nó màu gì?
- Anh quên mất rồi. Nó có thể là màu vàng như rơm. Nhưng trong một thoáng qua ấy, anh ngửi thấy mùi hương của bờ vai em.
- Nó giống như mùi táo à?
- Không, nó như mùi bánh mì.
- Không phải đâu, nó có mùi trà xanh đấy. Thế anh có phải là hạt hồ đào không?
- Nó như thế nào nhỉ?
- Nó rất cứng và đâm thủng da thịt đấy.
oOo
- "Điện thoại cứ bị ngắt sóng liên tục, chắc tại mưa và tại anh cứ lạc vào những vùng không có em...
- Khi nào thì anh sẽ lạc vào vùng có em?
- Anh không biết.
- Anh không biết vì anh là hạt hồ đào.
- Nó làm sao?
- Mỗi khi em buồn thì nó lại trồi lên. Nó sẽ nằm trên tay em như thế này. Và nó biết nói. Nó bảo: em phải tự lo đi, tự làm đi, tự sống đi.
- Thế thì sao?
- Em không thích nó. Em không thể nào đập vỡ được hạt hồ đào. Nó rắn chắc quá và nó làm em chán quá.
- Vậy thì làm sao bây giờ.
- Em đã định viết một bức thư cho hạt hồ đào. Em viết rằng: Em mệt mỏi quá, mệt mỏi quá chừng. Giờ thì chúng ta đã già mất rồi. Nếu chúng ta yêu nhau thì chúng ta cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu. Vì vậy chúng ta hãy đập nát cái hạt hồ đào kia đi để mà sống. Có thể anh sẽ sợ vì hạt hồ đào nào biến mất thì anh sẽ chẳng còn chỗ nào chui được nữa. Nhưng anh cần biết rằng em cũng chẳng còn chỗ nào để chui vào được nữa. Thế thì chúng mình liều chết mà sống với nhau đi. Chỉ có một việc là mình cứ sống với nhau đi, rồi mọi việc muốn ra sao thì ra. Em chỉ muốn viết như vậy thôi. Nhưng hạt hồ đào vẫn là hạt hồ đào
oOo
- Bây giờ khuya rồi hả anh?
- Ừ.
- Tàu vẫn chạy trong mưa à?
- Ừ.
- Rồi nó sẽ đi đến một chỗ nào đó, giả sử như một đảo băng tuyết trong truyện của Murakami. Rồi thì chúng ta sẽ tìm thấy một lùm cây. Và ở đó, trong cái lùm cây đó, anh bảo anh muốn âu yếm em. Còn em sẽ ôm một cái chuông và lắc đi lắc lại vì sợ gấu sẽ đến. Anh có tưởng tượng ra câu chuyện này không? Nó làm em buồn quá đỗi.
- Thực ra gấu có nhiều như vậy ư?
- Em nghĩ là có thể chúng ta chưa biết hết được sẽ có bao nhiêu con gấu. Chúng ẩn nấp ở đâu đó. Nhưng chúng rất nhiều. Và chúng ta yêu nhau thật tội nghiệp, với một bầy gấu đứng xung quanh em và anh. Và chúng ta đành phải rung chuông.
- Em sẽ làm cho bọn gấu chú ý nhiều hơn vì tiếng chuông của em đấy. Nhưng mà anh sẽ làm gì khi đó nhỉ. Có lẽ anh sẽ ôm em thật chặt. Rồi thì anh sẽ có thể bị gấu ăn thịt nhưng nếu chúng có ăn thịt anh thì anh vẫn sẽ ôm chặt lấy em.
- Gấu vẫn đến.
- Anh vẫn cứ ôm em và anh nghe thấy em thở.
- Gấu vẫn đến.
- Anh sẽ bao phủ xung quanh em.
- Gấu vẫn đến.
- Anh sẽ làm mù mắt lũ gấu.
- Gấu vẫn đến.
- Anh sẽ vẫn yêu em, mặc kệ gấu.
- Gấu vẫn đến...