Đẩy cửa , Quỳnh đi luôn vào , cô ngã vật lên giường im lặng .
Hoài đi theo lại , anh ta nheo mắt nhìn Quỳnh :
- Lại cơm không lành , canh không ngọt nữa à ?
Thấy Quỳnh im lặng , Hoài cười khẽ , đưa tay mơn man nhẹ trên má cô :
- Anh nói rồi , em chỉ hoài công thôi tốt nhất ... yêu anh đi . Công anh to lắm đấy .
Bực mình , Quỳnh quát :
- Anh lại muốn gì nữa ?
- Anh muốn gì đâu , muốn em thuộc về anh thôi . Này ! Anh cho em xem cái này , ly kỳ và hấp dẫn .
Hoài với lấy xấp ảnh trên bàn dí vào mũi Quỳnh .
- Như thế này , anh ta ghẻ lạnh với em là đúng rồi .
Quỳnh chụp xấp ảnh , những tấm ảnh chụp Đại và Ngọc Minh , Đại ôm cô ta .
- Ở đâu mà anh có những tấm ảnh dơ bẩn này vậy ?
- Đêm qua anh đi uống rượu với thằng bạn , vô tình thấy họ , anh ... chụp ảnh cho em xem . Nó không yêu em đâu . Ly hôn đi !
- Không được , chết thì thôi em cũng không để họ với nhau .
- Tội tình gì em phải khổ sở như vậy . Anh yêu em và chiều em hết mình không đủ sao ?
- Tôi không yêu anh .
- Em tàn nhẫn thật , nói không yêu anh tỉnh bơ . Đừng quên đứa con trong bụng em là của anh .
- Không phải !
- Anh không cãi với em , chừng em sinh xong , của ai sẽ biết ngay thôi mà . Thôi , tha cho Đại đi , hắn ăn chả , em cũng ... ăn nem kia mà .
Đẩy mạnh Hoài ra , Quỳnh ngồi dậy :
- Em về đây .
- Em đến công ty của họ để làm ầm lên à ? Đại càng chán ghét em hơn .
Quỳnh cáu kỉnh :
- Anh bảo em phải làm gì đây ? Để yên cho họ yêu nhau à ?
- Thật ra Đại không yêu Ngọc Minh , người hắn yêu là Duyên . Em nên tìm cách đưa thằng Khang đến gặp anh , anh muốn thử máu thằng bé . Anh nghi ngờ nó là con của hắn .
- Nhưng nó rất giống anh Vũ .
- Anh không tin . Em nên nhớ lúc đó anh Vũ đã bị bại liệt , khả năng có con chỉ ba mươi phần trăm thôi .
- Nhưng làm rõ để làm gì ? Để Đại bỏ Ngọc Minh nối lại với Duyên , em có lợi ích gì đâu ?
Hoài cười lớn :
- Em khờ thật , chỉ biết ghen thôi . Tài sản của mẹ em để lại , lẽ ra chỉ có một mình em được hưởng , tại sao lại chia cho kẻ bá vơ ?
Như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm , Quỳnh kêu lên :
- Em chưa bao giờ nghĩ đến .
- Tài sản là của ba em để lại , tất cả phải là của em .
- Được , em sẽ làm theo lời anh .
Mãi nghĩ ngợi , Quỳnh quên cả ghen và cả việc Hoài đang ... thoát y cô . Những nụ hôn tham lam phủ lên thân thể cô . Quỳnh khép mắt lại đón nhận hạnh phúc mà chưa bao giờ cô có với Đại .
o O o
- Chú Đại !
Thấy Đại , bé Khang kêu to , nó khoanh tay chào cô giáo rồi chạy ra với Đại , chiếc ba lô nhỏ đùng đưa sau lưng theo nhịp chạy .
Đại bế thốc nó lên , anh âu yếm hôn vào má nó .
- Hôm nay , con muốn ăn gì nào ?
- Dạ , ăn kem .
Đại bế nó lên xe , nó vụt đưa một ngón tay ra :
- Đau ghê ấy chú Đại .
- Sao vậy , chơi dao đứt tay à ? Đưa chú xem .
- Không phải đâu . Hôm qua , cô Ba nói đưa cháu đi ăn kem , nhưng cô Ba lại dẫn cháu vào phòng ông bác sĩ , ổng chích tay cháu đau lắm , nhưng mà cháu không có khóc . Cô Ba nói con trai khóc , yếu lắm .
Đại cau mày nhìn tay nó , trên đầu ngón tay hãy còn đỏ . Quỳnh muốn làm gì vậy ?
- Chú Đại ơi ! Chú đừng có nói với mẹ nha , cô Ba dặn đừng có nói .
- Lần sau , con đừng để người ta làm con đau nữa nhé .
- Dạ .
Đưa đi ăn kem và đi dạo một vòng , Đại thấy nhẹ nhàng thơ thới . Cả hai vui đùa thoải mái . Sáu giờ , Đại đưa trả nó về nhà , anh ấn chuông gọi cửa , xong nheo mắt :
- Mai gặp nhé !
Nó cũng nháy mắt lại với Đại :
- Mai gặp !
Chỉ có cô giúp việc ra mở cửa . Chờ nó vào nhà cửa đóng , anh mới cho xe chạy đi . Ít khi Đại về nhà sớm , cho nên Quỳnh ngạc nhiên , tuy nhiên cô thấy lòng mình vui lên .
- Hôm nay anh về sớm ?
- Anh muốn biết ngày hôm qua , em đưa bé Khang đến phòng mạch làm gì ?
- Anh muốn biết lắm sao ? Được , em cho anh biết , em muốn biết thằng Khang con ai .
- Nếu nó là con của anh Vũ ?
- Nó sẽ hưởng phân nửa tài sản theo di chúc để lại , còn nếu ... là con anh , em tính khác . Anh cư xử tốt với em đi , con anh sẽ được hưởng nửa tài sản , ngược lại ... mẹ con Duyên không có gì cả .
Đại cười nhạt :
- Nếu bé Khang là con anh , anh sẽ lo cho nó , không ai có quyền ngăn cản anh nhận con mình .
Quỳnh biến sắc :
- Anh dám ?
- Chưa bao giờ anh nói mà không làm cả .
Quỳnh mím môi :
- Anh sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nối lại với Duyên đâu .
- Duyên không bao giờ tha thứ cho anh , anh không mong chuyện tái hợp .
Quỳnh mai mỉa :
- Cho nên anh đã bắt đầu yêu Ngọc Minh ?
- Anh không muốn nói hay giải thích gì cả , tuỳ em nghĩ . Nào ! Em đã tìm ra sự thật gì ?
- Tự anh đi tìm hiểu sự thật .
- Dù có là con anh hay con anh Vũ , đối với anh điều đó không quan trọng , anh vẫn yêu thương nó .
- Anh chưa bao giờ tỏ ra thương yêu đứa con sắp chào đời của anh cả . Nếu yêu thương nó , anh không cư xử lạnh nhạt với em .
Đại im lặng . Khi tình yêu đã không có , gối chăn cũng không mặn nồng . Tuy nhiên trước lời nói kia , anh nào phải gỗ đá không biết xúc động . Lẽ ra Quỳnh nên dịu dàng hơn . Anh kéo cô vào mình .
- Anh xin lỗi .
- Anh chỉ biết xin lỗi em thôi , rồi vẫn cứ làm cho em đau lòng .
- Anh thích em dịu dàng hơn là dữ dằn .
- Chỉ tại em ghen quá . Sao trong đời anh có nhiều phụ nữ như vậy ?
- Anh xem Ngọc Minh như em gái . Cô ấy là một cô gái có ý chí . Cha mất sớm , cô ấy về Việt Nam tìm mẹ và vẫn chưa gặp được . Anh muốn giúp đỡ cô ấy .
Thật ra mình cũng có lỗi kia mà . Quỳnh ôm cổ Đại , cô hôn anh .
- Từ nay , em sẽ cố dịu dàng .
Nhưng có một điều Quỳnh chợt nhận ra cô thích Hoài hơn , Hoài mới cho cô những xúc cảm tuyệt diệu .
---------
- Thế nào anh Hoài ?
Quỳnh hồi hộp , Hoài cười khẩy :
- Anh nói quả không sai . Nó có nhóm máu không trùng khớp với em .
- Có nghĩa ...
- Nó là con của Quốc Đại .
Quỳnh lịm người trong con ghen . Bé Khang là con của Đại . Bấy lâu nay mẹ cô cứ tưởng là cháu mình , thương yêu chiều chuộng . Không , cô không để cho Duyên có cơ hội chiếm đoạt tài sản của cô .
- Em nên làm rõ chuyện này . Đại nhận con , kệ anh ta . Nếu cần , em cứ ly hôn , anh sẽ danh chánh ngôn thuận cưới em .
Thấy Quỳnh ngồi im , Hoài gắt :
- Hay em vẫn cứ thích hắn , muốn làm vợ hắn ? Nếu vậy thì thôi vậy . Để cho Duyên có cơ hội thu tóm hết tài sản của em , cho em sáng mắt ra .
- Không , em sẽ làm cho ra lẽ . Em chán lắm rồi , anh ta yêu em như bị bắt buộc , gượng ép . Vậy mà từ lâu nay em cứ hành hạ mình , nhưng thực ra ...
Hoài nheo mắt :
- Anh biết em tự ái vì mình không bằng Duyên ?
- Không , em có yêu anh ấy . Nếu không tình yêu không trải dài qua nhiều năm như vậy . Và càng yêu càng đau khổ ... em nói thật , anh đừng giận . Anh đã cho em những cảm giác lỳ lạ .
Hoài nhạo báng :
- Vậy Đại là người yêu tâm hồn và anh là người yêu xác thịt à ?
- Em không biết .
- Thôi em đi , anh chán ngắt vì những mâu thuẫn của em . Hãy nghe cho rõ : làm rõ mọi việc , anh sẽ giúp em trong việc giành quyền giám đốc .
Quỳnh đang lâm vào trong tâm trạng nửa đau khổ , nửa giận hờn , cô không biết mình nên làm gì nữa .
o O o
Gõ cửa phòng mẹ , không đợi bà Ngọc Lan lên tiếng , Quỳnh đẩy của bước vào :
- Con có chuyện muốn nói với mẹ .
Gỡ mắt kính xuống , bà Ngọc Lan vui bẻ :
- Hôm nay bụng con khá to rồi đó . Chuyện gì vậy con ?
- Mẹ hãy xem cái này .
- Gì vậy ?
Bà Ngọc Lan cau mày cầm tờ xét nghiệm lên xem .
"Lê Nguyên Khang - nhóm máu AB "
- Mẹ không hiểu .
- Con và anh Vũ nhóm O , nhưng thằng Khang máu AB . Có như vậy mà mẹ không hiểu . Thằng Khang không phải con anh Vũ .
- Nhưng nó rất giống thằng Vũ .
- Con chỉ căn cứ vào giấy xét nghiệm này , do dó mẹ không có quyền chia tài sản cho mẹ con Duyên , tất cả là của con .
- Thì ra con đòi làm rõ chuyện này vì tài sản à ?
- Phải .
- Nhưng nếu như vậy , thằng bé là con của chồng con .
- Con mặc kệ . Nếu cần ... ly hôn cũng được . Con chán lắm rồi , có chồng mà như không . Mẹ tưởng chúng con hạnh phúc lắm à ?
- Nhưng nó vẫn tử tế đưa con về thăm mẹ .
- Anh ấy vẫn muốn gặp Duyên , mẹ có hiểu không ? Anh ấy chỉ vui khi cùng con về thăm mẹ , những ngày sau đó con là con , anh ấy là anh ấy . Con đau khổ lắm . Sinh xong , con sẽ đến công ty làm việc , con không muốn sống u buồn . Con đã một lần tự tử khi anh ấy bỏ mặc con . Bây giờ con không ngu nữa , tại sao con phải đau khổ vì một người không yêu mình ?
- Nhưng dù sao con cũng sắp có con . Hãy kiên nhẫn đi con , nước chảy đá mòn đứa con sẽ là sợi dây nối liền mối quan hệ vợ chồng .
- Đứa con ... con đang mang không phải của anh Đại .
- Quỳnh !
Bà Ngọc Lan choáng váng :
- Con nói gì vậy Quỳnh ?
Quỳnh khóc òa :
- Phải , con ngu ngốc lắm khi dàn cảnh để anh ấy cưới con ... Hôm ấy là giả hết , con vắt óc để nghĩ ra mưu kế cho anh ấy thuộc về con . Nhưng cuối cùng con để cho kẻ khác lợi dụng mình , hắn buộc con dâng hiến nấu không hắn sẽ nói ra sự thật , anh Đại sẽ bỏ con , người ta cười chê con ...
- Quỳnh ơi ...
Sự thật kinh khủng làm cho bà Ngọc Lan thở không nổi , tim bà như có ai bóp mạnh lại đau đớn . Bà lả dần ...
Quỳnh hoảng sợ :
- Mẹ ơi ! Mẹ làm sao vậy ? Tỉnh lại đi mẹ .
Quỳnh bấm chuông báo động . Cô khóc rấm rứt . Lẽ ra cô không nên nói gì hết . Trong đời cô , cô cứ làm những chuyện ngu ngốc hại mình .
o O o
- Con hãy nghe cho rõ , mẹ không cho phép con làm rõ sự việc . Con cần nhiều tiền để làm gì ?
- Con ...
- Công việc ở công ty đang rất thuận lợi , mọi việc đi vào nề nếp , Duyên tỏ ra rất có khả năng , mẹ cần Duyên và vì Đại là chồng con , mẹ cấm con làm ồn ào , con rõ chưa ?
- Dạ , con hiểu . Mẹ ơi ! Mẹ khỏe chưa vậy ?
- Nếu như con muốn mẹ sống , con hãy làm vui lòng mẹ . Kẻ mà con quen , nó không phải người tốt . Người tốt không lợi dụng con , con hiểu không ?
Quỳnh khóc nho nhỏ . Bên mẹ , cô thấy mình vững chãi , còn với Hoài , cô cứ để anh ta lôi cuốn mình đi , cũng có lúc cô nhận ra anh ta xấu xa , nhưng rồi thất vọng ở Đại , cô lại tìm đến anh ta và xem anh ta như cái phao cho mình bấu víu .
May là mẹ đã vượt qua cái sốc , nếu không có lẽ cả đời Quỳnh sống trong ăn năn :
- Mẹ !
Duyên hớt hải đi vào :
- Mẹ tỉnh rồi hả ? Lúc nãy con được điện thoại của cô Ba , con sợ muốn chết . Đang đi thanh tra các cơ sở , con bỏ hết chạy về . Bây giờ , mẹ như thế nào rồi hả mẹ ?
- Mẹ khỏe rồi . Con lau mồ hôi đi .
Duyên cười ngượng ngập lấy tay lau mồ hôi . Lúc nãy suýt nữa cô đã gây ra tai nạn trên đường vì chạy xe tốc độ nhanh , bây giờ nhìn thấy bà tỉnh táo , Duyên mới thấy nhẹ nhõm .
Cô ngồi xuống cạnh bà , xoa vai và bóp chân , thái độ lo lắng và quan tâm của cô thật tự nhiên . Quỳnh là con , nhưng cô hiểu chưa bao giờ mình lo cho mẹ được như Duyên .
Bà Ngọc Lan nhẹ nhàng :
- Thôi , con về nhà đi Quỳnh , ở đây mẹ có Duyên lo , không sao đâu . Nhớ phải biết giữ gìn hạnh phúc của mình đang có .
Quỳnh đứng lên đi về ? Qua dãy hành lang , cô đứng lại vì Hoài đang đợi cô .
- Mẹ làm sao vậy ? Lúc nãy , anh thấy em đưa mẹ vào , nhưng không phải bộ phận chuyên môn của anh , nên anh không sang được .
Quỳnh lạnh nhạt :
- Chuyện thằng nhỏ ... mẹ em biết lâu rồi .
- Biết mà vẫn nhận ? Mẹ em có ... bị điên không vậy ?
- Anh không được nói với mẹ em bằng cái giọng điệu đó .
Hoài nhún vai :
- Có một ngày , họ sẽ đoạt hết , lúc đó ... em và mẹ em sáng mắt ra .
- Chúng ta không nên gặp nhau nữa .
- Sao vậy ?
- Vì chuyện của anh và em mà mẹ chịu không nổi , bà đã ngất .
- Em nói cho bả biết ? Ngu dữ vậy ?
Quỳnh thở dài :
- Điều em cần không phải là tiền , bởi vì tiền không cho em hạnh phúc .
Hoài giận dữ :
- Vậy Đại cho em hạnh phúc à ?
- Mẹ nói đứa con sẽ làm cho Đại nghĩ lại .
- Anh cảnh cáo em , nó không phải con của Đại , anh ...
Hoài định nói nữa , nhưng từ đàng xa Đại và Ngọc Minh đang đi tới , Hoài cười nhạt mai mỉa :
- Đó ! Hạnh phúc của em đến kìa .
Quỳnh vội dang ra , Đại chạy đến lo lắng :
- Mẹ làm sao rồi Quỳnh ?
- Mẹ đã tỉnh . Mẹ bị ép tim làm mệt thôi .
- Anh đến nhà , nghe nói nên vội đến đây luôn . Chúng ta vào thăm mẹ .
Ngọc Minh chào Quỳnh , cô làm lơ như không thấy bước vội theo Đại . Sau lưng cô , Hoài tức giận nhìn theo .
Bước ra chỗ vắng , anh ta bấm số máy di động :
- Chú Phát ! Chú hãy làm theo kế hoặch thứ hai đi . Thất bại rồi , bà ta vẫn giữ nguyên ý định nhận thằng bé .
Tắt máy bỏ vào túi áo , anh ta kinh hãi vì Ngọc Minh đứng nhìn anh ta . Định tỉnh mình , gạt Ngọc Minh sang một bên , Hoài lạnh lùng đi .
Đậy là lần thứ hai Ngọc Minh nhìn thấy Quỳnh và Hoài . Cú điện thoại vắn tắt nhưng cũng đủ cho cô hiểu : anh ta đang mưu toan cái gì đó , mà cô chưa nghĩ ra , nhưng cô biết chắc nó không thuộc về công tác bệnh viện mà là chuyện cá nhân .
- Ngọc Minh ! Sao không vào ?
Nhận ra Duyên , Ngọc Minh mỉm cười :
- Một lát em vào sau . Bé Khang đang ở nhà hả chị ?
- Sáng nay cháu đi học .
- Bé mới ba tuổi mà thông minh ghê , hay hỏi những câu anh Đại không ngờ .
Duyên tươi cười , ý nghĩ về con cho cô phấn chấn lên :
- Ở nhà cũng vậy , đôi khi tôi bí trước những câu hỏi của cháu . Cô và anh Đại đi công tác à ?
- Dạ không . Em đăng báo tìm mẹ mấy tháng nay , có một hai người trùng tên lẫn họ , nhưng khi hỏi kỹ lại thì không phải .
Ngọc Minh đùa :
- Hồi thời đó , tên Ngọc Lan chắc thịnh hành lắm cho nên rất nhiều người tên Ngọc Lan .
- Mẹ Ngọc Minh tên Ngọc Lan ? Mẹ chồng chị cũng tên Ngọc Lan đó . Hoàng Ngọc Lan .
- Hoàng Ngọc Lan ? Thật không chị ?
- Thật .
Ngọc Minh bàng hoàng . Ngọc Quỳnh , Ngọc Lan ... sao cô lại đi tìm nơi xa xôi vậy ? Nhưng rồi cô thất vọng . Chắc là không phải , Quỳnh và cô bằng tuổi nhau ...
- Ngọc Minh vào gặp mẹ chị đi , trong đám cưới của Quỳnh , Minh cũng có gặp mẹ chị mà phải không ?
- Dạ có .
Đại đang ân cần hỏi han bà Ngọc Lan . Quỳnh đứng cạnh . Ngọc Minh vào cúi chào bà .
- Thưa bác , bác khỏe chưa ạ ?
- Khỏe rồi . Cám ơn cháu đến thăm .
Đại đứng lên :
- Nếu mẹ muốn về , để con đi nói với bác sĩ làm giấy xuất viện , sẵn xe con đưa mẹ về luôn . Em ở đây nghe Quỳnh .
Duyên đứng tránh ra cho Đại đi , anh nhìn cô một chút , cái nhìn buồn bã xót xa .
Duyên vui vẻ :
- Mẹ ! Ngọc Minh cũng có mẹ trùng tên lẫn họ với mẹ đó .
Bà Ngọc Lan sửng sốt nhìn Ngọc Minh :
- Vậy ba cháu tên gì vậy ?
- Dạ , tên Bắc , Nguyễn ngọc Bắc .
- Nguyễn ngọc Bắc ! Trời ơi ...
Mặt bà Ngọc Lan xanh mét :
- Cháu ... cháu có ảnh của ba cháu không ?
- Dạ có . Cháu về Việt Nam đăng ảnh của ba cháu mấy tháng nay , không biết mẹ cháu đã chết hay không xem báo .
- Ngọc Bắc ...
Bà Ngọc lan gần như gục xuống . Ôi ! Đứa con bà mong đợi .
- Mẹ ...
- Bác ơi , bác ... Gọi bác sĩ đi chị Duyên .
Duyên dợm chạy đi , bà Ngọc Lan yếu ớt xua tay :
- Không cần đâu , mẹ không sao .
Bà ôm choàng Ngọc Minh nghẹn ngào :
- Hèn nào , mẹ đã nhìn con và thấy rất quen .
- Bác ...
- Hồi ấy , con vừa chào đời , ba con vội mang con đi , ông ấy không biết mình còn một đứa con nữa . Mẹ mang thai song sinh . Ông ấy đi biệt tăm tích , bây giờ đang ở đâu vậy con ?
- Dạ ... mất rồi . Bác ơi ! Cháu không hiểu ... bác đừng làm cháu sợ .
- Con rất giống mẹ , con không nhận ra sao ? Còn Quỳnh giống ba , hai chị em song sinh nhưng không giống nhau . Hồi ấy ...
Mắt bà Ngọc Lan khép lại đau đớn :
- Ông ấy quá tự ái vì một lời nói của ngoại con . Ông ấy bồng con đi biệt tích , mẹ cứ mong chờ mãi , mẹ nghĩ ổng đã chết cùng đứa con ... Hơn hai mươi năm còn gì nữa . Ngọc Bắc ơi ! Sao ông nhẫn tâm quá vậy ?
- Mẹ ! Hãy bình tĩnh , đừng quá đau đớn mẹ ạ .
- Quỳnh ! Con và Ngọc Minh là chị em song sinh , người chị mẹ từng nói với con , con hãy cư xử cho tốt .
- Quỳnh !
- Ngọc Minh !
Đôi chị em song sinh ôm nhau , nuớc mắt Ngọc Minh nhạt nhòa , còn Quỳnh bây giờ cô mới hiểu cảm giác quen thuộc khi nhìn thấy Ngọc Minh .
o O o
Rót đưa cho Quỳnh ly nước , Ngọc Minh ngồi đối diện với Quỳnh .
- Quỳnh ! Bây giờ chúng ta đã là chị em cùng một nhà , chị muốn em hãy thành thật cho chị biết mối quan hệ giữa em và bác sĩ Hoài . Biết đâu chị có thể giúp em .
Quỳnh cúi đầu :
- Chị biết em ... em và bác sĩ Hoài à ?
- Có một lần chị thấy em đi với anh vào khách sạn và ngày hôm qua tại bệnh viện . Anh Đại không nghi ngờ gì cả , nhưng chị biết anh ta không phải người tốt . Em hãy chấm dứt mối quan hệ này đi .
- Ngày hôm qua , em vừa nói lời chia tay , thì anh Đại và chị đến bệnh viện . Anh ta đang uy hiếp em và chính vì quá bối rối , em đã nói thật với mẹ , gây cho mẹ cú sốc . Em sợ lắm .
- Tốt nhất em không nên gặp anh ta nữa . Nếu cần , em đổi số điện thoại đi .
- Vô ích . Anh ta sẽ nói sự thật với anh Đại , em không thể mất anh Đại .
Ngọc Minh thở dài :
- Em khờ thật . Em quan hệ với anh khác nào em phụ bạc anh Đại . Chị sẽ gặp anh ta giúp em .
- Anh ta không đơn giảm đâu chị .
- Chị biết . Ngày hôm qua anh ta còn gọi điện cho một người tên Phát , chị nghe anh ta căn dặn rất rõ : " Hãy làm theo kế hoặch thứ hai . Thất bại rồi , bà ta vẫn giữ nguyên ý định nhận thằng bé " . Bà ta ở đây nhất định là mẹ của chúng ta , và bé Khang là đứa bé anh ta đề cập , vậy Phát là ai ?
Quỳnh lạnh người :
- Chú Phát là trưởng phòng kế toán của công ty . Anh ta có mưu toan gì vậy ?
- Chiếm đoạt tài sản của em và mẹ .
Quỳnh sợ hãi :
- Mình phải làm sao , hả chị ?
- Chị đi gặp anh ta , em hãy cho chị số điện thoại củ anh ta .
Quỳnh bắt đầu thấy sợ , cô hiểu mọi chuyện không đơn giản nữa nếu như cô đoạn tuyệt với Hoài . Anh ta đang muốn cả cô và công ty , tham vọng quá quắt .
Niềm vui chị em đoàn tụ vừa nhóm lên không xoá tan được những lo âu trong đầu Quỳnh .
Ngọc Minh vui lắm ; hai mươi sáu năm mãi đến bây giờ cô mới gọi được tiếng mẹ , không phải là tiếng gọi trong mơ . Vòng tay mẹ thật ấm áp , lời mẹ thật dịu dàng :
- Mẹ biết không , hồi nhỏ nằm mơ con cứ hình dung ra mẹ , ba nói con giống mẹ . Con mơ thấy mẹ ôm con , tỉnh giấc còn ngậm ngùi luyến tiếc . Ba làm đủ mọi nghề để sống , bốc vác , làm thuê để nuôi con . Nhưng ba có một tật xấu là nghiện rượu , khi ba say con cứ phải bỏ nhà đi . Cho đến một hôm , con chờ mãi ba không về , rồi người ta cho con hay , ba uống rượu ngủ ngoài sương lạnh , nhiễm phong hàn mà chết . Con đau khổ tột cùng , muốn về Việt Nam tìm mẹ , nhưng ... không có tiền . Cuối cùng con quen anh Đại và anh ấy giúp con về quê hương .
Bà Ngọc Lan bật khóc . Tội nghiệp con , con phải chịu suốt hai mươi mấy năm lận đận , từ nay mẹ sẽ không để con khổ nữa .
Đại đã mang đến cho bà một cô con dâu và cũng cướp đi sinh mạng của bà một đứa con , bây giờ trả lại cho bà một đứa con gái . Suy cho cùng , Đại không có lỗi gì hết . Cái nhìn của bà Ngọc Lan trở nên có thiện cảm đối với Đại .
Bé Khang thích lắm , bây giờ ngày nào cô Ngọc Minh cũng ở cạnh nó , cô dịu dàng trìu mến không dữ tợn như cô Ba Quỳnh .
Chiều nay , hai cô cháu ngồi trên ghế xích đu , Ngọc Minh dạy nó hát :
" Con mèo mà trèo cây cau
Hỏi thăm chú chuột đi đâu vắng nhà .
Chuột rằng : đi chợ đường xa .
Mua mắm mua muối giỗ cha chú mèo ... "
Tiếng hát trong trẻo ngây ngô kèm theo tiếng vỗ tay . Không gian u ám tưởng chừng bay xa .
o O o
Ngọc Minh đợi có gần mười lăm phút , Hoài mới đến . Anh ta kéo ghế ngồi đối diện , và xởi lởi đưa tay ra .
- Chào chị ! Thật khó tin đuợc chị lại là chị em song sinh của Quỳnh , hai người không giống nhau chút nào . Chị giống mẹ , còn Quỳnh có lẽ giống cha .
Bàn tay anh ta đưa ra trơ trẽn vì Ngọc Minh không hề đưa tay ra bắt , cô lạnh nhạt :
- Lời nói của anh quá thừa . Trong thao tác cấp cứu và phẫu thuật , không thể có hành động dư thừa .
Thái độ của Ngọc Minh làm Hoài bị quê , mặt anh ta sầm xuống và ngay lập tức tấn công Ngọc Minh :
- Cô hẹn tôi đến đây có mục đích gì , nói ngay đi . Cô đã không khách sáo , tôi cũng không cần lịch sự .
Cách trở mặt của anh ta làm Ngọc Minh cười nhạt :
- Tôi đã hiểu thấu hành động xấu xa của anh . Anh muốn chiếm đoạt tài sản của chúng tôi , không dễ đâu . Anh muốn xin bao nhiêu , tôi sẽ cho .
- Tôi không cần tiền .
- Vậy là anh cần tình ? Đừng quên là tôi đã nghe cú điện thoại anh gọi cho một người tên Phát .
- Cô biết thì sao ? Cô tố cáo tôi ư ? Tố cáo đi , tôi sẽ cho Quốc Đại xem những thước phim ... siêu phàm của tôi và Ngọc Quỳnh .
Ngọc Minh giận run , không dằn được cô chỉ vào mặt của anh ta :
- Đồ bỉ ổi !
- Tôi bỉ ổi như vậy đó , nhưng em của cô vẫn đi tìm tôi .
- Vì anh ép bức em tôi .
- Cô đi về đi và bảo Ngọc Quỳnh đến gặp tôi . Tôi nhất định không buông tha cho Ngọc Quỳnh đâu .
- Anh nhất định không buông tha cho em tôi ?
- Phải . Trừ phi ... cô thuộc về tôi .
Anh ta đưa tay vuốt má Ngọc Minh , nhưng ... Bốp ! Một cái tát nảy lửa vào mặt anh ta . Ngọc Minh nói :
- Tôi cho anh biết , tôi là Ngọc Minh chứ không phải Ngọc Quỳnh , anh đừng có hòng . Tưởng là tiền , tôi còn bố thí cho .
Hoài đưa tay xoa bên má bị đánh , cười nhạt .
- Rồi cô phải trả giá cho cái tát ngày hôm nay , dâng cả người và công ty nữa đấy . Hãy bảo Ngọc Quỳnh đi tìm tôi , nếu không đừng có trách .
Hoài giận dữ bỏ đi . Giận quá , Ngọc Minh chụp ly nước lạnh uống một hơi . Cô đã làm hỏng chuyện của Quỳnh rồi , nhất định tên đốn mạt này không dễ dàng buông tha cho Quỳnh .