Thục Phương cầm ly cam đi lên phòng . Cô để chiếc ly xuống bàn rồi bật đèn . Bắt đầu ngồi xuống viết thiệp . Chợt có tiếng gỏ cửa thật nhẹ . Cô đứng dậy bước ra mở . Trước mặt cô là Thu Thanh . Dấu vẻ cô nàng thận trọng như một tên trộm . Thấy cái nhìn ngạc nhiên của Thục Phương, cô vội lên tiếng :
− Tôi có thể nói chuyện với chị một chút không ?
Thục Phương đẩy rộng cửa:
− Chị vô đi
Thu Thanh rụt rè đi đến bên bàn . Nhìn những xấp thiệp trên bàn .Cô buột miệng thản thốt:
− Chị sắp đám cưới à ?
− Còn một tháng nữa, nhưng tôi chuẩn bị trước, chị ngồi đi .
− Chị sắp lấy chồng thật sao, thế mà nhà tôi không ai biết gì cả . Tôi không nghe ai nói gì cả.
Thục Phương cười lặng lẽ:
− Lấy chồng chỉ là hình thức thay đổi cuộc sống . Đâu có gì lớn lao mà công bố lung tung . Tôi định bao giờ gởi thiệp sẽ cho bên đó biết luôn.
− Cả Diệp Thúy cũng không biết à, chị làm tôi ngạc nhiên quá.
Thục Phương không trả lời . Cô không muốn nói với Thu Thanh chuyện riêng của cô . Từ lúc cô nhận lời Hoàng Chương, Diệp Thúy tránh mặt cô hẳng . Cô nàng trở về nhà và hầu như không hề qua chơi . Thục Phương xem đó như một dấu lặng trong một bản nhạc . Qua cơn sốc rồi mọi chuyện sẽ dứt khoát với cô . Thu Thanh chợt hỏi khẽ:
− Anh Duy không biết tôi qua đâỵ
− Vậy à ?
Thu Thanh mân mê tờ thiệp trên bàn . Cô chờ Thục Phương lên tiếng . Nhưng không nghe hỏi gì cô đành nói tiếp :
− Tôi muốn hỏi chuyện của chị với anh Duy . Nhưng bây giờ thấy chị viết thiệp rồi, tôi biết có hỏi cũng là thừa .
Thục Phương cười lặng lẽ . Nhưng vẫn không nói, sự im lặng của cô làm Thu Thanh hơi lúng túng. Nhưng chẳng lẻ qua đây rồi ngồi im . Cô ngước lên nhìn Thục Phương:
− Tôi biết bây giờ chị ghét tôi lắm phải không ?
Thục Phương khoát tay :
− Chuyện đó qua rồi , ghét hay thương cũng đâu có quan trọng, chị đừng nhắc nữa .
Thu Thanh ngồi im, rồi bất gi ác khóc oà lên :
− Chị sung sướng lắm , với chị mọi chuyện điều đã chấm dứt rồi , vì chị có thể thoát ra mọi chuyện để có chồng , Còn tôi thì không thể như thế , tôi còn ở lại quanh quẩn bên anh ấy , không cách gì dứt ra được . Mà ảnh thì đã coi tôi như là một gánh nặng.
Cử chỉ của cô làm Thục Phương sững sờ . Không tin cô có thể khóc dễ dàng như vậy . Thục Phương liếm môi :
− Không đến nổi như vậy đâu , anh Duy không phải là người tệ , chị thừa biết như vậy mà.
Nói xong cô im bặt . Thật ra đó chỉ là một cách an ủi . Nhưng lý lẽ như vậy có vẻ yếu ớt quá . Nói anh không xử tệ với cô thì có lẽ giờ này cô không ngồi đây viết thiệp cưới với Hoàng Chương.
Thu Thanh vẫn sụt sịt :
− Tôi không biết nói thế nào . Nhưng lúc sau này bỗng nhiên ảnh tỏ thái độ khác hẳn . Trước đây anh chiều chuộng tôi, đi chơi chung với bạn bè tôi . Còn bây giờ thì thậm chí ngồi cùng bàn ăn cũng không ngó tới mặt . Chị biết tôi đau khổ lắm không?
− Thật tình tôi không hiểu tình cảm của ảnh nên không thể nói gì cả.
− Có đấy , chị có hiểu đấy . Tôi biết chắc có sự thay đổi này là do chị , vì ảnh hay qua tìm chị mà . Có phải ảnh muốn quay lại với chị không ?
Thục Phương không biết nói thế nào , gật đầu thì có vẻ tàn nhẩn quá . Còn giấu giếm thì gây cho Thu Thanh ảo tưởng , Cô đành nói lấp lửng :
− Nếu trước đây hai người từng yêu nhau thì chị phải hiểu ảnh chứ . Phải hỏi xem ảnh muốn gì chứ ?
Thu Thanh lắc đầu tuyệt vọng :
− Không bao giờ ảnh chịu nói . Khi tôi hỏi thì ảnh bảo ảnh không thích bị ràng buột với tôi , rằng ảnh là người tự do .
Thục Phương nhìn Thu Thanh , hiểu ngay sự bất lực của cô ta . Đó là cách mà Vũ Duy đã cư xử với cô ngày trước . Rất vô trách nhiệm với tình cảm của mình . Cô tin ngay đến lúc nào đó Thu Thanh cũng sẽ tỉnh mộng . Nếu không cô ta sẽ đau khổ mãi mãi
Thu Thanh nói như thì thầm :
− Chị có biết điều này không ? Từ trước giờ tôi luôn sợ và ghét chị . Tôi biết chị là người trí thức , chị sẽ không thèm hạ mình
ghen với tôi . Điều đó làm tôi tự ái và cố giành giượt anh Duy trước mắt chị . Tôi muốn khiêu khích để chị thô bạo với tôi , nhưng chị đã không làm gì cả . Còn tôi thì cũng không giữ được anh ấỵ
Thục Phương quay lại nhìn Thu Thanh :
− Tại sao chị nói với tôi chuyện này ?
− Vì tôi muốn kêu gọi sự thông cảm của chị . Hãy nói thật cho tôi biết , có phải sau này anh Duy quay lại với chị không ? Tôi muốn biết nguyên nhân nào làm tôi bị hất hủi
− Nếu chị đã hạ mình đến vậy , thì tôi khuyên thật , chị nên ráng dứt khoát với ảnh đị
− Có nghĩa là tôi đã nghĩ đúng , ảnh chỉ muốn quay lại với chị.
Muốn nữa vời thôi Thục Phương thầm nghĩ nhưng không muốn nói vớI Thu Thanh điều bí mật của mình nên cô chỉ nói lơ lững :
− Chị có thể yên tâm vì tôi sắp đám cưới rồị
− Nhưng dù chị có đón nhận ảnh hay không thì tôi cũng không vì vậy mà yên ổn . Chị không nói thẳng ra nhưng tôi cũng hiểu rồi
Cô mở hộp khăn giấy trên bàn Thục Phương rút ra một miếng lau mặt mủi rồi đứng dậy :
− Có thể chị sẽ khinh vì tôi qua tìm chị nhưng tôi chấp nhận như vậy rồi . Vì đâu phải chỉ mình chị , mà tất cả mọi người ở đây đều khinh tôi , tôi không đui mù đâu . Chào chị.
Cô đi ra cửa , Thục Phương ngồi yên nhìn theo . Nãy giờ dù không nói , nhưng cô vẫn nhận ra cử chỉ khép nép thiếu tự tin của Thu Thanh , nó khác với lúc trước thật xa . Chỉ một cách cư xử của Vũ Duy mà cô ta thay đổi đến vậy sao ?
Bây giờ Thu Thanh sống dở chết dở trong ngôi nhà đó . Bỏ đi thì bơ vơ , mà ở lại thì nhỏ nhoi như chiếc bóng . Bị mọi người ghét bỏ . Có lẽ cô ta khổ hơn cả cô ngày xưa
Nhưng lỗi là tại Thu Thanh . Khi mới bước vào gia đình Vũ Duy , cô ta dựa vào 2 người đàn ông trong nhà để lộng hành . Nếu cô ta không quá ỷ lại thì đã không đến nổi làm mất lòng bà Tùng và Diệp Thúy . Bây giờ thành trì là Vũ Duy đã không còn thì người phụ nữ trong nhà không ưa . Cả người làm cũng ghét . Sống như vậy thật là khủng khiếp !
Khi cô nhận ra đó là một bài học thì đã muộn rồi . Vũ Duy dù sao cũng không mất mát gì , còn cô ta thì mất tất cả.
Thục Phương cầm viết lên , tiếp tục công việc . Chợt có tiếng chuông reo , cô nhấc ống nghe lên , áp vào tai , cô biết đó là ai rồi :
− Alô , anh Chương phải không ?
Tiếng Hoàng Chương cười nho nhỏ trong máy :
− Em đang làm gì ?
− Viết thiệp . Còn anh ?
− Anh mới về.
− Đi đâu mà về khuya quá vậy ?
− Đi ăn với khách hàng . Còn em , sao thức khuya quá vậy ?
− Em viết cho xong thiệp mà . Thế anh dã xong chưa ?
Hoàng Chương cười như có lỗi :
− Anh bận quá nên chưa xem qua . Trân làm phần đó và không muốn anh nhúng tay vào
Thục Phương im lặng . Ngày nào cũng gặp cũng gọi điện thế này . Cô đâm ra không biết nói gì . Hoàng Chương lại cười nhỏ trong máy :
− Thôi nhé , ngủ đi , khuya rồi đó.
− Dạ
− Này , Phương.
− Gì hả anh ?
− Anh yêu em.
Thục Phương hơi nhắm mắt lại :
− Em biết.
Cô chợt ngập ngừng :
− Nhưng … em muốn nói với anh chuyện này , không thấy mặt anh thì em dễ nói hơn , anh nghe nhé.
− Nói đi cưng.
− Em muốn nhắc đến chuyện lần đó . Cái đêm ở nhà hàng đấy , thật ra … em …
Hoàng Chương cắt ngang :
− Anh không quan tâm chuyện đó , anh quên rồị
− Khoan , nhưng mà em …
− Đừng nhắc lại nữa nhé . Cũng đừng nhớ nữa , anh chấp nhận tất cả ở em mà . Và coi như không có chuyện gì xảy ra , anh không thấy vậy là thiệt thòi đâu
Thục Phương thở nhẹ :
− Thôi được , nhưng nhất định lúc khác em sẽ nóị
− Không , tuyệt đối không nên nhắc lại anh yêu cầu em đấy
− Em không muốn anh đau khổ , tại sao anh phải cứ kềm chế mãi thế.
− Anh không thấy gì là đau khổ cả, không cưới được em mới là khổ . Thôi nhé , anh cúp đây . Ngủ đi nhé.
Thục Phương dạ nhỏ rồi cúp mày . Trước khi rời ống nghe cô còn kịp nghe loáng thoáng tiếng “Anh yêu em “ . Tự nhiên cô cười sung sướng . Hình như Hoàng Chương rất thiích nói câu đó với cô . Nhưng chỉ nói trong điện thoại thôi . Còn khi gặp rồi anh chẳng bao giờ nói đến tình cảm . Cô rất thích tính cách đó , nếu không muốn nói là yêu
Thục Phương đứng dậy , khẽ vươn người thư giản . Cô nhìn đồng hồ , nhưng không muốn ngủ . Cảm giác vui phơi phới làm cô muốn thức để nhìn trời đêm . Cô mạnh dạn bước đến mở cửa sổ . Nhưng vừa mở ra đã nhìn thấy Vũ Duy đứng ở khung cửa bên kia nhìn qua , phòng anh còn sáng đèn . Cô có cảm giác anh cố tình chờ cô . Tự nhiên cô khép nhẹ cửa lại rồi tắc đèn.
Nhưng vừa nằm xuống gường cô đã nghe tiếng chuông reo . Rồi giọng Vũ Duy vang lên trong ống nghe :
− Anh biết em còn thức,em có thể xuống sân một chút không ?
Thục Phương nói rời rạt :
− Xin lỗi , em mệt quá . Và thật ra cũng không có gì để nói đâu xin lỗi anh.
Cô bỏ máy xuống trở qua gường . Nhưng lại giấc ngủ không đến được . Vũ Duy làm cô lại bị xúc đ ộng . Bây giờ mà anh còn muốn nói chuyện gì nữa
(Mất 2 trang ).
Như lúc đó em yếu đuối quá , và em muốn thành thật với anh , muốn anh hiểu hết em.
− Em hối hận vì đã nói ?
− Vâng , có lúc như vậy . Nhưng em nghĩ lại . Giấu như vậy có vẻ lừa dối anh quá , thà nói hết rồi tùy anh quyết định.
− Em thật ác khi nói vào thời điểm đó.
Thục Phương cười tư lự :
− Nhưng em sẽ sai lầm hơn khi không nói lúc đó.
Vũ Duy khoát tay :
− Chuyện đó đã xảy ra rồi , không nên tranh cải nữa . Thời gian sau này nghĩ lại , anh chợt hiểu em nói ra còn hơn là im lặng , vì đó là hình thức chứng tỏ em còn chút gì đó với anh.
− Thế lúc đó anh không nhận ra sao ?
− Anh không nhận ra nổi , chỉ có cảm giác choáng váng . Nếu đặt mình vào vị trí của anh , em sẽ hiểu
Thục Phương nghiêm trang :
− Vậy lúc đó anh nghĩ gì ?
− Nhiều cảm giác lắm , nhưng trên hết là anh hận em và có cảm giác bị xúc phạm . Nếu em không đến với anh ta thì đã không xảy ra chuyện đó . Lúc đó anh không còn lòng tin ở em nữa
− Nhưng em đâu có cố ý , đó là tai nạn của em và em đã trải qua một thời gian khổ sở đến nổi … mà thôi , có nói anh cũng không hiểu đâu
Vũ Duy lại khoát tay :
− Đừng nhắc chuyện đó nữa , nói về hiện tại của hai đứa đi , anh đã nghĩ kỷ và sẽ tha thứ . Dù sao anh cũng đã có lỗi với em. Xem như mỗi người đều có lỗi . Sẽ không ai trách ai và bắt đầu lại từ đầu
Thục Phương quay lại nhìn anh thật lâu :
− Tại sao anh có ý nghĩ bắt đầu lại , anh bỏ qua cho em được sao ?
Vũ Duy gật đầu :
− Thật lòng thì anh vẫn còn giận em . Nhưng giữa chuyện mất em với cắn răng chấp nhận , anh thà tìm cách lãng quên . Còn hơn chịu khổ vì mất em.
Thục Phương im lặng thật lâu . Rồi cuối cùng cô quyết định nói , giọng cô dịu dàng nhưng dứt khoát :
− Có lẽ anh đã không hiểu em rồi . Em sắp đám cưới rồi anh Duy ạ . Em đã chọn anh Chương và sẽ không làm gì có lỗi với anh ấy , xin lỗi anh.
Nét mặt Vũ Duy bất động , có lẽ như choáng váng . Rồi anh quay phắt lại :
− Tại sao em làm vậy , tại sao em luôn dồn anh đến bước đường cùng như vậy , em nông nổi lắm.
Thục Phương nói thật bình tỉnh :
− Em không nông nổi đâu . Sau khi nghe anh nói nãy giờ , em càng thấy mình đã quyết định đúng . Anh biết buổi tối đó khi anh bỏ về , em đã nghĩ gì không ?
− Nói đi
− Em nghĩ , nếu sau này sống với anh , em sẽ bị mặc cảm suốt đời và sẽ không dám có bất cứ ý kiến gì , sẽ sống bên cạnh anh như chiếc bóng vì lỗi lầm của mình.
− Anh làm gì để em nghĩ như vậy ?
− Rất đơn giản . Vì lúc trước em không có lỗi gì mà anh còn không tôn trọng em , bây giờ em đã có tì vết , anh sẽ không còn xem em tới đâu . Anh không biết chứ , sống với một người mà người đó coi mình không ra gì khổ lắm.
Vũ Duy lầm lì :
− Anh không đến nổi quá đáng vậy đâu
Thục Phương nhỏ nhẹ :
− Có thể anh không nghĩ , nhưng những gì anh dã làm điều chứng minh cho em thấy như vậỵ
Thấy cái nhìn gay gắt của anh , cô vẫn không hề nao núng :
− Em biết anh rất yêu em, nhưng cách yêu ấy sẽ không làm em hạnh phúc được. Có trãi qua một thời xa nhau em mới nhận ra . Vì vậy em không dám mù quáng.
Vũ Duy nhếch môi :
− Vậy em có chắc là anh ta sẽ làm cho em hạnh phúc không ?
− Em không dám khẳng định tuyệt đối , nhưng em biết chắc một điều , ảnh có thể thô bạo với người khác , trừ em . Em đã thấy ảnh vị tha với em ra sao . Còn em thì cảm phục tính cách của ảnh.
Vũ Duy có vẻ tự ái :
− Anh ta lý tưởng đến vậy sao ?
Thục Phương lắc dầu :
− Em không cố ý đề cao ảnh để hạ thấp anh đâu . Em biết anh rất đáng mến , lý tưởng . Nhưng không phải bất cứ ai lý tưởng đều hợp với mình.
Cô suy nghĩ một lát , rồi quay qua nhìn anh bằng cái nhìn thông cảm :
− Anh đang còn tình cảm của Thu Thanh , đừng nên xem thường cô ấy , coi chừng đến lúc nào đó anh cũng mất luôn cô tạ
Vũ Duy quay mặt chỗ khác :
− Đừng so sánh em với cô ta , anh không muốn nhắc tới chuyện đó.
− Vâng , em biết , anh chẳng bao giờ coi trọng những gì anh có trong taỵ
Vũ Duy lầm lì :
− Anh không thích cách mỉa mai của em.
Thục Phương nói một cách vững vàng , ôn hoà :
− Hy vọng là đến lúc nào đó , anh sẽ nhận ra sai lầm của mình . Và đừng trách móc em.
− Trách móc thì được gì , anh chỉ muốn giành lại em cho anh . Không cần biết em với anh ta ra sao , quay về với anh đi Phương.
− Tháng sau là em đám cưới rồi anh Duy ạ.
− Vẫn còn thay đổi được nếu em muốn.
Thục Phương lắc đầu :
− Bây giờ em xem mình là ván đã đóng thuyền rồi , em không dám thay đổi gì nữa đâu
Chợt thấy Hoàng Chương từ xa đi tới , cô vội đứng lên :
− Anh ấy đến đón em , em về nghe
Vũ Duy vẫn ngồi im :
− Em sợ một cuộc chạm trán à , đừng lo . Em chờ anh ta đến đây , anh không bất lịch sự đâu
− Em không nghĩ giống anh đâu , em về nhé.
Thục Phương bỏ đi . Vũ Duy nói với theo :
− Anh sẽ không bỏ cuộc đâu , em hãy nhớ điều đó.
Thục Phương hơi đứng lại một chút , rồi lại bước đi . Cô gặp Hoàng Chương ở giữa đường , anh thấy cả 2 người từ xa . Thấy cả cử chỉ hơi vội của cô . Nhưng vẫn không có thái độ gì khác lạ Thục Phương nói như gỉai thích :
− Em vừa định về thì ảnh đến.
− Vậy hả ?
Thấy anh không hỏi gì , cô nói thêm :
− Ảnh mời em đi uống cà phê nhưng em thấy như vậy không tiện.
− Chiều nay anh mời một khách hàng đến , em có đi với anh không ?
− Anh thích như vậy mà.
− Vậy thì em đi với anh.
Cả hai đi ra xe . Chạy một đoạn mà không thấy anh nói gì cả . Thái độ của Hoàng Chương có vẻ tư lự xa vời . Thục Phương liếc nhìn anh . Dù Hoàng Chương không đá động gì đến Vũ Duy nhưng cô vẫn thấy bất an như có lỗi . Cô rụt rè lên tiếng :
− Anh Chương.
− Gì em ?
− Anh không hỏi chuyện lúc nãy sao , em nghĩ anh sẽ thắc mắc anh ấy tìm em làm gì , có như vậy không ?
Hoàng Chương quay lại với một nụ cười không vui :
− Dĩ nhiên là anh có thắc mắc , thậm chí không vui , nhưng anh để em tự nói , em hoàn toàn tự do mà.
− Và em cũng không giấu anh gì hết , anh biết chuyện trước đây của em rồi phải không ? Vậy mà bây giờ anh ấy không muốn chia tay . Ảnh thuyết phục như vậy nhiều lần rồi
− Anh chỉ cần biết em có thấy vậy là khó nghĩ không ?
Thục Phương lắc đầu , vẻ mặt thành thật :
− Em không có ý định thay đổi chuyện của mình , anh tin em không ?
− Tin tuyệt đối , chỉ cần em thành thật với anh là đủ , còn về phía anh ta thì anh không quan tâm.
− Nhưng … thật tình anh không thấy bực mình sao
− Dĩ nhiên là anh không vui, nhưng quyền quyết định là em chứ không phải anh ta , anh quan tâm đến anh ta làm gì ?
Thục Phương không hỏi nữa . Nhưng lại nghe so sánh phản ứng của Hoàng Chương . Cô nhớ ngày trước cô không làm gì Thu Thanh . Nhưng cô bám riết lấy Vũ Duy mà tra vấn , năn nỉ . Hoàng Chương thì lại chẳng hề tra vấn cô một câu , dù anh biết rất rõ chuyện của cô với Vũ Duy . Anh giải quyết rất thoáng , rất có vẻ tự tin . Nó làm cô ngầm cảm phục mà không dám lơ đãng lang thang , cho dù là một chút yếu đuối với Vũ Duy
Biệt thự nhà họ Hoàng hôm nay tưng bừng từ sáng sớm . Tiệc cưới của Hoàng Chương đặt ngoài trời , trên khoảng sân rộng được trang trí cây khiểng và những dây hoa màu rực rỡ . Cả ngày hôm nay con đường trước cổng ngôi biệt thự lúc nào cũng là dãy xe nối dài nhau bên lề . Vì khách mời quá đông.
Buổi chiều xuống , trong phòng tân hôn, Thục Phương ngồi tựa người vào thành gường , mệt mỏi nhắm mắt lại . Ở phía ghế dài , Diệp Thúy cũng ngoẹo đầu trên thành ghế . Tranh thủ nghĩ dưỡng sức . Hôm nay cô làm phù dâu cho Thục Phương , cô đã qua nhà bà Thục từ sáng sớm để giúp cô dâu . Và là người cuối cùng ở lại khi bên nhà gái ra về . Suốt một ngày cô kè kè bên Thục Phương tiếp khách , quay phim chụp ảnh . Những việc làm nhẹ nhàng mà mệt phờ vì lúc nào cũng tấp nập người
Bích Trân chợt đẩy cửa bước vào trên tay là hai ly cam vắt , cô đặt xuống bàn rồi ngồi xuống trước bàn trang điểm :
− Mệt lắm hả Phương , dậy nổi không ?
Thục Phương chưa kịp trả lời thì Diệp Thúy đã ngốc đầu dậy :
− Phải gọi là chị ba , Phương Phương cái gì , tập lần đi là vưà.
Bích Trân nhún vai , le lưỡi :
− Thì cũng phải từ từ chứ , gọi bằng đại tẩu được không ?
Thục Phương mỉm cười :
− Giá mà cứ mày tao như trước được nhỉ , nghe mày gọi bằng chị tao sợ quá.
Cô bước đến , uống đến nữa ly nước . Ngay lúc đó Hoàng Chương mở cửa , thò đầu vào :
− Phương , xong chưa em . Có bạn anh đến rồi . Họ yêu cầu em xuống chụp hình đấy
− Dạ , anh xuống trước đi
Diệp Thúy đứng lên :
− Ngồi xuống đi , tao cài khăn lại cho
Thục Phương sửa so lại áo rồi ba người đi xuống nhà. Ngoài sân khách đã đến thật đông. Toàn là bạn bè của ông anh Hai , Hoàng Chương và Bích Trân . Họ trẻ trung vui nhộn chứ không trầm tỉnh như những người khách ban ngày . Thậm chí có chỗ kê bàn lại gần nhau cho dễ quậỵ
Thục Phương chợt nhận ra Vũ Duy đang ngồi ở một bàn giữa lối đi . Anh ngồi trầm lặng hờ hững như không quan tâm đến không khí ồn ào chung quanh . Cô nhìn thoáng qua Hoàng Chương, n àng khẻ nói :
− Anh Duy kìa Thúỵ
− Đâu ?
Diệp Thúy nhìn theo hướng mắt Thục Phương , cô lẩm bẩm :
− Ảnh nói với tao là sẽ không đến dự mà , chả lẽ mấy anh kia kéo đi đấy . Anh Tuấn với anh Phong là bạn chung của cả hai người nhưng anh Tuấn thân với anh Chương hơn.
− Thế anh Chương có biết họ là bạn không ?
− Ai mà biết , chuyện đó mày phải rành hơn tao chứ . Đi tới đi , làm gì đứng giữa đường vậỵ
Thục Phương đi theo Hoàng Chương đến bàn ở góc vườn. Thỉnh thoảng cô kín đáo nhìn lướt qua Vũ Duy Cô không hiểu anh đến dự làm gì . Nếu là cô thì cô sẽ không đủ can đảm có mặt .Từ buổi chiều cuối cùng gặp ở bệnh viện , cô đã tìm mọi cách tránh mặt anh . Cô nghĩ Vũ Duy cũng đã bỏ cuộc . Chiều nay anh đến đây , cô không biết là để chứng tỏ mọi chuyện đã hết hay là tìm cách quậy . Thật là hồi hộp.
Hoàng Chương có vẻ không để ý sự có mặt của Vũ Duy khi đến bàn anh . Nhưng Vũ Duy thì nhìn cô dâu đăm đăm , không cần
giữ ý . Anh tỏ vẻ say , gương mặt đỏ rần lầm lì . Cử chỉ khác thường đến nổi bạn bè ngồi trong bàn có người cũng nhận ra . Khi Hoàng Chương uống với một người bạn ngồi bên cạnh anh . Anh chợt đứng dậy , chìa ly về phía Hoàng Chương :
− Mời anh chú rễ ạ , chúc mừng anh đã thành công.
− Cám ơn lời chúc của anh.
Cả hai nâng ly , uống cạn . Vũ Duy đặt chiếc ly xuống bàn rời khỏi chỗ đến gần cô dâu chú rễ . Anh nhìn Hoàng Chương thật lạ :
− Cho phép tôi nói với cô dâu một câu . Chỉ một câu thôi
Không đợi Hoàng Chương trả lời , anh quay qua Thục Phương nói :
− Anh yêu em.
Rồi anh ngang nhiên giằng cô ra khỏi Hoàng Chương , vòng tay qua người cô và cúi xuống hôn lên môi cô . Anh làm điều đó một cách từ tốn , chính xác và chững chạc . Một việc làm có một không hai khiến mọi người nhìn sững , kinh ngạc . Thậm chí có vài người ở bàn bên kia đứng dậy nhìn cho rõ.
Qua phút choáng váng , Thục Phương định cản lại . Cố đẩy Vũ Duy ra . Cô chưa biết nói thế nào thì Hoàng Chương đã giằng cô về phía mình . Bình tỉnh chứ không nóng nẩy , anh nghiêng người nhã nhặn :
− Cám ơn lòng tốt của anh dành cho vợ tôi
Anh bắt tay Vũ Duy , rồi dìu Thục Phương sang bàn khác . Diệp Thúy vẫn còn đứng sững nhìn Vũ Duy , không tưởng tượng nổi ông anh mình làm một việc « phi thường » đến vậy . Không biết anh mình điên hay say . Dám tỏ tình với cô dâu ngay trước mặt chú rể , giữa tiệc cưới đông đúc bạn bè . Trên trời dưới đất chắc chỉ có mình anh cô nghĩ ra mà thôi . Bây giờ cô cũng không biết làm gì cho thích hợp nữa
Vũ Duy ngồi xuống bàn thản nhiên rót rượu ra ly . Mấy cặp mắt bàn bên cạnh đổ qua nhìn anh , quan sát . Cười thú vị có , phản đối có . Thậm chí lắc đầu cũng có
Mấy người bạn Bích Trân biết chuyện nhiều nhất . Các cô nàng bàn tán với vẻ haó hức :
− Lúc trước ảnh quen với cô dâu , tại ảnh lăng nhăng nên Thục Phương mới lấy chồng , bây giờ làm cái kiểu kỳ cục.
− Làm như đau khổ lắm vậy
− Công nhận anh Chương lịch sự dễ sợ , nếu là tao , chắc chắn ông chồng tao sẽ sút cho ông Duy một cú ra trò.
− Một người có hành động kỳ lạ nhất trong năm.
− Đưa vào sách Guinnes đuợc đấỵ
Một cô nàng khều Bích Trân :
− Ê , mày nghĩ sao Trân , bình phẩm đi chứ.
Bích Trân lắc đầu hài hước :
− Không thể bình phẩm được , không biết gì để nói . Nói chung là tắt đài
− Bà chị dâu của mày có cuộc tình phức tạp thật đấỵ
− Không lẽ anh Chương không ghen sao
Bích Trân la toáng lên:
− Thôi stop cấm bình luận, đứa nào nói nữa tao cắt mỏ.
Thái Hương nói như phê phán:
− Anh Chương chê bạn mày là một đám lóc nhóc, tưởng sao cưới cô vợ lóc nhóc vừa nông nổi, tại nhỏ Phương không biết giàn xếp nên mới có chuyện như vậy, anh Chương cưới nó cũng không hạnh phúc được đâu Nếu như...
Cô chưa dứt câu đã bị Thuỷ TIên bấm tay một cái cô vội quay lại, ngậm miệng ngay khi thấy cô dâu chú rể đang đứng phía sau mình. hình như Hoàng Chương đã nghe được. Anh phản ứng bằn một nụ cười lịch sự, và quay lại mượn ly nước của Bích Trân, đưa đến trước mặt cô:
− Xin mời
Thái Hương ngượng nghịu chạm ly với anh, cô nhấp môi rồi đặt ly xuống bàn. Hoàng Chương vẩn nhìn cô, nụ cười không thay đổi Anh nói từ tốn:
− Cám ơn Thái Hương và các bạn đến chia vui trong tối naỵ Chúc các cô sẽ có một đám cưới vui vẻ, chủ yếu là chúng ta biết cách tránh va chạm phải không nào Xin mời tất cả nâng ly
Phản ứng của anh nhẹ nhàng không chê vào đâu được. Tự nhiên mọi người trong bàn hứng phấn lên, thậm chí nổi lên tiếng vỗ tay:
− Hoan hô chú rể, xin chúc mừng.
Tất cả nâng ly lên, ánh đèn lóe lên rất kịp lúc, ghi lại một hình ảnh vui vẻ. Không khí khá căng thẳng lúc nãy phút chốc trở nên dể chịụ Và Thái Hương cũng không thấy áy náy lắm về câu nói láu táu của mình. Cô nhìn theo cô dâu chú rể đi qua bàn bên kia Rồi nói với Bích Trân:
− Theo mày thì anh Chương có nghe tao nói không?
− Thì nghe nên ảnh mới nói như vậy đó.
Thấy Thái Hương le lưởi, cô phì cười:
− Nhưng mà đừng lo, ảnh không để bụng đâu
Diệp Thúy chợt đến cạnh cô, nói nhỏ:
− Đưa mình về giùm được không, mình mệt quá.
− Được chứ, để mình đi lấy xe
Bích Trân đứng dậy đi với Diệp Thúy ra cổng. Cả hai gặp cô dâu chú rể ở giửa lối đi Diệp Thúy lên tiếng:
− Tao về nghe Phương.
Quay qua Hoàng Chương, ngượng nghịu:
− Anh Chương này, lúc nãy anh Duy em say đây, anh đừng để bụng chuyện đó nghe, coi như em xin lỗi anh được không?
Thục Phương ngước lên nhìn anh, chờ đợi một phản ứng. Nhưng Hoàng Chương chỉ cười:
− Thuý không nên quan tâm chuyện này, để tụi anh giải quyết với nhau Cám ơn em đã ở lại với Thục Phương suốt ngày nay
− Đâu có gì, em với nó là bạn mà.
Cô quay qua Thục Phương:
− Tao về nghe
Thục Phương gật đầu Cô đứng yên nhìn Diệp Thúy đi ra xe Nghĩ đến lát nửa về nhà, nó với Vũ Duy sẽ rất buồn vì đám cưới này, tự nhiên cô nao nao Nhưng cô không có thời giờ để buồn. Vì bận tiển khách ra về. Buổi tiệc kéo dài đến gần chín giờ. Khi tiễn người khách cuối cùng cô mệt đến rã rờị Cô đi lên phòng trước, và nằm chùi xuống giường cảm thấy đau nhức khắp người, có lẻ hôm nay đi nhiều quá, và lại mang giầy cao gót.
Có tiếng đẩy cửa và Bích Trân ló đầu vào:
− Có cần tao giúp gì không?
Thục Phương ngồi lên:
− Thôi khỏi mày cũng lo nghĩ ngơi đi, tao xoay sở được rồi
− Vậy để tao gọi anh Ba lên giúp mày
Cô nói như rên rỉ:
− Mỏi chân không thể tưởng, chắc tao phải xin nghĩ thêm hai ngày nữa quá.
Thục Phương chỉ cười chứ không trả lời Bích Trân đi ra rồi, cô bước xuống giường, đến ngồi trứớc gương. Cô gở vòng hoa và rút những chiếc kẹp nhỏ, đặt xuống bàn. Rồi vào phòng tắm.
Khi cô trở vào thì Hoàng Chương đã vào phòng từ lúc nào đó. Anh đứng bên cửa sổ nhìn xuống sân, nơi mọi người dọn dẹp bàn ghế. Thục Phương đến đứng bên cạnh im lặng nhìn theọ Cử chỉ im lặng hơi có vẻ xa cách của anh làm cô thoáng bồn chồn.Cô ngước lên:
− Anh nghĩ gì vậỷ
Hoàng Chương quay lại, tát nhẹ lên mặt cô:
− Em không thấy mệt sao, ngủ đi
− Còn anh?
− Anh mệt quá, muốn đứng đây một chút.
− Nhưng em muốn anh vào với em, không lẽ anh bỏ em một mình.
Hoàng Chương cười khẻ:
− Anh đâu có nói là như vậỵ
Thục Phương tháo cà vạt cho anh mắt vẩn nhìn đăm đăm khuôn mặt có vẻ xa vắng của anh.
− Hình như anh không vui anh đang bực mình chuyện gì đó?
− Không có gì đâu, chờ anh một chút nghe, nếu mệt thì em ngủ trước đi
Rồi anh vào phòng tắm. Thục Phương nhìn theo hoang mang. Rõ ràng cử chỉ anh có vẻ thay đổi Một vẻ gì đó xa vắng khó hiểụ Anh không nói gì gay gắt với cô. Mọi thái độ đều dịu dàng không trách được. Nhưng có cái gì đó không vui, một cái gì đó ngấm ngầm, đe doạ. Không phải với cô, dĩ nhiên là vậy rồị Nhưng tại sao lại như vậy chứ.
Thục Phương ngồi xuống ghế, gục đầu trên tay suy nghĩ. Cô mang máng cảm thấy anh đang tức Vũ Duỵ Đó chỉ là suy đoán. Nhưng cũng làm cô không yên tâm.
Hoàng Chương đi ra, thấy dạng điệu ủ rủ của cô. Anh có vẻ ngạc nhiên:
− Sao em còn ngồi đây, chuyện gì vậỷ
Thục Phương ngước lên:
− Có phải anh đang bực mình anh Duy không? vì lúc nảy ảnh đã làm như vậỵ
Hoàng Chương lặng thinh một lát, rồi mỉm cười:
− Đừng nghĩ chuyện đó nữa nó không liên can đến em đâu
− Làm sao mà không liên quan, anh đang bực mình như vậy, em..
Hoàng Chương cúi xuống gần mặt cô, dịu dàng:
− Anh không bực gì cả, tại sao hai đứa phải để mình khó chiu, nhất là trong ngày hôm naỵ
Anh kéo cô đứng dậy:
− Ngủ đi em, anh mệt lắm.
Nằm trong bóng tôi, Thục Phương thả mình trong những cử chỉ
âu yếm nhẹ nhàng của anh. Những ấn tượng lúc nãy không còn nữa Tất cả đều không quan trọng bằng cái điều cô cần nói Cô giữ tay anh lại:
− Em muốn nói với anh chuyện nàỵ
Hoàng Chương vẫn cúi mặt trên mặt cô:
− Chuyện gì vậỷ
− Chuyện lần đó, anh nhớ phải không, em biết chắc anh không bao giờ quên được.
Hoàng Chương nhắm mắt lại, buông tay cô ra:
− Tại sao em nhắc nó lúc nàỷ anh đã từng nói với em, anh không quan trọng chuyện đó. Cũng không muốn em bị ám ảnh, đừng bao giờ nhắc nữa nhé.
Thục Phương vẩn cương quyết:
− Nhưng em không muốn bị hiểu lầm, em biết sống với em rồi anh sẽ nhận ra, nhưng em cần phải nói, đừng bắt em im mà.
Thấy Hoàng Chương lặng thinh, cô nói nhanh:
− Thật ra lần đó em chỉ khóc vì bị đánh. Lúc đó em chống cự quyết liệt nên hắn không làm gì được em cả. Mấy ngày sau đó em bị khủng hoảng tinh thần vì lần đầu tiên em bị hành hung nhưng không phải vì mất mát.
Hoàng Chương thở nhẹ:
− Thì ra vậy
Nét mặt anh giãn ra Một vẻ hạnh phúc và hài lòng. Thục Phương hỏi nhỏ:
− Em biết từ trước giờ anh khổ tâm lắm phải không?
Giọng anh như thú nhận:
− Thật tình là anh rất đau khổ, không bao giờ anh dám nhớ chuyện đó. Nhưng cũng không muốn làm gì để em bị mặc cảm. Và suy cho cùng. Anh không phải là một vị thánh. Chính vì vậy anh trút căm ghét vào hắn.
− Còn em thì cũng không muốn anh có tượng về em. Em đã định nói mấy lần, nhưng đâu lần nào anh chịu nghe
− Anh xin lỗi
Hoàng Chương lại cúi xuống. Lúc này cả hai không ai nhớ những chuyện phiền toáị Cũng không phải như Thái Hương đã châm chích. Với hai người đây là một đêm tân hôn hoàn mỹ, mặc kệ những dằn dặt đã xảy ra trước đó.