Hai mươi bốn tháng tư, chính ngọ.
Triệu Vô Kỵ chung quy đã gặp Thượng Quan Nhẫn.
Thượng Quan Nhẫn người cao tám thước, vai rộng lưng dài, mỗi một bước đi đều dài hơn người khác năm tấc.
Lão đã tự tính mỗi một bước đi của lão đều bước một thước bảy tấc, tuyệt không nhiều hơn một tấc, cũng tuyệt không ít hơn một tấc.
Lão đối với mỗi một chuyện mình làm đều tính toán chính xác, mỗi một chuyện lão làm đều tuyệt đối tinh xác như đồng hồ.
Sinh hoạt của lão cực kỳ có quy luật, tự kềm chế cực nghiêm, mỗi ngày ba bữa ăn đều có định giờ định lượng.
Lão không những ăn rất ít, cả uống cũng uống không nhiều, bình thời cả một giọt rượu cũng không nhấm.
Hiện tại lão vẫn còn độc thân, không tiếp cận nữ sắc, nữ sắc người khác mê đắm, lão hoàn toàn không có hứng thú.
Hứng thú của lão chỉ có hai chữ.
Quyền lực.
Vô luận ai nhìn thấy lão đều tuyệt đối có thể thấy lão là người cực kỳ có quyền lực.
Lão trầm mặc ít nói, thái độ ổn trọng lãnh khốc, vô luận xuất hiện lúc nào cũng đều tỏ lộ tinh lực sung bái, đấu chí vượng thịnh, đôi mắt sáng ngời càng xem chừng lúc nào cũng có thể nhìn thấu lòng người ta.
Nhưng lão không ngờ lại không nhìn ra người đứng trước mặt lão là Triệu Vô Kỵ.
Vô Kỵ thật đã biến đổi quá nhiều.
Vô Kỵ lại ngồi xuống.
Chàng một mực tự nhắn nhủ mình trong lòng phải “nhẫn”, phải đợi, chưa đợi đến lúc tuyệt đối nắm chắc, tuyệt không khinh dễ xuất thủ.
Thượng Quan Nhẫn đang dùng đôi mắt sắc bén chằm chằm nhìn chàng, chợt hỏi :
- Hồi nãy trong lòng ngươi đang nghĩ gì?
Vô Kỵ đáp :
- Tôi không nghĩ gì hết.
Thượng Quan Nhẫn thốt :
- Vậy ngươi đáng lẽ nên biết từ sớm ta trú ở đây.
Lão quay đầu nhìn đôi liễn treo trên tường :
Mãn đường hoa tuý tam can khách Nhất kiếm quang hàn tứ thập châu.
Bút pháp vừa cứng cỏi, vừa hữu chí, bên trên có viết rõ tên: “Nhẫn công giáo chính”.
Thượng Quan Nhẫn lạnh lùng thốt :
- Nếu trong lòng ngươi không có gì để nghĩ ngợi, sao cả chuyện này cũng không chú ý đến?
Vô Kỵ điềm đạm đáp :
- Đó có lẽ là vì lúc tôi vào nhà người khác luôn luôn rất ít khi dòm đông ngó tây.
Thượng Quan Nhẫn không nói gì.
Vô Kỵ nói :
- Tôi cũng không phải là kẻ sĩ phong nhã thích ngâm thơ đối họa, cho nên...
Thượng Quan Nhẫn hỏi :
- Cho nên cái gì?
Vô Kỵ chợt đứng dậy ôm quyền :
- Tái kiến.
Thượng Quan Nhẫn hỏi :
- Ngươi muốn đi?
Vô Kỵ đáp :
- Các hạ muốn tìm không phải là hạng người như tôi, tôi tại sao lại không đi?
Thượng Quan Nhẫn nhìn chàng chăm chăm :
- Ngươi là hạng người nào?
Vô Kỵ đáp :
- Các hạ nếu biết nhìn người, không cần tôi nói ra, các hạ đáng lẽ cũng nên nhìn ra tôi là hạng người nào. Các hạ nếu không biết nhìn người, tôi hà tất phải nói ra.
Thượng Quan Nhẫn lại nhìn chàng chăm chăm một hồi rất lâu, chợt thốt :
- Rất tốt.
Lão quay mình đối diện Đường Khuyết, thái độ biến thành ôn hòa hơn :
- Đây chính là người ta muốn tìm.
Đường Khuyết cười.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Ta kêu người đi dọn dẹp hậu viện, ngày mai hắn có thể qua đây.
Đường Khuyết cười :
- Vậy bây giờ tôi đã có thể đi ăn rồi.
Thượng Quan Nhẫn thốt :
- Thứ lỗi không lưu lại đây ăn cơm.
Đường Khuyết lập tức lắc đầu :
- Ông kêu tôi làm chuyện gì cũng được, kêu tôi ở lại đây ăn cơm, tôi không dám ăn.
Thượng Quan Nhẫn hỏi :
- Không dám?
Đường Khuyết đáp :
- Tôi sợ sinh bệnh.
Thượng Quan Nhẫn hỏi :
- Sao lại có thể sinh bệnh?
Đường Khuyết đáp :
- Ăn nhiều đồ ăn quá, tôi có thể sinh bệnh, không đủ đồ ăn, tôi cũng không thể không bệnh, hơn nữa nhất định bệnh không nhẹ.
Hắn thở dài :
- Hôm nay bữa ăn của ông chỉ có bốn món rau, không có món thịt nào hết.
Thượng Quan Nhẫn hỏi :
- Sao ngươi biết?
Đường Khuyết đáp :
- Hồi nãy tôi đã đi nghe ngóng, con người nhờ có ăn mà sống, tôi làm sao không thể quan tâm cho được chứ?
* * * * *
Cá thịt đầy bàn, Đường Khuyết lại đang nhai nhồm nhoàm.
Vô Kỵ thật không thể tưởng tượng được một người hồi nãy ăn một bữa điểm tâm khủng khiếp như vậy, bây giờ làm sao có thể nuốt tiếp được.
Đường Khuyết nuốt hết.
Đợi đến khi hai còn gà đều đã biến thành bộ xương trơ, một chén thịt heo chiên bột đã biến mất, Đường Khuyết mới dừng tay, nhìn Vô Kỵ, chợt nói :
- Ta tội nghiệp cho ngươi.
Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi tội nghiệp ta?
Đường Khuyết đáp :
- Ta tội nghiệp ngươi phi thường.
Vô Kỵ hỏi :
- Sao vậy?
Đường Khuyết đáp :
- Bởi vì ngươi phải ở chung với Thượng Quan Nhẫn, nếu ta là ngươi, một ngày cũng ở không được.
Vô Kỵ cười.
Đường Khuyết nói :
- Ở đó không những quá khó ăn, người cũng khó đối phó.
Hắn thở dài :
- Ngươi hiện tại đã nên thấy được Thượng Quan Nhẫn là người khó đối phó cỡ nào.
Vô Kỵ không thể không thừa nhận.
Đường Khuyết nói :
- Nhưng người khó đối phó nhất ở đó vẫn không phải là lão ta.
Vô Kỵ hỏi :
- Không phải là lão ta thì là ai?
Đường Khuyết đáp :
- Là Linh Linh.
Vô Kỵ hỏi :
- Linh Linh? Linh Linh là ai?
Đường Khuyết đáp :
- Linh Linh là con gái bảo bối của Thượng Quan Nhẫn, cả ta nhìn thấy nàng ta cũng đã nhức đầu rồi.
Vô Kỵ đương nhiên biết Thượng Quan Nhẫn có đứa con gái duy nhất tên là “Linh Linh”.
Linh Linh đương nhiên cũng biết Triệu Giản Triệu nhị gia có đứa con trai duy nhất tên là “Vô Kỵ”.
Nhưng Vô Kỵ tịnh không lo Linh Linh có thể nhận ra chàng.
Không bao lâu sau khi Linh Linh ra đời, mẫu thân nàng đã tạ thế, có lẽ vì thương nhớ ái thê, cho nên Thượng Quan Nhẫn đó với con gái mình tịnh không thương yêu giống như người khác đối với đứa con gái duy nhất.
Có rất nhiều người có thể vì thương nhớ vợ đã mất mà oán hận con mình, tuy trong lòng người đó cũng hiểu rõ đứa bé vô tội, nhưng người đó vẫn nghĩ nếu không có đứa bé đó, vợ mình không thể chết được.
Mỗi một người đều có thể có ý tưởng giận dữ đổ thừa, đó vốn là một trong những nhược điểm nguyên thủy nhất của nhân loại.
Linh Linh từ nhỏ đã lắm bệnh, con nít lắm bệnh luôn luôn khó tránh khỏi tâm tính có chút cổ quái.
Một phụ thân bận bịu như Thượng Quan Nhẫn đương nhiên không có cách nào chiếu cố kỹ càng cho một đứa con gái như vậy.
Cho nên từ lúc nàng còn rất nhỏ, Thượng Quan Nhẫn đã đưa nàng lên Hoa Sơn dưỡng bệnh, học nghệ.
Kỳ thật dưỡng bệnh học nghệ rất có thể đều chỉ bất quá là viện cớ, nguyên nhân chủ yếu chân chính rất có thể là lão căn bản không muốn nhìn đứa con gái đó, bởi vì lão nhìn nàng là sẽ nhớ đến vong thê của mình.
Đó là ý tưởng của Vô Kỵ.
Ý tưởng của Thượng Quan Nhẫn ra sao? Ai cũng không biết.
Tâm lý của nhân loại vốn rất vi diệu, phức tạp, tuyệt không phải là thứ người ngoài có thể đoán hết được.
Vô Kỵ cũng không tưởng được Linh Linh không ngờ lại đã trở về bên cạnh phụ thân.
Đường Khuyết lại bắt đầu ăn con gà thứ ba.
Phương pháp hắn ăn gà rất đặc biệt, xé ức ăn trước, rồi tới ăn đầu và đùi, sau cùng mới ăn cánh và cổ.
Bởi vì cánh và cổ hoạt động nhiều nhất, cho nên thịt cũng ngon nhất.
Bộ phận ăn ngon nhất đương nhiên phải giữ lại ăn cuối cùng.
Đường Khuyết còn đặc biệt thanh minh :
- Nơi không có ai ăn chung với ta, bộ phận ngon nhất ta luôn luôn để lại đến cuối mới ăn.
Vô Kỵ hỏi :
- Nếu có người ăn với ngươi, ngươi trước hết sẽ ăn hết những bộ phận ngon nhất?
Đường Khuyết đáp :
- Cho dù có người ăn chung với ta, ta cũng không ăn trước.
Vô Kỵ hỏi :
- Tại sao?
Đường Khuyết đáp :
- Bộ phận ngon nhất đã ăn trước, phần còn lại ăn vào đâu còn ý nghĩa gì.
Vô Kỵ hỏi :
- Lẽ nào ngươi chịu để phần ngon nhất cho người khác ăn?
Đường Khuyết đáp :
- Ta đương nhiên không chịu.
Hắn lại nói :
- Nếu ngươi đem phần ngon nhất cho người khác ăn, ngươi là ngốc tử.
Vô Kỵ hỏi :
- Cả ngươi cũng không chịu ăn trước, lại không chịu để người ta ăn, ngươi làm gì đây?
Đường Khuyết cười :
- Ta đương nhiên có cách, cách hay nhất trong thiên hạ, ngươi có muốn biết không?
Vô Kỵ đáp :
- Muốn.
Đường Khuyết nói :
- Dưới tình huống đó, ta sẽ giành bộ phận ngon nhất bỏ trong một cái chén nhỏ đặt ngay trước mặt mình, rồi ngồi ăn chung với người ta những phần còn lại, sau khi ăn hết, ta lại ăn trong chén của mình.
Vô Kỵ thốt :
- Cách hay.
Đường Khuyết nói :
- Nếu ngươi muốn học cách ăn đó của ta, có chuyện này ngươi ngàn vạn lần không thể quên được.
Vô Kỵ hỏi :
- Chuyện gì?
Đường Khuyết đáp :
- Ngươi một mặt ăn, một mặt còn phải đi dạy người ta.
Vô Kỵ hỏi :
- Ta đã giành ăn phần ngon nhất, tại sao còn phải đi dạy người ta?
Đường Khuyết đáp :
- Bởi vì lối ăn đó của ngươi, người ta nhất định nhìn không thuận nhãn, cho nên trước hết ngươi phải phát chế người ta, giáo huấn người ta.
Vô Kỵ hỏi :
- Ta nên giáo huấn làm sao?
Đường Khuyết đáp :
- Ngươi phải nghiêm mặt nói với hắn, làm người nhất định phải giữ phước về sau, cho nên đồ ăn ngon nhất định phải giữ lại ăn cuối cùng, thái độ của ngươi nhất định phải rất nghiêm túc, rất thành khẩn, ăn nhất định phải rất mau, khi người ta còn chưa nghĩ thông đạo lý đó, ngươi nhất định phải ăn sạch đồ ăn trong chén trước mặt, sau đó mau mau lẻn đi.
Hắn nghiêm mặt :
- Đó là điểm quan trọng nhất, ngươi không thể quên được.
Vô Kỵ hỏi :
- Ta tại sao phải mau mau lẻn đi?
Đường Khuyết đáp :
- Bởi vì ngươi nếu còn không mau mau lẻn đi, người ta rất có thể sẽ đục ngươi.
Vô Kỵ cười lớn.
Chàng thật sự đang cười.
Bao nhiêu ngày qua, đây là lần đầu tiên chàng cười khoan khoái như vậy.
Hiện tại “hạn kỳ” của chàng đã kéo dài thành vô hạn, hiện tại chàng đã tiến nhập vào vùng đất trung tâm của Đường Gia Bảo Phố, ngày mai chàng sẽ vào nhà của Thượng Quan Nhẫn, lúc nào cũng có thể gặp Thượng Quan Nhẫn, lúc nào cũng có thể có cơ hội hạ thủ.
Hiện tại chàng tuy còn chưa đạt đến mục đích chân chính, nhưng cự ly đã không còn xa mấy.
Đó là ý tưởng của chàng.
Hiện tại chàng đương nhiên nghĩ như vậy, thật ra chuyện gì sẽ phát sinh, ai cũng không thể dự đoán được.
Nếu chàng có thể dự đoán chuyện xảy ra sau này, chàng không những không cười nổi, chỉ sợ cả khóc cũng khóc không nổi.
* * * * *
Đêm, đêm tĩnh lặng.
Hôm nay thật có thể coi là ngày có thu hoạch nhiều nhất của Vô Kỵ, ăn cơm trưa xong, chàng cuối cùng đã tránh được Đường Khuyết, đã ngủ một giấc ngon lành, bởi vì đến đêm chàng còn có chuyện làm.
Ngày mai chàng sẽ đến chỗ ở của Thượng Quan Nhẫn, sau khi tiến vào cấm khu Hoa Viên, hành động nhất định sẽ không dễ dàng như bây giờ.
Cho nên đêm hôm nay chàng nhất định phải liên lạc với Lôi Chấn Thiên, để Lôi Chấn Thiên đưa cho chàng họa đồ, nghĩ cách khiến cho Lôi Chấn Thiên đưa cho chàng chút hỏa khí của Phích Lịch đường.
Chàng tịnh không muốn dùng thứ hỏa khí đó đi đối phó Thượng Quan Nhẫn, nhưng trên người nếu có mang theo thứ hỏa khí lực phá hoại cực mạnh đó, sớm muộn gì cũng có lúc hữu dụng, đến lúc tất yếu, không những có thể dùng để thoát thân, còn có thể dùng để giá họa cho Phích Lịch đường.
Chàng tin Lôi Chấn Thiên nhất định sẽ không cự tuyệt.
Tư lự bao ngày, hiện tại cuối cùng đã có kết quả, giấc ngủ đó chàng ngủ rất ngon, lúc tỉnh dậy trời đã tối.
Đường Khuyết không ngờ không đến tìm chàng đi ăn tối, cũng không có ai đến kiếm chàng.
Chàng ngồi bật dậy, mở cửa sổ, bên ngoài một màn trầm tịch, bóng đêm phảng phất rất dày đặc.
Chàng quyết định lập tức đi tìm Lôi Chấn Thiên.
*****
Hai mươi lăm tháng tư, trời trong.
Hoa lá nở rộ tươi tắn trong sân, dương quang sáng lạn, Vô Kỵ đã đứng dưới ánh dương từ rất lâu rồi.
Đây là hậu viện của Thượng Quan Nhẫn, Thượng Quan Nhẫn đang đứng dưới một tàng cây ngân hạnh đối diện chàng, thậm chí đã có thể nhìn thấy rất rõ mỗi một lỗ chân lông trên mặt chàng.
Bởi vì thái dương đang rọi trên mặt chàng.
Dương quang đâm vào mắt, chàng cơ hồ cả dung mạo ngũ quan của Thượng Quan Nhẫn cũng không thấy rõ mấy.
Vị trí đó đương nhiên là Thượng Quan Nhẫn đã đặc biệt an bài, Vô Kỵ căn bản không có cách chọn lựa.
Cho dù trong hậu viện chỉ có hai người bọn họ, dưới tình huống đó, chàng cũng không thể xuất thủ.
Chàng căn bản không nhìn thấy rõ động tác của Thượng Quan Nhẫn, nhưng mỗi một động tác của chàng đều không qua mắt được Thượng Quan Nhẫn.
Chàng không thể không bội phục sự cẩn thận kỹ càng của Thượng Quan Nhẫn.
Thượng Quan Nhẫn chung quy đã mở miệng. Lão bỗng nói :
- Vô luận là dịch dung thuật xảo diệu đến cỡ nào, dưới ánh mặt trời đều có thể để lộ chỗ hở.
Vô Kỵ thốt :
- Ồ?
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Mặt nạ da người cũng vậy, da người chết thật ra khác với da người sống.
Vô Kỵ thốt :
- Ồ?
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Trên mặt ngươi nếu có da người chết, hiện tại ngươi cũng đã thành người chết.
Vô Kỵ chợt cười.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Đó tịnh không buồn cười.
Vô Kỵ thốt :
- Nhưng tôi bỗng nghĩ đến một chuyện buồn cười.
Thượng Quan Nhẫn hỏi :
- Chuyện gì?
Vô Kỵ đáp :
- Nghe nói có rất nhiều mặt nạ da người là dùng da trên mông người chết làm thành, bởi vì da mông mềm dịu nhất.
Chàng vẫn đang cười :
- Lẽ nào ông nghĩ tôi có thể đem da mông của người ta đắp lên mặt?
Thượng Quan Nhẫn lạnh lùng nói :
- Ngươi tịnh không nhất định không thể làm như vậy, ta nhìn thấy thứ người như ngươi đến lúc tất yếu chuyện gì cũng đều làm được.
Vô Kỵ hỏi :
- Tôi thật là thứ người đó?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Bởi vì ngươi là thứ người đó cho nên ta mới kêu ngươi đến đây.
Vô Kỵ hỏi :
- Tại sao?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Bởi vì thứ người đó thông thường rất hữu dụng.
Vô Kỵ lại cười :
- Chỉ tiếc thứ người đó thông thường đều có một căn bệnh.
Thượng Quan Nhẫn hỏi :
- Bệnh gì?
Vô Kỵ đáp :
- Thứ người đó đều giống như ông, đều không thích phơi nắng.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Một canh giờ trước, mặt trời còn chưa rọi đến đó.
Vô Kỵ đáp :
- Tôi biết.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Ngươi vốn nên đến sớm một chút.
Vô Kỵ thốt :
- Chỉ tiếc một canh giờ trước tôi còn chưa dậy.
Thượng Quan Nhẫn hỏi :
- Ngươi thường hay thức dậy trễ?
Vô Kỵ đáp :
- Lúc có nữ nhân, tôi ngủ rất trễ.
Thượng Quan Nhẫn hỏi :
- Đêm hôm qua ngươi có nữ nhân?
Vô Kỵ đáp :
- Chỉ có một người.
Thượng Quan Nhẫn hỏi :
- Ngươi biết rõ sáng sớm hôm nay phải đến gặp ta, tại sao còn đi kiếm nữ nhân?
Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì tôi cao hứng.
Thượng Quan Nhẫn không nói gì.
Vô Kỵ hy vọng có thể nhìn thấy hiện tại trên mặt lão có biểu tình gì, nếu Vô Kỵ thật nhìn thấy được, nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái. Bởi vì hiện tại biểu tình trên mặt lão vô luận là ai nhìn thấy cũng đều sẽ cảm thấy rất kỳ quái.
May là Vô Kỵ không nhìn thấy, cũng không có ai khác nhìn thấy.
Qua một hồi rất lâu, Thượng Quan Nhẫn mới lạnh lùng nói :
- Đây là Đường Gia Bảo Phố.
Vô Kỵ đáp :
- Tôi biết.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Tìm nữ nhân ở đây tịnh không dễ gì.
Vô Kỵ đáp :
- Tôi biết.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Làm sao ngươi tìm được?
Vô Kỵ đáp :
- Tôi cũng tìm không được, mà là tôi có cách có thể khiến cho nữ nhân tìm tôi.
Thượng Quan Nhẫn hỏi :
- Có nữ nhân đến tìm ngươi?
Vô Kỵ đáp :
- Ừm.
Thượng Quan Nhẫn hỏi :
- Ả tại sao phải đến tìm người?
Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì ả cao hứng.
Thượng Quan Nhẫn lại không nói gì.
Lần này biểu tình trên mặt lão nhất định còn tuyệt vời hơn cả hồi nãy, chỉ tiếc Vô Kỵ vẫn không nhìn thấy.
Lần này không đợi lão mở miệng, Vô Kỵ đã xen lời :
- Tôi hy vọng ông có thể minh bạch một điểm.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Ngươi cứ nói.
Vô Kỵ thốt :
- Ông đã nhận thấy tôi là người có thể làm được việc, cũng nên biết tôi không những tham tiền, mà còn hiếu sắc, có lúc thậm chí còn uống say túy lúy dật dựa.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Nói tiếp đi.
Vô Kỵ thốt :
- Chỉ bất quá đó là chuyện riêng của tôi, tôi hành sự luôn luôn công tư phân minh.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Rất tốt.
Vô Kỵ thốt :
- Ông muốn tôi ở lại, không thể hỏi chuyện riêng của tôi, nếu không ông hiện tại tốt hơn hết là để tôi đi.
Thượng Quan Nhẫn lại nhìn chàng chăm chăm một hồi rất lâu, đôi mắt sắc bén dưới ánh dương nhìn giống như đôi mắt ưng ghê rợn.
Loài ưng chuyên ăn thi thể người chết.
Trong tích tắc đó, Vô Kỵ cơ hồ nghĩ Thượng Quan Nhẫn đã chuẩn bị xuất thủ.
Nhưng Thượng Quan Nhẫn chỉ đơn giản nói bốn chữ, rồi bỗng thoáng một cái biến mất sau bóng cây :
- Ngươi cứ ở lại.
* * * * *
Một căn ốc năm gian ba sáng hai tối, nằm trong một khu viện rất âm lãnh.
Trong viện có mấy chục chậu hải đường, vài cây ngô đồng.
Đó là nơi tá túc mà Thượng Quan Nhẫn đã an bài cho Vô Kỵ, một người tên là “lão Khổng” dẫn chàng tới.
Lão Khổng tịnh không phải họ Khổng.
Lão Khổng cũng họ Đường, nghe nói còn là một vị đường thúc của Đường Khuyết và Đường Ngạo, chỉ bất quá ngoại trừ lão ra, ai ai cũng không coi trọng quan hệ thân thích đó lắm.
Lão Khổng có một khuôn mặt đỏ hồng bóng loáng, mặt mũi đỏ làm như say rượu.
Vô Kỵ hỏi lão :
- Ông rõ ràng là họ Đường, người ta sao không gọi ông là lão Đường?
Câu trả lời của lão Khổng rất có lý :
- Ở đây ai ai cũng họ Đường, nêu gọi “lão Đường”, người ứng tiếng cũng không biết có bao nhiêu mà kể.
Vô Kỵ lại hỏi :
- Người ta sao lại gọi lão là “lão Khổng”?
Câu trả lời của lão Khổng càng hay :
- Ý của “Khổng” là một cái lỗ, ta cũng giống như một cái lỗ vậy, tùy tiện là rượu gì cũng đều có thể rót hết vào.
Chức vụ của lão Khổng rất nhiều, không những người hầu của Vô Kỵ, mà còn là đầu bếp của Vô Kỵ.
Vô Kỵ một ngày ba bữa ăn, canh nước rau cải mỗi bữa đều là do lão Khổng nấu.
Tay nghề của lão thật không thể coi là quá cao minh, thịt thà nấu nướng dai nhách không khác gì da trâu.
Mỗi ngày mỗi một bữa ăn lão đều xào nấu một dĩa dai nhách như da trâu đó, Vô Kỵ lại ăn liên tục bảy tám chén.
Ngoại trừ ăn cơm ra, công tác duy nhất của Vô Kỵ là kế toán, sổ sách dày cộm nặng nề chất chồng, một kiểu, một cách, một dạng, hết sổ sách này tới sổ sách khác.
Đó là công tác Thượng Quan Nhẫn giao cho chàng làm, thứ công tác đó đơn giản còn ngán ngẫm hơn cả thịt thà lão Khổng xào nấu.
Vô Kỵ thật rất muốn nắm áo Thượng Quan Nhẫn hỏi cho rõ :
- Ông đặc biệt mời tôi đến là muốn tôi làm mấy chuyện vô bổ này?
Chỉ tiếc hai ngày nay cả bóng dáng của Thượng Quan Nhẫn chàng cũng không thấy.
Tòa trạch viện này không những bên ngoài nhìn có vẻ rộng lớn, mà còn rộng lớn hơn cả trong tưởng tượng của Vô Kỵ.
Phạm vi Vô Kỵ có thể hoạt động lại rất nhỏ.
Không cần biết sau khi chàng ra khỏi cửa đi về hướng nào, vừa đi ra được một trăm bước là có người xuất hiện, nói với chàng một cách rất khách khí :
- Con đường này không thể đi tới nữa.
- Trước mặt là cấm khu, xin quay bước.
Cấm khu ở chỗ này thật quá nhiều, thư phòng của Thượng Quan Nhẫn, vườn của đại tiểu thư, thậm chí cả thương khố cũng là cấm khu.
Xung quanh mỗi một cấm khu đều có ít nhất bảy tám người canh phòng.
Muốn đánh gục những người đó tịnh không khó, nhưng Vô Kỵ tuyệt không thể làm như vậy.
“Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu”.
Câu nói đó trước đây đối với Vô Kỵ mà nói chỉ bất quá là một lời dạy cổ xưa mục rã.
Nhưng hiện tại Vô Kỵ đã có thể thấm nhuần hàm ý trong đó, Thượng Quan Nhẫn làm như vầy đối với chàng cũng rất có thể là một cách khảo nghiệm.
Cho nên chàng chỉ còn nước nhẫn nại.
Cho nên chàng chỉ còn nước mỗi ngày nằm vùi trong phòng, ăn thịt dai như da trâu, làm kế toán, ngồi nhìn hải đường và ngô đồng ngoài vườn.
Chàng đã vùi đầu hai ngày.
Đường Khuyết không ngờ cũng không lộ diện.
Vô Kỵ chợt phát giác mình không ngờ xem chừng lại hơi nhớ người đó, theo hắn ăn uống ít ra còn đỡ hơn là ăn thịt dai như da trâu.
Con đường nhiệt náo kia, những hàng quán rộn ràng kia còn thú vị hơn nơi đây nhiều. Vô Kỵ thật rất muốn chạy cuống cuồng ra ngoài, nhưng lão Khổng lại đã cản chàng :
- Ngươi không thể đi ra.
- “Sao vậy?” - Vô Kỵ hơi tức - “Ta đâu phải là tù phạm, ở đây đâu phải là ngục giam?”
- “Nhưng ngươi tốt hơn hết là không nên đi ra” - Lão Khổng tỏ vẻ rất tận tâm trung thành, giải thích - “Đại lão gia đặc biệt mời ngươi đến tuyệt không phải là vì muốn ngươi làm mấy chuyện này, ông ta nhất định đang thử ngươi đó”.
Điểm đó Vô Kỵ cũng đã có nghĩ đến.
Lão Khổng thốt :
- Cho nên ông ta lúc nào cũng có thể giao chuyện khác cho ngươi làm, ngươi nếu không ở lại, sẽ bỏ lỡ cơ hội đó.
Vô Kỵ đồng ý.
Cơ hội tuyệt không thể bỏ lỡ, vô luận là cơ hội gì cũng đều không thể bỏ lỡ.
Hiện tại chàng đã đạt đến biên duyên của thành công, lúc nào cũng đều có thể xuất hiện cơ hội hành thích Thượng Quan Nhẫn.
Cho nên chàng chỉ còn nước mỗi ngày ở vùi trong phòng, ăn da trâu, làm kế toán, ngắm hải đường và ngô đồng ngoài cửa.
Chàng cơ hồ đã sắp bị bệnh.
* * * * *
Ngày ngày của lão Khổng lại trôi qua rất thoải mái.
Lão chỉ nấu một nồi là đủ cho ba bữa ăn, bởi vì đồ ăn của mỗi bữa ăn trong ngày đều giống nhau.
Sau khi ăn sáng xong, lão bắt đầu uống chút rượu. Sau khi ăn trưa xong, lão uống nhiều hơn.
Sau khi ngủ trưa dậy, đã tỉnh rượu, lão đương nhiên lại bắt đầu uống tiếp.
Ăn cơm tối xong, lão nửa tỉnh nửa say đi về, lúc trở về thông thường đã tối khuya.
Đêm tối thông thường đều có thể uống say túy lúy.
Sang đêm thứ tư, khi lão chuẩn bị đi ra, Vô Kỵ nhịn không được hỏi :
- Lão đi đâu vậy?
- Chỉ bất quá là đi vòng vòng thôi.
- “Mỗi tối lão hình như đều có chỗ để đi” - Vô Kỵ thở dài - “Nhưng ta xem chừng chỗ nào cũng đi không được”.
- Bởi vì ngươi khác với bọn ta.
- Có gì khác chứ?
- Ngươi là do đại lão gia đặc biệt mời tới, lại là bằng hữu của đại quan, là người thượng đẳng.
Người thượng đẳng nên đi chỗ thượng đẳng, chỉ tiếc ở đây chỗ thượng đẳng đều là cấm khu.
Lão Khổng nheo mắt cười :
- Bọn ta lại khác, bọn ta có rất nhiều chỗ có thể đi, bởi vì bọn ta là người hạ đẳng, chỗ đó chỉ có người hạ đẳng mới có thể đi được.
Vô Kỵ hỏi :
- Sao vậy?
Lão Khổng đáp :
- Bởi vì chỗ đó vốn là chỗ hạ đẳng.
Vô Kỵ hỏi :
- Bọn ngươi thông thường đến đó làm gì?
Lão Khổng đáp :
- Ở chỗ hạ đẳng, làm đương nhiên toàn là chuyện hạ đẳng.
Vô Kỵ hỏi :
- Chuyện hạ đẳng là chuyện gì?
Lão Khổng cười :
- Kỳ thật cũng không có gì, chỉ bất quá là uống rượu, đánh bạc, ăn đậu hủ thúi.
Vô Kỵ cười :
- Những chuyện đó người thượng đẳng cũng làm vậy.
Lão Khổng nói :
- Cùng một chuyện, nếu người thưởng đẳng làm ở nơi thượng đẳng, là chuyện thượng đẳng. Nếu người hạ đẳng làm ở nơi hạ đẳng, lại biến thành chuyện hạ đẳng.
Người thượng đẳng sẽ nhăn nhó, nói đó là chuyện hạ lưu.
Lão nói không những có lý, mà có có chút triết học.
Vô Kỵ hỏi :
- Ở đó có những người nào?
Lão Khổng đáp :
- Đương nhiên đều là những người hạ đẳng, toàn là đám gia đinh cảnh vệ, đầu bếp với a đầu.
Mắt Vô Kỵ sáng lên.
Nếu có thể trà trộn vào đám người đó, hành động của chàng nhất định sẽ tiện lợi hơi nhiều.
Chàng chợt đứng dậy, vỗ vai lão Khổng :
- Bọn ta đi.
Lão Khổng hỏi :
- Ngươi muốn đi đâu?
Vô Kỵ đáp :
- Ngươi đi đâu, ta theo đó.
Lão Khổng hỏi :
- Ngươi là người thượng đẳng, làm sao có thể đi đến chỗ hạ đẳng?
Vô Kỵ đáp :
- Cho dù ta ban ngày là người thượng đẳng, đến đêm là biến thành người hạ đẳng.
Chàng mỉm cười, lại nói :
- Ta biết có rất nhiều người thượng đẳng đều như vậy.
Lão Khổng cũng cười.
Lão không thể không thừa nhận lời nói của Vô Kỵ có lý.
- Nhưng có một điểm ta muốn thanh minh trước đã.
- Lão cứ nói.
- Đến đó, ngươi cũng đã là người hạ đẳng, uống rượu, đánh bạc, đánh lộn, đều không quan hệ gì, khi có cơ hội ngươi thậm chí cũng có thể mò cá.
- “Mò cá?” - Vô Kỵ không hiểu.
- “Ở đó có rất nhiều tiểu a đầu bộ dạng không tệ” - Lão Khổng nheo nheo mắt - “Bọn chúng cũng uống rượu, cũng đánh bạc, một khi uống rượu là có thể say rượu, một khi đánh bạc là có thể thua sạch”.
Vô Kỵ đã minh bạch ý tứ của lão :
- Chỉ cần bọn chúng vừa say sưa, vừa thua sạch, lúc bọn ta mò cá đã đến.
Lão Khổng cười :
- Nguyên ngươi cũng là tay chơi.
Vô Kỵ cũng cười :
- Về phương diện đó, người thượng đẳng tuyệt không thua gì người hạ đẳng.
Lão Khổng nói :
- Chỉ có một con cá ngươi ngàn vạn lần không thể mò, ngươi cả đụng cũng không thể đụng tới ả.
Vô Kỵ hỏi :
- Sao vậy?
Lão Khổng đáp :
- Bởi vì người đó bọn ta ai ai cũng không dám đụng tới.
Vô Kỵ hỏi :
- Người đó là ai?
Lão Khổng đáp :
- Ả tên là Song Hỷ.
Vô Kỵ hỏi :
- Song Hỷ?
Lão Khổng đáp :
- Ả là đại a đầu của đại tiểu thư của đại lão gia bọn ta.
Lão thở dài, cười khổ :
- Làm phiền ả là làm phiền tới đại tiểu thư, ai làm phiền tới đại tiểu thư bọn ta là chẳng khác gì nhét nguyên tổ ong vò vẻ vào đầu.
Chuyện có liên quan đến vị đại tiểu thư đó, Vô Kỵ không phải là lần thứ nhất nghe được. Hiện tại chàng tuy còn chưa gặp nàng ta, lại đã lãnh giáo được oai phong của nàng ta.
Kỳ thật Vô Kỵ tịnh không phải là chưa gặp nàng ta, chỉ bất quá đó là chuyện hơn mười năm trước.
Lúc đó nàng ta còn là một cô bé rất ốm yếu, rất nghe lời, luôn luôn thắt hai bím tóc, vừa thấy người lạ là đỏ bừng mặt.
Hiện tại nàng đã biến thành người ra sao? Bộ dạng ra sao? Người ta sao lại sợ nàng như vậy?
Vô Kỵ chợt rất muốn gặp thử vị đại tiểu thư ai ai cũng sợ đó, thật ra có oai phong tới cỡ nào, đáng sợ tới cỡ nào?
* * * * *
Chàng trước tiên gặp Song Hỷ.
Oai phong của đại a đầu đó khiến cho người ta không chịu được.
Trong nhà đầy khói thuốc, mùi vị giống như một cái thùng rác đầy nghẹt. Người trong nhà lại xem chừng hoàn toàn không cảm thấy gì.
Một gian nhà vốn chỉ có thể dung chứa hơn mười người, hiện tại lại nhét nhồi tới mấy chục người, già có trẻ có, nam có nữ có, có người mặc quần áo tươi đẹp, có người ở trần phơi lưng, có người thơm thoang thoảng, có người hôi nồng nặc, nhưng biểu tình trên mặt mỗi một người đều như nhau.
Mỗi một người đều giương tròn mắt nhìn Song Hỷ, đợi Song Hỷ quăng ba hột xí ngầu trong tay xuống.
Tay Song Hỷ vừa trắng, vừa mềm, vừa bé, giống như một đóa hoa nho nhỏ.
Người cũng trăng trắng, nho nhỏ, đèm đẹp, ngòn ngọt, trên mặt còn có hai lúm đồng tiền tủm tỉm.
Xí ngầu nằm trong bàn tay nhỏ nhắn của ả, nút cài cổ đã cởi hai nút, một chân gát trên một cái ghế không lưng dựa.
Người đặt thật không có ít, đa số đều đặt nhỏ, đặt lớn nhất là một đại hán mặt rỗ.
Vô Kỵ đã từng gặp người đó, người đó là một cảnh vệ xung quanh thư phòng của Thượng Quan Nhẫn, đã từng chặn đường Vô Kỵ hai lần.
Lúc bình thường gã nói chuyện luôn luôn mang một nụ cười giả dối, nhưng hiện tại gã lại cả cười giả dối cũng cười không nổi, trên khuôn mặt to tròn đẫm mồ hôi.
Lần đặt này gã đã đặt mười ba lượng bạc, đó là toàn bộ tài sản của gã.
Chợt “keng” một tiếng, ba hột xí ngầu đã rơi vào chén.
- “Tứ ngũ lục!” - Song Hỷ hét lớn - “Ăn hết”.
Bộ dạng hồi nãy của ả nhìn không khác gì một đóa hoa trắng nho nhỏ, hiện giờ lại giống như một con sói trắng to lớn.
Vô Kỵ chưa bao giờ tưởng được một tiểu cô nương như vậy có thể biến thành bộ dạng như bây giờ.
Gã mặt rỗ biến sắc, len lén thò tay muốn rút bạc về.
Chỉ tiếc tay chân của gã lại không đủ nhanh.
Song Hỷ chợt quay đầu nhìn gã chằm chằm :
- Ngươi muốn làm gì? Muốn ăn gian hả?
Tay gã mặt rỗ đã nắm được bạc, đã leo lên lưng cọp khó có thể xuống được, chỉ còn nước làm tới :
- Bàn này không tính, bọn ta đổ lại đi.
Song Hỷ cười lạnh, chợt xuất thủ, táng một bạt tay vào lên mặt gã mặt rỗ.
Ả xuất thủ đủ nhanh, nhưng tay ả còn chưa quật lên mặt gã mặt rỗ đã bị Vô Kỵ nắm giữ.
Vô Kỵ vốn vẫn còn đứng tuốt một bên xa xa, đột nhiên trong nháy mắt đã đến trước mặt ả.
Song Hỷ đã biến sắc.
Ả chưa từng gặp người này, cũng chưa từng thấy ai có thân thủ nhanh như vậy.
Ả miễn cưỡng dằn cơn giận :
- Ngươi đến làm gì?
Vô Kỵ cười cười :
- Ta cũng không muốn làm gì, chỉ bất quá muốn nói vài câu công đạo.
Song Hỷ nói :
- Ngươi cứ nói.
Vô Kỵ thốt :
- Bàn hồi nãy vốn không thể tính.
Song Hỷ hỏi :
- Tại sao?
Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì xí ngầu là giả, xí ngầu đó mỗi lần đổ đều ra “tứ ngũ lục”.
Cơn giận của Song Hỷ lại dâng trào, chỉ tiếc ả tha hồ dụng lực tới cỡ nào cũng không giật tay ra được.
Một cô gái thông minh tất biết cái gai trước mắt tuyệt không thể nhổ được.
Song Hỷ là một cô gái thông minh, láy láy tròng mặt, chợt cười cười :
- Ngươi nói xí ngầu đó mỗi lần đổ đều ra “tứ ngũ lục”?
Vô Kỵ đáp :
- Không sai.
Song Hỷ hỏi :
- Tùy tiện ai đổ cũng ra “tứ ngũ lục”?
Vô Kỵ đáp :
- Tùy tiện ai đổ cũng vậy.
Song Hỷ nói :
- Vậy ngươi đổ cho ta coi.
Vô Kỵ cười cười, dùng bàn tay kia cầm xí ngầu trong chén lên.
Song Hỷ bỗng lại nói :
- Ngươi nếu đổ không ra “tứ ngũ lục” thì sao?
Vô Kỵ đáp :
- Ta đổ mười lần, chỉ cần có một lần không ra “tứ ngũ lục”, ta sẽ đền cho ngươi một trăm ba chục lượng.
Song Hỷ cười.
Ả vốn thích cười, ngoại trừ lúc chung tiền ra, không có chuyện gì cũng sẽ một mình cười cả nửa ngày.
Hiện tại ả càng không nhịn được cười.
Đổ liên tục mười lần “tứ ngũ lục”, trong thiên hạ có chuyện đó sao? Người này có phải bị bệnh không?
Vô Kỵ hỏi :
- Còn nếu ngươi thua?
Song Hỷ đáp :
- Ngươi nếu có thể đổ liên tục mười lần “tứ ngũ lục”, ngươi muốn ta làm gì ta cũng làm.
Vô Kỵ thốt :
- Tốt.
Tay chàng vừa buông ra, ba hạt xí ngầu lăn tròn trong chén.
“Tứ ngũ lục”.
Chàng đổ liên tục mười lần, đều là “tứ ngũ lục”.
Song Hỷ không còn cười nổi nữa.
Vô Kỵ mỉm cười :
- Ngươi thấy rõ rồi chứ?
Song Hỷ gật gật đầu.
Vô Kỵ hỏi :
- Hồi nãy có phải ngươi có nói ta muốn ngươi làm gì ngươi cũng làm?
Song Hỷ lại gật gật đầu, mặt chợt đỏ bừng lên.
Ả bỗng nghĩ thông hàm ý trong câu đó. Câu đó vốn không để con gái tùy tiện nói ra.
Ánh mắt của Vô Kỵ nhìn ả thật không thể coi là rất đàng hoàng.
Song Hỷ chợt la lớn :
- Nhưng hiện tại không được.
Vô Kỵ cố ý hỏi :
- Hiện tại không được? Có gì không được?
Mặt Song Hỷ càng đỏ ửng :
- Hiện tại tùy tiện ngươi muốn ta làm gì cũng không được.
Song Hỷ láy động nhãn châu :
- Ngươi trú ở đâu? Đợi một lát ta sẽ đến tìm ngươi.
Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi thật sẽ đến?
Song Hỷ đáp :
- Không đến là con rùa.
Vô Kỵ chung quy đã buông tay ả :
- Ta trú ở căn phòng nhỏ ngoài cửa mặt sau, ta bây giờ về đó đợi ngươi.
Lão Khổng một mực nhăn nhó thở dài, giống như mắt thấy Vô Kỵ vừa nhét một ổ ong vò vẻ vào đầu, có muốn moi ra cũng moi không được.
Song Hỷ vừa đi khỏi, gã mặt rỗ đã vỗ vai Vô Kỵ, biểu thị quyết tâm muốn kết giao bằng hữu với Vô Kỵ.
Lão Khổng lại dậm chân không ngừng :
- Ta kêu người đừng chọc ả, ngươi khơi khơi tại sao lại muốn chọc ả? Hiện tại ả nhất định quay về thỉnh cứu binh đến, đợi đến khi đại tiểu thư đi tìm ngươi, để xem ngươi làm sao mà chịu nổi.
Vô Kỵ mỉm cười, cười khoan khoái phi thường.
Lão Khổng kinh ngạc nhìn chàng :
- Xem có vẻ ngươi không sợ vị đại tiểu thư đó chút nào.
Vô Kỵ cười :
- Ta chỉ sợ nàng không đi tìm ta thôi.
Không cần biết vị đại tiểu thư đó là người nào, không cần biết nàng hung dữ tới cỡ nào, cũng chỉ bất quá là một cô gái mười tám mười chín.
Đối phó một cô gái, Vô Kỵ luôn luôn có tin chắc.
Chàng làm như vậy là vì muốn để Song Hỷ dẫn vị đại tiểu thư đó đến tìm chàng.
Chàng không muốn cả đời ngồi trong căn ốc nhỏ ăn da trâu, làm kế toán, chàng nhất định phải xuất kỳ binh, chàng tính đi tính lại, làm như vấy đối với chàng không thể có gì tai hại.
Chỉ tiếc lần này chàng đã tính lầm.
*****
Lão Khổng lại bắt đầu uống rượu, vừa trở về là bắt đầu uống rượu, hôm nay lão trở về sớm hơn bình thường.
Sau khi trải qua chuyện Song Hỷ, hứng thú đánh bạc của mọi người xem chừng đều không còn nữa.
Mấy hột xí ngầu duy nhất cũng đã bị đập bể, mọi người đều muốn xem xem bên trong có bơm thủy ngân hay không? Hay là có nhồi nhôm?
Bên trong cái gì cũng không có, mấy hột xí ngầu đó căn bản không có chút gì là giả cả.
Mọi người đều muốn hỏi Vô Kỵ sao lại có thể đổ mười lần “tứ ngũ lục” liên tục?
Nhưng Vô Kỵ đã len lén bỏ đi, chàng vội quay về chờ đợi Song Hỷ và vị đại tiểu thư kia.
Chàng tin hiện tại bọn họ nhất định cũng vội muốn gặp chàng.
Vô Kỵ cũng đang uống rượu, ngồi đối diện lão Khổng uống rượu với lão.
Hôm nay chàng chợt muốn uống rượu.
Chàng không thể coi là một tửu quỷ, tuy chàng từ lúc mười tuổi đã bắt đầu uống rượu, tuy tửu lượng của chàng không tệ, còn mạnh hơn nhiều so với đại đa số người, rất ít khi chịu thua, nhưng lúc chàng thật sự muốn uống tịnh không nhiều.
Hôm nay chàng chợt muốn uống rượu, tịnh không hoàn toàn là vì sau khi uống rượu lòng can đảm sẽ gia tăng, có rất nhiều chuyện bình thời không dám làm, cũng làm không được, sau khi uống rượu lại có thể làm được.
Hôm nay chàng đột nhiên muốn uống rượu chỉ là vì chàng thật muốn uống rượu.
Một người tịnh không phải là tửu quỷ đột nhiên muốn uống rượu, thông thường đều là vì hắn đã nghĩ đến rất nhiều tâm sự.
Chàng đã nghĩ đến tất cả những thống khổ và tai nạn, những nguy hiểm và phiền não mà chàng đã trải qua.
Hiện tại chàng cuối cùng đã đến Đường Gia Bảo Phố, đã tiến nhập “Hoa Viên”, đã gặp Thượng Quan Nhẫn.
Kế hoạch của chàng xem chừng tiến hành không sai trái gì.
Ít ra cho đến bây giờ còn chưa sai trái gì.
Nhưng cho đến bây giờ, chàng vẫn không có cách nào thật sự tiếp cận Thượng Quan Nhẫn.
Chàng có thể nhìn thấy Thượng Quan Nhẫn, có thể đối diện nói chuyện với Thượng Quan Nhẫn, nhưng lại thủy chung không có cách nào tiếp cận con người đó.
Thượng Quan Nhẫn thật là người tài giỏi, không những cơ trí mẫn tiệp, tư lự thâm trầm, hành sự càng cẩn thận đề phòng, tuyệt không cho bất kỳ một ai một chút cơ hội có thể ám toán lão.
Muốn tiếp cận lão nhất định phải cần có một cây cầu. Con gái của lão, không còn nghi ngờ gì nữa, là một cây cầu rất tốt.
Muốn chiếm cứ cây cầu đó, trước hết phải hiểu thấu mọi thứ về cây cầu đó.
Vô Kỵ đối với vị đại tiểu thư đó, đã hiểu được bao nhiêu?
Vị đại tiểu thư đó tên là Linh Linh, Thượng Quan Linh Linh.
Năm nay nàng tối đa chỉ khoảng hai mươi.
Nàng là đệ tử phái Hoa Sơn, luyện kiếm đã nhiều năm, nhưng nàng từ nhỏ thân thể đã ốm yếu lắm bệnh, bằng vào thể chất và thể lực của nàng, kiếm pháp võ công của nàng tuyệt không quá cao.
Nàng từ nhỏ đã rất thông minh, lớn lên tất cũng không thể ngu độn gì.
Lúc nhỏ nàng là một tiểu cô nương rất khả ái, lớn lên đương nhiên cũng không thể khó coi lắm.
Nàng nhất định rất tịch mịch.
Thượng Quan Nhẫn luôn luôn cách xa nàng, đến Đường Gia Bảo Phố, nàng làm sao có thể có bằng hữu nào nữa chứ?
Bởi vì sự tịch mịch của nàng, cho nên cả a đầu “Song Hỷ” của nàng đã trở thành hảo bằng hữu của nàng.
Nếu nghe thấy có người khi phụ bằng hữu của mình, nàng nhất định sẽ đến tìm người đó thanh toán.
Cả Thượng Quan Nhẫn cũng không nhận ra Vô Kỵ, nàng đương nhiên càng không thể nhận ra. Bọn họ đã hơn mườn năm rồi không gặp mặt.
Muốn đối phó với một cô gái như vậy tịnh không khó, bởi vì nàng có một nhược điểm lớn nhất --- nàng tịch mịch.
Đối với một cô gái mười tám mười chín, vừa thông minh, vừa đẹp đẽ mà nói, “tịch mịch” là một chuyện đáng sợ làm sao.
Vô Kỵ lại nhấp một ngụm rượu, chợt cảm thấy ý tưởng của mình quá ác ôn.
Lão Khổng vừa uống rượu, vừa thở dài, uống một hớp rượu, thở một hơi dài, uống không ngừng, thở dài không ngừng.
Người có thể uống nhiều rượu đã không có nhiều, người thích thở dài như vậy lại càng ít.
Vô Kỵ nhịn không được cười :
- Người có thể uống rượu nhiều như ông thật ta đã từng gặp nhiều.
Lão Khổng thốt :
- Ồ?
Vô Kỵ nói :
- Nhưng người có thể thở dài như ông, ta thật chưa từng gặp qua.
Lão Khổng thở dài :
- Kỳ thật ta cũng không phải là trời sinh thích thở dài.
Vô Kỵ hỏi :
- Ông không phải sao?
Lão Khổng đáp :
- Ta chỉ là vì lo cho ngươi.
Vô Kỵ thốt :
- Nhưng ta lại không lo chút nào.
Lão Khổng nói :
- Đó chỉ là vì ngươi căn bản không biết vị đại tiểu thơ đó có oai phong tới cỡ nào.
Vô Kỵ hỏi :
- Lẽ nào oai phong của nàng ta còn hơn cả cha của nàng ta?
Lão Khổng đáp :
- Hơn nhiều.
Lão lại uống một hớp rượu :
- Lúc cha nàng ta đi ra ngoài, tối đa cũng chỉ bất quá dẫn theo ba bốn tùy tùng, nhưng nàng ta vô luận đi đến đâu, ít ra cũng có bảy tám người ngấm ngầm theo bảo vệ.
Vô Kỵ hỏi :
- Những người đó là do cha nàng ta phái đi?
Lão Khổng đáp :
- Không phải.
Vô Kỵ hỏi :
- Là nàng ta tự tìm dẫn theo?
Lão Khổng đáp :
- Cũng không phải.
Vô Kỵ thốt :
- Ta thật không hiểu.
Lão Khổng hỏi :
- Ngươi không hiểu chuyện gì?
Vô Kỵ đáp :
- Nàng chỉ bất quá là một tiểu cô nương, thân phận không có gì đặc biệt, địa vị cũng không trọng yếu, lẽ nào Đường Gia Bảo Phố vẫn đặc biệt phái bảy tám người đến bảo vệ nàng?
Lão Khổng đáp :
- Thân phận của nàng ta tuy không đặc biệt, nhưng con người nàng ta lại rất đặc biệt.
Vô Kỵ thốt :
- Ồ?
Lão Khổng nói :
- Ngươi nhìn nàng ta không trọng yếu, nhưng trong mắt của người khác, nàng ta lại rất trọng yếu.
Vô Kỵ hỏi :
- Con người nàng ta có gì đặc biệt?
Lão Khổng đáp :
- Nàng ta đẹp đặc biệt, tâm địa tốt đặc biệt, tính khí lại hư đặc biệt.
Lão lại thở dài :
- Không những hư đặc biệt, mà còn quái đặc biệt.
Vô Kỵ hỏi :
- Hư làm sao? Quái làm sao?
Lão Khổng đáp :
- Lúc nàng ta tốt, đơn giản tốt muốn chết, không cần biết mình là ai, cho có là một lão phế vật như ta, chỉ cần mình mở miệng xin nàng, cái gì nàng cũng đều có thể cho mình, chuyện gì nàng cũng đều có thể làm cho mình.
Vô Kỵ cười :
- Tính khí của một tiểu thư vốn nên như vậy.
Lão Khổng nói :
- Nhưng nếu tính khí của nàng nếu thật đã nổi điên, không cần biết ngươi là ai, không cần biết ở đâu, nếu nàng nói muốn táng cho ngươi ba bạt tay, tuyệt không thể chỉ đánh hai cái.
Lão cười khổ, lại nói :
- Cho dù nàng biết rõ sau khi đánh xong là sẽ hối hận, nàng cũng phải đánh, đánh trước rồi mới nói.
Vô Kỵ hỏi :
- Nàng đã từng đánh ai?
Lão Khổng đáp :
- Ai chọc tới nàng, nàng đánh ai là đánh lục thân bất nhận, tuyệt không khách khí.
Vô Kỵ thốt :
- Nhưng chỗ này lại có những người hình như tuyệt đối không thể đánh được.
Lão Khổng hỏi :
- Ngươi nói người nào?
Vô Kỵ đáp :
- Thí dụ như hai vị nãi nãi kia.
Lão Khổng nói :
- Người khác quả thật không dám chọc bọn họ, nhưng vị đại tiểu thư đó lại không thèm để ý tới.
Lão lại thở dài :
- Nàng đến đây sang ngày thứ hai, đã gây lộn với vị tiểu nãi nãi.
Vô Kỵ hỏi :
- Nàng có đánh không?
Lão Khổng đáp :
- Sang đến ngày thứ ba, tạt cả một tô canh gà nóng vào mặt của Đường đại quan!
Vô Kỵ hỏi :
- Vị Đường đại quan ngươi nói là Đường Khuyết?
Lão Khổng đáp :
- Ở đây chỉ có một vị Đường đại quan, ngoại trừ hắn ra thì còn ai khác chứ?
Vô Kỵ cười :
- Cái mặt to như hắn, muốn tạt trúng không khó gì.
Lão Khổng cũng nhịn không được cười :
- Thật không khó gì.
Vô Kỵ thốt :
- Nhưng sau khi đắc tội với huynh muội bọn họ, phiền hà tuyệt không ít.
Lão Khổng nói :
- Cho nên đại thiếu gia mới lo lắng.
Vô Kỵ hỏi :
- Vị đại thiếu gia ngươi nói tới là Đường Ngạo?
Lão Khổng đáp :
- Ở đây cũng chỉ có một vị đại thiếu gia, ngoại trừ y ra còn có ai khác chứ?
Vô Kỵ hỏi :
- Bảy tám người đến hộ vệ nàng là do y phái đến?
Lão Khổng đáp :
- Không sai.
Vô Kỵ cười cười :
- Xem ra nàng trong mắt của vị đại thiếu gia đó nhất định là người rất trọng yếu.
Lão Khổng nói :
- Trọng yếu cực kỳ.
Vô Kỵ thốt :
- Chỉ tiếc Đường đại quan và vị tiểu nãi nãi kia nếu thật muốn gây phiền toái cho nàng, những người đó vẫn chỉ còn nước đứng nhìn.
Lão Khổng hỏi :
- Sao vậy?
Vô Kỵ đáp :
- Người đại thiếu gia phái tới đương nhiên cũng là đệ tử của Đường gia, người của Đường gia làm sao dám ngăn chận Đường đại quan và vị tiểu nãi nãi kia?
Lão Khổng nói :
- Ngươi lầm rồi.
Vô Kỵ hỏi :
- Những người đó không phải là đệ tử của Đường gia?
Lão Khổng đáp :
- Đều không phải.
Vô Kỵ hỏi :
- Bọn họ là những người nào?
Lão Khổng đáp :
- Mắt của đại thiếu gia tuy luôn luôn đặt trên đỉnh đầu, kiêu ngạo vô ngần, nhưng xuất thủ lại rất rộng rãi, đối với người ta không những đặc biệt khẳng khái, mà còn nghĩa khí phi thường.
Vô Kỵ cười :
- Tính khí của một thiếu gia vốn nên như vậy.
Lão Khổng nói :
- Cho nên lúc y hành tẩu giang hồ, đã kết giao rất nhiều bằng hữu.
Vô Kỵ thốt :
- Ồ?
Lão Khổng kể :
- Những bằng hữu y kết giao, mỗi một người võ công đều rất cao, nhìn bộ dạng giống như tà môn ngoại đạo, nhưng mọi người đều rất khâm phục y.
Vô Kỵ hỏi :
- Y kêu những người đó làm gì, những người đó cũng làm theo?
Lão Khổng đáp :
- Đó chuyện tuyệt đối không cần phải nói.
Vô Kỵ hỏi :
- Hiện tại người hộ vệ cho vị đại tiểu thư kia là những bằng hữu đó của đại thiếu gia?
Lão Khổng đáp :
- Hiện tại người thường theo bên mình đại tiểu thư, cho dù không có bảy tám người, cũng có năm sáu người, không cần biết nàng ta đi đâu, những người đó đều nhất định sẽ ở xung quanh nàng ta nội trong vòng ba trượng, chỉ cần nàng ta hô lên một tiếng, bọn họ lập tức xuất hiện.
Lão lại thở dài :
- Cho nên vô luận là ai đắc tội với vị đại tiểu thư đó đều nhất định không thể không gặp xui xẻo.
Vô Kỵ không ngờ cũng đang thở dài.
Lão Khổng hỏi :
- Hiện tại có phải ngươi đã biết lo lắng rồi?
Vô Kỵ đáp :
- Ta không phải thở dài cho mình.
Lão Khổng hỏi :
- Ngươi sao lại thở dài?
Vô Kỵ đáp :
- Vì vị đại tiểu thư đó.
Chàng thở dài :
- Một đại cô nương mười tám mười chín, ngày đến đêm đều bị đám nam nhân tà môn ngoại đạo theo dõi, ngày tháng nhất định không tốt đẹp gì.
Lão Khổng gãi gãi đầu nghĩ ngợi :
- Ngươi nói cũng không phải hoàn toàn không có lý.
Lão hạ giọng :
- Ta nghĩ nàng ta gần đây có lẽ cả đi tắm cũng không dám đi tắm.
Vô Kỵ hỏi :
- Nàng ta sợ cái gì?
Lão Khổng đáp :
- Sợ người ta lén dòm...
Chữ “dòm” vừa ra khỏi miệng... bên ngoài chợt có một vật bay tới, bịt lấy miệng lão.
Vô Kỵ cười.
Lão Khổng có nằm mộng cũng không tưởng nổi bên ngoài chợt có một cục đất bay vào, bay lọt vào miệng lão.
Vô Kỵ lại đã sớm nghĩ tới.
Trong khu vườn ngoài song cửa đã có ba bốn người đến, tiếng bước chân của bọn họ tuy nhẹ nhàng, lại không qua mắt được Vô Kỵ.
Một người động tác nhẹ nhàng nhất hiện tại đã đến ngoài song cửa, Vô Kỵ cả tiếng động lúc gã bóc đất lên cũng nghe rất rõ.
Nhưng người thứ nhất bước vào lại không phải là người đó.
Người thứ nhất bước vào là một người rất cao, một nữ nhân rất cao, mặc y phục màu đỏ tươi.
Vô Kỵ không thể coi là lùn, nhưng nữ nhân đó xem chừng còn cao hơn chàng cả một cái đầu.
Một nữ nhân cao như vậy, thân thể không ngờ vẫn rất đẹp, chỗ nên nhô lên tuyệt không ngang bằng, chỗ nên ngang bằng cũng tuyệt không nhô lên, chỉ cần ả ta thu nhỏ lại một chút, ả ta thật có thể coi là một nữ nhân rất có lực dụ hoặc.
Tuổi tác của ả ta không thể coi là rất nhỏ, lúc cười, khóe mắt đã có nếp nhăn.
Nhưng nụ cười của ả tả vẫn rất kiều mỵ, ánh mắt thu thủy lượn lờ càng khiến cho người ta chịu không nổi.
Ả ta cười ngất, uốn éo bước đến trước mặt lão Khổng :
- Ta bội phục ngươi, ta thật bội phục ngươi.
Lão Khổng miệng đầy đất, nhổ cũng không nhổ ra được, thật không biết mình có chỗ nào khiến cho người ta bội phục.
Nữ nhân đó cười :
- Ta thật không có cách nào không bội phục ngươi, ngươi làm sao lại biết được Hồ Ải Tử chuyên môn thích đi dòm lén con gái đi tắm, lẽ nào ngươi là Gia Cát Lượng?
Lời nói của ả còn chưa dứt, bên ngoài đã có người hét lớn :
- Đừng có đánh rắm.
Tiếng hét giống như là sấm sét trên trời đánh xuống, làm chấn động màng nhĩ của người ta.
Tiếp theo đó, lại “bình” một tiếng, một cánh cửa đã bị đập vỡ, một người giống như một cơn gió ùa vào, trừng trừng nhìn nữ nhân kia.
Gã nhất định phải ngẩng đầu mới có thể trừng trừng nhìn ả.
Bởi vì lúc gã đứng bên cạnh nữ nhân đó, còn chưa tới được phân nửa chiều cao của ả.
Ai cũng không tưởng nổi tiếng hét lớn vang vọng như vậy không ngờ là từ miệng của một người lùn xủn như vậy phát ra.
Nữ nhân kia cười ngất :
- Ngươi nói ai đánh rắm? Ngoại trừ ngươi ra, còn có ai có thể đánh rắm qua lỗ miệng?
Ả cười giống như một tiểu cô nương :
- Rắm của ngươi không những đặc biệt thúi, mà còn đặc biệt vang.
Cổ của Hồ Ải Tử vồng lên, mặt đỏ phừng phừng :
- Nhất Trượng Hồng, ngươi nói chuyện tốt hơn hết là nói cho đàng hoàng.
Nữ nhân đó nguyên lai tên là “Nhất Trượng Hồng”.
Vô Kỵ không thể không thừa nhận cái tên đó thật không sai chút nào, nhưng chàng chưa từng nghe qua cái tên đó.
Nếu chàng thường đi lại vùng tây nam, một khi nghe thấy cái tên đó là sẽ giật mình.
Hồ Ải Tử lại nói :
- Ngươi ta có sợ nữ ma vương giết người không nháy mắt ngươi, ta Hồ Đại Đỉnh lại không sợ ngươi.
Nhất Trượng Hồng thốt :
- Ta vốn không cần nam nhân sợ ta, ta chỉ cần nam nhân thích ta.
Ả hướng về phía Hồ Ải Tử đá lông nheo :
- Không cần biết ra sao, ngươi cũng không thể không tính là một nam nhân được.
Hồ Ải Tử nói :
- Ngươi hồi nãy nói ai lén dòm nữ nhân tắm?
Nhất Trượng Hồng đáp :
- Đương nhiên là nói ngươi.
Hồ Ải Tử hỏi :
- Ta lén dòm người khác tắm khi nào? Ta lén dòm ai tắm?
Nhất Trượng Hồng đáp :
- Người thường thường đều lén dòm, một khi có cơ hội ngươi đều dòm.
Ả cười khành khạch, lại nói :
- Ngươi không những lén dòm người ta, cả ta đi tắm ngươi cũng lén dòm.
Hồ Ải Tử lại nhảy dựng :
- Đừng có đánh rắm.
Gã nhảy lên còn cao hơn cả Nhất Trượng Hồng :
- Ngươi cho dù có quỳ xuống cầu xin ta, ta cũng tuyệt sẽ không lén dòm ngươi.
Nhất Trượng Hồng thốt :
- Ta cho dù có để cho ngươi dòm cũng vô dụng.
Ả cười đến nỗi toàn thân run rẩy :
- Bởi vì ngươi tối đa cũng chỉ bất quá nhìn thấy cái rún của ta.
Vô Kỵ thật rất muốn cười, một người cao một người lùn, một nam một nữ, đơn giản giống như một cặp khắc tinh đối đầu trời sinh, vô luận ai nhìn thấy bọn họ cũng đều nhịn không được muốn cười.
Nhưng nhìn thấy biểu tình trên mặt Hồ Ải Tử, không ai có thể cười nổi.
Mặt Hồ Ải Tử đã đỏ tím, đầu tóc cũng chừng như muốn dựng đứng lên hết, vốn thân người tối đa chỉ cao cỡ ba thước, hiện tại xem chừng đột nhiên đã cao thêm một thước.
Bộ dạng của người đó tuy không có gì kinh người, khí công lại quả thật đã luyện rất kinh hồn. Hiện tại gã hiển nhiên đã vận khí chuẩn bị liều mạng với Nhất Trượng Hồng.
Một chiêu xuất thủ đó nhất định sẽ tan tường vỡ vách, cả Vô Kỵ cũng không khỏi có chút lo lắng cho Nhất Trượng Hồng.
Hồ Ải Tử chợt hét lớn, đánh ra một quyền.
Gã đánh không ngờ không phải là Nhất Trượng Hồng.
Gã đánh lão Khổng.
Vô Kỵ ngây người.
Gã lùn đó rõ ràng đã bị Nhất Trượng Hồng chọc giận thành bộ dạng đó, người gã đánh lại là người khác.
Đó có phải là vì gã sợ không dám đụng đến Nhất Trượng Hồng, cho nên mới kiếm người khác để hả giận?
Không cần biết ra sao, lão Khổng tuyệt đối không chịu nổi một quyền đó.
Một quyền đó cho dù không đánh chết lão ta, ít ra cũng đánh mất nửa cái mạng của lão.
Vô Kỵ không thể không xuất thủ.
Nhưng chàng còn chưa xuất thủ, chợt có một bóng người thoáng qua, đã có người chặn trước mặt lão Khổng.
Nhất Trượng Hồng lại đã cười gập hông.
Vô luận là ai cũng nhìn thấy nụ cười của ả là cười trên sự đau khổ của người khác, không có ý tốt.
Hồ Ải Tử cuối cùng cũng đã cười, cười khan :
- May là một quyền của ta đánh phải ngươi.
Người đó lạnh lùng thốt :
- Có phải vì ta dễ khi phụ hơn?
Hồ Ải Tử lập tức lắc đầu nguầy nguậy :
- Ta thề tuyệt không có ý đó.
Người đó hỏi :
- Ngươi có ý gì?
Hồ Ải Tử cười bồi :
- Trong giang hồ ai mà không biết Kim lão đại ngươi là Thiết Kim Cương đánh không chết, một quyền của ta đánh trúng người Kim lão đại đơn giản giống như là gãi lưng cho Kim lão đại.
Gã tuy lùn hơn hết, nhưng tính như liệt hỏa, nóng nảy hơn hết.
Không tưởng được gã vừa nhìn thấy người đó là biến chuyển liền, không ngờ đã biến thành nịnh bợ như vậy.
Kim lão đại vẫn còn nghiêm mặt :
- Ta hiểu rõ ý ngươi.
Hồ Ải Tử thở phào :
- Chỉ cần Kim lão đại hiểu là được rồi.
Kim lão đại thốt :
- Ý của ngươi có phải muốn nói ta chỉ chịu đòn, không thể đánh người?
Hồ Ải Tử lập tức lắc đầu nguầy nguậy :
- Không phải, ta tuyệt không có ý đó.
Nhất Trượng Hồng bỗng cười khằng khặc :
- Ý của gã muốn nói là Kim lão đại đã thành kim cương bất hoại, cho dù chịu một quyền của gã cũng không để ý gì, càng không đi hạ mình lý luận với gã.
Hồ Ải Tử lại thở phào :
- Không tưởng được hôm nay ngươi cuối cùng đã nói một câu giống người.
Kim lão đại cười lạnh :
- Hiện tại ngươi nên rõ là ả thật ra vẫn giúp đỡ ngươi.
Bên ngoài chợt vang lên một tràng tiếng ho khan, một người thở dài :
- Đêm khuya đường dài, gió lại lớn như vầy, các ngươi rõ ràng biết ta chịu không nổi, tại sao còn khơi khơi ở trong đó nói chuyện rầm rĩ, có phải muốn ta bệnh liệt giường, bệnh chết đi mới được không?
Người đó nói chuyện yếu ớt phều phào, nói hai câu, ho mấy tiếng, khẩu khí xem chừng lúc nào cũng không chịu nổi nữa, hiển nhiên là một bệnh nhân, hơn nữa bệnh không nhẹ chút nào.
Nhưng vừa nghe tiếng người đó, cả thái độ của Kim lão đại cũng đã biến đổi, biến thành rất khiêm tốn hữu lễ :
- Trong nhà vẫn ấm áp hơn, mời ngươi mau vào đi.
Bệnh nhân bên ngoài thốt :
- Con nhà thiên kim không ngồi dưới mái hiên, quân tử không đứng dưới tường cao, thân phận quân tử thuần khiết như ta, chỗ có người cãi vả rầm rĩ, ta tuyệt không đi vào.
Hồ Ải Tử nói xen :
- Bọn ta đã hết cãi vả rồi.
Bệnh nhân đó hỏi :
- Còn có ai muốn cãi vả nữa không?
Hồ Ải Tử đáp :
- Không còn.
Bệnh nhân đó chung quy đã thở dài bước vào.
Hiện tại là tháng tư, khí trời rất ấm, trên người hắn không ngờ vẫn mặc áo bào da, không ngờ sắc mặt lạnh đến phát xanh, vừa ho hen, vừa hỉ mũi.
Kỳ thật niên kỷ của hắn không quá lớn, lại đã bị bệnh lâu năm, giống như một người sắp chết.
Hắn nhìn có vẻ toàn thân đều có bệnh, người ta chỉ cần dùng một ngón tay là có thể đẩy té hắn.
Nhưng người khác khơi khơi lại đối với hắn rất tôn kính.
Kim lão đại không ngờ còn kéo ghế mời hắn ngồi, đợi đến khi hắn ngưng ho mới cười bồi :
- Hiện tại ngươi có phải đã thấy khỏe hơn một chút?
Bệnh nhân đó nghiêm mặt :
- Ta vẫn còn sống, còn chưa bị các ngươi chọc tức chết.
Kim lão đại hỏi :
- Hiện tại ngươi có phải có thể đã nhìn xem chỗ này đại tiểu thư đến được không?
Bệnh nhân đó thở dài, chỉa một ngón tay trên bàn tay đeo bao tay da cáo chỉ Vô Kỵ :
- Người đó là ai?
Nhất Trượng Hồng đáp :
- Hắn là người đại tiểu thư muốn tìm.
Bệnh nhân nhìn Vô Kỵ từ trên xuống dưới, chợt thốt :
- Ngươi qua đây.
Vô Kỵ bước qua.
Chàng cảm thấy những người này rất lý thú.
Bệnh nhân lại nhìn chàng một hồi lâu, chợt nói một câu rất lạ. Hắn không ngờ lại ra lệnh cho Vô Kỵ :
- Ngươi le lưỡi ra cho ta xem.
Vô Kỵ từ nhỏ đã không phải là người khó ưa, thường ai ai cũng thích nhìn chàng, nhưng chưa từng có ai muốn xem lưỡi chàng, lưỡi chàng cũng chưa từng có ai nhìn qua.
Chàng không muốn rước phiền, nhưng cũng không muốn bị người ta làm trò cười.
Chàng không le lưỡi ra.
Nhất Trượng Hồng lại cười ngất :
- Ngươi nhất định chưa bao giờ nghĩ có người muốn xem lưỡi ngươi.
Vô Kỵ thừa nhận.
Nhất Trượng Hồng nói :
- Hắn lần đầu muốn ta le lưỡi để hắn xem, ta cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Vô Kỵ thốt :
- Ồ?
Nhất Trượng Hồng nói :
- Thường thường có người muốn ta để cho bọn họ xem, có người muốn xem mặt ta, có người muốn xem chân ta, cũng có người cầu xin ta muốn ta cho xem mông ta.
Vô Kỵ cũng không thể không thừa nhận, những bộ phận ả nói quả thật đều đáng để xem.
Nhất Trượng Hồng cười :
- Lúc đó ta cũng như ngươi, thật không hiểu tại sao hắn lại muốn xem lưỡi ta.
Vô Kỵ hỏi :
- Hiện tại ngươi đã hiểu?
Nhất Trượng Hồng đáp :
- Lúc đó ta không hiểu là vì ta còn chưa biết hắn là ai, nhưng bây giờ...
Ả cười cười, lại nói :
- Bây giờ tùy tiện hắn muốn xem chỗ nào trên mình ta, ta cũng để cho hắn xem.
Vô Kỵ chú ý thấy Hồ Ải Tử lại đang trừng trừng mắt, nhịn không được phải hỏi :
- Hắn là ai?
Nhất Trượng Hồng đáp :
- Hắn là một trong tứ đại thần y trong giang hồ, “Nê Bồ Tát” Bệnh Thần Y.
Vô Kỵ cười.
Chàng thật không tưởng được con người toàn thân đều bị bệnh đó không ngờ lại là một vị thần y danh chấn thiên hạ.
Càng cảm thấy cái ngoại hiệu “Nê Bồ Tát”, Bồ Tát đất đó, quả thật quá đúng.
Nhất Trượng Hồng cười :
- Nê Bồ Tát quá giang, tự mình tuy khó bảo trọng, nhưng người khác không cần biết là bệnh gì, hắn chỉ liếc qua là có thể nhìn ra.
Kim lão đại lạnh lùng nói :
- Bình nhật người ta cho dù quỳ xuống cầu hắn, hắn cũng không từ chối không xem.
Nhất Trượng Hồng nói :
- Nhưng hôm nay đại tiểu thư nhất định muốn đến đây.
Kim lão đại nói :
- Thân thể thiên kim của đại tiểu thư tuyệt không thể mạo hiểm được.
Nhất Trượng Hồng nói :
- Cho nên bọn ta muốn trước hết xem xem chỗ này có có người nguy hiểm hay không, có người có bệnh hay không.
Kim lão đại nói :
- Bởi vì ở đây nếu có người có bệnh, rất có thể sẽ truyền bệnh cho đại tiểu thư.
Nhất Trượng Hồng nói :
- Cho nên hắn muốn xem lưỡi ngươi, xem xem ngươi có bệnh hay không.
Vô Kỵ thở dài :
- Xem ra phong cách của vị đại tiểu thư đó tịnh không nhỏ.
Bệnh đại phu cũng thở dài :
- Phong cách của nàng ta nếu nhỏ, người thân phận như ta sao có thể đi làm việc cho nàng?
Vô Kỵ thốt :
- Có lý.
Bệnh đại phu nói :
- Nhưng ngươi hiện tại không cần le lưỡi ra cho ta xem nữa.
Vô Kỵ hỏi :
- Sao vậy?
Bệnh đại phu đáp :
- Bởi vì bệnh của ngươi ta đã nhìn ra.
Vô Kỵ hỏi :
- Bệnh của ta?
Bệnh đại phu đáp :
- Bệnh không nhẹ.
Vô Kỵ hỏi :
- Bệnh gì?
Bệnh đại phu đáp :
- Tâm bệnh.
Vô Kỵ cười, ngoài mặt tuy đang cười, trong lòng lại đã ngấm ngầm thất kinh.
Trong lòng chàng quả thật có bệnh, bệnh quả thật không nhẹ, nhưng chưa từng có ai nhìn thấy.
Bệnh đại phu nói :
- Ngoài mặt ngươi đã có bệnh, hiển lộ tâm hỏa hun đúc đỏ ửng, can hỏa cũng rất thịnh, nghĩ tất là vì tâm lý có chuyện không thể giải quyết, chỉ bất quá ngươi một mực miễn cưỡng ức chế, cho nên người khác tuyệt đối không thấy được.
Vị Nê Bồ Tát tự mình không bảo vệ được, không ngờ thật có chút đạo hạnh, cả Vô Kỵ cũng không thể không bội phục.
Bệnh đại phu nói :
- May là căn bệnh của ngươi tuyệt không thể lây qua người khác.
Lão Khổng chợt đứng dậy :
- Còn ta? Ngươi tại sao không xem bệnh cho ta? Ta có phải cũng có bệnh?
Bệnh đại phu đáp :
- Bệnh của ngươi không cần xem cũng biết rồi.
Lão Khổng thốt :
- Ồ?
Bệnh đại phu đáp :
- Tửu quỷ thông thường đều chỉ có hai căn bệnh.
Lão Khổng hỏi :
- Hai bệnh nào?
Bệnh đại phu đáp :
- Bệnh nghèo và bệnh lười.
Hắn lại nói :
- Hai căn bệnh đó tuy không có thuốc nào có thể trị, may là cũng không thể lây qua người khác.
Lão Khổng hỏi :
- Vậy đại tiểu thư hiện tại có phải đã có thể đến rồi?
Bệnh đại phu hỏi :
- Hiện tại còn chưa được.
Lão Khổng hỏi :
- Sao vậy?
Bệnh đại phu đáp :
- Bởi vì ta còn ở đây.
Hắn lại thở dài :
- Ta toàn thân đều có bệnh, mỗi một thứ đều có thể lây qua người khác.
Lão Khổng cũng thở dài nhè nhẹ :
- Ngươi đã có thể trị bệnh cho người ta, tại sao không trị lành bệnh cho mình?
Bệnh đại phu đáp :
- Bệnh của ta không thể trị.
Lão Khổng hỏi :
- Sao vậy?
Bệnh đại phu đáp :
- Bởi vì bệnh của ta vừa trị lành, con người ta phải chết.
Đó là đạo lý gì đây?
Lão Khổng không hiểu, Vô Kỵ cũng không hiểu, cũng nhịn không được phải hỏi :
- Sao vậy?
Bệnh đại phu không trả lời, lại hỏi ngược :
- Ngươi hồi nãy nhìn thấy ta có phải có chút không ưa?
Vô Kỵ không phủ nhận.
Bệnh đại phu thốt :
- Nhưng không cần biết ngươi ghét khinh ta ra sao, lại tuyệt không thể vô lễ với ta.
Hắn tự giải thích :
- Bởi vì toàn thân ta đều có bệnh, tùy tiện ai chỉ cần dùng một ngón tay là có thể xô ta té, ngươi đánh ta không những không vẻ vang gì, hơn nữa rất mất mặt.
Bệnh đại phu nói :
- Nhưng nếu căn bệnh của ta nếu trị lành xong, người ta đối với ta sẽ không khách khí nữa, người ta từng đắc tội trước đây nhất định cũng sẽ đến kiếm chuyện với ta, ta làm sao qua được?
Hắn lắc đầu, thở dài, chầm chậm đi ra :
- Cho nên bệnh của ta ngàn vạn lần không thể trị lành.
Vô Kỵ chợt cảm thấy vị Nê Bồ Tát toàn thân bệnh hoạn đó quả thật cũng rất lý thú.
Những người đó xem chừng đều không phải là ác nhân, xem chừng đều rất lý thú.
Lý thú nhất đương nhiên là vị đại tiểu thư kia. Vô Kỵ thốt :
- Hiện tại nàng có phải đã có thể đến?
Kim lão đại đáp :
- Hiện tại còn chưa được.
Vô Kỵ hỏi :
- Tại sao?
Kim lão đại đáp :
- Bởi vì ta còn phải để cho ngươi biết rõ một chuyện.
Vô Kỵ hỏi :
- Chuyện gì?
Kim lão đại hỏi :
- Ngươi có biết ta là ai không?
Vô Kỵ đáp :
- Ta chỉ biết ngươi họ Kim, hình như có rất nhiều người gọi ngươi là Kim lão đại.
Kim lão đại nói :
- Ngươi nhìn mặt ta xem.
Vô Kỵ nhìn cả nửa ngày cũng nhìn không ra trên mặt lão có gì đáng để người ta nhìn.
Kim lão đại hỏi :
- Ngươi nhìn sắc mặt ta có gì khác biệt với người khác không?
Điểm đó Vô Kỵ cũng không thể không thừa nhận, sắc mặt lão quả thật rất kỳ quái.
Mặt lão nhìn có vẻ làm màu lam, giống như một tấm vải bố lam giặt rửa gần phát trắng.
Kim lão đại nói :
- Kỳ thật sắc mặt của ta vốn không có gì khác với mặt người khác.
Vô Kỵ hỏi :
- Hiện tại sao lại biến thành như vậy?
Kim lão đại đáp :
- Là bị người ta đánh.
Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi thường bị người ta đánh?
Kim lão đại đáp :
- Mười năm nay, mỗi một hai tháng đều phải bị đánh một hai lần.
Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi không tránh né?
Kim lão đại đáp :
- Không.
Vô Kỵ hỏi :
- Người ta đánh ngươi, sao ngươi không tránh né?
Kim lão đại đáp :
- Bởi vì ta không muốn né.
Vô Kỵ hỏi :
- Lẽ nào ngươi tình nguyện chịu bị đánh?
Kim lão đại cười lạnh :
- Ta vốn cam tâm tình nguyện, nếu không có ai có thể đánh được ta chứ?
Người khác muốn đánh lão, lão không ngờ lại tình nguyện chịu đòn, cả né cũng không né.
Đó là đạo lý gì đây?
Vô Kỵ lại không hiểu, nhịn không được phải hỏi :
- Tại sao vậy?
Kim lão đại chợt hỏi :
- Ngươi có biết người xuất thủ đánh ta là ai không?
Vô Kỵ đáp :
- Không biết.
Kim lão đại nói :
- Để ta cho ngươi coi.
Trên người lão vận trường sam vải bố lam đã giặt rửa bạc trắng, giống như sắc mặt của lão vậy.
Lão bỗng cởi trường sam ra.
Thân người lão vốn không dễ nhìn gì, sau khi cởi y phục càng không dễ nhìn.
Vai lão đặc biệt rộng, xương cốt đặc biệt to lớn, y phục vừa cởi xuống, chỉ còn dư lại xương bọc da.
Nhưng Vô Kỵ lại không thể không thừa nhận, lớp da của lão quả thật có rất nhiều chỗ đáng để người ta xem.
Toàn thân trên dưới, trái phải trước sau, chỗ nào cũng có vết thương.
Đủ thức đủ dạng vết thương, đao thương, kiếm thương, thương thương, quyền thương, chưởng thương, ngoại thương, nội thương, ám khí thương, bầm xanh, tím đỏ...
Chỉ cần là thẹo mình có thể nghĩ tới, trên người lão không thiếu cái nào.
Kỳ quái nhất là, bên cạnh mỗi một vết thương đều có xăm một hàng chữ rất nhỏ.
May là nhãn lực của Vô Kỵ luôn luôn không tệ, mỗi một chữ đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bên cạnh một dấu chưởng đỏ đục có xăm chữ :
Năm Giáp Thìn, mười ba tháng ba, Thôi Thiên Vận.
Năm nay là năm Ất Tỵ, dấu chưởng đó đã lưu hạ cách đây một năm, nhưng vết máu ứ còn chưa tan.
Kim lão đại chỉ dấu chưởng, hỏi Vô Kỵ :
- Ngươi có biết đây là chưởng lực gì không?
- Đó là Chu Sa chưởng.
- Ngươi có biết Thôi Thiên Vận là ai không?
- “Ta biết” - Vô Kỵ đáp - “Ngoại trừ “Nhất Chưởng Phiên Thiên” Thôi Thiên Vận ra, em chừng không có người thứ hai có thể luyện Chu Sa chưởng đến mức đó”.
Kim lão đại cười lạnh :
- Đó có lẽ chỉ vì những năm gần đây người luyện Chu Sa chưởng không có nhiều.
Vô Kỵ thừa nhận.
Thứ chưởng lực đó luyện thập phần gian khổ, sử dụng thực hiệu lại không mấy to tát.
Đám hậu khởi trong giang hồ không thèm quy nạp một loại “công phu ngu đần” như vậy, cho nên gần đây đã dần dần thụt lùi.
Bởi vì thứ chưởng lực đó đánh trên thân thể người ta tuy có thể trí mệnh, nhưng ai cũng không thể đứng như tượng gỗ đợi đối phương vận khí tác thế, đánh qua một chưởng.
Chỉ có Kim lão đại là ngoại lệ.
Vô Kỵ thốt :
- Người có thể chịu một chưởng đó mà không chết, trên thế gian đại khái cũng không có mấy ai.
Kim lão đại nói :
- Sau khi ta chịu một chưởng của lão ta, cũng đã nằm liệt giường nửa tháng.
Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi biết rõ lão ta dùng Chu Sa chưởng, vẫn không tránh né?
Kim lão đại đáp :
- Không.
Vô Kỵ hỏi :
- Sao vậy?
Kim lão đại đáp :
- Bởi vì ta chịu một chưởng của lão, lão cũng phải chịu một chiêu của ta.
Lão lại giải thích :
- Võ công của Thôi Thiên Vận không tệ, biến hóa chiêu thức của ta nếu giao thủ với lão ta, ít ra phải bốn năm trăm chiêu mới có thể phân định cao hạ thắng bại.
Vô Kỵ thốt :
- Có lẽ bốn năm trăm chiêu cũng vị tất đã có thể phân thắng bại.
Kim lão đại nói :
- Ta đâu có thời gian nhàn nhã đấu lâu dài với lão ta.
Vô Kỵ thốt :
- Cho nên người liều chịu một chưởng của lão, một chiêu phân thắng bại.
Kim lão đại nói :
- Ta chịu một chưởng của lão, tuy cũng không dễ chịu gì, lão chịu một chiêu của ta lại nằm dài trên giường nửa năm.
Lão điềm đạm nói tiếp :
- Từ đó về sau, vô luận lão gặp ta ở đâu, cũng đều cung cung kính kính, khách khách khí khí chào hỏi một câu.
Nhất Trượng Hồng cười :
- Ta đã nói Kim lão đại công phu tuy không quá cao, nghề chịu đựng lại tuyệt đối có thể coi là thiên hạ vô song, võ lâm đệ nhất.
Vô Kỵ thốt :
- Muốn học đánh người, trước hết phải học chịu đòn, chỉ tiếc muốn luyện thành thứ công phu đó tịnh không dễ.
Kim lão đại nói :
- Cho nên gần đây người có thể luyện thành thứ công phu này cũng không có nhiều.
Đó đương nhiên cũng là thứ công phu ngu đần, rất có thể là thứ công phu ngu đần nhất thiên hạ.
Nhưng ai cũng không thể nói thứ công phu đó vô dụng.
Kim lão đại nói :
- Thiết Sa Chưởng, Chu Sa chưởng, Kim Ty Cẩm Chưởng, Khai Bi Thủ, nội gia Tiểu Thiên Tinh, chưởng lực nào ta cũng đều đã từng chịu đòn, nhưng đối phương chịu khổ cũng tuyệt không thua gì ta.
Vô Kỵ cười cười :
- Ta nghĩ gần đây ngu8ời còn dám giao thủ với ngươi chỉ sợ cũng không có nhiều.
Kim lão đại đáp :
- Quả thật là không có nhiều.
Nhất Trượng Hồng cười :
- Vô luận là ai giao thủ với lão, tối đa cũng chỉ bất quá có thể lưỡng bại cụ thương, đánh như vậy ngươi có chịu hay không chứ?
Vô Kỵ lập tức lắc đầu, chợt nói :
- Ta nhớ tới một người.
Nhất Trượng Hồng hỏi :
- Ai?
Vô Kỵ đáp :
- Hai mươi năm trước, Quan Ngoại có “Đại Lực Kim Cương Thần” luyện Thập Tam Thái Bảo và Đồng Tử Công, đao thương bất nhập.
Nhất Trượng Hồng hỏi :
- Ngươi cũng biết người đó à?
Vô Kỵ đáp :
- Ta nghe người ta kể về hình dung của lão ta.
Nhất Trượng Hồng hỏi :
- Người ta nói sao?
Vô Kỵ đáp :
- Người ta đều nói bộ dạng của lão ta không khác gì Kim Cương Thần trong miếu.
Nhất Trượng Hồng nói :
- Cho nên ngươi không tưởng được vị Đại Lực Kim Cương Thần đó chính là Kim lão đại.
Ả cười ngất, lại nói :
- Vốn ta cũng không tưởng nổi, mười năm nay, lão ta ít ra đã ốm bớt một trăm cân.
Vô Kỵ thốt :
- Ta đã tính thử, nội ngoại thương lão chịu đựng ít ra có năm chục lần, mỗi lần thụ thương không nhẹ.
Chàng thở dài, cười khổ :
- Bị đòn như vậy ta chỉ có chịu một lần chỉ sợ đã là người chết, lão làm sao mà không gầy ốm cho được?
Kim lão đại nói :
- Nhưng mười năm nay cũng chưa từng có ai chiếm tiện nghi trên tay ta.
Lão đột nhiên cũng thở dài :
- Chỉ có một người là ngoại lệ.
Vô Kỵ hỏi :
- Ai?
Kim lão đại chỉ một vết kiếm trên ngực :
- Ngươi nhìn xem.
Vết kiếm đó bên cạnh tim lão, khoảng cách đến tâm mạch của lão còn chưa đến một tấc.
Bên cạnh vết kiếm cũng có xăm một hàng chữ :
Năm Ất Tỵ, mùng ba tháng mười, Đường Ngạo.
Kim lão đại hỏi :
- Ngươi biết người đó là ai không?
Vô Kỵ đáp :
- Ta biết.
Kim lão đại nói :
- Ngươi đương nhiên cũng đã từng nghe nói kiếm pháp của y không tệ gì.
Vô Kỵ thừa nhận.
Kim lão đại nói :
- Nhưng kiếm pháp của y thật ra cao tới cỡ nào, ngươi còn chưa tưởng được đâu.
Nhất Trượng Hồng chợt cũng thở dài :
- Chưa tận mắt nhìn thấy người, thật rất khó tưởng được.
Kim lão đại nói :
- Kiếm khách danh gia đương thời, ta đụng phải cũng không ít, Hải Nam, Điểm Thương, Côn Luân, Tuấn Tiễu, Ba Sơn, Võ Đang, cao thủ trong bao nhiêu đại kiếm phái đó, ta cũng đều đã từng lãnh giáo qua.
Vô Kỵ hỏi :
- Kiếm pháp của bọn họ đều không bằng Đường Ngạo?
Kim lão đại cười lạnh :
- Kiếm pháp của bọn họ so với Đường đại công tử chẳng khác nào đom đóm dưới trăng rằm, ngọn nến dưới mặt trời.
Lão chỉ vào vết kiếm trên ngực :
- Y đâm ta một kiếm này, ta căn bản hoàn toàn không còn đất hoàn thủ, một kiếm của y vốn có thể lấy mạng ta, ta có chết dưới kiếm của y cũng không nói gì được.
Vô Kỵ hỏi :
- Ta cũng biết kiếm của y luôn luôn vô tình, lần đó tại sao lại tha cho ngươi?
Kim lão đại đáp :
- Bởi vì sự vô tình của y toàn để đối phó với người vô tình.
Nhất Trượng Hồng nói :
- Kim lão đại mặt lạnh lòng ấm, xuất thủ chưa từng dồn người ta vào tử địa.
Kim lão đại nói :
- Nhưng vì Đường đại công tử, ta lại lúc nào cũng có thể phá lệ.
Lão lạnh lùng nhìn Vô Kỵ :
- Hiện tại có phải ngươi đã hiểu rõ ý của ta?
Nhất Trượng Hồng nói :
- Ý của lão là muốn nói, nếu ngươi không muốn giao thủ với lão, tốt hơn hết là nên khách khí với đại tiểu thư, ngàn vạn lần không thể tỏ vẻ vô lễ thô bạo.
Vô Kỵ cười cười :
- Ngươi thấy ta có giống người thô bạo vô lễ không?
Nhất Trượng Hồng đáp :
- Ngươi không giống.
Ả cười cực kỳ dụ hoặc :
- Bề ngoài ngươi nhìn tuy lạnh lạnh lùng lùng, kỳ thật lại là một người rất dịu dàng, ta tin nhất định có rất nhiều nữ nhân thích ngươi.
Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi thấy được sao?
Nhất Trượng Hồng cười đáp :
- Ta đương nhiên là thấy được, ta không phải là một tiểu cô nương chưa từng gặp nam nhân.
Vô Kỵ không đối đáp nữa.
Chàng đã chú ý thấy Hồ Ải Tử lại trừng mắt, nắm chặt song quyền, xem chừng đã chuẩn bị phóng tới đấm một quyền lên mũi chàng.
Chàng không phải Kim lão đại, cũng chưa từng luyện loại công phu như Kim Chung Trạo, Thiết Bố Sam, hay Thập Tam Thái Bảo.
Một quyền đó chàng không muốn nhận, cũng nhận không nổi.
Nhìn bộ dạng của Kim lão đại lần này cũng tuyệt không thể xen đứng trước mặt chàng chịu cho chàng một quyền đó.
May là lúc đó bên ngoài đã có người hô khẽ :
- Đại tiểu thư đã đến.
* * * * *
Vô Kỵ một mực trông ngóng nàng đến, một mực rất muốn xem xem cô bé mặt vàng ốm yếu không chịu nổi gió của hơn mười năm trước hiện tại đã biến thành người ra sao.
Chàng tin hiện tại nàng nhất định rất đẹp, cho nên cả Đường đại công tử kiêu ngạo như vậy cũng vì nàng mà khuynh đảo.
Một mỹ nhân thật sự vốn nam nhân nào cũng muốn nhìn, không cần biết là nam nhân nào cũng không ngoại lệ.
Hiện tại vị đại tiểu thư đó chung quy đã đến.
Hiện tại Vô Kỵ chung quy đã nhìn thấy nàng.
Nhưng hiện tại Vô Kỵ hy vọng mình cả đời cũng không gặp nàng.
Chàng thà đi chẻ ba trăm gánh củi, khiêng sáu trăm gánh nước, thậm chí thà nằm ngủ trên vũng bùn phân của con heo nái còn mập gấp mười lần Đường Khuyết, cũng không muốn gặp nàng.
Nếu quả có người có thể khiến cho chàng không phải gặp vị đại tiểu thư đó, không cần biết kêu chàng đi làm chuyện gì, chàng đều chịu.
Nhưng chàng tịnh không điên, cũng không có bệnh. Chàng vì sao lại như vậy?
Trong nhà tràn ngập một thứ hương thơm thoang thoảng, phảng phất là hoa sen, lại còn ngọt ngào hơn cả hoa sen.
Đại tiểu thư vừa đến, đã mang theo hương thơm đó vào nhà.
Người nàng còn ngọt ngào hơn cả hoa sen.
Trong tâm mục của những người kia, nàng không những là đại tiểu thư, đơn giản là một công chúa Tuy mỗi một người đều thích nàng, nhưng cũng không có ai dám sàm sỡ với nàng.
Chính nàng cũng biết điểm đó.
Nàng trẻ trung, mỹ lệ, cao quý, sinh mệnh của nàng như hoa như gấm.
Cũng không biết có bao nhiêu cô gái cỡ tuổi nàng đang len lén đố kỵ, hâm mộ nàng.
Nàng đáng lẽ rất vui sướng.
Nhưng ai ai cũng không biết tại sao những ngày này mặt mày nàng phảng phất luôn luôn mang theo một thứ ưu lự khó tả.
Chỉ có nàng mới biết tại sao nàng ưu lự, là vì trong lòng nàng có một mối gút không giải khai được.
Trong lòng nàng có có một người không quên được.
Người đó lại cách xa nàng làm sao, giữa bọn nàng luôn luôn cách trở thiên sơn vạn thủy.
Hiện tại đêm đã rất khuya, một đại tiểu thư như nàng vốn đáng lẽ đã đi ngủ.
Nhưng nàng lại khơi khơi không ngủ được.
Nàng quá tịch mịch, luôn hy vọng có thể kiếm chuyện làm.
Sau khi đến đây, trừ Song Hỷ ra, nàng cơ hồ không có tới một bằng hữu nào để chuyện trò huyên thuyên.
Nàng chưa bao giờ coi Song Hỷ như một a hoàn.
Song Hỷ là bằng hữu của nàng.
Bằng hữu của nàng tuyệt không thể bị người ta khi phụ.
Cho nên nàng đã đến.
Song Hỷ dùng một bàn tay nắm chéo áo nàng, bàn tay kia chỉ Vô Kỵ :
- Là hắn.
Người ở đây rõ ràng đều biết Song Hỷ là người thân cận nhất bên cạnh đại tiểu thư, không tưởng được còn có người dám khi phụ ả.
- Tôi biết hắn tại sao muốn tôi đến đây, hắn muốn tôi theo hắn... theo hắn...
Nói tới đó, Song Hỷ tuy không có cách nào nói tiếp, nhưng trong tâm mọi người đều hiểu được.
Cả trong lòng đại tiểu thư cũng rất minh bạch.
Cho nên khi nàng đến, đã chuẩn bị dạy người kia một bài học thật nặng nề.
Nhưng đợi đến khi nàng nhìn thấy người đó, nàng lại chừng như ngây ngẩn.
Vô Kỵ cũng ngơ ngẩn.
Bởi vì chàng có nằm mộng cũng không tưởng được vị đại tiểu thư đó là người lúc nào cũng mang phiền hà đến cho chàng, lúc nào cũng có thể đột nhiên té xỉu, Liên Nhất Liên.
Liên Nhất Liên không ngờ chính là Thượng Quan Linh Linh.
Liên Nhất Liên không ngờ chính là con gái của Thượng Quan Nhẫn.
Nàng đương nhiên biết người đang đứng trước mặt nàng là người một lòng muốn giết phụ thân nàng, Triệu Vô Kỵ.
Nàng đã sớm biết, cho nên mới truy đến Hòa Phong Sơn Trang.
Đêm hôm đó, Đường Ngọc buông tha cho nàng là vì đã phát hiện nàng là con gái của Thượng Quan Nhẫn.
Cho nên y mới kêu người đang đêm đưa nàng về Đường Gia Bảo Phố.
Những chuyện đó Vô Kỵ hiện tại đương nhiên đã nghĩ ra.
Chàng vẫn không bỏ chạy, bởi vì chàng biết cho dù có thể bỏ chạy ra khỏi căn ốc này, cũng đừng mong chạy thoát khỏi Đường Gia Bảo Phố.
Chàng cũng biết hiện tại chỉ cần nàng nói ra một câu, chàng sẽ chết tại Đường Gia Bảo Phố, không còn nghi ngờ gì nữa.
Linh Linh không nói gì hết.
Vô Kỵ có thể nói gì?
Linh Linh một mực trừng trừng đôi mắt to tròn mỹ lệ nhìn chàng, đôi mắt nàng xem chừng còn to hơn lúc trước nhiều.
Đó có phải là vì nàng đã quá gầy?
Nàng tại sao lại gầy ốm như vậy? Vì ai mà gầy ốm?
Vô Kỵ vẫn đang nhìn nàng.
Chàng không thể không nhìn nàng, chàng nghĩ từ biểu tình trong ánh mắt của nàng có thể nhìn ra nàng chuẩn bị đối phó chàng ra sao.
Chàng nhìn không ra.
Biểu tình trong ánh mắt của nàng quá phức tạp, không những Vô Kỵ nhìn không ra, cả chính nàng cũng không liệu giải nổi.
Song Hỷ cũng không nói gì nữa.
Ả là một cô gái rất thông minh, ả cũng đã mười tám mười chín, chuyện đời cũng hiểu không ít.
Ả đã nhìn thấy giữa nam nhân kia và đại tiểu thư hình như có gì không phải.
Thật ra là không phải chỗ nào?
Ả cũng không nói được --- Cho dù ả biết, cũng không dám nói ra.
Cho nên ả chỉ còn nước ngậm miệng.
Mọi người đều ngậm miệng, người trong căn ốc đó tuyệt không có một ai là ngu khờ.
Cũng không biết qua bao lâu sau, đại tiểu thư chợt quay mình chầm chậm bước ra.
Nàng tại sao không nói tới một câu mà bỏ đi?
Vô Kỵ đang cảm thấy kỳ quái, lúc mọi người đều đang cảm thấy kỳ quái, nàng chợt nói ra một câu.
Đến ngưỡng cửa, nàng chợt quay đầu lại, nhìn Vô Kỵ, nhẹ nhàng nói bốn chữ :
- Ngươi đi theo ta.
Nàng muốn Vô Kỵ đi theo nàng đến đâu? Đi làm gì?
Vô Kỵ không hỏi, cũng không thể hỏi.
Cho dù chàng biết rõ nàng muốn dẫn chàng lên giá treo cổ, hay xuống chảo dầu, chàng cũng chỉ còn nước đi theo nàng.
Trong Hoa Viên vừa tối hù, vừa yên tĩnh.
Linh Linh bước về phía trước, bước rất chậm, phảng phất trong lòng cũng có vấn đề không thể giải quyết.
Nàng một mực không quay đầu lại.
Vô Kỵ cũng bước rất chậm đi theo nàng, luôn luôn bảo trì một khoảng cách thích hợp.
Lưng nàng nhìn vừa mảnh dẻ, vừa yếu ớt, chỉ cần chàng xuất thủ, nàng lập tức té quỵ, vĩnh viễn ngã quỵ, ở đây cũng không còn ai có thể nói ra bí mật của chàng.
Có vài lần chàng gần như nhịn không được muốn xuất thủ.
Nhưng chàng nhất định phải miễn cưỡng khống chế lấy mình, bởi vì chàng tuyệt không thể xuất thủ.
Trong bóng tối chỗ nào cũng đều có thể có mai phục, Kim lão đại và Nhất Trượng Hồng bọn người đó nhất định cũng đều đang ngấm ngầm giám thị chàng.
Ngạnh công và chưởng lực của Hồ Ải Tử không phải là dễ đối phó.
Nhất Trượng Hồng, không còn nghi ngờ gì nữa, cũng là một đối thủ cực kỳ đáng sợ, chỉ cần nhìn ánh mắt vừa nhu nhuyễn vừa linh hoạt, tay chân săn chắc của ả là có thể thấy được thân thủ của ả nhất định cực kỳ linh mẫn.
Nữ nhân xuất thủ thông thường độc lạt hơn nam nhân, bởi vì bọn họ nếu muốn xông pha trong giang hồ, nhất định không những phải kiên cường hơn nam nhân, mà còn phải có vài chiêu công phu đặc biệt lợi hại hơn nam nhân.
Vị Bệnh đại phu kia tuy toàn thân đều bị bệnh, nhưng trong ánh mắt, thần quang nội uẩn, nghĩ tất có một thân nội công cực kỳ tinh thâm.
Kim lão đại đương nhiên càng đáng sợ.
Lão ta thân kinh bách chiến, cũng không biết đã đụng bao nhiêu võ lâm cao thủ, không cần nói gì, chỉ tính những kinh nghiệm đạt được từ trong vô số lần đại chiến gian khổ sinh tử, đã không còn ai có thể so bì được.
Muốn đối phó bốn người đó đã rất không dễ dầu gì, hà huống ngoại trừ bọn họ ra, không biết còn có bao nhiêu cao thủ còn đáng sợ hơn đang âm thầm đi theo nàng, bảo vệ nàng.
Nếu nàng chết trong tay Vô Kỵ, Vô Kỵ còn có thể sống được bao lâu?
Chàng làm sao có thể khinh cử vọng động được?
Nhưng cho dù chàng không xuất thủ, lại có thể sống được bao lâu?
Vô Kỵ không khỏi tự hỏi trong lòng :
--- Nếu quả ta là nàng, ta rõ ràng biết nàng đến giết phụ thân ta, ta sẽ dẫn nàng đi đâu?
Đáp án đó vô luận là ai đều có thể tưởng tượng được, bởi vì hiện tại nàng cũng không còn đường chọn lựa khác.
Nàng chỉ còn nước dẫn chàng đi chết.
Chàng rõ ràng biết mình một khi theo nàng bước tới trước một bước là khoảng cách đến tử vong đã gần thêm một bước, nhưng chàng lại khơi khơi không thể dừng lại.
Linh Linh chợt đã ngừng chân, dừng bên ngoài một cửa vòm nho nhỏ, bên trong cửa có một tiểu viện u nhã yên tĩnh.
Nàng chung quy đã quay đầu lại.
Nhưng nàng tịnh không nhìn Vô Kỵ, chỉ đối diện với bóng tối, nhẹ nhàng thốt :
- Người này là lão bằng hữu trước đây của ta, ta muốn tâm sự yên yên tĩnh tĩnh với hắn, không cần biết có ai đến quấy rối bọn ta, ta sẽ cảm thấy không cao hứng phi thường.
Ai cũng không dám làm cho đại tiểu thư không cao hứng, ai cũng không thể xông tới quấy rối bọn họ.
Nhưng nàng tại sao lại muốn một mình với Vô Kỵ? Nàng thật ra có gì muốn nói với chàng?
Nàng chuẩn bị dùng cách nào đối phó chàng?
Nếu một người đã đi tới tuyệt lộ, không cần biết người ta dùng cách nào đối phó hắn, cũng không có gì khác biệt.
Trong vườn có một hồ sen nho nhỏ.
Hoa sen tuy còn chưa nở, trong gió lại tràn ngập mùi thơm của lá sen.
Gió từ ngoài song cửa lùa vào, ánh nến dao động đung đưa.
Song cửa đang mở.
Dưới song cửa có một cái ghế rộng rãi thoải mái, điêu khă? tinh xảo, nàng chắc thường ngồi trên cái ghế đó, nhìn hồ sen ngoài song cửa đến xuất thần.
Hiện tại nàng lại không ngồi trên cái ghế đó, trái lại còn kêu Vô Kỵ :
- Mời ngồi.
Vô Kỵ ngồi xuống.
Đã đến đây, đứng cũng được, ngồi cũng được, đều không có gì khác biệt.
Đối diện cũng có cửa sổ, Linh Linh đang đứng dưới cửa sổ, quay lưng về phía chàng, qua một hồi rất lâu mới thở dài nhè nhẹ :
- Tháng tư sắp qua rồi, hoa sen lại sắp nở.
Vô Kỵ không mở miệng, cũng không có cách nào mở miệng, chàng chỉ còn nước đợi.
Lại không biết qua bao lâu sau, Linh Linh chung quy đã quay đầu lại, dùng một ánh mắt rất kỳ quái nhìn chàng, chợt thốt :
- Ta biết ngươi là ai.
Vô Kỵ cũng thở dài :
- Ta biết ngươi biết.
Linh Linh thốt :
- Ta cũng biết ngươi tại sao lại đến đây.
Vô Kỵ nói :
- Ngươi nên biết.
Chàng không phủ nhận :
- Ta đến để giết Thượng Quan Nhẫn.
Linh Linh thốt :
- Ta nghĩ hiện tại ngươi cũng nên biết, người ngươi muốn giết là phụ thân của ta.
Vô Kỵ nói :
- Ta cũng biết trên thế gian tuyệt không có bất kỳ một ai có thể để người ta đến giết phụ thân của mình.
Linh Linh thốt :
- Tuyệt không có.
Vô Kỵ hỏi :
- Hiện tại ngươi chuẩn bị làm sao đối phó ta?
Linh Linh trầm mặc, bỗng lại thở dài nhè nhẹ :
- Ta không biết.
Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi sao lại không biết?
Linh Linh đáp :
- Bởi vì ngươi làm như vậy tịnh không sai trái.
Vô Kỵ thốt :
- Ồ?
Linh Linh nói :
- Nếu ta là ngươi, có người giết phụ thân ta, ta cũng sẽ giết y.
Vô Kỵ thốt :
- Chỉ tiếc ngươi không phải là ta.
Linh Linh nói :
- Nếu người người ngươi muốn giết là người khác, ta nhất định sẽ dụng hết lực lượng phụ giúp người.
Vô Kỵ thốt :
- Chỉ tiếc người ta muốn giết là phụ thân của ngươi.
Chàng hững hờ nói tiếp :
- Cho nên không cần biết ngươi chuẩn bị làm sao đối phó ta, ta đều không hận ngươi, bởi vì nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ làm như vậy.
Linh Linh lại trầm mặc rất lâu mới từ từ nói :
- Bởi vì ta là con gái của ông ta, cho nên ta luôn luôn không tin ông ta thật đã giết phụ thân ngươi.
Vô Kỵ thốt :
- Ồ?
Linh Linh nói :
- Ông ta luôn luôn là người chính trực phi thường, có lúc tuy lãnh khốc vô tình, lại tuyệt đối chính trực, ta thật không có cách nào tin ông ta có thể làm chuyện như vậy.
Vô Kỵ thốt :
- Ồ?
Linh Linh nói :
- Cho nên ta nhất định phải tự mình đến Hòa Phong Sơn Trang xem xem trong chuyện có phải có ẩn tình gì khác.
Vô Kỵ thốt :
- Hiện tại ngươi đã đi đến đó rồi.
Linh Linh buồn bã nói :
- Ta thậm chí còn lén lút đến thư phòng của phụ thân ngươi, đứng ở chỗ phụ thân ngươi bị hại.
Trong ánh mắt nàng tràn đầy thống khổ và bi thương :
- Lúc đó đêm đã rất khuya rồi, bốn bề yên ắng không có tiếng động, cũng giống như bây giờ, ta một mình đứng ở đó, trong lòng tự hỏi mình, nếu quả có một ngày ngươi đến giết phụ thân ta báo thù, ta nên làm cách nào?
Đó là một mắc gút chết chóc.
Chỉ cần nghĩ đến vấn đề đó, nàng cho dù có đang mộng mị cũng sẽ thình lình sực tỉnh, toát mồ hôi lạnh sực tỉnh.
Bởi vì nàng biết phụ thân của nàng sai.
Linh Linh nói :
- Ta luôn luôn nói với mình ông ta không có làm sai, ông ta làm như vậy nhất định có một lý do rất tốt, chỉ tiếc những lời đó chính ta cũng không có cách nào tin được.
Nàng cười cười :
- Ngươi có thể lừa gạt bất cứ người nào, lại vĩnh viễn không có cách nào lừa gạt được chính mình.
Nụ cười của nàng chất chứa thống khổ :
- Cho nên lúc đó ta một mực nghĩ cách tiếp cận ngươi, hy vọng có thể hóa giải cừu thù giữa ngươi và phụ thân ta, chỉ cần ngươi có thể tha thứ cho ông ta, tùy tiện đối với ta làm sao, tùy tiện muốn ta làm gì, ta cũng chịu.
Vô Kỵ lạnh lùng nhìn nàng, trong lòng bất chợt cũng cảm thấy có một nỗi đau xót khôn tả.
Chàng không thể không thừa nhận nàng thật là một cô gái rất thiện lương, thật đáng tội nghiệp.
Bởi vì nàng không ngại hy sinh chính mình.
Chỉ tiếc thứ cừu hận này vĩnh viễn không giải khai được.
Chàng chỉ còn nước cứng cỏi tâm trường, lạnh lùng thốt :
- Nếu lúc đó ta biết ngươi là con gái của Thượng Quan Nhẫn, ta nhất định đã giết ngươi.
Linh Linh thản nhiên nói :
- Nếu lúc đó ngươi đã giết ta, ta không những tuyệt không trách ngươi, có lẽ trái lại còn sẽ cảm kích ngươi.
Vô Kỵ hỏi :
- Tại sao?
Linh Linh buồn bã thở dài :
- Bởi vì hiện tại ta bỗng cảm thấy mình thà chết sớm còn tốt hơn.
Nàng u uất nói tiếp :
- Nếu ta đã chết, sẽ không đụng phải thứ phiền não thống khổ hiện tại.
Vô Kỵ thốt :
- Hiện tại ngươi vẫn không nên có phiền não gì, chuyện này tịnh không khó giải quyết.
Linh Linh thốt :
- Ồ?
Vô Kỵ nói :
- Hiện tại ta nếu có thể giết ngươi, vẫn nhất định sẽ giết ngươi.
Linh Linh thốt :
- Ta tin.
Vô Kỵ nói :
- Hồi nãy trong vườn hoa, ta ít ra đã có ba lần có thể giết ngươi.
Linh Linh hỏi :
- Ngươi tại sao không động thủ?
Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì ta tuy giết được ngươi, ta cũng không có cách nào rời khỏi chỗ này.
Linh Linh thừa nhận.
Vô Kỵ nói :
- Ta đã muốn giết ngươi, ngươi đương nhiên cũng có thể giết ta, đó vốn là chuyện thiên công địa đạo.
Linh Linh thốt :
- Ngươi ít ra có thể đồng quy vu tận với ta.
Vô Kỵ cười cười :
- Giữa ta và ngươi tịnh không có thù hận, thù hận của đời trước hoàn toàn không có quan hệ gì tới đời sau, ta tại sao phải bắt ngươi chết theo ta?
Nụ cười của chàng nhìn vẫn rất trấn tĩnh :
- Ta lần này đến là vốn ôm quyết tâm không thành công cũng thành nhân, hiện tại ta đã tận lực, tuy không thành công, ta chết cũng không oán tiếc.
Linh Linh nhìn chàng, qua một hồi rất lâu mới hỏi :
- Lời người nói là thật trong lòng?
Vô Kỵ đáp :
- Phải.
Linh Linh lại thở dài nhè nhẹ :
- Người một khi có thể chết không oán tiếc, chết không cắn rứt lương tâm, chết có sao đâu.
Vô Kỵ bỗng cười lớn :
- Không tưởng được ngươi không ngờ cũng hiểu thấu ý của ta.
Linh Linh nói :
- Ta thường nghe người ta nói, chuyện thiên cổ gian nan nhất là chết, cho nên ta một mực cứ nghĩ chết là chuyện rất khốn khó.
Vô Kỵ thốt :
- Đích xác không quá dễ.
Linh Linh nói :
- Nhưng ta hiện tại đã hiểu rõ, có lúc sống còn khốn khó hơn cả chết rất nhiều.
Vô Kỵ cũng không khỏi thở dài :
- Có lúc quả thật là vậy.
Linh Linh nói :
- Cho nên một người nếu thật tâm muốn chết, cứ để cho người đó chết thì tốt hơn.
Vô Kỵ thốt :
- Phải.
Trên tường có treo một thanh kiếm, một thanh kiếm vỏ đen dài ba thước bảy tấc.
Linh Linh lấy thanh kiếm xuống, “tang” một tiếng, rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm lạnh như thu thủy.
Nàng bỗng đưa thanh kiếm đó cho Vô Kỵ, thái độ của nàng vừa lãnh tĩnh, vừa trấn định.
Nàng chợt nói :
- Ngươi giết ta đi.
*****
Kiếm là thật.
Đương nhiên lúc cán kiếm băng lãnh nắm chặt trong tay mình, thứ cảm giác đó cũng là thật.
Đối với một người học kiếm mà nói, trên thế gian không có bất cứ chuyện nào chân thật hơn thứ cảm giác đó.
Vô Kỵ là người học kiếm.
Hiện tại trong tay chàng đã nắm chặt cán kiếm, nhưng lần này trong lòng chàng lại không có thứ cảm giác chân thật đó.
Chàng cơ hồ không thể tin đó là sự thật.
Linh Linh ngưng thị nhìn chàng, gằn từng tiếng :
- Đây là thật, ta thật muốn ngươi giết ta.
Vô Kỵ nhịn không được phải hỏi :
- Tại sao?
Linh Linh đáp :
- Bởi vì phụ thân ta đã giết phụ thân ngươi, ta tuyệt không thể hại ngươi nữa.
Nàng lại bổ sung :
- Phụ thân ta đã sai, ta tuyệt không thể sai nữa.
Vô Kỵ vẫn không thể hiểu được.
Linh Linh nói :
- Ta nếu không chết, ngươi khó tránh khỏi phải chết trong tay ta, bởi vì ta tuyệt không thể để ngươi đi hại phụ thân ta.
Vô Kỵ cười khổ :
- Ngươi chết thì đã sao? Có thể giải quyết được gì?
Linh Linh đáp :
- Sau khi ta chết, ngươi và phụ thân ta mới có thể sống sót.
Vô Kỵ lại hỏi :
- Tại sao?
Linh Linh đáp :
- Bởi vì sau khi ta chết đi, không có ai khác có thể vạch trần bí mật của ngươi.
Nàng lại nói :
- Bọn Kim lão đại tuyệt đối không tưởng được ngươi có thể giết ta, cho nên sau khi ngươi giết ta, mau bỏ đi, bọn họ tuyệt sẽ không cản trở ngươi, hiện tại bí mật của ngươi còn chưa bị khám phá, muốn rời khỏi Đường Gia Bảo Phố vẫn không khó gì.
Vô Kỵ thừa nhận.
Nếu hiện tại chàng lập tức bỏ đi, quả thật còn có cơ hội trốn thoát.
Linh Linh nói :
- Nhưng sau khi ngươi giết ta xong, nhất định phải đi mau mau, tuyệt không thể lưu lại, cho nên ngươi không có cách nào đi tìm phụ thân ta nữa.
Nàng lại cười cười :
- Hà huống, sau khi ngươi giết ta, trong lòng ít nhiều gì cũng khó tránh khỏi có chút khó chịu, thù hận giữa hai nhà bọn ta không chừng cũng sẽ vì vậy mà dần dần lợt lạt đi, tự ta đương nhiên cũng chết mà không cắn rứt lương tâm, cho nên ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có dùng cách giải quyết này.
Chuyện này vốn là một mối gút chết chóc, chỉ còn nước dùng “cái chết” mới có thể tháo gỡ được.
Vô Kỵ nếu chết đi, mắc gút đó cũng có thể giải khai.
Nàng tại sao không để Vô Kỵ chết?
Nàng thà hy sinh chính mình, cũng không muốn làm hại Vô Kỵ. Vì sao?
Vô Kỵ cho dù là một ngốc tử đần độn không cách nào cứu chữa được cũng nên hiểu rõ tình cảm của nàng.
Vô Kỵ cho dù là người lãnh khốc vô tình, tâm trường sắt đá, đối với thứ tình cảm đó cũng nên cảm kích.
Chỉ tiếc hiện tại chàng căn bản không còn tư cách bị người ta làm cảm động, căn bản không còn tư cách ôm ấp tình cảm.
Bởi vì con người của chàng căn bản đã không còn thuộc về chàng nữa.
Từ sau khi phụ thân chàng thảm tử, chàng đã đem mình bán đứng cho một ác ma.
Một ác ma mang danh “thù hận”.
Ác ma đó hoành hành tại nhân gian bao lâu nay, cũng không biết đã nô dịch biết bao nhiêu lòng người.
Ngoài cửa sổ gió lay.
Ánh đèn thiểm động, chiếu trên khuôn mặt trắng nhợt của Linh Linh, nàng đã không còn là cô gái hoạt bát vui tính của trước đây nữa.
Vô Kỵ chợt nói :
- Ngươi là người khờ khạo.
Chàng tuyệt không để lộ trên mặt bất kỳ tình cảm gì :
- Chỉ có người khờ khạo mới có thể nghĩ ra kiểu chết đó.
Linh Linh cũng thừa nhận.
Cách đó vốn rất khờ, nhưng lại là cách duy nhất nàng có thể nghĩ ra.
Vô Kỵ nói :
- Người khờ đều đáng chết, ta quả thật nên giết ngươi.
Linh Linh hỏi :
- Tại sao ngươi còn chưa xuất thủ?
Kiếm sát nhân đã nằm trong tay, ngươi đáng giết đã đứng trước mặt.
Vô Kỵ tại sao còn chưa xuất thủ?
Chỉ có một lý do giải thích, nhưng lý do đó chàng không chịu thừa nhận, cũng không chịu nói ra.
Có ngươi nói giùm chàng!
Chàng đột nhiên nghe thấy một người lạnh lùng thốt :
- Hắn còn chưa xuất thủ chỉ vì hắn cũng là người khờ khạo.
Người đó không ngờ chính là Thượng Quan Nhẫn!
Vô Kỵ quay đầu lại, Thượng Quan Nhẫn đã đến trước mặt chàng.
Vô Kỵ không biến sắc.
Sắc mặt của Thượng Quan Nhẫn cũng không có bất cứ biểu tình gì.
Bọn họ tuy là thù nhân bất cộng đái thiên, nhưng bọn họ ít ra còn có một điểm tương đồng.
Bọn họ đều không muốn có tình cảm.
Thù nhân bất cộng đái thiên đã đứng trước mặt.
Đó không phải là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, lại không còn nghi ngờ gì nữa, là lần cuối cùng.
Vô Kỵ biết đây là cơ hội cuối cùng của mình.
Ông trời luôn luôn không bạc đãi chàng, lại đã cho chàng một cơ hội cuối cùng, chàng nhất định phải nắm lấy.
Chàng tuyệt không thể có bất cứ cố kỵ gì, tuyệt không thể vì bất cứ một ai, bất cứ chuyện nào khiến cho chàng bỏ lỡ cơ hội này.
Tội nghiệp, thương cảm, tiếc nuối... những tình cảm cao quý đó chàng đều buông trôi xa vời.
Vì để phục thù, chàng chỉ còn nước bất chấp thủ đoạn.
Kiếm quang lóe lên, mũi kiếm đã đến yết hầu.
Thượng Quan Nhẫn lạnh lùng nhìn chàng, lạnh lùng nhìn kiếm trên tay chàng, cả nháy mắt cũng không nháy.
Vô Kỵ cười lạnh :
- Ngươi thật nghĩ ta không dám giết ả?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Ngươi đương nhiên không dám.
Vô Kỵ hỏi :
- Tại sao?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Bởi vì người ngươi muốn giết là ta, không phải là nó, ngươi nếu giết nó cũng sẽ không còn cơ hội giết được ta.
Triệu Vô Kỵ cũng không thể không thừa nhận cách nhìn của lão rất chuẩn.
Thượng Quan Nhẫn thốt :
- Cho nên ngươi căn bản không có cách nào dùng nó để uy hiếp ta, ta tuyệt không phải là người chịu để người ta uy hiếp.
Vô Kỵ nói :
- Ta thấy được.
Thượng Quan Nhẫn thốt :
- Ta cũng thấy được ngươi tuyệt không dễ dàng phóng tha nó.
Vô Kỵ nói :
- Ta tuyệt không thể.
Thượng Quan Nhẫn thốt :
- Cho nên ta chỉ còn nước để ngươi dùng nó làm một chuyến giao dịch với ta.
Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi cũng biết ta muốn giao dịch gì với ngươi?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Ngươi thả nó, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.
Vô Kỵ hỏi :
- Cơ hội gì?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Cơ hội giao thủ công bình.
Vô Kỵ nói :
- Giao dịch đó nghe không tệ.
Thượng Quan Nhẫn thốt :
- Ta bảo đảm ngươi tuyệt đối cũng tìm không ra cơ hội nào tốt hơn.
Vô Kỵ hỏi :
- Nhưng ta làm sao biết có thể tin lời nói của ngươi không?
Thượng Quan Nhẫn thốt :
- Ngươi không biết được.
Vô Kỵ nói :
- Chỉ tiếc hiện tại ta xem chừng không còn đường chọn lựa khác.
Thượng Quan Nhẫn thốt :
- Không sai chút nào.
Vô Kỵ chằm chằm nhìn lão, trong lòng tự hỏi mình: “Ta có phải thật không còn đường chọn lựa không?”
Đáp án cơ hồ tuyệt đối khẳng định.
Phải.
Phụ thân chàng vì tín nhiệm người đó cho nên mới chết trong tay người đó.
Chỉ cần chàng còn có đất chọn lựa, chàng tuyệt không thể tín nhiệm người đó.
Chỉ tiếc chàng không còn.
Ngoài cửa gió khêu, ánh đèn dìu dặt, chiếu trên mặt Linh Linh, kiếm quang sâm hàn cũng đang chiếu trên mặt nàng.
Sắc mặt nàng đột nhiên biến thành một thứ màu trắng thảm gần như trong suốt.
Nàng không thể chứng kiến Vô Kỵ bị phụ thân mình lừa gạt nữa, nàng không thể để Vô Kỵ chết.
Nàng càng không thể nhìn phụ thân mình chết dưới kiếm của người khác.
Chỉ tiếc nàng khơi khơi lại vô năng vô lực.
Lưỡi kiếm nằm trong tay Vô Kỵ, khoảng cách phảng phất dần dần rời xa khỏi yết hầu của nàng, nàng chợt hét lớn :
- Xin, xin hãy tha.
Nàng chợt phóng tới tống yết hầu thẳng vào lưỡi kiếm.
Máu tươi phún trào, nàng ngã quỵ.
--- Một mối gút chết chóc, chỉ có “chết” mới có thể tháo gỡ.
Nàng cũng không còn đường lựa chọn.
*****
Không còn đường chọn lựa! Không còn nề hà!
Cảnh giới bi thảm nhất trong đời người không phải là sinh ly, không phải là tử biệt, không phải là thất vọng, không phải là thất bại.
Tuyệt không phải.
Cảnh giới bi thảm nhất trong nhân sinh là lúc không còn đường chọn lựa, không còn nề hà.
Chỉ có người đích thân trải qua hoàn cảnh đó mới biết thứ thống khổ đó đáng sợ làm sao.
Vô Kỵ hiểu.
Nhìn thấy Linh Linh tự đưa yết hầu thẳng vào lưỡi kiếm trong tay chàng, nhìn thấy máu tươi phún trào từ yết hầu của Linh Linh, chàng cũng cảm thấy một nỗi đau xót tương đồng, phảng phất cũng giống như bị người ta đâm một kiếm.
Một kiếm đó không đâm vào yết hầu chàng, một kiếm đó đâm tận sâu xa trong tâm chàng.
--- Xin, xin hãy tha.
Nàng cầu xin phụ thân nàng tha Vô Kỵ? Hay là xin Vô Kỵ tha phụ thân nàng?
Không ai biết.
Nhưng lực lượng của câu nói đó lại to tát hơn xa lực lượng của bất cứ một thanh bảo kiếm nào.
Nàng chỉ hy vọng có thể dùng cái chết của mình đánh đổi lấy lòng nhân ái và khoan thứ trong lòng hai người.
Đối với nàng mà nói, chết, căn bản không là gì.
Nàng chỉ hy vọng có thể để cho bọn họ biết, giữa sinh tử tịnh không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của bọn họ.
Giữa tích tắc đó, toàn thân Vô Kỵ đã bị tình cảm vĩ đại của nàng làm chấn động.
Giữa tích tắc đó, chàng cơ hồ đã quên tất cả, thậm chí cả thù hận thâm nhập cốt tủy cũng đã quên luôn.
Giữa tích tắc đó, Thượng Quan Nhẫn chỉ cần nhấc tay là đã có thể giết được chàng.
Kỳ quái là Thượng Quan Nhẫn khơi khơi vẫn còn muốn cho chàng một lần cơ hội.
Đợi đến khi chàng sực tỉnh khỏi cơn chấn động đó, chàng chợt phát hiện cơ hội trong mộng tưởng của mình không ngờ đã hiện ra ngay trước mắt.
Linh Linh ngã quỵ, gục dưới đất.
Thượng Quan Nhẫn xông tới, cúi người lo cho nàng.
Lưng của lão quay về phía Vô Kỵ.
Lưng lão rộng, vô luận là ai đâm một kiếm tới đều tuyệt không thể đâm hụt.
Người trẻ tuổi đều thích nằm mộng, đủ thức đủ dạng mộng đẹp.
Vô Kỵ còn trẻ.
Trong mỹ mộng đẹp nhất của chàng, là nhìn thấy tình huống này.
--- Trong tay chàng có kiếm, thù nhân của chàng đang quay lưng lại về phía chàng, đợi cho chàng đâm một kiếm xuống.
Nhưng mộng cảnh đó thật quá hoang đường, mộng đẹp luôn luôn khó tránh khỏi hoang đường.
Chàng chưa bao giờ kỳ vọng mộng cảnh đó thành hiện thực, không tưởng được hiện tại mộng cảnh đã thành hiện thực.
Thù nhân của chàng đang quay lưng về phía chàng.
Trong tay chàng đang có kiếm, cơ hội này chàng làm sao có thể bỏ qua được?
Làm sao mà bỏ qua được?
Mọi khổ nạn chàng đã chịu đựng, mọi bi thống cừu hận trong lòng chàng đều tuyệt không cho phép chàng bỏ qua cơ hội này.
Kiếm quang lóe lên, kiếm đã xuất thủ.
Kỳ quái là một kiếm đó tịnh không đâm xuống.
May là một kiếm đó không đâm xuống.
May là ông trời không bạc đãi chàng, không để cho một kiếm đó của chàng đâm xuống.
Máu trên yết hầu Linh Linh còn chưa đông khô.
Một kiếm của chàng không đâm xuống tịnh không hoàn toàn là vì nguyên nhân đó.
Tư Không Hiểu Phong từng giao cho chàng một tượng Bạch Ngọc Lão Hổ, muốn chàng trước khi giết Thượng Quan Nhẫn, đưa lão hổ đó hoàn trả cho Thượng Quan Nhẫn.
Một kiếm của chàng không đâm xuống cũng tịnh không hoàn toàn là vì nguyên nhân đó.
Chàng luôn luôn là người rất thủ tín, chàng đã đáp ứng Tư Không Hiểu Phong, nhưng giữa tích tắc đó, chàng căn bản đã quên đi chuyện đó.
Một kiếm của chàng không đâm xuống chỉ là vì chàng là Triệu Vô Kỵ.
Cũng không biết có bao nhiêu nguyên nhân mới khiến cho Triệu Vô Kỵ biến thành một người như hiện tại.
Cũng không biết có bao nhiêu nguyên nhân mới khiến cho một kiếm của chàng không đâm xuống.
Có nhân tất có quả, có quả tất có nhân.
Nhân quả tuần hoàn, báo ứng bất sảng.
Đó tuy là đạo lý của Phật đường, nhưng trên thế gian có rất nhiều chuyện cũng đều như vậy.
Một kiếm đó tuy không đâm xuống, khoảng cách từ lưỡi kiếm tới đại huyết quản nơi ót trái của Thượng Quan Nhẫn vẫn không tới một tấc.
Thượng Quan Nhẫn đương nhiên có thể cảm thấy được kiếm khí sâm hàn tê buốt da thịt.
Nhưng lão hoàn toàn không có phản ứng gì.
Vô Kỵ nắm chặt cán kiếm, mỗi một đường gân đều vồng lên xanh lè.
Chàng tận lực không nhìn Linh Linh đang ngã gục, gằn từng tiếng :
- Thượng Quan Nhẫn, ngươi quay đầu lại, nhìn thẳng ta, ta muốn để ngươi thấy rõ ta là ai.
Thượng Quan Nhẫn không quay đầu lại, lạnh lùng thốt :
- Ta đã sớm nhìn rõ ngươi, từ lúc ngươi mười tuổi ta đã nhìn ngươi rõ rõ ràng ràng, hiện tại hà tất phải nhìn nữa.
Vô Kỵ động dung :
- Ngươi biết ta là ai?
Thượng Quan Nhẫn thốt :
- Từ khi ngươi vừa bước bước đầu tiên vào Đường Gia Bảo Phố, ta đã biết ngươi là ai.
Lão bỗng thở dài :
- Triệu Vô Kỵ, ngươi căn bản không nên đến.
Vô Kỵ biến sắc.
Nếu Thượng Quan Nhẫn lúc đó đã biết chàng là ai, tại sao lại không phơi bày thân phận của chàng?
Chàng cự tuyệt không muốn tin chuyện đó.
Thượng Quan Nhẫn thốt :
- Ngươi nếu nghĩ ngươi thật có thể lừa gạt được ta, ngươi đã lầm, ngươi không những quá coi thường ta, cũng đã coi thường người của Đường gia.
Thanh âm của lão băng lãnh :
- Hiện tại ngươi đáng lẽ đã chết bốn lần rồi.
Vô Kỵ cười lạnh.
Chàng vẫn cự tuyệt, không tin Thượng Quan Nhẫn, Thượng Quan Nhẫn vô luận nói gì chàng cũng cự tuyệt, không chịu tin.
Thượng Quan Nhẫn thốt :
- Ngươi nói ngươi tên là Lý Ngọc Đường, là người ở thôn Khê Đầu, Tích Khê, lần đó ngươi đáng lẽ đã chết chắc.
Vô Kỵ thốt :
- Ồ?
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Ngươi còn chưa chết chỉ là vì người đi điều tra thân phận của ngươi đã sớm bị người ta mua chuộc, che giấu thực tình giùm ngươi.
Vô Kỵ nhịn không được phải hỏi :
- Là ai đã mua chuộc hắn?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Là một người không muốn để ngươi chết.
Chuyện đó chính thị là chuyện Vô Kỵ tưởng không thông, chàng không thể không thừa nhận lần đó quả thật đã sống dậy từ cái chết.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Đêm đầu tiên ngươi đến đây, không ngờ còn dám đơn độc đi thám hiểm, dọ thám Đường Gia Bảo Phố.
Trong thanh âm của lão tựa hồ có ý giận :
- Ngươi coi Đường Gia Bảo Phố là chỗ gì đây? Ngươi gan thật.
Vô Kỵ cũng không thể không thừa nhận lần đó chàng vốn chết chắc.
Chàng không chết chỉ vì có người đã dẫn dụ mai phục cho chàng --- một người không muốn để chàng chết.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Nếu không phải có người giết Tiểu Bảo cho ngươi, ngươi cũng đã chết chắc.
Vô Kỵ lại nhịn không được hỏi :
- Tại sao?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Bởi vì ngươi tuyệt sẽ không giết gã, ngươi nhất định sẽ nghĩ cách để gã thoát thân, bởi vì ngươi biết gã là người của Đại Phong đường tiềm phục ở đây.
Lão lạnh lùng nói tiếp :
- Nhưng ngươi không giết gã, ngươi chết chắc, không còn nghi ngờ gì nữa.
Vô Kỵ hỏi :
- Lẽ nào Đường Khuyết cũng đã tra ra thân phận của gã?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Hắn muốn ngươi đi giết Tiểu Bảo là muốn dọ thám ngươi, hắn còn lợi hại hơn xa trong trí tưởng tượng của ngươi.
Lão lại cười lớn :
- Lôi Chấn Thiên cũng lợi hại hơn xa trong trí tưởng tượng của ngươi.
Vô Kỵ hỏi :
- Lôi Chấn Thiên?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Ngươi nghĩ lão ta có cùng thù địch với ngươi, sẽ cùng ngươi đối phó Đường Gia Bảo Phố, kỳ thật lão đã chuẩn bị bán đứng ngươi cho một người khác, bởi vì đối với lão mà nói, người đó còn hữu dụng hơn xa ngươi.
Vô Kỵ hỏi :
- May là có người biết chuyện đó, đã giết chết Lôi Chấn Thiên giùm ta?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Không sai.
Vô Kỵ hỏi :
- Tiểu Bảo cũng là do người đó giết?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Phải.
Vô Kỵ hỏi :
- Người không muốn ta chết là y? Nếu không phải y, ta đã chết bốn lần?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Phải.
Vô Kỵ đột nhiên ngậm miệng.
Chàng vốn còn có rất nhiều câu muốn hỏi, ít ra chàng nên hỏi :
- Người đó thật ra là ai?
- Thượng Quan Nhẫn làm sao biết được những chuyện đó?
*****
Bảo kiếm có hai lưỡi, một đồng tiền cũng có chính có phản, rất nhiều chuyện đều có hai mặt chính phản.
--- Ngoại trừ “chính nghĩa” ra, cơ hồ mọi chuyện đều có hai mặt.
Chuyện này Vô Kỵ chỉ nhìn thấy một mặt!
Thượng Quan Nhẫn mưu sát phụ thân chàng, phản bội lại Đại Phong đường, bất trung bất nghĩa, tội không thể tha.
Đó đều là sự thật, bằng chứng sắt đá như núi, không ai có thể đẩy ngã, chàng thật không tưởng nổi chuyện này làm sao còn có thể có một mặt khác.
Không cần biết Thượng Quan Nhẫn có từng cứu chàng không, không cần biết Thượng Quan Nhẫn tại sao lại cứu chàng, chàng vẫn phải giết con người đó.
Nhưng lúc chàng đã quyết tâm hạ thủ, chàng chợt nhớ đến tượng Bạch Ngọc Lão Hổ đó!
Tư Không Hiểu Phong tại sao nhất định muốn chàng trước khi xuất thủ giao tượng Bạch Ngọc Lão Hổ đó cho Thượng Quan Nhẫn?
--- Bạch Ngọc Lão Hổ đó có bí mật gì?
Bạch Ngọc Lão Hổ vẫn còn đây.
Chàng lúc nào cũng mang Bạch Ngọc Lão Hổ đó bên mình, chỉ cần thò tay là có thể lấy ra.
Hiện tại chàng đã nắm chặt Bạch Ngọc Lão Hổ trong tay.
Tay kia đang nắm chặt kiếm.
--- Không cần b iết ra sao, trước tiên giết Thượng Quan Nhẫn rồi hãy nói.
--- Không cần biết ra sao, trước tiên phải đưa tượng Bạch Ngọc Lão Hổ cho Thượng Quan Nhẫn.
Trong lòng chàng tràn ngập xung đột mâu thuẫn, hai tay chàng vì dụng lực mà vồng lộ gân xanh.
Bỗng “cạch” một tiếng, chàng đã bóp vỡ Bạch Ngọc Lão Hổ.
Tượng Bạch Ngọc Lão Hổ đó bề ngoài nhìn có vẻ cứng cáp dày cộm, không ngờ giống như những quân tử bề ngoài ôn lương như ngọc, lòng lại trống không.
Chỗ khác biệt duy nhất là, tàng ẩn trong lòng nó không phải là ngụy thiện và tội ác, mà là một tờ giấy, một bí mật.
Một bí mật kinh người.
Một bí mật đủ để cải biến mệnh vận của rất nhiều người, cũng đã cải biến một đời Triệu Vô Kỵ.
Bảo kiếm có hai lưỡi, một đồng tiền cũng có chính có phản, rất nhiều chuyện đều có mặt chính và mặt phản.
Hiện tại Vô Kỵ chung quy đã thấy được mặt kia của chuyện này, mặt đó mới là sự thật chân chính.
Tờ giấy giấu kín trong Bạch Ngọc Lão Hổ là thủ bút của phụ thân chàng, là Triệu Giản trước khi lâm tử tận tay viết ra.
Ông ta viết ra một bí mật tuyệt đối làm cho người ta có nằm mộng cũng không tưởng được.
Ông ta viết ra đương nhiên tuyệt đối là sự thật.
Lúc chuyện này phát sinh, chính là ngày lành hoàng đạo chuyện gì cũng nên làm một năm trước.
Lúc đó Phích Lịch đường và Thục Trung Đường gia đã liên minh, thế lực tăng gấp bội, Đại Phong đường không còn có thể kháng cự được.
Lúc đó tình huống của Đại Phong đường càng ngày càng suy bại, tinh thần của môn hạ đệ tử của Đại Phong đường cũng đã xuống rất thấp.
Nếu không có kỳ tích xuất hiện, Phích Lịch đường và Đường gia chỉ cần vừa phát động xuất kích, không quá ba tháng, Đại Phong đường sẽ bị hủy diệt triệt để.
Lúc đó Đường chủ của Đại Phong đường là Vân Phi Dương lão gia tử đang tọa quan, phải làm sao mới có thể cứu vãn được Đại Phong đường?
Trách nhiệm đó rơi lên mình ba người Triệu Giản, Tư Không Hiểu Phong, và Thượng Quan Nhẫn.
Bọn họ không thể ngồi yên ở đó đợi kỳ tích xuất hiện.
Bọn họ càng không thể giương mắt nhìn Đại Phong đường bị hủy diệt.
Kỳ tích đã không thể xuất hiện, bọn họ chỉ còn nước dùng “kỳ kế”.
Bọn họ nghĩ đến thời Xuân Thu Chiến Quốc, những anh hùng chí sĩ vì để bảo toàn quốc gia của mình đã tráng liệt hy sinh.
Bọn họ nhớ đến cố sự về Nhiếp Chính, Kinh Kha, Cao Tiệm Ly, và Câu Tiễn.
Trong những người đó, có người vì muốn hành thích bạo quân mà không ngại đầu rơi máu chảy, cùng đối phương đồng quy vu tận, có người vì muốn phục quốc phục thù, chỉ có thể nhẫn nhục phụ trọng, nằm gai nếm mật.
Những người đó phương thức sử dụng tuy bất đồng, hy sinh lại thảm liệt như nhau.
Vì Đại Phong đường, ba người bọn họ cũng không ngại hy sinh chính mình.
Kế hoạch đã được quyết định như vậy.
Muốn cứu vãn nguy cơ của Đại Phong đường, nhất định trước hết phải làm vài chuyện.
--- Ngăn trở hạn kỳ phát động thế công của đối phương, tranh thủ thời gian tăng cường lực lượng của mình.
--- Cách ly liên kết giữa Phích Lịch đường và Đường gia, mua chuộc bộ hạ của đối phương, tạo xung đột trong nội bộ của đối phương.
--- Dọ thám cơ mật trong nội bộ của đối phương, tìm phương pháp đối phá độc môn độc dược ám khí của Đường gia, và phương pháp chế phối giải dược độc môn của Đường gia.
--- Tra tìm gian tế trong nội bộ của chính Đại Phong đường.
Muốn làm mấy chuyện đó, nhất định phải tiềm nhập nội bộ của đối phương, thu dụng sự tin tưởng tín nhiệm của đối phương.
Môn hạ của Đại Phong đường có ai có thể làm được điểm đó?
Đường Môn khác biệt với tất cả mọi bang phái khác.
Bởi vì bọn chúng tịnh không phải là một bang phái vì quan hệ lợi hại cá nhân mà lập thành, mà là một gia tộc cực lớn, không những có lực lượng lưu truyền từ máu thịt bao đời, mà còn có cơ sở lịch sử lâu năm.
Muốn lọt vào nội bộ của bọn chúng tuyệt không phải là chuyện dễ, trừ phi người đó có thể khiến cho bọn chúng tuyệt đối tín nhiệm.
Muốn thu dụng được sự tín nhiệm của bọn chúng, cách tốt nhất là trước hết làm cho bọn chúng vài chuyện mà bọn chúng đã muốn làm từ lâu lại làm không được, dâng cho bọn chúng thứ bọn chúng đã muốn từ lâu mà không có cách nào đạt được.
--- Thứ Đường gia muốn nhất là cái gì?
Tư Không Hiểu Phong, Thượng Quan Nhẫn, và Triệu Giản lại nghĩ đến một cố sự khác.
Bọn họ nghĩa đến đầu của Phàn tướng quân Phàn Phóng Kỳ.
Triệu Giản và Đường gia có thù.
Nếu có người có thể đưa đầu lâu của Triệu Giản dâng lên, Đường gia nhất định sẽ rất cảm kích.
Vì để Nhiếp Chính có cơ hội có thể hành thích, Phàn tướng quân đã không ngần ngại hy sinh cái đầu mình.
Vì cùng một lý do đó, Triệu Giản cũng không ngần ngại tự cắt đầu mình xuống.
Vấn đề trọng yếu nhất là: ai đưa đầu lâu Triệu Giản đến Đường gia?
Hy sinh của người đó, cái giá người đó phải trả, còn hơn xa cái chết của Triệu Giản.
Vì lý tưởng của mình, vì tổ chức mà mình thề chết tận trung, một đao nhanh mãnh, cái chết của Triệu Giản đã có giá trị cực lớn.
Chuyện đó tịnh không thống khổ.
Nhưng người đó lại phải chịu đựng sự phỉ báng của thiên hạ, bị thiên hạ anh hùng sỉ nhục.
Khi chân tướng còn chưa thể công khai, y nhất định phải tự nhận mình là phản đồ.
Đó còn chưa đủ.
Người đó không những phải có thể nhẫn nhục phụ trọng, chịu đựng mọi thử thách và vũ nhục, còn phải trầm bình lãnh tĩnh, cơ mẫn hơn người, mới có thể thu dụng được sự tín nhiệm của Đường gia, thâm nhập vào nội bộ của bọn chúng, tuyệt không thể để người ta thấy được chút kẽ hỡ nào, tuyệt không thể bị bất cứ một ai hoài nghi.
Hy sinh của người đó thật quá lớn, nhiệm vụ đảm trách thật quá nặng nề.
Môn hạ của Đại Phong đường có ai có thể làm được?
Chỉ có Thượng Quan Nhẫn!
Vào cái ngày lành hoàng đạo hỷ khí dương dương đó, bọn họ đã quyết định kế hoạch đó.
Triệu Giản tráng liệt hy sinh.
Thượng Quan Nhẫn tiềm nhập lòng địch.
Tư Không Hiểu Phong tọa trấn lưu thủ.
Vì Đại Phong đường, hai người đều hy sinh như nhau, chỉ bất quá phương thức hy sinh khác biệt.
Bọn họ chọn cái ngày lành hoàng đạo đó để bắt đầu hành động chỉ là vì ngày đó là ngày đại cát của Triệu Vô Kỵ, con trai độc nhất của Triệu Giản.
Có ai có thể tưởng được một người có thể chọn đúng ngày thành hôn của con trai mình mà làm chuyện đó?
Vì để thu dụng sự tín nhiệm của Đường gia, bọn họ thật phải làm mỗi một chuyện đến mức “tuyệt”.
Bọn họ đặt một đại hiệu bí mật cho kế hoạch hành động lần đó :
Bạch Ngọc Lão Hổ!
Kế hoạch đó đương nhiên tuyệt đối cơ mật.
Tham dự vào kế hoạch đó chỉ có ba người bọn họ, bọn họ quyết định cả Vô Kỵ cũng phải bị qua mắt.
Thượng Quan Nhẫn giết Triệu Giản, con trai của Triệu Giản nếu không đi tìm lão ta phục thù, có phải sẽ làm cho người ta hoài nghi?
Cho nên bọn họ tuyệt phải cần Vô Kỵ đi tìm Thượng Quan Nhẫn phục thù.
Đến lúc tất yếu, thậm chí cả Vô Kỵ đều có thể hy sinh.
Nhưng Thượng Quan Nhẫn lại tuyệt không thể chết! Ít ra trước khi nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, tuyệt không thể chết!
Cho nên bọn họ lại đắn đo một chuyện.
Vạn nhất Vô Kỵ có thể bài trừ vạn nan, tiềm nhập Đường Gia Bảo Phố, có cơ hội hành thích Thượng Quan Nhẫn, vậy phải làm sao?
Biện pháp duy nhất là để Vô Kỵ biết được chân tướng của chuyện đó, nhưng chưa tối lúc quan đầu tối hậu, vẫn không thể để chàng biết được.
Cho nên Triệu Giản trước khi lâm tử đã đem bí mật đó giữ lại trong Bạch Ngọc Lão Hổ.
Cho nên trước khi Vô Kỵ lên đường, Tư Không Hiểu Phong đã giao Bạch Ngọc Lão Hổ cho chàng. Hiện tại Vô Kỵ mới rõ Tư Không Hiểu Phong tại sao lại coi Bạch Ngọc Lão Hổ đó còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của chàng.
*****
Hiện tại Bạch Ngọc Lão Hổ đã tan nát.
Nhưng nhiệm vụ của nó đã hoàn thành, sự hy sinh của nó đã có giá trị.
Vô Kỵ đạt được gì?
Phụ thân đã chết, không cần biết dưới bất cứ tình huống gì cũng không thể phục sinh.
Gia đình chàng đã bị hủy, huynh muội thân nhân phân ly, sinh ly lúc nào cũng đều có thể biến thành tử biệt.
Người vợ tương lai của chàng hiện tại rất có thể đã nằm trong vòng tay của người ta.
Tất cả trước đây chàng còn có thể chịu đựng được, bởi vì chàng cảm thấy sự hy sinh của chàng có giá trị.
Hiện tại chàng đã biết bí mật đó, tất cả mọi hy sinh của chàng trái lại đã biến thành rất buồn cười.
Chàng cơ hồ thật không nhịn được cười, cười lòi cả tâm can ngũ tạng, dùng chân đạp nát, dùng kiếm cắt nát, dùng lửa thiêu thành tro, đem quăng xuống cống rãnh, để con người Triệu Vô Kỵ triệt để bị tiêu diệt, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không còn tồn tại nữa.
Chỉ có làm như vậy, thống khổ của chàng mới có thể tiêu tán.
Chỉ tiếc chàng làm không được, bởi vì chàng còn tồn tại, thống khổ của chàng cũng còn tồn tại.
Sự thật đó không có bất cứ một ai, bất cứ chuyện gì, bất cứ phương pháp nào có thể cải biến!
Trong tay chàng còn cầm kiếm.
Người chàng muốn giết vẫn ở dưới kiếm chàng.
Nhưng người chàng muốn giết lại là người đã từng cứu mạng chàng bốn lần.
Người đó rõ ràng là thù nhân bất cộng đái thiên của chàng.
Nhưng người đó lại khơi khơi là ân nhân của chàng.
Người đó rõ ràng là phản đồ vô sỉ bất nhân bất nghĩa, lại khơi khơi là anh hùng tráng sĩ nhẫn nhục phụ trọng, gồng gánh an nguy của huynh đệ Đại Phong đường.
Chàng muốn giết người đó vốn là vì để báo thù cho phụ thân chàng, nhưng hiện tại nếu chàng giết người đó, phụ thân chàng dưới cửu tuyền cũng không thể nhắm mắt.
Chàng vốn không ngại hy sinh tất cả, bất chấp bất kỳ thủ đoạn nào đều phải giết cho được người đó.
Nhưng chàng hiện tại cho dù có phải lên núi đao xuống bể dầu cũng tuyệt không thể làm hại đến một cọng tóc của người đó.
Đó là một mâu thuẫn thống khổ làm sao!
Thứ thống khổ và mâu thuẫn đó có ai đã từng trải qua? Có ai có thể tưởng tượng được?
Kiếm vẫn còn nằm trong tay Vô Kỵ, nhưng trên kiếm đã không còn sát khí!
Một thanh kiếm nếu đã không còn sát khí, có thể nào uy hiếp bất cứ một ai nữa?
Thượng Quan Nhẫn tuy vẫn còn dưới kiếm, nhưng đã quay mình.
Lão biết thanh kiếm đó không thể hại người :
- Ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì.
Vô Kỵ thốt :
- Ồ?
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Nếu ngươi là người khác, có lẽ ngươi đã giết ta.
Vô Kỵ thốt :
- Ồ?
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Ngươi không giết ta, chỉ vì ngươi là Triệu Vô Kỵ, không cần biết dưới tình huống nào, ngươi đều có lý trí, bởi vì ngươi đã chịu quá nhiều khổ nạn, quá nhiều tai ương, ngươi khác với người ta.
Vô Kỵ thốt :
- Ồ?
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Cho nên ngươi biết ngươi tuyệt không thể giết ta, ta tuyệt không thể chết.
Vô Kỵ hỏi :
- Ta tuyệt không thể giết ngươi? Ngươi tuyệt không thể chết?
Chàng tuy đang nói theo Thượng Quan Nhẫn, nhưng tự chàng đang nói gì, cả chàng cũng không biết.
Chàng tuy phát ra tiếng nói, nhưng giọng nói của chàng cả chính chàng nghe cũng rất xa xăm, giống như một người khác đang nói chuyện.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Ta đã không thể chết, ngươi chỉ còn nước hy vọng mình đã chết.
Vô Kỵ thốt :
- Ồ?
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Bởi vì ngươi nghĩ nỗi thống khổ của ngươi chỉ có cái chết mới có thể giải thoát, bởi vì ngươi nghĩ ngươi có thể chết.
Vô Kỵ hỏi :
- Ta không thể chết sao?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Ngươi không thể! Ngươi tuyệt không thể!
Vô Kỵ thốt :
- Ồ?
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Ngươi không thể chết bởi vì ngươi còn có chuyện quan trọng phải làm.
Vô Kỵ hỏi :
- Chuyện gì?
Thượng Quan Nhẫn đáp :
- Ngươi phải bảo vệ ta, phải dụng hết lực lượng bảo vệ ta.
Vô Kỵ cười.
Thù nhân của chàng không ngờ muốn chàng dùng hết lực lượng bảo vệ chàng, đó thật là chuyện rất đáng cười.
Ít ra tự chàng cảm thấy mình phảng phất đang cười, người khác lại cảm thấy chàng phảng phất đang khóc.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Ngươi trước đây muốn giết ta là vì muốn phục thù cho phụ thân ngươi, là vì muốn tận trách nhiệm của một người làm con, vì muốn để phụ thân ngươi chết có thể nhắm mắt.
Vô Kỵ thốt :
- Ồ?
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Nhưng nếu ta chết, cái chết của phụ thân ngươi đã biến thành hoàn toàn vô giá trị.
Vô Kỵ thốt :
- Cho nên ta không thể giết ngươi.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Ngươi không những không thể giết ta, cũng không thể để ta chết trong tay ai khác.
Vô Kỵ thốt :
- Ồ?
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Nếu ngươi muốn tận trách nhiệm của một người làm con, ngươi phải bảo vệ ta, giống như ngươi trước đây muốn giết ta. Tận lực bảo vệ ta để cho phụ thân ngươi chết có thể nhắm mắt.
Vô Kỵ không mở miệng nữa.
Bởi vì chàng chợt sực tỉnh, bị một thứ kích thích sản sinh trong mâu thuẫn cực kỳ cường liệt làm sực tỉnh.
Thượng Quan Nhẫn nói :
- Ngoại trừ ta ra, còn có một người cũng cần ngươi bảo vệ.
Lão nhìn con gái lão :
- Ngươi cũng không thể để nó vì ngươi mà chết, nếu không ngươi sẽ ân hận suốt đời.
Linh Linh còn chưa chết, máu trên cổ nàng đã ngưng kết, phụ thân nàng đã thoa thuốc cầm máu lên vết thương của nàng.
Mỗi một đại hành gia trong giang hồ đều có một thứ thuốc cứu thương cầm máu, hơn nữa nhất định lúc nào cũng mang theo mình.
Thượng Quan Nhẫn cũng không ngoại lệ.
Vô Kỵ quay đầu nhìn nàng, phảng phất đồng thời cũng nhìn thấy hình bóng của Phượng Nương và Thiên Thiên. Bọn họ lúc nào cũng có thể vì chàng mà chết, chết vì chàng.
Bọn họ đều không thể chết, bởi vì bọn họ đều vô tội.
Hiện tại Bạch Ngọc Lão Hổ tuy đã vỡ nát, nhưng kế hoạch “Bạch Ngọc Lão Hổ” lại nhất định phải hoàn thành.
Vô Kỵ chợt quay đầu đối diện Thượng Quan Nhẫn, gằn từng tiếng :
- Ta tuyệt không thể chết.
Thượng Quan Nhẫn tịnh không cảm thấy lạ, lão đối với Vô Kỵ vốn rất có lòng tin.
Vô Kỵ nói :
- Ta nhất định phải sống.
Thanh âm chàng tràn ngập quyết tâm, không cần biết ra sao đều phải sống.
Thượng Quan Nhẫn thốt :
- Ta tin. Ta cũng nhất định sẽ sống.