Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Tiểu Thuyết >> Trao nhau hạnh phúc

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 22203 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Trao nhau hạnh phúc
Yến Quỳnh

Phần III
Ngày chủ nhật nghỉ ở nhà có khách đến tìm Huyên Giao. Thật bất ngờ. Nếu việc Thư Hiên đính hôn với Hà Nghi có làm Huyên Giao ngạc nhiên thì cũng không bằng việc cô trông thấy vị khách đứng trước mặt. Hân Mỹ!!
Phải, Hân Mỹ, cô con gái rượu của bà Hân Huệ, giám đốc của Huyên Giao.
Ánh mắt tròn xoe của Huyên Giao nhìn Hân Mỹ không chớp. Hân Mỹ chiếu cái nhìn thân thiện như đèn pha tặng lại cho Huyên Giao. Huyên Giao run tim. Tiểu thư Hân Mỹ, không yểu điệu thục nữ mà có cá tính mạnh của nam nhi: đầu tóc, phục sức của Hân Mỹ đều giống như con trai. Hân Mỹ mặc chiếc quần tây xanh, áo sơ mi trắng dài tay, ngoài khóac chiếc áo xám bó sát người. Trông Hân Mỹ giống như một nam diễn viên vậy. Huyên Giao súyt bật cười vì sự so sánh của mình. Hân Mỹ đứng đó, điềm nhiên bí ẩn. Không biết mục đích cuộc viếng thăm này là gì? Huyên Giao thắc mắc nhưng phải để Hân Mỹ lên tiếng. Huyên Giao chỉ làm tốt vai trò chủ nhà.
- Chào cô Hân Mỹ. Tìm tôi hả? Mời cô vào nhà.
Hân Mỹ trả lời, giọng cà giật:
- Đến đây tìm cô chứ chẳng lẽ tìm ai?
Hân Mỹ theo Huyên Giao vào nhà. Huyên Giao bỗng hỏi một câu thật thừa.
- Sao cô biết nhà tôi ở đây?
Hân Mỹ bật cười:
- Chị quên chị là gì của mẹ tôi sao?
Lúc gọi Huyên Giao là chị, lúc gọi là cô. Huyên Giao nhột nhạt. Hân Mỹ lại gián tiếp giới thiệu quyền uy giám đốc của bà Hân Huệ, mẹ cô. Huyên Giao đâu có quên cô là gì của bà Hân Huệ, là họa sĩ thiết kế mẫu quảng cáo, nhưng không phải cho riêng bà giám đốc đâu mà là cho cả công ty Bình Minh. Hất đầu lên, Huyên Giao đáp một cách kiêu kỳ:
- Đâu có quên. Tôi vẫn biết tôi là họa sĩ thiết kế của công ty.
Hai người ngồi xuống ghế đối diện nhau. Hân Mỹ bảo:
- Mẹ tôi vẫn nhắc đến cô.
- Mong là bà giám đốc không chê bai gì tôi.
Hân Mỹ hỏi lại:
- Thế có điều gì đáng chê bai không?
Huyên Giao trả lời rất tế nhị:
- Con người có ai toàn diện đâu cô.
Hân Mỹ tỏ ra cởi mở:
- Tôi cũng nhận định như cô, nhưng mà mẹ tôi đâu có chịu.
Huyên Giao tò mò hỏi:
- Bà giám đốc nói sao?
- Mẹ tôi bắt tôi phải hoàn thiện mọi mặt.
- Thì cô hãy làm vui lòng bà.
Hân Mỹ nhăn mặt:
- Tôi sống theo ý tôi quen rồi, không thể làm theo ai cả.
Dù cho người đó là mẹ mình cũng không nghe theo ư? Huyên Giao rất mong có mẹ để được nghe mẹ chỉ bảo, làm theo những việc mà bà yêu cầu. Thế mà chẳng được. Thói thường ở đời là vậy. Một cô gái được nuông chiều, thích làm điều trái khóay để chứng tỏ bản lĩnh của mình chứ chẳng chịu nghe ai. Nhưng thôi, đó là chuyện của tiểu thư Hân Mỹ. Việc Huyên Giao cần biết là Hân Mỹ đến đây làm gì. Cô bật hỏi:
- Bà giám đốc bảo cô đến đây hả?
Hân Mỹ chép môi:
- Việc tôi đến đây chẳng liên quan gì đến mẹ tôi cả.
Chẳng phải việc của công ty. Thế Hân Mỹ tìm Huyên Giao để làm gì? Cô không sao hiểu nổi, chỉ đưa mắt nhìn Hân Mỹ. Thấy vẻ thắc mắc đọng trên mặt Huyên Giao, Hân Mỹ giải thích ngay:
- Đọc trang hồ sơ của mẹ, tôi thấy địa chỉ của cô, nên tìm đến đây chơi.
Đến đây chơi?! Huyên Giao nhìn Hân Mỹ đề cao cảnh giác. Có phải Hân Mỹ thích Huyên Giao? Người ta bảo những người thích người cùng phái là pede đấy. Hãy coi chừng!
Huyên Giao bất chợt hỏi:
- Cô có ít bạn lắm sao?
- Tôi mới về nước chẳng có bạn bè đâu cả.
Lâu nay bà Hân Huệ lo cho Hân Mỹ du học ở Úc. Chẳng biết cô học hành thế nào, mới về nước mấy tháng nay. Hân Mỹ nói như than phiền:
- Việc gì mẹ tôi cũng bắt làm theo ý bà ngay cả việc học hành cũng ép buộc. Tôi đâu có làm theo những điều ép buộc.
Thế mới là Hân Mỹ có cá tính sôi động, mạnh mẽ chứ. Huyên Giao buông câu nhận xét thật thà:
- Cha mẹ ép buộc cũng là mong con cái tốt đẹp thêm thôi.
Hân Mỹ nhăn mặt như bị ai đổ nước ướt cả đầu:
- Cô chưa bị nên nói thế. Suốt ngày cứ bị bắt làm theo điều này điều nọ của mấy đấng "bề trên" thì khốn khổ vô cùng.
Chẳng lẽ Hân Mỹ đến đây để than phiền với cô về bà mẹ hay ép buộc của cô?
Hân Mỹ tiếp tục:
- Không làm theo thì bị ca cẫm mãi. Không hiểu sao mẹ tôi bận việc công ty mà vẫn có thời gian phàn nàn về tôi.
Huyên Giao mỉm cười xúi giục:
- Muốn không bị phàn nàn thì cô tránh gặp bà giám đốc.
- Có lẽ phải làm vậy thôi.
Hân Mỹ trả lời rồi kể lể thêm:
- Tôi thế này mà mẹ bắt phải học nữ công gia chánh.
Huyên Giao mau miệng:
- Bà chủ muốn cô trở thành một phụ nữ đảm đang.
Hân Mỹ xua tay lắc đầu:
- Tôi không cần chức danh đó.
- Học nấu ăn cũng tốt chứ cô.
- Tốt với ai, chứ tôi thì không.
Huyên Giao mỉm cười:
- Cô thì không cần, vì lúc nào cũng có người nấu ăn sẵn.
Hân Mỹ phân bua:
- Tại tôi không thích học mấy thức rắc rối đó.
- Trái lại, tôi thấy học nấu ăn rất hay, nó là cả một nghệ thuật.
Mắt Hân Mỹ sáng lên:
- Hay là cô đi học thế tôi đi.
Lạ chưa, khi không bảo Huyên Giao đi học thế.
- Tôi học thế cô thì có ích gì?
- Có chứ.
- Tôi không có thời gian đâu.
- Học buổi tối mà.
Hân Mỹ thuyết phục:
- Tôi ghi danh cho cô nhé. Tôi đóng tiền học phí đầy đủ.
Huyên Giao thóai thác:
- Bà giám đốc biết, không được đâu.
- Mẹ tôi biết thì sao? Cô vẫn có quyền đi học nấu ăn chứ. Tôi sẽ đi học với cô nữa.
Có trời mới hiểu vì sao Hân Mỹ rủ Huyên Giao đi học nấu ăn. Huyên Giao khẽ bảo:
- Để tôi tính lại.
Hân Mỹ nói nhanh:
- Chẳng tính gì cả. Đồng ý nhé! Tối mai tôi đến đi với cô.
Lại ép buộc, Huyên Giao muốn nổi giận:
- Cô không thích bị ép buộc, sao lại ép buộc tôi?
Hân Mỹ lý giải thật gọn:
- Tôi biết cô rất thích học nấu ăn mà.
Làm như đi guốc trong bụng Huyên Giao vậy. Thích học nhưng hãy xem Huyên Giao có chịu đi học không. Hân Mỹ nói thêm:
- Mẹ tôi bảo có người muốn học mà không có điều kiện còn tôi thì sung sướng quá.
Đúng quá rồi! Chẳng lẽ Hân Mỹ biết Huyên Giao không có điều kiện mà giúp cô? Lòng tốt của cô tiểu thư có cá tính mạnh mẽ này thật khó hiểu. Thật ra, Hân Mỹ cần học nấu ăn hơn Huyên Giao. Biết nấu ăn để có chút gì nữ tính chứ.

**********
Hết giờ dạy bé Trâm Oanh, Huyên Giao ra về, lại gặp Thư Hiên trước sân nhà, anh giữ cô lại hỏi han:
- Bé Trâm Oanh học hành thế nào rồi cô?
- Cũng khá tốt. Môn vẽ của nó có tiến bộ.
Thư Hiên thành thật bảo:
- Nhờ cô quan tâm, bảo ban việc học của nó, tôi rất an tâm.
Rồi anh chàng chân tình:
- Tôi bận quá, chẳng lo gì được cho con bé.
Chẳng hiểu sao Huyên Giao lại phát biểu ngon lành:
- Anh bận đính hôn phải không?
Đang cởi mở nét mặt, Thư Hiên chợt cau lại:
- Đó là chuyện riêng của tôi, cô không hiểu gì đâu.
Thấy vẻ khó chịu của Thư Hiên, Huyên Giao cũng khó chịu theo. Cô vênh mặt lên:
- Tất nhiên là chuyện của anh. Tôi chẳng hiểu và cũng chẳng muốn tìm hiểu làm gì.
Thư Hiên bỗng phán:
- Cô không nên nói lại với bé Trâm Oanh điều gì.
Vô duyên! Ai nói làm gì điều bí ẩn riêng tư thầm kín giấu giếm của ông giám đốc gốm sứ. Ngay cả dì Thân, quản gia của nhà này, chắc cũng không biết chuyện đính hôn của anh ta. Anh còn là đối tượng cho bà Hân Huệ nhắm tới nữa kìa! Bỗng dưng Huyên Giao đặt câu hỏi thăm dò:
- Anh có biết con gái của bà Hân Huệ không?
- Con gái bà giám đốc cô, tôi biết làm gì?
- Nghe nói bà ấy chấm anh mà. Hôm nọ anh Khả Văn cũng nói thế.
Thư Hiên cao giọng phàn nàn:
- Tôi không biết người ta lượm tin này ở đâu.
Huyên Giao thản nhiên:
- Từ bà Hân Huệ chứ đâu.
- Bà ấy làm cho tôi phát khùng đây này.
- Chính tôi cũng nghe bà ấy nói thế.
Thư Hiên bơi bơi bàn tay trong không khí.
- Xin cô đừng nghe những gì về tôi cả.
Bộ Thư Hiên nghĩ Huyên Giao thích nghe, thích quan tâm về anh ta lắm hay sao? Còn lâu! Huyên Giao cao giọng đốp chát lại:
- Không muốn nghe nhưng người ta vẫn cứ nói cho tôi nghe đấy.
Rồi cô lại hạ câu bình phẩm:
- Có lẽ bà Hân Huệ chưa biết anh đã đính hôn rồi.
Mặt Thư Hiên nhăn nhó như bị đau răng:
- Tôi xin cô đừng nhắc chuyện đó nữa.
Huyên Giao đầy vẻ ngạc nhiên:
- Ồ, sao thế? Chính anh và chị Hà Nghi mời tôi nâng ly chúc mừng mà?!
Thư Hiên bỗng buông một câu đậm chất triết lý:
- Ở đời có những chuyện mình không thể nào giải thích được đâu.
Giọng Huyên Giao nhẹ tênh:
- Tôi đâu có tò mò muốn anh giải thích chuyện của anh đâu. Có điều....
- Điều gì?
- Tôi nghĩ anh nên giải thích cho bà Hân Huệ để bà ấy đừng cứ hy vọng.
Thư Hiên chiếu tia nhìn như đèn pha vào mặt Huyên Giao và hạch hỏi:
- Cô đã nói gì với bà giám đốc của cô?
Huyên Giao cáu kỉnh:
- Anh nghĩ tôi đã nói gì à? Tôi đâu xen vào chuyện riêng của anh.
Thư Hiên nhẹ giọng:
- Vậy thì tốt.
Rồi anh giải thích:
- Bà giám đốc của cô là chỗ thân quan với tôi.
Ai mà chẳng biết điều đó. Đột nhiên Thư Hiên bật miệng hỏi Huyên Giao:
- Cô có biết con gái của bà Hân Huệ không?
- Biết. Đó là một cô gái.
- Tôi đâu có bảo là một chàng trai.
Huyên Giao muốn bật cười. Cũng có thể là một chàng trai. Ai thọat đầu nhìn đầu tóc, quần áo của Hân Mỹ cũng đều nghĩ như thế. Nhưng nhìn kỹ thì cũng không hẳn là một đấng nam nhi. Bỗng dưng Hân Mỹ siêng đi học nấu ăn. Buổi tối, Hân Mỹ đích thân đến chở Huyên Giao đi cùng. Huyên Giao cũng tò mò, muốn đi cho biết. Hân Mỹ bảo:
- Mẹ tôi cứ bảo là tôi giải trí tiêu khiển mấy trò của con trai, tôi sẽ sang trò chơi khác xem thế nào.
Tóm lại, Hân Mỹ không tích cực học mà chỉ muốn có một trò chơi mới. Thế mà bà Hân Huệ vẫn hí hửng khoe:
- Hân Mỹ chịu đi học nấu ăn rồi, một dấu hiệu đáng mừng đó cô. Nó chẳng chịu làm gì ra hồn.
Huyên Giao mỉm cười:
- Bà đừng lo gì cả. Cô ấy thích học, thích làm rồi thì sẽ tích cực đấy!
- Mong là như vậy!
Và điều bà Hân Huệ mong nhiều hơn nữa là có một gã đàn ông cưới Hân Mỹ để con gái bà hết đi chơi long nhong mà có trách nhiệm với mái gia đình. Sao bà không chọn ai mà chấm Thư Hiên nhỉ? Nhưng đâu phải người phụ nữ chủ động chọn là được.

<< Phần II | Phần IV >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 414

Return to top