Mới đó mà đã lập đông. Tình yêu của Lâm Khang và Hải San càng nồng nàn bao nhiêu thì trong mơ hồ sâu thẳm phía sau lưng cuộc tình của hai người, hình như vẫn có một tấm màn chắn đang giấu mình, để sẵn sàng chia cách hai người . Điều này chỉ duy mình Hải San là cảm nhận được thôi, nhưng cô vần không hề mang ra tâm sự với Lâm Khang.
Song song với tình yêu của Lâm Khang là căn bệnh của má cô, vẫn không có dấu hiệu gì gọi là khả quan lên, mà có chiều hướng đi xuống thật đáng lo âu. Ông Thái như thường xuyên có mặt ở nhà Hải San hơn và cô vẫn mang gương mặt lầm lỳ, không biểu lộ tâm trạng thật của mình cho ai nhận thấy.
Cô kính nể, phục thầm nghị lực của mẹ mình đến nhói lòng . Cô biết bà vẫn còn yêu ông Thái, dù bao nhiêu năm bà chôn đời mình trong bất hạnh cô đơn do chính ông mang đến, thế nhưng bà vẫn thản nhiên đến vô cùng kiêu hãnh khi đối diện cùng ông. Một tính cách sống mà cô hiểu nên lấy đó làm gương, nếu muốn tồn tại với cuộc đời.
- Lần nào đến thăm, anh cũng thấy em trầm ngâm, tư lự thế nầy hoài.
Nhìn thấy Lâm Khang, Hải San thật vui, nhưng cô biết giấu cảm xúc của mình và chỉ nở nụ cười nhẹ rồi cất tiếng nói dịu dàng :
- Anh bảo về Sài Gòn một tuần lận mà, nay chỉ mới bốn hôm...
Lâm Khang búng nhẹ vào mũi cô :
- Anh nhớ Ốc Tiêu không chịu được.
- Công việc làm ăn của anh thế nào ?
Lâm Khang nói dối gọn lỏn :
- Rất suông sẻ.
Hải San nào biết vì cô mà Lâm Khang đã bỏ mất mấy hợp đồng biểu diễn ca nhạc để có được những giờ phút rảnh rồi ở bên cộ Mãi đến bây giờ, cô vẫn ngỡ anh là một trợ lý giám đốc cho công ty trách nhiệm hữu hạn nào đó mà thôi.
Hải San nhìn Lâm Khang giọng dò xét :
- Anh không giấu em chứ ?
Cụng nhẹ đầu mình vào trán cô, anh nói vui :
- Anh không dễ dàng qua mắt được một cô gái thông minh như em đâu.
Khẽ thở dài, Hải San nói nghiêm chỉnh :
- Rất mong anh không làm thế với em.
Một nụ hôn đặt phớt qua môi Hải San, thay cho câu trả lời :
- Anh muốn vào nhà chào bác gái.
- Má em vừa mới ngủ, khỏi đi anh.
- Bác có đỡ được chút nào không em ?
Giọng Hải San đầy ngậm ngùi :
- Thật tồi.
- Vậy sao mới nằm bệnh viện không được mươi ngày họ lại cho về.
Hải San cay đắng :
- Có lẽ họ đã biết được một điều không tránh khỏi ở đằng sau căn bệnh của má em.
Lâm Khang choàng tay qua vai Hải San như một lời đồng cảm xẻ chia. Bất giác anh cảm nhận được một cái rùng mình nhẹ của cô, anh hiểu trong cái rùng mình nhẹ của cô, anh hiểu trong cái rùng minh ấy, nói lên sự dày vò, đau khổ mà người anh yêu đang câm lặng chịu đựng . Anh yêu Hải San nhưng anh không muốn có một hành động chia sẻ nào, gần giống như sự ban phát sẽ dành cho cộ Điều đó càng làm tự ái của cô dễ bị tổn thương, anh không muốn cô hiểu lầm mình . Tốt hơn hết là nên yên lặng.
- Anh chưa ghé qua nhà đằng ấy à ?
- Đã.
- Sao xe cộ đồ đạc lại lủng lắng đem đến đây ?
Ngập ngừng một chút, Lâm Khang nói :
- Ốc Tiêu nè.
- Sao cơ ?
- Anh không muốn trú chân ở biệt thự Thùy Dương nữa . Anh đã đặt thuê hắn một nhà trọ gần bãi biển rồi.
- Anh có thể cho em biết lý do vì sao anh không muốn ở đằng ấy nữa không ?
- Có quá nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, mà dù cho anh thân thiết cách mấy, cũng phải biết là không nên can dự vào và đôi khi sự có mặt của anh sẽ khiến cho mọi người lúng túng, mất tự nhiên ngượng ngập.
Giọng Hải San mỉa mai :
- Giàu có bề thế như vậy, mà cũng không dùng tiền bạc để trám kín những chuyện bê bối được sao ?
Lâm Khang nắm lấy bàn tay cô, anh cọ nó vào mặt mình, giọng dịu êm :
- Giá mà em nhìn thấy được những điều không vui xảy ra ở đằng ấy, anh nghĩ có lẽ em sẽ thôi nói mỉa mai và sẽ quên hết những ưu phiền, uất hận mà họ đã gây ra cho em.
- Trầm trọng vậy sao ?
Lâm Khang nói giọng buồn buồn, như thế anh là người trong cuộc :
- Bất hạnh đã xảy đến từ khi bác Thái biết được Quốc Việt không phải là con trai bác ấy . Bấy lâu nay, cậu ấy là niềm kiêu hãnh của giòng họ, bất chợt vỡ lẽ ra bao năm, bác đầu tư vào một đứa con trai không cùng ruột rà với mình, điều ấy là cú sốc lớn của bác Thái . Thêm vào đó là nỗi ân hận dày vò lương tâm vì đã bỏ rơi em với bác gái, nên đã khiến bác Thái trở nên trầm uất, khi thì ngồi lặng lẽ cả giờ không cử động, khi thì nổi giận quát mắng mọi người trong nhà, bằng những ngôn ngữ kỳ quặc . Bây giờ dì Kim Lan có khác gì như người ăn nhờ ở đậu, không được can dự hay quyết định một chuyện gì dù lớn hay nhỏ trong nhà . Quốc Việt sau khi xuất viện không về đây nữa, nghe nói đã thuê nhà trên thị trấn để ở . Kim Sa thì xưa nay quen sống trong chìu chuộng, ăn trắng mặc trơn, nay cũng bị ảnh hưởng vì sự dối gian của dì Kim Lan. Cô ấy không có nghị lực, can đảm như em nên mọi buồn phiền đều gới vào bia rượu, bỏ cả học hành . Anh suy đoán, phức tạp, rắc rối sẽ không dừng lại ở đó đâu. Thật khó ngờ chỉ một cái chớp mắt là có thể đảo lộn mọi thứ lên hết.
Hải San như hài lòng với những điều mà Lâm Khang vừa kể cho cô nghe :
- Đó là cái giá cho người đi cướp hạnh phúc kẻ khác, làm nguồn vui sống cho mình . Định mệnh đôi khi cũng thật sòng phắng, công bằng.
Lâm Khang nghiêng đầu nhìn sang Hải San, cái nhìn anh đăm đắm niềm yêu thương, mà không hề quỳ lụy, lệ thuộc :
- Anh yêu em Hải San à.
Cô hiểu lúc nào anh gọi đúng tên thật của cô, có nghĩa là anh đang sửa soạn muốn nói cho cô nghe một điều gì đó, mà tự đáy lòng anh đó là điều rất thành tâm, rất sâu sắc.
- Anh rất yêu em !
Lâm Khang lập lại lần nữa câu nói ấy, xong anh yên lặng hồi lâu rồi mới nói tiếp :
- Vì thế anh không muốn nhìn thấy sự đắc thắng trên gương mặt em, khi nghe nói về đằng ấy.
Hải San bàng hoàng :
- Không lẽ em không có quyền được đắc thắng, khi nhìn sự ngã quỵ của những người mà em đang căm ghét.
Lâm Khang nhìn cô, nói chậm rãi :
- Hải San à, anh muốn đôi mắt nhìn của sự ân oán, hận thù . Đừng để tâm hồn em trở thành thói quen đầy rẫy những vị kỷ, cực đoan. Thân phận mỗi con người chúng ta trong cuộc đời này, đâu có được là bao thời gian hưởng thụ bình yên, hạnh phúc . Vậy cớ gì ta không tận dụng cái cơ hội mà mình đang có để tìm thấy bình yên hạnh phúc . Tại sao lại cứ phải đuối mòn tâm hồn trong những toan tính hơn thuạ Lòng bao dung, vị tha sẽ làm cho em thấy gía trị thật của bản thân mình . Em có hiểu anh nói không ?
Hải San nhìn chằm chằm vào mặt anh, cộc cằn nói :
- Anh nói hay như một nhà hùng biện . Rút cuộc thì anh đang ở phe nào đây Lâm Khang.
- Anh không muốn những người mình yêu mến cứ phải đối chọi với nhau bằng sự thù hằn, đố kỵ, chia ly.
- Đừng gộp chung em vào với bọn họ.
- Bọn họ là ai đây Hải San ? Đó là cha em, và cả Kim Sa nữa, cô ấy cũng là em gái của em cơ mà.
Hải San bắt đầu thấy hăng máu :
- Em đã quên từ lâu rồi, xin anh đừng khơi gợi nữa, vô ích thôi. Em chờ mong ở anh sự đồng tình, khuyến khích , chứ không chờ mong anh đưa ra những lời ràng buộc, bắt em phải thế nầy, thế nọ với điều mà em chắng bao giờ muốn.
- Không có đạo lý nào xúi biểu con người ta đi chống lại máu mủ ruột thịt, chung cùng huyết thống cả.
- Vậy thì anh hãy giữ lấy cái đạo lý chết tiệt ấy đi. Còn em sẽ đi theo sự lựa chọn của mình.
- Hải San ! Đừng cố chấp nữa.
- Anh vì em mà đến đây thì hãy ở lại, còn anh vì bọn họ mà đến đây thì xin về cho.
Lâm Khang vẫn từ tốn nhưng nghiêm khắc :
- Anh không giận em đâu, có thể bây giờ em chưa chuẩn bị sẵn tinh thần để chấp nhận điều đó, nhưng dần dần rồi em sẽ hiểu.
Hải San vẫn bướng bỉnh :
- Em cảnh báo cho anh biết, đó chỉ là điều ảo tưởng.
Lâm Khang không nói nữa, anh biết nếu còn tiếp tục thuyết phục cô, thì giữa hai người không tránh khỏi bất đồng, việc gì cũng cần có thời gian.
Hải San nhìn sự yên lặng trầm ngâm của anh, lòng chợt trào nhẹ niềm hối hận vì thái độ gắt gỏng vừa qua của mình . Cô ngã đầu lên vai anh thấp giọng:
- Xin lỗi anh, em thật là vô lý.
Cọ cọ mũi mình lên mái tóc thơm hương bồ kết của cô, tiếng nói anh vẫn vô cùng bao dung :
- Em là người anh yêu, nhưng gia đình bác Thái với anh cùng là mối quan hệ mật thiết . Ai bị tổn thương cũng đều khiến anh đau lòng.
"Cách dàn hòa của anh bao dung đến tàn nhẫn " . Hải San nghĩ thầm như thế, nhưng cô đã kịp mím môi kềm giữ lại, không cho bật thốt thành lời . Vết thương trong dĩ vãng, từ lâu đã khiến trái tim cô ngập đầy niềm căm hận tủi hổ, nó đã xóa mất dấu những sầu mộng, dấu ái của tuổi đời hoa bướm và ước mơ mất rồi . Tâm hồn cô chỉ còn là vùng hoang mạc, với những cơn bão cát nối nhau theo từng ngày tháng.
- Nghĩ gì vậy Ốc Tiêu ?
Giọng cô nhỏ nhẹ buồn buồn :
- Bỗng dưng em nghĩ đến một ngày nào đó, chỉ còn một mình em, ngồi nhìn bóng chiều đong đếm nỗi cô đơn. Mẹ cũng bỏ em, anh cũng bỏ em...
Anh ghịt nhẹ đầu cô vào lồng ngực mình, đôi tay anh xiết mạnh cái thân thể mảnh mai của cô và nói với giọng xúc động chân thành :
- Yêu nhau còn chưa đủ, sao đã vội nghĩ đến chuyện xa nhau. Em thật ngốc nghếch.
Hoàng hôn lành lạnh, thoảng về trong cơn gió, rưng rức hương thừa biển mặt.