Trên nỗi đau
Nguyễn Thế Hoàng
Tôi từ Anh quốc trở về Việt Nam sau mấy năm du học với mảnh bằng Master of Business Administration, nấc thang của đỉnh cao danh vọng. Tôi là con trai độc nhất trong gia đình nên được cha mẹ cưng chiều rất mực. Cha mẹ tôi là những viên chức cao cấp trong xã hội đương thời. Gia đình tôi giàu sang quyền thế nhờ bổng lộc của xã hội ưu đãi. Đời sống gia đình thuộc hàng thượng lưu bề thế ít ai bì. Do đó, đời sống cá nhân tôi thật đầy đủ, thoải mái, điều mà có bao kẻ ước muốn.
Trước đó, tôi cũng đã từng làm việc trong ngành Công thương Ngân hàng Quốc gia một thời gian dài bên cạnh nỗi đau của mối tình đầu trước khi cha mẹ cho du học Anh quốc. Giờ trở lại quê nhà trong tay với mảnh bằng MBA, được cha mẹ tôi đở đầu từ trên cao, nên chức Tổng giám đốc công ty hàng hải vận chuyển phía Nam đã lọt vào tay tôi. Bạn bè của tôi nhiều, nhưng xem ra chỉ được vài đứa thân, Thịnh, Nhân, Lạc, Thứ, Duyên, vài người khác. Duyên là cô bạn gái rất thân nhau ngày trước từ thời cấp 3 lên đại học. Duyên là giám đốc công ty tài trợ địa ốc đang kinh doanh nhà đất tại thành phố với một số vốn rất lớn. Khi tôi về nước, Duyên rũ tôi góp vốn thêm vào công ty của nàng để tăng thêm nguồn tài chánh phát triễn công ty. Chúng tôi kết thân làm ăn. Công việc kinh doanh xây cất và buôn bán nhà, đất ngày một phát lên nhờ vào tài năng và kinh nghiệm của nàng. Do đó, tôi lại có thêm nhiều lợi nhuận trong công việc hùn hạp.
Việc công, việc tư hằng tháng nhập vào tôi có được một một số tiền lớn cho cuộc sống cá nhân và gởi ngân hàng, chưa kể cha mẹ thường hỗ trợ thêm thật quá đầy đủ. Đây chính là nguồn thu nhập hợp tình, hợp lý để tôi có được đời sống có thể nói là vương giả mà không ai có thể suy bì dòm ngó.
Từ lâu rồi, Duyên đối với tôi chỉ là tình bạn thuần khiết. Nàng là phụ nữ có cá tính mạnh mẽ, xông xáo, dám nói dám làm thêm vài ưu điểm đặc biệt ít có ở phụ nữ khác cùng trang lứa. Cuộc sống của Duyên dành tất cả cho kinh doanh sự nghiệp. Duyên giao tiếp thường ngày với nhiều khách hàng và các cơ quan nhà nước trong mục đích làm ra tiền, chưa bao giờ tạo sự thân mật cá biệt về tình cảm với ai.
Hằng ngày tôi sử dụng giờ giấc cho hầu hết công việc ở công ty Hàng hải và công ty tài trợ địa ốc của Duyên. Giờ rảnh, tôi thích tập thể dục, cử tạ, chạy dai sức, ngồi thiền cho tinh thần thư dãn. Tôi thường đi bơi ở Metropol Club, đi đánh golf, chơi tennis trong những chiều rảnh rỗi. Tôi cũng gia nhập vài câu lạc bộ trong chức vụ hội viên danh dự của thành phố. Tôi sống độc lập trong một ngôi biệt thự xinh xắn đầy đủ mọi sở thích và tiện nghi do cha mẹ mua dành riêng cho tôi giữa thành phố Saigon. Tôi có một đội ngũ người giúp việc trong nhà. Thường thì tôi ít khi ăn cơm nhà, thích ăn tại nhà hàng sau những giờ miệt mài công việc. Những bữa ăn thường kéo dài hằng giờ để tự thưởng thức từng món ăn ngon, nhâm nhi từng ly rượu mạnh đắt tiền và đầu óc thì suy nghĩ bao vấn đề trong xã hội, công việc làm, đến bạn bè người thân và những mảnh tình cảm nhập nhòa chớp nhoáng vừa bắt gặp.
Tôi thích vui chơi với bạn bè nơi này nơi khác những lúc rảnh cho đời bớt cô đơn. Tôi sử dụng chiếc Hummer đắt tiền, sang trọng mà cả nước mới về vài chiếc gọi là thời thượng để làm phương tiện đi lại cho dù tôi vẫn có xe và tài xế riêng của công ty Hàng hải cấp nhưng ít sử dụng đến.
Tôi có cuộc sống cũng nghiêm túc, không đam mê cờ bạc, rượu chè say xỉn, trai gái bồ bịch kể cả những nhảy nhót đàn đúm ở các vũ trường mặc dù tôi rất sành trong những chốn ăn chơi. Ăn chơi vẫn là lối sống để tìm nguồn vui và lạc thú nhưng không đam mê, không quá đà vẫn biết dừng lại đúng lúc. Điểm nổi bật này cha mẹ tôi rất ưng ý, hãnh diện về tôi. Do đó, tôi ước muốn thứ gì dù khó khăn, cha mẹ vẫn làm vừa lòng cho tôi.
Ngoại hình của tôi cũng không đến nổi tệ. Dạng người cao ráo, vóc dáng lực sĩ, luôn khoẻ mạnh tráng kiện, các bắp thịt nở nang, dồi dào sinh lực. Khuôn mặt tôi đầy nam tính, yêu đời, luôn tươi cười và mọi người đối với tôi rất dễ gần gũi, gây cảm tình, lại có được đời sống hào hoa vương giả, giàu tiền lắm bạc. Tôi tự nhũ rằng tôi cũng là mẫu người thích hợp cho sự lựa chọn nhất là phái nữ. Ấy thế, về mặt tình cảm của tôi luôn không được như ý muốn, và ông Trời chẳng lúc nào chiều ý.
Thời gian theo đại học tôi đã có mối tình đầu rất thơ mộng với Tâm Anh, người con gái miền sông nước Hậu giang có nước da trắng nõn nà, dáng sắc rực rỡ, khả ái đang theo học bên Quản trị kinh doanh. Chúng tôi yêu nhau, hứa hẹn làm lễ cưới khi ra trường. Kể từ lúc yêu nhau, tôi đã sử dụng tiền bạc của gia đình dành cho tôi để giúp đở Tâm Anh trong cuộc đời sinh viên của nàng vì gia đình nàng cũng khó khăn . Ngày ấy, Tâm Anh đã cho tôi một tình yêu thật ngọt ngào của tuổi vừa trưởng thành. Tình yêu giữa hai người trong sáng, thánh thiện cũng chỉ vì đồng chấp nhận gìn giữ để dành cho nhau sau ngày cưới. Nhưng hết sức đau vì Tâm Anh đến với tôi thật nhanh và từ giã tôi cũng vội vàng chỉ vì một vài đối xử nào đó mà nàng cho rằng không mấy thích hợp để xa tôi với kết luận đơn giản, tình yêu không mua được bằng vật chất tiền bạc. Có lẽ Tâm Anh vì tự ái hoặc mặc cảm trước tính hào phóng của tôi mà tôi nghiệm thấy rằng đôi lúc mình không kiểm soát được cử chỉ và lời nói của mình. Nỗi đau mất người yêu đã dằn vặt ray rứt con tim, tôi ngẩn ngơ như kẻ mất hồn suốt năm cuối đại học và tiếp những năm sau đó. Tuy thế, tôi vẫn yêu Tâm Anh, tìm mọi cách giữ được nàng, nhưng cuối cùng đành bất lực vì sau khi ra trường vài năm, nàng đã chấp nhận hôn lễ với một nhà văn mà tôi biết rằng tuổi tác có chênh lệch, đang có cuộc sống khó khăn.
Mất mát mối tình đầu khi vừa yêu và được yêu, lần đầu tiên tôi đã đến để hiểu thế nào là hương vị ngọt ngào của tình yêu và lòng dạ người đàn bà. Họ là một thế giới rất riêng, đầy mâu thuẩn, khó hiểu. Sự hiểu biết này càng sâu sắc hơn về sau khi tiếp xúc với những đối tượng khác.
Nhóm bạn thân Thịnh, Nhân, Lạc,Thứ và vài đứa khác cũng đã ít nhất một lần yêu, cũng đồng cảm nghĩ với tôi. Chúng tôi mỗi người mỗi vẻ về tài năng và sự nghiệp. Nhưng, chúng tôi có một điểm chung của mẫu người đàn ông được gọi là hấp dẫn vượt trội, nhìn cũng thích hợp trong sự lựa chọn đối với những ai thích. Từ lúc mất Tâm Anh trong vòng tay, tình cảm trong tôi như kết băng khiến tôi mất đi cái hứng thú, đâm ra không còn cảm thấy đam mê bóng sắc đàn bà cho lắm. Tuy nhiên, chúng tôi vốn dĩ tự tin nơi mình, đồng thời có được niềm tự hào trong việc chinh phục nữ giới bằng lối sống và phong cách của chính mình. Để rồi từng ngày chúng tôi quá quen thuộc bao kiều nữ xinh đẹp bao vây quanh chúng tôi để được yêu, nhưng họ vẫn không gây ấn tượng đam mê sâu đậm, đôi lúc tôi vẫn coi thường họ trước mặt mình cho dù là sắc nước hương trời, chim sa cá lặn.
Người ta nói tình đầu là tình đẹp, thơ mộng khó phai theo thời gian dù sau đó có đổ vỡ để thay thế một tình yêu khác. Tôi như đang trong tâm trạng đó. Trong niềm đau bải hoải cho mối tình đầu vuột khỏi tầm tay suốt thời gian dài, cha mẹ tôi tìm cách sắp xếp lo cho tôi được đi du học nước ngoài cũng chỉ mục đích duy nhất giúp tôi vơi đi sự buồn phiền. Ngày đi tôi đánh bạo nhắn Tâm Anh qua điện thoại, cho dù nàng đã có chồng để cho tôi được gặp mặt lần cuối trước khi lên đường, chỉ để có thể phân trần xoa dịu bớt nỗi đau nhưng nàng từ chối. Cũng vì nàng đang vui bên duyên mới. Họ yêu nhau say đắm dù tuổi tác có chênh lệch và cuộc sống có khó khăn. Tôi không còn hiểu nổi lòng dạ người đàn bà nếu có một sự so sánh. Những lý lẽ cho rằng tuổi tác chênh lệch, hoặc đời sống khó khăn, hoặc một vài đối xử nào chưa vừa ý...cho dù là gì đi nữa bên cạnh tình yêu đang thăng hoa, chỉ là điều suy diễn hoang tưởng, những biện minh vô cảm, lời từ chối khéo léo để chạy tội, đánh mất đi điều cơ may cho người trong cuộc. Với tôi, yêu là cho để không nhận. Tôi yêu để tìm kiếm nét đẹp trang điểm cho cuộc đời thêm hương vị khi hai người đồng gật đầu chấp nhận. Tâm Anh đã không hiểu nổi từ nơi tôi.
Thấy tôi u sầu về một chuyện tình, bạn bè nhỏ to tâm sự. Thịnh an ủi :
- Cậu hãy hiểu tình yêu chỉ là một trò chơi phải có sự hiến dâng tự nguyện. Đến với tình yêu là chấp nhận một cuộc chơi đầy thú vị, hấp dẫn. Cậu hiểu chứ ? Tuy nhiên trong cuộc chơi nếu có từ chối, hoặc phản bội...tốt nhất là nên chuyển hướng đừng bao giờ ngoan cố níu giữ, để không bao giờ cho mình toàn vẹn niềm mơ ước, vì biết đâu trong đó hẳn có sự lợi dụng. Cậu mạnh dạn lên đường để ngày trở về...tiếp tục cuộc chơi. Đời còn nhiều cuộc chơi khác lý thú hơn.
Lạc góp ý :
- Bạn nên hiểu tình yêu là nguồn vui ngọt ngào để được hãnh diện cho chính mình, nhưng thực chất cũng là niềm thống khổ dã man và càng cay đắng nếu ta không khéo cư xử, vậy mà không ai nở từ chối nó. Cái cho và cái được cho thường đặt trên bàn cân để lượng định. Ráng lên, đừng bao giờ bi lụy.
Riêng Nhân cho tôi một lời khuyên :
- Trong cuộc sống không có gì cao quý hơn tình yêu. Chính đó là từ ngữ thiêng liêng, là đỉnh cao sáng tạo của con người. Công danh, tiền bạc, sự giàu sang, thế lực, nói chung chỉ là hư ảo. Tâm Anh và ông nhà văn nào đó, hai người yêu nhau không ngoài định lệ ấy. Họ yêu say đắm vì họ cảm nhận được giai điệu tình cảm hòa hợp giữa đôi quả tim đủ sức mạnh san bằng tất cả, không ràng buộc vướng bận những hệ lụy giai cấp, tuổi tác, danh vọng, sự giàu sang, quyền lực.
Ý kiến của Nhân là kết quả nỗi đau của tôi đang có. Tiền bạc danh vọng giúp con người tồn tại trong đời sống, chứ chưa thể đổi được tình yêu chân thật như ta mong muốn. Tôi thấu hiểu. Vì trong tình yêu con người tự khám phá ra bao điều thú vị nơi người mình yêu gọi là mới lạ, để tự cảm thấy được mình cao thượng với lòng chung thủy. Chinh phục được nó khó khăn, và gìn giữ lại càng khó khăn hơn.
Còn Duyên, rất thực tế, nàng bảo :
- Duyên nói anh nghe. Nếu cô nào yêu anh thì anh thẳng thắn hỏi cô ấy rằng, em yêu anh vì danh vọng, sự nghiệp giàu sang của anh, hay em yêu anh với một tình yêu chân thật từ con tim nồng nàn phát xuất để đáp trả. Nếu nàng nói cả hai thì cứ tạm chấp nhận để có đủ thời gian thử thách và gạn lọc. Còn nếu nàng yêu mà không chấp nhận gì, yêu chỉ biết yêu thì Duyên đề nghị anh cũng tiếp nhận để có cơ hội chuyển hóa như ý anh mong muốn. Sau này Duyên sẽ còn có cơ hội giúp anh khi anh trở về.
Những tâm sự của những người bạn chỉ là những định lệ qua biểu hiện những sắc thái đẹp và lý tưởng trong tình yêu, mà bản thân cùng lối sống của tôi như cố hửu cứ mãi gậm nhấm trong từng thời gian lúc còn ở nhà sau khi tôi mất Tâm Anh và những ngày xa nhà du học.
Giờ trở lại quê nhà, bạn bè thân còn đó, tình bạn đậm đà như ngày nào. Đời sống vật chất ở tôi càng sung túc vương giả, nhưng chân dung mối tình đầu với Tâm Anh chưa nhạt phai. Tôi chẳng còn muốn tìm kiếm lựa chọn cho riêng mình cuộc tình mới mặc dầu chung quanh hằng ngày tôi vẫn thường tiếp xúc những kiều nữ trí thức duyên dáng xinh đẹp thường đến với tôi. Tiếp xúc vì lịch sự, vì công việc hoặc gặp gỡ trong các hội hè đám tiệc, dạ vũ. Họ đến rồi đi, nhưng trong ánh mắt, cử chỉ, lời nói của họ ẩn dấu niềm hy vọng. Thực sự đôi lúc tôi còn coi thường họ và cũng có thể dễ dàng quên họ ngay, vì tôi sợ, đã một lần vấp ngã nỗi đau.. Bạn bè nhắc chừng, hoặc giới thiệu người này người khác. Nhất là Duyên thì càng sốt sắng hơn, nàng mong tôi có bạn gái, người yêu, người vợ để xoa dịu an ủi và chăm lo cho tôi cuộc sống đa đoan công việc ở hai công ty tôi đang trách nhiệm. Cha mẹ tôi càng quấn víu nỗi lo khi tôi cứ mãi long nhong để từ chối đám này đám khác mà ông bà đã tốn nhiều công dòm ngó tìm hiểu. Tôi cứ ậm ừ lắc đầu viện cớ là chưa thích, còn có thể sợ phải thất vọng lần thứ hai, cứ sống như thế này là bình an hơn.
Một hôm, Duyên đưa về một cô gái trẻ giới thiệu với tôi trong lúc tôi đang ngồi làm việc tại công ty địa ốc của nàng. Nàng tên là Nga My, cái tên dễ thương và thơ mộng. Nhìn thoáng qua, Nga My chẳng có gì gọi là đặc biệt đáng chú ý. Nàng là một cô gái rất trẻ, độc thân, chuyên viên tài chánh ngân hàng. Khổ người nhỏ nhắn thanh lịch, có một phong cách trí thức, nhưng dáng sắc chẳng có gì là rực rỡ sắc sảo để cuốn hút đối với tôi đã từng tiếp xúc bao cô gái trẻ xinh đẹp, và cũng rất dễ dàng quên và coi thường họ. Cuộc giới thiệu chỉ chớp nhoáng trong xã giao lịch sự để rồi tôi lại quên đi trong những ngày sau đó. Một hôm Duyên nhắc lại chuyện Nga My như có ý định cố ràng buộc tôi trong dự tính của nàng.
Duyên nói với tôi :
- Duyên muốn anh và Nga My là những người bạn. Anh thích nàng không ?
Tôi ỡm ờ :
- Đừng bày vẻ. Bạn của anh thì thiếu gì, trai có, gái có. Hơn nữa từ trước đến nay có khi nào anh thấy Duyên làm cái công việc vô công rỗi nghề này.
Duyên cười chúm chím :
- Nhưng hôm nay Duyên lại thích.
- Duyên muốn anh chú ý đến Nga My, để làm gì chứ ? Anh thấy nàng chẳng có gì đặc biệt.
Duyên óng ánh đôi môi, khen :
- Anh lầm đó. Nga My là một cô gái khả ái và thông minh tuyệt vời. Anh chưa biết đấy thôi.
Tôi không mấy hứng thú, trả lời nhát gừng :
- Anh không suy nghĩ như Duyên. Nàng chỉ là cô gái bình thường, chẳng có gì.
- Sao lại bình thường ? Nàng là một cô gái thông minh, có bản lĩnh. Duyên muốn giới thiệu nàng thật đặc biệt cho anh.
Tôi trợn mắt kênh kiệu :
- Duyên đừng vớ vẩn với anh, nghe chưa ? Bao nhiêu cô gái trẻ sắc nước hương trời chưa xoa dịu nổi con tim của anh đã bị thương, huống hồ là Nga My, vì anh đang có nỗi đau trong lòng từ khi anh mất Tâm Anh.
Duyên vẫn kiên nhẫn thách thức :
- Rồi anh sẽ thấy. Nga My sẽ làm cho anh mất ăn mất ngủ. Cứ hiểu như thế.
Tôi không chú ý điều Duyên nói. Nàng lại tiếp tục thỏ thẻ :
- Anh ạ ! Anh lớn tuổi rồi. Sự nghiệp, danh vọng tràn đầy. Cứ sống cu ky buồn chết. Lo cưới vợ đi. Em sẽ giúp anh.
Tôi xởi lởi :
- Cái cô này hôm nay lại sinh sự. Chuyện mình không lo, bo bo chuyện người. Coi chừng lỡ thời chẳng còn ma nào lén phén đó Duyên.
Duyên cong cong đôi môi, lập lờ :
- Có rồi ! đâu phải cần anh nhắc như bạn bè đã từng nhắc nhở anh. Sớm muộn gì Duyên cũng sẽ giải tán công ty, hoặc sang nhượng cho anh tất cả. Duyên sẽ đi xa...!
Tôi gật gù ra điều thú vị :
- Vui quá ! vậy mà bọn anh cứ ngỡ Duyên chán đàn ông, thờ chủ nghĩa độc thân, miệt mài làm cho nhiều ra, rồi hẩm hiu suốt đời. Ai Duyên cũng lắc đầu không ưng ý. Giờ có ai ngờ ! Còn với anh, một lần tan vỡ, đâm ra ghét đàn bà. Ghét lắm. Đàn bà rắc rối, khó ưa, khó hiểu...và bây giờ thì chán lắm rồi.
Nói là nói, chứ tôi cũng muốn thử một lần xem sao. Duyên khôn khéo sắp xếp để tôi được gặp Nga My vài lần sau đó trong những bữa ăn tối tại nhà hàng có tôi và vài người bạn. Lại cũng vài lần gặp trong dạ tiệc khiêu vũ. Những gì chứng tỏ Duyên nói đối với Nga My thật đúng. Nga My chính là cô gái có cái bề ngoài giản dị, không rực rỡ, cuốn hút. Nhưng khi ở cạnh nàng mới cảm thấy Nga My có những nét quyến rũ lạ thường trong phong cách nói, trong nụ cười, trong ánh mắt truyền cảm và thuyết phục. Tôi bắt đầu say mê nét duyên thầm kín, bản lĩnh mạnh mẽ trong một tâm hồn rực rỡ, khôn ngoan và trí thức ở Nga My. Nàng là cô gái thông minh tuyệt vời am hiểu nhiều lãnh vực, có một trí nhớ tốt. Ở Nga My cái tâm dạt dào tình cảm đầy nhân ái, cái năng lực khôn ngoan và sáng tạo được thể hiện rõ nét.. Được ở gần và trao đổi, Nga My sẽ cuốn hút người đối diện bằng sự khôn ngoan và kiến thức thông minh của nàng.
Chẳng bao lâu, tôi đã yêu Nga My gần như tuyệt đối không còn chọn lựa nào khác. Nàng đã vực tôi ra khỏi mặc cảm chán ghét đã có trong nỗi đau của tôi. Tôi đang có lại một niềm tin trong tình yêu mới với nổi đam mê nhiệt thành. Tôi quyết chiếm Nga My là của riêng tôi. Tôi cố gắng được gặp nàng thường xuyên để trao đổi chuyện thường tình và có cơ hội bộc lộ tình yêu. Trước tình huống đó, Nga My lại dè dặt và rất chừng mực trong phong cách lịch sự. Nàng không từ chối những lần gặp tôi và chịu khó nghe những điều tôi muốn nói không ngại ngùng hoặc mất thì giờ. Trong lúc đó, tôi được biết Nga My có cuộc sống khó khăn. Nàng phải lo cho cha mẹ già và mấy đứa em đang còn đi học. Cuộc sống vẫn không được đầy đủ mặc dầu đồng lưong của nàng khá cao. Tôi muốn giúp đở Nga My tất cả, nhưng nàng vẫn luôn tìm cách từ chối khiến tôi cảm thấy lo lắng.
Bạn bè nghe tôi có bạn gái gởi lời chúc mừng và mong tôi không còn sống cô đơn. Cha mẹ tôi thì vui lắm khi biết tôi tìm được người đàng hoàng, trí thức. Mẹ tôi tìm cách gặp Nga My để làm quen và gây cảm tình và mẹ luôn khen Nga My là thông minh, khôn ngoan, đồng thời cũng muốn giúp đở nàng về vật chất, nhưng nàng tuyệt đối không nhận. Mẹ tôi tìm một công việc tốt, kiếm ra nhiều tiền hơn để giới thiệu cho Nga My, nhưng nàng đã lịch sự từ chối lấy cớ là không muốn chuyển ngành. Cho dù trong bối cảnh nào, Nga My vẫn tỏ ra đứng đắn, lịch sự và khôn ngoan.
Tôi không chán nản trước những khước từ của Nga My, và vẫn nhẫn nại tìm cách thuyết phục. Một lần gặp Nga My tôi gợi ý :
- Ngày mai, anh đưa Nga My đến dealer để tặng Nga My một chiếc xe làm phương tiện đi lại. Nga My vui vẻ nhận cho anh nhé.
Hoặc tôi đề nghị :
- Anh dành sẳn một biệt thự và xin rước ba má và các em của Nga My lên thành phố ở gần chúng ta. Nga My bằng lòng với anh nhé.
Tôi còn bày tỏ với nàng :
- Anh mở cho Nga My một account trong ngân hàng và chuyển tiền qua để Nga My tùy ý sử dụng. Đồng ý cho anh vui lòng.
Tôi cố gắng thuyết phục :
- Nga My ạ, anh sẽ bán ngôi biệt anh đang ở, để mua một ngôi biệt thự lớn hơn, sang trọng hơn, có vườn hoa, có thảm cỏ xanh, có hồ nước trong xanh, có ao nuôi cá, có vườn cây ăn trái...để làm tổ uyên ương của chúng ta sau ngày cưới.
Bao nhiêu lần, Nga My tìm cách chối từ. Nàng nói :
- Em cám ơn anh. Anh quá vội vã làm sao. Em chưa thể nghĩ đến những điều anh đề nghị. Còn sớm để chúng ta nghĩ đến điều đó. Với em thì xe hơi, biệt thự, tiền bạc, danh vọng...có thể chỉ là phù du không đánh đổi được hạnh phú chân thật, nó chỉ có giá trị góp phần mưu tìm hạnh phúc. Hạnh phúc không cốt ở ngoại vật, mà do chính ta tạo nó bằng sự giao cảm của con tim.
Tôi biết Nga My không chấp nhận những gì tôi đề nghị, có lẽ nàng không chấp nhận tình yêu của tôi chăng, chẳng khác nào Tâm Anh, mối tình đầu của tôi ngày trước. Thế mới là lạ.Trong lúc tôi yêu nàng tha thiết, quyết không để mất nàng. Tôi không nản lòng. Tôi nhẫn nại nhờ Duyên giúp một tay. Duyên sẽ tìm hiểu Nga My có những khó khăn nào đó, để chuyển cho nàng những số tiền với tư cách của Duyên, giữa ngưòi bạn với người bạn giúp nhau, may ra nàng mới nhận. Vậy mà Nga My vẫn không nhận, có thể nàng biết sự sắp xếp của tôi.
Đôi lần gặp Nga My, tôi tha thiết với nàng :
- Nga My, anh yêu em. Em biết không ? Anh đổi tất cả công danh, cơ nghiệp của anh để được có em.
Nàng lắc đầu :
- Cám ơn anh. Chúng ta nên đối xử với nhau như những người bạn bình thường. Và...cũng nói điều này với anh... em đã có người yêu rồi.
Duyên cũng vừa biết điều đó vì nàng vừa nghe Nga My nói. Mãi cho đến lúc này Nga My mới nói thật với tôi. Tôi không tin. Nhưng nếu tôi có tin chăng, tôi quyết chiếm Nga My bằng được từ người yêu của nàng. Tôi được biết người yêu của Nga My là người bạn trai cùng học chung lớp chung trường ngày xưa từ trung học lên đại học. Anh ta chỉ là một cán bộ thường của một cơ quan nhà nước đang đi công tác xa. Hai người chờ thời gian thuận tiện tổ chức lễ cưới. Nàng nói với Duyên là chỉ ước mong làm đám cưới với người nàng yêu, sinh một đứa con, có được cuộc sống hạnh phúc do sự lựa chọn trong tầm tay mà thôi.
Thời gian đi qua, tôi không thể yên ổn cuộc tình không suông sẻ này. Đã một lần ngã xuống trên nỗi đau muốn ngộp thở với Tâm Anh, tôi gượng đứng dậy. Lúc này Nga My như cố ý lánh mặt tôi. Tôi gần như phát điên lên. Tôi gọi điện thoại, gởi email, viết thư tay nhiều lần kể lể tâm trạng nhưng tôi ít khi được trả lời. Một hôm, tôi được tin Nga My bệnh đang nằm tại nhà Duyên. Tôi bỏ hết công việc đến thăm nàng. Thật tội, nàng đang nằm mê man trên giường, dáng người nhỏ bé, yếu đuối trong chiếc mền len phủ kín. Nga My thật cô đơn, vì nàng đang sống một mình trong căn phòng thuê ở chung cư. Tôi muốn đến ôm nàng vào lòng, giúp đở, an ủi và nói thật lòng mình một lần nữa. Tôi muốn bảo bọc Nga My cho đến hết cuộc đời để nàng được sống trong hạnh phúc giàu sang. Vậy mà tôi không chủ động được, chỉ im lặng đứng cạnh giường, nhìn nàng lòng tôi quặn thắt. Tôi thầm gọi tên Nga My thưong yêu, em hãy bình tĩnh chọn lựa cho mình một cuộc sống giữa hai con người đàn ông.Với anh, em sẽ là một mệnh phụ giàu sang, phú quý quyền thế. Trong cuộc sống nhung lụa, em sẽ mãi trẻ trung xinh đẹp yêu đời, bình yên trong hạnh phúc với anh.
Từng ngày tháng đi qua, tôi vẫn bám riết Nga My bằng mọi cách, nhưng nàng cố tình lẩn tránh. Đến một năm sau tôi mệt mỏi trong tình yêu với Nga My, thì hai người đã chính thức lấy nhau, chính là người bạn trai đã thương yêu và chờ đợi bao nhiêu năm.
Tôi phát điên loạn trong cuộc đời lại một lần nữa tôi đã mất người mà mình hết lòng yêu để xây dựng hạnh phúc. Tôi vẫn gọi điện thoại, email, viết thư...để như cố bám víu một chút hy vọng mỏng manh. Trong tôi lại phát sinh những suy tính điên rồ để chỉ mục đích được Nga My trong vòng tay mình.
Tôi đang hoàn toàn bị gục ngã trước những ảo tưởng vô vọng. Công việc hằng ngày trễ biếng, không còn thiết tha trách nhiệm. Thì giờ trong ngày để gọi điện thoại cho Nga My...viết email, những thư tay dài...viết ra không bao giờ gởi. Đã những lần tôi nói, tôi viết, đời anh chỉ cần có em, anh không đòi hỏi em một điều kiện nào.
Có những lúc tôi uất ức và tức giận Nga My. Nàng đã không hiểu được tôi, nàng cũng đã không cần có tất cả những gì nàng sẽ có được trong tầm tay do từ tôi cho nàng. Giận thật nhiều, lại càng yêu nàng không rời, tuy tôi vẫn biết rằng yêu thương một người đàn bà đang có chồng là điều không nên, nhưng cả lý trí và con tim không thể ngăn nổi.
Tôi vẫn hướng về Nga My như thời gian tôi đã ngã qụy bởi Tâm Anh. Tôi chờ đợi... chờ đợi Nga My sẽ trở lại với tôi cho dù bao lâu cũng không muộn. Tôi đinh ninh trong cuộc sống khó khăn của hai người sẽ có thể Nga My đau khổ và nản chí. Thậm chí hai người phải ở nhà thuê, chung đụng với đám xã hội đen, sử dụng chiếc Honda cà tàng, trong cuộc sống thiếu thốn. Hoàn cảnh đó Nga My cũng chưa thể đạt được mơ ước để có một đứa con như nàng hằng ước muốn.
Trong thời gian này Duyên đã yêu và lập gia đình với một người nước ngoài theo như nàng đã tiết lộ trước đây. Công ty địa ốc giải tán. Hai vợ chồng Duyên đang đi nhiều nước trong công tác thiện nguyện. Trên nỗi đau từng ngày tôi không còn đủ sức và nghị lực để làm việc.
Nghe lời khuyên của Duyên, tôi trút bỏ tất cả để đi nước ngoài. Vợ chồng Duyên giúp tôi định cư đồng thời giúp tôi vào làm việc trong cơ quan thiện nguyện. Tôi được dịp đi nhiều nơi để vơi bớt nỗi đau nhưng cho dù thế nào hình bóng Nga My không thể nhạt nhòa trong tim. Tôi tậu nhà, mua sắm mọi thứ và trở về Việt Nam quyết tìm Nga My với những ý nghĩ táo bạo và điên rồ. Nhưng rồi chưa bao giờ thực hiện...và cuộc sống cứ mãi đi qua trong nuối tiếc.
Tôi hiểu rằng tình yêu không những là nguồn hạnh phúc mà còn là một tấn bi kịch nhiều nước mắt của con người. Tình yêu không thể cưỡng ép. Tình yêu chân thật không tham vọng giai cấp, công danh, sự nghiệp, vật chất, tiền bạc...nó san bằng tất cả, và để có tất cả. Tình yêu chân chính luôn thánh thiện, nó nằm ngay trái tim chứ không ở các giác quan. Tôi đang lầm lẫn. Tôi đang sa lầy từ những nỗi đau....giờ tôi đang cố gắng vượt lên từ trong nỗi đau vật vã vì những người con gái đã đi qua...!