Đã nhiều năm qua, dù có căng thẳng tới đâu, James vẫn có thói quen chợp mắt là ngủ ngay. Nhét tất cả mấy thứ hóc búa vào trong đầu rồi cứ mặc cho tiềm thức làm việc. Chừng thức dậy, lắm lúc còn nghĩ ra được vài độc chiêu nữa là
Sau “chuyến đi dài quá cỡ thợ mộc” từ Helsinki tới đây, cơ bắp mệt mỏi, đầu nhức như búa bổ, người chẳng còn chút sinh lực. Chuyện gì ấy à, thôi để sáng mai rồi tính.
Chợt căn hộ 3A bừa bãi còn hơn đống rác thoáng hiện trước mặt James. Quái, không tìm thấy dấu vết của Paula? Cô nàng giờ thế nào rồi? Còn cái vụ tấn công trên đường nữa. Thật là khó nghĩ! Mình im lìm rời khỏi Madeira ngay trong đêm, bước thấp, bước cao mua một vé từ Amsterdam tới Helsinki. Sao bọn chúng biết được? Không lẽ chúng canh me mình ngay ở sân bay? Rồi âm thầm bám cho tới tận Salla?
Một sự thật hiển nhiên thoáng nhìn cũng biết. Một đám núp trong bong tối cố tình loại 007 ra khỏi cuộc chơi, hệt như trận đấu dao lén lút lần trước.
Clifford cứ một mực nghi ngờ Mosolov. Nhưng James không nghĩ thế. Chính cô ả Rivke Ingber, con gái của tên trùm SS Aarne Tudder mới là kẻ đáng nghi.
Tắm rửa xong, bước sang phòng ngủ, anh chàng đặt lưng xuống giường. Hơi xót ruột nhưng mặc kệ. Nhịn chút xíu sáng mai ăn bù cũng không sao.
Ấy, vừa mới thiếp đi chưa đầy năm phút, anh chàng nghe có tiếng động nhỏ. Mở to đôi mắt, tai của James lắng nghe tiếng cào nhẹ trên cánh cửa. Nhẹ nhàng, rút ngay khẩu P7 đặt dưới gối, anh chàng bước nhanh qua căn phòng.
Nép người về phía trái, lưng tựa sát vào tường, James lên tiếng:
- Ai đấy?
- Anh James, Rivke đây nè. Em muốn nói chuyện với anh. Cho em vào với.
Thế là rõ rồi. Nếu Rivke là con gái của Aarne Tudeer, hẳn cô ả là thành viên của cái gọi là Binh Đoàn hành Động Quốc Xã. Có lẽ trọn quãng đời trưởng thành của cô ả gắn liền với cuộc đào tẩu của lão ta. Ba mươi năm trốn chui, trốn nhủi, tận cùng trời cuối đất. Giấu kín thân phận, ả trà trộn vào hàng ngủ tình báo của Mossad, làm gián điệp nhị trùng. Gớm, một con ả theo chủ nghĩa Phát Xít Mới đang quậy tưng đất nước Xô Viết lên. Hình như đánh hơi biết Luân Đôn tìm ra chân tướng, ả định giở trò thương lượng.
Còn hai gã CIA và KGB cứ như ngỗng đực. Sống sát bên kẻ địch mà cứ tưởng là chiến hữu. Nghe tiếng đồn đã lâu, giờ đụng chuyện mới biết. Phát chán! Sao cái bộ ba của chiến dịch Icebreaker toàn thứ đầu thừa, đuôi thẹo. Kiểu này đếm đầu người cho đông để báo thành tích, chứ phá án gì nổi.
Liếc nhanh vào chiếc Rolex trên tay, anh chàng thấy đã 4 giờ 30 sáng. Ả Rivke mặt mày kháu quá sao lại chọn nhầm thời điểm. Vào giờ này, sức đâu mà ngồi tâm với sự?
- Chở chút.
Vừa nói xong, anh chàng bước vào bên trong khoác chiếc áo ngủ vào rồi đặt khẩu H&K xuống dưới gối.
Chừng cánh cửa mở ra, Rivke bước vào bên trong với thân hình kiều diễm cứ lồ lộ sau lớp áo ngủ mỏng tang. Ăn mặc kiểu này chắc cô ả không thể giấu súng.
Chà, cô ả định chơi cái màn mỹ nhân kế hay sao ấy? Từng đường cong tuyệt mỹ trên nước da sạm nắng như ẩn, như hiện. mái tóc vàng óng ả phủ dài qua bờ vai tròn lẳng. Nhưng thoáng trong ánh mắt, có đôi chút sợ sệt.
Chờ cho cô nàng bước hẳn vào bên trong, James đưa tay khoá trái cửa. Với giọng trầm tĩnh, anh chàng hỏi nhỏ:
- Cô tới đây hồi nào thế? Tôi chẳng biết gì.
- Em có thể ngồi xuống? Em rất tiếc ..
Chỉ ngay một cái ghế, anh chàng tỉnh bơ:
- Cứ tự nhiên đi. Cô muốn uống gì không?
Khẽ lắc đầu, cô ả nhìn khắp phòng, ánh mắt lạc hẳn đi:
- Thật là ngu xuẩn …
- Cô định kể chuyện gì?
Gật đầu, cô nàng tiếp tục:
- Này anh James, đối với đàn ông em lúc nào cũng tế nhị. Nhưng mà cái tay Brad …
Im lặng vài phút rồi cô ả như gào lên:
- Hình như em đã lầm. Lẽ ra em phải thật bình tĩnh mới phải. Nhưng …
- Cô không thể chiều chuộng Brad a?
Mỉm cười chua chát trước câu nói mỉa mai của anh chàng, cô nàng nói tiếp:
- Hắn chẳng biết chút gì về phụ nữ.
Rồi gương mặt đanh lại, nụ cười tắt nửa chừng:
- Hắn làm em quá thất vọng. Hắn định dùng bạo lực đột nhập vào phòng của em. Người đầy mùi rượu.
- Sao cô không đá hắn một cái?
- Hắn khiếp lắm, anh James à.
Bước tới cái bàn sát bên giường, anh chàng lấy hộp thuốc lá, mời Rivke một điếu.
Rít một hơi thật sâu, cô ả phà ra làn khói nghi ngút. Ngồi xuống mép giường đối diện, anh chàng nhìn thẳng vào gương mặt Rivke cố tìm chút sự thật.
- Chà, Brad vậy mà mất nết gớm?
Đột nhiên, giọng của Rivke căng thẳng.
- Em biết chớ … nhưng em không thể ở trong phòng một mình … Chắc anh cũng chẳng ngờ phải không James?
- Này Rivke cô là một điệp viên chuyên nghiệp mà. Nào phải típ mấy ả tiểu thư khoái đàn ông chiều chuộng đâu chứ?
Rivke đứng dậy. Trong giây phút, cơn giận dữ trên gương mặt cô ả bỗng hoá thành vẻ bối rối.
- Xin lỗi đã làm phiền anh … Em chỉ muốn tìm người tâm sự. Còn hai cái gã kia, đồng đội quái gì kia chứ?
Đặt một tay lên vai Rivke, anh chàng khẽ đẫy cô ả ngồi xuống.
- Bình tĩnh nào, cô em. Đừng tưởng tôi là một tên khùng chẳng biết gì. Cô thừa sức xử lý Brad mà, đúng không? Dù hắn có tỉnh hay say cũng vậy. Chỉ cần liếc mắt một cái …
Chớp chớp mắt, Rivke đáp lại, giọng thì thầm:
- Không hẳn thế đâu, anh James.
Ôi, cái mánh khoé cũ rích nơi vườn địa đàng, mấy ngàn năm trước Eva từng dụ dỗ Adam. Giờ cô ả định diễn lại hay sao ấy?
Ngay giữa đêm khuya, một cô nàng xinh đẹp hớt ha, hớt hải gõ cửa phòng bạn, nhờ ra tay cứu giúp, dù cô ta thừa sức tự bảo vệ mình. Chuyện cứ y như đùa. Mới nghe qua ai cũng cười ồ. Không biết cô ả nghĩ sao về 007 chứ? Một tên háo sắc ư? Thấy gái là quên hết mọi chuyện?
Rít một hơi thật sâu rồi anh chàng phà ra. Lẫn trong làn khói bốc cao, nét mặt của anh chàng lộ vẻ đăm chiêu. Chưa tìm, tự dưng cô ả dẫn xác tới đây. Nếu thế, mình cũng nên giở lá bài tẩy.
- Này Rivke, cách đây hai tuần gì đó, cô đã làm gì khi Paula báo cho cô biết tôi ở Helsinki?
Ánh mắt bối rối, giọng cô ả như lạc hẳn:
- Paula? Em không hiểu, anh James.
Chồm người qua, anh chàng nắm lấy tay cô ả:
- Này Rivke, đừng tưởng tôi không rõ chuyện của cô đấy nhé. Đối dịch với nhau, thật tình tôi chẳng muốn.
Khẽ cau mày, cô ả đáp lại ngay:
- Dĩ nhiên, em là Rivke Ingber, một công dân của Israel, nhân viên của Mossad.
- Cô không biết Paula Vacker?
Không chút ngập ngừng, cô ả đáp lại:
- Vâng, em từng gặp cô ta. Em biết cô ta khá lâu. Nhưng cũng ba bốn năm gì đó, bọn em chưa gặp lại …
Giọng của anh chàng chợt thoáng vẻ khinh khỉnh:
- Dạo gần đây hai người không liên lạc với nhau? Không cùng làm việc với cô ta ở Helsinki? Chẳng có hẹn ăn tối trước khi cô tới Madeira nhưng Paula bận việc chẳng đến được?
- Không hề.
- Thậm chí cái tên Anni Tudeer cũng không?
Hít một hơi thật sâu, Rivke im lặng. Gương mặt bẽn lẽn, cô ả đáp lại:
- Em đã muốn quên cái tên ấy từ lâu …
- Thế ư?
Rồi cô ả chìa tay về phía anh chàng.
- Này anh James, cho em xin điếu thuốc. Rít thật sâu, Rivke nhả khói từ từ qua khoé miệng. Giọng lạnh lùng nhưng không thiếu vẻ thân thiện, gợi cảm.
- Hình như chuyện gì anh cũng biết. Tới nước này, em đành khai thiệt vậy.
Nhún vai, anh chàng cứ nói ỡm ờ:
- Khi đến căn hộ của Paula ở Helsinki, tôi đụng phải hai thằng sát thủ chơi dao đang uy hiếp cô ấy.
- Đã lâu rồi bọn em chưa nói chuyện với nhau. Ngoài cái tên Anni Tudeer, con gái của một cựu sĩ quan SS, anh còn biết gì nữa?
- Không nhiều lắm.
Khẽ gật đầu, gương mặt ả căng thẳng.
- Vâng, thế em sẽ kể cho anh nghe câu chuyện của đời em. Sau đó, chúng ta cùng tình xem việc gì đã xảy đến cho Paula. Chính em cũng muốn biết tại sao Paula lại dính vào vụ này.
- Căn hộ của Paula đã bị xóc tung lên. Trước khi rời khỏi Helsinki vào ngày hôm qua, tôi có đến đó. Mà còn một chuyện nữa, trên đường tới đây, tôi lại chạm trán với ba, bốn chiếc xe xúc tuyết. Bọn chúng tính cắt chiếc Saab và tôi thành từng lát mỏng. Có thằng ma nào đó chẳng thích tôi có mặt ở đây. Thế tôi gọi cô là gì nào? Anni Tudeer hay là Rivke Ingber?
Cau mày, cô ả đáp lại:
- Bố tôi là Aarne Tudeer. Anh biết ông ta chứ?
- Vâng, lão ấy là nhân viên của Manneerheimintie rồi trở thành sĩ quan SS. Độc ác, hung tợn, mất nhân tính, tên tội phạm chiến tranh đang bị truy nã.
Gật đầu, giọng cô ả thì thầm:
- Những chuyện trước đó, em không hề biết, mãi cho đến năm mười hai tuổi … Như anh biết đó, vào lúc ấy vẫn còn nhiều người trung thành vời Đức Quốc xã. Khi rời khỏi Phần Lan cùng với một số chiến hữu, bố em mang theo một thiếu phụ goá bụa, chủ nhân của khu đất rộng bao gồm nhiều cánh rừng ở Lappland. Đấy là mẹ em. Bà ta tin tưởng, tôn thờ bố em. Bà ta còn cảm thấy rất vinh dự nữa là …
Rivke lắc lắc đầu như thể không lý giải nổi hành động cuồng tín của mẹ cô.
- Rồi hai người kết hôn. Bà ta luôn bên cạnh ông ấy cho tới khi Đệ Tam Quốc xã bị sụp đổ. Rồi họ cùng nhau tẩu thoát đến Paraguay. Dĩ nhiên, em chẳng rõ điều gì cho tới khi em có thể nói được bốn thứ tiếng: Phần Lan, Tây Ban Nha, Anh và Đức. Gia đình em sống ở một khu đất trong rừng. Nơi ấy hoàn toàn thoải mái nhưng bố em cứ luôn nhớ về quá khứ.
Từng chút, rồi từng chút một, hình ảnh một lão già chuyên quyền, độc đoán, nghiện rượu, hung dữ, tàn bạo hiện trước mắt của anh chàng.
- Lúc em lên mười, mẹ em cùng em bỏ trốn khỏi nơi ấy. Giả dạng thành những thổ dân da đỏ, hai mẹ con em bơi xuồng vượt qua cánh rừng đến Asunción. Khi đó, mẹ em rất đau buồn. Không biết bằng cách nào, mẹ em cũng xoay xở được hộ chiếu Thụy Điển. Mua vé máy bay, hai mẹ con em tới ở Stockholm sáu tháng. Rồi mỗi ngày, mẹ em cứ đến đại sứ quán Phần Lan cố xin cho được hộ chiếu Phần Lan. Cuối cùng hai mẹ con em cũng đến Helsinki. Sống bằng tiền bồi hoàn gia sản ở Lappland, mẹ em làm thủ tục ly dị.
Còn em bắt đầu tới trường học. Ở đấy em quen được Paula. Chẳng bao lâu sau, chúng em trở thành bạn thân. Chỉ có thế.
Khẽ cau mày, anh chàng nhắc lại:
- Chỉ có thế?
- Phần còn lại cũng chẳng có gì. Ấy, vào năm mười bốn tuổi, em mới rõ mọi chuyện về bố em. Thật đáng ghê tởm. Bán rẻ tổ quốc rồi biến thành tay sai cho Phát xít Đức. Vâng, nỗi ám ảnh ấy cứ xâm chiếm tâm hồn em. Năm mười lăm tuổi, em biết nên làm điều gì.
Có thể câu chuyện của cô ả có đôi chút sự thật. Nhưng chi tiết lại không nhiều, có phần mơ hồ. Cái nghề tình báo chuyên nghiệp khiến cô ả biết lựa lời mà nói.
- Rồi cô định trả thù?
- Đại loại là như thế. Nhưng không thể nói như vậy. Thật ra, bố em chẳng có dính dáng gì với quyết định cuối cùng của Himmler về vần đề người Do Thái, dù ông ta bị liệt vào sáu tội diệt chủng. Em muốn tìm hiểu dân tộc từng mất sáu triệu người trong phòng hơi độc và trại tập trung. Mọi người cứ bảo em quá khích. Không hề, em muốn tìm ra sự thật.
- Rồi cô trở thành dân Do Thái.
- Vừa tròn hai mươi, em có mặt ở Israel. Hai năm sau đó, mẹ em qua đời. Hôm rời khỏi Helsinki cũng là lần cuối cùng hai mẹ con gặp nhau. Trong vòng sáu tháng, em bắt đầu chuyển hướng. Giờ đây em đúng là một người Do Thái rặt từ tư tưởng cho tới phong cách. Khi em muốn tham gia vào quân đội, người ta cứ lần lữa từ chối. Nhưng cuối cùng, họ đành chấp nhận.
Nở nụ cười đầy vẻ tự hào, Rivke nói tiếp:
- Đích thân Zamir phỏng vấn em. Em không ngờ đấy. Em lại được tiếp xúc với đại tá Zwicka Zamir, Cục trưởng Cục tình báo Mossad. Rồi ông ta sắp xếp cho em tham gia vào đợt tập huấn đặc biệt vì quốc gia Israel. Em có một cái tên mới…
- Còn cái vụ trả thù, Rivke?
Đôi mắt cô ta tròn xoe, gương mặt nhăn nhó:
- Vụ trả thù nào? Anh không tin em?
Anh chàng đang đối mặt với câu hỏi hóc búa. Rivke trung thực? Còn nếu không, cô ta quả là một kịch sĩ tuyệt vời nhất từ trước tới giờ 007 từng gặp.
Lại thêm một vấn đề nan giải. Còn mối quan hệ của anh chàng và Paula thì sao? Từ trước tới giờ, James chưa từng nghi ngờ Paula điều gì. Vâng, một cô nàng siêng năng làm việc, thông minh, lại hấp dẫn. Còn bây giờ, nếu những lời của Rivke là thật, hoá ra Paula lại là kẻ nói dối. Không chừng cũng dám đồng loã với bọn sát thủ chơi dao?
Nhưng làm sao lý giải tất cả hành động của Paula? Hết sức quan tâm rồi chở anh chàng tới phi trường. Rõ ràng có bọn nào đó theo dõi anh chàng dọc theo con đường tới Salla. Chúng canh me từ lúc mình rời khỏi Helsinki. Thế còn Paula?
Khó nghĩ, James hỏi ngay cô ả mối quan hệ với Paula.
- Có điều làm sao tin cô được, Rivke. Tôi biết Paula đã lâu. Cô ấy đã từng nói chuyện của cô – Anni Tudeer. Lời lẽ của Paula rất rành mạch. Cô ấy tin cô, cùng làm việc chung với cô ở Helsinki.
Khẽ lắc đầu, giọng của Rivke nhỏ nhẹ:
- Trừ khi có ai đó muốn mượn cái tên của em …
- Cô không làm việc chung với Paula sao? Nghề quảng cáo ấy?
- Anh nói giỡn à? Em đã nói là không mà. Em nào có giấu giếm anh chuyện gì, kể cả cuộc đời ba chìm, bảy nổi của em. Em biết Paula ở trường.
- Paula biết rõ thân phận của cô? Bố cô?
Nhẹ nhàng đáp lại:
- Vâng. Anh có thể kiểm chứng mà James. Phôn tới văn phòng của cô ấy là biết ngay, đúng không? Hỏi thử có ai tên Anni Tudeer làm việc ở đấy. Nếu có, vậy là có hai Anni Tudeer. Còn không, quả là Paula nói dối.
Chồm người sát hơn, giọng cô ả mượt mà:
- Theo em, không hề có hai Anni Tudeer. Em dám cá với anh đấy. Paula nói dối. Chính em cũng muốn biết tại sao.
James gật đầu:
- Ờ, tôi cũng vậy.
- Anh tin em chứ?
- Tôi cũng không rõ. Thời gian quá ngắn làm sao kiểm chứng được. Có điều mối quan hệ giữa tôi và Paula khá tốt nhưng bây giờ … Vâng, xét về khía cạnh trực giác mà nói, tôi tạm tin cô. Rồi chúng ta có thể tìm ra sự thật. Nhưng theo Luân Đôn, cô là Anni Tudeer.
Chà, gần gủi với một thiếu phụ đáng yêu như thế này, ai mà nỡ nghi ngờ kia chứ? Mùi hương từ thân thể của Rivke toả ra làm anh chàng choáng váng.
Mỉm cười, anh chàng đáp lại:
- Rivke Ingber, tôi tin cô, một nhân viên Mossad trung thực. Chỉ có một vấn đề tôi chưa rõ: báo thù.
Chẳng lẽ cô muốn chuộc lại lỗi lầm của bố cô? Muốn bắt lão hay ám sát lão ư? Có thật thế không?
Nhún vai, dáng vẻ của Rivke hơi khiêu khích.
- Chuyện ấy không thành vấn đề. Dù thế nào đi nữa, lão Aarne Tudeer sẽ phải chết.
Chất giọng du dương thay đổi thật nhanh. Chưa đầy một giây, nó trở nên cuồng nộ, căm phẫn. Giờ thì cô ả mỉm cười, giọng khá mềm mại.
- Em xin lỗi, anh James. Lẽ ra em không nên chơi trò cút bắt với anh. Brad tối nay quả là tên càn quấy. Vâng, em không làm gì được. Có thể em chưa phải là một điệp viên chuyên nghiệp. Có phải em quá ngây thơ không? Phải chi hắn được như anh: bảnh trai, hấp dẫn. Ước gì em có thể quyến rũ anh …
- Quyến rũ? Về phe nào?
Dù sao anh chàng vẫn còn chút cảnh giác về cô ả tưng tửng này. Khi thì là Rivke Ingber, nhân viên của Mossad. Lúc lại là Anni Tudeer, con gái của lão tội phạm chiến tranh.
- Không hề có cạm bẫy. Chính xác là như thế.
Xoè ngón tay ra, ả lướt nhanh trên bàn tay rắn rỏi của anh chàng.
- Thật tình mà nói, em cảm thấy không an toàn khi đi chung với Brad và Mosolov. Hai cái tên hắc ám, chẳng chút hấp dẫn. Chúng mình đứng chung một phe, nghe anh.
Kéo tay ra khỏi cô ả, James nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau, đúng không Rivke? Có những chuyện tôi còn đang thắc mắc. Bố cô có dính líu tới bọn NSAA?
Không thêm suy nghĩ, cô ả đáp ngay:
- Hoàn toàn chính xác.
- Cô dám quả quyết?
- Đó là lý do em tham gia vào chiến dịch này. Từ những vụ thảm sát của cái gọi là Binh Đoàn Hành Động Quốc Xã, đám người Mossad phân tích, đánh giá tình hình. Thông qua tư liệu trên máy vi tính, người ta tìm kiếm bọn thủ lĩnh còn sót lại của Đức Quốc xã. Bố em ở hàng đầu danh sách. Anh phải tin em.
Mossad có bằng chứng chống lại ông ta đấy. Chẳng phải là ngẫu nhiên khi số vũ khí rời khỏi nước Nga qua biên giới Phần Lan. Ông ta đang ở đây, anh James à. Với một cái tên mới, một nhân dạng mới. Cũng như có một ả nhân tình mới. Quá sung mãn, hung bạo so với lứa tuổi của ông ấy. Em biết ông ta ở đây.
James cười chế giễu:
- Một con chim đang chiu vào bẫy.
- Bố em là một kẻ hoang tưởng nhưng quá xảo quyệt. Biết tranh thủ mọi thứ. Theo lời của mẹ em, ông ta từng xem mình như là Fuhrer, một Mô-sê của Phát xít Đức. Ông ta tới đây để dẫn những đứa con của mình vào miền đất hứa.
Vâng, những đứa trẻ con to xác nhưng đầu óc trống rỗng. Thế giới sẽ trở nên hỗn loạn khi bọn trẻ ranh với mớ ý thức hệ hoang tưởng. Hãy nhìn vào đất nước của anh đi …
James vênh mặt lên:
- Ở đất nước chúng tôi ấy à, chưa có một thằng khùng nào được phép ứng cử hoặc bầu chọn vào chính quyền. Tuy có bảo thủ thật đấy, nhưng qua bao nhiêu thế kỷ ngai vàng của nữ hoàng vẫn còn vững chắc. Không có thứ ý thức hệ tưng tưng, nửa mùa nào có thể khuynh đảo được, đúng không?
Hơi trề môi, giọng cô ả chẳng kém phần thân thiện.
- Vâng, em xin lỗi.
Đột nhiên ánh mắt ả lạc đi. Hình như ả đang suy nghĩ điều gì.
- Này anh James, em có một tin thật bất ngờ đấy. Em cần anh về phe với em.
Cô ả muốn giở trò gì đây? vẫn cảnh giác, anh chàng hỏi lại:
- Vâng. Nhưng còn Brad và Mosolov thì sao?
- Brad và Mosolov cùng đuổi theo cái trò giành giật vinh quang từ chết chóc. Chắc gì họ ăn rơ với nhau hay âm thầm chơi lén. Tay nào cũng cáo già, đầu đầy sỏi đá. Điều này có quá không? Một nghịch lý? Nhưng đó lại là sự thật. Cứ chú ý một chút, anh thừa sức thấy được nếu quan sát họ.
Nhìn thẳng vào mắt của James, đôi mắt cô ả như thể thôi miên anh chàng. Giọng mượt mà, Rivke cố thuyết phục:
- Vâng, em có một cảm giác … Có thể đó chỉ là chút trực giác. Nhưng hình như là CIA hoặc KGB muốn che giấu điều gì. Làm thế nào để đối phó với bọn NSAA, họ không nói rõ ra.
Anh chàng đáp lại úp úp mở mở:
- Theo tôi có thể là Mosolov. Chính KGB yêu cầu chúng ta vào cuộc. Ngoài số vũ khí bị chôm chỉa, một điều gì đó quan trọng hơn. Có cái gì đó ghê tởm hơn chăng?
Từ từ ả nhích chiếc ghế tới chỗ James đang ngồi:
- Anh cho rằng họ có thể tìm thấy số vũ khí bị mất cắp ư? Một chuyện trông buồn cười thế mà xem chừng rất nghiêm trọng? Làm sao họ có thể chặn vụ chôm chỉa lại?
- Tôi chẳng rõ.
Càng lúc ả càng xích lại gần. Hương thơm của nước hoa quyện cùng mùi thân thể hấp dẫn cứ xộc vào mũi của anh chàng, như mời, như gọi.
Anh chàng nhắc lại:
- Chỉ là một giả thuyết, đúng không? Điều này hoàn toàn trái ngược với tính cách của họ. Trước tới giờ, họ vẫn thường bưng bít. Chẳng hiểu sao họ lại nhờ giúp đỡ. Kéo chúng ta vào cuộc với mục đích gì khác chăng? Nếu như thất bại, đám tình báo Anh, Mỹ, Israel nhận lời chỉ trích. Còn họ ngồi không, hưởng lợi.
Rivke thì thầm:
- Mấy thằng láu cá chó.
Nghe thế, James trố mắt nhìn Rivke. Nghĩ lại cũng đúng, chỉ có những cụm từ ấy mới diễn tả hết được tính cách của bọn này. Đối phó với kẻ thù chung chưa xong, nội bộ lại xào xáo, nghi kỵ lẫn nhau. Mạnh ai nấy thủ lợi cho riêng mình. Thế còn tiến hành điệp vụ cái quái gì được.
Thay vì đáp lại, anh cháng mỉm cười quyến rũ với cô ả. Ôi, cái nụ cười từng hớp hốn biết bao nhiêu cô gái. Chồm người sát hơn, môi của anh chàng chỉ cách miệng cô ả có vài tấc. Ánh mắt trên gương mặt điển trai, đa tình như có hấp lực.
- Chúng ta cùng hợp sức lại, đúng không. Đoàn kết là sống. Chia rẽ là chết.
Đôi môi khao khát của cô ả cứ mấp máy.
-Vâng, anh nói đúng đấy.
Rồi đột nhiên dường như không thể kiềm chế được cơn hưng phấn, Rivke quàng tay qua cổ anh chàng, hôn thật lâu trên gương mặt điển trai.
Quá bất ngờ, James đành thúc thủ. Chẳng lẽ mình từ chối tấm lòng của cô ta. Ấy, đành chịu vậy thôi.
Thời gian thoáng ngừng trôi trong căn phòng chỉ có hai người. Chẳng biết bao lâu sau đó, đôi tay Rivke sờ soạng cởi từng nút áo của anh chàng … Miết dọc ngón tay theo từng nhóm cơ căng phồng trên thân hình nở nang, cường tráng, đôi mắt cô ả như ngây dại…
Chỉ còn tiếng thở hổn hển, gấp rút…
Chừng thấm mệt, cô ả cuộn tròn trên cánh tay cuồn cuộn trên cơ bắp của James. Hệt như đứa trẻ, hơi thở cô ả cứ đều đều, nhỏ nhỏ.
Lúc anh chàng tỉnh giấc đã hơn 8 giờ sáng.
Một ngày mới lại bắt đầu với bao nhiêu trăn trở. Một cuộc chiến gian khổ đang diễn ra thầm lặng trong thế giới tình báo. Những chiến sĩ vô danh luôn chiến đấu vì công lý, tự do. Khoảng cách giữa cái chết và sự sống mỏng manh như sợi chỉ. Ai biết được điều gì sẽ xảy ra?
Khẽ gọi cô nàng, James cảm thấy đắng miệng.
- Này Rivke!
Vươn vai, cô ả đưa tay dụi mắt.
- Ồ, anh yêu.
Gương mặt đỏ bừng thoả mãn nở một nụ cười thật tươi.
- Hoàng tử của lòng em, em chẳng muốn rời xa anh chút nào.
Tiếng cười hầu như tắt hẳn khi anh chàng với tay lấy chiếc điện thoại:
- Đã tới lúc chúng ta cần làm rõ về Paula.
Anh chàng bắt đầu bấm số của Helsinki trong khi cô ả khoác vội lên mình chiếc áo ngủ mỏng tang. Tiếng chuông cứ vang lên nhưng chẳng ai bắt máy.
- Này Rivke, Paula không có ở đó.
Khẽ lắc đầu, cô ả đáp lại:
- Anh nên gọi tới văn phòng của cô ta. Trước đây, em từng biết Paula, nhưng sau này em chẳng rõ. Tại sao cô ta lại đặt chuyện về em kia chứ? Theo anh, cô ta là một người bạn tốt à?
- Ừ, có thể nói như vậy trong một khoảng thời gian khá lâu.
Đứng lên, anh chàng đi về phía tủ áo treo chiếc quần len bên trong. Lấy hai cái mề đay trong túi quần ra, anh chàng ném chúng xuống giường. Thử xem cô ả nói sao về mấy thứ này?
- Này Rivke, em thấy qua mấy vật này chưa?
Đưa tay nhặt chúng, ngắm nghía một lúc rồi cô ả kêu lên:
- Anh tìm thấy chúng ở đâu vậy?
- Trong phòng của Paula. Trên bàn trang điểm.
- Hồi còn bé xíu, em đã từng thấy chúng.
Sờ sờ vào mặt sau của chiếc mề đay chữ thập, giọng cô ả bâng quơ:
- Anh thấy đó, tên của bố em có khắc phía sau lưng. Mề đay của bố em lại ở trong phòng của Paula?
Vẻ mặt cô ả cứ ngơ ngác, hoàn toàn ngạc nhiên.
- Đúng vậy.
Bỏ cái mề đay xuống giường, cô ả bước về phía James rồi vòng tay ôm lấy cổ anh chàng.
- Em không hiểu gì cả. Tại sao Paula dính líu vào mấy vụ này? Tại sao cô ta phải nói dối? Tại sao mề đay của bố em lại ở trong phòng của cô ta? Ông ta quý chúng lắm kia mà.
Mỉm cười, James đáp lại, giọng cứ mượt mà, quyến rũ:
- Đừng lo lắng. Trước sau gì, chúng ta cũng tìm ra sự thật.
Một phút sau, cô ả bước lui ra:
- Mà này, anh có muốn trượt tuyết với em không?
- Anh phải gặp Brad và Mosolov.
- Em ra ngoài đó một chút. Em sẽ trở lại lúc dùng điểm tâm. Có thể trễ đôi chút đấy.
- Hãy thận trọng!
Khẽ gật đầu, cô nàng hơi bẽn lẽn:
- Vâng, anh yêu.
- Mong mọi việc xuôi chèo, mát mái.
Kéo cô nàng lại gần, James hôn nhẹ lên mái tóc. Khi cô ả bước ra, anh chàng trở lại giường, nhặt lấy hai chiếc mề đay. Mùi hương của cô ta vẫn còn ở quanh đây. Rất gần gũi, thân thiết.