Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Người Lớn >> Ta Là Đại Pháp Sư

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 96018 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Ta Là Đại Pháp Sư
Phi Lộ

Quyển 4 - c19
Quyển 4 Chương 17: Trục thần

Mười hai bóng ảnh vũ dực nhàn nhạt từ sau lưng Băng Thanh Ảnh chấp chới vũ lộng, chỉ nghe nàng yêu kiều vịnh xướng: “Cuồng bạo huyết chi thần, ta lấy danh nghĩa của Lộ Tây Pháp ra lệnh cho ngươi, đem dòng máu cuồng nhiệt trong cơ thể các chiến sĩ sôi trào lên, trở thành -- ‘Nhiệt Huyết Cuồng Chiến’!”

Cùng với tiếng kêu khẽ ấy, xung quanh thân thể mềm mại của nàng, quang mang hai màu lam hắc lóe lên hòa vào nhau rồi đột nhiên hóa thành một mảng đỏ rực, huyết quang sau đó không ngừng lan rộng khuếch tán khắp cả bốn phương.

Chẳng mấy chốc, hồng sắc quang mang đã phủ ngập toàn bộ chiến trường, thần ma chiến sĩ ở hai phía đều tắm mình trong màn huyết quang ấy. Ma tộc chiến sĩ chỉ cảm thấy huyết dịch khắp cơ thể lưu chuyển càng lúc càng nhanh, toàn thân trên dưới hừng hực hơi nóng, trong lúc xuất thủ cả tốc độ và lực lượng đều nhất thời tăng vọt. Nhưng Thần tộc chiến sĩ ngược lại chỉ cảm thấy một cổ hắc ám khí tức đang không ngừng ăn mòn cơ thể mình, quang minh lực lượng của bản thân lập tức bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Băng Thanh Ảnh lúc này sử dụng chiêu “Nhiệt Huyết Cuồng Chiến” của hắc ám ma pháp hệ có ý muốn lợi dụng sự đồng nhất về tính chất để tương hỗ, hấp dẫn và tác động lên sự tuần hoàn huyết dịch trong cơ thể của Ma tộc chiến sĩ, từ đó có thể khiến cho nội lực của họ tăng lên gấp nhiều lần, đồng thời còn có thể áp chế sự phát huy của quang minh lực lượng. Nhưng Ma tộc chiến sĩ tiếp nhận ma pháp “Nhiệt huyết cuồng chiến” này một khi hiệu lực qua đi sẽ có một đoạn thời gian vô lực uể oải, điểm này xem ra có phần kém hơn so với “Thần thánh chi quang”.

Huyết dịch tuần hoàn ở tốc độ cao khiến cho Ma Tộc chiến sĩ trở nên cuồng loạn hơn, bọn họ về số lượng vốn đã chiếm ưu thế tuyệt đối, Thần tộc chiến sĩ bất quá chỉ nhờ vào tố chất ưu việt và sự gia trì của “Thần thánh chi quang” do Thước Già Lặc tạo ra mới tạm thời ngăn chặn được đợt tấn công của họ. Lúc này, những chiến sĩ Ma tộc đang lúc cuồng loạn đều phát ra một cổ sát khí, nhất thời nổi dậy toàn lực công kích, quân đội Thần tộc lập tức rơi vào thế yếu.

Gia Bách Liệt thấy vậy, trong lòng khẩn trương vô cùng. Hắn đột nhiên hú dài một tiếng thoát ly khỏi chiến trường, vung kiếm trực tiếp đánh về phía Băng Thanh Ảnh. Hắn trong lúc thân ở giữa không trung đã không còn nhìn thấy hình dáng đâu nữa, chỉ thấy một tia sáng như lụa trắng chớp lóe bay vụt qua.

Một đám Hắc ám kỵ binh và đọa lạc thiên sứ muốn lao đến cản hắn lại, nhưng còn chưa tới nơi đã bị lốc xoáy không khí của tia sáng ấy xoắn cho nát bấy, ngay cả việc khiến động tác của hắn chậm đi một chút cũng không làm được.

Ngọc thủ của Băng Thanh Ảnh phóng nhanh ra một loạt sự kết hợp thủ ấn vô cùng phức tạp và huyền diệu, quang ảnh vũ dực sau lưng nàng tựa như có sinh mệnh, lập tức vũ lộng không ngừng. Một thủy cầu đường kính khoảng một thước với hai màu lam hắc hòa vào nhau trong nháy mắt đã xuất hiện, lưu chuyển trước người nàng. Nàng nhẹ giọng ngâm nga: “Trầm tĩnh chi thủy, Tịch diệt chi ám, hãy lắng nghe mệnh lệnh của ta mà dung hợp làm một đi. Phục hợp ma pháp - - ‘Ám Quang Bích Thủy Liệt Bạo Tiễn’!”

Lam hắc thủy cầu hóa thành một bó tiễn hình tia chớp theo sự chỉ dẫn từ ngọc thủ nàng, trực tiếp nhắm thẳng đến Gia Bách Liệt lúc này nhờ luồng sáng đã hợp nhất hóa thành một thân kiếm.

Từ khi cùng Lộ Tây Pháp hiệp định xong khế ước bằng hữu, nguồn lực lượng hắc ám vô cùng to lớn phía sau Băng Thanh Ảnh kết hợp cùng năng lượng thủy hệ ma pháp của bản thân tạo ra một chuỗi ma pháp hỗn hợp. Khác với Ngô Lai, vì kiến thức lý thuyết ma pháp của hắn quá sức nghèo nàn nên một khi đã xuất ra đại hình ma pháp cường đại thì hầu như không có khả năng thu hồi (như “Hỏa Lôi Thần – Diệt Tuyệt Trảm”, “Quang Mang Đại Địa Chi Kiếm” .v.v..), ma pháp hỗn hợp do nàng tạo nên cũng từa tựa như đại hình ma pháp “Hắc Ám Bạo Phong Tuyết” vậy, rất có tác dụng với loại đơn đấu tiểu hình ma pháp thế này, có thể nói chính là trong cái muôn màu muôn vẻ đã tạo thành một thể duy nhất.

Nàng lúc này sử dụng “Ám quang bích thủy liệt bạo tiễn” chính muốn lợi dụng hắc ám lực lượng cộng thêm thủy nguyên tố đã được cải tạo trở thành một loại chất lỏng gây nổ có uy lực đáng sợ, sau đó lại niệm lực đông cứng chúng lại thành tiễn rồi bắn ra, một khi trúng mục tiêu sẽ sinh ra một vụ nổ kinh thiên động địa, có lực phá hoại cực lớn.

“Ầm!”

Chất lỏng gây nổ “Ám quang bích thủy liệt bạo tiễn” cùng hóa mang đang bay đến của Gia Bách Liệt va vào nhau cùng một chỗ lập tức phát nổ, nhất thời trong không trung hình thành nên một cụm khí lưu hủy diệt.

Băng Thanh Ảnh vừa ra tay rốt cuộc cũng không ngừng lại được, từng mũi từng mũi “Ám quang bích thủy liệt bạo tiễn” theo ngọc thủ của nàng huy vũ không ngừng xạ ra, mục tiêu vẫn như trước chính là Gia Bách Liệt -- nàng vốn không hề tự đại, cho rằng mình một kích có thể chặn đứng được sự tiến công của gã “Sí Thiên Sứ” này.

“Ám quang bích thủy liệt bạo tiễn” không ngừng nổ mạnh khiến cho Gia Bách Liệt mặt mũi nhem nhuốc khổ sở không thôi, hắn tuy kịp thời phát ra “Thánh linh quang trận” tiến hành phòng ngự nhưng trên người vẫn tóe ra rất nhiều vết thương, y giáp bể nát, máu tuôn dầm dề, chẳng còn nhận ra cái vẻ tiêu sái anh tuấn của “Cáo Tử thiên sứ” như mọi khi nữa.

Sau một loạt những đòn công kích ma pháp dồn dập, Băng Thanh Ảnh dùng “Băng tuyết phong la ngục” thực hiện một kích cuối cùng, đem hàn băng với nhiệt độ siêu thấp cứng như sắt thép khiến cho Gia Bách Liệt cùng với kết giới đông cứng lại, hơn nữa Băng Thanh Ảnh lại không ngừng phát ra ma lực hủy diệt cho đến khi khối đại băng biến thành một tòa băng sơn có thể tích ước chừng hơn trăm thước mới ngừng lại, băng sơn thẳng hướng mặt đất mà rơi xuống.

Song Băng Thanh Ảnh vẫn còn đánh giá quá thấp Gia Bách Liệt. Trên đời này ngoại trừ “Không gian phong tỏa” của Ngô Lai, ngoài ra không có bất cứ ma pháp nào có thể vây khốn “Sí thiên sứ” cho được (dù vậy “Không gian phong tỏa” cũng chỉ có thế khốn trụ được một gã “Sí thiên sứ” mà thôi). Tòa băng sơn vừa hạ đến lưng chừng không đột nhiên rạn nứt, bạch mang chợt lóe, Gia Bách Liệt vừa xuyên qua vụn băng một cách kỳ khoái vô luân đã lại bắn về phía Băng Thanh Ảnh.

Khối băng bị nghiền nát vẩy xuống khắp mọi nơi khiến cho không ít người bị thương đồng thời cũng gây trở ngại cho tầm mắt của Băng Thanh Ảnh, hơn nữa nàng cũng không ngờ rằng Gia Bách Liệt lại có thể dễ dàng phá được “Băng tuyết phong la ngục” được đông đặc với nhiệt độ siêu thấp như thế, đến khi nàng ý thức được nguy hiểm cũng là lúc Gia Bách Liệt đã tập kích đến trước người nàng rồi.

Tình thế nguy cấp không cho phép nàng sử dụng ma pháp cao cấp phòng ngự, thân là ma pháp sư nên nàng cũng chẳng có tốc độ cao để né tránh, bất đắc dĩ nàng chẳng còn cách nào khác đành phải niệm lực phát ra sơ cấp phòng ngự ma pháp “Băng thuẫn”, lớp băng cứng rắn nhất thời như một chiếc khiên bình thường bảo hộ phía trước người nàng.

Gia Bách Liệt một kiếm chém lên lớp băng, lớp băng lập tức vụn vỡ. Hắn tức khắc đánh ra một quyền bằng tay trái, quyền kình rít lên chấn động, uy mãnh vô song.

Đúng lúc này, một tiếng huýt sắc nhọn chợt nhiên từ sau lưng hắn phá không vang lên, Gia Bách Liệt lập tức phán đoán ra một cổ kình khí có vẻ như một thứ lợi khí sắc nhọn đang hướng về phía lưng hắn mà đâm tới. Bị rơi vào thế bất lợi, hắn chẳng còn cách nào khác hơn đành buông tha việc truy sát Băng Thanh Ảnh, tay trái phất về phía sau xuất ra một luồng kiếm quang, một kiếm chém thẳng lên trên món lợi khí ấy.

Lợi khí đâm tới chính là một thanh kỵ sĩ trường thương lóng lánh kim mang, Gia Bách Liệt xoay người lại, một kiếm chém ngay vào chỗ cách mũi thương khoảng ba phân, chủ nhân của trường thường lập tức bị một luồng cự lực trên thân kiếm truyền đến, phát ra một tiếng kêu khẽ, trường thương cũng bị đánh bật trở lại.

Gia Bách Liệt quay đầu nhìn lại kẻ vừa đánh lén sau lưng mình, trên mặt bỗng hiện lên một tia kinh sắc, thất thanh hô: “Chiến thần vũ trang?”

Người vừa đánh lén toàn thân được che kín trong một bộ kỵ sĩ khải giáp màu vàng óng nhìn không ra dung mạo và giới tính, y lúc này đang đứng trên lưng một con phi long hung mãnh giơ thương thủ thế, tả hữu hai bên người y còn có hai con tiểu kim long dài hai thước không ngừng uốn lượn bay quanh.

Nàng chính là “kỵ sĩ chi hoa” Ca Ny Tuyết Lan Đặc - - chủ nhân của bộ “Chiến thần vũ trang” trước mắt.

Băng Thanh Ảnh vừa thoát nạn, nhanh chóng vỗ cánh bay đến bên cạnh Ca Ny, trước tiên mở ra phục hợp ma pháp kết giới “Thủy dữ ám đích phòng hộ” bao phủ lấy cả người lẫn rồng vào một nơi không thể phá vỡ, đồng thời vội vã hỏi: “Ny, không việc gì chứ?”

Ngọc dung kiều mỹ của Ca Ny ẩn trong khôi đầu rắn chắc hiện lên vẻ thống khổ vẫn chưa tan, khẽ than thở: “Thật lợi hại, “Sí thiên sứ” quả thật lợi hại, một kiếm mà hoắn xoay lại vừa rồi e rằng vẫn chưa dùng hết lực đạo nhưng muội thiếu chút nữa đã bị chấn bay khỏi lưng phi long, đến bây giờ cánh tay muội vẫn còn chưa thể nhấc nổi trường thương đây này.”

Băng Thanh Ảnh nói: “Vây muội hãy mau chóng rời khỏi đây, tất cả hãy giao hết cho ta.”

Nàng vận khởi toàn bộ ma lực, chuẩn bị xuất ra cường lực ma pháp quyết cùng Gia Bách Liệt phân thắng bại một trận, ý nghĩ của Gia Bách Liệt cũng giống như nàng, hắn đang toàn lực ngưng tụ quang minh lực lượng chuẩn bị xuất ra một kích tất sát.

Ca Ny hiểu được lực lượng của bản thân so với bọn họ còn cách nhau quá xa, lưu lại chỉ là gánh nặng cho Băng Thanh Ảnh, nàng vội vàng thúc giục tọa hạ phi long dùng hết tốc độ rời đi, quang chi thánh long Ny Ny theo sát bên cạnh nàng, cùng nàng tiến lùi không phút rời xa.

Băng Thanh Ảnh và Gia Bách Liệt ngưng tụ ma pháp lực lượng càng lúc càng mạnh. Mắt thấy bọn họ sắp phát ra một kích kinh thiên động địa, Thần tộc quân đội nơi hậu phương đột nhiên trở nên rối loạn, vô số Ma tộc chiến sĩ trong “Hắc ám long kỵ binh” dưới sự chỉ đạo của “Tam ma tướng” đang hăm hở vòng ra phía sau của quân đội Thần tộc tiến hành cuộc tập kích bất ngờ.

Thần tộc chiến sĩ đang toàn lực chống cự với sự điên cuồng tiến công của hắc ám kỵ binh cùng chiến sĩ tinh nhuệ trong đệ nhất tập đoàn quân, hậu phương lại đột nhiên bị tập kích nhất thời khiến cho bọn họ trận cước đại loạn, tình thế cân bằng vất vả duy trì được lập tức bị phá vỡ.

Gia Bách Liệt thấy tình hình bên dưới như thế, trong lòng kinh hãi, hắn cũng chẳng thèm quan tâm tranh chấp với Băng Thanh Ảnh nữa, hét lớn một tiếng, quang minh lực lượng ngưng tụ quanh thân chói sáng đến mức khó tin, cường mang mạnh mẽ đột ngột lóe ra, thân hình hắn theo đó cũng chớp lên bắn vào giữa chiến trường đang lúc cuồng loạn ấy.

Cường mang mạnh mẽ thình lình lao đến khiến cho Băng Thanh Ảnh theo bản năng nhắm chặt đôi mỹ mục lại, đến khi thị lực khôi phục lại thì đã chẳng còn thấy bóng dáng của Gia Bách Liệt đâu nữa, điều này khiến nàng không khỏi tức giận không thôi.

Lúc này trận chiến giữa Thước Già Lặc và Vũ Y cũng đã phân ra thắng bại, Thước Già Lặc tuy được đặc cấp cho thần binh “Vương giả chi kiếm” trên tay nhưng lực lượng của nàng chung quy so với Vũ Y vẫn còn kém hơn một bậc, dưới sự tấn công liên tiếp của Vũ Y, nàng không khỏi đầu bù tóc rối chống cự vô cùng chật vật, may mà Vũ Y thủy chung vẫn chưa chính thức hạ sát thủ với nàng.

Ma tộc quân đội dùng ưu thế tuyệt đối của mình, binh lực khẩn mật vây công, Thần tộc quân đội bên trong rốt cuộc cũng đã hoàn toàn tiêu tán, tổn thương về binh lính đạt đến quá nửa, tứ đại “Sí thiên sứ” mắt thấy thế cục chẳng thể vãn hồi được nữa, bọn họ lập tức ra lệnh lui binh thật nhanh. Nhận được mệnh lệnh, bọn thiên sứ chiến sĩ bắt đầu tiến hành phương thức rút lui, vừa đánh vừa lùi, trong tình huống bất lợi như vậy bọn họ vẫn có thể họp lại thành một nhóm lâm thời tự mình bố trận để thích hợp với điều kiện, tuyệt đại đa số các chiến sĩ bị thương đều được đồng bạn mang đi, chất lượng hoàn hảo của quân đội quả thật không còn gì để diễn tả.

Vũ Y, Băng Thanh Ảnh, Ca Ny chúng nữ lần lượt hội hợp trên một tòa núi cao bên ngoài quân doanh của quân đội thần tộc viễn chinh. Nhìn thần tộc quân đội đang nhanh chóng thối lui, Ô Lan Na Toa cảm thán nói: “Tố chất của Thần tộc quân đội thật sự quá tốt, trong tình cảnh bất lợi như vậy mà bọn họ vẫn có thể tỉnh táo giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất, về điểm này e là quân đội Ma tộc không làm được rồi?”

Vũ Y lắc đầu đáp: “Ngoại trừ đệ nhất tập đoàn ra thì số bộ đội còn lại đích xác không làm được điều này, lần này nếu không nhờ chúng ta dùng ưu thế tuyệt đối của binh lực đại quân ‘lấy thịt đè người’ thì muốn cho bọn chúng lui quân ắt phải gặp muôn vàn khó khăn rồi”

Doanh địa của quân thần tộc viễn chinh đã hoàn toàn bị hủy, đại quân ma tộc dưới sự thống lĩnh của “Tam ma tướng” triển khai việc truy sát kịch liệt. Chịu sự ảnh hưởng của “Nhiệt huyết cuồng chiến” do Băng Thanh Ảnh tạo ra, sĩ khí của ma tộc chiến sĩ trở nên cuồng loạn, không ngừng bám sát theo đám thiên sứ chiến sĩ đang rút lui. Trong lúc song phương nổ ra những loại ma pháp quang mang trông rất đẹp mắt, vô số tánh mạng cũng đã biến mất theo sự mỹ lệ của các quang mang này.

Ca Ny nói: “trải qua chuyện này, nguyên khí của Thần tộc quân đội nhất định đã bị tổn thương nghiêm trọng, trước khi viện quân của bọn họ đến, chúng ta nhất định phải sớm tấn công hủy diệt bọn chúng, sớm ngày đem bọn chúng tống khứ trở lại Thiên giới.”

Vũ Y tám cánh đồng loạt giương lên, nói: “Đây chính là nhiệm vụ mà chủ nhân đã giao cho chúng ta, chúng ta càng thành công, Thiên giới sẽ càng hỗn loạn, chủ nhân lại càng an toàn. Chúng tỷ muội, bọn ta hãy tiếp tục chiến đấu nào!”

Chúng nữ đồng loạt yêu kiều quát lên một tiếng, mỗi người lại tự chuyển thân thâm nhập vào bên trong chiến trường.

Chương 18 : Phiêu Miểu thành

Gỡ đôi cánh trắng như tuyết của tiểu Bạch Miêu mũm mĩm đang rột rạt trên đỉnh đầu ta xuống, ta khe khẽ thở dài. Đến Thiên giới cũng đã ba ngày nhưng ta căn bản vẫn chưa có cơ hội tiếp cận được Chư Thần Chi Vương. Đừng nói chi đến việc tiếp cận, trên thực tế ta ngay cả cơ hội gặp mặt y còn không có.

Ta ngoài mặt mang thân phận một gã tùy tùng cho Lâm Toa công chúa, cùng trở lại Thiên giới với những thiên sứ chiến sĩ khác. Dưới sự trợ giúp của Lâm Toa công chúa, ta và bọn Lạp Cáp Nhĩ Đặc đã ẩn tàng khí tức ban đầu của bản thân, hóa trang thành thiên sứ (đây chính là tác dụng của “Kính tượng thuật”, “Kính tượng thuật” mà do ta đích thân thi triển sợ rằng ngay cả “Sí thiên sứ” cũng nhìn không ra), dễ dàng hòa lẫn lên thiên giới.

Thiên giới là một thế giới hoàn toàn khác so với Ma giới, nơi nơi đều ngập tràn bạch mang nhu hòa ấm áp, non xanh nước biếc, đâu đâu cũng có thể thấy được, ngay cả những con thánh thú đang tha thẩn khắp nơi cũng đều là các chủng loại hoặc xinh đẹp khả ái hoặc hùng tráng uy vũ, so với lũ ma thú hung dữ đáng sợ nơi Ma giới căn bản là không cùng một đẳng cấp.

Lâm Toa cư ngụ trong một địa phương tên gọi “Phiêu Miểu Thành” được bao quanh bởi những ngọn núi xanh khiến cho cảnh sắc bên trong sơn cốc vô cùng ưu mỹ, cả tòa thành đều được bạch ngọc khiết bạch như tuyết kiến tạo nên, từ xa nhìn vào phảng phất tựa như những đám mây mỹ lệ cấu thành, trông như những ảnh tượng mờ ảo không thật, “Phiêu Miểu Thành” cũng từ đó mà có tên.

Thiên sứ thủ trú bên trong thành tự nhiên đều là những kẻ tinh anh, tuấn nam mỹ nữ vô cùng ưa nhìn, so với tôn dung nhuận sắc của ta sau khi trãi qua “Kính tượng thuật” thì thật rất bình phàm.

Lâm Toa nuôi dưỡng rất nhiều tiểu động vật làm thú cưng khiến cho người khác phải cười khổ không thôi. Nàng sủng ái nhất chính là một con mèo béo ú với đôi cánh dài tên gọi Lưu Quang mà chẳng hiểu sao vừa nhìn thấy ta đã lập tức leo tót lên đỉnh đầu ta chẳng chịu xuống, khiến cho bọn Lạp Cáp Nhĩ Đặc và La Duy trông thấy đều không khỏi âm thầm cười lén.

Chư Thần Chi Vương ngụ tại “Ngự Thần Điện” so với “Phiêu Miểu Thành” có khoảng cách khá xa, theo lời của những thiên sứ bên trong thành kể lại, y rất hiếm khi có mặt tại “Phiêu Miểu Thành”, khi có sự tình gì cũng đều triệu gọi Lâm Toa đến “Ngự Thần Điện”, cho nên có vẻ như cứ ở đây mà “ôm cây đợi thỏ” thì thật không có khả năng rồi.

Lại một lần nữa kéo con mèo ú Lưu Quang xuống khỏi đầu mình rồi quăng đi xa tắp lự, ta bất đắc dĩ đành thở dài, rời khỏi gian phòng nhỏ của chính mình.

Ta hiện tại chính là hộ vệ riêng của Lâm Toa công chúa. Điều này làm đám thiên sứ bên trong “Phiêu Miểu Thành” không sao lý giải được: tại sao công chúa lại tuyển chọn một kẻ thấp hèn mà cả về năng lực lẫn diện mạo đều không xuất chúng như thế làm hộ vệ kia chứ? (ta che dấu đại đa số lực lượng khí tức của bản thân, bất quá chỉ hiển lộ trước mặt đám thiên sứ ấy dưới dạng một tên thiên sứ có trình độ lực lượng sơ cấp mà thôi.) Có điều Hạ Nông, Lạp Cáp Nhĩ Đặc, La Duy ba người rất nhanh đã bị đám thiên sứ nhận ra (Á Dạ vẫn giữ hình thái của thanh kiếm bên cạnh ta), nhất là La Duy, vị ma giới đệ nhất mỹ nam tử này, mặc dù hắn đối với dung mạo của chính mình đã có những thay đổi nhất định nhưng vẫn tạo được sức hút lên các nữ thiên sứ với số lượng cực lớn lên đến cả đoàn, khiến cho hắn cả ngày bị đám thiên sứ mỹ nữ ấy bao vây, phiền phức không kể xiết nhưng lại không thể phát tác ra, thật đúng là khổ não vô cùng.

“Ngô Khứ, ngươi còn đứng đờ người ra đấy làm gì? Công chúa điện hạ cho gọi ngươi kìa, còn không mau đi!”

Một thanh âm mềm mại dễ nghe vang lên bên tai ta, chỉ thấy một tiểu mỹ nữ cực kỳ khả ái động lòng người, hai tay chống hông, cái miệng nhỏ nhắn chu ra đang không ngừng hối thúc ta.

Nàng tên gọi Trình Trình, là tỳ nữ thân tín được Lâm Toa cực kỳ tín nhiệm, nhưng nàng chỉ mới là một trung cấp thiên sứ lực lượng cũng không mạnh lắm, vì vậy Lâm Toa không để cho nàng đến Ma giới chiến đấu.

Đây quả là một tiểu ny tử vô cùng hoạt bát nhưng cũng không kém phần điêu ngoa, lần đầu tiên nhìn thấy La Duy đã lập tức trở thành người theo đuổi hắn tích cực nhất, hai người lại cùng trợ tá bên cạnh Lâm Toa cho nên nàng lại càng dễ bám sát theo hắn để tấn công, khiến cho La Duy tình hình đã xấu càng thêm tồi tệ, đến nỗi mỗi khi nhác thấy bóng dáng của nàng, hắn liền lập tức chuồn đi mất.

Ngô Khứ chính là tên giả mà ta đang dùng (Lai hay Khứ, cũng chẳng có thay đổi gì quá lớn), nhìn khắp cũng chẳng có ai hoài nghi ta và “Ma thần vương” Ngô Lai có quan hệ.

Ta mỉm cười nói: “Trình Trình tiểu thư, trước tiên có thể tiết lộ chút ít cho ta biết công chúa điện hạ gọi ta có chuyện gì quan trọng hay không?”

Trình Trình trợn mắt với ta một cái, nói: “Công chúa có chuyện gì ta làm sao biết được? Ngươi mau đi đi, đừng để công chúa điện hạ phải chờ ngươi đấy.”

Vì vậy, chúng ta mau chóng giương cánh bay về phía tẩm cung của Lâm Toa (ta chỉ mở ra một đôi thần ma vũ dực, trong đó cánh chim màu đen đã bị ta dùng ma pháp biến thành màu trắng, không ai có thể nhìn ra được), dọc đường những thiên sứ lướt qua chúng ta đều tỏ vẻ thân mật chào hỏi.

Tẩm cung của Lâm Toa nằm ngay trung tâm của “Phiêu Miểu Thành”, là tòa kiến trúc cao nhất trong thành, phong cách vô cùng tráng lệ, tao nhã, nói chung là cực kỳ xinh đẹp.

Tẩm cung là một tòa kiến trúc hình tháp, lối vào đặt tại chóp đỉnh, điểm này quả thật rất độc đáo.

Ta và Trình Trình từ trên đỉnh cung hạ xuống, lũ vệ sĩ hộ vệ vốn quen biết với Trình Trình nên không hề ngăn cản, thẩm tra chúng ta.

Ta cũng không phải lần đầu tiên đến tẩm cung này, không cần Trình Trình dẫn đường, trực tiếp đi thẳng đến phòng khách bên trong, ta có thể cảm giác được Lâm Toa đang ở tại đây.

Khi ta bước vào căn phòng khách tinh xảo và khéo léo ấy, chỉ thấy Lâm Toa cùng Hạ Nông các nàng đang ngồi trong sảnh để đợi ta. Lạp Cáp Nhĩ Đặc và La Duy thân phận vốn là vệ sĩ tẩm cung, lại là nam nhân, tự nhiên không thể ở đây được.

Hạ Nông cũng cải biến thuộc tính lực lượng của bản thân, do ta dùng quang minh lực lượng hình thành nên một tầng ngụy trang bao quanh lực lượng của nàng ở bên ngoài. Để giúp cho áo trời càng không có vết vá, nàng không thể không áp chế năng lượng của chính mình, hiển lộ ra trước mặt ngoại nhân chỉ dừng lại ở trình độ sơ cấp thiên sứ, cùng với ta cũng không sai biệt lắm.

Bởi có Trình Trình kế bên nên ta cũng không thể quá phóng túng, bèn gấp gấp hướng về Lâm Toa cung kính hành lễ, nói: “Thuộc hạ Ngô Khứ tham kiến công chúa điện hạ, chẳng hay điện hạ triệu thuộc hạ đến đây có việc gì khẩn cấp?”

Lâm Toa phất tay ý bảo ta trước tiên đứng dậy, nàng hướng về Trình Trình ra lệnh: “Ngươi trước tiên hãy lui xuống, nếu có chuyện gì ta sẽ gọi ngươi.”

Trình Trình trong lòng ngập đầy những dấu hỏi, nàng chính là thị nữ thân cận nhất của công chúa, bất luận xảy ra sự tình gì, công chúa cũng chưa bao giờ có thái độ như hiện tại, bảo nàng mau chóng đi ra ngoài, nhưng nếu công chúa thật sự muốn mình rời đi thì mình cũng chỉ có thể rời đi mà thôi.

Nàng lòng tràn ngập những khúc mắc, môi hồng phụng phịu, hướng về Lâm Toa hành lễ rồi lui ra khỏi phòng khách, mặc kệ tất cả, hiện tại đã có thời gian vậy thì đi tìm La Duy đại ca chẳng phải tốt hơn sao, nói không chừng hôm nay còn có thể… hì hì, xấu hổ quá đi mất.

Đợi cho thiến ảnh của Trình Trình khuất đi khỏi tầm mắt, ta ngẩng đầu lên nói: “Lâm Toa, có chuyện gì hiện tại có thể nói được rồi đấy?”

Lâm Toa nói: “Vừa rồi để cho chủ nhân phải hành lễ với nô tỳ thật sự đắc tội, mong chủ nhân người đừng trách. Vừa rồi, theo như tin tức mà phụ vương vừa truyền đến từ “Ngự Thần Điện”, quân viễn chinh tại Ma giới bị Ma tộc quân đội đồng loạt tiến công, chiến cuộc thập phần bất diệu, trước mắt quân viễn chinh đã lui về ven biên giới của Ma giới, tổn thất trầm trọng, viện quân tuy đã tới nơi nhưng vẫn không có cách nào cứu vãn đại cục, sợ rằng không bao lâu nữa ngọn lửa chiến tranh sẽ lan tới Thiên giới này mất, cho nên phụ vương đã khẩn cấp triệu ta đến ‘”Ngự Thần Điện”.”

Hành động của Ma tộc bộ đội đều nằm trong dự liệu của ta, chỉ là không ngờ rằng động thái của Vũ Y lại nhanh đến vậy, ta mới tới Thiên giới được ba ngày mà bọn họ đã thu hoạch được thắng lợi to lớn đến thế. Hôm nay Chư Thần Chi Vương gọi Lâm Toa đến “Ngự Thần Điện” chính là một cơ hội cực tốt, nếu ta có thể nắm bắt được thời cơ, trong lúc y không chú ý tặng cho y một cuộc tập kích bất ngờ, như thế có lẽ…

Ta vẻ mặt hớn hở nói: “Đây là một tin tốt. Lâm Toa, hãy dẫn chúng ta cùng đi đến “Ngự Thần Điện” nào!”

Lâm Toa gật đầu ưng thuận. Hạ Nông xích lại gần ta , sắc mặc hàm chứa vẻ vui sướng lẫn âu lo, nói: “Chủ nhân, thời khắc này rốt cuộc cũng tới, hết thảy mọi chuyện đều phải có lúc kết thúc. Chủ nhân, chàng đã nắm chắc hay chưa?”

Ta dịu dàng ôm lấy thân thể yêu kiều của nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve suối tóc mềm mại đen nhánh ấy, cười khổ nói: “Ta nào có nắm chắc gì, y chính là Chư Thần Chi Vương đó, ngay cả Lộ Tây Pháp cũng là do y tạo ra, ta chỉ mong sao y không chú ý trong lúc ta bất ngờ tập kích. Bất quá, nàng cũng không cần phải lo lắng như thế, cho dù đánh lén có thất bại đi nữa thì với lực lượng của ta cũng đủ sức mang các nàng rời khỏi không khó khăn gì, cho nên nàng cứ việc an tâm. Nông, cười lên đi, ta không thích mỹ nhân lại ưu sầu đâu.”

Khóe môi Hạ Nông thoảng hé lộ một nụ cười miễn cưỡng. Ta thở dài, cúi đầu hôn lên cánh môi anh đào hồng nhuận của nàng, cánh môi ấy thập phần khoái cảm, ẩn ướt chứa đựng vài phần nhiệt hỏa đang nung chảy sự lạnh lùng đặc trưng của nàng, tư vị khi đứng hôn như vậy thật sự là thoải mái vô cùng.

Có thể bởi lý do sắp gặp phải một trường chém giết chưa từng có trước nay, cho nên phản ứng của Hạ Nông hết sức nhiệt liệt, đôi cánh tay mảnh mai của nàng nhướn lên ôm riết lấy cổ ta khi nàng đứng trên những đầu ngón chân, thân thể mềm mại dán sát lấy người ta mà uốn éo, phảng phất như muốn đem chính bản thân mình dung nhập cả vào trong cơ thể ta vậy.

Lâm Toa đứng bên cạnh, tròng mắt ẩn chứa một tia sáng kỳ dị, nhìn ta và Hạ Nông hôn nhau đến độ lưỡng tâm hợp nhất, chẳng biết chút gì là ghen tuông, đố kỵ hay bất cứ điều gì khác.

Chẳng mấy chốc ta sẽ được diện kiến Chư Thần Chi Vương, y là loại người thế nào nhỉ? Có thể sáng tạo ra được lão hồ ly ngàn năm Lộ Tây Pháp thì người này xem ra cũng phải là một kẻ đại gian đại ác rồi, ta ngụy trang thế này liệu có thể che dấu được y hay không? Vạn nhất hành động lần này thất bại sẽ phải ăn nói làm sao đây?”

Quên đi, không thèm nghĩ nữa, có nghĩ cũng chẳng lợi ích gì, ta bây giờ đã không còn cách nào quay đầu lại được, đến lúc đó chỉ có nước đem toàn bộ lực lượng dồn vào một kích, dùng hết sức bình sinh mà đánh ra thôi.

Vầng bạch mang nhu hòa của “Thiên sứ thánh nhật” nơi Thiên giới tỏa sáng khắp nơi khiến cho Thiên giới đại địa lung linh như thơ như họa, một hành động thích thần trước nay chưa từng có sắp sửa xảy ra trên mảnh đất rộng lớn mỹ lệ này.

Chương 19: Thứ thần nhất kích

Sau khi đã chuẩn bị chu toàn, ta cùng Hạ Nông, Lạp Cáp Nhĩ Đặc, La Duy bốn người theo Lâm Toa xuất phát. Để giảm bớt phiền toái, Lâm Toa cũng không cho cả Trình Trình đi theo khiến cho tiểu ny tử suốt nửa ngày luôn quấn quít bên cạnh La Duy này khắp lòng tràn đầy bất mãn, chẳng chịu bỏ qua.

Hành động lần này thật vô cùng mạo hiểm bởi mục tiêu của chúng ta chính là Chư Thần Chi Vương, vị thống lãnh tối cao của thiên giới, chỉ có thể dùng đại danh từ ‘vô địch và thần thánh bất khả xâm phạm’ để diễn tả. Nhưng dịp này chính là một cơ hội tuyệt hảo. Trước mắt, cả tứ đại “Sí thiên sứ” đều không có mặt ở Thiên giới, mà Lâm Toa hiện giờ đã là người của ta, thật sự là thời cơ tốt nhất để hành thích y.

Sau khi bay lượn cả nửa ngày, một tòa cung điện vô cùng uy nghi và tráng vĩ xuất hiện trước mặt chúng ta, xung quanh cung điện được bao phủ bởi một vầng quang mang nhàn nhạt mịt mờ, càng làm cho tòa cung điện phát ra khí tức thần thánh.

“Nơi đây chính là trung tâm chính trị của Thiên giới – “Ngự thần điện”.

Lâm Toa mang chúng ta bay đến vòng ngoài của vầng quang mang ấy rồi ngừng lại, nói: “Đây chính là kết giới do chính tay phụ vương thiết hạ, trừ những ai nhận được sự cho phép của người, còn lại bất luận là kẻ nào cũng không thể tiến vào trong.”

Thật không?

Ta không chịu thua mang lực lượng tinh thần tiến nhập vào quang mang kết giới, nhưng chỉ vừa mới đến gần đã bị một cổ lực phản chấn hướng thẳng đến lực lượng tinh thần của ta mà nghênh đón. Điểm này so với “Chiến thần võ trang” trong “Thánh linh khải giáp” về mặt năng lượng phòng ngự thật ra cũng có điểm tương tự nhau.

Khi lực lượng tinh thần hủy diệt của ta chống lại lực phản chấn, trực tiếp gây áp lực lên quang mang kết giới, mỗi một bước tiến về trước đều khiến cho lực lượng ấy phải hao phí nhiều đến gấp đôi. Trong lúc còn cách quang mang kết giới ấy vài phần, ta bỗng nhiên ngừng lại, bởi vì nếu cứ tiếp tục tiến tới nói không chừng ba động từ lực lượng tinh thần do ta phát ra sẽ đạt đến mức độ khiến cho kẻ khác nhận biết. Bất đắc dĩ ta đành phải dừng tay, dù sao đây không phải là thời điểm thích hợp để phô trương sự thống khoái nhất thời.

Mặc dù không chánh thức cùng quang mang kết giới của Chư thần chi vương giao đấu, nhưng ta đối với kết cấu của nó cũng có chút ít hiểu biết. Nó chính do một lực lượng quang minh thuần túy có độ dày đến kinh người tạo ra, nhưng điều khiến người ta kinh dị nhất chính là nguồn quang minh lực lượng này vẫn lưu chuyển ở một vận tốc cực cao, từ đó khiến cho kết giới vốn đã chắc chắn lại càng chắc chắn hơn đến độ không thể phá hủy. Cường độ mạnh nhất của “Thánh quang linh trận” bất quá cũng chỉ như thế a, hơn nữa loại kết giới cao tốc chấn động bất khả tư nghị này còn chứa một lực phá hủy cường đại, bất cứ vật thể nào cố gắng tiếp cận kết giới đều cũng sẽ bị lực lượng cao tốc chấn động ấy nghiến ra thành từng mảnh nhỏ (có điểm tương tự như nguyên lý của máy cưa).

Điều này thật sự quá sức kinh ngạc, ta trong lòng không khỏi khiếp sợ nhưng đồng thời một luồng sáng ý lại chợt lóe lên trong đầu ta: đây chẳng phải là nguyên lý cao tần trong vật lý hay sao? Lợi dụng phân tử vật chất được cấu thành từ cao tần chấn động mà sản sinh ra một nguồn năng lượng thật lớn, xem ra kiến thức vật lý ở thế giới của ta so với ở đây cũng không khác mấy a. Có điều, Chư Thần Chi Vương thì tự mình khám phá và tạo ra loại kết giới thần kỳ như thế, còn ta lại nhờ lý thuyết sách vở dạy cho ta biết kiến thức về nguyên lý cao tần còn có thêm những ứng dụng khác thiết thực hơn, có lẽ ta có thể…

Hạ Nông thấy ta đột nhiên ngơ ngẩn giữa không trung, nàng vội đẩy đẩy ta, lo lắng hỏi: “Chủ nhân, người làm sao vậy?”

Ta hốt nhiên bừng tỉnh. Lọt vào tầm mắt của ta chính là ánh mắt ngập tràn thâm tình xen lẫn quan hoài của Hạ Nông. Ta đưa tay vỗ vỗ lên bờ má ngát hương của nàng nói: “Nàng không cần phải lo lắng, ta chẳng có việc gì.”

Lạp Cáp Nhĩ Đặc đột nhiên nói: “Đại nhân chú ý, có thiên sứ đến!”

Ta ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy một đội thiên sứ chiến sĩ vô cùng uy vũ và tuấn mỹ do một nữ “Diệu thiên sứ” tuyệt mỹ dẫn đầu hướng về ta trực tiếp bay thẳng đến. Vừa bay đến gần phía trước, bọn họ lăng không hướng về phía Lâm Toa hành lễ. “Diệu thiên sứ” nọ miệng phát ra một âm thanh mềm mại nói: “Thuộc hạ Âu Oa tham kiến công chúa điện hạ, bệ hạ chờ người đã lâu, thỉnh công chúa mau chóng tiến nhập “Ngự thần điện”.”

Lâm Toa hướng về phía nàng gật đầu, lại chỉ vào ta và bọn Hạ Nông bảo: “Bọn họ là tùy tùng thân cận của ta, ta phải mang bọn họ cùng vào “Ngự Thần Điện”, phiền Âu Oa ngươi đi thông báo giúp phụ vương một tiếng vậy.”

“Diệu thiên sứ” Âu Oa nghe vậy không khỏi lấy làm lạ. Từ trước tới nay, lúc Lâm Toa công chúa đến “Ngự Thần Điện” yết kiến Chư Thần Chi Vương chưa hề mang theo bất cứ tùy tùng nào, vậy mà hôm nay nàng…

Nàng ta nghi hoặc ngắm nghía ta và Hạ Nông, Lạp Cáp Nhĩ Đặc, La Duy bốn người một hồi, từ trên người chúng ta cảm nhận được một lực lượng khí tức yếu ớt của sơ cấp thiên sứ. Nàng ta thật sự không hiểu tại sao Lâm Toa công chúa lại trọng thị chúng ta như vậy, lại còn muốn dẫn những tân binh như chúng ta tiến vào một nơi thần thánh và cao quý như “Ngự Thần Điện” nữa chứ.

Mặc dù trong lòng cảm thấy vô cùng bối rối nhưng Âu Oa vẫn trung thành chấp hành mệnh lệnh do Lâm Toa công chúa ban ra, thân thể mềm mại của nàng khẽ thu lại hướng về Lâm Toa công chúa hành lễ, sau đó trực tiếp hướng về phía cao tần chấn động quang minh kết giới đang bảo vệ “Ngự Thần Điện” ấy bay đi.

Vào sát na thân thể mềm mại của Âu Oa tiếp cận đến kết giới, kết giới đột nhiên tự phân khai mở ra một khe hở đủ cho một người có thể đi vào. Sau khi nàng tiến qua, khe hở ấy lại tự động khép kín lại.

Thật là một kết giới thần kỳ tuyệt diệu, hệt như có một sinh mạng thông thường có thể tự mình nhận biết được người đến gần. Về điểm này thì ta tuyệt đối làm không được, hình tượng về Chi thần Chi Vương trong lòng ta bỗng chốc lại trở nên đáng sợ hơn, ta thật sự có thể ám toán được một kẻ thâm bất khả trắc như vậy sao?

La Duy đứng bên cạnh ta hoảng kinh nói: “Đại nhân, người có biết kết giới này đã xảy ra chuyện gì không? Có khi nào…”

Ta đưa tay ý bảo hắn không nên nói thêm gì nữa, dù có nói điều gì thì cũng chỉ đả kích hơn vào lòng tin của chúng ta mà thôi, điều chúng ta đang cần nhất trước mắt chính là sự tự tin.
Chúng ta từ không trung lẳng lặng hạ xuống chờ đợi Âu Oa trở về. Đám thiên sứ chiến sĩ còn lại phân bố ngay tại bầu trời phía trên chúng ta lẫn hai bên phải trái, nghiêm cẩn chấp hành sứ mạng của chính mình.

Chỉ chốc lát sau Âu Oa đã từ trong kết giới trở lại, nàng thu cánh rơi xuống phía trước chúng ta nói: “Khải bẩm công chúa điện hạ, bệ hạ đã đồng ý với yêu cầu của người, người cùng với bốn kẻ tùy tùng có thể cùng nhau bước vào “Ngự Thần Điện” để yết kiến. Công chúa, thỉnh người lập tức xuất phát, bệ hạ chính đang chờ đợi người đấy ạ.”

Lâm Toa hướng về phía chúng ta nhẹ ra hiệu, sau đó triển khai bốn cánh lẹ bay đi. Ta trong lúc chuẩn bị bay lên đột nhiên hướng về phía Âu Oa hỏi: “Đại nhân, thủ vệ ở “Ngự Thần Điện” này chỉ có các người thôi sao? Không sợ thích khách Ma giới có thể bí mật lẻn vào à?”

Âu Oa hiển nhiên không ngờ một lính mới như ta lại có thể đột nhiên đưa ra một vấn đề như vậy, nàng đeo một vẻ mặt khinh thị hướng về phía ta đáp: “Ngươi thì biết cái gì, bệ hạ chính là chúa tể của thiên địa vũ trụ, bọn thích khách tầm thường nơi ma giới bất quá chỉ là một đám hề lóng ngóng nào đáng nhắc tới, nhân viên thủ vệ nơi “Ngự thần điện” này tuy chỉ có mấy người chúng ta nhưng trên thực tế nơi đây căn bản là không cần đến thủ vệ, kết giới do đích thân bệ hạ tạo ra thì cho dù có là Ma vương Lộ Tây Pháp cũng chẳng có cách nào tiến vào được, một điểm cũng không cần chúng ta phải lo lắng. Ôi dào, mà sao ta lại đem chuyện này nói với ngươi chứ!”

Nàng xoay người bỏ đi không thèm lý tới ta, ta theo sau Lâm Toa bay về phía kết giới bên ngoài “Ngự Thần Điện” đồng thời trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều: nếu đúng theo những gì Âu Oa đã nói thì bên trong “Ngự Thần Điện” ấy cũng chỉ có mỗi mình Chư Thần Chi Vương thôi sao? Có thể còn mấy kẻ thị nữ thị tỳ nữa nhưng thiết nghĩ cũng không mấy đáng sợ, lần này thật sự là trời giúp ta rồi.

Trong lúc chúng ta đến gần kết giới, kết giới lại tự động mở ra, về điểm này thì ta thật sự chẳng hiểu làm sao, Chư Thần Chi Vương rốt cuộc đã làm như thế nào chứ?

Tình cảnh bên trong kết giới so với bên ngoài thoạt nhìn cũng không có gì khác, nhưng khi tiến vào bên trong kết giới, trong lòng chúng ta lại chợt sinh ra một loại cảm giác kỳ dị hệt như đang tiến vào một thế giới khác, tình hình thật quái dị vô cùng.

Kết giới này ngăn cách với bên ngoài hết thảy mọi âm thanh, khí tức. Thân ở bên trong, tai chúng ta không thể nghe bất kỳ một tiếng động nào, trước mắt chỉ còn tràn ngập một màu trắng xóa. Hơn nữa, nghĩ đến việc sắp phải đối mặt với chúa tể tối cao của thần tộc trong truyền thuyết, tim ta cùng bọn Hạ Nông không khỏi đập mạnh liên hồi, vạn phần khẩn trương.

Đoàn người chúng ta bước lên thềm đá tiến vào “Ngự Thần Điện”, dọc đường không thấy bất cứ một thị tỳ hay nhân viên thủ vệ nào, xem ra đúng như lời Âu Oa nói, bên trong “Ngự Thần Điện” này chỉ có mỗi mình Chư Thần Chi Vương.

Cách trang trí bên trong “Ngự Thần Điện” khác hẳn so với vương cung của Ma giới và “Ma thần điện” của ta về độ hoa lệ và tinh mỹ. Thoạt nhìn thì hết sức giản dị nhưng lại tràn ngập khí tức uy nghiêm và thần thánh. Tiếng bước chân của chúng ta vọng lại rõ ràng trong điện, phảng phất hệt như đang đáp lại âm thanh của trống ngực đang đập liên hồi trong người chúng ta vậy.

Xuyên qua một thông đạo dài lê thê quanh co uốn khúc, chúng ta đi đến trước một tòa thính thất khổng lồ. Lâm Toa tiến lên trước một bước đẩy vào cánh cửa lớn bằng ngọc thạch màu trắng vừa dày vừa nặng, trên có khắc hoa văn cổ xưa rất rõ ràng, nàng dịu dàng nói: “Khải bẩm phụ vương, nữ nhi Lâm Toa phụng mệnh đã đến.”

Một thanh âm vừa trầm thấp vừa tràn đầy hấp lực từ trong sảnh truyền đến: “Lại gần đây, Lâm Toa, còn mấy tên hộ vệ kia nữa, cũng đồng thời đến đây đi.”

Lâm Toa ứng tiếng đáp “Vâng” rồi nhẹ chuyển gót sen tiến vào trong đại sảnh. Ta hướng về phía Hạ Nông, La Duy, Lạp Cáp Nhĩ Đặc ba người nháy mắt ra hiệu rồi cũng theo sau Lâm Toa bước vào trong.

Đại sảnh vô cùng trống trãi, ngoại trừ hơn mười cột trụ to lớn chống đỡ mái vòm bằng bạch ngọc ra, còn lại chẳng có lấy một vật phẩm trang trí hay công cụ hữu ích nào. Nơi trung ương đại sảnh có một tòa cao đài to lớn trắng ngần, trên cao đài lộ ra một ngọc thạch vương tọa tạo hình đơn giản, không có bất cứ một trang sức gì xung quanh. Trên vương tọa đang ngồi chễm chệ một người, một người mà toàn thân đều được bao phủ bên trong một tấm trường bào trắng tinh đang khoác trên người.

Bạch bào nhân ngồi ở nơi ấy một cách tĩnh tại mà không có bất cứ động tác gì, song mỗi một bước chân mà ta tiến đến gần dường như đều khiến ta cảm giác được một loại khí tức vương giả vừa hùng vĩ vừa uy nghi như một tòa núi đang không ngừng ập đến trước mặt, loại cảm giác bị bức ép vô hình này cơ hồ làm cho ta gần như không thở nổi.

Lạp Cáp Nhĩ Đặc, La Duy, Hạ Nông ba người đều phải tự mình củng cố thêm ý chí và nghị lực kiên cường cho bản thân. Trước đây cho dù có phải đối mặt với trường máu tanh cùng những thi thể ngổn ngang khắp nơi bọn họ cũng không tỏ vẻ gì khác thường, song lúc này ta lại nhận thấy thân hình của bọn họ đều không nhịn được mà sinh ra một trận run rẩy không thể kiểm soát.

Dù sao hôm nay người bọn họ phải đối mặt chính là Chư Thần Chi Vương a, là Chư Thần Chi Vương chí cao vô thượng.

Lâm Toa hướng về Chư Thần Chi Vương cúi người thi lễ, ta cùng Hạ Nông quỳ xuống trên mặt đất vạn phần khẩn trương. Lúc này đây chính là thời khắc tối quan trọng, vạn nhất bị Chư Thần Chi Vương nhìn thấu sự ngụy trang bằng “Kính tượng thuật”, nói không chừng hết thảy mọi nổ lực của chúng ta trước nay đều trở nên uổng phí.

May phước làm sao, Chư Thần Chi Vương cũng không thèm để ý đến mấy tên tiểu tốt như chúng ta đây. Y ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt đến chúng ta một cái, chỉ hướng về Lâm Toa vẫy vẫy ta nói: “Lâm Toa, ngươi lại đây.”

Lâm Toa nhẹ nhàng đứng dậy, khéo léo bước lên đài cao hướng về vương tọa của Chư Thần Chi Vương đi đến gần, nói: “Nữ nhi xin cung kính lắng nghe phân phó của phụ vương.”

Chư Thần Chi Vương nói: “Thước Già Lặc bọn họ vừa truyền chiến tin về, báo rằng quân đội viễn chinh Ma tộc của chúng ta dưới đợt tổng phản công của bọn chúng đã bị tổn thất thảm trọng, ngay cả doanh địa cũng đều bị hủy diệt hết. Trước mắt bọn họ đang khổ chiến tại biên giới giữa Thần Ma nhị giới, nếu không cẩn trọng sợ rằng ngọn lửa chiến tranh chẳng mấy chốc sẽ lan đến Thiên giới. Chúng ta quyết không thể để cho loại chuyện như vậy phát sinh được. Lâm Toa, ta muốn ngươi mau nghĩ ra đối sách hay để hạ lệnh xuất quân nghênh chiến.”

Trong lúc y nói chuyện, ba người bọn Hạ Nông làm bộ lơ đãng đi tới phía trước che lấy thân người ta. Ta âm thầm tập kết toàn bộ bộ lực lượng tinh thần, bắt đầu ngưng tụ phong nguyên tố và quang minh lực lượng. Bởi vì lo sợ Chư Thần Chi Vương sẽ nhận ra nên ta thay đổi làm cho quá trình trở nên vô cùng chậm chạp, đồng thời ở bên ngoài thân thể, ta thiết hạ một không gian đoạn tầng ngăn không cho ba động của ma pháp tiết ra ngoài khiến cho mọi thứ đều diễn ra một cách âm thầm.

Chư Thần Chi Vương và Lâm Toa chính đang chuyên tâm thương nghị quân tình, đối với cử động của chúng ta y chẳng chút phát hiện ra.

Dần dần , trên tay trái của ta xuất hiện một cụm gió lốc nho nhỏ còn trên tay phải lại hiện ra một tiểu quang cầu. Đợi sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị hoàn tất, ta đột nhiên mang song thủ hợp lại, nhất thời kéo giương ra một mũi tên do ánh sáng tạo thành, đồng thời cao giọng nói: “Lâm Toa, mau tránh ra.”

Lâm Toa nghe thấy lập tức lanh lợi toàn tốc hướng về một hướng mà phóng đi, vương tọa trên cao đài nhất thời chỉ còn lại có mỗi Chư Thần Chi Vương đang kinh dị không hiểu chuyện gì xảy ra.

Một cụm ngân mang đường kính gần cả thước cực kỳ sáng lạn chói mắt từ phía ta trực tiếp bắn thẳng về phía Chư Thần Chi Vương, cụm ngân mang này mặc dù có thể xé rách cả không trung nhưng lại chẳng hề phát ra một tia lực lượng ba động lẫn âm thanh nào. Đây chính là cách đánh lén và ám sát thích hợp nhất do ta tự nghĩ ra bằng phục hợp ma pháp – “Ôn nhu nhất tiễn”, một tiễn mà bắn ra rồi thì vô thanh vô tức, bất luận là kẻ nào đều không thể nhận biết được (trừ phi trực tiếp chứng kiến.)

Ngân mang của “Ôn nhu nhất tiễn” trong phút chốc đã lao đến trước người Chư Thần Chi Vương. Loại ngân mang chứa đựng phá hư lực của chính ta này có thể trong nháy mắt phân giải bất kỳ vật chất nào, thiết nghĩ cho dù lực lượng của y có cường thịnh trở lại nhưng trong tình thế không hề phòng bị như thế này, bị “Ôn nhu nhất tiễn” bắn trúng chắn hẳn cũng sẽ không tốt đẹp gì, nếu có thể nhân dịp này làm cho y bị tổn thương đôi chút cũng tốt, bất quá ta đối với việc này trái lại cũng không nuôi quá nhiều hy vọng hão huyền, cho nên sau khi ta bắn ra “Ôn nhu nhất tiễn” trúng mục tiêu xong thì lập tức chuẩn bị gọi về tất cả triệu hoán thú mà ta có để hiệp trợ tác chiến.

Mắt thấy “Ôn nhu nhất tiễn” sắp sửa trúng vào Chư Thần Chi Vương, đột nhiên nó lại chuyển hướng nhắm vào tay trái của y, luồng phá hư quang tuyến với năng lực phân giải vật chất đáng sợ có thể nói là bất khả tư nghị đã bị một tay của y đánh rơi, dị chủng năng lượng do sự kết hợp của phong nguyên tố và quang minh lực lượng tạo nên đã bị biến thành một quả quang cầu hỗn tạp đang lưu chuyễn trong tay y.

Giữa lúc chúng ta đang kinh hãi thất sắc là lúc năm ngón tay của Chư Thần Chi Vương đột nhiên căng chặt ra, y đưa mạnh tay vào bên trong quả quang cầu năng lượng ấy rồi phân tán chúng. Trong vòng chu vi năm trượng xung quanh y, tất cả mọi vật chất kể cả tòa bạch ngọc thạch vương tọa trang nghiêm và uy nghi cũng đều vô thanh vô tức hóa thành bụi tro gieo rắc tản mác trong không trung.

Chư Thần Chi Vương vỗ vỗ tay rồi xoay người nhìn về phía ta, ánh mắt tựa như hai thanh thần kiếm vô cùng sắc nhọn hướng về ta phóng tới, từng chữ từng chữ được y thốt lên thật rõ ràng: “Chúng ta rốt cuộc cũng gặp nhau, Ma giới “Ma thần vương”!”

Trời ơi, y… y cũng biết sao…

Trong lúc nhất thời, ta không khỏi hồn vía lên mây, mọi ý nghĩ trong đầu đều trở nên trống rỗng.
<< Quyển 4 - c16 | Quyển 4 - c1 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 627

Return to top