Phải đối diện với sự thực thôi. Một khi có đàn ông đẹp trai xuất hiện, không ít trong số phụ nữ chúng ta đã cam tâm tình nguyện cởi quần lót ra lau giầy cho hắn.
- Lynda Barry - Vừa xuống máy bay, đi trong phòng chờ ồn ào, ai nấy đều ra sức hút thuốc lá, nuốt và nhả khói. Điều này lập tức nhắc nhở bạn: nơi đây đã không còn là nước Mỹ với kiểu giáo đồ sạch bong và cấm hút thuốc, mà đây là châu Âu với khói thuốc mịt mùng và bụi mù.
Thoắt một cái, tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Xe ô tô của nhà xuất bản đang đậu ở bên ngoài. Anh tài xế cất cái biển đề tên tôi, cẩn thận đặt va ly vào dãy ghế sau, rồi phi như bay trên đường.
Do được nghe quá nhiều các câu chuyện thần thoại về Tây Ban Nha, tôi ra sức mở to đôi mắt đang sưng đỏ, tham lam ngắm nghía phong cảnh bên đường như những bức tranh thơ mộng, cùng những kiến trúc tuyệt đẹp, những thiếu nữ La Tinh ngực căng tròn, eo thon. Tất nhiên cũng khao khát muốn ngắm khuôn mặt tuấn tú của hai đấu sĩ bò tót Tây Ban Nha...
Khi xe đột ngột dừng lại trước cổng một khách sạn vô cùng thanh nhã, tôi mở choàng mắt, nhận ra mình vừa thiếp đi. Nghe nói đây là khách sạn tốt nhất Madrid. Muju chưa kịp đến nên chi phí tiếp đãi của nhà xuất bản càng thoải mái hơn, đặt luôn khách sạn tốt nhất, chỉ ở có hai đêm.
Hai tiếng sau lập tức có phỏng vấn. Biên tập viên và lãnh đạo của nhà xuất bản, ngoài ra còn có một nữ phiên dịch gốc Đài Loan tính tình hoạt bát cùng đi với tôi tới tiệm ăn ở lầu hai của khách sạn. Trên bàn ăn đã bầy ngập tràn đồ ăn. Bao tử của tôi luôn phản ứng thật kinh khủng, đó là lúc đói ghê gớm.
Những cuộc phỏng vấn này dù có giày vò người ta, song cũng lần lượt trôi qua. Trong mỗi cuộc phỏng vấn, tôi và Susan như chơi một trò chơi giản đơn. Người phục vụ lần lượt mang tới từng tách trà và cà phê, còn có đủ loại sô cô la đựng trong đĩa nhỏ. Cũng may còn có những thứ đó, mọi cuộc phỏng vấn trong ngày đầu tiên coi như kết thúc mỹ mãn. Tất cả mọi người đều rất hài lòng.
Tôi và Susan thảo luận xem nên đi ăn tối ở đâu. "Không nên ăn tại khách sạn", cô nói, "Cô cũng muốn đi thăm thú Madrid, đúng không?".
"Tôi cũng nghĩ vậy", tôi đáp.
Chúng tôi đi giày thấp, lượn khắp hang cùng ngõ hẻm ở Madrid, xục vào tiệm giày, tôi mua một đôi ủng làm thủ công, hai cái váy đầm hàng hiệu "Lurdes Bergada" của Tây Ban Nha. Khi Susan kiên trì ép tôi phải đứng chụp hình trước quầy sách chất một dãy dài sách của tôi bản tiếng Tây Ban Nha, tôi có phần căng thẳng. Cái kiểu chụp như vậy chẳng đẹp tí nào. Nhất định nom tôi sẽ có bộ dạng giống hệt như e sợ đống sách kia đổ ụp vào người.
Có lúc tôi thích mình nom không giống như dân viết lách, đi trên đường với bộ mặt ngơ ngác, chỉ có nụ cười nhẹ nhõm, bất cần. Tin rằng mình có thể "men theo đường công giáo gả tới tới cuối cùng" - y hệt kiểu viết trong một cuốn sách khá ăn khách.
Chúng tôi ngồi trong một tiệm ăn cổ, nổi tiếng nhờ món thịt cừu nướng. Đèn lờ mờ, sàn nhà nom ướt nhẫy, bốn bức tường treo những bức tranh sơn dầu cũ kĩ, giống như một con tàu cướp biển thần bí chìm sâu dưới đáy biển nhiều năm.
Susan giúp tôi chọn thức ăn. Nhưng dù có dịch tiếng Tây Ban Nha ra tiếng Anh, tôi vẫn thấy đau đầu. "Thôi, tôi quyết định rồi, cô cứ giới thiệu món. Món gì tôi cũng muốn thử", tôi gấp thực đơn lại, tuyên bố dõng dạc.
Cô ta chớp chớp mắt, "Đừng lo, nhất định cô sẽ thích. Tất cả đồ ăn ở đây đều tuyệt lắm".
Tôi thích nghe thứ tiếng Anh mang nặng khẩu ngữ Tây Ban Nha của cô. Khi cố nói, luôn có cái kiểu "trời không sập được đâu", khiến bạn thấy hứng thú lạ. Mặc dù những lúc cô nhăn mày nói điện thoại hoặc to tiếng với đám phóng viên, nhưng cô vẫn đem lại cho người ta một cảm giác sáng rỡ và khỏe khoắn. Những lúc cô vui vẻ phá lên cười, rõ ràng nhưu một luồng sáng mạnh, tỏa ra năng lượng tới một ngàn oát.
Tóm lại, tôi thích cô.
Sau soup và salad, món thịt cừu nướng thơm nức được bê tới. "Trời, tuyệt quá, món ngon nhất thế gian đây", Susan vỗ tay kêu lên sung sướng. Tôi cũng tin rằng món này ngon hơn tất cả đồ ăn Trung Quốc ở Madrid.
"Vất vả một ngày rồi, nhưng hãy tin tôi, cô rất cừ đấy", Susan bưng một ly rượu vang lên nói.
Tôi bưng một ly nước suối Evian, nhã nhặn đáp, "Cám ơn".
"Thực sự không muốn uống một chút rượu sao?"
"Vâng"
"Tiếc quá, thịt cừu ở đây kèm với rượu vang thật đúng là nhất... Có ai đã nói với cô rằng, trên thực tế, cô và tiểu thuyết quá khác nhau không? Mà thôi, chúng ta không nói về tiểu thuyết nữa. Chắc chắn cô đã nói nhiều tới mức có thể nôn ra máu rồi..."
"Không sao, tôi thích nghe cô nói chuyện".
"Một trong những bí quyết đó chính là rượu vang. Rượu vang luôn giúp cô tươi trẻ".
Tôi cười, gật gù. Quả thực giờ đây nom cô thật rạng rỡ.
Cô đặt ly rượu xuống, đột nhiên ghé sát mặt lại gần tôi, "Không được quay đầu lại. Tôi đã phát hiện thấy gã ngồi bàn phía tay trái cứ nhìn cô mãi".
Tôi nuốt vội một miếng cừu, tròn mắt lên nhìn cô vài giây, "Không được, tôi muốn quay lại nhìn một tí".
"Không, không, chịu khó một tí. Chúng ta phải giả vờ thật tự nhiên. Trời ạ, anh ta đúng là gãn đàn ông hấp dẫn nhất mà tôi từng gặp. Cứ tin ở tôi".
Trái tim tôi không chịu nổi cứ đập cuồng loạn. Câu nói cuối cùng của cô khiến tôi thấy căng thẳng lạ thường. Đàn ông hấp dẫn luôn như loài hoa có độc, luôn khiến người ta khát thèm và đói khát. Nhất là khi bạn không thể quay đầu lại hoặc giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, ý nghĩ về "anh ta" lại càng lôi cuốn hơn.
"Ôi giời, anh ta phát hiện ra rồi, đang cười với tôi đây này... Trời, anh ta đứng lên rồi, đang đi về phía chúng ta".
"Tốt thôi", tôi hít một hơi, quay phắt đầu lại...
"Trời, đúng là em đó sao? Coco?". Anh đứng trước mặt tôi, giống như một vầng mặt trời to lớn tỏa đầy mùi rượu, mùi bồ đà và mùi đàn ông.
"Nick?", tôi khẽ ấp tay lên bầy ngực đang đập thình thịch, mỉm cười, cố gắng ép mình nom tự nhiên một chút. Nhưng không hiểu sao, tôi vẫn buột miệng gọi tên người đàn ông này một cách nhanh chóng và quá dễ dàng, tới mức chính tôi cũng cảm thấy phiền lòng.
"Chà, sao lại đúng lúc thế nhỉ? Không ngờ lại được gặp em ở đây... Chà chà!". Anh tinh nghịch nháy mắt liên hồi với tôi, ngay cả nụ cười trên môi cũng trần trụi.
Anh chìa tay ra trước Susan, "Xin lỗi, tôi là Nick". Susan hầu như vẫn hoàn toàn chưa hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì. "Tại sao chúng ta lại không cùng ăn nhỉ? Các cô có thấy phiền không nếu tôi và cả bạn tôi nữa cùng ngồi ăn?".
"Tất nhiên là không rồi!", Susan đáp không kịp nghĩ. Chúng tôi quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt tức tối của cô gái tóc vàng đang ngồi ăn cùng Nick.
Thế là bốn người ăn hết món thịt cừu trong bầu không khí kỳ quái như vậy. Trừ tôi, cả ba người đều uống rất nhiều. Nick cứ dán chặt mắt vào tôi. Còn cô bạn gái anh cứ nhìn qua nhìn lại chúng tôi. Susan hứng chí quan sát cả ba. Tôi chẳng nhìn ai, chỉ mỉm cười.
Trò chơi đó vừa kích thích vừa vô vị. Thậm chí tôi còn thấy thương thay cho cô gái có mái tóc dài, màu vàng óng ả, cặp mắt xanh tròn và bộ ngực to phải mặc áo lót cỡ D kia. Bạn trai của cô vừa giàu có, thông minh, lại đáng yêu và đẹp trai đến mê hồn. Đáng tiếc vấn đề lại chính ở chỗ đó. Dường như anh sinh ra vĩnh viễn không thuộc về bất cứ một người đàn bà nào. Anh phải thuộc rất nhiều đàn bà.
"Em nghĩ, em phải quay về khách sạn", tôi mở miệng trước.
Cả ba người đều nhìn tôi. "Không thể bỏ lỡ cuộc sống về đêm ở Madrid đâu. Trạm tiếp tới ở Barcelona không thể điên rồ như ở đây đâu", Susan phản đối, nhưng khẩu khí không được thuyết phục lắm.
"Đừng về", Nick lên tiếng, "Anh biết có một chỗ hay lắm, có thể đem lại cho em rất nhiều cảm xúc. Em nhất định phải đi xem".
"Thôi, em mệt rồi, có lẽ chúng mình cũng nên về khách sạn đi", cô bạn gái tóc vàng của anh cất giọng lạnh lùng và quay người giơ tay ra hiệu với người phục vụ tính tiền.
"Thế em có thể về trước đi", rõ ràng Nick không hề thích động tác của cô gái gọi phục vụ. Anh mới là người trả tiền, vì thế anh có quyền quyết định khi nào gọi phục vụ.
Hóa đơn được mang tới. Nick trả luôn tiền cho chúng tôi, mặc dù Susan cứ giải thích mãi là nhà xuất bản trả tiền ăn cho hai đứa.
Khi chúng tôi phát hiện ra chúng tôi đều trở về cùng một khách sạn, tôi nhận thức được sự việc trở nên phức tạp hơn. Nick xin được số phòng của tôi. Anh ghi số phòng của anh lên vỏ một bao thuốc lá đã hết, trao cho tôi.
Sau khi ngâm người trong bồn nước nóng, uống một viên thuốc ngủ vì thời gian bị lệch, tôi lăn vào giường. Đúng lúc tôi đang mơ màng đếm đến hơn một trăm chú cừu, chập chờn trong giấc ngủ, điện thoại chợt réo vang. Tôi gắng hết sức mở to mắt, thậm chí phải hít một hơi thật sâu mới nhấc máy. Chẳng phải ai khác, chính là Nick.
"Anh muốn gặp em", anh đề nghị.
"Bây giờ sao?"
"Xin lỗi em. Nhất định là anh có hơi điền rồ, nhưng anh thực sự muốn gặp em".
Tôi im lặng.
"Cô ấy bỏ đi rồi... Tụi anh cãi nhau suốt... Anh rất vui vì cô ấy bỏ đi. Anh đã đặt cho cô ấy một khách sạn khác, có xe tới đón. Chắc chắn cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu. Anh chỉ muốn gặp em".
"Mình thật đáng thương quá!", tôi thầm kêu, ôm cái đầu nặng trĩu vì thuốc ngủ đã có tác dụng, không biết làm thế nào để đối phó với gã đàn ông ở đầu dây kia biết gã đã khiến người ta phải phẫn nộ nhưng hết sức gợi cảm khiến người ta liêu xiêu. Tôi đã gặp rất nhiều đàn ông kiểu "hoa có độc" như thế này. Và lần nào hầu như cũng là cảnh tôi như con thiêu thân lao vào lửa, cuối cùng chỉ còn sót lại một đống tro tàn tang thương.
"Không đùa nữa", tôi hạ giọng nói, "ngày mai có hai mươi phóng viên Tây Ban Nha đang đợi để nghiền nát em. Em phải nghỉ ngơi. Tạm biệt", tôi định gác máy.
"Đợi đã, vậy mai cùng ăn tối, được không?"
"Sợ rằng không được", giọng tôi cộc cằn.
"Thế sau bữa tối vậy, anh đợi em ở đại sảnh lúc mười rưỡi nhé!".
"Mười rưỡi?"
"Ngủ ngon nhé! Chúc em mơ một giấc mơ đẹp", anh nói rất dịu dàng.