Chắc tại cháu vô duyên…
Không phải đâu… có thể cháu có vẻ hơi lạnh lùng một chút đấy… À ! Anh chàng “công tử” anh của cô học trò vẫn theo cháu chứ !
Nghe dì Hiền Lương nói, Hải Qùi mới giật mình vì chiều qua anh chàng chận Hải Qùi ở ngoài cổng và nói:
− Tối mai tôi đến đón cô đi phố nhé !
Hải Qùi lắc đầu nói :
− Không được… tôi bận.
− Tối cô cũng bận sao ? Hải Quì… tôi xin cô mà !
Hải Qùi đã nói một câu, giờ nghĩ lại thấy mình thật vô duyên.
− “Sao anh không đưa các cô bạn của anh đi chơi. Họ mong anh lắm, còn tôi…”
− Đông Trần nhăn mặt rồi biến mất. Hải Qùi không dám kể chuyện nầy cho dì Hiền Lương nghe. Thế nào dì cũng nói:
− “Cháu là con nhỏ có máu lạnh đó Hải Quì”.
Hai dì cháu đang chuyện trò, Hải Đăng đi học về nói với Hải Quì:
− Có ai kiếm chị Ở ngoài cổng rào kìa.
Hải Qùi hỏi:
− Có quen không ?
− Quen với chị làm sao em biết được.
Hải Qùi hơi giật mình nhưng rồi lại hỏi:
Không phải chị Qúy Đông hở Hải Đăng.
Đăng cười:
Chị này ! Chị có hẹn ai không ? Nếu là chị Qúy Đông em đâu có nói “ai” kiếm chị làm chi. Nhìn dì Hiền Lương, Hải Đăng cười nói:
− Dì ơi !… Có anh chàng nào trông bảnh bao lắm kiếm chị Hải Quì… chắc là chị không ăn tối với dì và cháu rồi. Thôi lên nhà trên lẹ lên đi chị, em mời người ta vào nhà rồi.
Dì Hiền Lương nhìn Hải Quì.
− Chắc là chàng “công tử” rồi ! Thôi lên đó rồi lên đi Hải Quì.
Hải Qùi nhìn bộ đồ đang mặc - bộ đồ của mình có gì dơ đâu nè, chẳng lẽ lại diện vào bộ đồ đi phố để tiếp hắn ư ? Không khéo hắn sẽ hiểu lầm đó.
Hải Qùi đi lên phòng khách – phòng khách nhà cô nhỏ nhắn không trưng bày gì nhiều ngoài chiếc tủ ly và một cái kệ đựng nhiều đồ linh tinh, chiếc bàn mặt “en-lip”, từ khi có dì Hiền Lương trên bàn luôn có bình hoa và mấy chú cá thủy tinh trồng lá “trầu bà” trong nước treo trên vách tường. Nhỏ Qúy Đông thích lắm, con nhỏ nói hoài:
− Chị điểm vài bông hoa mà căn nhà bỗng sáng đẹp và lãng mạng hẳn lên.
− Kỳ tích của dì Hiền Lương đó, tao chẳng có khiếu gì đâu?…
Hải Qùi mỉm cười rồi lên tiếng, khi thấy Đông Trần đang ngồi trên ghế, mắt dán vào lọ hoa thạch thảo màu tim tím, anh chàng lên tiếng:
− Hải Quì… thật là lãng mạn… Tôi ít thấy ai chưng hoa nầy lắm, thường người ta hay chưng hoa hồng, hoa cúc,… Hoa nầy là hoa gì vậy Hải Quì.
Hải Qùi cười:
− Hoa thạch thảo… Hoa nầy cũng như các loại hoa dại, nó mong manh lắm và nhất là không có giá… nhưng dì tôi rất thích, dì trồng mấy bụi hoa thạch thảo trước nhà.
− Hải Qùi thích loại hoa gì nhỉ ?
− Hoa gì đẹp là thích… Nhưng nói chung Hải Qùi thích hao dại, hoa có hương thơm nhiều hơn. Anh biết hoa lài, hoa nguyệt quế không, thơm lắm – Ông ngoại của Hải Qùi thích trà ướp hoa lài, hoa ngâu và cả nguyệt quế nữa.
− Tôi chỉ biết trà hoa cúc.
− Trà hoa cúc là tuyệt hảo rồi.
− Hải Qùi nầy !…
− Có chi không anh ?…
Đông Trần ngập ngừng nói:
− Tôi… cố tình đến sớm để mời cô đi phố, cô có đi ăn tối với tôi nhé ! Tôi có chút chuyện định nhờ vả cô nữa đó.
− Anh cần nhờ chuyện gì… cứ nói đi, nếu trong khả năng, Hải Qùi sẽ làm… nhưng đừng bắt Hải Qùi phải làm sẵn bài văn cho Lâm Vân mang vào lớp để nộp cho cô giáo nhé !
Đông Trần cười…
− Ồ !… Tôi cũng phản đối Lâm Vân chuyện này mà …
− Vậy là chuyện gì ?…
− Tôi … chưa thể vào đền ngay… Hải Qùi ăn tối với tôi nhé ! Tôi trân trọng mời cô đấy !
Hải Qùi suy nghĩ rồi nói :
− Tôi … không thể… vả lại
− Cô định từ chối sao ?…
− Tôi rất tiếc… Tối nay tui bận.
Gương mặt của Đông Trần “xìu” thấy rõ. Ngồi một lúc, không mời được Hải Quì, Đông Trần buồn so xin phép về. Ra đến cổng rào anh còn nói:
− Thế hôm nào tôi có thể mời được Hải Quì… Hôm này Hải Qùi rỗi..
Hải Qùi lắc đầu…
− Anh cũng biết đó…Với Hải Qùi tìm chút thời gian rỗi rất khó…
− Tôi vẫn cứ chờ…
Tiếng xe của Đông Trần nổ máy rất êm, khi thấy Hải Qùi trở ra sau nhà ăn, dì Hiền Lương cười nói:
− Lại bỏ mất dịp nữa rồi…
− Dịp gì hở dì…
− Biết đâu người ta có chuyện gì định nói với cháu. Nè ! Hải Qùi ơi ! Cháu phải biết nhạy cảm với mọi thứ ở trên đời chứ !
Hải Qùi nhóm một miếng thức ăn bỏ vào miệng rồi nói:
− Bộ cháu là kẻ lạnh lùng, vô cảm lắm hở dì.
− Thử kiểm điểm lại xem mình thế nào.
− Nếu cháu vô cảm làm sao cháu làm văn, hiểu văn hay đến nổi đi họclà được khen.
− Cái đó lại là chuyện khác rồi nhỏ ơi !
− Nghe có tiếng, Hải Đănng chạy ra nhà trên, mẹ đi làm về. Đănng vui sướng nói:
− Mẹ vào rửa mặt cho khoẻ rồi ăn cơm luôn mẹ nhé !
− Ừ ! Để mẹ tắm cái đã, nóng nực và mệt mỏi, tắm xong sẽ thấy dễ chịu mẹ sẽ ăn cơm thật ngon. Bữa nay dì Hiền Lương cho mẹ con mình ăn món gì nhỉ ?
Hải Qùi thấy Hải Đăng lè kè bên mẹ, cô cười nói :
− Ôi ! Bộ còn bé lắm sao bám áo mẹ vậy cậu bé.
Hải Đăng bị “quê” nhăn mặt nói :
− Người ta mừng mẹ không được sao ?
Đưa mắt nhìn dì Hiền Lương, Hải Đăng nói tiếp:
− Như vậy là không lạnh lùng phải không dì.
Đến phiên Hải Qùi bị Hải Đăng chọc quê lại cô đành cười vả lả, thế nào dì Hiền Lương củng hỏi Hải Qùi về sự hiện diện cũng như sự ra về thật nhanh chóng của gã “công tử”, dì gọi là Đông trần như thế.
Bà Hiền Thục tắm xong ngồi vào bàn ăn, bà nhìn thức ăn rồi nói với dì Hiền Lương.
− Sao chị cứ phải thêm vào khẩu phần ăn của chúng ta nhiều vậy, chị cũng nên để dành tiền cho bản thân nhé !
Dì Hiền Lương cười :
− Đương nhiên rồi với lại chị cũng phải ăn chứ ! À ! Cả nhà đừng lo lúc nầy dì có thêm khoảng thu nhập cho nhỏ nữa, đủ để thỉnh thoảng làm cho cả nha một vài món ăn ngon.
Hải Đăng cuốn một cuốn chả giò với rau sống chấm nước mắm rồi bỏ vào miệng, cậu bé hít hà nói:
− Có dì vào được ăn ngon ghê, hồi trước.. có những khi mẹ làm ca đêm, con ăn toàn cơm có hương vị đặc biệt, đã vậy lại thêm những món canh hết sức đặc biệt…
Hải Qui trừng mắt nhìn Hải Đăng.
Ê ! Bữa nay ăn nhiều ớt hay sao mà lột lưỡi nói nhiều vậy chú nhóc.
− Dạ… tại hà… muốn nói…
Mọi người nhìn nhau cười vui vẻ, bà Hiền Thục nói với Hải Qùi :
− Con có học được nhiều món ăn ngon từ “đôi bàn tay” vàng của dì Hiền Lương hay không ?
Bà Hiền Lương góp lời vào :
− Gì mà cường điệu tôi lên thế.
− Đối với dì như vậy chỉ là để ca tụng đôi chút chớ có phải tán dương gì nhiều đâu nè !
− Mỗi người một câu, không khí bữa ăn tối ở gia đình Hải Qùi rất ấm cúng và vui. Hải Qùi vừa ăn xong lại có tiếng gọi cửa, Qúy Đông, Hải Qùi vui sướng nói :
− Bữa nay hên ghê ! Đang mong gặp Qúy Đông, tức thì Qúy Đông xuất hiện.
Hải Đăng lại chọc quê Hải Quì.
− Vậy sáng mai chị nên mua vé số nghe.
− Ối ! Cái thằng nầy… Hay là em mua tặng chị sẽ có ý nghĩa hơn - Biết đâu lại hên nữa.
Hải Qùi chạy nhanh ra phòng khách, vừa mở cửa, Qúy Đông đã tươi cười nói :
− Mi xem cái gì nè !…
− Qúy Đông đưa ra, một bó hoa tươi màu tím, hoa thơm tỏa ngào ngạt.
− Ê ! Hoa gì đẹp và thơm thế này !
− Mi không biết hoa gì à ! Vào nha đi rồi biết, nhưng ta mang hoa tặng cho dì Hiền Lương cơ, chứ không phải cho nhỏ đâu à nha.
− Xì… Làm như ta không biết thưởng thức vậy …
− Nhưng dì Hiền Lương lại dễ cảm hơn mi.
− Từ hồi có dì… mi thiên vị đấy nhé !
− Để tao vào gặp dì.
Qúy Đông gặp dì Hiền Lương ở sau nhà bếp, dì đang dọn dẹp chén bát. Có lẽ mới ăn cơm xong. Qúy Đông nắm tay dì rồi nói :
− Dì lên đây, cháu có cái nầy hay lắm dành cho dì nè.
Dì Hiền Lương ồ lên khi thấy bó hoa nhung nhớ
Ôi !… Nhớ nhung tím ngát một màu.
Qúy Đông nhìn Hải Qùi nói :
− Đó… mầy thấy không ! Tao tặng đâu có nhầm người, thấy hoa dì đã “xuất khẩu” thành thơ ngay.
Ba dì cháu cười. Dì Hiền Lương hỏi:
− Ở đâu mà hoa tươi thế này Qúy Đông.
Qúy Đông nói :
− Dì đem bình vào đi… Hoa từ Đà Lạt chị Qúy Hà của cháu mới mang từ Đà Lạt về đó… cháu mang ngay đến cho dì đấy !
− Ối ! Dì cảm ơn Qúy Đông nghe.
Dì Hiền Lương bước vào trong, Qúy Đông đặt túi nilong trước mặt Hải Qùi rồi nói :
− Còn đây là phần của nhỏ… Có món khoai lang mật dẻo ngon lắm nè !
Hải Qùi cười.
Hình như ta chỉ biết ặ. là thượng sách hở mi.
Qúy Đông đắc ý.
− Còn phải hỏi nữa.
− Buồn vậy sao ?
− Thôi đi con khỉ. Bữa nay sao vậy.
Dì Hiền Lương ra tới, dì xen vào.
− Hải Qùi đang tự vấn xem có phải mình mang trong người dòng máu lạnh hay không ?
Qúy Đông nháy mắt cười :
− Có phải mày không Hải Quì
Hải Qùi dậm chân nói :
− Dì… cứ trêu cháu… chẳng lẽ cháu “nước đá” đến thế sao ?
− Không nước đá thì tảng băng đó… Mới đây thôi có… người bị từ chối lời mời đó Qúy Đông.
Biết dì Hiền Lương trêu mình, Hải Qùi cứ nhăn nhó mãi. Qúy Đông nói :
− Thôi nè !… Lấy món khoái khẩu ra dùng đi, ắt sẽ ngọt ngào trở lại ngay.
Qúy Đông lấy khoai dẻo Đà Lạt, loại khoai mật được gọt từng lát rồi phơi như thế nào đấy mà nó không khô như chuối khó mà lại dẻo ăn rất ngon, mật cứ tươm ra ngọt lịm.
Hải Qùi nhón một miếng cho vào miệng rồi nói :
− Ồ ! Ngon thiệt. Lâu ghê mới được ăn lại. Dì ơi ! Dì ăn khoai đi, để con mang vào cho mẹ với Hải Đăng ăn.
Qúy Đông nói:
− Để ta mang vào cho… Nho thay đồ rồi đi xem chương trình “Nhịp cầu âm nhạc” với ta, ta có hai vé thứ hạng đây nè ! Thay đồ nhanh lên.
− Mua vé hồi nào sao không nói với tao chứ !
− Ta chẳng mua bao giờ đâu. Nhanh lên mi gần tới rồi đó. Đêm nay có ca sĩ mà mình thích nên ta mới khoái chí đó.
Hải Qùi nói:
− Ừ !… Để ta vào thay đồ !…
Qúy Đông nói với dì Hiền Lương.
− Cháu chỉ có hai vé biếu, hôm nào cháu đặt mau nhiều vé, dì đi xem luôn nhé !
Dì Hiền Lương vừa ngắm bình hoa mới chưng vừa nói:
− Cám ơn Qúy Đông thật nhiều về bình hoa và thành ý của cháu, nhưng dì xem ca nhạc ở ti vi cũng được rồi… Những bài tình ca dì thích nó buồn bã chứ không sôi nổi như tuổi trẻ bây giờ… chắc dì đi xem với các cháu không hợp đâu ?
− Có gì không hợp chứ ! Nhạc Trịnh Công Sơn là số một đó…
− Nhưng dì lại thích mấy bài xa xưa kia…
− Cháu biết rồi bài “Diễm Xưa” một thưở huy hoàng nè, bài “Hạ Trắng” một thiên tình ca đầy chất thơ nè, bài…
− Xem ra cháu cũng biết nhiều về nhạc Trịnh đấy chứ !
− Nhưng dì có thích bài “Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ…” hay không. Bài đó cũng dễ thương dì há !
− Ừ !…
Hải Qùi thay nhanh bộ đồ rồi đi cùng xe với Qúy Đông, Qúy Đông nói:
− Cháu chào dì nhé, bữa khác cháu ghé chơi lâu hơn. Tí nữa cháu sẽ đưa Hải Qùi về.
Qúy Đông là con gái nhà giàu nhưng tính tình rất tốt, hoà đồng và nhất là không có vẻ khinh người. Hải Qùi chợt so sánh Qúy Đông với Diệp Quỳnh chưa chắc Diệp Quỳnh giàu hơn gia đình Qúy Đông, vậy mà lại cao ngạo, kiêu căng đáng ghét quá !
Thoắt một chốc Qúy Đông đã chở Hải Qùi đến nơi, cả hai cùng bước vào và tìm chỗ ngồi. Đêm nhạc bắt đầu, giọng dẫn chương trình quen thuộc vừa vang lên, tiếng vỗ tay lại ròn rã từng bài ca được yêu cầu thật hay, nhỏ Qúy Đông cũng “máu mê” ghi giấy chuyển đến người dẫn chương trình để yêu cầu bài ca ruột, còn Hải Qùi nghe ké sự yêu cầu của người khác để tìm thấy cái chung của tất cả mọi người. Như thế là quá tuyệt vời rồi.
… Ra về rồi Qúy Đông còn tiếc rẻ nói :
− Những ca sĩ hải ngoại về nước lúc nầy cũng góp lời ca trong những chương trình nhạc như thế này tuyệt hay. Bao giờ có ca sĩ K.L về nhất định phải mời dì Hiền Lương đi xem.
Hải Qùi gật đầu.
Ứ ! Tuy ca sĩ hải ngoại đa số đều có tuổi nhưng chất giọng vẫn còn tuyệt làm sao.
− Chắc tại nỗi niềm hoài vọng cố hương càng thôi thúc họ, nên giọng ca của họ như có âm vang từ trái tim.
Hải Qùi cười.
− Trái tim của người con tha hương trên đất khách luôn hướng về cố hương phải không ?
− Hôm nay mầy cũng ăn nhiều ớt quá !
Cứ mãi trò chuyện với Qúy Đông, Hải Qùi quên kể cho bạn nge, buổi chiều chàng “công tử” ghé và mời Hải Qùi đi ăn tối rồi đi phố, Hải Qùi tự thấy mình thật sáng suốt vì lúc nãy khi ra về cô chợt thấy bóng anh chàng sánh vai với một cô gái ăn mặc thật là “mode”, họ cũng đi xem ca nhạc và trở về… Nếu như anh chàng gặp Hải Quì, anh chàng sẽ ra sao nhĩ ? Ôi ! Những kẻ “mặt dày” như hắn thì làm gì biết e ngại hay xấu hổ chứ ! Hắn có hàng tá bạn gái… không đi phố với người nầy thì đi với người khác… chớ hắn có biết buồn bã hay thất vọng là gì đâu nào ?… Lạy chúa. Bất giác Hải Qùi tự thốt như vậy ở trong lòng.
− Còn sớm ! Đi ăn tô miến gà nóng.
Nghe Hải Quì.
− Ta không ăn nổi đâu ?
− Sao lại không ? Đừng từ chối. Mi thích món nầy mà ! Hy vọng chúng mình đến ăn sẽ còn những con gà đầy ắp trứng, những quả trứng non như thế ăn mới tuyệt làm sao.
Quán ăn thật đông khách nhưng Qúy Đông cũng tìm được một chiếc bàn trống.
Nhìn hai tô miến bốc khói nghi ngút, nhất là nhìn đĩa rau, Hải Qùi đã cảm giác tê tê ở đầu lưỡi.
Qúy Đông còn gọi cho mỗi đứa một ly sữa đậu nành. Ôi ! cái bụng mới no nê làm sao ! Tối nay về nhà nhất định không sao ngủ được vì “đầy bụng”.
Ngồi sau xe của Qúy Đông, Hải Qùi rên rỉ :
− Đêm nay tao không sao chợp mắt được.
− Ối ! “Tương tư chiều” hở.
Tương tư khỉ gì… Tao đang bị đầy bụng đấy, mai mốt có định đi đâu nhớ báo ta hay hoặc ghé sớm để ăn chuẩn bị cái bụng…Buổi chiều ăn cơm no, bây giờ thêm một tô bún măng nữa.
− Con khỉ nè !… Làm gì thấy ghê quá vậy… tao nhớ bao tử của mi có độ giãn nở mà. Mi từng nói như vậy đấy !
Hải Qùi đánh vào vai bạn.
− Thôi ở đó mà đùa với ta… Cho ta về nhanh lên… Ta đầy bụng quá.
Qúy Đông lại trêu bạn.
− Có cần ta ghé vào Qu.C công cộng hay không ?
− Đồ quỉ nè !…
Qúy Đông vừa trêu bạn nhưng cũng phóng xe thật nhanh về nha Hải Quì.
Dì Hiền Lương vẫn còn ngồi ngoài sân, nghe tiếng xe dì vội mở cửa, Qúy Đông chào dì rồi nói :
− Dì ơi !… Coi chừng kẻo nhỏ Hải Quì…ị… đó….
− Con quỉ… nhỏ cứ chọc quê ta….Tiếng cười của Qúy Đông cùng tiếng xe vang xa…
Thu hết can đảm. Hải Qùi mới nói với Lâm Vân trong buổi học chiều nay.
Lâm Vân nè…
Có chi không chị.
Chị có ý kiến như thế này… em nên cố tập trung trung để học nhé !… Tập trung và siêng năng đọc sách báo em sẽ làm văn tố đó, không khéo mai mốt thi lại không đủ điểm để đỗ tốt nghiệp đó…
Lâm Vân nhăn mặt nói:
− Em chỉ mong bài làm có điểm để không bị liệt. Em sẽ kéo điểm môn khác cho môn văn.
− Em học lệch như thế không được đâu, dễ hỏng lắm.
Lâm Vân cãi bướng.
− Chị Quỳnh cũng bảo em như thế !
Hải Qùi lắc đầu.
Em không nên học thiên lệch như thế ! À ! Nhân thể chị mong em tập trung vào giờ học của chị, nếu chị Quỳnh có đến em nên bớt đi trong giờ học. Diệp Quỳnh có biết thời khóa biểu học của em hay không ? Em ghi lại để chị ấy biết mà tránh giờ học của chúng ta. Kéo dài tình trạng như thế chị không sao chỉ bài được cho em, chị đâu thể làm sẵn bài văn cho em được.
− Cứ xem như chị làm văn là để kiếm thêm đi, em sẽ gởi… thêm…
Hải Qùi nổi giận trong lòng, cô cảm thấy nóng ra hai bên má. Trời ạ ! Lâm Vân là một cô học trò bé nhỏ mà lại có tư tưởng của kẻ có tiền như thế sao ? Thật đau lòng, chẳng lẽ từ chối không dạy nữa, nếu như tình trạng như thế này vẫn còn tiếp diễn, nhất định Hải Qùi sẽ không dạy cho Lâm Vân. Tiền thì Hải Qùi vẫn cần đấy ! Nhưng cô sẽ tìm chỗ dạy kèm khác, hay làm thêm một việc gì đấy, chớ dạy cho con cái nhà giàu kiểu như thế nâầ thật tự ái làm sao !… Có lẽ đấy cũng là luận điệu mà Diệp Quỳnh đã nói và bày vẽ cho Lâm Vân.
Chưa nói được điều gì có liên quan đến Diệp Quỳnh nhiều thì cô ta lại xuất hiện, Hải Qùi nhìn đồng hồ đeo tay của mình, hơn năm giờ chiều, chắc cô ta đi làm về là ghé sang đây ngay. Quả là sung sướng, cô ta chẳng có việc gì làm để phụ giúp cho gia đình, đi làm về là nghêu ngao ngoài đường phố, đối với những kẻ giàu có thời giờ nhân rỗi của họ thật uổng phí, trong khi những người nghèo khó như Hải Quì, quả thật thời giờ là vàng bạc.
Lâm Vân thấy Diệp Quỳnh, vừa định rời khỏi phòng ra ngoài. Hải Qùi nói :
− Lâm Vân, em còn đang trong giờ học, hãy cố gắng làm hoàn thành dàn ý cho bài văn, em chưa làm được một dàn ý thì làm sao làm tốt bài văn được, sau giờ học em muốn đi đâu thì đi, còn trong giờ học em nên cố gắng, đừng để chị phải khó xử.
Diệp Quỳnh đẩy cửa phòng bước vào và lên tiếng :
− Xin lỗi, tôi hơi đường đột, nhưng đã lỡ nghe cô bạn nói với Lâm Vân, những lời đó ngụ ý điều gì chứ ! Có phải muốn nói về tôi bởi vì tôi thường đến đây ! Cô cũng nên biết mối quan hệ của chúng tôi chứ !
Nghe giọng nói hách dịch của Diệp Quỳnh, Hải Qùi giận run, cô nói :
− Nếu chị đã nghe rồi thì tôi cũng xin nói thẳng, tôi có trách nhiệm dạy kèm cho Lâm Vân nên giờ học của Lâm Vân phải thuộc về tôi. Lâm Vân không thể bỏ đi chơi trong giờ học kèm như thế nầy, tôi biết nói sao với gia đình của ông bà Vinh Đông đây !
Nghĩ cũng tức cười cho cô, chỉ là người dạy kèm mà sao cô lại khó khăn đến thế, Lâm Vân nghĩ học nhưng chúng tôi vẫn sòng phẳng tiền bạc với cô kia mà !
Chúng tôi có trừ tiền ngày nào không ?
− Vấn đề không phải là tiền bạc.
Diệp Quỳnh cười mỉa.
− Nếu không vì tiền, cô dạy kèm để làm gì.
− Chuyện đó tôi không nhất thiết phải trình bày với chị.
− Cô đừng nghĩ chỉ có mỗi mình cô là “gia sư dạy kèm”. Ối ! Thiếu gì người dạy…
− Nhưng quan trọng là có chịu học hay không ? Thôi tôi không nói nhiều, xin chị tạo điều kiện để Lâm Vân học tốt.
− Đó là chuyện của cô,còn chuyện của tôi lại khác… Tôi muốn dẫn Lâm Vân đi phố.
− Đi phố, đi phố… Tại sao cứ vào giờ học của Lâm Vân chị lại đến dẫn con bé đi phố chớ, tôi sẽ trình bày với hai bác về việc này !
Lâm Vân nhìn Diệp Quỳnh rồi nhìn Hải Quì, rõ ràng thấy chị Hải Qùi cũng tội nghiệp nhưng đi phố mua sắm và ăn quà lại thú hơn. Biết làm sao bây giờ. Lâm Vân nói :
− Chị đợi em làm bài xong đã nhé !
Diệp Quỳnh nhăn mặt nói :
− Làm xong rồi đợi em sửa bài nữa. Thôi chị về vậy. Tại chị lỡ hứa với em dẫn em đi siêu thị… mà thôi để khi khác vậy… Cũng chưa chắc chị rỗi rãnh đâu…
Một chút thôi…
Hải Qùi bỏ ra ngoài phòng, cô không muốn nghe cuộc trao đổi giữa Lâm Vân với Diệp Quỳnh - một cô gái mà Hải Qùi ghét cay, ghét đắng dù cô ta với Hải Qùi chẳng hề mâu thuẩn gì cả.
Cuối cùng Lâm Vân cũng xiêu lòng, cô bé trở ra và nói với Hải Quì.
− Chị Ơi ! …. Bữa nay học một chút thôi nhé ! Tối nay em sẽ làm cho xong dàn bài nầy, ngày kia chị sửa nghe. À !… Hay chị cho thêm vài đề nữa để em làm.
Hải Qùi xếp sách vở bỏ vào giỏ rồi nói :
− Tùy em, tôi chỉ vì gia đình đến để dạy kèm cho em học tốt hơn, em học hành như thế nầy đến cuối năm thi tốt nghiệp xem ra… chưa đủ tự tin đâu… Mà thôi, nếu được thì tiếp tục, không thì chúng ta nên giải quyết cho rõ ràng.
Vẫn giọng đầy cao ngạo, Diệp Quỳnh chao mày.
− Sao cô lại quan trọng thế ! Rất may cô chỉ là giáo viên dạy kèm, nếu thật sự là giáo viên dạy học trò, chẳng biết ai học cho được, thôi xin phép cô nhé !
Hải Qùi đi về mà trong lòng vô cùng uất ức, giá như có Đông Trần, cô sẽ nói rõ cho anh chàng nghe để xin ý kiến. Sao chiều nay lại không gặp hắn nhỉ.
Chị người làm vừa định đóng cổng lại khi Hải Qùi định đạp xe đi thì Đông Trần lù lù xuất hiện. Hắn chặn ngay xe Hải Qùi rồi nói :
− Cô trở vào tôi có chuyện hỏi thăm. Đông Trần nói với chị người làm :
− Chị Lài nhớ mang nước ra vườn cho tôi nhé !
Đông Trần nói với Hải Qùi khi cả hai cùng dừng ở chiếc băng đá cạnh đấy.
− Có phải Lâm Vân lại bỏ học đi chơi với Diệp Quỳnh không ?
Hải Qùi trả lời nhát gừng.
Thì anh đã biết rồi đấy !
− Sao cô không cản Lâm Vân, cô đang dạy nó học mà !
− Nhưng…giữa tôi với cô chị tương lai của anh thì tôi không thể sánh được. Anh xem tôi phải làm sao đây ! Tôi định gặp ông bà để trình bày cho rõ mọi việc, có thể tôi phải thôi dạy, nếu không…tôi cũng không dám bảo đảm cho Lâm Vân.
− Con nhỏ nầy nhất định phải thi đỗ tốt nghiệp, ba mẹ tôi đã chọn cô là người dạy cho con bè mấy môn rất khó, tôi hy vọng cô vì Lâm Vân mà hết mình dạy nó.
− Tôi rất muốn…nhưng rất tiếc…chẳng lẽ tôi với chị Diệp Quỳnh kiếp trước có mối thù hay sao mà kiếp này hai người không quen nhau lại… Mà thôi, anh hỏi tôi việc của Lâm Vân chứ gì, tôi cũng xin anh để ý đến việc nầy cho tôi, anh có thể khuyên Lâm Vân dùm, dù sao Lâm Vân cũng là em gái của anh.
Em gái mới khó nói, cô với tư cách người dạy kèm cho Lâm Vân, nó sẽ nghe cô.
− Nhưng sự quyến rũ của người khác có giá trị hơn. May quá tôi gặp anh, anh có cách nào nói với Lâm Vân cả Diệp Quỳnh nữa.
− Nói vời Diệp Quỳnh cái gì ?…Việc nầy tôi nghĩ lỗi là do Lâm Vân ham chơi hơn ham học.
Hải Qùi lắc đầu.
− Nhưng nếu không có Diệp Quỳnh, Lâm Vân là đứa chịu học.
− Cô nghĩ thế à ! Như vậy thì rắc rối thật.
− Tốt nhất anh nên giúp tôi nói với gia đình để gia đình nhắc nhở Lâm Vân.
− Cô không nói sao ?
− Tôi e rằng không tiện…
Đông Trần cầm ly nước đưa Hải Quì.
− Cô uống nước đi.
− Cảm ơn anh… Tôi phải về.
− Ơ hay…chẳng lẽ cô chỉ nói về Lâm Vân thôi sao ?
− Tôi không vì dạy cho Lâm Vân học thì vì việc gì chứ !
− Tôi nghĩ cô cũng phải uyển chuyển chứ !
− Việc học tập là do bản thân của mỗi người, đâu có ai có thể học thay cho mình được, nếu anh quan tâm đến việc học của Lâm Vân thì nên giúp đỡ con bé.
− Học, đương nhiên là quan trọng rồi nhưng… Hải Qùi cũng phải nghĩ đến chính mình chứ ! Tại sao lúc nào cô cũng nghĩ đến việc học…phụ nữ không nên đầu tư nhiều cho việc nầy, cô có nghe bọn đàn ông nói sao không “sợ nhất là phụ nữ hơn họ cái đầu”. Nếu vậy…cô khó có bạn lắm đó.
− Anh nói… chuyện thật lạ đời…Tôi không muốn nghe chuyện “vớ vẩn như thế!”
− Cô sợ…đối diện với sự thật à !… Tôi chỉ mong một điều là cô để ý đến chính mình một chút, tôi sẽ tạo cho cô dịp may tốt đó.
Hải Qùi giận run lên trước luận điệu sằng bậy và gàn dỡ của Đông Trần. Chẳng lẽ vì giận Hải Qùi từ chối lời mời khi anh đã thân chinh đến nhà của cô sao ? Thật là vô ý, không ra làm sao cả. Mặc kệ hắn đi, Hải Qùi đứng lên cáo từ đi về.
Đông Trần gọi với theo nhưng Hải Qùi vẫn đẩy xe đạp ra cổng…
Ngoài phố nắng đã tắt từ lâu, trên đường tấp nập người qua lại.
Nhất định Hải Qùi sẽ xin nghỉ dạy cho Lâm Vân. Vào nha giàu thật khó chịu, một Diệp Quỳnh đáng ghét nay lại thêm một Đông Trần, gã là cái gì mà dám lên mặt dạy đời cho Hải Qùi chứ ! Bọn nhà giàu đều giống như thế cả sao ?
Diệp Quỳnh dừng xe trước cổng nhà của Nhật Mai, bạn thân của Quỳnh. Đêm nay sinh nhật của Nhật Mai, Diệp Quỳnh nôn nao thật nhiều, lâu lắm rồi không có gặp lại bạn bè. Hy vọng đêm nay sẽ gặp thật đông đủ bạn cũ thời đi học.
Chị người làm mở cổng và mời Diệp Quỳnh vào. Quỳnh hỏi :
− Bạn bè của Mai đã đến đông chưa chị ?
Chị người làm vui vẻ nói :
− Dạ…cũng khá đông cô ạ ! Cô vào nhà đi.
Nhật Mai đã chạy ra tới, nắm tay Diệp Quỳnh, ríu rít.
− Sao tới giờ mới tới vậy bồ, mọi người đã đến khá đông đủ rồi đó.
− Tức là ta vẫn còn sớm hơn một vài người phải không ?
− Ừ !… Nhưng mấy người nầy là bạn mới có thể chưa quen với quí vị.
− Vậy sao ? Bữa nay có bạn mới nữa à !
Diệp Quỳnh biết rõ cá tính của Nhật Mai, Nhật Mai có nhiều bạn. Thậm chí bạn bè qua trung gian nhỏ Mai cũng chơi rất thân, Nhật Mai ít khi hờn dỗi ai, con bé được cái vui tính, tốt bụng nên bạn mới hay cũ đều rất thích.
Qua sân rộng, Diệp Quỳnh trông thấy hai chiếc xe hơi, một chiếc màu xám trắng và một chiếc xe hơi mui trần sơn màu đỏ chói, bên cạnh là những chiếc xe Dream mới bóng cáu cạnh, Diệp Quỳnh từng đi dự sinh nhật và từng tổ chức sinh nhật như thế này nên cô rất nôn nao để bước vào trong. Biệt thự của gia đình Nhật Mai sang trọng không thua gì của gia đình Diệp Quỳnh, có điều kiến trúc ngôi biệt thự được thiết kế rất lạ, có lẽ do tập hợp nhiều kiểu xưa, nay…nên càng rực rõ hơn, nhất là dưới ánh đèn mờ ảo, ngôi biệt thự càng lung linh kỳ diệu như một toà lâu đài.
Cả một dãy bạn đứng lố nhố đơi Diệp Quỳnh ở hàng hiên. Các cô ăn mặc như đi dạ hội. Áo đủ màu, giấy mới, trông cô nào cũng rực rở hẳn ra. Riêng Nhật Mai xinh như con búp bê trong bộ váy đầm thật mode, ôi chiếc áo mới lộng lẫy làm sao !
Nhật Mai xoa hai tay vào nhau rồi nói:
− Khá đông đủ rồi, chỉ thiếu có hai bạn mới quen. Các bạn ngồi nói chuyện với nhau để Nhật Mai vô kiểm duyệt bàn ăn.
Mười phút sau cả bọn kéo vào phòng ăn, phòng ăn của nhà Nhật Mai rộng và trang hoàng thật đẹp. Những bình hoa cắm rất khéo được chưng rải rác khắp nơi.
Nhật Mai nói với các bạn.
− Nhân tiện ông anh của Nhật Mai với papa về nước nên nhân sinh nhật của Nhật Mai, papa có vài lời với các bạn và mừng Nhật Mai.
Vừa lúc papa của Nhật Mai xuất hiện thì chị người làm cũng đưa vào phòng hai cô gái.
Diệp Quỳnh giật mình. Trời ạ ! Là con nhỏ dạy kèm cho Lâm Vân, nó đi cùng một nhỏ bạn khác, ăn diện trông cũng đẹp ra phết đấy chứ ! Nhỏ Mai nầy kỳ ghê ! Không biết làm sao lại quen con nhỏ dễ ghét nầy. Thôi mặc kệ nó đi.
Nhật Mai kéo hai cô bạn lại bàn ngồi rồi nói:
− Xin lỗi các bạn, Mai xin giới thiệu đây là hai cô bạn mới của Mai, đây là Qúy Đông và đây là Hải Quì.
Mọi người vỗ tay và vui cười gật đầu chào.
Đông đúc quá, sang trọng quá nên Hải Qùi chẳng dám ngước nhìn chung quanh. Qúy Đông thì tự tin hơn, cô nói nhỏ vào tai bạn.
− Đừng e dè gì cả… Mình được Nhật Mai mời mà.
Nhật Mai lại nói tiếp.
− Xin mời papa.
Papa của Nhật Mai xuất hiện, người ông tầm thước, gương mặt cương nghị, trán cao. Ông xưng bác thật ngọt khi nói chuyện. Ông nói rất vui sướng khi thấy các bạn của Nhật Mai tới dự sinh nhật đông đủ. Đã bao lần sinh nhật của Nhật Mai ông chỉ gởi quà về cho con gái, lần nầy được nhìn thấy con trưởng thành, ông rất vui.
Papa của Nhật Mai nói thật nhiều khiến cho mama của Nhật Mai cũng xúc động.