Hướng qua Phí Minh Tâm, Yến Thiết Y lắc đầu trách :– Chuốc khổ làm chi, Minh Tâm?
Trầm lạnh mặt, Phí Minh Tâm gằn giọng :
– Ý tứ gì?
Yến Thiết Y từ từ đáp :
– Chuốc khổ tạo cái cuộc tranh chấp không đáng nầy? Chuốc khổ tái diễn cảnh tượng sáu năm về trước? Chuốc khổ lấy trứng trọi đá? Chuốc khổ này để xuất tiền, để đi thỉnh cầu một người không đáng, để nhận cái nhục này?
Cái nhục này, là cái nhục bại, chưa giao thủ mà chàng dám nói thế, đủ biết chàng khinh thường đối phương như thế nào.
Phí Minh Tâm hét :
– Đừng khoác bộ mặt lương thiện, lên giọng dạy đời! Yến Thiết Y, ta hỏi ngươi, ngươi có hạ độc thủ năm xưa không, nghĩ tình đồng đạo, bất chấp nghĩa khí giang hồ, ngươi phá hoại cơ nghiệp của ta, rồi ngươi bảo ta đừng báo thù, phục hận? Tại sao chứ? Cho ngươi biết, ta sẽ đương đầu với ngươi mãi mãi, nếu ta còn một hơn thở, nếu ta còn một ngày nào sống, trừ ra ta tận diệt được lũ ngươi thì thôi! Thanh Long xã và Song Xà giáo không thể đội trời chung giữa hoàn vũ này!
Yến Thiết Y thở dài :
– Ngoan cố! Thảo nào chẳng bại hoại cả thanh danh lẫn cơ nghiệp!
Trần Khởi Tài vỗ tay tán thưởng :
– Tráng trí của Phi lão đệ đáng ngợi đấy. Thà ngã vinh hơn đứng nhục. Có thù mà không báo, có hận mà không phục thì sao phải con người? Ngày trước, kẻ kia không dung cho lão đệ một chỗ đứng giữa giòng đời, thì ngày nay, lão đệ há đi nhường nhịn cho kẻ kia được ung dung mãi sao?
Yến Thiết Y gật đầu :
– Cũng có lý, nhưng vấn đề là các vị có làm nổi cái việc mà các vị huênh hoang tuyên bố đó chăng?
Trần Khởi Tài cười nhẹ :
– Tấn kịch chưa đến hồi kết thúc, ngươi đừng vội phê phán bố cục, Yến Thiết Y!
Hãy kiên nhẫn chờ xem...
Trần Khởi Tài lại nói tiếp :
– Thọ nhận tiền tài, vì nhận tiền tài, ta đã nói, Song Xà giáo đã đáp ứng với ta số thù lao năm vạn lượng, ta cũng tiếp nhận phân nửa rồi, chẳng lẽ ta không màng đến phân nửa số còn lại? Màng, là ta phải đóng trọn vai trò. Yến Thiết Y ơi, hai vạn rưỡi lượng, là một con số khá hấp dẫn đấy!
Yến Thiết Y trầm giọng :
– Không thể tránh khỏi một cuộc động thủ giữa ta và ngươi sao?
Trần Khởi Tài lắc đầu :
– Chắc chắn là không rồi!
Yến Thiết Y hỏi :
– Nếu ta đề nghị, mình thương lượng với nhau?
Trần Khởi Tài bật cười ha hả :
– Vị đại Khôi Thủ Sở Giác Lãnh mà cũng có lúc thương lượng nữa à?
Yến Thiết Y gật đầu :
– Nói chuyện nghiêm chỉnh một chút đi, Trần Khởi Tài. Một cuộc thương lượng cũng chẳng phải là một điều hèn hạ, nếu vì sự thương lượng mà chúng ta tránh được cảnh thương vong của một số người.
Trần Khởi Tài chớp mắt :
– Ngươi cứ nói. Nói cho ta nghe đường lối thương lượng như thế nào?
Phí Minh Tâm đâm hoảng, kêu lên :
– Tài Ông...
Y sợ Yến Thiết Y đưa ra một miếng mồi to, cực hấp dẫn, rồi Trần Khởi Tài bị dụ hoặc, dám bỏ rơi Song Xà giáo lắm.
Bị bỏ rơi, chẳng những Song Xà giáo mất toi số bạc ứng trước là hai vạn rưỡi, bởi khi nào y và Nguyễn Vy Quan dám đòi lại? Mà còn bỏ luôn mối thù bất cộng đái thiên, bởi Trần Khởi Tài rút lui khỏi cuộc thì dù có cái mật to bằng núi, Song Xà giáo đơn độc cũng chẳng dám khiêu khích Thanh Long xã.
Trần Khởi Tài khoát tay :
– Đừng quýnh quáng lên như thế, Phi lão đệ cứ nghe hắn nói, xem hắn muốn gì, nào ngu huynh có tỏ thái độ đâu mà lão đệ lại hấp tấp?
Yến Thiết Y hỏi :
– Song Xà giáo hứa tặng nhà ngươi năm vạn lượng thù lao, phải không?
Trần Khởi Tài gật đầu :
– Năm vạn lượng bạc không thiếu một phân.
Yến Thiết Y tiếp :
– Nhưng ngươi chỉ tiếp nhận một nửa, ứng trước, còn một nửa, xong việc rồi Song Xà giáo sẽ giao sau, phải không?
Trần Khởi Tài gật đầu :
– Phải!
Yến Thiết Y hỏi :
– Nếu Song Xà giáo không chịu giao nửa số còn lại, sau khi người nhờ một phép nhiệm màu nào đó, giúp thành công?
Trần Khởi Tài bật cười cao ngạo :
– Thì thảm cảnh tại Đại Kim Hà ngày trước sẽ được tái diễn, và vai chủ động chính là ta, chứ chẳng phải Yến Thiết Y!
Phí Minh Tâm kêu lên :
– Không! Không bao giờ có chuyện chối bỏ, mong giật số tiền! Chẳng những Song Xà giáo sẽ trao ra đủ số, mà còn có tổ chức một tiệc khánh công lớn lao, thiết đãi vị ân nhân vĩ đại.
Yến Thiết Y khoát tay :
– Ngươi im, đừng chen vào phá cuộc thương lượng của ta!
Rồi chàng tiếp :
– Lấy bạc hai lần, không bằng lấy một lần. Nếu ngươi bằng lòng đứng ra ngoài vòng, ta sẵn sàng trao đủ số vàng năm vạn lượng cho ngươi, ngay bây giờ, bằng hiện kim, bằng ngân phiếu, bằng châu ngọc, bất cứ bằng cái gì ngươi muốn.
Tham niệm chớp ngời nơi ánh mắt, Trần Khởi Tài hỏi :
– Còn lợi tức tại vùng Đại Kim Hà? Các ngươi không chia cho ta?
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Không được!
Trần Khởi Tài hừ một tiếng :
– Tại sao?
Yến Thiết Y giải thích :
– Lợi tức của vùng Đại Kim Hà, thuộc về doanh nghiệp, mà phàm là doanh nghiệp thì vô hạn định, lại bất đồng đều, khi thu nhiều, khi thu ít, có lúc lỗ lãi. Ngoài ra, sổ sách ghi chép cực phiền phức. Chia cho ngươi, là gián tiếp dành cho ngươi một số cổ phần, ngươi sẽ tranh dành này nọ khi lợi tức thất thu, do đó tranh chấp phát sanh, cuối cùng khó tránh xung đột, điều mà ta không muốn. Cho nên, ta đưa ra một con số, để dứt khoát vĩnh viễn cuộc thương lượng giữa chúng ta! Nên hiểu, chúng ta làm một cuộc sanh ý, một cuộc giao dịch càng sòng phẳng, càng tốt, chứ bảo ta đèo ngươi trên lưng suốt đời thì xin lỗi nhé, ngươi đừng nuôi mộng.
Trần Khởi Tài trầm giọng :
– Tổng kết, ta chỉ nhận năm vạn lượng bạc của ngươi, rồi rút lui ra xa chứ không hy vọng chia chác gì hơn?
Yến Thiết Y gật đầu :
– Đúng vậy! Không còn gì minh bạch hơn!
Trần Khởi Tài điểm một nụ cười cầu tài :
– Ngươi có thể châm chước thêm phần nào chứ?
Yến Thiết Y nghiêm sắc mặt :
– Đừng hy vọng! Ta xử sự như thế, là có đạo nghĩa lắm đó! Ta muốn có một thái độ kiên nhẫn với ngươi đó. Phải biết, Thanh Long xã không hề đem dâng của cho bất cứ ai một cách nhu nhược đến thế đâu! Ta khuyên ngươi, nên thấu đáo ý nghĩ của mấy chữ chi túc, an phận. Trèo cao thì té nặng, ích lợi gì Khởi Tài!
Phí Minh Tâm hấp tấp kêu lên :
– Đừng nghe hắn, Tài Ông. Hắn dụ hoặc Tài Ông rõ ràng, chứ làm gì hắn dám đưa ra một số bạc cực to như vậy. Huống chi, Tài Ông đã hứa trước với bọn tại hạ rồi! Chẳng lẽ Tài Ông vì hơi đồng mà theo mới nới cũ? Hãy suy nghĩ kỹ, Tài Ông!
Nguyễn Vy Quan cũng chen vào :
– Tài Ông đã hứa, xin giữ đúng lời hứa, năm ngàn lượng bạc của bọn tại hạ, là số chắc, vả lại một nửa số bạc đã về tay Tài Ông rồi, còn như hắn, hắn nói như vậy mà chắc gì hắn trao ra?
Trần Khởi Tài hét :
– Hai ngươi câm miệng cho ta nhờ. Ta muốn làm gì tùy ý ta, ta có quyền định đoạt việc của ta. Các ngươi nhờ ta giúp, giúp thì ta lãnh bạc, không giúp thì ta trao hoàn tiền thù lao, bộ các ngươi sợ ta giật hay sao chứ? Đừng chọc giận ta mà khổ đấy!
Phí Minh Tâm ve vuốt :
– Xin Tài Ông dằn cơn giận! Dù sao thì bọn tại hạ cũng đáng thương sót hơn đó, Tài Ông! Giúp những kẻ thất thế, là tạo cái hùng danh trên cõi đời, tạo cái đức để dành khi về bên kia thế giới...
Trần Khởi Tài “xì” một tiếng :
– Các ngươi đừng nói chi nữa. Ta nghe rất khó chịu đây.
Vẻ bất mãn hiện lên rõ rệt trên gương mặt của Phí Minh Tâm và Nguyễn Vy Quan.
Cả hai không ngờ Trần Khởi Tài có thể trở mặt một cách dễ dàng và hèn hạ như thế, tuy sự trở mặt đó chỉ mới biểu hiện qua thái độ, chứ chưa phát huy bằng hành động, song cái ý cũng đủ nói lên tư cách con người.
Tuy nhiên, họ chờ xem Trần Khởi Tài có dám đi xa hơn hay không!
Đành rằng, hiện tại, hoặc bất cứ lúc nào, họ không thể đối phó với Trần Khởi Tài bằng vũ lực.
Nếu đủ sức đối phó với y, thì bọn họ cần gì phải thỉnh y trợ giúp?
Nhưng họ cũng có cách báo thù, nếu quả thật Trần Khởi Tài bỏ rơi họ cách trắng trợn.
Trần Khởi Tài đâu đến đổi quá ngu dại mà chẳng hiểu Phí Minh Tâm và Nguyễn Vy Quan đang phẫn nộ cực điểm?
Nhưng y có sợ gì?
Những kẻ đến yêu cầu, tự nhiên là kém y rồi và có ai sợ kẻ kém hơn mình chứ?
Bất quá, Phi và Nguyễn mắng thầm y là cùng.
Cần gì điều đó, con người ta ai lại chẳng sống vì tiền? Đồng tiền là đầu mối tranh chấp, người giành giật được bao giờ cũng bị kẻ không giành được xuyên tạc, mắng rủa.
Huống chi, cái nghề của y là thế? Ai đấu giá cao hơn, là bắt tay, ai đưa giá thấp, là y bỏ.
Trần Khởi Tài tặc lưỡi, gọi Yến Thiết Y :
– Ngươi đề nghị một cuộc giao dịch, làm cho hai tài chủ của ta phát cáu rồi đó, tuy nhiên, nếu ngươi châm chước thêm chút ít, có lẽ ta sẽ chấp nhận!
Nguyễn Vy Quan và Phí Minh Tâm kêu lên :
– Tài Ông, Tài Ông nói gì thế?
Trần Khởi Tài cười hì hì :
– Nói cái việc có lợi cho ta đấy mà!
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Đừng đòi hỏi hơn, Khởi Tài! Như vậy là hậu lắm rồi đó nhé!
Trần Khởi Tài cau mày :
– Ít quá! Ít quá!
Yến Thiết Y điềm nhiên :
– Trái lại, ta cho là nhiều!
Trần Khởi Tài “hừ” một tiếng :
– Nhiều!
Yến Thiết Y bỉu môi :
– Năm vạn lượng của ta, năm ngàn lượng của Song Xà giáo, số nào nhiều hơn?
Gấp mười lần đó, Khởi Tài!
Trần Khởi Tài trầm giọng :
– Nhưng họ sẽ gia tăng đến năm vạn lượng, họ sẽ hứa chia chác lợi tức Đại Kim Hà nữa, ngươi nghĩ sao? Ngoài ra, ta còn lời hứa. Thuận với ngươi, ta có năm vạn lượng, lại thêm lợi tức, lại giữ tròn lời hứa, ta có đủ ba điều lợi kia mà!
Yến Thiết Y mỉm cười :
– Ngươi quên một điều hại!
Trần Khởi Tài chớp mắt :
– Điều hại như thế nào?
Yến Thiết Y đáp :
– Mạo hiểm! Khiêu chiến với Thanh Long xã là chơi trò nguy hiểm. Giữ lời hứa với Song Xà giáo, bất quá ngươi thủ nghĩa mà quên rằng đem sanh mạng đùa với tử thần.
Mà hạng người như ngươi, thì sanh mạng quý gấp mười cái “nghĩa”.
Trần Khởi Tài “hừ” một tiếng :
– Chưa chắc như vậy đâu, Yến Thiết Y! Cái đó cần phải thực nghiệm mới biết là nó sẽ như thế nào.
Yến Thiết Y thở dài :
– Nhưng sau cuộc thực nghiệm, ngươi có còn đâu? Bởi thực nghiệm là chuẩn bị về cõi chết đó, Khởi Tài! Ta không muốn ngươi chết, nên bằng lòng đền bù cho ngươi chỗ thiệt hại, vì bỏ cuộc thì dù sao ngươi cũng phải mất số bạc to!
Trần Khởi Tài tặc lưỡi :
– Đành thế, song ngươi đưa ra một cái giá quá thấp!
Yến Thiết Y trầm giọng :
– Thế ngươi đòi bao nhiêu mới xứng ý?
Trần Khởi Tài cười nhẹ :
– Lợi tức tại Đại Kim Hà, mỗi năm lên đến...
Yến Thiết Y lắc đầu, chận lời :
– Không! Không bao giờ ta chấp thuận vụ Đại Kim Hà vào cuộc thương lượng này, ta không thể chịu đựng phiền phức lưu niên, năm này qua năm khác. Mệt lắm, Khởi Tài ơi!
Trần Khởi Tài cau mặt :
– Ngươi kiên quyết?
Yến Thiết Y gật đầu :
– Cực độ!
Trần Khởi Tài suy nghĩ một chút :
– Lần cuối, ta yêu cầu ngươi, gia tăng số đó lên một ít...
Yến Thiết Y bảo :
– Ngươi thử cho một số xem!
Phí Minh Tâm hoảng hốt, kêu lên :
– Tài Ông...
Trừng mắt liếc qua Phí Minh Tâm một thoáng, Trần Khởi Tài lạnh lùng bảo :
– Lão đệ làm cho ta bực lắm phen rồi đó nhé! Ta hành sự luôn có chủ ý chắc chắn, ngươi không được chen vào việc của ta!