Mộc Uyển Thanh hỏi:
- Em học cái đó làm chi?
Ðoàn Dự đáp:
- Biết đâu chả được việc cho mình. Có khi nhờ đó mà ta thoát khỏi chốn lao lung này cũng nên.
Nguyên Ðoàn Dự thấy sóng dục đã nổi lên đến tột độ, thật khó mà giữ được cho khỏi loài cầm thú, chẳng khác gì ngàn cân treo đầu sợi tóc.
Nếu Mộc Uyển Thanh nhảy xổ vào quyến rũ thì không thể nào còn nín nhịn được nữa. Nên Ðoàn Dự bày ra trò dạy học để chuyên tâm tri ý vào việc khác, không nghĩ đến tình dục nữa.
Thế rồi chàng giảng thao thao bất tuyệt: Nào Thái cực, nào Lưỡng Nghi, nào Tứ Tượng, nào Bát Quái.
Mộc Uyển Thanh nói:
- Em nghe chán tai lắm, chẳng hiểu gì hết. Ðoàn Lang! Chàng lại đây! Em có chuyện nói cùng chàng..
Ðoàn Dự lại ngắt lời:
- Em quên rồi sao? Anh là anh kia mà! Phải gọi anh là đại ca, chớ kêu bằng Ðoàn lang là lỗi đạo.
Rồi chàng tiếp tục đem Bát Quái ra giảng: Cào tam liên, Khôn lục đoạn, Chín ngướng vu, Cân phúc uyển. Ly trung hư, Khảm trung mão, Tôn thượng khuyết, Ðoài hạ đoạn.
Mộc Uyển Thanh rất thông minh, nhẩm qua một lượt thuộc lòng ngay, song nàng không hiểu gì, ngơ ngẩn hỏi chàng:
- Sao lại có cả bát cơm chén nước vào đây nghĩa là gì?
Ðoàn Dự đáp:
- Chén ngửa, bát úp mới chỉ là tượng hình mấy quẻ mà thôi. Em nên nhớ rằng 8 quẻ này ý nghĩa rất sâu rộng, bao hàm cả trời đấy muôn vật. Nếu lấy gia đình mà nói thì quẻ Càn tượng trưng cho người cha. Quẻ Khôn tượng trưng cho người mẹ. Quẻ Chấn là con trai cả, quẻ Tốn là con gái lớn. Như anh em ta đây:anh thuộc quẻ Chấn, em thuộc quẻ Tốn.
Mộc Uyển Thanh vênh mặt ngắt lời:
- Không phải, chàng là quẻ Chấn, em là quẻ Khôn. Hai người kết nghĩa phu thê , sinh con đẻ cái.
Ðoàn Dự thấy nàng ăn nói ra chiều chớt nhả thì giật mình kinh hãi nói:
- Uyển Thanh em! Ðừng nghĩ vẩn vơ nữa! Hãy tiếp tục nghe lời anh dạy đây!
Mộc Uyển Thanh nói:
- Chàng, chàng ngồi xích lại bên em, em mới nghe được.
Bỗng bên ngoài có tiếng lão áo xanh reo lên:
- Hay lắm! Hay lắm! Nếu hai đứa mi nên vợ chồng, sinh con đẻ cái, ta sẽ buông tha ra khỏi nhà tù này. Chẳng những buông tha mà thôi, ta còn dạy cho vợ chồng mi những môn võ nghệ tuyệt luân để dọc ngang trời rộng vẫy vùng biển khơi nữa.
Ðoàn Dự cả giận lớn tiếng đáp vọng ra:
- Này này ta bảo! Nếu đến bước đường cùng ta sẽ đập đầu vào vách đá này tự tử. Mi nên nhớ rằng:Dòng dõi họ Ðoàn nước Ðại Lý ta thà chết chớ không chịu nhục. Mi đừng hòng hãm ta vào đường tội lỗi để mà rửa hận.
Lão áo xanh nói:
- Dù mi sống hay chết ta cũng mặc xác. Có điều bọn mi mà chết thì ta sẽ lột trần như nhộng cả hai đứa rồi thích chữ vào mặt:”Ðây là hai đứa con Ðoàn Chính Thuần đang thông gian bị người bắt gặp xấu hổ tự sát”Ta còn tìm cách ướp xác chúng bay đem đi bêu tại các đô thị lớn như Biện Dương, Lạc Dương, Hàng Châu, Quảng Châu.
Ðoàn Dự căm tức đến cực điểm, thét lên:
- Họ Ðoàn ta có điều chi tàn nhẫn với mi mà mi trả thù một cách hiểm độc, dã man thế?
Lão áo xanh đáp:
- Công việc của ta hà tất phải nói cho thằng ranh con chưa ráo máu đầu như mi nghe.
Dứt lời bên ngoài lại im lặng như tờ. Có lẽ lão lại vượt bức tường cây đi rồi.
Ðoàn Dự biết rằng nếu chàng còn nói với Mộc Uyển Thanh nữa càng thêm nguy hiểm, liền ngồi quay mặt vào tường ôn lại những điều phức tạp trong phép Lăng Ba Vi Bộ. Chàng ngây ngất hồi lâu chợt nhớ đến pho tượng Ngọc Mỹ Nhân trong thạnh động, so với Mộc Uyển Thanh còn kiều diễm hơn nhiều rồi tự nhủ:Nếu mình có lấy vợ phải kén người đẹp như “Thần tiên nương tử” mới không uổng phí một đời.
Ðang lúc mơ màng chàng quay đầu nhìn về phía Mộc Uyển Thanh thì hoa mắt lên, từ dung nhan cho đến phục sức, nàng đã biến thành pho tượng bất giác chàng la lên:
- Thần tiên nương tử ơi! Tôi đang đau khổ đến cùng cực, Nương tử cứu tôi với!
Nói xong chàng quỳ mọp xuống đất, ôm lấy chân Mộc Uyển Thanh.
Bỗng bên ngoài có tiếng gọi:
- Ðã đến giờ ăn tối rồi đấy.
Một cây nến đỏ thắp sẵn đưa qua lỗ hổng vào. Rồi lại thấy người đó vừa cười vừa nói: “Mau ra mà đón lấy, nay là đêm động phòng hoa chúc của các ngươi chẳng nhẽ lại không có đuốc hoa? “
Ðoàn Dự cả kinh đứng dậy. Dưới ánh sáng, chàng nhìn rõ Mộc Uyển Thanh mắt gợn sóng tình, người đẹp lồ lộ, không bút nào tả xiết, liền tắt phụt cây nến đi và quát to lên:
- Trong cơm có chất độc, ta không ăn đâu, mi đem về đi!
Người đó cười nói vọng vào:
- Ðằng nào cô cậu cũng đã trúng độc, phân lạng đủ rồi. Nay còn cho thêm làm gì?
Nói rồi y cứ đưa cơm vào, Ðoàn Dự đón lấy để lên bàn, nhủ thầm: Con người ta chết là hết chuyện. Chẳng bận tâm đến tiếng thị phi làm quái gì nữa!Song chàng lại nghĩ: Song thân cùng bá phụ ta thương ta biết chừng nào? Lẽ nào ta để tiếng xấu cho thiên hạ mĩa mai dòng họ Ðoàn?
Bỗng thấy Mộc Uyển Thanh la lên:
- Ðoàn Lang ơi! Em đành dùng tên độc tự sát đẻ khỏi di hại cho chàng.
Ðoàn Dự vội kêu lên:
- Hãy khoan! Ðằng nào anh em mình cũng chết rồi. Con người độc ác kia quyết không chịu buông tha nữa đâu. So với Diệp nhị nương hút máu trẻ con, cùng Nam Hải Ngạc Thần ăn tim người, thì lão này còn hiểm độc hơn nhiều. Nhưng không hiểu lão là ai?
Bỗng thấy bên ngoài lão áo xanh lên tiếng đáp lai:
- Thằng lỏi con nói phải đó! Lão phu đây đứng đầu bọn tứ ác. Ác Quán Mãn Doanh là ta đây.
Ðây nhắc lại:trong phủ Trấn Nam Vương, Thiện Xiển Hầu Cao Thăng Thái trở vào báo: vợ chồng Chung Vạn Cừu cùng Tần Hồng Miên đã đi xa rồi. Trấn Nam vương phi và Thư Bạch Phụng vì thương con nóng ruột hỏi Bảo Ðịnh Ðế:
- Tâu hoàng huynh, hang Vạn Kiếp ở tận đâu? Hoàng huynh có biết không?
Bảo Ðịnh Ðế Ðoàn Chính Minh đáp:
- Hang Vạn Kiếp ư? Cái tên này nay ta mới nghe là một. Nhưng chắc cách nước Ðại Lý ta chẳng xa mấy.
Thư Bạch Phụng nói:
- Cứ như lời Chung Vạn Cừu thì dường như nơi này bí mật khó lòng tìm ra được. Thằng Dự lọt vào tay chúng lâu tất...
Bảo Ðịnh Ðế ngắt lời:
- Y trước nay chỉ được nuông chiều chưa hiểu lòng người độc ác, để y chịu đựng gian nan cho trải mùi đời. Âu cũng là một dịp rèn luyện cho y, như thế cũng hay.
Thư Bạch Phụng tuy trong dạ bồn chồn nhưng cũng không dám nói gì thêm nữa.
Bảo Ðịnh Ðế quay sang bảo Ðoàn Chính Thuần:
- Hiền đệ đem rượu ra đây để khao thưởng anh em.
Ðoàn Chính Thuần vâng mệnh truyền xuống gia nhân. Lát sau một bữa tiệc lớn bày ra.
Bảo Ðịnh Ðế cũng ngồi vào ăn uống. Tuy nhà vua là bậc chí tôn, nhưng chỉ truyền cho quần thần thủ lễ ở triều đình mà thôi, còn ngoài ra Ngài không câu nệ.
Vì thế mà vợ chồng Ðoàn Chính Thuần cùng Cao Thăng Thái cũng ngồi chung bàn với nhà vua.
Trong khi ăn tiệc, nhà vua tuyệt nhiên không đá động gì đến chuyện gia đình.
Trời gần sáng, thị vệ vào báo:
- Có quan Tư không họ Ba xin vào bái kiến Hoàng Thượng.
Ðoàn Chính Minh truyền cho vào. Bức rèm vừa vén lên, một người mặt đen vừa thấp vừa lùn tiến vào cúi đầu trước Bảo Ðịnh Ðế tâu:
- Thần khải tấu Hoàng Thượng. Ðường đi sang qua cầu sắt Thiện nhân độ, đến khu nghĩa địa chỗ có ngôi mộ lớn, đó là cửa vào động.
Thư Bạch Phụng cả mừng nói:
- Tôi biết trước, một khi Ba Tư Không đã ra đi thì sào huyệt bên địch ở đâu mà tìm không ra?
Người mặt đen hơi nghiêng mình nói:
- Vương phi quá khen, Ba Thiên Thạch này thực lấy làm xấu hổ.
Người mặt đen là Ba Thiên Thạch, tuy hình thù cổ quái, nhưng là một nhân vật rất tinh tế mẫn cán. Ông từng lập được nhiều công lao cho nhà vua, hiện làm chức Tư không nước Ðại Lý.
Trong triều lớn nhất có ba chức:Tư đồ, Tư mã và Tư không gọi là Tam Công. Ba Thiên Thạch võ công trác tuyệt, đặc biệt nhất là môn khinh công. Ba Thiên Thạch vâng mệnh Bảo Ðịnh Ðế đi do thám trụ sở địch. Ba ngầm theo chân họ, quả nhiên tìm được đến hang Vạn Kiếp.
Bảo Ðịnh Ðế phán:
- Thiên Thạch, ngươi ngồi xuống ăn thật no đi, rồi chúng ra lên đường nghe.
Ba Thiên Thạch vốn biết tính nhà vua, không ưa người ta quỵ luỵ lạy lục. Ðối với thần tử Ngài rất thương yêu và xưng hô theo kiểu anh em bè bạn. Nếu mình tỏ ra quá khúm núm thì làm cho ngài khó chịu, nên Ba chỉ “xin vâng” một tiếng rồi bưng cơm ăn liền. Ba không uống rượu nhưng ăn khoẻ lắm, ăn như rồng cuốn, chỉ loáng đã hết tám bát cơm lớn. Ðoàn Chính Thuần, Cao Thăng Thái chơi thân với Ba đã lâu, nên không lấy thế làm lạ.
Ba Thiên Thạc ăn xong đứng lên, lấy tay áo lau miệng rồi tâu:
- Tiểu thần xin dẫn đường! Dứt lời đi ra luôn, Bảo Ðịnh Ðế, vợ chồng Ðoàn Chính Thuần, Cao Thăng Thái nối gót theo sau.
Ra khỏi phủ Trấn Nam Vương, đã thấy bọn Ngư, Tiều, Canh, Ðộc giắt ngựa chờ sẵn.
Ngoài ra còn hơn mười tên tuỳ tòng để mang khí giới cho nhà vua.
Nên biết rằng họ Ðoàn nguyên là dòng dõi nhà đại gia trong phái Võ lâm ở Trung Nguyên, sau lấy được nước Ðại Lý, trải hơn trăm năm nay vẫn giữ nền nếp tổ tiên.
Anh em Ðoàn Chính Minh, Ðoàn Chính Thuần tuy giàu sang rất mực, mà thường vẫn ăn bận theo kiểu bình dân ra ngoài. Ðã là người trong võ lâm thì bất luận là tìm đến báo thù hay đến thăm hỏi nhà vua cũng tiếp đãi theo lề lối nhà võ, chớ không ỷ thế khinh người bao giờ. Nên bữa nay nhà vua ngự giá thân chinh bọn tuỳ tòng, từ quan Tư không trở xuống, không ai bị bận rộn hạch sách.
Thư Bạch Phụng thấy trong đám thủ hạ Ba Thiên Thạch có đến bảy tám tên mang cuốc xẻng đi theo, thì bật cười hỏi:
- Chúng ta đi khai quật bảo tàng hay sao đây?
Ba Thiên Thạch đáp:
- Thưa Vương Phi!Bảo tàng thì không có, nhưng đi quật mồ mả.
Ðoàn người cưỡi ngựa tốt, chạy lẹ như gió, chưa đến trưa đã tới nghĩa địa ngoài hang Vạn Kiếp, Ba Thiên Thạch quay về mé tả đi đến ngôi mộ thứ bảy hô:
- Quật ngôi mộ này lên cho ta.
Bọ n tuỳ tòng Ba đều là những tên lực lưỡng khoẻ mạnh, lập tức nào xẻng nào cuốc bổ xuống.
Bảo Ðịnh Ðế trông thấy tấm mộ chỉ khắc rõ “ Vạn cừu Ðoàn chi mộ” bật cười nói:
- Chủ nhân hang Vạn kiếp thù oán nhà ta đến thế ư?
Thái Tân Khách, Tiêu Ðốc Thành vác búa đập “choảng choảng” phá tấm bia vỡ tan tành chỉ để nguyên vẹn chữ Ðoàn. Lúc đó các người khác cũng đã đào hết nửa ngôi mộ, cửa hang đã lộ ra.
Tiêu Ðốc Thành chui vào trước, dùng búa đập tan cỗ quan tài bên trong, bốn gã Ngư, Tiều, Canh, Ðộc đi trước, rồi đến Ba Thiên Thạch, Cao Thăng Thái, sau nữa là vợ chồng Trấn Nam Vương, Bảo Ðịnh Ðế đi sau cùng.
Ðoàn người vào trong hang Vạn Kiếp chỉ thấy bốn bề im lặng như tờ, không ai ra nghênh tiếp. Ba Thiên Thạch vẫn giữ lề lối khách giang hồ, tay cầm danh thiếp của hai anh em Ðoàn Chính Minh, Ðoàn Chính Thuần , rảo bước đi thẳng vào trước nhà khách cất tiếng gọi :
- Có hai anh em họ Ðoàn nước Ðại Lý tới hội diện Chung Ðộng chúa.
Tiếng hô vừa dứt từ trong bụi cây mé tả chạy vụt ra một bóng người cao lêu nghêu, toan móc lấy danh thiếp ở trong tay Ba Thiên Thạch nhanh như chớp, Ba Thiên Thạch ứng biến mau lẹ vô cùng, tránh qua bên phải ba bước quát hỏi:
- Tôn giá là ai?
Người đó chính là Cùng Hung Cực Ác Vân Trung Hạc, gã móc không trúng lại nhảy xổ tới Ba Thiên Thạch.
Ba Thiên Thạch khinh công tuyệt cao, muốn thử thách xem tài nghệ của Vân đến mức nào, liền tiến về phía trước ba bước. Vân Trung Hạc cũng rượt theo ba bước.
Thế rồi một người thấp lủn thủn, một gã cao lênh khênh đuổi nhau. Thoáng một cái đã chạy ba vòng.
Vân Trung Hạc bước dài chạy nhanh nhưng Ba Thiên Thạch cũng nhảy lẹ dị thường. Hai người chạy vòng tròn chỉ cách nhau có vài ba thước, khiến người xem không rõ là Vân Trung Hạc đuổi Ba Thiên Thạch hay Ba Thiên Thạch đuổi Vân Trung Hạc.
Rút cục Vân Trung Hạc không đuổi theo kịp Ba Thiên Thạch mà Ba Thiên Thạch cũng không thể thoát chạy được Vân Trung Hạc. Khinh công của hai người này thật là thiên hạ vô song.
Bỗng nghe một tiếng kẹt, cánh cửa mở toang, Chung Vạn Cừu ở trong nhà chạy ra.
Ba Thiên Thạch vẫn không dừng bước, ngầm vận nội công, tay phải tung ra một cái. Tấm danh thiếp bay thẳng tới trước mặt Chung Vạn Cừu.
Nên nhớ rằng tấm thiếp chỉ là mảnh giấy vừa nhẹ vừa mềm, ngay lúc bình tĩnh ném ra cho trúng chổ cũng không phải là chuyện dễ. Vậy mà đang lúc chạy nhanh như gió, nếu Ba Thiên Thạch không có nội lực phi thường thì không tài nào ném trúng được.
Chung Vạn Cừu giơ tay bắt tấm danh thiếp, cả giận hỏi:
- Họ Ðoàn đã đến thăm bái ta, sao không giữ luật lệ giang hồ, dám phá hủy cơ quan ngoài cửa động của ta?
Phủ tiên Ðiếu Lăng Thiên Lý đáp:
- Hoàng thượng là ngôi chí tôn, có lý đâu lại chui qua chiếc quan tài của ngươi mà vào.
Thư Bạch Phụng sốt ruột vì con, không nhịn được nữa hỏi ngay:
- Các ngươi giấu con ta đâu?
Một người đàn bà đứng sau Chung Vạn Cừu chạy vụt ra đáp:
- Mi đến trể một chút, bọn ta đã moi gan thằng lõi họ Ðoàn cho chó ăn rồi.
Hai tay nàng cầm hai lưỡi dao nhỏ như lá liễu loé ra ánh sáng xanh lè, chính là cặp Tu La Ðao đã làm cho bao nhiêu khách giang hồ phải khiếp vía. Hai người đàn bà này trước đây mười tám năm đã vì ghen tuông mà kết mối thâm thù.
Thư Bạch Phụng biết Tần Hồng Miên nói dối, tuy nhiên câu nói ác miệng đó đối với đứa con yên quý độc nhất của bà làm cho bà căm giận. Thù cũ hận mới bốc lên khác nào lửa cháy đổ dầu thêm bốc lên ngùn ngụt, bà lạnh lùng xỉ vả.
- Ta hỏi Chung động chúa, chưa ai thèm nói với quân đê tiện, sao mà không biết nhục?
Tần Hông Miên nhanh như chớp, giơ song đao lên, lăn xả vào chém liền theo thế “Thập Tự chước” một thế tuyệt kỹ của nàng, đã làm mất mạng bao nhiêu giang hồ hảo hán.
Thư Bạch Phụng cũng tung cây phất trần gạt đi, đuôi phất trần nhắm phía sau lưng Tần Hông Miên chụp xuống.
Ðoàn Chính Thuần thấy vậy rất là buồn phiền, Một nàng là vợ chánh, một bên là người tình cũ, hai bên đều dùng thế đánh trín mạng chọi nhau. Bất luận bên nào bị hại , ông cũng ân hận suốt đời, liền quát to lên để can ngăn:
- Hãy khoan đã nào!
Rồi ông xem vào giữa đưa trường kiếm gạt cả hai bên ra.
Chung Vạn Cừu vừa trông thấy Ðoàn Chính Thuần, lửa giận bừng bừng , tay cầm đại hoàn đao bật lên tiếng “loảng xoảng” nhằm Ðoàn Chính Thuần chém tới.
Lăng Thiên Lý bước ra nói:
- Bất tất Vương gia phải ra tay, để tiểu nhân đối địch với hắn.
Gã tung cần câu ra vụt xuống đầu Chung Vạn Cừu. Chung Vạn Cừu cười nói:
- Ta biết mà! Họ Ðoàn toàn là một lũ hư danh chỉ cậy nhiều người.
Ðoàn Chính Thuần cũng cười nói:
- Thiên Lý tránh ra, ta muốn xem võ công của Chung động chúa.
Dứt lời hươi trường kiếm lên gạt cần câu Thiên Lý ra bên, thuận đà lia xuống sống thanh đại hoàn đao để hớt ngón tay Chung Vạn Cừu.
Chung vạn Cừu cả kinh lẩm bẩm: Kiếm pháp thằng cha họ Ðoàn này ghê thật. Hắn phải dẹp cơn phẫn nộ, cầm ngang thanh đao để giữ thế thủ. Tuy hắn tính nóng như lửa, nhưng khi gặp địch thủ lợi hại hắn không dám nông nổi khinh xuất. Bảo Ðịnh Ðế giục Lăng Thiên Lý:
- Các ngươi đi lục tìm xem chúng giấu Ðoàn Dự ở đâu?
Lăng Thiên Lý vâng mệnh, rồi cả bốn gã Ngư, Tiều, Canh, Ðộc đi thẳng vào cửa trước.
Tiêu Ðốc Thành vừa đặt chân trái lên ngưỡng cửa , đột nhiên thấy trên đỉnh đầu mát lạnh, rồi người bỗng giật lùi lại. Một lưỡi đao rất lớn và cực mỏng chém tới trước mặt chỉ còn cách độ vài tấc, Tiêu Ðốc Thành trên lưng toát mồ hôi lạnh ngắt, nhìn kỹ xem người ngấm ngầm tập kích là ai, thì ra là một thiếu phụ nhan sắc xinh tươi, chính là Vô Ác Bất Tác Diệp Nhị Nương. Thanh bảo đao của mụ trông rất kỳ dị, lưỡi nó thật lớn hình tròn và mỏng dính, xung quanh đều sắc bén lạ thường. Mụ cầm chuôi bảo đao khẽ múa vung lên, thì một luồng ánh sáng vòng tròn loé ra. Sau cơn giật mình, Tiêu Ðốc Thành định thần lại, quát to lên một tiếng rồi giơ búa lên bổ xuống lưỡi bảo đao của Diệp Nhị Nương luân chuyển không ngừng, nhưng phải tránh lưỡi búa trầm trọng không dám để bổ trúng vào đao.
Tiêu Ðốc Thanh sử dụng đủ ba mươi sáu đường khai sơn phủ pháp vung lên bổ xuống.
Diệp Nhị Nương vận âm dương quái khí vào câu cười giọng nói. Chu Ðan Thần biết mụ âm hiểm khôn lường, đao pháp biến trá, sợ đánh dằng dai, Tiêu Ðốc Thành tất bị ám toán, liền uyển chuyển bước ra múa quạt trợ chiến.
Lúc đó Ba Thiên Thạch cùng Vân Trung Hạc đang đuổi nhau chạy quyện vòng tròn. Môn khinh công của hai người không ai chịu kém ai, và cả hai cùng cảm thấy rằng cuộc tranh đấu không chỉ trong chốc lát mà phân thắng bại được.
Ba Thiên Thạch chạy hơn trăm vòng đã thấy rõ hạ bàn Vân Trung Hạc: về lẹ làng thì có thừa, nhưng trầm trọng thì không đủ. Ba nghĩ thầm chi bằng ra vừa chạy vừa tìm cơ hộ đánh ba bốn chưởng bất ngờ, tất hắn không đứng vững được. Nhưng Ba lại tính đem khinh công ra để thử thách, không muốn dùng quyền cước để thủ thắng. Rồi gia công chạy mãi.
Bỗng nghe tiếng ồm ồm quát mắng:
- Mấy thằng quỷ này làm gì mà ầm lên thế? Không để cho người ta ngủ à? Những loài chuột chết ở đâu đến vậy?
Người đó chính là Nam Hải Ngạc Thần vừa quát tháo vừa cầm Ngạc chuỷ tiễn hầm hầm chạy ra.
Ðiểm Thương Nông cũng quát mắng lại:
- Chính gia gia sư phụ mi đến đây chứ còn ai!
Nam Hải Ngạc Thần quát hỏi:
- Mi bảo ai là gia gia sư phụ ta?
Ðiểm Thương Nông trỏ Ðoàn Chính Thuần nói:
- Trấn Nam vương đây là gia gia Ðoàn công tử. Ðoàn công tử đã là sư phụ mi, mi không biết hay sao?
Nam Hải Ngạc Thần tuy là một kẻ độc ác đa đoan, nhưng cũng có chỗ khả thủ là lão đã nói ra vẫn giữ đúng lời. Vừa nghe Ðiểm Thương Nông nói vậy, mặt lão biến sắc, nhưng không dám phủ nhận, chỉ mắng lại:
- Ta thờ ai làm thầy mặc ta, việc gì đến mi?
Ðiểm Thương Nông bật cười nói:
- Sao ngươi dám buông lời xỉ mắng bọn ta?
Nam Hải Ngạc Thần lại chửi oang oang, vừa lúc lắc vừa giơ cây ngạc chuỷ tiển lên đánh xuống. Cây Ngạc chuỷ tiễn của Nam Hải Ngạc Thần cũng đầy những răng sắc nhọn, chắng khác chi cây Lang nha bổng.
Ðiểm Thương Nông đưa cây bồ cào sắt mới đỡ được ba đòn, đã thấy hai tay tê buốt.
Phủ tiên Ðiếu Lăng Thiên Lý tung cần câu lên, ném dây câu ra, lưỡi câu nhọn hoắt, nhằm móc mắt Nam Hải Ngạc Thần.
Nam Hải Ngạc Thần tức mình nói:
- Mi làm trò gì thế?
Lăng Thiên Lý cười đáp:
- Lão phụ ngoại hiệu Nam hải điếu đồ, chuyên nghề đi câu cá sấu.
(đây là Lăng Thiên Lý muốn nói xỏ Nam Hải Ngạc Thần, vì Ngạc thần nghĩa là thần cá sấu)
Nam Hải Ngạc Thần nói:
- Mi dốt như bò. Có ai mà câu được cá sấu bao giờ? Nó chỉ đớp một cái là lưỡi câu của mi gẫy nát.
Lăng Thiên Lý nói:
- Mi thử đớp ta coi.
Dây câu lại tung ra, nhằm miệng Nam Hải Ngạc Thần móc vào.
Nam Hải Ngạc Thần liền tung roi ngạc vĩ tiên lên quấn lấy. Roi lớn dây câu nhỏ, Phủ tiên Ðiếu không dám để cho quấn vào nhau, giật mạnh cần câu một cái, dây câu bay lên trên không, thành đường vòng tròn nhằm sau gáy Nam Hải Ngạc Thần chụp xuống.
Bảo Ðịnh Ðế quan sát khắp các nơi tranh đấu, thấy bên mình không có chỗ nào lâm nguy. Chỉ có cặp Tu La Ðao của Tần Hồng Miên là linh động, biến ảo khôn lường, lưỡi đao lại tẩm thuốc độc ghê gớm.
Thư Bạch Phụng võ công cũng không kém sút. Nhưng chỉ e lưỡi Tu La Ðao quệt vào người một chút cũng có thể nguy đến tính mạng. Nhà vua liền hạ lệnh cho Cao Thăng Thái:
- Ngươi ở đây lược trận, nếu thấy nguy hiểm cho Vương Phi, thì phải lập tức đoạt lấy Tu La Ðao của Tần Hồng Miên.
Cao Thăng Thái vâng lời, ung dung đứng một bên, hai tay chắp sau lưng, ngắm mây bay trên trời. Tuy bốn bề gươm đao đánh nhau loảng xoảng mà Thiện Xiển Hầu Cao thăng Thái vẫn phớt tỉnh như không thấy gì.
Bảo Ðịnh Ðế đi rảo bước vào trong nhà, lên tiếng gọi:
- Dự con! Con ở chỗ nào?
Không thấy ai thưa, nhà vua lai vào cửa phòng bên trái để tìm Ðoàn Dự. Ðột nhiên một bóng xanh lè như cây roi dài ngoe nguẩy nhằm cổ Bảo Ðịnh Ðế bay tới.
Bảo Ðịnh Ðế giật mình nhìn kỹ lại thì ra là một con rắn nhỏ sắc xanh, liền đưa ngón tay ra búng một cái. Da thịt con rắn này tuy dầy và cứng rắn lạ thường, vậy mà bị cái búng đứt làm hai khúc, rớt xuống đất quằn quại mấy cái rồi nằm lăn ra chết đứ đừ.
Bỗng nghe tiếng cô gái la thất thanh:
- Trời ơi, ông này đánh chết con Thanh Linh của tôi rồi!
Bảo Ðịnh Ðế thấy cô bé chừng 15, 16 tuổi hoảng hốt ở phía sau cửa chạy ra, hỏi ngay:
- Ðoàn công tử ở đâu?
Cô bé hỏi lại:
- Ông kiếm Ðoàn công tử làm chi?
Bảo Ðịnh Ðế đáp:
- Ta đến cứu y.
Cô bé lắc đầu nói:
- Ông không cứu được đâu. Công tử bị giam trong nhà đá rất kiên cố, lại có người canh giữ nghiêm ngặt.
Bảo Ðịnh Ðế nói:
- Cháu cứ đưa ta đến, ra đánh bại người canh gác, xô đẩy tàng đá mở cửa cứu y ra.
Cô gái vẫn lắc đầu nói:
- Không được đâu!Tôi đưa ông đến thì gia gia tôi sẽ giết tôi.
Bảo Ðịnh Ðế hỏi:
- Gia gia cháu là ai?
Thiếu nữ đáp:
- Tôi họ Chung, gia gia tôi là chủ nhân động này.
Cô bé này chính là Chung Linh, sau khi ở núi Vô Lượng về, cô vẫn ở nhà.
Bảo Ðịnh Ðế gật đầu nghĩ thầm: “Dù ta thí dổ hay bức bách y cũng mất cả thể thống.
Ðoàn Dự đã ở đây, thế nào cũng tìm ra” Nghĩ vậy, nhà vua trở ra kiếm người dẫn đường cho mình.
Nhắc lại chuyện Ðoàn Dự cùng Mộc Uyển Thanh ở trong nhà đá nghe Thanh Bào Khách tự xưng là người ác số một trên thế gian, ngoại hiệu là ác Quán Mãn Doanh thì kinh hãi vô cùng, trong lòng bối rối, tinh thần bạc nhược, rồi không hiểu sao hai người lại ngồi tựa vào nhau.
Ðoàn Dự khẽ bảo:
- Uyển Thanh em ơi!Anh em ta mắc vào tay lão này thì vô phước mất rồi.
Mộc Uyển Thanh nói ú ớ, thấy mặt đỏ bừng như lửa đốt, liền rúc đầu vào lòng Ðoàn Dự cho đỡ nóng.
Ðoàn Dự vuốt tóc nàng. Quần áo hai người mồ hôi ra ướt đẫm như vừa ngâm mình xuống nước. Nhiệt khí trong người bốc lên, mũi thở hơi ra càng kích thích mạnh đối phương. Hãy nói một chàng trai đầy nhựa sống ngồi bên cô gái đang tuổi dậy thì, không bị thuốc khích động, cũng khó bề dập tắt lửa lòng.
Huống chi lại bị “âm dương hoà hợp tán” thúc đẩy con người vào vòng tội lỗi, dễ khiến kẻ sĩ thẳng thắn trở nên dâm dựt, người trinh nữ biến thành cô gái lẳng lơ.
Chỉ một phút mê muội thì đến bậc thánh hiền cũng hóa ra cầm thú. May mà Ðoàn Dự tinh thần vẫn tỉnh táo, không lúc nào quên thanh danh họ Ðoàn. Chàng phải gắng gượng dẹp lòng thú dục.
Ác Quán Mãn Doanh Thanh Bào Khách đứng ngoài nói:
- Anh em mi mau mau hoàn thành hảo sự đi. Sinh con sớm ngày nào là thoát khỏi vòng lao lung sớm ngày ấy. Ta đi đây.
Dứt lời, cành lá bức tường cây động rào rào. Lão đã đi xa rồi.
Ðoàn Dự cất tiếng gọi to:
- Nhạc lão tam!Sư phụ ngươi gặp nạn. Ngươi mau mau đến giải cứu!
Gọi mãi chẳng thấy ai thưa, chàng nghĩ thầm: “Trong lúc nguy cấp này mà ta phải thờ lão làm thầy cũng đành. Thà thờ một người độc ác làm sư phụ để chịu lỡ một đời mình, con hơn để luỵ đến gia gia cùng bá phụ”. Thế rồi chàng gọi to hơn:
- Nam Hải Ngạc Thần! Tôi cam chịu thờ ông làm thầy đây, tôi nguyện ý làm người nối nghiệp cho phái Nam Hải. Sư phụ mau mau đến cứu đồ đệ. Tôi chết thì không bao giờ ông kén chọn được đệ tử như tôi đâu.
Chàng gào rát cổ họng cũng chẳng thấy ma nào xuất hiện.
Bỗng Mộc Uyển Thanh cất tiếng hỏi:
- Ðoàn Lang ơi! Em cùng chàng kết nghĩa phu thê, thì đứa con đầu lòng chàng muốn trai hay gái?
Ðoàn Dự mơ màng buột miệng đáp liền một tiếng:
- Trai.
Bất thình lình, bên ngoài có tiếng một cô gái nói vọng vào:
- Trời ơi! Ðoàn công tử! Ðoàn công tử! Công tử là anh ruột chị Uyển Thanh, sao lại kết hôn được?
Ðoàn Dự giật mình hỏi:
- Phải.. phải Chung cô nương đó không?
Cô gái đó chính là Chung Linh. Cô cả mừng đáp:
- Chính tôi đây!Tôi nghe trộm được lão ác nhân áo xanh nói chuyện mới biết công tử ở đây. Tôi đang tìm cách cứu công tử ra khỏi nơi này.
Ðoàn Dự cả mừng đáp:
- Nếu vậy hay! Nếu vậy hay! Cô nương mau đi lấy trộm thuốc giải độc cho tôi.
Chung Linh đáp:
- Tôi tưởng tìm cách mở cửa nhà mật thất này cứu công tử trước hay hơn.
Ðoàn Dự vội nói:
- Ðừng đừng!Cô nương tìm thuốc mau đi. Tôi... tôi không chịu nổi nữa rồi. Mau... mau lên, tôi muốn chết đây.
Chung Linh cả kinh hỏi:
- Sao mà không chịu nổi được nữa. Công tử đau bụng lắm à?
Ðoàn Dự đáp:
- Không phải đau bụng...
Chung Linh lại hỏi:
- Vậy thế nhức đầu hay sao?
Ðoàn Dự đáp:
- Tôi có nhức đầu đâu.
Chung Linh lại hỏi:
- Vậy công tử đau chỗ nào? Bệnh gì?
Ðoàn Dự chỉ phải một tội không ngăn nổi tình dục, nhưng biết mở miệng nói sao với một thiếu nữ. Chàng ấp úng:
- Toàn thân tôi khó chịu lắm, rất cần cô tìm lấy thuốc giải độc đến đây cho...
Chung Linh chau mày nói:
- Công tử không nói rõ bệnh trạng thì biết lấy thuốc gì bầy giờ. Gia gia tôi thuốc gì cũng có. Nhưng phải biết rõ: buốt óc, đau bụng, hay đau tim... mới được chứ.
Ðoàn Dự thở dài nói:
- Tôi chằng đau đâu hết, tôi... tôi ăn phải thứ thuốc kêu bằng “âm dương hoà hợp tán”
Chung Linh vỗ tay cười nói:
- Công tử đã biết tên thuốc độc, thế là được rồi. Ðể tôi đi kiếm cho.
Nói xong, nàng bon bon chạy đi, nhảy vót lên đầu cành, chuyền qua bức tường cây về nói với cha lấy thuốc giải âm dương hoà hợp tán.
Nào ngờ vừa nói đến âm dương hoà hợp tán , bộ mặt ngựa của Chung Vạn Cừu đã sa sầm, mắng luôn:
- Con nhãi này! Mi hỏi cái đó làm chi? Còn nói lăng nhăng nữa ta sẽ xẻo tai đi?
Chung Linh vội đáp:
- Ðâu phải con nói lăng nhăng...
Chưa dứt lời, bỗng đoàn người của Bảo Ðịnh Ðế đến tấn công.
Chung Vạn Cừu vội chạy ra nghinh địch, bỏ mình Chung Linh ở lại trong phòng.
Chung Linh nghe tiếng gươm đao loãng choảng biết rằng hai bên đang đánh nhau kịch liệt nhưng nàng mặc kệ không ra, lần lại tủ thuốc của cha tìm kiếm.
Chung Vạn Cừu có đến mấy trăm chai thuốc, chai nào cũng có đề tên và chưa rõ cách dùng. Song tìm mãi không thấy thuốc giải “âm dương hoà hợp tán”. Nàng chưa biết tính sao, bỗng nghe tiếng phá cửa, liền không do dự gì cả, quẳng ngay con Thanh Linh ra. Nào ngờ con Thanh Linh mình đồng ra sắt, mà không chịu nổi một cái búng của Bảo Ðịnh Ðế, chết ngay lập tức.
Ðoàn Dự chờ lâu không thấy Chung Linh trở lại, lửa dục lên đến tột độ, mấy lần ôm chặt Mộc Uyển Thanh vào lòng. Sau cùng chàng không chịu nổi nữa, liền bảo nàng:
- Thanh em ơi! Anh đành chịu chết thôi. Cho anh một mũi tên độc.
Mộc Uyển Thanh thều thào nói:
- Em không cho.
Rồi nàng thò tay ra nắm chặt lấy tay chàng. Ðoàn Dự dùng hết sức đâm thọc bàn tay vào bụng cho vỡ ra, tay chàng bỗng đụng vào một vật rắn chắc, thì ra cái hộp đựng “Mãng Cổ chu cáp” giắt trong mình.
Chàng sực nhớ ra , nhủ thầm:”Âu là ta cho Mãng Cổ Chu Cáp ra gọi đàn rắn độc về cắn chết ta đi là xong.”
Chàng liền mở nắp hộp cho đôi mãng cổ chu cáp kêu oang oang. Nhưng vì trong hang Vạn Kiếp này, Chung Linh thường thả con Kim Linh và con Thanh Linh ra chơi, các loài rắn độc sợ hai con rắn thần này nên xa lánh hết, không có con nào ở gần, nên không nghe tiếng Mãng Cổ Chu Cáp.
Ðoàn Dự không thấy rắn độc đến mà mình thì miệng nóng, lưỡi khô, mổ hôi ra như tắm, chàng nghĩ bụng: “Ðôi mãng cổ chu cáp này đã chế phục được các giống rắn độc thì hẳn nó còn độc hơn rắn nhiều”.
Chàng chẳng cần suy nghĩ gì nữa, lấy một con bỏ vào mồm ăn.
Ăn xong một con, chàng thấy trong người mát mẻ dễ chịu, chàng liền ăn nốt con thứ hai, Mộc Uyển Thanh thấy chàng đầu bù tóc rối, miệng đầy máu tươi, khiếp quá.
Ðoàn Dự ăn xong hai con mãng cổ chu cáp, thở lên hồng hộc chỉ chờ cho chất độc hai con rắn ấy phát ra, kết quả tánh mạng mình để khỏi chịu đựng ngọn lửa lòng nung nấu tâm can đến cực độ.
Lại nói đến Bảo Ðịnh Ðế trở ra tìm người dẫn đường cho mình vào sau có tiếng chân người chạy theo, quay đầu nhìn thì ra Chung Linh bèn đứng lại chờ.
Chung Linh vừa chạy vừa gọi:
- Ông ơi! Tôi tìm không thấy thuốc giải độc. Tôi đưa ông đến nhà mật thất, liệu ông có đẩy được tảng đá lớn đóng cửa cái nhà đó không?
Bảo Ðịnh Ðế chẳng hiểu nàng nói gì, hỏi lại:
- Cháu nói thuốc giải độc gì? Tảng đá lớn nào?
Chung Linh đáp:
- Ông theo tôi đến đó sẽ rõ.
Ðường lối trong hang Vạn Kiếp tuy khuất khúc nhưng có Chung Linh dẫn đi, cách nào cho ông trèo lên, chỉ vút một cái, Bảo Ðịnh Ðế đã nhảy lên trên không, vượt tường cây một cách dễ như chơi.
Chung Linh vỗ tay khen:
- Tuyệt quá! Tuyệt quá! Trời ơi! Dễ ông này biết bay chắc?
Người ngồi gác thạch thất chính là Thanh bào quái khách, Chung Linh sợ quá nói khẽ:
- Chúng ta chạy đi thôi ông ạ. Ðợi lão đi rồi sẽ trở lại.
Bảo Ðịnh Ðế nhìn thấy Thanh Bào Khách cũng rất lấy làm kỳ dị, vỗ về bảo Chung Linh:
- Có ta đây, cháu đừng sợ gì hết! Phải chăng Ðoàn Dự bị nhốt trong nhà đá kia?
Chung Linh gật đầu, chui vào sau lưng Bảo Ðịnh Ðế, Bảo Ðịnh Ðế ung dung tiến lại gần Thanh bào khách nói:
- Xin tôn giá chiều ta một chút, tránh sang bên cho!
Thanh bào khách tựa như không nghe tiếng, vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Bảo Ðịnh Ðế nói:
- Tôn giá không chịu tránh ra, thì đừng trách ta vô lễ.
Dứt lời, nghiêng mình lướt qua mặt Thanh Bào Khách, đưa tay lên tảng đá lớn, toan đẩy. Bỗng thấy Thanh Bào khách rút bên sườn ra một cành trúc nhằm đúng huyệt “ Khuyết bồn” Bảo Ðịnh Ðế. Ngọn roi chỉ rung động bên ngoài, chứ không điểm vào người. Nhưng một khi Bảo Ðịnh Ðế vận nội lực đẩy tảng đá là sẽ bị cành trúc điểm huyệt tức khắc, không còn cách nào tránh kịp.
Bảo Ðịnh Ðế biết chừng nghĩ thầm: “phép điểm huyệt của lão này xem ra có vẻ đến mức tuyệt cao, trên thế gian sao cũng có người giỏi môn này.” Ông liền giơ tay phải lên khẽ đánh một luồng chường lực, tay trái luồn xuống dưới tay phải, đặt lên tảng đá đóng cửa thạch thất.
Cành trúc của Thanh bào khách chuyển hướng nhằm huyệt “Thiên địa” của Bảo Ðịnh Ðế. Chưởng lực Bảo Ðịnh Ðế chuyển nhanh như gió, liền một lúc thay đổi đến bảy phương vị, mà lần nào cũng bị Thanh bào khách chống chế rất tài tình.
Hai tay cao thủ gặp nhau, đòn đánh ngang nhau, biến hoá mau lẹ cũng tương đương, thành ra Bảo Ðịnh Ðế không được rảnh tay chút nào để vận nội công đẩy tảng đá.
Bảo Ðịnh Ðế thấy Thanh bào khách cùng mình không phân cao thấp, so với Ðoàn Chính Thuần thì lão còn cao hơn một bực. Ông lại hất tay trái đánh xéo lên một chưởng, bỗng nghe xuỳ một tiếng, chưởng pháp vụt biến thành phép điểm huyệt “nhất dương chỉ”, điểm lên cành trúc. Giả tỷ mà điểm trúng thì đừng nói cành trúc, mà đến cành gang thép đúc nên cũng bị bẻ cong lại. Không ngờ cành trúc phát ra một tiếng véo điểm ngược lại. Hai luồng chưởng lực chạm nhau trên không trung mà Bảo Ðịnh Ðế bị hất lùi lại còn Thanh bào khách cũng bị rung chuyển. Trên mặt Bảo Ðịnh Ðế loé ra những ánh hồng quang, trên mặt Thanh Bào Khách cũng thoáng hiện một luồng thanh khí.
Bảo Ðịnh Ðế rất lấy làm kỳ nghĩ thầm: người này không những võ công tuyệt cao, mà rõ ràng đối với ta có mối liên hệ chi đây. Cái cành trúc kia dùng làm trượng pháp cũng na ná như phép nhất dương chỉ. Nghĩ vậy liền chắp tay hỏi:
- Tiền bối quý tính đại danh là chi? Xin cho biết.
Bỗng nghe tiếng người hỏi lại:
- Ngươi là Ðoàn Chính Minh hay Ðoàn Chính Thuần?
Bảo Ðịnh Ðế thấy lão không nhếch mép mà nói được, lại càng rất đỗi ngạc nhiên, trịnh trọng đáp:
- Tôi là Ðoàn Chính Minh.
Thanh Bào Khách lại hỏi:
- Phải chăng ngươi là đương kim Hoàng đế nước Ðại Lý?
Bảo Ðịnh Ðế đáp:
- Chính phải.
Thanh Bào Khách lại hỏi:
- Võ công ngươi so với ta, ai hơn?
Bảo Ðịnh Ðế trầm ngâm một lát rồi đáp:
- Kể về võ công thì tiền bối hơn tôi chút đỉnh, nhưng đánh nhau thực sự thì tôi thắng tiền bối.
Thanh Bào Khách nói:
- Ngươi nói đúng lắm! Thân ta tàn tật thế này thì sức lực bằng ngươi thế nào được. Thế ra lên ngôi hoàng đế rồi, ngươi vẫn không chút sao lãng việc luyện võ?
Tiếng lão tuy từ trong bụng thốt ra, vẫn lộ vẻ ảo não thất vọng.
Bảo Ðịnh Ðế nghĩ mãi không ra lai lịch lão. Trong óc nảy ra vô số nghi vấn, bỗng nhiên từ trong thạch thất vọng ra một tiếng hét lớn, rõ ràng tiếng Ðoàn Dự.
Bảo Ðịnh Ðế gọi to:
- Dự con! Con làm sao thế? Con hãy cứ yên tâm, có ta đến cứu đây.
Ðoàn Dự từ lúc nuốt đôi mãng cổ chu cáp, lúc đầu thấy mát ruột dễ chịu. Ngờ đâu mãng cổ chu cáp là một vật kỳ dị, hiếm có trên thế gian do dương khí thuần nhất sinh ra. Giả tỷ Mộc Uyển Thanh ăn vào, thì âm dương giao hợp, lập tức tiêu tan được chất độc trong người. Nhưng Ðoàn Dự dương khí đã thịnh, nuốt mãng cổ chu cáp vào chẳng khác chi lửa cháy đỏ thêm dầu, nhiệt khí nung nấu không thể chịu thêm được, phải mở miệng hét lên một tiếng thật to, uất kết trong người mới nhẹ đi được đôi chút.
Bên ngoài Bảo Ðịnh Ðế cùng Thanh bào khách đối thoại cả đến câu Bảo Ðịnh Ðế biểu “hãy cứ an tâm” có lọt vào tai chàng, mà chàng chẳng hiểu gì ráo.
Thanh bào khách nói tiếp:
- Thằng lỏi này bản lãnh nó gớm thật, ta đã cho nó uống âm dương hoà hợp tán mà nó còn chống chọi được đến bây giờ.
Bảo Ðịnh Ðế giật mình hỏi:
- Tiền bối cho nó uống thuốc dâm độc đó là có ý gì?
Thanh bào khách đáp:
- Ta nhốt cả con em gái nó trong thạch thất này.
Bấy giờ Bảo Ðịnh Ðế mới hiểu rõ mưu sâu kế độc của lão. Tuy nhà vua đã tu tâm dưỡng tánh mà không nhẫn nại được nữa, phải nổi trận lôi đình, phất tay áo một cái điểm huyệt lão già quái ác, nhà vua lại phóng chỉ lực sức mạnh ở ngón tay điểm huyệt”đản trung”, một yếu huyệt trí mạng.
Bảo Ðịnh Ðế đã yên trí thế nào lão cũng đưa toàn lực ra để phản ứng. Nào ngờ lão bật lên hai tiếng cười “hích hích” rồi ngôi yên chịu chết, chứ không né tránh, cũng không chống đối.
Ngón tay Bảo Ðịnh Ðế vừa chạm tới áo ngoài, trong bụng sinh nghi lập tức thu ngón tay về hỏi:
- Tại sao tiền bối cam tâm chịu chết?
Lão đáp:
- Ta được chết dưới tay ngươi thì còn gì hay bằng. Vì tội nghiệp họ Ðoàn lại tăng thêm một từng nữa.
Bảo Ðịnh Ðế hỏi:
- Tiền bối là ai?
Thanh bào khách nói rất khẽ chỉ đủ cho Bảo Ðịnh Ðế nghe rõ.