18+
Truyện này chỉ dành cho bạn đọc tuổi từ 18 trở lên.
Nếu bạn dưới 18 xin quay ra.
[Vào ]
Chẳng ai biết rõ thân thế, lý lịch của hắn. Nhưng thấy hắn là mọi người biết là...Hùng Bô. Mà ở cái thành phố nhỏ này, chẳng mấy người mà không biết hắn. Chẳng biết Hùng làm nghề nghỗng gì, nhưng gần như mọi người có thể gặp hắn bất kỳ giờ nào, chốn nàọ Hùng lúc nào cũng ăn mặc bảnh bao, chải chuốt. Mà hắn cũng đẹp trai thật. Quanh năm suốt tháng cứ la cà
hết quán cà phê này đến nhà hàng khác, hết hộp đêm này đến vũ trường khác, hết cô nọ đến cô kiạ Mà cô nào cũng đẹp, cũng trên trung bình. Lý do cũng dễ hiểu thôị Bởi vì hắn là... Hùng Bô. Nhiều người cứ thắc mắc về cái tên của hắn. Có ai hỏi hắn thì Hùng thản nhiên trả lời:
-Có lẽ mọi người thấy tôi "bô" trai nên gán thêm vào tên Hùng. Thành ra Hùng Bô, vậy thôị
À, ra thế. Mọi người không còn thắc mắc về cái tên kỳ lạ đó nữạ Họ quen dần và nghiễm nhiên chấp nhận cái tên Hùng Bô. Chỉ riêng 1 mình Hùng Bô là hiểu về nguồn gốc của biệt
danh đó mà thôị Thật ra thì từ nhỏ, chẳng biết hắn bị bệnh gì về đường ruột mà cứ đi cầu suốt ngàỵ Cứ cách từ nửa tiếng đến 1 tiếng là hắn phải đi ị một lần. Dù là mỗi lần đi như vậy, phân chỉ bằng lóng taỵ Nhưng không đi là không chịu được. Vì lý do đó mà mỗi lần cha mẹ hắn dẫn hắn đi đâu, bất cứ nơi nào cũng phải xách theo cho hắn cái "bô" để giải quyết vấn
đề. Từ đó, cái tên Hùng Bô như cái tên định mệnh đeo đẳng hắn cho đến bây giờ. Đúng một năm sau ngày Sài Gòn thất thủ, Hùng theo cha mẹ vượt biên trong đợt người ra khơi tìm tự dọ Sau mấy ngày lênh đênh trên biển, hắn và gia đình đến được bến bờ. Có lẽ nhờ mấy ngày uống được biển trừ cơm trên ghe, hay là nhờ hạp phong thổ, khí hậu xứ Mỹ mà bệnh hắn chấm dứt. Cái bệnh đường ruột đã âm thầm ra đi không để lại một chút kỷ niệm gì ngoài cái tên Hùng Bộ ngày nay Hùng đã là một thanh niên đẹp trai, bảnh bao, sang trọng giữa cái xứ sở nàỵ Ba mẹ Hùng cũng có một cơ sở làm ăn nhỏ tạm để sống. Hùng không ở chung cùng gia
đình, hắn đi mướn một căn apartment ở riêng cho dễ "quậy"
Quán cà phê Bụi Đời lúc nào cũng đông, nhất là vào buổi tốị Lạ thật, dân chúng càng thất nghiệp, càng đói rách thì chốn ăn chơi lại càng đông. Hùng khóa xe cẩn thận rồi hiên ngang bước vào quán. Một vài bàn tay đưa tay lên vẫy chào hắn trong bóng tốị Chẳng cần biết là ai, Hùng đưa tay lên chào lại cho có lệ, rồi đi thẳng đến dãy ghế cao đặt dọc theo quầy hàng kéo ghế ngồị Những người mang bệnh ghiền đi uống cà phê ở xứ Mỹ này: thật ra chẳng ai ghiền cà phê, họ ghiền ngồi quán thì đúng hơn. Mà nói họ ghiền mấy cô bán quán thì cũng không saị Hùng cũng vậỵ Hắn chẳng cần phải ngồi xa xa mà chiêm ngưỡng. Mỗi lần vào quán là hắn tìm đến ngay mặt các cô mà ngồị Vừa nhâm nhi ly cà phê vừa rửa mắt luôn thể. Hùng không chừa một cơ hội nào để mà chiêm ngưỡng tán tỉnh các cộ Hắn vẫn tự hào là mình " bô trai" kia mà. Mà cũng đúng thật, hắn đã để mắt tới em nào thì đố em đó chạy thoát. Trước sau gì hắn cũng "phơ" được.
Thấy Hùng bước vào quán là các cô waitress tự động đưa mắt nhìn nhau mĩm cườị Quán Bụi Đờị có được bốn cô waitress Loan, Thủy, Tuyết, Trâm đều đẹp. Và cô nào thì cũng được Hùng gợi chuyện tán tỉnh xa gần. Mà lạ một điều là các cô đều biết chuyện đó nhưng hầu như cả bốn cô, cô nào cũng có cảm tình nếu không muốn nói là mê hắn. Loan đúng bên trong quầy, chồm tới hỏị
-Anh Hùng uống gì?
Hùng không vội trả lời ngaỵ Hắn làm như suy nghĩ một lúc, trong khi cặp mắt diều hâu dấu sau cặp kính to bản nhìn hau háu vào hai gò ngực căng phồng của Loan. Loan nhướng mắt nhìn Hùng như để hỏi lại câu hỏị Bây giờ Hùng mới chậm rãi nói:
-Cho anh 1 lỵ..rau má.
Loan ngạc nhiên nhìn Hùng hỏi lại:
-Rau má ?
-Ủa, sao em có vẻ ngạc nhiên vậy ?
-Em chưa hề thấy ai vào quán cà phê mà uống rau má bao giờ.
Trừ mấy đúạ....con nít.
Hùng nhìn Loan cười thân mật, vùa bắt đầu tán:
-Ờ, tại hỏng có vợ mà uống cà phê, tối về khó ngủ lắm.
Loan mở đề cho hắn:
-Ai biểu kén quá thì ráng chịụ
-Anh đâu có kén. Tại hỏng ai chịu lấy anh chứ bộ
-Loan hỏng có tin đâụ Cái tướng như anh mà ai nói hỏng chịu lấỵ
Hùng khoái chí "cái tướng như anh" có nghĩa là tướng Hùng bảnh trai lắm. Chàng trả lời vừa đủ cho Loan nghe:
-Coi vậy chứ hỏng phải vậy đâu em ơị Hỏng nghe người ta nói "xấu dây thì tốt củ". Mà em khen anh tốt dâỵ...Bởi vậy hỏng ai chịu lấỵ Loan đỏ mặt. Nàng không ngờ Hùng ăn nói bạo dạn như vậỵ Mà tính Loan thì lại khoái những người "khẩu dâm" như Hùng. Nàng đớp lại liền.
-Em...thấy mới tin
Đến lượt Hung giật mình. Chàng không ngờ Loan chịu chơi như vậỵ Chàng gạ gẫm:
-Muốn gì thì khó, chớ muốn thấy thì dễ ợt
Loan liếc xéo Hùng một cái rồi cắm cúi pha cà phê. Loan năm nay tròn 25 tuị Nàng qua Mỹ theo diện con lai từ năm 1985. Loan chẳng biết cha mình là aị Nàng chỉ hiểu loáng thoáng là nàng được ra đời nhờ hậu quả của một cuộc hành quân của "Đế Quốc Mỹ" khi qua làng mẹ nàng ở. Sau ngày mất nước, nhờ chính sách nhân đạo của "Đế Quốc", nàng được mọi người trọng dụng vì là con laị Mẹ nàng nhất quyết không muốn bỏ nơi chôn nhau cắt rún. Bà bán nàng cho một gia đình người Hoa cho họ được đi Mỹ, để nhận vỏn vẹn có ....mấy chục cây
vàng. Qua đến Mỹ, gia đình cha mẹ nuôi người Hoa này cho thêm Loan 100 đô nữa rồi coi như xong chuyện đường ai nấy đị Xứ lạ quê người, Loan biết mình có nhan sắc. Làm đĩ thì...uổng quá. Nàng quyết định xin đi làm waitress, vừa đỡ khổ tấm thân vừa được dịp ăn diện đẹp, lại có cơ hội kiếm chồng giàụ Đàn ông đến với Loan không ít. Nhưng đa số những kẻ có tiền có sự nghiệp thì đều đã có vợ Loan chỉ có thể "bồ lẻ" với họ một hai phát để bắt địa chút đỉnh. Khi thì cái áo, khi đôi giầy, lặt vặt thế thôị và rồi nàng tình cờ gặp Hùng Bô nơi quán. Chẳng biết hắn làm cái giống gì mà áo quần lúc nào cũng láng cóng, tiền xài không tiếc taỵ Nếu hắn là dân "bu di nét" hoặc chủ cả thì cũng đi chơi có lúc thôi, còn để thì giờ mà làm việc nữa chứ. Đằng này hắn ngồi quán suốt ngày suốt đêm, chẳng thấy làm lụng gì cả. Cuối cùng Loan suy luận hắn là con nhà giàụ Như vậy có nghĩa là Loan nhào vô, coi như chuột sa hủ nếp, bảo đảm ấm no muôn đờị Liếc thấy không ai để ý. Hùng Bô chồm đầu tới nói nhỏ vào tai Loan:
-Tối nay anh đưa em về nhé ?
Loan nháy Hùng một cái rồi ấp úng:
-Em...sợ...
-Sợ cái gì ? Có gì đâu mà sợ ?
-Em sợ..vợ anh đánh nghen.
Hùng phân bua líu cả lưỡ:
-Anh làm gì có vợ Nếu có vợ thì đâu có ngồi đây suốt ngày để ngắm em.
Loan đưa đẩy một câu làm Hùng mừng quýnh:
-Em về...trễ lắm à. Mười một giờ quán mới đóng cuạ Anh có chờ được không ?
-Chờ em thì...suốt đời cũng chờ được mà.
Cái "điu" như vậy là coi như xong. Hùng bình thản ngồi uống nước như một kẻ vô tư lự nhất trên đờị Trong đầu chàng vẽ lên bao nhiêu là kế hoạch để "thịt" Loan đêm naỵ Nhìn thấy Loan bước ra của, Hùng bật đèn làm hiệu cho Loan thấy rồi đề máy sẵn sàng. Loan tự động mở của bước vào xẹ Cánh cửa vừa đóng lạị Hùng đã sang số vọt đi ngaỵ chàng không muốn cho ai nhìn thấy cảnh đó. Nhất là Thủy, người mà Hùng để mắt tớị
-Em đi với anh kiếm cái gì ăn rồi về ngủ nhé ?
Loan ngại ngùng:
-Thôi, em ngại vào mấy tiệm Việt Nam lắm.
Thật tâm thì Loan ngại vào nhà hàng Việt Nam cũng đúng thôị Thứ nhất là sợ đánh lộn. Sau nữa là nàng sợ đụng mấy anh kép hờ mà nàng vẫn lén lút "đi đêm" với họ
-Vậy tụi mình lại nhà hàng Mỹ, khỏi ai dòm ngó.
Không đợi Loan trả lờị Hùng phóng xe thẳng lại một nhà hàng bán 24/24. Hai người gọi hai cái Beefsteak. Hùng kêu thêm hai ly ruơu mạnh. Kinh nghiệm cho Hùng biết rượu dễ làm cho người nhút nhát nhất cũng trở thành bạo dạn. Mà người đã bạo thì dễ trở thành...liềụ Vừa ăn, Hùng vừa khéo léo điều tra về Loan.
-Em vẫn ở với bố mẹ chứ ?
-Không. Em chẳng có thân nhân nào ở xứ Mỹ này cả.
Hùng thấỵ...vô mánh. chàng hỏi tiếp:
-Vậy hiện giờ..em sống với ai ?
-Em share phòng ở nhà một người quen.
Bao nhiêu lo ngại của Hùng tan biến hết. Tội gì không bắt cóc con bé này đêm naỵ chàng thăm dò thêm:
-Vậy em về khuya có sợ họ nói không ?
-Làm gì sợ. Họ có là gì của mình đâu mà sợ Chỉ ngại là về khuya quá, tắm rửa gây ồn ào họ khó ngủ thôị
Hùng bắt đầu trổ giọng đểu:
-Nếu ngại phiền người ta thì...sáng về luôn cho nó tiện.
Loan nguýt Hùng một cái rồi nói:
-Còn lâu, mam lắm.
Hùng cười thầm. Chàng đã biết tẩy tụi con gái quá rồị Hễ mà nói tới là bảo "còn lâu". Nhưng thật ra thì...hì hì hì. chàng xổ cái giọng nham nhở.:
-Hỏng có lâu đâu, một chút là có liền hà.
Loan đưa tay véo Hùng một cái thật mạnh làm anh chàng nhảy nhổm lên. chàng hăm doạ:
-Một chút nữa cho em chết.
Loan cong cớn:
-Làm cái gì mà chết ?
-Sướng quá chết chớ cái gì.
Loan đưa tay bịt miệng để khỏi cười ré lên. Nàng khoái cái vụ đó lắm. Chưa chi mà Loan đã tưởng tượng cái hàm râu kẽm của Hùng mà cạ vào mép lồn nàng thì chắc là...Loan bần thần cả ngườị Nàng chỉ mong bữa ăn kết thúc thật nhanh.
posted 08-04-2001 07:20 AM
--------------------------------------------------------------------------------
Từ lúc Hùng bước vào quán cà phê là Thủy bắt đầu chú ý tới hắn. Thủy vẫn giả bộ làm việc bình thườngﮠNhưng nhất cử nhất động của Hùng đều không qua mắt được Thủỵ Điều đó cũng chẳng có gì là lạ Chẳng qua là vì Thủy mê Hùng từ lâụ Từ ngày hai vợ chồng Thủy quyết định ly dị cách đây một năm. Thủy vẫn ở vậỵ Nàng có phần chán đàn ông từ ngày ấỵ Hai vợ chồng nào sang Mỹ đã được trên 6 năm. Xứ lạ quê người, hai vợ chồng bàn với nhau:
-Ở xứ này mà không đi học, không có bằng cấp là coi như không làm được gì.
Sơn, chồng nàng gợi ý:
-Bây giờ một trong hai người phải đi làm để lo cho người kia ăn học. Chừng nào người này ra trường đi làm rồi thì người kia đi học.
Thủy tình nguyện:
-Anh là đàn ông, lanh lợi hơn em. Để em đi làm cho anh đi học. Dù sao anh cũng học nhanh hơn em.
Cả hai đều đồng ý. Sơn tiếp tục đến trường. Thủy phải lo lăn lóc làm đủ thứ việc để lo cho chồng. Thời gian thắm thoát mà đã 4 năm. Sơn ra trường với mảnh bằng kỷ sư chàng lại may mắn tìm được việc làm tốt, lương tuơng đối caọ Kể từ ngày đó, Sơn thường bận bịu với công việc ở sở. Nay họp, mai hành, mốt party Thủy cũng đã theo Sơn đi dự vài bữa tiệc ở sở. Nàng thấy mình quê mùa, lạc lỏng hẳn. Sơn giờ đã là một kỷ sư, đang giữ một vai trò trọng yếu trong hãng. Chung quang chàng, bạn bè đều là người có địa vị, chức phận, ăn sang, mặc đẹp. Còn Thủy thì vẫn là một người quê mùạ Ngày hai buổi đi dọn bàn cho khách kiếm tiền "tip".
Tình chồng vợ mỗi ngày một môt lạnh nhạt. Thủy hết muốn đi đâu với chồng. Nàng mặc cảm với chính bản thân mình. Rồi việc gì đến thì đã đến. Sơn lén lút với một người đồng nghiệp ở sở. Vô tình Thủy bắt gặpﮠRồi sau một buổi gây gỗ, hai người đồng ý ly dị. Sơn lấy vợ khác. Thủy vẫn tiếp tục nghề bồi bàn, bưng nước. Trái tim Thủy tưởng đã nguội lạnh thì tình cờ
nàng gặp được Hùng. Một gã thanh niên hào hoa, lịch sự, ăn nói duyên dáng. Hùng cũng không ngờ là chính chàng đã hâm nóng lại trái tim của Thủỵ Trong quán Thủy chỉ thân với Tuyết. Nàng vẫn thường tâm sự với Tuyết trong những buổi trưa vắng khách. Vì thế, Tuyết chẳng những quí mến Thủy mà nàng còn muốn Thủy trở thành chị dâu của nàng. Tuyết mồ coi cả cha lẫn mẹ. Chỉ còn một người anh ruột hiện đang ở chung và hai cháu gáị Năm năm
về trước, Tuyết cùng anh Bạch, anh nàng tổ chức vượt biên. Anh Bạch mang theo vợ và hai con đi tìm tự dọ Sau 15 ngày lênh đênh trên biển, chị Bạch yếu sức, lại không có lương thực, nước uống nên đã qua đờị Chính tay nàng và anh đã gạt nước mắt mà thảy chị xuống biển. Đến Mỹ hai anh em đùm bọc lẫn nhaụ Ngoài những lúc buôn bán. Tuyết phụ chăm sóc hai đứa cháu gái giúp anh. Riêng Bạch, sau một thời gian đau đớn vì người vợ đã chết thảm trên đường, chàng sống một cách thầm lặng, kiểu gà trống nuôi con. Chàng chưa dám nghĩ đến chuyện chấp nốị Nhưng chính Tuyết lại thúc dục chàng. Tuyết thương hại hoàn cảnh của Thủy vì cùng là con gái với nhaụ Nàng muốn Thủy xáp vô với Bạch để hai người nương tựa với nhau nơi xứ ngườị Tuyết vẫn thường nói với anh:
-Em thấy Thủy cũng hiền lành, dễ thương. Nếu chị ấy mà về đây nũa thì nhà mình cũng đỡ cô quạnh. Anh thấy sao ?
Bạch thựtế hơn, chàng nói thẳng.
-Đâu có ai dại gì nhào vô một thằng chẳng có công danh sự nghiệp, lại mang hai cục nợ như anh đâụ
-Em thấy chị Thủy cũng đã một lần dang dở. Chỉ Thủy cũng chẳng mơ ước gì cao sang đâụ Anh cứ thử xem saọ
Nghe Tuyết nói vậy, Bạch cũng khoái trong bụng. Nhưng còn sợ Thủy từ chối nên chàng chỉ đẩy đưạ
-Ờ thì để có dịp tìm hiểu thử xem saọ
Thế rồi Tuyết cứ âm thầm mà tìm cách cáp cho hai người dính với nhaụ
Lúc quán cà phê đóng cửa, Loan vưa bước ra thì Tuyết và Thủy cũng nối gót theo saụ Hai người trông thấy rõ cảnh Loan leo lên xe của Hùng. Thủy cảm thấy trời đất như đảo lộn. Thần tượng Hùng của nàng đã đeo theo một hình bóng khác. Nàng cố giữ vẻ bình tỉnh mà nghe chết điếng trong lòng. Thấy cơ hội đã đến. Tuyết chụp ngay lấy nàng nói nhỏ vào tai Thủỵ
-Thủy để ý làm gì cái thứ đó. Đàn ông mà, đứa nào cho nó thì nó hưởng. Ngu gì mà từ chốị
Thủy gượng gạo đính chính mà giọng nàng run run:
-Không. Thì mình cũng đâu có nghĩ gì đâụ Hắn muốn đi với ai thì đi mắc mớ gì đến mình.
Tuyết như hiểu được ý nghĩ của Thủy lúc nàỵ nàng đề nghị:
-Nếu Thủy cảm thấy buồn thì về nhà mình đị Lôi anh Bạch dậy uống bia, nói dóc chơi cho vuị
Thủy đang tan nát cõi lòng. Nàng biết là đêm nay có về nhà chắc nàng cũng chỉ nằm vùi mà khóc chớ ngủ nghê gì được. Nghe Tuyết đề nghị, Thủy như người sắp chết đuối mà nắm được cái phaọ Nàng hưởng ứng ngaỵ
-Đồng ý. Tụi mình say một bữa đi rồi tới đâu thì tớị
Hai người lên xẹ Trước khi về nhà, Tuyết ghé ngang tiệm Liquor xách một thùng bia 24 lon bỏ lên xẹ
Đưa Loan về đến nhà. Hùng vào pha nước sẵn sàng cho Loan tắm. Chàng săn sóc Loan như một chú rễ lo cho cô dâu trong đêm động phòng. Nằm lại một mình trong phòng, Hùng bật tivi coi đài Cable Cinemạ Một đài chuyến chiếu phim "đô vật" trên giường. Mắt Hùng nhìn vào cảnh đôi nam nữ đang khỏa thân đùa giỡn trên màn ảnh, mà đầu chàng thì gởi trọn nơi phòng tắm. Cánh cửa phòng tắm mở rạ Loan đã tắm xong, nàng bước ra, trên người vỏn vẹn chỉ có chiếc khăn tắm ngắn củn cởn che vừa đủ từ hai núm vú trở xuống khỏi mông đít một chút xíụ Hùng ngây mắt nhìn. Chàng chép lưỡi bảo Loan:
-Biết như vầy, hồi trước anh mua khăn tắm ngắn hơn một chút.
Loan cười rúc rích như chuột. Nàng đi thẳng lại tấm gương đứng chải tóc. Hùng tiếc nuối nhìn Loan một chút trước khi bước vào phòng tắm. Chàng biết là cả hai cần phải sạch sẽ trước khi "tác chiến". Trong cái bồn tắm mà Loan vừa mới dùng còn vướng lại một hai sợ lông đen mướt, quăn xoắn lại làm Hùng càng nôn nóng. Chàng mở nước ào ào, vừa tắm vừa tưởng tượng đến cái giây phút thần tiên mà chàng sắp được hưởng. Hùng tắm vội vả, qua loa rồi tắt nước. Lúc trở ra Hùng thấy Loan ngồi tựa trên chiếc giường. Hai chân nàng duỗi dàị Chiếc mền mỏng được Loan phủ từ dưới chân lên đến ngực. Chiếc khăn tắm khi nãy được vắt cẩn thận trên thành ghế, chứng tỏ là bên dưới chiếc mền Loan chẳng còn một mảnh vải nào trên người cả. Hùng chỉ cần nhìn gương mặt đỏ ửng của Loan, cặp mắt lờ đờ thất thần là Hùng đủ biết trên màn ảnh đang có những gì rồị Chàng bước tới tủ lạnh nơi góc phòng rót một ly rượu, loại trái cây đem đến cho Loan. Nàng cầm lấy nốc một hơi gọn bâng. Loan thường ít khi uống rượụ Nhưng nàng có thói quen đi với gã đàn ông nào lần đầu nào cũng đều uống rượụ Men rượu làm cho Loan bớt ngượng ngùng hơn, gợi hứng hơn. Và nếu có ai biết được hỏi nàng, thì nàng đổ thừa là " tại bữa đó say, có biết gì đâu".
Hùng đến ngồi bên cạnh Loan, chàng hoiI nàng. như một người chồng hỏi vợ:
-Cưng có thích xem loại phim này không ?
Loan vừa bẽn lẽn vừa trả lời hàng đôị
-Không thích, nhưng coi thì coị
-Anh thì...thích lắm. Coi để rút thêm kinh nghiệm.
Loan hỏi lại giọng đĩ thỏa:
-Vậy bây giờ anh đã có kinh nghiệm chưa ?
-Kinh nghiệm...đầy quần.
Loan cười ré lên. Nàng lập lại câu nói hồi chiều" Đâu, đưa coị Thấy mới tin" Vừa nói Loan vừa nhào tới kéo tuột chiếc quần lót Hùng xuống.
Nhìn con cu to tướng của Hùng đang chổng ngược lên. Loan cười như nắc nẻ rồi trịnh trọng cầm bằng hai tay, kê môi xuống hôn nó như một báu vật của thượng đế ban chọ Hùng nằm ngữa người ra giường. Đầu chàng được kê cao bằng chiếc gối ôm, nhìn xuống. Loan hoàn toàn không có một mảnh vải che ngườị Gương mặt Loan thật đẹp dù không một chút son phấn. Bộ ngực to nở nang trắng hồng khêu gợị Loan quì gối, mọp đầu hôn hít cu Hùng một cách say sưạ Tư thế này làm cặp mông Loan chổng ngược lên. Nhìn phát tức..dáị Phải công nhận một điều là những con gái lai như Loan đa số đều đẹp, khêu gợị chỉ nội cặp mắt đa tình, với hai hàng lông mi cong vút, sóng mũi dọc dừa, môi trái tim, cằm chẻ, ngực bự, eo thon, chân dài, lông rậm... chỉ cần bấy nhiêu đó làm đám thanh niên đủ đi tắm thay quần rồị chưa kể đến chuyện những kẻ hai giòng máu như Loan, 100 người thì có đến 101 người có máu dâm. Hùng thấy Loan cũng vậỵ Người nàng chồm chồm nhảy qua nhảy lại bên người Hùng. Vừa dùng tay vọc vọc lớp da qui đầu, vừa cắn, vừa hôn vừa bú,vừa liếm trong khi miệng nàng gù gù như một con chó đang đùa giỡn với một khúc xuơng. Hùng Bô lúc đầu cảm thấy nhột. Nhưng một hồi thì hắn thấy sướng. Chàng nằm dạng chân, sãi tay hưởng thụ . Để mặc khúc gân cho Loan muốn làm gì thì làm. Hùng rất tự tin trong vấn đề tình dục. chưa có bà nào, cô nào chịu nổi hắn một đêm. Chẳng biết là ngày xưa hắn có học "Yoga" hay học " Thiền" gì không mà hắn có thể kềm chế giữ không cho xuất tinh cho đến khi nào hắn muốn. Nhìn Loan đang vất vả, vật lộn với con cu cương cứng của chàng. Hùng hỏi:
-Mệt chưa em ?
Đôi môi mọng đỏ của Loan đang ngậm trọn cái đầu khất của Hùng trong miệng. Làm sao nàng trả lời được. Loan vừa ngậm cu vừa lắc đầu, làm chàng không nhịn được cườị Hùng vật Loan xuống nói:
-Bây giờ tới phiên anh.
Vừa nói xong, Hùng bắt đầu cho hai bàn tay điêu luyện của mình xoa khắp vùng thân thể Loan. Gương mặt Loan đã đỏ rực lên như say rượụ Máu chảy mạnh hai bên thái dương. Mắt nàng nhắm nghiền trong khi hai hàm rặng lại mở ra, cho thấy là nàng đang phê dữ tợn lắm. Mười ngón tay Hùng như có một làn điện nhẹ, đụng đến đâu người Loan nổi gai ốc đến đó. Người nàng uốn éo liên tục. Đã nói là Loan có máu dâm trong người vì vậy mà Hùng chỉ cần vuốt lên vuốt xuống một, hai cái là khí từ trong lồn nàng đã ứa ra mép nhễ nhạị Loan không chịu nổi nữạ Nàng nắm tóc Hùng kéo ghịt đầu chàng xuống giữa háng, đồng thời mông nàng nẩy ngược lên. Giờ phút này chỉ nghe tiếng thở đứt quãng của hai người và tiếng "chóc chách" như chó đang liếm dĩa, tiếng "rồn rột" như cô hồn húp cháo lá đa, tiếng rên xiết như có người đang bị bóp cổ. Và thỉnh thoảng tiếng Loan rú lên y như Tazan về rừng.
phần 1 phần 2 phần
posted 08-04-2001 07:21 AM
--------------------------------------------------------------------------------
Mối tình chớp nhoáng của Loan và Hùng kéo dài được đúng ba ngày thì Loan khám phá ra một điều quan trọng. Hùng chẳng phải là con nhà giàu gì. Suốt ngày hắn ăn diện đi ngồi quán chẳng qua là để kiếm mối áp phe thôị. Giữa cái lúc trong cộng đồng người Việt đang có cơn sốt đụng xẹ. Đụng thiệt có, đụng giả có. Hùng lăng xăng với công việc dẫn mối nên cũng có rủng rỉnh chút tiền còm. Cứ ai gặp tai nạn gì là Hùng đến gạ gẫm dẫn đi luật sư, bác sĩ và hắn hưởng được tiền cò do bên văn phòng luật sư hay bác sĩ chia chọ Cơn sốt rồi từ từ cũng lắng dịụ. Những vụ dàn cảnh đụng xe cũng giảm dần, sau khi một số luật sư, bác sĩ bị rút bằng hành nghề. Và giai đoạn này là giai đoạn khó khăn nhất của Hùng Bô. Bằng chứng là mới lần thứ ba đến tìm Hùng. Loan đã thấy cửa phòng Hùng khóa chặt. Nàng ngạc nhiên vô cùng. Chẳng biết Hùng đi đâu bất ngờ như vậỵ. Vì chính Hùng mới vừa phone kêu Loan đến đây mà. Loan vừa quay lưng đi thì gặp ba người đàn ông có đàn bà có chận nàng lại hỏi:
- Cái thằng khốn nạn đó trốn nữ?ồi phải không cô?
Loan ngạc nhiên hỏi lại:
- Xin lỗị. Ai ạ?
- Thì cái thằng Hùng Bô Hùng bò gì đó. Nó thiếu nợ tui rồi trốn luôn. Tụi tui phải đến đây canh. Cô cũng vậy hả
- Dạ không ... Tôi đến đây để gặp ảnh để bàn chuyện làm ăn.
Loan nói trớ đi như vậỵ. Những ngừơi kia tưởng thiệt, lật đật khuyên nàng.
- Đừng, đừng cô ơị. Hết chuyện rồi sao mà làm ăn với cái thằng điếm đó. Nó chuyên môn mượn tiền của ngừơi này, giựt tiền người kiạ
Một người nãy giờ vẫn im lặng bây giờ mới xen vô câu chuyện:
- Có như vậy mới đi gạt được người ta chứ.
Loan lí nhí cám ơn rồi bỏ đi một nước. Nàng đến với Hùng chẳng qua là vì tiền. Giờ đã biết hắn hỏng có tiền thì nàng còn đến làm gì nữạ Loan cũng đồng ý là Hùng chơi sướng thật. Nhưng nghĩ chới với hắn thì đi chơi với người khác. Trên đời này đâu phải chỉ có hắn mới có ... cu đâụ
Từ sau hôm đó, Hùng Bô thấy Loan lạnh nhạt với hắn một cách rõ rệt. Nàng không còn săn đón hỏi han, liếc mắt đưa tình với hắn như trước nũạ Thậm chí Loan còn làm bộ như không nhìn thấy hắn mỗi lần chàng bước vào quán. Hùng cũng chẳng cần thắc mắc. Thật ra thì dù Loan không né hắn thì hắn cũng né Loan. Bản tính của Hùng là lúc nào cũng thích mới lạ Mỗi em Hùng chỉ cần chơi hai ba phát là đủ rồị. Còn phải để đạn mà bắn những con nhạn khác nữạ Hùng nhớ lại cái đêm cuối cùng Loan ngủ lại với hắn. Hùng thiếu điều lên hết nổị Một phần vì Loan dâm quá, cứ bắt Hùng chơi hết kiểu này đến kiểu nọ. Hể Hùng mệt quá xìu xuống là Loan lại bú cho chàng lên lại để bắt Hùng chơi nữạ Đến gần sáng thì Hùng hỏng còn một giọt khí làm thuốc. Mỗi lần chàng bắn ra, không nghe tiếng nổ mà chỉ nghe "xạch" một tiếng như bắn súng hơị. Còn đạn đâu nữa mà nổ.
Thủy vừa bước vào quán thì đã thấy Hùng ngồi đó tự lúc nàọ Nàng làm lơ coi như không thấỵ Cái chuyện Hùng đi đêm với Loan vẫn còn làm nàng ấm ức. Thủy vào đứng trong quầỵ xoay lung lại phía Hùng, làm bộ xếp lại ly tách. Hùng đã có chủ tâm, chờ lúc Thủy quay người rạ. Hùng hỏi với vẻ thân mật:
- Sao trông Thủy có vẻ bơ phờ vậỵ. Có chuyện gì không?
Dù đang giận Hùng cành hông, nhưng nghe Hùng hỏi với giọng ngọt ngào như vậy, Thủy không thể không trả lời đươ.c. Nàng nói với giọng nghiêm trang:
- Cám ơn anh, Thủy cũng bình thường thôị
Nàng muốn chứng tỏ cho Hùng biết là nàng chẳng quan tâm gì đến chuyện Hùng đi chơi với Loan. Có ngĩa là giữa hai người chẳng có chuyện gì để nóị Nhưng Hùng đâu có buông tha cho con mồị. Chàng tiếp đón:
- Anh thấy Thủy có vẻ hơi ốm nên có mua cho Thủy một ít thuốc bổ. Vừa nói Hùng đưa ra một hộp thuốc lỉnh kỉnh đủ thứ. Chàng ân cần chỉ dẫn: Loại thuốc này Thủy uống vô mỗi buổi sáng hai viên trước bữa ăn, loại kia Thủy uống trước khi đi ngủ, còn loại này là loại bổ máu và giúp sáng mắt. Thủy nên uống. Đối với một người quan tâm, lo lắng cho nàng đến như vậỵ. Thủy đâu thể nào tiếp tục lạnh nhạt nữạ Nàng chớp chớp mắt cảm động, lí nhí cám ơn Hùng. Hùng Bô chơi thêm một đòn tâm lý nữa:
- Hôm nay anh bận nhiều việc, chỉ ghé đưa thuốc cho em rồi anh phải đị Thôi, để bữa khác gặp lại nhé, bye em. Nói xong Hùng để lại tiền nước trên quầy rồi quay lưng ra đị. Thủy bỡ ngỡ nhìn theọ lòng vừa cảm động vừa tiếc nuốị. Cả ngày hôm sau, Thủy vừa bán vừa mong ngóng bóng dáng chàng. Nhưng đến trưa vẫn chưa thấy Hùngạ Thủy bồn chồn nóng ruột tự nghĩ: "Hay là Hùng gặp chuyện gì? Hay là Hùng giận mình vì thái độ lạnh nhạt đối với ảnh?" Rồi tự bênh vực cho Hùng: "Biết đâu hôm đó Loan nhờ Hùng đưa về nhà giùm mà mình nghi oan cho Hùng. Nếu đã có gì với nhau thì sao Hùng lại dám công khai lo lắng cho mình trước mặt mọi ngườỉ Nếu đã có gì sao thấy Hùng nói chuyện với mình mà Loan vẫn tỉnh bơ như vậỷ". Hình bóng Hùng với hộp thuốc trên tay cứ lỡn vỡn trong đầu Thủỵ. Mãi đến tối mới thấy Hùng vàọ Thủy nhanh nhẹn bước tới hỏi:
- Anh Hùng uống gì?
- Cho anh 1 ly sinh tố bơ. Hùng đáp.
Thủy chưa chịu đi ngay, Nàng nấn ná lại đó để hỏi thăm Hùng một câụ
- Sao hôm nay anh đến trễ thế.
Nghe Thủy hỏi, Hùng biết ngay là chàng đã đi 1/3 đoạn đường rồị. Chàng bịa chuyện:
- Anh bận ít công việc. Nhưng cũng ráng ghé qua để xem ... Thủy đỡ chưạ
Thủy cười duyên đáp:
- Chưạ Cái bệnh .... muốn chồng khó trị lắm anh ơị
Hùng bạo dạn hơn, tiếp lời nàng.
- Anh nghĩ là anh trị được đó Thủỵ.
- Chắc là anh trị ... Nhiều người lắm rồi phải hôn?
- Không. Thủy là người bệnh đầu tiên đó.
Thủy cười sung sướng. Nàng bước vô trong làm ly bơ mang ra cho Hùng. Bao nhiêu hờn giận, oán ghét. Thủy đều quên hết. Mà đối với một gã thanh niên đẹp trai, ăn nói có duyên như Hùng. Thủy làm sao ghét đươ.c. Nhất là chàng .... chưa bao giờ có lỗi với nàng. Hùng hớp một miếng xong rồi hỏi Thủy:
- Thủy có bỏ gì trong đây không?
- Thì chỉ có đường thôi chứ có gì đâụ à sao anh hỏi như vậỷ
- Tại anh tưởng Thủy có bỏ bùa mê gì mà sao vừa uống vô đã thấỵ ...
- Anh thấy cái gì?
- Thấy Thủy đẹp hẳn rạ
Thủy háy Hùng một cái, chơi chàng lại một câụ
- Câu này anh nói trơn tru dễ sợ. Chắc anh nói với nhiều người rồi phải hôn?
- Không đâụ Anh chỉ nói với người nào anh ... yêu thôị
Thủy vừa ngượng ngùng vùa hãnh diện. Từ ngày biết Hùng cho đến nay, nàng chẳng chờ đợi để nghe câu này hay saỏ Nàng bối rối nói một câu vô thưởng vô phạt:
- Anh .. quỉ sứ lắm nghẹ
Hùng thấy khỏe trong bụng. Chàng tấn công luôn:
- Anh chờ Thủy về.... tụi mình đi ăn nhé?
Thủy hơi ngập ngừng:
- Em .. ít ăn đêm lắm.
- Thủy phải ăn để lại sức chứ. Con gái ốm quá coi xấu lắm. Ăn một chút thôi cũng được.
- Nhưng mà .. em hỏng đóị
- Thủy hỏng đói nhưng anh đóị. Chìu anh một bữ không được hay saỏ
Thủy bối rốị - Nàng nghĩ - Hùng đã quan tâm lo lắng đến nàng từng chút. Hôm nay Hùng mời đi ăn mà từ chối thì .. kỳ quá. Mà nhận lời đi thì càng kỳ hơn. Từ trước đến giờ nàng vẫn quá giang xe Tuyết. Nhất là giữa lúc này Thủy và Bạch, anh Tuyết vừa mới "chịt" nhau mấy hôm trước. Nàng tìm cách thốt thác.
- Thôi để hôm khác đị - Đi như vậy, Tuyết nó biết, nó coi thường em.
Hùng suy nghĩ thật nhanh. Hắn gỡ rối cho nàng ngaỵ
- Thôi như vầỵ. Em cứ đi về với Tuyết như mọi ngàỵ. Anh sẽ chạy theo đằng saụ Đợi Tuyết đi rồi hai đúa mình đi ăn.
Thủy thấy nhẹ trong lòng. Nàng đáp:
- Ừ .. cũng được.
Ngồi trên xe mà Thủy cứ liếc chừng kính hậụ. Nàng sợ Hùng theo không kịp. Thủy nhắc chừng Tuyết:
- Chạy chậm chậm. Có gì gấp gáp đâu mà bồ chạy nhanh dữ vậỵ
Tuyết ngạc nhiên nhìn Thủy:
- Ủa, Tuyết cũng chạy như mọi bữa mà. Có gì đâu mà Thủy có vẻ nhát vậỷ
Thủy bắt theo câu nói của bạn. Nàng bảo:
- Ờ tại mới xem tivi thấy ban đêm đường vắng nhiều người chạy ẩu nên mình sợ tai nạn.
Tuyết cứ nghĩ là Thủy và anh mình vùa mới tìm được tình yêu nên trêu Thủy:
- Cha, lúc này Thủy có vẻ yêu đời dữ nhạ Bày đặt ... sợ chết nữạ
Thủy cười như xác nhận lời Tuyết là đúng. Nhưng thật ra nàng chỉ yêu đời là vì vẫn còn thấy xe Hùng ở saụ. Đến trước cửa nhà, Thủy xuống xe, nói "good night" với Tuyết rồi vội vã vào nhà như sợ Tuyết để ý. Chờ xe Tuyết đi xa, Thủy mới trở ra mở của thì đã thấy Hùng đứ??ó tự bao giờ. Hùng tỉnh bơ bước vào phòng Thủy, nói một cách tự nhiên:
- Nhà em có... mì gói hay cái gì ăn đỡ không? Đến đây anh .... hết muốn đi nữạ
Trong bụng Thủy cũng chẳng muốn đi ra ngoài giờ này nên nàng bảo:
- Vậy anh chờ một tí, em ra bếp nấụ. Ăn ở nhà cho vuị
Không đợi Hùng trả lời, Thủy mở cánh cửa nhỏ bên cạnh restroom đi lên nhà bếp. Thủy vừa nấu nước sôi vừa nhớ đến chuyện xảy ra cách đây mấy hôm. Thủy và Bạch đã...
Từ ngày nàng và chồng ly dị nhau cho đến nay đã hơn 1 năm. Có nghĩa là hơn 365 ngày, đó là cả một thời gian dài đăng đẳng cho một người đàn bà trẻ như nàng. Ba trăm sáu mươi lăm ngày hỏng có... "đồ chơi". Ba trăm sáu mươi lăm ngày đêm nằm phơi chim mà khóc vì buồn tủi vì thiếu "đồ chơi". Thủy cảm thấy rõ một điều là nàng không thể sống thiếu một người đàn ông bên cạnh. Thủy vẫn mơ ước, khát khao một lần ái ân bốc lửa để đề?? lại khoảng thời gian trước. Vậy rồi nàng gặp Bạch. Một gã đàn ông hiền lành, nhưng chẳng làm nên "nước nôi" cái mẹ gì hết. Càng nhớ tới, Thủy càng thêm tức.
Ăn uống no nê xong. Hùng lại kiếm chuyện hỏi Thủy:
- Nhà em có phim gì coi không em?
- Em đi suốt ngàỵ đâu có thì giờ nên em hỏng có xem phim.
- Thôi, để anh kiếm đài nào có phim hay mình coị.
posted 08-04-2001 07:21 AM
--------------------------------------------------------------------------------
Hùng vừa cầm cái remote control đổi đài liên tục. Chàng coi như cái chuyện nửa đêm mà ở lại nhà Thủy để coi phim là chuyện bình thường. Chẳng cần phải hỏi ý nàng. May mắn cho Hùng tìm được một phim ghê rợn vừa bắt đầụ Loại phim về mà cà rồng trên băng tầng của một đài Cable TV. Hùng tỉnh bơ ngồi dựa dài trên giường, với tay tắt đèn xong mới nói với Thủy:
-Coi phim ma phải tắt hết đèn coi mới đã.
Cuốn phim mở màn bằng một cảnh thật rùng rợn và cũng thật hấp dẫn. Một đôi nhân tình trẻ đẹp đang oằn oại với nhau trên giường. Hai người không một mảnh vải che thân. Giữa lúc cô gái đang lim dim, tận hưởng khoái lạc thì mắt gã thanh niên rực đỏ. Hai răng nanh chìa ra thật dài ghim vào cổ cô gáị Thủy nhìn thấy hình ảnh hai người đang ân ái mà nước bọt dâng lên. Bỗng thấy gã thanh niên lộ nguyên hình thành qủy hút máụ Nàng thét lên một tiếng, co
rúm người lại sợ hãị Không bỏ lỡ cơ hộị Hùng ôm lấy nàng, nằm đè lên như...che chở. Thủy nghe rạo rực cả người khi hai thân thể áp chặt lấy nhaụ Nhất là thân thể cường tráng của một người mà Thủy xem như thần tượng. Khác với Bạch, Hùng cứ ôm lấy Thủy mà vuốt ve, nâng niu Thủy như một báu vật. Nụ hôn của Hùng cũng nhẹ nhàng, gây cho Thủy một cảm giác đê mệ Hùng vẫn tự hào là một tay bách chiến bách thắng trên tình trường﮼P>Một con cáo già trong vấn đề ân ái cũng có phần đúng. Hắn không bộp chộp, không hấp tấp, cứ thong thả từng bước mà đưa Thủy vào mê hồn trận. Đôi tay Hùng cứ len lỏi khắp hang cùng ngỏ hẻm trên người Thủy mà vuốt vẹ Cái giòng đàn bà đã qua một đời chồng, đã có ít
nhiều kinh nghiệm về đàn ông thì Hùng đã rành quá cỡ. Khi họ không thích , không cho chơi thì đành chịụ nhưng họ đã thích rồi thì mọi sự rất dễdàng. Thủy cứ tự động đưa tay lên cởi áo ngoài, áo trong, khoe bộ ngực căn phồng đầy nhựa sống trước mắt Hùng như mời mọc. Nhưng Hùng không như Bạch, Chàng cứ từ từ, từ từ một cách không thể nào từ từ hơn nữạ Chàng chỉ đưa môi hôn nhẹ nhàng, nhẹ như một sợ lông hồng rơi xuống ngực Thủy cũng đủ làm nàng muốn điên lên được. Hùng tuyệt đối không đụng đến đầu vú Thủỵ Chàng muốn để cho nàng "ngứa". Càng ngứa càng tốt để khi chàng gãi nàng mới điếng ngườị Hùng cứ hôn vòng vòng khắp ngực nàng. Chàng chọc cho Thủy thèm khát đến mức độ nóng sốt cả ngườị Khi môi nàng khô, mắt dại hẳn đi chàng mới chịu le lưỡi khều nhẹ đầu vú Thủy một cáị Chỉ cần bấy nhiêu đó thôi mà Thủy đã rít lên một cách sung sướng. Người nàng run lên bần bật, tự động dùng hai chân chòi chòi để tuột hẳn chiếc quần rạ Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Chàng lại làm bộ lờ đi ba cái điểm nóng nhất trên người Thủỵ Đợi nàng sắp sửa khóc thét lên vì ...sướng. Hùng mới chịu đụng đến khu tam giác sắt bên dướị Chiếc lưỡi thụt thò như chiếc lưỡi rắn của Hùng cứ liếm vòng vòng hai bên mép lồn Thủy làm nàng cứ vặn mình mẩy, miệng rên hù hụ như đang "lâm trọng bệnh". Giữa lúc bất ngờ nhất, Hùng ban cho nàng một ân huệ bằng cách dùng đầu lưỡi mềm mại của mình mà liếm ngay mồng đốc Thủy một phát. Người Thủy giật bắn lên như bị điện giật. Nàng điên lên vì sướng. Thủy về rên vừa la lên như một con mẹ dại:
-Ối ...ối, anh ơị..chết em anh ơị..
Hùng nghĩ trong đầu:
"Chết thế nào được, cùng lắm là..đứt dây nứng thôi chứ làm gì mà chết"
Chàng lại tiếp tục cái màn liếm láp vòng ngoàị Lâu lâu, lại chọt lưỡi vào hột le Thủy một cáị Thủy không thể nào chịu nổi được nữạ Mặt nàng đỏ rực lên như say rượụ Hơi thở đứt quảng. phì phò như sắp chết. Cả người nàng run lên bần bật như người bị động kinh. Nàng đành phải van xin Hùng. Hùng ơi, đút vô lồn em đi anh. Em hết chịu nổi rồị Đến với em đi anh..Hùng. Thấy đã đủ, Hùng mới ngồi thu lu giữa đôi chân dang rộng chờ đợi của Thủy, Thủy tưởng đâu là Hùng sẽ đút cặc vào lồn nàng cho nàng sướng. Nhưng không, Hùng cầm con cặc cướng cứng của chàng mà kéo rê lên mu lồn cương cứng lên của Thủỵ Từ trên mu đầu cặc nóng ấm của Hùng kéo dài xuống đến dưới đít., rồi lại kéo ngược trở lên. Hùng cứ kéo lên kéo xuống như vậy cho đến khi chàng cảm thấy đầu cặc mình đã ướt nhẫy khí lồn của Thủỵ Lúc đó Hùng mới chịu cho cặc mình nhắm giũa hai mép lồn Thủy mà chui vàọ Thủy nẫy ngược đôi mông lên hưởng ứng. Nhưng ngay lúc đó Hùng lại kéo trở rạ 2, 3 giây sau Hùng lại cho cu mình vào hẳn 1/3 chiều dàị Trong lúc Thủy sắp sửa lên tới thiên đàng thì Hùng lại từ từ kéo ngược trở rạ Hùng làm năm , bảy lần như vậỵ Cứ vào nửa chừng thì Hùng lại kéo cu ra, Hùng muốn tập Thủy quen với cảm giác hụt hẫng đó. Đến lần cuối cùng, Hùng cũng đút vào nửa chừng. Thủy tưởng chàng cũng sẽ kéo ra nữa thì đè đầu Hùng nhấn mạnh một phát lún cán. Thủy hét lên một tiếng lớn. Đời nàng chưa bao giờ sướng kinh khủng như vậỵ Bao nhiêu dâm thủy trong người nàng tuôn trào, miệng ú ớ nhũng câu vô nghĩạ Hùng cứ thế mà từ từ nắc. Trong bụng chàng biết là ...từ nay Thủy không thể nào sống thiếu chàng được nữạ
posted 08-04-2001 07:21 AM
--------------------------------------------------------------------------------
Khách ngồi đầy trong quán. Hết người này đến người khác gọi cà phê, thuốc lá. Thủy vừa làm việc mà mắt nàng mở hỏng lên. Cứ thỉnh thoảng nàng đưa tay lên che miệng ngáp. Đã mấy hôm liên tục, ban ngày bán ở quán, tối đến quá giang Tuyết về. Xe Tuyết vừa rời, là Hùng bước vàọ Thế rồi bổn cũ soạn lạị Hai người chơi nhaụ..long trời lở đất. Thủy bắt Hùng chơi như...chưa bao giờ được chơị Nàng chơi như chỉ sợ ngày mai động đất, đàn ông chết hết, chẳng còn ai cho nàng chơị Hùng vẫn đến quán bình thường. Những động tác uể oải của Thủy không qua khỏi cặp mắt chàng. Hùng biết rằng ban đêm chàng đến với Thủy, ban ngày chàng chỉ rong rong uống cà phê rồị..ngủ. Nhưng Thủy thì khác. Ban đêm thì đụ đéo, ban ngày thì phải đi làm. Làm sao nàng chịu nổị Hùng thoáng thấy thương hại nàng, nên bước tới hỏi nhỏ
vào tai Thủy:
-Em có mệt thì...để anh nói với chủ cho em về nghỉ sớm nhé.
Thủy e ngại trả lời:
-Hỏng được đâụ Mới có 6 giờ chiều làm sao em về được ?
Hùng nói cả quyết:
-Đừng lọ Anh nói một tiếng là xong ngay mà.
Không đợi Thủy trả lờ, Hùng tiến tới lão chủ quán nói nhỏ vài câu với lãọ
Lão chủ tươi cười rộng lượng:
-Không sao, không sao mà, anh em mà.
Rồi lào xoay sang hướng Thủy nói lớn:
-Cô Thủy có bệnh cứ nghĩ một bữa cho khỏe đị Hỏng sao đâu, đừng lọ
Thủy cám ơn rối rít, rồi chuẩn bị ra về. Hùng đòi đưa Thủy về. Nhưng Thủy sợ mọi người biết chuện nên từ chối lớn tiếng cho mọi người nghẹ
-Cám ơn anh. để em đi xe buýt về được rồị
Vừa nói, Thủy vừa bước vội ra cửa, đi thẳng. Chờ Thủy đi xa rồi, Hùng mới bưng ly cà phê đến bên Tuyết. Chàng vui vẻ hỏi:
-Sao, hỏng bao giờ thấy Tuyết cười với anh một cái vậỵ Ghét anh lắm hả ?
Tuyết đã biết vụ Hùng đi đêm với Loan nên nói móc:
-Mắc mớ gì mà ghét anh. Muốn biết thương hay ghét thì...anh hỏi chị Loan.
Hỏi em làm chi ?
Hùng làm tỉnh như mình là một kẻ " đứng đái" đàng hoàng nhất trên đờị
-Sao biểu anh hỏi chị Loan ? Cả quán này ai anh cũng coi như người nhà. Loan cũng vậy mà em cũng vậy thôị Có khác nhau gì đâu ?
-Khác chứ. Chị Loan đẹp, chỉ sang hơn em nhiều chứ.
Hùng bắt đầu tán:
-Anh thì...anh không quan niệm như vậỵ Cái đẹp bên ngoài làm sao bằng cái đẹp trong tâm hồn được.
Tuyết là gái mới lớn. Nàng đâu có trình độ để nói chuyện với một con cáo già như Hùng Bô. Nàng ngơ ngác, chẳng hiểu câu Hùng nói:
-Anh nói như vậy là nghĩa lý gì, em hỏng hiểu
-Anh muốn nóị..dù là em không đẹp bằng Loan đi nữa thì anh vẫn quí em hơn.
-Tại sao lại quí em ?
-Tại vì tâm hồn em trong sáng hơn Loan.
Tuyết cảm thấy tự ái mình được vuốt vẹ Thực tình thì từ ngày vào làm ở quán nàỵ Tuyết chưa hề lăng nhăng tình cảm với gã con trai nàọ Tuyết rất hãnh diện về việc nàỵ Mà dù cho Tuyết có muốn lăng nhăng đi nữa thì cũng không có dịp. Vì đa số thanh niên vào đây là vì Loan và Thủy nhiều hơn là vì nàng. Có lẽ vì vậy mà Tuyết thành loại gái " tiết hạnh khả phong" Đúng như câu châm biếm:
"Cái mặt chù ụ,
Không ai thèm đụ thì nói là chính duyên
Cái mặt vô duyên,
Không ai thèm đéo thì nói là khéo giữ."
Tuyết thì không nổi mặt chù ụ, vô duyên. Nhưng làm sao nàng có thể so sánh với Loan và Thủỵ Tuyết là con gái mới lớn, còn trong trắng. Chưa bén hơn trai nên cái gì cũng nhỏ nhắn. Cặp vú cũng nhỏ nên dĩ nhiên là cáị..lỗ lồn cũng nhỏ. Cái gì nhỏ thì Hùng không ham, chớ cái lỗ lồn mà nhỏ thì Hùng thích lắm. Hùng bồi thêm một câu làm Tuyết mát cả ruột.
-Sở dĩ từ xưa đến nay anh ít nói chuyện với Tuyết là vì...anh đánh giá Tuyết không như những cô gái khác.
Tuyết hiểu ý Hùng muốn nói gì rồi nhưng nàng vẫn hỏi lại:
-Tuyết khác ở chỗ nào ? Bán cà phê thì người nào cũng như người nấy thôị
-Không, khác nhau chứ. Khác nhau ở chỗ Tuyết có tư cách. Vì vậy mà lúc nào anh cũng tôn trọng Tuyết hơn họ. Tuyết thấy lòng nàng vui hẳn lên. Bao nhiêu thành kiến với Hùng tan biến hết. Nàng thầm nghĩ :" Hắn đẹp trai, dễ thương như vậy thì người ta yêu hắn cũng phải thôị Có gì đâu mà mình không ưa hắn?".
Chờ cho Tuyết " thấm thuốc" Hùng mới bỏ nhỏ vào tai nàng:
-Hôm nào có dịp, anh mời Tuyết đi với anh một bữa nhé.
Tuyết khoái chí trong bụng. Nhưng vẫn khó khăn một chút cho xứng danh " tiết hạnh khả phong" của nàng:
-Thôi, đi với anh em sợ người ta cườị
-Ai cười, có gì đâu mà cườị
-Người ta cười anh, tại vì từ trước đến gìờ anh đi chơi với người đẹp không hà. Lần này anh dẫn " cô bé lọ lem" đị Em sợ người ta cười anh.
Hùng thấy cá có vẻ cắn câụ Hắn nịnh Tuyết một câụ
-Bạn bè thì mỗi người mỗi khác. Hơi sức đâu mà em so sánh với mấy cô đó. Em là..."người đàng hoàng", khác họ mà.
Tuyết nghe bùi tai, nàng làm bộ suy nghĩ một chút rồi e ấp trả lời:
-Cũng được. Mà em chỉ được nghỉ có một ngày thứ hai thôị
-Thứ hai hay thứ ba, thứ tư có ăn thua gì đâụ Được đi chơi với Tuyết thì ngày nào đối với anh cùng đẹp, cùng vui hết. Vậy sáng thứ hai đúng 9 giờ anh đến đón em nhé ?
Tuyết hốt hoảng:
-Hỏng đưọc đâu, anh đừng đến nhà em anh Bạch ảnh thấỵ Anh cứ đậu xe ở đầu đường, em đi bộ rạ
-Cũng được.
Hùng thở dài nhẹ nhõm. Trước khi đứng dây ra về, hắn không quên để lại trên bàn tờ giấy 5 đồng làm tiền "tip".
Thủy về đến nhà, nàng ngủ vùi một giấc. Lúc nàng giật mình tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã 2 giờ sáng. Sau mấy đêm thức trắng hành lạc. Thủy thấy rã từng khớp xương thớ thịt. Nhưng sau một giấc ngủ đầy đủ nàng đã lấy lại sức. Thủy nằm trằn trọc nhớ Hùng. Cuộc đời nàng từ lúc lớn lên lấy chồng rồi ly dị. Thủy chưa hề biết lạc thú ái ân. Thủy nghĩ bổn phận của nàng là
phải: Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phụ Rồi ...chổng khu cho chồng nắc. Người chồng cũ của nàng cũng thế. Chỉ biết hùng hục hưởng thụ trên thân xác vợ chứ chưa bao giờ biết đến đưa nàng lên đến tuyệt đỉnh ái ân. Sau đó, Thủy gặp Bạch, lại cũng ...tương tự như chồng nàng ngày xưạ Mãi đến bây giờ Thủy mới gặp Hùng, một tay chơi lão luyện đã đem cho nàng những giây phút thần tiên trọn vẹn. Hùng lúc nào cũng thong thả. Chàng đưa nàng đi từ cảm giác nàng đến cảm giác khác. Cho đến khi náo nàng sướng đến mức độ khí tươm ra khắp các
lỗ chân lông trên người mới thôị Thủy mê Hùng quá sức rồị Chỉ vắng chàng có một đêm mà Thủy đã cảm thấy nhớ nhung bức rức. Nàng nhắm mắt để đỗ lại giấc ngủ. Nhưng hình ảnh Hùng cứ hiện ra: to con, đẹp trai với con cặc to bất khuất, lúc nào cũng vương mình đứng dậỵ Chỉ cần nhớ đến bấy nhiên đó, Thủy đã thấy lồn mình rạo rực, chỉ mong sao cho trời mau sàng để đến quán cà phê gặp chàng.
Quán cà phê vảo buổi chủ nhật vô cùng tấp nập. Có lẽ cuộc sống ở Mỹ là vậỵ Sau 6 ngày vất vả làm việc, sáng chủ nhật là cơ hội để anh em bè bạn gặp nhau, ngồi đấu láo, nhân nhi bên ly cà phê thơm ngát. Cả bốn cô tiếp viên: Loan, Thủy, Tuyết và Trâm đều bận bịụ hết bưng nước đến lau bàn, hết thêm trà đến lấy thuốc. Vừa làm việc, Thủy vừa ngóng ra cửa kiếm Hùng. Chàng bây giờ đã trở thành một nhu cầu cần thiết yếu trong đời sống Thủỵ Nàng
đã thầm nguyện với lòng là:" nếu hỏng phải là Hùng, nàng cũng mua nút chai về bịt kín, chứ nhất định không thèm cho mấy gã đàn ông phàm phu tục tử nào khác chơị" Mãi đến chập tối vẫn không thấy bóng dáng Hùng đâu cả. Thủy quýnh lên. Nàng muốn gọi phone kiếm chàng thì chợt nhớ rạ Từ xưa đến giờ, ngày nào Hùng cũng đến quán, nên nàng không nghĩ đến chuyện hỏi số điện thoại của Hùng làm gì. Rồi cũng đến giờ quán đóng cửạ Thủy thui thủi quá giang Tuyết về nhà như mọi hôm. Đến nhà, nàng ngồi thẩn thờ chờ đợi Hùng đến. Nhưng rồi chàng vẫn bật tăm. Thủy đành lên giường nằm thao thức với ý nghĩ là chàng bận công việc làm ăn...
Tuyết chuẩn bị thật chu đáọ Mái tóc thề được nàng chải chuốt kỹ lưỡng. Đôi mắt được tô thêm bằng viết chì. Một chút phấn hồng đánh nhẹn lên má. Bao nhiêu đó mà Tuyết mất gần hai tiếng đồng hồ để sửa soạn. Lúc nàng bước ra, Bạch nhìn nàng ngạc nhiên:
-Ủa, hôm nay nghĩ, sao hỏng ngủ thêm một chút. đi đâu mà diện đẹp vậy ?
Tuyết cố giữ giọng tự nhiên:
-Em đi chơi một chút, sẵn chụp vài tấm ảnh gởi về VN.
Nói xong, Tuyết hấp tấp đi luôn ra cửạ Bạch nói theo:
-Em đi với Thủy hả ?
-Không. Chị Thủy mắc bán, em đi chơi vớị..bạn
Bạch lấy làm lạ. Từ xưa nay có bao giờ Tuyết có thái độ vậy đâụ Nàng muốn đi đâu cũng hỏi ý kiến, xin phép Bạch. Hôm nay, tự nhiên Tuyết dậy sớm, tắm táp, trang điểm rồi đị Không ngăn được tò mò, Bạch rón rén đi bộ theo xa xạ Nơi đầu ngã ba nhà chàng, một gã thanh niên cao ráo, đẹp trai lịch sự đang đứng dựa lưng vào chiếc xe sport đỏ chói đợi Tuyết. Hai người vào xẹ Rồi chiếc xe vọt như tên baỵ Bạch đứng nhìn theo bần thần cả ngườị Nơi xứ
lạ quê người, chỉ có hai anh em nương tựa nhaụ Không cha không mẹ, không thân nhân nên Bạch thương em vô cùng. Đành rằng Tuyết đã lớn, nhưng lớn đâu có nghĩa là khôn. Bạch không cấm em có bạn traị Nhưng ít ra Bạch phải biết lý lịch người đó. Đằng này, chỉ nhìn thoáng qua Bạch đã nghi ngờ Hùng là không phải loại đàng hoàng. Thanh niên mà áo quần đầu cổ láng bóng, xe cộ bảnh bao, rong chơi trong lúc mọi người vùi đầu kiếm tiền sống thì phải coi chừng. Bạch càng nghĩ càng lo cho Tuyết. Chàng chỉ mong em về để hỏi chuyện. Đã hơn 8,9 tối mà Tuyết vẫn chưa về, Bạch không thể nào kiên nhẫn được nữạ Chàng gọi phone đến quán cà phê, hỏi thăm các bạn làm chung của Tuyết vế gã thanh niên đó.
Nghe tiếng điện thoại reo, sẵn đứng bên cạnh đó, nên Loan bắt phone, nàng trả lời:
-A lô, cà phê Bụi đời nghe đâỵ
Bạch lúng túng tự giới thiệu:
-Dạ..Tôi là anh của Tuyết.
-Chào anh. hôm nay Tuyết nghĩ...
-Vâng tôi biết, Tôi muốn hỏi cô có biết trong thời gian em tôi bán ở đó, nó có..bồ bịch với ai không ?
Loan thật tình đáp:
-Dạ không đâụ Tuyết nó hiền lắm anh ạ. Nhưng mà có chuyện gì không mà anh hỏi như vậy ?
Bạch thật tình kể lại hết cho Loan nghe về câu chuyện buổi sáng naỵ Xong chàng mới kể lể:
-Chẳng biết sao mà tới giờ này nó vẫn chưa về.
-Vậy chớ thằng đó tướng tá ra saọ Anh cò thấy nó không ?
-Có. Tôi nhìn nó kỹ lắm. Tướng to con, tóc dài để ria mép, đi cái xe sport màu đỏ chóị..
Loan reo lên trong phone:
-Rồị Đúng rồị Thằng...Hùng Bô. Cái thằng điếm thúi tối ngày đi dụ dỗ đàn bà con gáị..
Bạch run run hỏi tiếp:
-Vậy cô có biết nó ở đâu không ? Chỉ giùm tôi để tôi đi bắt con Tuyết về.
-Tôi có số phone nó đâỵ Nhưng điện thoại nó hỏng trả tiền nên bị cắt rồị
Để tôi chỉ nhà cho anh tớị Anh cứ đi đường...đến ngã tư...quẹo phải vô apartment...nhà nó số....
Bạch rối rít cám ơn Loan. Thủy nghe rõ cuộc đối thoại của Bạch và Loan, nhưng nàng vẫn làm như không biết gì hết. Cả bầu trời như sụp đổ trước mắt. Thần tượng Hùng Bô của nàng đang theo đuổi Tuyết, cô bạn nhỏ ngây thơ mà nàng vẫn quí mến. Nghĩ đến chuyện giờ phút này, Hùng đang tuột quần Tuyết, leo lên mình Tuyết mà hành hạ, giốing như hắn đã từng hành hạ nàng, Thủy giận tìm mặt màỵ Chịu đựng hết nổi, nàng bỏ mặt công việc, bước ra phía quán dùng điện thoại công cộng gọi về cho Bạch. Tiếng Bạch vang lên trong máy:
-A lô
Thủy nói ngay:
-Anh hả, em Thủy đây, nghe nói con Tuyết làm sao đó anh ?
-Thủy hả em biết con Tuyết đi chơi với cậu nào từ sáng đến giờ chưa về..anh lo quá.
-Anh biết thằng đó ra sao không ?
-Chỉ thấy tướng nó bảnh lắm, để ria mép, đi xe sport đỏ chóị Anh hỏi cô Loan thì cổ nói nó là thằng Hùng Bô, chuyên môn lừa gáị
Thủy chết điếng cả ngườị Vậy là đúng rồị Hèn chi hai bữa nay hắn lặn mất tiêu, bỏ nàng nằm phơi chim một cách thê thảm.
-Rồi bây giờ anh tính thế nào ?
-Cô Loan mới chỉ nhà hắn cho anh. Anh định đi đến đó kêu Tuyết về.
Thủy càng giận tím ruột. Thì ra Loan đã biết nhà Hùng. Có nghĩa là hắn từng dẫn Loan về nhà để "thịt" Loan. Rồi hắn "thịt" nàng. Hôm nay thì "thịt" Tuyết. Thủy càng suy nghĩ càng thấy rõ cái mặt thật của Hùng Bô. Nàng cảm thấy thương hại tất cả các cô bạn đã là nạn nhân của hắn. Thủy mĩm một nụ cười chua chát. Trong đầu nàng nảy ra một quyết định. "Không thể nào kéo dài cái tình trạnh này được. Bằng mọi giá phải chấm dứt."
Nàng bảo Bạch:
-Nếu anh muốn đi gọi Tuyết về thì...ghé rước em đi với, để em khuyên răn Tuyết.
-Vậy em chuẩn bị đi nhé, anh tới liền.
Trước khi lên xe với Bạch, Thủy vào nói nhỏ gì vào tai Loan. Chỉ thấy Loan gật gật đầu, miệng nói okê o kê. Đúng như lời chỉ dẫn của Loan, Bạch và Thủy tới đúng nơi thì thấy xe của Hùng đậu ở đó. Cửa nhà hắn đóng kín mít. Thủy bảo Bạch cứ ngồi trong xẹ Một mình nàng đến gõ cửạ Suốt một ngày Hùng say sưa trên thân xác Tuyết, một cô gái còn trong trắng. Hắn trổ đủ ngón nghề để đưa Tuyết lên chín từng mây hoan lạc. Hùng biết Tuyết là gái
tân, đụng đến đâu là dâm thủy ra đến đó. Cái thứ gái mới lớn, lại được ăn nhiều bơ sữa, được coi những tấm ảnh, những cuốn phim khêu gợi hằng ngàỵ Em nào lại hỏng... nứng lồn. Chỉ cần có cái hơi đàn ông thoáng qua là mấy em đủ chảy nước rồị Nhưng cái khó là làm sao cho các em sướng đến mức độ quên sợ quên đaụ Hùng đã đạt đến tiêu chuẩu đó. Hắn phá trinh Tuyết một cách dễ dàng. Lúc đầu cặc hắn đâm sâu, phá vỡ màng trinh của Tuyết. Hắn để ý chỉ thấy Tuyết rướn người lên, nhăn mặt rên một tiếng " ١??ƯƯ'". Vậy là xong. Chờ cho Tuyết bình tỉnh, hắn lại nhắp nhắp thật chậm, thật êm ái để Tuyết khỏi thấy đau rát. Sau phút đầu
tiên. Một trăm cô gái như một, cô nào cùng khóc thút thít. Tuyết cũng vậỵ Đồng ý là lồn nàng cũng hơi rát. Nhưng mà rát sướng chớ chả có gì mà phải khóc. Tuy vậy, nước mắt vẫn chảy lăn dài xuống hai má. Hùng Bô nghĩ trong đầu:" Đụ mẹ, sướng chết mẹ mà sao con nào cũng khóc tấm tức vậy cà?". Rồi hắn nằm suy nghĩ lẫn thẫn một hồi thì tìm ra chân lý. "A, thì ra em nào lần đầu được chơi cũng khóc chẳng phải vì tiếc rẽ vì chữ trinh đáng giá ngàn vàng mà các em tiếc rẽ là vì: Chơi sướng như vậy mà tại sao tới bây giờ mình mới chơị Khóc là vì tiếc thời gian đã phơi chim một cách lãng phí mà thôị"
Sau những giây phút sung sướng tột đỉnh, Tuyết nằm rũ ra như một thây mạ Trong người nàng lâng lâng đủ thứ cảm giác mới lạ. Vừa đau, vừa rát, vừa sướng, vừa mừng, vừa lọ Nàng lo là vì đã quá khuyạ Chẳng biết anh Bạch nghĩ thế nào ? Có đi tìm nàng không ? Tuyết xoay qua Hùng lo lắng hỏi:
-Mấy giờ rồi anh ? Chắc em phải về.
Hùng thấy cũng đã đủ "đô" rồị Thường thường Hùng phá trinh em nào rồi hắn cũng chỉ làm một phát thôị Sau đó, 5,7 ngày cho chim em kéo da non, ngứa ngáy tự động đến nạp thịt cho hắn. Đến chừng đó hắn mới thấy sướng thật sự. Vậy mà nội ngày hôm nay, Hùng đã chơi Tuyết tổng cộng ba lần rồị Hùng đã xuất khí ba lần, có nghĩa là Tuyết phải ra ít lắm là 9 lần. Hùng thấy đã đủ. Vả lại, hắn nghĩ Tuyết cũng chẳng còn nước nôi gì nữa mà chơị Nghe Tuyết hỏi, Hùng đưa tay nhìn đồng hồ. Mới hơn 1:00 giờ hơn. Nhưng hắn đáp tỉnh queo:
-Cũng...12 giờ rồi đó em.
posted 08-04-2001 07:22 AM
--------------------------------------------------------------------------------
Tuyết hốt hoảng:
-Thôi, anh đưa em về đị Sợ anh Bạch ở nhà lọ
-Em lớn rồi chớ có phải con nít đâu mà đụng một chút là anh Bạch, anh Bạch.
-Nhưng mà dù sao em cũng phải về, để sáng mai còn đi làm nữạ
Hùng Bô vừa mệt, vừa buồn ngủ lại bị Tuyết nhất định đòi về. Bất đắc dĩ hắn phải mặc đồ vào, tay cầm chìa khóa xe sẵn sàng. Thì cũng vừa lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên. Nhìn thấy Tuyết cũng đã ăn mặc chỉnh tề. Hùng Bô mạnh dạn đến mở cửạ Cánh cửa về bặt ra, Hùng Bô lạnh người khi thấy người gõ cửa là Thủỵ Hắn cố gắng giữ bình tỉnh hỏi:
-Ủa, Thủy, sao em biết anh ở đây ?
-Em nhờ Loan chỉ.
Hùng lúng túng, chưa biết xử trí ra sao thì Thủy đã nói tiếp:
-Nghe nói Tuyết có đến đây chơi nên anh Bạch nhờ em chỉ đường để đón Tuyết về, sáng mai còn đi làm sớm.
Hùng nhanh nhẩu lấp liếm:
-Ôi, hai anh em đi xi nê, shopping cả ngàỵ Mới ghé nhà để anh thay đồ. Định đưa Tuyết về thì Thủy tới may quá.
-Thôi anh khỏi đưa, Anh Bạch chở Tuyết về được rồị
Rồi Thủy quay sang Tuyết nảy giờ vẵn đứng chết cứng một góc, nàng nói:
-Thôi, Tuyết về để anh Bạch chờ. Xe ảnh kia kìạ
Vừa nói Thủy vừa chỉ cho Tuyết chiếc xe của Bạch. Tuyết lí nhí nói một câu gì đó chẳng ai nghe được, rồi lủi thủi đi ra xe Bạch. Chiếc xe trở ra đường và lao vào trong bóng đêm. Còn lại hai người, Thủy lôi Hùng vào nhà. Nàng đánh lạc hướng nghi ngờ của Hùng.
-Anh đi đâu mà mấy bữa nay không thấy tới quán? Làm em chờ anh muốn chết hà.
Hùng không biết Thủy đã biết được điều gì chưa nên hắn đáp lấp lững:
-Ờ, anh cũng bận một chút chuyện riêng.
Thủy vừa ôm Hùng, vừa nhỏng nhẽọ Làm như nàng chưa biết chuyện hắn lơ nàng, đeo theo Tuyết.
-Mấy hôm nay, chắc anh đi chơi với cô nào chứ gì?
-Tầm bậy, đi với ai đâu ?
-Còn chối nữa hả, chớ ai mới ở đây ra đó.
Hùng Bô vẫn lẽo mép, chối biến:
-À, em nói tuyết hả, anh chỉ coi nó như em gái thôị
-Con người tạ...còn con gái đó. Coi chừng nghe chưạ
Hùng giả naị
-Coi chừng cái gì ?
-Con người ta là con gái mới lớn còn trinh, Thứ đó mà anh chơị..lâu ra lắm à
-Cái gì lâu ra ?
-Thì...ở tù lâu ra chứ cái gì.
Thủy vừa nói, vừa cười vui vẻ. Hùng thấỵ..tai qua nạn khỏị Thủy không ghen tương, làm ầm lên là may mắn lắm rồị hắn chối bay chối biến:
-Em nói tầm bậy không hà. Ai mà nỡ lòng nào chơi Tuyết. Mang tội chết.
-Thiệt hôn, để em khám lại coị
Vừa nói, Thủy vừa đè Hùng ra giường. Nàng đưa tay cởi bỏ hết áo quần hai người, rồi bắt đầu cúi xuống ngậm lấy cái củ cặc đang no nê của Hùng mà liếm lấp. Hùng quần Tuyết từ sáng đến gìờ là ba phát. Hắn cũng đã nhừ tử rồị Nhưng nếu không nứng nổi thì có nghĩa là hắn nói láo với Thủỵ Vì vậy, Hùng cũng vận dụng hơi tàn, ráng cho đầu khất ngẩng cao, cố chứng tỏ cho Thủy thấy là hắn và Tuyết chỉ gặp nhau trong vòng lễ giáọ Thủy vẫn mân mê, liếm láp cho cu Hùng thật cứng, rồi tự động leo lên mình Hùng mà phi ngựạ Thủy ngồi trên mình hùng. Nàng nhỗm lên nhỗm xuống gần cả giờ đồng hồ mà hắn vẫn chưa rạ Trong khi Thủy đã ra dầm dề. Khí nàng tuôn ra ướt nhẹp cả cặc, dái Hùng. Hắn chẳng còn hứng thú gì nữạ Bây giờ hắn chỉ muốn được nằm yên, ngủ nghê một giấc cho lại sức. Nằm dưới nhìn lên, thấy Thủy đã quá mệt vì khí ra quá nhiều nên hắn muốn kết thúc cuộc vui cho rồị Hùng ngồi dậy, đè ngữa Thủy xuống rồi bắt đầu nắn nàng như máỵ Thủy đã thiếu Hùng mấy ngày nay, giờ nàng đã được thỏa mãn hoàn toàn. Thủy rên xiết liền miệng.
-Ư..ư...sướng quá, Hùng ơị..sướng em quá...
Hùng ráng nắc mạnh liên tục một hơi cho khí tuôn rạ Rồi chẳng cần rửa ráy gì cả, hắn ngã quay rạ Không đầy 2 phút sau, tiếng ngáy của Hùng đã vang lên đều đặn. Chờ thêm 5-10 phút nữa cho Hùng ngủ say, Thủy mới rón rén mặc áo vào tươm tất. Nàng mở xách tay lấy ra một lưỡi dao lam mới toanh. Rồi một tay cầm cu Hùng kéo ra, tay kia nàng cắc nhanh một nhát thật mạnh. Cái khúc thịt bị cắc đã nằm gọn trong tay nàng. Đang ngủ say, Hùng chợt
thét lên một tiếng đau đớn. Khi hắn nhận ra được là chuyện gì đã xảy ra, thì Thủy đã xuống tới đường. Một chiếc xe đậu sẵn đó tự bao giờ, mở máy phóng đị Ngồi trong xe, Thủy chờ
cho xe chạy thật xa mới đưa cái khúc gân đỏ hoét máu me cho người bạn xem, trước khi quăng ra giữa đường freeway cho xe khác cán. Người lái xe cười khằng khặc nói với Thủy:
-Uổng quá, sao mày không để cho tao đem về ngâm rượụ
Tiếng cười và giọng nói nghe quen quen, hình như là tiếng của Loan.
Hết