- Nhìn xem! Hannibal Jones kêu. Một con dao kriss Mã Lai thứ thiệt đây! Bob Andy và Peter Crentch cúi xuống nhìn lưỡi dao dài gợn sóng, mắt sáng vì tò mò. Ba bạn đang đứng trong viện bảo tàng ven đường, cách Rocky vài ki-lô-mét về phía Bắc. Peter thận trọng rờ thử lưỡi dao và rùng mình. - Xưa kia, Hannibal tuyên bố, có rất nhiều tàu đi từ Californie về Ấn Độ. Phần lớn những đồ vật trưng bày ở đây xuất xứ từ phương Đông. Peter và Bob lặng lẽ gật đầu. Hannibal biết vô số điều thú vị, nhưng cách giải thích của Hannibal đôi khi hơi trịnh trọng quá, Hannibal thích phô trương về sự hiểu biết của mình. Tiếng gọi của thím Mathilda cắt ngang đột ngột bài diễn văn ngắn của Hannibal. - Ê! Các cháu ơi! Đừng có rề rà nữa! Bây giờ phải mang tất cả những thứ này đi. Các cháu hãy bắt đầu chất đồ lên xe tải ngay. - Dạ, tụi cháu đi ngay, thưa thím, Hannibal đáp không được hăng hái lắm. Viện bảo tàng, chuyên về những di vật của ngành hàng hải cổ xưa chạy bằng buồm, đóng cửa vĩnh viễn. Chú Titus Jones vừa mới mua cả bộ sưu tập để mang về bán lại tại cửa hàng Thiên Đường Đồ Cổ. Ba thám tử thở dài tiến hành mang hàng của thím Mathilda mua đến xe tải nhẹ, nơi Hans, một trong hai anh em xứ Bavière làm việc cho ông bà Jones, chất dần lên xe. Hans nén một nụ cười khi để ý sự thiếu hăng hái của ba cậu. Thím Mathilda chống hai tay bên hông, đứng theo dõi ba thám tử một hồi, rồi mới quay đi để kiểm tra danh sách những món hàng mà ông Acres, chủ viện bảo tàng, lập cho thím. Khi kiểm kê xong, thím đi tìm Hannibal, Bob và Peter để giúp thím dọn cho xong phòng trưng bày. Đúng lúc đó, một người khách bước vào viện bảo tàng. Ông Acres ra đón khách. Đột nhiên tiếng cãi nhau vang lên. - Tôi cóc cần biết anh đã hứa cho ai! Một giọng nói thô lỗ, rè rè và hơi dữ dằn la lên. Giọng ông Acres lịch sự đáp lại: - Tôi xin ông… - Của tôi! Giọng nói giận dữ cắt ngang. Tôi yêu cầu anh phải giao cho tôi, ngay bây giờ! Thím Mathilda chạy ra, cùng ba thám tử tò mò. - Tôi rất tiếc, ông Acres nói, nhưng tôi đã bán tất cả mọi đồ vật chứa trong viện bảo tàng này, không trừ món nào, cho những người buôn bán đồ cổ trong vùng: ông bà Jones! Ông Acres đang đứng trước một cái rương bằng gỗ tếch, có nguồn gốc phương Đông, với nẹp đồng to tướng. Đối diện với ông, phía bên kia cái rương, là một người đàn ông vạm vỡ có bộ râu đen dài. Cặp mắt đen sáng nằm sâu trong khuôn mặt rám nắng. Hai vết sẹo chạy ngang trên hai má ông xuống bộ râu rậm. Ông mặc áo măng tô thủy thủ kiểu xưa, quần xanh dương dày và mũ kết thủy thủ có dải trang sức vàng bị phai. Kẻ lạ mặt trừng mắt nhìn ông Acres và hét lên: - Rương này của tôi. Ông phải trả lại cho tôi… - Này anh bạn, anh nghe đây… ông Acres bắt đầu nói. - Tôi không phải là anh bạn của ông. Tôi tên là Jim. Java Jim. Phải! Người ta gọi tôi như thế! Tôi đã mang cái rương này từ xa về. Rương có chứa một… một mối nguy hiểm! Ông có hiểu không? Ba thám tử nhìn cảnh tượng. Đột nhiên Java Jim nhìn thấy ba cậu và chửi thề. - Bọn nhóc làm gì ở đây? Ông gầm lên. Đi chỗ khác chơi, nhanh lên! Bà già kia cũng vậy! Đi chỗ khác! Đây là lần đầu người ta dám nói chuyện với thím Mathilda bằng giọng điệu này. Gương mặt tức giận của thím đang chuyển sang màu đỏ cà chua. Thím nạt lại tên thủy thủ: - Cái gì! Đồ thằng hề râu, ông dám lập lại những gì ông vừa mới nói không! Nếu không thuộc phái yếu, tôi đã tóm cổ vứt ông ra ngoài đường rồi! Kinh ngạc trước phản ứng bất ngờ này, tên thủy thủ thụt lùi hai bước. Thím Mathilda tiến tới hai bước. - E rằng ông đã nói mà không suy nghĩ, thưa ông Java Jim – ông Acres mỉm cười tuyên bố. Chị đây chính là bà Jones, người mà tôi vừa mới bán tất cả những gì có trong viện bảo tàng này. Cái rương mà ông đang đòi là của chị ấy. Java Jim có vẻ khó khăn lắm mới trấn tĩnh lại được. - Ơ ơ… tôi xin chị thứ lỗi, hắn nói. Tôi đã không giữ được bình tĩnh. Tôi không có ý xúc phạm chị. Suốt đời, tôi đi biển, chị hiểu cho… Tôi chỉ quen nói chuyện với đàn ông… Bây giờ tôi tìm lại được cái rương… và tôi muốn giữ! Cơn nóng giận của ông thủy thủ râu đột ngột dịu đi. Phần mình, thím Mathilda cũng bình tĩnh nhanh lại. Thím chỉ cái rương gỗ tếch. - Nếu cái rương này của ông, thím nói, thì tại sao lại nằm ở đây? - Tôi bị ăn cắp, thưa chị, Java Jim nhanh miệng trả lời. Một tên vô lại đã lấy cắp của tôi cách đây hai tuần, trên tàu, khi vừa cặp bến San Francisco. Tên khốn nạn đó đã bán lại cho một người ngay tại kè, người này đã gửi rương đến đây trước khi tôi kịp lần ra dấu vết. Tôi đến để lấy lại tài sản của mình. - Thật ra… thím Mathilda phân vân bắt đầu nói. Bob vừa mới mở rương ra, chỉ một cái tên khắc bên trong. - Có cái gì ghi trong đây!... Argylll Queen… Có phải tên tàu của ông không, ông Java? - Không cậu à, Java Jim trả lời. Cái rương này xưa lắm. Suốt mấy năm, chắc là nó đã qua tay khoảng năm chục người. Khi tôi mua ở Singapo, cái tên này đã khắc dưới nắp rương. - Tôi mới nhận được hôm qua thôi, ông Acres giải thích. Của ông Walt Baskin, ở San Francisco, gởi cho tôi. Có thỏa thuận là ông ấy sẽ gởi cho tôi một lô đồ phương Đông cho Viện bảo tàng. Khi quyết định đóng cửa viện bảo tàng đột xuất, tôi quên hủy đơn đặt hàng này. - Tôi sẵn sàng trả giá khá cao cho cái rương này, Java Jim nói. - Thì… chắc là cái rương của anh thôi, thím Mathilda nói. Ông cứ trả đúng giá cho ông Acres và…
Tiếng kêu của Bob ngắt lời thím. Ngay lập tức, có tiếng cạch vang lên… một cái gì đó giống như tia chớp bay qua trong không khí và kêu rít… xém trúng tai Hannibal, rồi cắm vào bức tường, phía sau lưng Hannibal.