Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Tôn giáo, Chính Trị >> Tiền Kiếp và Luân Hồi có thật hay không?

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 13170 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Tiền Kiếp và Luân Hồi có thật hay không?
Brian L. WEISS

Chương 10

Tuần nầy trôi qua mau. Tôi nghe đi nghe lại băng thâu của buổi thôi miên tuần trước. Làm sao tôi có thể tiếp cận được với trạng thái tái sinh? Tôi không cảm thấy cớ gì sáng tỏ. Và bây giờ những thần linh sẽ được phái đến giúp tôi. Nhưng tôi phải làm gì nhỉ? Khi nào tôi tìm ra được? Tôi có khả năng làm nhiệm vụ đó không? Tôi biết tôi phải chờ đợi và phải kiên nhẫn. Tôi nhớ lại lời của Bậc Thầy thi nhân.

"Kiên nhẫn và chờ đợi... mọi việc sẽ đến khi nó phải đến... Mọi việc sẽ sáng tỏ cho ngươi đúng lúc. Nhưng ngươi phải có cơ hội hấp thụ kiến thức mà chúng ta đã cho ngươi". Vậy tôi phải chờ.

Vào lúc bắt đầu buổi thôi miên, Catherine kể lại một đoạn trong giấc mộng mà cô mơ thấy trong mấy đêm vừa qua. Trong giấc mộng cô đang sống ở nhà cha mẹ, và nhà bị cháy ban đêm. Cô bình tĩnh và giúp rút ra khỏi nhà, nhưng cha cô lại lề mề và dường như thờ ơ trước tình thế cấp bách. Cô liền đẩy ông ra ngoài. Rồi ông nhớ đến cái gì đó ông đã để lại trong nhà, và ông bảo Catherine trở vào nhà giữa lúc nhà đang cháy lớn để tìm kiếm vật đó. Cô không nhớ vật đó là cái gì. Tôi quyết định chưa giải thích giấc mông vội, và đợi xem liệu thời cơ thuận tiện có nảy sinh khi cô đang được thôi miên không.

Cô đi nhanh vào hôn mê sâu. "Tôi thấy một người đàn bà với một cái mũ trùm đầu, không phủ che mặt mà chỉ trùm tóc thôi." Rồi cô im lặng.

"Có thấy cái đó bây giờ không? Cái mũ trùm đầu?"

"Tôi không nhìn thấy nữa ... Tôi nhìn thấy một miếng vải đen, vải thêu kim tuyến có hoa tiết màu vàng trên đó ... Tôi nhìn thấy một tòa nhà có nhiều nét cấu trúc trên nó ... trắng."

"Cô có nhận ra tòa nhà đó không?"

"Không".

"Tòa nhà đó có lớn không?"

"Không. Đằng sau tòa nhà là núi có tuyết trên đỉnh núi. Nhưng cỏ rất xanh trong thung lũng ... nơi chúng tôi ở đó."

"Cô có thể vào tòa nhà đó được không?"

"Được. Nhà làm bằng loại cẩm thạch... rất lạnh khi chạm vào."

"Có phải nó là một loại chùa hay nhà tôn giáo không?"

"Tôi không biết. Tôi nghĩ rằng có thể là một nhà tù."

"Nhà tù". Tôi nhắc lại, "Có người trong tòa nhà ấy không? Chung quanh nó?"

"Có một số lính. Họ mặc đồng phục màu đen, màu đen với cầu vai vàng... tua vàng. Mũ bảo vệ đen có kiểu màu vàng nào đó... thứ gì nhọn và vàng ở đỉnh ... mũ. Và một dây lưng đỏ, một dây lưng đỏ quấn quanh thắt lưng."

"Có người lính nào ở quanh cô không?"

"Có thể là hai hay ba người."

"Cô còn ở đấy không?"

"Tôi ở đây, nhưng không ở trong nhà. Nhưng tôi ở gần tòa nhà."

"Hãy nhìn chung quanh. Xem cô có thể tìm ra chính cô không ... Núi ở đấy, và cỏ ... và tòa nhà trắng. Có nhà khác không?"

"Nếu có những tòa nhà khác thì chúng cũng không tọa lạc gần tòa nhà nầy. Tôi nhìn thấy một tòa nhà ... lẻ loi với kiểu tường được xây đằng sau nó... một bức tường."

"Cô có nghĩ rằng đó là một pháo đài hay một nhà tù hay đại loại như thế?"

"Có thể , nhưng... nó rất hẻo lánh."

"Tại sao cái đó lại quan trọng với cô?" (Ngưng hồi lâu) "Cô có biết tên thành phố hay xứ sở mà cô hiện ở đấy không " Những người lính ở đâu?"

" Tôi thấy là ‘Ukraine."

"Tôi nhắc lại "Ukraine?", say mê bởi tính chất đa dạng trong những kiếp sống của cô. "Cô có thấy năm tháng không? Cô có nghĩ đến điều đó không? hay ở giai đoạn nào?"

"Mười bảy - mười bảy ", cô trả lời ngập ngừng, rồi sửa lại ."Một ngàn bảy trăm năm mươi tám ... một ngàn bảy trăm năm mươi tám. Có rất nhiều lính. Tôi không biết mục đích của họ ở đây. Với những thanh kiếm cong dài."

Tôi hỏi , "Cô còn nhìn và nghe thấy gì nữa?"

"Tôi thấy vòi nước, vòi nước, nơi họ tắm cho ngựa"

"Những người lính có cưỡi ngựa không?"

"Có chứ"

"Những người lính có tên nào khác không? Họ gọi nhau có gì đặc biệt không?" Cô lắng nghe.

"Tôi không nghe thấy điều đó"

"Cô có ở trong số họ không?"

"Không". Câu trả lời của cô nay lại như đứa bé, ngắn và thường đơn âm. Tôi phải là một người phỏng vấn tích cực.

"Nhưng cô thấy họ ở gần mà?"

"Phải"

"Cô có ở trong thành phố không?"

"Có"

"Cô sống ở đấy phải không?"

"Tôi tin là vậy".

"Tốt. Xem xem cô có thể thấy mình và nơi cô sống không?"

"Tôi nhìn thấy một ít quần áo rách tả tơi. Tôi chỉ nhìn thấy có một đứa bé, một đứa con trai. Quần áo của nó rách tả tơi. Nó bị lạnh..."

"Nó có nhà ở trong thành phố đó không?" Ngưng lâu.

Cô tiếp tục, "Tôi không biết điều đó". Dường như cô gặp khó khăn trong việc kiếp nối với kiếp sống nầy. Câu trả lời của cô có vẻ như mơ hồ và không chắc chắn.

"Được rồi. Cô biết tên cậu bé ấy không?"

"Không" 
"Cái gì xảy ra cho cậu bé đó? Đến với nó đi. Xem cái gì đã xảy ra."


"Nó biết một người nào đó là tù nhân."

"Bạn bè? Một thân nhân?"

"Tôi tin là cha nó" Cô vắn tắt.

"Có phải cô là đứa con trai ấy không?"

"Tôi không chắc lắm"

"Cô có biết nó nghĩ thế nào về người cha bị tù ấy?"

"Vâng... nó rất sợ hãi, sợ người ta có thể giết cha nó"

"Cha nó đã làm gì?"

"Cha nó đã ăn cắp cái gì đó của những người lính, giấy tờ hay thứ gì đó."

"Đứa trẻ không hiểu hết phải không?"

"Không, Có thể nó sẽ không bao giờ gặp thấy cha nó nữa."

"Nó có thể đi gặp cha nó được không?"

"Không."

"Họ có biết cha nó bị tù bao lâu không? hay liệu có còn được sống không?

"Không!" Cô trả lời, giọng cô run. Cô rất đau khổ, rất buồn. Cô không cung cấp được nhiều chi tiết, tuy nhiên cô bị bối rối trông thấy bởi những biến cố cô chứng kiến và trải nghiệm.

"Tôi tiếp tục, Cô có thể cảm thấy đứa bé đó nghĩ gì, đó là một loại sợ hãi và lo âu. Cô có cảm nghĩ ấy không?"

"Có". Cô lại im lặng.

"Cái gì xảy ra? Hãy tiến xa hơn bây giờ. Tôi biết là khó khăn. Hãy tiến xa hơn. Có cái gì đó xảy ra."

"Cha nó bị hành quyết"

"Bây giờ nó cảm nghĩ thế nào?"

"Đó là một cái gì đó mà nó chưa cảm thấy bao giờ. Nhưng họ đã hành quyết mà không cần một lý do nào cả."

"Thằng bé hẳn là hết sức buồn rầu về việc nầy."

"Tôi không tin là nó hiểu biết đầy đủ việc gì đã xảy ra."

"Nó có người nào khác để nương tựa không?"

"Có, nhưng đời sống của nó sẽ rất khó khăn."

"Thằng bé sẽ ra sao?"

"Tôi không biết. Nó có thể sẽ chết ... Nghe cô có vẻ buồn. Cô lại im lặng. rồi dường như cô nhìn chung quanh.

"Cô thấy gì?"

"Tôi thấy một bàn tay... một bàn tay gần chạm một vật gì ... trắng. Tôi không biết nó là gì..." Cô lại rơi vào im lặng và ít phút qua đi.

Tôi hỏi, "Cô nhìn thấy gì khác?"

"Không thấy gì ... tối đen" Hoặc là cô chết hay một cách nào đó cô đã không còn liên hệ với đứa con trai buồn rầu sống ở Ukraine hơn hai trăm năm qua.

"Cô đã rời bỏ đứa bé trai?"

"Phải" Cô thì thào. Cô đang nghỉ ngơi.

"Cô học được gì trong kiếp sống đó? Tại sao nó quan trọng?"

"Không thể hấp tấp phán xét người. Bạn phải công bằng với bất cứ ai. Nhiều sinh mạng đã tàn lụi bởi những phán xét khinh suất của chúng ta".

"Cuộc sống của đứa bé trai sẽ thiếu thốn và khó khăn vì việc xét xử ....cha nó.

"Vâng". Cô lại im lặng.

"Cô có nhìn thấy gì khác không? Cô nghe thấy gì không?"

"Không". Cô trả lời ngắn gọn rồi lại im lặng. Vì một lý do nào đó, kiếp sống ngắn ngủi nầy thật là mệt mỏi. Tôi chỉ thị cho cô nghỉ ngơi.

"Hãy nghỉ ngơi. Hãy cảm thấy an bình. Thân thể cô sẽ tự hồi phục; linh hồn cô đang nghỉ ngơi... Cô có cảm thấy khá hơn không? Ổn rồi phải không? Thật khó khăn cho đứa bé trai. Rất khó khăn. Nhưng bây giờ cô hãy nghỉ ngơi nữa đi. Tâm trí cô có thể mang cô đến không gian khác, thời gian khác ... ký ức khác. Cô đang nghỉ ngơi phải không?"

"Đúng". Tôi quyết định truy tìm đoạn trong giấc mộng của cô về cái nhà cháy, cha cô hờ hững lề mề và bắt cô vào nhà để tìm lại vật gì của ông.

"Bây giờ tôi có câu hỏi về giấc mộng của cô ... với cha cô. Bây giờ cô có thể nhớ lại điều đó, rất an toàn. Cô đang ở trong hôn mê sâu. Cô có nhớ không?"

"Có"

"Cô trở vào nhà để kiếm một vật gì đó. Cô có nhớ không?"

"Có... Đó là một cái hộp bằng kim loại."

"Có cái gì trong đó mà cha cô hết sức muốn bắt cô đi vào nhà đang cháy?

"Những con tem và những đồng tiền mà ông ta cất giữ". cô trả lời. Việc nhớ lại nội dung chi tiết về giấc mộng trong lúc thôi miên trái ngược hẳn với sự nhớ lại sơ sài trong lúc thức. Thôi miên là một công cụ mạnh mẽ không những thâm nhập được vào lĩnh vực sâu kín xa xôi nhất của tâm trí, mà cũng còn cung cấp một ký ức chi tiết hơn nhiều.

"Những con tem và những đồng tiền quan trọng lắm đối với ông sao?"

"Vâng"

"Nhưng liều mạng để đi vào một nhà cháy vì những con tem và đồng tiền"-

Cô cắt ngang lời tôi . "Cha tôi không nghĩ là ông đang liều lĩnh."

"Ông nghĩ là an toàn à?"

"Phải"

"Thế thì tại sao ông không vào mà lại là cô?"

"Vì ông nghĩ rằng tôi có thể đi nhanh hơn."

"Tôi hiểu. Có phải là một sự liều lĩnh cho cô?"

"Phải, nhưng ông không nhận ra điều đó"

"Giấc mơ có nhiều ý nghĩa hơn đối với cô không? Về mối quan hệ với cha cô?"

"Tôi không biết"

" Ông dường như không mấy vội vã để ra khỏi nhà cháy."

"Không"

"Tại sao ông lại ung dung như vậy? Cô rất nhanh, cô trông thấy sự nguy hiểm."

"Vì ông cố gắng che giấu các sự việc". Tôi chớp lấy dịp nầy để giải thích một phần của giấc mộng.

"Phải, đó là kiểu cách cũ của ông ấy , và cô làm nhiều việc cho ông ấy giống như đem về cái hộp. Tôi hy vọng rằng ông ấy có thể học hỏi nơi cô. Tôi có cảm nghĩ rằng đám cháy tượng trưng cho thời giờ đã hết, và cô nhận thức được sự nguy hiểm, còn ông ấy thì không. Trong khi ông ấy nhởn nhơ và bắt cô trở vào tìm các thứ vật chất, cô biết nhiều hơn ... và có nhiều cái để dạy ông ấy, nhưng dường như ông ấy không muốn học."

"Đúng" cô đồng ý. "Ông không muốn học"

"Đó là cách tôi hiểu giấc mộng đó. Nhưng cô cũng không thể bắt buộc ông. Chỉ có ông ấy có thể nhận thức được điều nầy."

"Đúng", cô lại đồng ý, và giọng cô trở nên sâu và khàn khàn, "không quan trọng gì khi xác thân của chúng ta bị cháy trong lửa nếu chúng ta không cần những xác thân ấy ..." Một Thần Linh Bậc Thầy đã tỏa chiếu một tầm nhìn hoàn toàn khác biệt về giấc mộng. Tôi rất ngạc nhiên về sự vào đề đột ngột nầy và tôi chỉ có thể nhắc lại suy nghĩ nầy như con vẹt.

"Chúng ta không cần xác thân của chúng ta?"

"Không. Chúng ta đi qua rất nhiều giai đoạn khi chúng ta ở đây. Chúng ta bỏ rơi xác thân sơ sinh, đi vào thân đứa trẻ, từ đứa trẻ đi đến người trưởng thành, rồi từ người trưởng thành đi vào tuổi già. Tại sao chúng ta không nên vượt qua một bước, bỏ rơi xác thân trưởng thành và đi vào bình diện tinh thần? Đó là những gì chúng ta bỏ rơi. Chúng ta không chỉ ngừng phát triển; chúng ta tiếp tục phát triển. Khi chúng ta tới được bình diện tinh thần, chúng ta cũng phát triển tại đấy. Chúng ta đi qua nhiều giai đoạn khác nhau về phát triển. Khi chúng ta đã đốt sạch (hết nhiên liệu), chúng ta phải đi qua giai đoạn tái sinh, giai đoạn học hỏi và giai đoạn quyết định. Chúng ta quyết định khi nào trở lại, nơi nào, và vì lý do gì. Một số quyết định không trở lại. Họ quyết định tiếp tục một giai đoạn phát triển khác. Và họ ở lại trong dạng thức thần linh... một số ở lại lâu hơn người khác trước khi trở về. Tất cả đều là phát triển và học hỏi ... tiếp tục phát triển. Xác thân của chúng ta chỉ là phương tiện cho chúng ta khi chúng ta ở đây. Đó là linh hồn và tinh thần của chúng ta trường cửu."

Tôi không nhận ra được giọng nói hay kiểu nói nầy. Một Bậc Thầy "mới" đang nói, và nói về một kiến thức quan trọng. Tôi muốn biết nhiều hơn về những địa hạt tính thần nầy.

"Học ở trong trạng thái thể chất có nhanh hơn không? Có những lý do mà người ta hoàn toàn không ở trong trạng thái tinh thần phải không?"

"Không. Học trong trạng thái tinh thần nhanh hơn nhiều, tăng nhanh hơn học ở trạng thái thể chất. Nhưng chúng ta chọn những gì chúng ta cần học. Nếu chúng ta cần phải trở về để thực hiện qua một mối quan hệ, chúng ta trở lại. Nếu chúng ta đã hoàn thành việc đó, chúng ta tiếp tục. Trong dạng thức tinh thần bạn thường có thể tiếp xúc với những người trong trạng thái thể chất nếu bạn chọn lựa. Nhưng chỉ khi có sự quan trọng... nếu bạn phải nói cho họ biết điều gì đó mà họ phải biết.

"Làm sao để tiếp xúc? Làm sao để thông điệp có thể truyền đạt?"

Trước sự ngạc nhiên của tôi, Catherine trả lời. Tếng thì thào của cô nhanh hơn và mạnh mẽ hơn. "Đôi khi bạn có thể hiện thân trước người ấy ... và trông bạn vẫn vậy khi bạn ở đây. Có những lúc khác, bạn chỉ phải tiếp xúc bằng tinh thần. Đôi khi những thông điệp khó hiểu, nhưng thường thường người ấy hiểu nó liên quan đến cái gì. Họ hiểu. Đó là sự tiếp xúc tâm với tâm."

Tôi nói với Catherine."Kiến thức mà cô có bây giờ, tin tức nầy, trí tuệ nầy, cái nào quan trọng... tại sao cô không có chúng khi cô tỉnh và trong trạng thái thể chất".

"Tôi chắc là tôi không thể hiểu điều đó. Tôi không đủ khả năng để hiểu."

" Vậy thì, có lẽ tôi sẽ dạy cô để cô hiểu điều đó, do đó nó không làm cô sợ hãi, và vì thế cô sẽ học hỏi."

"Vâng"

"Khi cô nghe tiếng nói của các Bậc Thầy, họ nói những điều giống như cô đang nói với tôi bây giờ. Cô phải chia sẻ rất nhiều tin tức". Tôi quan tâm đến sự thông thái mà cô có khi cô ở trong trạng thái nầy.

Cô chỉ trả lời, "Vâng"

"Và điều đó đến từ tâm trí riêng của cô phải không?"

"Nhưng họ đã đặt nó vào đấy" Cho nên cô tin các Bậc Thầy.

Tôi thừa nhận "Phải", "Làm sao tôi có thể truyền điều đó tốt nhất cho cô để cô phát triển và làm cô không còn sợ hãi?"

"Ông đã làm điều đó rồi", cô trả lời dịu dàng. Cô đúng, những sự sợ hãi của cô hầu như không còn nữa. Một khi những buổi thôi miên lùi về quá khứ bắt đầu, tiến bộ về chữa trị nhanh không thể tưởng được.

"Bài học nào cô cần phải học bây giờ? Cái gì quan trọng nhất cô có thể học được trong kiếp sống nầy để cô có thể tiếp tục phát triển và thành công?"

Cô trả lời nhanh, "Lòng Tin". Cô đã biết nhiệm vụ chính của cô là gì.

Ngạc nhiên về sự trả lời nhanh chóng của cô, tôi nhắc lại, "Lòng tin"

"Đúng, tôi phải học để có niềm tin, đồng thời cần phải tin vào con người. Tôi không tin vào con người. Tôi nghĩ mọi người đang cố gắng làm điều xấu xa cho tôi. Điều đó làm tôi xa lánh mọi người và những hoàn cảnh mà có lẽ tôi không nên cách xa. Điều đó làm tôi giữ được quan hệ với những người khác mà tôi nên cắt đứt mối quan hệ."

Nhận thức thấu đáo của cô thật kỳ lạ khi cô ở trong trạng thái siêu thức. Cô biết điểm yếu và điểm mạnh của cô. Cô biết những lĩnh vực cần phải lưu ý và thi hành, và cô biết làm gì để cải thiện vấn đề. Vấn đề duy nhất là nhận thức thấu đáo nầy cần phải nhập vào tâm thức của cô và cần được áp dụng vào đời sống lúc cô đang thức. Nhận thức thấu đáo siêu thức tự nó rất quyến rũ, nhưng tự nó lại không đủ để biến đổi đời cô.

Tôi hỏi, "Ai là những người cô nên cắt đứt quan hệ?"

Cô ngưng rồi nói, "Tôi sợ Becky, Tôi sợ Stuart... bằng cách nào đó tai hại sẽ đến với tôi ... từ họ. "

"Cô có thể chấm dứt mối quan hệ với họ?"

"Không hoàn toàn, nhưng với một vài ý kiến của họ, phải. Stuart đang cố gắng giữ tôi trong tù, và anh ta đang thành công. Anh ta biết tôi sợ hãi. Anh biết tôi sợ cách xa anh, và anh sử dụng hiểu biết đó để giữ tôi với anh."

"Còn Becky"

"Cô ấy luôn luôn cố gắng phá vỡ niềm tin của tôi với những người mà tôi tin cẩn. Khi tôi thấy là tốt thì cô ấy thấy là xấu. Và cô ấy cố gắng trồng những hạt giống nầy vào tâm trí tôi. Tôi đang học hỏi để tin vào ... những người tôi nên tin, nhưng cô ấy lại nhồi đầy đầu óc tôi những ngờ vực về họ. Và đó là vấn đề của cô ấy. Tôi không thể để cô ấy bắt tôi suy nghĩ theo cách của cô ấy."

Trong trạng thái siêu thức, Catherine đã có thể vạch ra thói xấu chính của cả Becky và Stuart. Catherine được thôi miên có thể làm chuyên gia tâm thần học tuyệt vời, trực giác rõ ràng và chính xác. Catherine tỉnh thức không có những thuộc tính nầy. Nhiệm vụ của tôi là bắc cầu qua vịnh. Bệnh tình thuyên giảm nhanh của cô có nghĩa là một số việc nầy đang thấm vào. Tôi muốn xây nhiều cầu hơn nũa.

Tôi hỏi, "Cô tin ai?. Hãy nghĩ về việc nầy. Ai là người cô có thể tin cẩn, học hỏi và để gần gũi hơn. Họ là ai?"

Cô thì thào, "Tôi có thể tin ông". Tôi biết việc nầy, nhưng tôi biết cô cần tin vào những người trong đời sống hàng ngày của cô nhiều hơn nữa.

"Phải, cô có thể. Cô gần gũi tôi nhưng cô cũng phải gần gũi hơn với những người khác ở với cô trong cuộc sống nhiều hơn là tôi có thể." Tôi muốn cô hoàn toàn độc lập, không ỷ lại vào tôi.

"Tôi có thể tin chị tôi. Tôi không biết những người khác. Tôi có thể tin Stuart, nhưng chỉ ở một mức độ nào thôi. Anh ấy không quan tâm đến tôi nhưng anh ấy bối rối. Trong cái bối rối của anh ấy, anh ấy vô tình làm hại tôi."

"Đúng, đó là sự thật. Có người nào khác mà cô tin không?"

"Tôi có tin Robert", cô trả lời. Ông ấy là một bác sĩ khác trong bệnh viện. Họ là những người bạn tốt.

"Vâng, có lẽ có những người khác nữa mà cô sẽ gặp trong tương lai"

"Vâng," cô thừa nhận.

Ý kiến về hiểu biết tương lai hết sức đáng quan tâm. Cô đã rất chính xác về quá khứ. Qua các Bậc Thầy, cô biết những sự việc đặc biệt, bí mật. Có thể họ cũng biết những sự việc về tương lai? Nếu vậy chúng tôi có thể chia sẻ kiến thức biết trước nầy không? Cả ngàn câu hỏi tràn vào tâm trí tôi.

"Khi cô tiếp xúc với tâm siêu thức của cô như bây giờ, và có trí tuệ nầy, cô có phát triển khả năng trong lĩnh vực tâm linh phải không? Cô có thể nhìn vào tương lai? Chúng ta đã làm nhiều về quá khứ rồi".

Cô thừa nhận, "Có thể được, nhưng tôi không thấy gì bây giờ."

Tôi lặp lại, "Có thể?"

"Tôi tin như vậy."

"Cô có thể làm việc nầy mà không sợ hãi không? Cô có thể đi vào tương lai và lấy được tin tức của một người trung lập mà không làm cô sợ hãi không?Cô có thể biết tương lai không?"

Cô trả lời rất nhanh. "Tôi không thấy điều đó. Họ không cho phép". Tôi biết cô có ý nói các Bậc Thầy.

"Họ có ở chung quanh cô bây giờ không?"

"Có"

"Họ đang nói chuyện với cô à?"

"Không. Họ giám sát mọi thứ" Vì bị giám sát, cô không được phép nhìn ngó vào tương lai. Có lẽ chúng ta không đạt được gì cho cá nhân từ một cái nhìn thoáng qua như vậy. Có lẽ cuộc phiêu lưu đã làm cho Catherine quá lo lắng. Có lẽ chúng tôi chưa sửa soạn để đương đầu với thông tin nầy. Tôi không thúc đẩy việc nầy.

"Vị thần linh ở gần cô trước đây, Gideon ..."

"Phải"

"Ông ấy cần gì? Tại sao ông ấy ở gần? Cô có biết ông ta không?"

"Không, Tôi không tin như vậy"

"Nhưng ông ta bảo vệ cô khỏi nguy hiểm?"

"Phải"

"Các Bậc Thầy ..."

"Tôi không nhìn thậy họ"

"Đôi khi họ có những thông điệp cho tôi, những thông điệp giúp ông và tôi. Những thông điệp ấy có sẵn có cho cô không kể cả khi họ không nói? Có phải họ đặt tư tưởng vào tâm trí cô không?"

""Phải"

"Họ có giám sát được đi xa đến đâu không? Cô có thể nhớ được gì?"

"Phải"

"Vậy là có một mục đích trong sự giải thích các kiếp sống ..."

"Phải"

"... Cho cô và tôi ... để dạy chúng ta. Để làm cho sợ hãi biến mất khỏi chúng ta."

"Có nhiều cách truyền thông. Họ chọn nhiều cách ... để chứng tỏ họ hiện hữu. Liệu Catherine có nghe giọng nói của họ, mường tượng những hình ảnh quá khứ và những viễn cảnh, trải nghiệm những hiện tượng tâm linh, hay có những tư tưởng và ý niệm đặt vào tâm trí cô, mục đích cũng giống nhau - để chứng tỏ họ hiện hữu và thậm chí hơn thế, giúp chúng ta, trợ giúp chúng ta trên con đường của chúng ta bằng cách cung cấp cái nhìn thấu đáo và kiến thức, giúp chúng ta thánh thiện qua sự thông thái".

"Cô có biết tại sao họ chọn cô không?"

"Không"

"... đã trở thành một kênh thông tin?"

Đây là một câu hỏi tinh tế, vì Catherine lúc tỉnh không thể nghe những băng thâu. "Không", cô thì thào dịu dàng.

"Việc nầy làm cô sợ hãi?"

"Đôi khi"

"Những lúc khác thì không sợ hãi?"

"Phải"

Tôi thêm, "Có thể đoan chắc rằng bây giờ chúng ta biết chúng ta bất diệt, cho nên chúng ta mất sự sợ hãi về cái chết."

"Vâng" cô đồng ý. Cô ngưng lại. " Tôi phải học cách tin" Cô đã trở về với bài học chính của kiếp sống."Khi tôi được bảo cái gì đó, tôi phải học cách tin vào điều được bảo ... khi người ấy có kiến thức."

Tôi thêm, "Chắc chắn có những người không tin"

"Vâng, nhưng tôi bối rối. Và người mà tôi biết, tôi phải tin, tôi phấn đấu chống lại cảm nghĩ đó. Và tôi không muốn tin bất cứ người nào." Cô im lặng trong khi tôi lại ngưỡng mộ sự hiểu biết thấu đáo của cô.

"Lần trước, chúng ta có nói chuyện về cô khi là một em nhỏ, trong vườn với ngựa. Cô còn nhớ không? Đám cưới của chị cô?"

"Một chút thôi"

"Có còn gì để kết luận về thời gian đó không? Cô có biết không?"

"Có"

"Liệu cô đáng quay trở về và thám hiểm việc nầy không?"

"Không thể trở lại bây giờ được. Có nhiều sự việc trong một kiếp sống ... có quá nhiều kiến thức để đạt được... từ mỗi kiếp sống. Phải, chúng ta phải khám phá nhưng không thể trở về bây giờ."

Cho nên tôi lại quay về mối quan hệ rắc rối của cô với cha cô. "Quan hệ của cô với cha cô là một lĩnh vực khác, một lĩnh vực đã ảnh hưởng sâu xa đến cô trong kiếp sống nầy."

Cô chỉ trả lời "Phải"

"Còn có một lĩnh vực khác chưa thăm dò. Cô có nhiều điều để học hỏi trong mối quan hệ nầy. Hãy so sánh việc nầy với đứa bé trai ở Ukraine bị mất cha lúc còn thơ dại. Và sự mất mát nầy không xảy ra cho cô lần nầy. Và tuy, có cha cô ở đây, mặc dù khó khăn gian khổ ít hơn..."

Cô kết luận , "Còn hơn là một gánh nặng", cô nói thêm những tư tưởng,"tư tưởng".

"Tư tưởng gì?" Tôi cảm thấy cô đang ở một lĩnh vực khác.

"Về trạng thái và cảm giác. Khi người ta gây mê, ông có thể nghe thấy gì không? Ông vẫn còn nghe thấy !" Cô tự trả lời câu hỏi của cô, bây giờ cô thì thào nhanh, trở nên sôi nổi. " Tâm của ông biết rõ về cái gì đang tiếp diễn. Họ đang nói về sự nghẹt thở của tôi, về khả năng nghẹt thở khi họ giải phẫu họng của tôi."

Tôi nhớ lại việc giải phẫu dây âm thanh được thực hiện chỉ ít tháng trước lần hẹn đầu tiên với tôi. Cô đã rất lo âu trước khi giải phẫu, nhưng cô hết sức kinh hoàng sau khi tỉnh lại tại phòng hồi sức. Nhân viên chăm sóc đã phải mất hàng giờ để trấn an cô. Bây giờ có vẻ là những gì mà các bác sĩ phẫu thuật nói trong lúc giải phẫu, khi cô được đánh thuốc mê, đã thúc đẩy nỗi kinh hoàng của cô. Tâm trí tôi vụt quay trở lại trường y khoa và phiên giải phẫu của tôi. Tôi nhớ lại những chuyện tình cờ trong lúc giải phẫu trong khi gây mê cho bệnh nhân. Tôi nhớ lại những chuyện đùa, lời chửi rủa, tranh luận và những cơn thịnh nộ cáu kỉnh của những nhà giải phẫu. Những bệnh nhân đã nghe thấy gì ở mức tiềm thức? Bao nhiêu cái đã bị lưu lại để ảnh hưởng đến tư tưởng và cảm xúc, sợ hãi và lo âu của họ, sau khi họ tỉnh lại? Tiến trình sau giải phẫu, sự hồi phục của bệnh nhân sau giải phẫu, đã có ảnh hưởng tích cực hay tiêu cực bởi những nhận xét trong cuộc giải phẫu? Có ai bị chết vì những khả năng tiêu cực nghe lỏm được trong lúc giải phẫu? Cảm thấy vô vọng, họ đành chịu thua?

Tôi hỏi, "Cô có nhớ họ nói gì không?"

"Họ nói rằng họ đưa cái ống vào. Khi họ lấy cái ống ra, cuống họng tôi có thể xưng lên. Họ không nghĩ là tôi nghe được."

"Nhưng cô nghe được."

"Đúng. Đó là lý do tại sao tôi có tất cả những khó khăn". Sau hai buổi thôi miên hôm nầy, Catherine không còn sợ nuốt hay nghẹn. Đơn giản là như vậy. " Cô tiếp tục, "Tất cả những lo âu , tôi nghĩ là tôi có thể nghẹn."

Tôi hỏi. " Cô có cảm thấy thoải mái không?"

"Có. Ông có thể đảo ngược lại cái họ đã làm."

"Tôi có thể không?"Được. ông là ... Họ phải rất cẩn thận về điều họ nói. Bây giờ tôi nhớ lại điều đó. Họ đưa cái ống vào cuống họng tôi. Và rồi tôi không thể nói được để bảo họ điều gì."

"Bây giờ cô cứ tự nhiên ... Cô đã nghe được họ nói".

"Phải, tôi nghe họ nói ... " Cô lại rơi vào im lặng độ một hay hai phút, và bắt đầu quay đầu từ phía nầy sang phía kia. Dường như cô đang nghe cái gì.

"Hình như cô đang nghe thông điệp. Cô có biết những thông điệp ấy từ đâu đến? Tôi hy vọng các Bậc Thầy xuất hiện."

""Ai đó nói với tôi" đó là câu trả lời khó hiểu của cô.

"Người nào đó nói chuyện với cô?"

"Nhưng họ đi rồi". Tôi cố mang họ trở lại.

"Xem nào liệu cô có thể mang những thần linh quay về với những thông điệp cho chúng ta ... để giúp chúng ta ra không?"

" Họ đến chỉ khi họ muốn, không phải là lúc tôi chọn," cô trả lời một cách quả quyết.

"Cô không làm chủ được việc ấy ư?"

"Không"

"Được rồi", tôi thừa nhận nhưng thông điệp về vụ thuốc mê rất quan trọng với cô. Đó là nguồn gốc cô bị nghẹn".

"Việc đó quan trọng cho ông chứ không phải cho tôi" Cô phản bác lại. Câu trả lời của cô vang lên qua tâm trí tôi. Cô sẽ được chữa trị về nỗi sợ bị nghẹn, tuy sự tiết lộ nầy quan trọng cho tôi hơn là cho cô. Tôi là người chữa bệnh. Câu trả lời đơn giản của cô chứa đựng ý nghĩa ở nhiều mức độ. Tôi cảm thấy nếu tôi hiểu thực sự những mức độ nầy , những quãng tám cộng hưởng của ý nghĩa , tôi sẽ tiến tới một cú nhẩy lượng tử vào sự hiểu biết những mối quan hệ của con người. Có lẽ sự giúp đỡ còn quan trọng hơn việc chữa lành bệnh.

Tôi hỏi, "Cho tôi giúp cô?"

"Phải. Ông có thể không làm những điều họ làm. Ông đang không làm những điều họ đã làm ...". Cô nghỉ ngơi. Cả hai chúng tôi đều học được một bài học lớn.

Ít lâu sau ngày sinh nhật thứ ba của con gái tôi, Amy chạy đến tôi và ôm ghì cẳng chân tôi. Nó nhìn lên và nói, "Thưa cha, con yêu thương cha đến bốn ngàn năm". Tôi nhìn xuống bộ mặt nhỏ nhắn của nó, tôi cảm thấy quá sung sướng.    
 

<< Chương 9 | Chương 11 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 969

Return to top