Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Ngọc Thử

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 7122 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Ngọc Thử
DKLoan

Chương 7
Tôi choàng tỉnh khi có tiếng đập thình thịch vào cửa phòng trọ .
- Đ. M. mở cửa ra mau , không thì tao phá cửa !
Theo phản ứng tự nhiên tôi nhẩy vội xuống giường và nấp lại sau cánh cửa . Tôi nghe như có cả tiếng lè nhè của tên quản lý lẫn trong những tiếng lao xao ồn ào ngoài cửa , rồi tiếng ổ khóa xoay vòng và như vũ bão , cánh cửa mở bật vào phòng . Tôi bị hất tung ra phía sau , chưa kịp hoàn hồn thì đã bị một bàn tay túm lấy gáy lôi ra góc phòng . Tay tôi bị bẻ quặt ra sau lưng bởi một bàn tay cứng như thép .
Một tên cỡ ba mươi ngoài , cao to , mặt mũi cô hồn , trên má trái có một vết sẹo nhỏ tiến đến trước mặt tôi . Hắn nhìn tôi trừng trừng như thể muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đối diện , hất hàm hỏi :
- Mầy là thằng Tuấn ?
Tôi biết mình có chối cũng vô ích , vì đã bị đối phương tìm tới tận nơi rồi .
- Phải !
Tôi thấy gã chau mày , như có chút ngạc nhiên vì câu trả lời cộc lốc của tôi . Có thể gã nghĩ là tôi sẽ chối quanh hay phải sợ đến cứng họng mà không thể nói ra lời .
- Mầy là gì của con Thử ?
- Việc gì mà tôi phải cho mấy người biết .
Nhanh như chớp , hắn thọt một quả đấm vào bụng tôi . Tôi cảm thấy như tim gan của tôi đã chạy ngược trở lên ngực . Tôi cố vùng ra , nhưng hai tay tôi đã bị tên đứng sau khóa chặt , đau buốt .
- Tao hỏi mầy một lần nữa , mầy có phải là bồ của con Thử không ?
Tôi nhìn lại hắn , cố đoán xem tại sao hắn lại hỏi gạn tôi như vậy . Nếu như hắn đã đến tìm tôi thì chắc hắn phải rõ tôi là ai rồi .
- Phải thì đã sao !
Vừa dứt lời là bị gã thọt thêm một cú đấm vào hông . Tôi thấy người tôi cơ hồ như rã ra .
- Mầy chịu nhận rồi hả thằng khốn , vậy thì tối qua mầy ngủ với con nào ?
Trong lúc hoảng hốt tôi đã quên mất sự hiện diện của Hoa đêm qua , tôi chợt nhìn về phía giường ngủ . Chiếc giường trống không chứng tỏ Hoa đã bỏ đi từ trước . Cái nhìn của tôi không qua được mắt của tên mặt sẹo , hắn cười gằn , nói như rít qua khẽ răng :
- Tao mà tới trễ một chút thì sẽ không thộp được hai đứa tụi bây .
Bây giờ tôi mới thấy Hoa bị một tên thứ ba đang lôi từ ngoài cửa vào . Dĩ nhiên Hoa đã thay đồ đàng hoàng chứ không bận đồ ngủ như tối qua . Tôi nghĩ ngay đến tên mặt sẹo là một kép hờ nào đó của Hoa chứ không phải là người của tên đại ca phố Tàu phái đến .
Nhưng đằng nào thì cũng khó thoát khỏi cái ải nầy khi tay tôi đã bị khoá cứng như vậy và đối phương đã chuẩn bị trước . Tôi nghĩ đến tên quản lý phòng trọ , nhưng tôi biết có cho vàng hắn cũng không dám gọi cảnh sát và biết đâu hắn cũng đang bị một tên trong bọn canh chừng rồi . Việc duy nhất tôi có thể làm là nói phải trái với tên mặt sẹo .
- Tối qua Hoa có ở lại , nhưng chỉ chuyện trò thôi , không có làm gì hết .
Gã mặt sẹo phá lên cười hềnh hệt :
- Mầy tưởng tao là con nít hả nhóc con , hai đứa bây ở cùng phòng mà lại không có gì xẩy ra !
- Anh Trọng , em đã nói là không có gì mà !
Tiếng Hoa vang lên yếu ớt từ phía cửa phòng .
Gã mặt sẹo quay lại hất hàm bảo tên đã lôi Hoa vào phòng :
- Hùng , mầy khám con nhỏ coi có đúng không ?
Tôi biết ý của gã nên hét lên :
- Không cần , tối qua tôi đã ngủ với Hoa đó !
Gã khoát tay ra ý bảo tên đàn em không cần phải thi hành lệnh của hắn nữa . Gả nở một nụ cười đắc thắng rồi trịnh trọng rút một con dao găm sáng ngời , khoa lên trước mặt tôi . Chừng như đã đủ để cho cơn sợ của tôi lên đến cực điểm , gã đưa mũi dao vào một bên lỗ mủi của tôi khều nhè nhẹ và nhìn tôi cười khoái trí .
- Để coi tao có cắt mũi mầy được không ?
Tôi đã từng xem những phim xã hội đen , đã từng thấy cảnh mấy tay anh chị cắt mũi người ta , nhưng đó chỉ là trên màn ảnh .Tuy biết là sẽ không đến nỗi chết người , nhưng không thể không sợ , có lẽ là do tâm lý và nhất là do cái cảm giác lành lạnh , nhồn nhột của lưỡi dao đưa vào trong lỗ mũi . Nhưng tôi thật không đành lòng thấy Hoa bị làm nhục trước mặt tôi .
- Mầy nói lại cho tao nghe cho rõ , tối qua mầy đã ngủ với nó hả ?
- Phải !
Có lẽ khi đã đến đường cùng , người ta không còn biết sợ nữa mà ngược lại sẽ thấy bình thản để chấp nhận . Tôi nhìn trừng vào mắt hắn , chờ đợi cái gạt tay của gã .
Nhưng gã đã không ra tay , cứ để như vậy một đỗi , đủ lâu để tôi thấy sốt ruột , còn mắt gã nhìn tôi đăm đăm như ước lượng những lời tôi nói có đáng tin hay không . Cuối cùng gã cũng lên tiếng :
- Mầy ngon lắm nhóc con , hôm nay tao tạm tin mầy !
Hắn rút con dao sáng loáng lại , giắt vào trong lưng quần . Còn tôi bây giờ tôi mới thực sự đổ mồ hôi , nghĩ cũng lạ , người ta chỉ thực sự cảm nhận sư sợ hãi sau khi nó đã qua đi .
- Nhưng việc mầy đập thằng tài lũ dưới phố Tàu thì không dễ gì bỏ qua đâu .
Gã hất hàm nói cho tên đang đứng sau đang khoá tay tôi :
- Buông nó ra , nhưng coi chừng nó bỏ chạy đó !
Hai tay tôi được thả ra , đau ê ẩm ở bả vai , ở bụng . Tôi kẽ liếc nhìn Hoa và cảm thấy an tâm vì nụ cười kín đáo của nàng . Tôi đoán ra được tên mặt sẹo đến đây có lẽ để giải quyết chuyện của tôi với tên đại ca dưới phố Tàu , nhưng tình cờ bắt gặp lúc Hoa trở ra từ phòng ngủ của tôi . Tôi chỉ có thể giả thuyết là hắn là đã hoặc đang là kép của Hoa .
- Đứng đó làm gì , đi ra xe đi .
Gã nói như ra lệnh cho tôi rồi bỏ đi trước . Tôi đi ngang qua chỗ Hoa đứng , nhìn ánh mắt rạng rỡ của Hoa thì tôi cũng đoán được sẽ không có gì phải lo lắng nữa cả , hay ít ra mấy tên cô hồn nầy cũng không có ý làm hại tôi .
Tôi bị đẩy lên xe , ngồi ở băng sau cạnh tên mặt sẹo . Nhìn gương mặt lầm lỳ của hắn tôi lại thấy ngại . Hắn nhìn tôi một thoáng rồi bắt chuyện :
- Mầy quen con Thử lâu chưa ?
Tôi nghĩ không cần phải dấu diếm điều gì nữa nên trả lời thành thật :
- Gần được một năm .
- Mầy quen con Thử trước hay con Thử nó quen với mầy trước ?
Phải một lúc tôi mới hiểu ý của gã nên dè dặt trả lời bằng một câu hỏi :
- Điều đó có chi liên hệ tới anh ?
- Sao lại không nhóc con , mầy biết tao là ai của con Thử không ?
Tôi lắc đầu , nhưng nghe cách gã gọi tên Thử tôi đoán là gã phải có một quan hệ mật thiết với Thử lắm , vì tất cả bạn bè của Thử chỉ gọi Thử bằng tên Ngọc .
- Mầy có biết trong nhà con Thử có bao nhiên anh em không ?
Tôi lại lắc đầu . Quả thật Thử chưa bao giờ nhắc đến gia đình của nàng và với bản tính hơi lơ là của tôi , tôi cũng chưa bao giờ thắc mắt về vấn đề đó .
- Tao không hiểu con Thử nó thích mầy ở chỗ nào , chứ theo tao mầy chỉ là một thằng dở hơi !
Tôi thấy có một chút tự ái vì lời nhận xét của gã , nhưng tôi không muốn làm mích lòng gã , ít ra là trong lúc nầy . Gã lại nhìn vết băng trên đầu của tôi rồi lắc đầu ra vẻ thất vọng :
- Tao không hiểu tại sao mầy còn mạng để trở ra , cỡ mầy thì chúng nó đập chết dễ dàng như đập một con kiến .
Tôi nghĩ thầm trong bụng có lẽ gã chưa biết nhờ Thử đã đứng chận đường nên tôi và Hoa mới chạy thoát ra được .
- Ê , tại sao mầy không nói gì hết vậy ?
Tôi nhìn gã , ánh mắt , giọng nói của gã tuy có hung hăng nhưng rõ ràng là đượm thắm chân tình , như một người anh cả rầy la thằng em út . Cuối cùng tôi cũng lên tiếng , vì tò mò chứ không phải để làm vui lòng gã :
- Anh là gì của Thử ?
Gã nhìn tôi hất hàm :
- Tao tên Trọng , Ngọc Trọng , là anh hai của con Thử !
Bây giờ thì tôi biết tại sao Trọng đã nổi sùng khi bắt gặp Hoa đi ra từ trong phòng trọ của tôi . Đã đập tôi một trận nên thân nhưng không ra tay cắt mũi tôi .
- Một chút tao bảo sao thì làm vậy nghe chưa , đừng có hó hé nửa lời là được rồi .
- Được rồi anh Trọng , tôi sẽ làm theo lời anh .
Cũng vừa lúc xe đến nơi , tôi theo Trọng và hai tên kia vào một nhà hàng Tàu nhỏ . Chúng tôi được đưa vào một phòng ăn riêng biệt , quanh chiếc bàn tròn giữa phòng đã có khoảng năm người ngồi sẵn , đang dùng trà , bên góc phòng có vài tên đang đứng chầu rìa . Tôi nhận ra ngay tên đã bị tôi phang một ghế , tay hắn chỉ quấn băng chứ chưa đến độ phải bó bột , chứng tỏ thương thế không đến độ trầm trọng như tôi đã nghĩ . Nếu thực sự như vậy thì chuyện rắc rối nầy sẽ giải quyết một cách dễ dàng hơn .
Trọng bước lại phía bàn , cung tay chào mọi người và tuôn ra một tràng tiếng Hoa . Một tên đứng chầu rìa trong bọn chạy lại kéo ghế cho Trọng ngồi còn tôi thì bị dẫn độ đến đứng sao lưng Trọng . Nhưng điều mà tôi thích thú nhất là tên bị tôi đập , cũng phải đứng chầu rìa như tôi , chứ không được ngồi cùng bàn , chứng tỏ vai vế hắn trong bang hội cũng tầm thường thôi .
Phía bên kia bàn , một ông cụ người Hoa , có cái dáng dấp nho nhã như một cụ đồ nho , cất tiếng như đang phân giải chuyện rắc rối nầy . Ông cụ chỉ vào Trọng , rồi chỉ vào tôi , từ tốn nói . Tôi thật không hiểu ông cụ nói cái chi chi nhưng cũng đoán ra vai vế của ông cụ ở chỗ nầy . Và nếu như tình cờ gặp ông cụ ngoài đường , không ai có thể ngờ được ông cụ là một tay trùm của một bang hội thế lực bao trùm cả khu phố Tàu buôn bán nhộn nhịp nầy . Không hiểu tại sao tôi lại có ngay thiện cảm với ông cụ , có lẽ vì trong thâm tâm tôi cứ nghĩ mấy ông trùm bang hội mặt mũi phải bặm trợn còn mở miệng thì phải hét ra lửa cũng nhưng chửi thề thô tục .
Tôi nghe Trọng nói đáp lại vài câu dĩ nhiên cũng bằng tiếng Hoa , rồi đẩy về phía giữa bàn một phong thư dầy cộm . Tôi đoán chừng đó là tiền bồi thường thương tích cho tên kia . Trong khi một người trong bọn đón phong thư của Trọng , ông cụ quay sang tên đại ca phố Tàu nói vài câu . Tôi chỉ thấy hắn gật đầu lia lịa , có vẻ đã chịu nhận bồi thường nhưng nét mặt vẫn không vui .
Trọng quay lại phía tôi , nói nhỏ :
- Tuấn , lại đây uống tách trà nầy coi như là xin lỗi hắn .
Tôi bước tới trước , đón tách trà , giơ lên uống cạn một hơi rồi đặt xuống bàn . Tôi nhìn về phía Trọng xem cần phải làm gì nữa thì Trọng khoát tay bảo tôi lui ra phía sau . Khi tôi thấy Trọng đứng lên cung tay nói lời từ biệt thì tôi biết là mọi việc đã được giải quyết ổn thoả . Tôi khẽ liếc nhìn tên đại ca phố Tàu thì thấy mặt hắn vẫn hầm hầm , khiến cho tôi ngại hắn sẽ tìm cách trả thù riêng . Khi Trọng đã ra cửa thì không hiểu sao tôi vẫn còn đứng lại , tần ngần nhìn ông cụ .
- Đi Tuấn , còn đứng đó làm gì ! - Tiếng Trọng dục sau lưng tôi .
Đúng lúc tôi định quay bước đi thì ông cụ ra dấu bảo tôi lại gần . Khi tôi tiến lại gần thì ông cụ ngước nhìn tôi, nở một nụ cười đôn hậu và đưa cho tôi một tấm danh thiếp . Tôi nhìn xem thì chỉ toàn là chữ Hoa , nhưng ít ra tôi cũng đọc được số điện thoại và một địa chỉ ở khu phố Tàu .
- Khi nào cần thì tới tìm già , đừng có ngại !
Tôi ngỡ ngàng nghe ông cụ nói bằng tiếng Việt , giọng rất chuẩn .
- Cám ơn !
Tôi chỉ nói được bấy nhiêu thì Trọng đã khéo léo lôi tôi ra cửa .
- Kim bài miễn tử đó , mầy thật là tốt số !
Trọng nhìn tôi một giây rồi nói tiếp :
- Không phải thằng nào cũng được lão gia cho danh thiếp đâu , mầy cầm nó trong tay thì không còn thằng chó nào trong khu nầy dám dụng đến mầy nữa . Nhưng cũng không phải vậy rồi gặp thằng nào mầy cũng vác ghế phang nghe chưa , đối với tao thì sẽ không có lần sau đâu , mầy chết ráng chịu !
Tôi gật đầu cho Trọng yên tâm , rồi cùng rảo bước ra phố .
Vừa ra đến đường , tôi đã nhìn thấy Thử từ xa , nàng đứng nép sau một góc phố thỉnh thoảng nhìn đồng hồ như đang chờ ai . Vẫn là dáng dấp thon thả , tóc xõa qua vai trong bộ đồ jean xanh áo thung trắng quen thuộc . Thử yêu dấu và thương nhớ bây giờ đã ở trước mặt tôi , chỉ cách vài chục bước chân , Thử của tôi .
Khi tôi bước lại đủ gần thì như có một linh tính , Thử quay phắt lại , ánh mắt Thử chạm phải ánh mắt tôi . Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được ánh mắt của Thử hôm ấy , ánh mắt ngời sáng , rạng rỡ của hạnh phúc , của hy vọng và của yêu thương mong nhớ !
o0o

<< Chương 6 |


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 925

Return to top