Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kinh Dị, Ma quái >> Chiếc Bóng

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 3829 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Chiếc Bóng
Nguyễn Ngự Bình

Phần Kết

Sơn ngừng lại, châm một điếu thuốc khác, cũng chỉ để nhìn đốm lửa và làn khói tan, mơ màng.
         -Kể từ hôm đó, ngày nào Yến cũng hiện ra gặp tao. Nàng xuất hiện bất cứ ở đâu có tao, ngay cả ban ngày, trong lớp học, sở làm v..v… Đương nhiên là không ai thấy ngoại trừ tao.  Bình ạ, nàng là người con gái mà trước kia tao hằng vẽ vời, mơ mộng. Tao yêu nàng say đắm dù nàng chỉ là một cái bóng không thực. Mấy tháng qua mày cũng thấy, tao vui vẻ yêu đời một cách cuồng nhiệt dù đang thi cử mệt bở hơi để ra trường. Tình yêu tụi tao thật thánh thiện như hai đứa trẻ. Không một ai trên cõi đời này biết rằng tao có hai cái bóng , một của tao, và một của Yến .
  Mặt trời đang lên cao, rọi vào khung cửa in bóng Sơn trên tường. Hắn làm tôi nghi ngại. Hai cái bóng . Một cái tôi đang thấy, của Sơn, trên tường. Còn cái bóng thứ hai? Có phải Yến cũng đang có mặt trong phòng này? Ý nghĩ này làm tôi run giọng:
          -Như vậy Yến ….
Sơn hiểu ý xua tay nói:
           -Yến không có ở đây đâu. Nếu có, tao đã không kể chuyện này cho mày.
Câu trấn an của Sơn làm tôi yên tâm, nhưng vẫn nghi ngờ đảo mắt nhìn khắp phòng làm Sơn gắt lên:
           - Đã bảo Yến không có ở đây sao mày vẫn sợ? Mày vốn không tin có ma và không sợ ma cơ mà.
Đúng vậy. Tôi không tin có ma, nhưng trước khi Sơn đến đây mà thôi. Tôi hỏi:
           -Sao mày kể chuyện này cho tao? Yến dặn mày đừng nói với ai cả mà?
Sơn trở lại nét buồn bã :
           -Không thành vấn đề nữa, vì nàng ….đã đi rồi.
Tôi ngạc nhiên:
           -Yến đã đi ?  Đi đâu?  Hồi nào?
           -Mới tối qua.
 
              *
 
    Tức là chỉ ba ngày sau hôm làm lễ ra trường. Tôi ra tiệm lấy xấp hình chụp hôm làm lễ. cuối cùng rồi cái nợ cầm thư cũng trả xong.  Nhìn lại mình đi hia đôi mũ, khăn áo khệnh khạng mà bỗng dưng buồn thấm thía. Một ngày quan trọng đáng nhớ trong đời dĩ nhiên phải có sự tham dự của tất cả người thân. Mỗi người đến cùng tôi chụp vài “pô” làm kỹ niệm. Cả những thằng bạn vốn không thân thiết gì lắm trong trường cũng vui vẻ tới bắt tay chia mừng. Dĩ nhiên Yến cũng có mặt hôm đó, nhưng đâu ai biết. Mỗi hình tôi chụp đều có Yến bên cạnh. Vậy mà giờ đây, Yến đâu? Tôi thở dài sườn sượt. Đâu ai chụp được hình một bóng ma!
    Coi thật lẹ được một nửa, tôi chán nản ném cọc hình trên bàn và định gọi Yến . Tôi bỗng chú ý thấy một chấm đỏ ửng hiện trên tấm hình nằm trên cùng. Cầm lên thì nó biến mất và chỉ xuất hiện trở lại khi tôi để đúng vị trí phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn: Yến !  Tôi mừng rỡ suýt nữa thét to lên. Đây là tấm hình chụp lúc tôi sắp hàng  chuẩn bị lên khán đài. Cái áo thun màu đỏ của Yến nổi bật giữa hàng áo đen rộng thùng thình như con chim lửa giữa đàn quạ. Tôi vội vàng kiểm soát lại mấy tấm kia, để dưới mọi góc độ, nhưng không thấy gì khác lạ, chỉ một tấm duy nhất này mà thôi.
   Tôi gọi rổi rít:
           -Yến ơi, em ra đây mau.
   Không nhắc đến lần thứ hai, Yến đã xuất hiện ở cửa trong sự ngỡ ngàng của tôi. Từ ngày quen nhau, tôi chưa bao giờ thấy nàng rực rỡ hơn lúc này. Nàng đứng đó, mĩm cười, hơi nghiêng mình làm duyên:
           -How do you think?
           -You’re pretty.  Em định “diện” đi đâu?
           -Bí mật.
   Yến ra dấu trong một điệu bộ khôi hài.
   Nhớ lại tấm hình, tôi đưa ra nói:
           -Em nhìn cái này xem có gì lạ?
           -Tấm này chụp mấy ngày trước có gì lạ?
   Tôi đưa tấm hình vào sát ánh đèn và điều chỉnh cho đến khi hình Yến hiện lên trên mặt giấy.
           -Thấy gì chưa?
   Tôi hỏi và chờ một lát không thấy trả lời bèn quay lại.
   Yến đang lộ vẻ hoảng sợ đến tột độ. Chỉ mấy giây trước nàng mới cuời nói như đóa hoa hàm tiếu, bây giờ mặt bỗng nên tái xanh, tay run rẫy, lắp bắp.
            -Tại sao? Tại sao như vậy được?
   Thái độ của Yến làm tôi hoảng lây.
            -Yến, em sao rồi...?
   Tôi ngưng ngang câu nói vì một cảm giác kỳ lạ chạy từ đôi tay. Bấy lâu nay, tôi đã quen với sự vô thể của Yến . Nàng chỉ như một chiếc bóng trong gương, thấy đó mà không thể đụng tới. Nhưng bây giờ, trong lúc hốt hoảng nắm tay nàng để trấn an, tôi thấy rõ ràng mình đang chạm vào một …vật thể. Phải, một làn da mịn màng nằm trong tay tôi. Không tin ở xúc giác mình, tôi di chuyển theo cánh tay Yến , qua bờ vai khẻ run, tới gò má ươn ướt. Hoàn toàn là sự thật. Ôi, có phải Chúa Giê-Su đã chứng thực tình yêu của tôi nên choYến mang lại thể xác mà nàng đã lìa bỏ khi nằm xuống.
    Tôi xúc động, ngỡ ngàng hỏi:
            -Yến ơi em đã thành lại người rồi! Chúa cho em sống lại rồi phải không ?
    Nàng ngả vào tôi , bật khóc thút thít.
            -Anh Sơn, ôm em đi, mau lên kẻo không kịp nữa.
   Tôi đón lấy trọn vẹn tấm thân nồng ấm của Yến , ôm chặt. Người yêu tôi đây, thực sự trong vòng tay. Một cảm giác kỳ diệu lần đầu tiên được ôm trọn người yêu vào lòng làm tôi ngây ngất.
             -Anh ơi, em sắp phải xa anh rồi. Hu…Hu.....!
   Tiếng khóc của Yến đưa tôi về thực tế, bàng hoàng hỏi:
             -Tại sao?
             -Nếu em bị máy ảnh chụp được hình như vậy, nghĩa là em không còn linh ứng nữa. Em sắp phải đi hóa kiếp rồi.
              -Anh không hiểu. Ai bắt em đi?
              -Dĩ nhiên anh không hiểu. Đâu có linh hồn nào ở lại trần gian vĩnh viễn. Sẽ có thời hạn về một thế giới khác. Em biết có ngày hôm nay, nhưng không ngờ nó lại đến quá sớm. Em tưởng…
    Đang nói bỗng Yến nhìn ra phía cửa sổ, mặt lộ vẻ sợ hãi cực điểm. Cùng lúc đó, con chim Jennie nãy giờ vẫn im lặng, bỗng nhảy nhót thật dữ dội trong lồng. Nó hót lên những tiếng kêu thảm thiết tôi chưa hề nghe qua.
    Yến ôm chặt lấy tôi  thét lên hãi hùng.
             -Không, không! Con không đi, con chưa muốn đi! Giữ em lại anh Sơn ơi, hu ..hu…!
    Yến đã thấy gì? Có ai nữa đang ở trong phòng tôi ? Những người từ thế giới bên kia đến đây bắt Yến của tôi đi.
    Tôi chỉ biết ôm Yến với tất cả sức mạnh của mình. Chúa Giê-Su ơi! Mẹ Maria,  Quan Thế Âm Bồ Tát! Các Ngài đã tạo ra vũ trụ và đem tình thương đến cho nhân loại. Xin hãy thương xót chúng con. Các Ngài đã cho Yến và con gặp nhau khi quá muộn màng nhưng cũng đủ cho con những tháng ngày hạnh phúc. Đừng chia lìa chúng con tội nghiệp. Xin hãy để Yến ở lại, dù nàng vĩnh viễn chỉ là cái bóng mong manh!...
     Tôi đã cầu xin tất cả những gì có thể cầu xin. Đã chống cự với tất cả bản năng của mình. Nhưng vô ích. Vòng tay Yến lỏng dần, và tay tôi cũng từ từ đi vào khoảng không như đang ôm phải mớ tơ trời...
    Không gian như lắng đọng. Dư hương của Yến vẫn còn đâu đây. Tôi nghe như có tiếng khóc tuyệt vọng của Yến từ cõi xa xăm nào đó văng vẵng vọng lại.
 
                                                             *
Sơn gục đầu vào gối khóc nức nở.
Tôi đứng yên không dám thở mạnh. Nếu người kể không phải là Sơn, và hắn đang tấm tức như đứa trẻ bị tước mất món đồ chơi quý giá, có lẽ tôi chỉ cho là câu chuyện Liêu Trai Chí Dị tân thời. Ngày nay thiên hạ đang hăng hái đi vào thế kỷ 21, vậy mà tại cái xứ Hiêp Chủng Quốc tân tiến này bỗng xảy ra câu chuyện huyền hoặc không thua chi mấy chuyện cổ tích Tàu từ cả chục thế kỷ trước.!!
Chiều hôm sau, Sơn lại rủ tôi cùng đi. Hắn đã hỏi dò và biết được nơi Yến yên nghỉ.  Nghĩa trang nằm cách xa thành phố khoảng nửa giờ lái xe. Sơn mua thật  nhiều hoa và cả giấy vàng mã mang theo. Loay hoay tìm kiếm một hồi, hai đứa chúng tôi dừng  lại trước một ngôi mộ. Sơn quỵ xuống mặt đất khi thấy trên tấm bia đề:  Trần thị Phương Yến._ Sinh năm 19...    _tại VietNam.  Mất năm 19...    _tại Hoa Kỳ. Trên dòng chữ là bức ảnh bán thân của một cô gái xinh xắn, tóc xỏa ngang vai.
Nước mắt Sơn đầm đìa. Hắn móc túi lấy ra một tấm hình, nói:
                 -Mày coi…. mày coi…
Sơn không nói thành lời được nữa. Tay hắn run rẩy cầm tấm hình đưa ra. Đây chắc là tấm hình có Yến trong đó. Tôi bỗng cảm thấy ớn lạnh, nhưng óc tò mò mãnh liệt không đè nén nỗi, tiến đến định xem cho rõ. Tôi chưa kịp đụng tới ,chợt một tiếng kêu thảnh thót vang lên. Một vật thể nhỏ màu vàng xẹt ngang tay Sơn, bay lên, mang theo tấm hình.
Sơn la lên:
              -Jennie! Yến ! Yến !
Hắn vùng đứng dậy chạy theo con chim nhỏ.
Sự việc xảy ra quá đột ngột tôi không kịp phản ứng. Khi định thần lại thì Sơn đã chạy một quảng khá xa. Trước mặt Sơn là đốm nhỏ của con chim Hoàng Yến . Lập tức tôi cũng vội vã chạy theo. Như có một sức mạnh vô hình đẩy phía sau, Sơn chạy thật mau. Khoảng cách tôi và hắn xa dần, mặc cho tôi gọi cách mấy cũng không ngoái cổ nhìn lại. Chạy thêm một đoạn nữa, Sơn khuất hẳn sau những ngôi mộ trùng điệp.Tôi đành đứng lại, thở hồng hộc, và cố gọi “Sơn ơi …ơi….ơi.....!!”         
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng tôi hòa trong gió chiều dặt dìu vọng lại. Nghĩa trang âm u. Hàng ngàn cây Thánh Giá của hàng mộ nối tiếp nhau như chuyển động, cùng nhau nhảy múa vũ điệu ma quái.
Tôi vùng bỏ chạy về phía cổng nghĩa trang !
 
(hết)
 
NNB

<< Phần 2 |


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 972

Return to top