Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Bóng Thời Gian

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 42130 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Bóng Thời Gian
Hoàng Thu Dung

Chương 14

Một tuần sau thì Khoa thôi không đến công ty nữa . Nhân viên cũng tự động gỉai tán . Khoa chán nản quá nên không quan tâm đến sự tan rã của nó ra sao nữa . Anh chỉ nhờ bạn bè giới thiệu chổ làm mới hợp với chuyên môn của mình.
Một háng sau anh vào làm cho một công ty Nam Triều Tiên . Ngay từ ngày đầu anh đã thấy trước mình sẽ không thể dừng chân ở đây lâu . Vì vị Giám Đốc Triều Tiên này xem ra thật khó chịu . Vừa phóng vấn xong ông ta đã yêu cầu Khoa đến làm ngay vào buổi chiều . Ba n đầu Khoa không hiểu vì sao . Nhưng một người bạn nói cho anh biết vì đây là ngày đầu tháng , ông ta không muốn mất một buổi tiền lương nào . Nghe xong Khoa kinh ngạc đến mức miển bình luận , anh không nén được một nụ cười khinh bỉ , nhưng vẫn không phản đối.
Điều làm anh bực nhất là ngôn ngữ bất đồng giữa anh và ông giám đốc . Các nhân viên trong công ty làm việc lâu năm nên hiểu được , nhưng Khoa thì không . Anh nói tiếng Anh rất chuẩn . Còn ông ta thì nói tiếng bồi đến mức nghe không hiểu ra làm sao cả . Những lúc như vậy , ông ta khoa tay bực bội ra mặt , làm Khoa cũng tư ái đến nổi nóng.
Trưa nay ông giám đốc cứ đưa anh đi Vũng Tàu giao máy cho một công ty ở đó . Khoa xua tay “ no, no” một tràng , anh bảo rằng đó không phải là công việc của một kỹ sư có chuyên môn như anh . Thế là ông ta kinh ngạc nổi giận ầm Ỉ , thậm chí mắng anh là đồ con bò . Khoa giận điên người định mắng cho ông ta một trận . Nhưng Hưng đã khéo léo ra hiệu cho anh im lặng.
- Tính ông ta là vậy , ở đây ai cũng nhẩn nhịn để có việc làm , mày hiểu không ? đừng có đem nề nếp của công ty cũ áp dụng ở đây . Ở đó mày có quyền hành . Nhưng ở đây mình là nhân viên như nhau . Nếu mày cự lại ông ta thì tao cũng sẽ bị ảnh hưởng . Không lẽ mày muốn tao với mày thất nghiệp cho có bạn hả . Tao còn vợ con nữa Khoa ạ.
Nói xong , Hưng quay qua ông giám đốc nói một tràng tiếng Anh bồi . Anh phải thuyết phục thật lâu mới làm ông ta nguôi giận.
Cuối cùng Khoa cũng phải đồng ý đi giao máy . Anh thấy tự ái ghê gớm . Nếu không sợ làm ảnh hưởng đến Hưng , có lẽ anh sẽ chống đối tới cùng . Dù sao Hưng cũng là người giới thiệu anh vào công ty . Anh đâu có nỡ để hắn bị vạ lây.
Lúc này tinh thần Khoa xuống thấp hơn bao giờ hết , anh không thể sống an phận như Đan Thụy muốn . Anh đã ở vị trí cao cho nên khi rơi xuống anh không chịu đựng được cảm giác thất chí , hận đời . Nhất là không khí căng thẳng trong công ty làm thần kinh anh quá mệt mỏi.
Trưa anh còn ở lại công ty làm cho xong chương trình thì Tú Vân chợt đẩy cửa bước vào . Khoa ngẩn lên nhìn , kinh ngạc đến sửng sốt khi thấy cô . Anh vội tắt máy đứng dậy lôi cô ra cửa :
- Làm sao Vân biết tôi ở đây ? Mình ra quán cà phê đi.
Tú Vân ngoan ngoản đi theo anh :
- Anh đừng lo , em biết giờ đây không có ai nên mới dám đến . Em không làm ảnh hưởng đến anh đâu.
Ca/ hai vào quán cà phê sát bên công ty . Khoa im lặng rút thuốc châm lửa . Tú Vân nói nhỏ nhẹ :
- Sao công ty anh vỡ nợ mà anh không nói với em ?
- Nói ra cũng không có Ích gì.
- Hôm đó em đến tìm anh mới biết . Lúc đó em không biết kiếm anh ở đâu , đến nhà anh thì không tiện . May là hôm qua gặp anh Hưng em mới biết.
Khoa vẫn im lặng hút thuốc . Tú Vân nói như cảm thông :
- Làm ở đây anh chán lắm phải không ? Em nghe anh Hưng nói . Vả lại anh quen sai khiến nhân viên , bây giờ bị sai khiến làm sao anh chịu được.
Khoa lầm lì :
- Tôi còn phải lo cho vợ . Nhịn nhục cũng không sao.
- Em biết . Nhưng bắt một người kiêu hảnh như anh bị trói buộc tay chân thì nặng nề quá.
Khoa khoát tay :
- Đdừng nói chuyện đó nữa . Vân tìm có chuyện gì không ?
Tú Vân lôi trong xắc tay một tấm thiệp đặt trước mặt Khoa . Anh cầm lên xem.
- Sinh nhật Vân hả ? Xin lỗi , tôi quên mất.
- Nhưng anh sẽ tới chứ ?
Khoa bỏ tấm thiệp vào túi áo , buông thỏng :
- Tôi chưa biết.
Giọng Tú Vân như van nài :
- Em biết anh sợ Đan Thụy buồn phải không ? Nhưng em xin anh , dành cho em một buổi tối đâu có gì là quá đáng . Anh cho Đan Thụy cả một đời , cho em một buổi tối với bạn bè mà anh tiếc sao ?
- Không đâu Vân ạ , mình nên xem như bạn bình thường , thỉnh thoảng gặp nhau nói chuyện cho vui thôi . Vợ tôi biết tôi đến đó chắc chắn cổ sẽ không vui đâu.
- Nhưng anh đâu phải đến vì một mình em . Em mời anh với tư cách một người bạn như bao nhiêu bạn bè khác . Không lẽ anh không đến chơi với nhóm bạn củ một chút sao ?
Khoa ngồi im một lát , rồi nói lấp lửng :
- Thôi được . Tôi sẽ nghĩ lại.
- Hứa với em một tiếng đi anh . Nếu không có anh , em biết trả lời sao với tụi nó.
Khoa quấy nhẹ ly cà phê , nheo mắt :
- Tôi quan trọng đến vậy sao ?
- Anh quan trọng với bạn bè và với em . Hai cái đó ngang nhau.
Anh rít một hơi thuốc , tư lự :
- Có lẽ trong mắt cô tôi vẫn còn là người thành dạt . Nhưng bây giờ thì khác rồi . đừng ảo tưởng về tôi như vậy.
Tú Vân nói giản dị :
- Bao giờ anh cũng là thần tượng của em.
Khoa hơi cúi mặt giấu kín cảm gíac tự tin thỏa mản . Tú Vân đã khơi gợi cho anh niềm an ủi ảo tưởng về sự thành dạt của mình , điều đó làm anh thấy biết ơn cô.
Cô nhắc lại :
- Anh nhất định phải đến với em . Không có anh thì buổi tối đó em sẽ thấy không có ý nghĩa gì nữa.
Cô nhìn đồng hồ rồi đứng lên :
- Em về nghe . Anh vô làm tiếp đi.
Tú Vân đứng dậy ra dắt xe . Cô nhấn ga , chiếc xe lướt đi một cách nhẹ nhàng . Khoa vẫn ngồi yên trong quán nhìn theo cô . Tự nhiên anh cũng có cảm giác một chút êm đềm trong lòng . Như ấn tượng cô để lại , một cảm giác êm dịu thoải mái mà lúc sau này anh không tìm thấy.
Nhưng nghĩ đến Đan Thụy , Khoa gạt bỏ ý nghĩ đến dự sinh nhật cô . Anh không nỡ giấu giếm Đan Thụy vì biết trong sâu thẳ Tâm hồn cô , nhà của Tú Vân là địa ngục đen tối ma cô cố quên đi . Đan Thụy đã sợ nó thì lẽ nào anh tiếp tục tới đó tìm thú vui riêng mình.
Khoa quyết định không nghĩ tới buổi sinh nhật nữa . Vậy nhưng Tú Vân thì không để anh quên . Trưa thứ bẩy , khi Khoa chuẩn bị về thì cô gọi điện thoại đến :
- Alô , anh Khoa phải không ?
- Tôi đây . Có chuyện gì không Vân ?
- Em gọi để nhắc anh chiều nay nhớ đến . Đừng để bạn bè chờ anh đó.
Khoa thở dài :
- Vân cứ vui với bạn đi , đừng chờ tôi . Chiều nay có thể tôi bận.
- Em không tin đâu . Dù anh không đến em vẫn bắt mọi người chờ , anh đừng nói gì nữa , em không nghe đâu.
Nói rồi cô gác máy . Khoa đứng yên , rồi khẽ nhún vai khó xử . Tú Vân làm anh phân vân không dứt khoát được . Rồi chiều nay sẽ hay vậy.
Cả buổi trưa anh ở nhà với Đan Thụy , xem phim và nói chuyện phiếm . Ngồi trước màn hình mà anh nghĩ lan man đi đâu . Cảm giác chán nản xâm chiếm anh . Nếu tối nay không đến cuộc vui đó , anh sẽ trãi qua buổi tối chán phèo , rồi đi ngủ . Rồi tiếp tục đến một ngày chủ nhật bình lặng và đi làm việc . Cuộc sống lê thê thế này anh chán lắm rồi.
Trước đây với vị trí trợ lý giám đốc , Khoa có dịp giao thiệp rộng rãi với những buổi tiệc , những cuộc họp mặt bận rộn . Anh yêu thích cuộc sống đó . Bây giờ thì tất cả không còn nữa . Cảm giác sống mòn mỏi thiếu vắng sự sôi động là anh thấy mình mất hết sinh khí , và anh không chịu nổi điều đó.
Hình dung gặp lại bạn bè , với cười đùa nhảy nhót kéo dài . Khoa thấy giam mình trong nhà vô vị quá . Anh muốn đến Tú Vân không phải vì cô mà vì được có bạn , sống qua những giờ phút vui vẻ . Cái đó có gì là không đúng.
Khoa đứng lên , đến ngồi bên Đan Thụy choàng tay qua vai cô :
- Tôi nay anh có hẹn với mấy người bạn , có thể về hiơi khuya . Em ngủ trước đừng chờ anh nghe.
- Anh đi nữa hả ?
Đan Thụy ngước lên , có vẻ thất vọng , nhưng không nói gì . Cô buồn buồn :
- Anh tranh thủ về sớm với em nghe.
Khoa cúi xuống vỗ nhẹ mặt cô :
- Đdừng buồn nghe cưng . Em xem phim khuya rồi ngủ là vừa . Đừng chờ anh nhé.
Anh vào phòng thay áo , rồi dắt xe ra sân . Anh ghé một tiệm trên đường mua quà và đến nhà Tú Vân.
Trong nhà vẳng ra tiếng nhạc và tiếng cười ồn ào . Hình như anh là người đến sau cùng . Vừa dựng xe xong , Khoa đã thấy Tú Vân chạy ào ra . Hôm nay cô mặc chiếc đầm màu nhạt , mềm mại và quyến rủ kỳ lạ . Dù không cố ý nhìn , anh vẫn nhận ra tối nay cô thật đẹp , thật duyên dáng uyển chuyển . Cô gây cho người đối diện cảm giác nửa gần nửa xa , tạo một ấn tượng tuyệt vời khiến người ta khó quên.
Tú Vân vịn cổ xe , nói như muốn khóc :
- Nảy giờ em chờ anh , nếu anh không đến là em thất vọng lắm.
Khoa mỉm cười , đặt gói quà vào tay cô :
- Chúc sinh nhật vui vẻ.
- Chúc anh cũng vui vẻ.
Cô cười rạng rỡ nắm tay kéo Khoa vào nhà . Trọng Đan dang ngồi ở góc phòng , đứng dậy hô lớn :
- Đdề nghị quí vịvỗ tay mừng con người chủ nhân mong đợi đã đến.
Tất cả ngoái đầu ra cửa , rồi cười ầm lên :
- Hoan hô ông bạn chịu chơi của chúng ta.
- Hoan hô !
- Thế mới là Minh Khoa chứ . Có vợ thì có vợ , chơi thì cứ chơi.
- Ai như tên Hưng vậy , nó muốn tu thì cứ để nó tu . Mặc nó.
Mọi người đứng quanh bàn . Rượu được rót tràn cả mổi ly , rồi tất cả nâng ly lên.
- Chúc mừng sinh nhật.
- Mừng châu về hợp phố.
Tú Vân đứng cạnh Khoa , quay lại nhìn anh cười tươi tắn . Khoa cũng cười với cô , anh có cảm giác tất cả đều như xưa . Vẫn là cuộc sống vui vẻ vô tư như anh chưa hề trải qua thất bại . Cảm giác đó làm anh phấn chấn lên . Anh chạm ly với Tú Vân , rồi uống cạn ly của mình.
Tú Vân ngồi cạnh anh ở đầu bàn , cười nói dịu dàng và âu yếm gắp thức ăn cho anh . Cô gây cho anh cảm giác chúa tể như tối nay anh mới là nhân vật chính . Điều đó mơn trớn sự kiêu hảnh ngạo mạn trong tâm thức anh , và anh thấy tối nay cô thật đáng yêu
Buổi tiệc tàn là bắt đầu một tiếc mục mới . Nhạc nổi lên giần giật như cuốn chân . Tất cả đúng lên , túa ra giữa phòng khách . Rất tự nhiên , Tú Vân đặt tay lên vai Khoa . Như thế giữa cô với anh chưa hề có một khoảng cách . Cô gục đầu lên vai anh , lim dim mắt bước theo điệu nhạc . Khoa cũng ôm choàng lưng cô . Hơi rượu là anh cảm thấy lâng lâng đầu óc chếch choáng như ngây như say . Anh ôm gọn tấm thân mềm mại của cô . Ấn tượng cô vừa xa vừa gần làm anh háo hức muốn khám phá tìm kiếm . Như cô là một Tú Vân quen thuộc , thoắt trở nên xa lạ , rồi cũng trở lại gần gủi . Tự nhiên anh thấy thèm được hôn cô kỳ lạ.
Hai người cứ dìu nhau hết bản này đến bản khác . Tình cảm mỗi lúc một dâng đầy da diết và lãng mạn . Cả hai không nhìn thấy Trọng Đan ra hiệu cho bạn bè lặng lẽ ra về . Bỏ mặc họ Ở góc phòng tối mờ mờ với tiếng nhạc dìu dặt . Rồi Tú Vân khẽ liếc ra ngoài , thấy không còn có ai , cô nhón chân lên hôn Khoa . Cô nói thật tình tứ :
- Em yêu anh . Vẫn còn yêu anh , không bao giờ quên anh được.
Câu nói thủ thỉ như đốt cháy trái tim anh . Khoa cúi xuống ôm ghì lấy cô , hôn đắm đuối . Anh ngước lên nhìn xung quanh . Phòng khách vắng ngắt như đồng tình với những ham muốn mù quáng . Bất giác anh bồng xốc Tú Vân lên . Cô nhìn vào cánh cửa ở cuối phòng khách . Anh dùng chân đá cửa , bước vào trong …
Sáng hôm sau thức dậy , Khoa thấy mệt và nhức đầu kinh khủng . Anh chống tay ngồi lên , sửng sốt khi thấy Tú Vân nằm bên cạnh . Cô vẫn ngủ ngon lành.
Khoa đứng xuống đất , vội vả mặc đồ . Cả giác nặng nề trỉu nặng trong lòng anh khi nhớ đến mọi chuyện đêm qua . Anh định đi ra khỏi phòng thì Tú Vân chợt mở mắt . Cô gọi khẽ :
- Anh Khoa.
Khoa dừng lại , dựa tường nhìn cô . Tú Vân ngồi lên :
- Anh về sao . Ở lại với em chút đi.
Anh ngồi phịch xuống ghế , hai tay ôm đầu chán ngán . Đó là cảm giác tự chán mình . Anh không hiểu sao mình có thể hành động như vậy . Đan Thụy có lổi gì chứ !
Tú Vân đến cạnh Khoa , vịn tay lên vai anh :
- Anh nghĩ gì vậy ? Anh sợ Đan Thụy biết phải không ?
Khoa lắc đầu không muốn trả lời . Tú Vân vuốt ve khuôn mặt anh :
- Em sẽ không để nó biết đâu . Anh đừng lo . Tính nó ngây thơ dễ tin lắm . Anh có thể giải thích với nó tối qua anh ở nhà người bạn . Bảo đảm nó sẽ tin anh mà.
Khoa giữ tay cô lại , ngẩng mặt lên :
- Đdêm qua cả hai chúng ta đã làm chuyện không nên . Tôi thật là thằng tồi không ra gì . Lổi là ở tôi . Mai mốt chúng ta đừng nên gặp nhau nữa Vân ạ.
- Không có lổi . Lổi là tại em đã không kềm chế vì em yêu anh.
- Đdừng nói chuyện đó . Đừng bao giờ nhắc đến nữa . Quên đi Vân ạ . Tôi thành thật xin lổi về chuyện đêm qua . Mong là từ đây về sau mình đừng sai lầm nữa.
Tú Vân lắc mạnh đầu . Cô ôm choàng qua cổ Khoa :
- Không , đừng tránh em như vậy . Em xin anh , mai mốt đừng tránh em , em …
Khoa gỡ tay Tú Vân ra , rồi đứng dậy :
- Quên tôi đi Vân ạ ! Tôi về.
Mặc Tú Vân đứng lặng nhìn theo , anh bước nhanh ra ngoài . Những bước đi như trốn chạy.
Đan Thụy đón anh bằng vẻ mặt bơ phờ . Vẻ mặt như một lời kết tội Khoa . Anh kéo cô vào lòng :
- Sao mặt em xanh vậy ? Em lo cho anh phải không ?
- Đdêm qua em không ngủ được . Em thức suốt đêm sợ đủ thứ . Mà cũng không biết anh đâu để tìm . Em khổ sở quá.
Khoa vuốt ot c cô , áp mặt vào mặt cô , giọng hối hận sâu xa :
- Anh xin lổi . Mai mốt anh sẽ không để em chờ như vậy đâu.
Đan Thụy ngước lên :
- Nhưng đêm qua anh ở đâu vậy ? Sao không về nhà với em ? Ở nhà một mình em sợ quá /
Khoa quay chổ khác , không dám nhìn cô :
- Anh ở chơi nhà thằng bạn , mải nói chuyện nên không hay đã khuya . Cuối cùng phải ở lại đó ngủ.
Đan Thụy không hỏi gì nữa . Cô tin ngay , tin một cách thành thật . Thái độ của cô là Khoa thấy nhẹ lòng . Anh hôn cô thật lâu , thật dịu dàng như ngàn lần xin lổi.
Cử chỉ của anh làm Đan Thụy cảm động . Cô nghĩ anh hối hận vì đã để cô ở nhà một mình . Cô yên tâm rằng sau này sẽ không có lần thứ hai nữa . Thật ra anh có làm gì quá đáng đâu.
Cả ngày chủ nhật anh không đi đâu , chỉ quanh quẩn bên cô , săn sóc chiều chuộng đến từng cử chỉ nhỏ . Đến mức cô cứ ngạc nhiên tự hỏi vì sao anh ân cần đến vậy.
Hôm sau Khoa lại nhận điên thoại của Tú Vân ở công ty . Vừa nghe tiếng cô , anh đã ngắt lời :
- Xin lổi , đang giờ làm việc nên không thể nói chuyện lâu . Từ đây về sau đừng gọi cho tôi như vậy, Vân ạ.
- Anh Khoa , đừng trách em như vậy . Em chỉ muốn hỏi anh về nhà có rắc rối gì không thôi.
- Đĩ nhiên tôi có cách nói để vợ tôi yên tâm . Nhưng từ đây về sau chúng ta đừng sai lầm như vậy nữa.
Nói xong anh bỏ máy xuống lầm lì trở về bàn làm việc của mình . Anh chìm đắm trong mớ tâm trạng nặng nề không lối thoát . Mà cũng không tìm cách lý giải nó . Chỉ biết rằng công việc anh và Tú Vân làm là nổi ám ảnh đen tối . Anh muốn thoát ra lập tức đồng thời cũng hiểu mình ., không cách gì thoát được.

<< Chương 13 | Chương 15 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 709

Return to top