Ông già họ Trà cười ha hả nói tiếp :
- Lũ thỏ kia! Nếu các người chịu đựng nổi khói lửa hung như thế này thì cứ việc núp ở trong hang, chả cần phải ra làm gì?
Ông ta vừa nói xong, có tiếng chưởng phong lại nổi lên liên tiếp kêu vù vù hoài.
Tư Đồ Sương vừa cười vừa nói tiếp :
- Cụ đừng có dùng sức quá mạnh như thế, phải dành lại chút ít để đối phó khi chó bị đuổi vào đường cùng, quay đầu lại ngoạm mình chứ?
Ông già lại cười ha hả đáp :
- Không việc gì đâu, đối phó với lũ thỏ này lão phu dư sức. Có con nhải ngươi cần phải coi chừng cửa ngõ, đừng để cho chúng đào tẩu thoát đấy.
Tư Đồ Sương cười nũng nịu trả lời :
- Ở bên này Sương nhi đã bố trí đâu vào đấy rồi, con thỏ không ra thì thôi, hễ ló mặt ra đây một cái là thể nào cũng bị lưới của Sương nhi chộp luôn.
Ông già cười ha hả không nói tiếp nữa, nhưng chưởng phong của ông ta càng lúc càng mạnh hơn trước nhiều.
Tư Đồ Sương bỗng kéo tay áo Độc Cô Ngọc một cái, rồi chỉ tay vào mấy ngôi mộ mà khẽ bảo rằng :
- Mau coi kìa!
Độc Cô Ngọc ngẩn người ra, vội ngửng đầu lên nhìn, thì thấy sau những tấm bia của mấy ngôi mộ nọ đều có khói xanh bốc lên. Chàng giật mình kinh hãi và nghĩ bụng :
“Tư Đồ Sương thông minh thật, nàng đoán không sai chút nào, đủ thấy mấy cái hang ở trong rừng quả đã liên thông với mấy ngôi mộ này... ”
Chàng vừa nghĩ tới đó thì đã nghe thấy Tư Đồ Sương cười nũng nịu và nói tiếp :
- Hiện giờ trong hang đã chứa đầy khói lửa, nếu tôi đoán không lầm thì chúng sắp sửa xông pha ra khỏi đến nơi.
Độc Cô Ngọc nghe thấy nổi giận, máu nóng đã sôi lên sùng sục. Chàng bỗng dưng ngấm ngầm vận công lực vào hai bàn tay để chuẩn bị.
Tư Đồ Sương từ từ cầm lấy bàn tay của Độc Cô Ngọc, mỉm cười với giọng dịu dàng nói :
- Thiếu hiệp không nên gây cấn như thế, tuy tôi đoán chắc y sắp xông ra đến nơi nhưng tôi biết phải tới lúc nào y không thể chịu đựng được nữa thì y mới mạo hiểm xông ra. Công lực của y khá cao siêu nên y vẫn có thể cầm cự được nửa tiếng đồng hồ nữa. Thiếu hiệp đừng nên ra tay vội, cứ đứng ở bên đợi chờ tôi bắt được y đã rồi tôi sẽ trao cho thiếu hiệp xử trí sau.
Độc Cô Ngọc mặt đỏ bừng và nghĩ tiếp :
- Thực đấy! Ta gây cấn như thế này làm chị Với tài ba thấp hèn như ta thì địch sao nổi đối phương?
Nghĩ tới đó, chàng thở dài một tiếng, rồi vội thâu công lực lại ngaỵ Chàng đang đứng ngẩn người ra bỗng nghe thấy Tư Đồ Sương vội vàng nói :
- Con thỏ sắp ra khỏi hang rồi đây!
Ông già họ Trà ở trong fn vừa cười vừa lên tiếng nói :
- Con nhải tài ba lắm! Phen này mà y còn không chui ra khỏi hang lão phu sẽ xoay ngược chữ Trà lên ngay.
Trong ngôi mộ lớn lại có tiếng rất oán hận quát lớn vọng ra :
- Tư Đồ Sương, lão phu hãy ghi món nợ này, quý hồ lão phu ra khỏi được nơi đây, nếu sau này không dùng máu rửa Mân Tây bát động của ngươi thì thề không làm người!
Tư Đồ Sương nhanh nhẩu đáp :
- Chỉ e ngươi không bao giờ có được dịp may ấy nữa thôi! Ngươi muốn làm người hay không đó là việc riêng của ngươi, hà tất phải nói với bổn cô nương làm chỉ Nếu ngươi sống sót ra khỏi nơi đây thì Tư Đồ Sương thể nào cũng đợi chờ sẵn ở Mân Tây bát động để xem ngươi đến chỉ giáo như thế nào?
Nàng vừa nói tới đó đã có một làn khói sặc những mùi diêm sinh bay tới. Nàng cau mày lại vội lấy tay bịt mũi và kéo Độc Cô Ngọc lùi sang bên mấy bước.
Độc Cô Ngọc ngửi thấy mùi khét lẹt, nước mắt cũng trào ra, liền lắc đầu nghĩ bụng :
“Mùi khói khó ngửi như thế này thì dù công lực của y có cao siêu đến mức độ nào cũng không thể chịu đựng nổi... ”
Chàng vừa nghĩ tới đó đã có tiếng kêu “bùng” thật lớn, ngôi mộ Ở chính giữa bỗng nổ tung. Cát bụi và khói bay mù mịt, mùi lưu hoàng rất khó ngửi kia đã lan tràn khắp cả khu rừng ấy.
Độc Cô Ngọc giật mình đến thót một cái, quên hết cả nguy hiểm thét lớn một tiếng định xông lên tấn công nhưng Tư Đồ Sương đã nhanh tay kéo chàng lại và khuyên bảo rằng :
- Lão quỉ giảo hoạt lắm, y đã phá thủng một cái lỗ như vậy để khói lửa ở trong hang có chỗ thoát ra. Chắc y chưa chịu ló ra đâu. Nhưng tôi đã có cách đối phó rồi!
Ông già ở trong rừng bỗng lên tiếng hỏi :
- Con nhải, con thỏ đã ra chưa?
Tư Đồ Sương vừa cười vừa đáp :
- Y đã phá một cái cửa sổ như vậy chắc nhất thời y không ra ngay đâu. Cụ cứ giữ ở bên đó, bên này đã có Sương nhi rồi.
Nàng vừa nói vừa từ từ giơ hai bàn tay lên nhằm ngôi mộ chính giữa đẩy luôn.
Không nghe thấy tiếng kình khí và chưởng phong ở tay nàng dồn ra mà đã nghe thấy có tiếng kêu “bùng” thực lớn, ngôi mộ Ở nơi chính giữa đã sụp đổ. Cái lỗ thủng ở trên đỉnh mộ cũng bị lấp kín hết. Tuy vẫn còn có khói bốc lên nhưng đã ít hơn trước nhiều.
Tư Đồ Sương sau khi đã đánh sập ngôi mộ, liền cười khanh khách nói :
- Người có thể mở được một cái lỗ ở trên ngôi mộ thì ta lại lấp cái lỗ ấy hộ ngươi. Nếu ngươi không hiềm phiền phức thì cứ việc mở tiếp cái khác đi?
Lần này không thấy Long Phan lệnh chủ trả lời nữa.
Tư Đồ Sương nũng nịu cười hỏi tiếp :
- Thế nào? Không nói nữa ư? Ta đã bảo ngươi rồi, trừ phi ngươi có thể bắt chước được thể thực mà mở thêm một đường lối khác thì mới có thể đào tẩu nổi.
Trong ngôi mộ đá vẫn im lặng như thường. Độc Cô Ngọc thấy không sao nhịn được liền xen lời nói :
- Cô nương, có lẽ y chịu đựng không nổi mùi khó ngửi của lưu hoàng nên đã chết giấc rồi...
Bỗng trông thấy chỗ bên lề rừng có một làn khói bốc lên, chàng ngẩn người ra giây lát rồi kêu nguy tai thầm một tiếng, liền phi thân về phía đó nhanh như điện chớp tức thì.
Chàng mới đi được hơn trượng đã nghe thấy Tư Đồ Sương nói :
- Người này khó bảo...
Nàng cũng trông thấy chỗ bên lề rừng có khói bốc lên, liền kêu ồ một tiếng và thét lớn :
- Lão quỉ giảo hoạt thật!
Nàng phi thân sau nhưng thân pháp lại nhanh hơn Độc Cô Ngọc nhiều nên chỉ thoáng cái đã nhảy xổ tới chỗ bên lề rừng ngay.
Đột nhiên nàng sực nghĩ tới một vấn đề gì, vội ngừng chân lại, chưa kịp quay người đã nghe thấy chỗ mấy ngôi mộ có tiếng kêu bùng thực lớn và có tiếng cười như điên khùng một cách rất đắc chí. Tới khi nàng quay người lại đã thấy trong đám khói bốc lên nghi ngút có một bóng đen ở trong ngôi mộ chính giữa phi thân lên nhanh như chim Cắt lẻn trốn luôn.
Độc Cô Ngọc tức giận khôn tả, thét lớn :
- Lão quỉ, ngươi chạy đi đâu?
Chàng định đuổi theo nhưng đã có một bàn tay mềm mại níu vai chàng lại. Tư Đồ Sương với giọng dịu dàng khẽ nói :
- Khỏi cần chúng ta phải mất công, đã có ông già đuổi theo y rồi.
Độc Cô Ngọc chưa kịp nói tiếp, Tư Đồ Sương lại thở dài một tiếng và nói luôn :
- Thật không ngờ lão quỉ sắp bị bắt đến nơi mà lại biết sử dụng kế thanh Đông kích Tây, làm loạn tai mắt của người ta như vậy. Hà! Chỉ tại tôi cả, quá sơ ý, lại tưởng...
Độc Cô Ngọc bỗng quay người lại đỡ lời :
- Cô nương không nên tự khiển trách như thế. Y đã may mắn tẩu thoát, như vậy là do số của y chưa đến ngày hết. Hơn nữa, nếu không phải tại hạ quá nóng nảy, vội vã định chạy ra bên lề rừng thì cô nương đâu đến nổi...
Tư Đồ Sương lắc đầu, ngắt lời chàng :
- Không riêng gì thiếu hiệp, đến ngay cả tôi khi trông thấy nơi đó có khói bốc lên cũng phải hiểu lầm. Việc này chỉ có thể trách chúng ta quá tự tin.
Độc Cô Ngọc lắc đầu gượng cười nói tiếp :
- Tại hạ không nghĩ như thế! Việc này chỉ trách công lực của tại hạ quá kém. Tuy chúng ta có những ba người mà tại hạ có mặt cũng như không. Bằng không dù lão quỉ có ba lối thoát cũng không thể nào đào tẩu được.
Tư Đồ Sương ngẩn người ra giây lát, mỉm cười và an ủi chàng ta rằng :
- Thiếu hiệp với tôi không nên tự trách nữa, cũng như thiếu hiệp nói, dưới hoàn cảnh này mà lão quỉ còn đào tẩu được, đó là số của y chưa đến ngày chết. Nhưng dù sao, sau này chúng ta thể nào cũng lần lượt giết sạch bọn chúng mới thôi.
Độc Cô Ngọc rất cảm động, trợn ngược đôi lông mày kiếm lên, nghiến răng mím môi đỡ lời :
- Cô nương nói rất đúng. Nếu sau này tại hạ không xé xác những kẻ tự nhận là Long Phan lệnh chủ ra làm muôn mảnh thì thề không làm người.
Tư Đồ Sương rùng mình đến phắt một cái vội nói :
- Trông mặt của thiếu hiệp dữ tợn...
Nàng vừa nói tới đó đã có một cái bóng người như chim cắt phi tới. Người đó chính là ông cụ họ Trà. Tư Đồ Sương liền hỏi :
- Có kết quả gì không?
Ông già họ Trà hậm hực đáp :
- Con thỏ ấy giảo hoạt thật. Lão phu đuổi theo y hơn mười dặm, tới một ngọn núi ở bên phía nam thì thấy y quay đông quẹo tây mấy cái đã mất dạng ngay.
Tư Đồ Sương định hỏi tiếp thì ông già đã xua tay nói tiếp :
- Con nhải hãy để yên cho lão phu nói nốt đã. Tuy lần này chúng ta để cho y đào tẩu mất nhưng lại thâu lượm được một việc khác rất quan trọng.
Tư Đồ Sương xen lời hỏi :
- Thâu lượm được gì thế?
Ông già liếc nhìn Độc Cô Ngọc mồm mấp máy định nói lại thôi. Tư Đồ Sương vội thúc giục :
- Cái gì cơ chử Cụ nói đi!
Ông già cau mày lại trầm ngâm đáp :
- Việc này khiến người ta khó hiểu lắm. Để lão phu hãy hỏi thằng nhỏ này đã.
Độc Cô Ngọc giật mình đến phắt một cái vội hỏi :
- Cụ muốn hỏi gì thế? Nếu việc gì tiểu bối biết, tiểu bối xin trả lời ngay.
Ông già mỉm cười nói tiếp :
- Việc gì thằng nhỏ phải hồi hộp đến như thế? Lão phu chỉ muốn ngươi nói lại những lời mà nọ ngươi đã nói để lão phu nhận định lại xem có đúng hay không?
Độc Cô Ngọc hỏi tiếp :
- Những lời lẽ gì thế?
Ông già họ Trà hỏi tiếp :
- Về chuyện bọn Âu Dương Vĩnh Ân bốn người.
Tư Đồ Sương ngạc nhiên hỏi :
- Chuyện Thanh Thành tứ hữu ư? Anh em họ chả đã...
Ông già bỗng ngắt lời :
- Con nhải cứ để yên cho y nói!
Mặt lộ vẻ thắc mắc không hiểu, Độc Cô Ngọc đáp :
- Tiểu bối chả đã nói qua rồi là gì? Bốn vị thúc thúc của tiểu bối sau khi dặn dò tiểu bối rồi sau núi Thanh Thành nhảy xuống vực thẳm, đã quy tiên từ lâu rồi.
Ông già gật đầu nói tiếp :
- Như vậy hôm đó lão phu không nghe lầm...
Nói tới đó, ông ta trợn tròn xoe đôi mắt lên nhìn Độc Cô Ngọc và nói tiếp :
- Nhải con không trông lầm đấy chứ? Quả thật họ bốn người đã nhảy xuống dưới vực thẳm chết rồi ư?
Độc Cô Ngọc nghiêm nghị đáp :
- Hôm đó, tiểu bối đứng cách bốn vị thúc thúc rất gần như vậy còn trông lầm làm sao được? Quả nhanh bốn vị thúc thúc đã nhảy xuống dưới vực thẳm chết rồi.
Ông già nghe thấy chàng ta nói như vậy, vẻ mặt ngơ ngác trầm ngâm nói tiếp :
- Nếu thế thì lạ thật! Thanh Thành tứ hữu đã chết, sao vật ấy lại xuất hiện ở nơi đây...
Có vẻ nóng lòng sốt ruột, Tư Đồ Sương xen lời hỏi :
- Vật gì thế?
Ông già lại xua tay, không cho nàng hỏi tiếp :
- Con nhải đừng hỏi vội, để lão phu nói xong đã, ngươi còn phải dùng trí tuệ hơn người mà khám phá ra nghi vấn này...
Ông ta vừa nói vừa giơ tay phải lên, hai ngón tay của ông ta kẹp một vật gì màu lam bóng nhoáng, trông như một cái xương cá vậy. Ông ta lại hỏi tiếp :
- Nhải con có nhận ra được vật này không?
Độc Cô Ngọc trông thấy vật đó, giật mình đến phắt một cái, buột miệng nói :
- Đây là Diêm Vương trích của Nam cung nhị thúc đã oai trấn võ lâm. Lão tiền bối đã lượm được ở đâu ra thế?
Ông già gật đầu đáp :
- Phải! Lão phu đã nhận ra vật này chính là Diêm Vương trích của Nam Cung Thanh Hiểu, đã độc bộ thiên hạ. Thằng nhỏ cũng nhận định như vậy đủ thấy đôi mắt của lão phu chưa hoa đâu.
Tư Đồ Sương cũng trợn ngược đôi lông mày lên và xen lời hỏi :
- Tôi biết rồi! Có phải Long Phan lệnh chủ bị cụ đuổi, kíp quá đã lấy vật này ra ném cụ phải không?
Ông già đáp :
- Con nhải đoán đúng đấy. Chính y đã sử dụng vật này ném lão phu thực. Rồi nhân lúc lão phu nhảy sang bên tránh né y mới thừa cơ đào tẩu mất.
Tư Đồ Sương đưa mắt nhìn Độc Cô Ngọc một cái nhưng nàng không nói gì hết.
Độc Cô Ngọc thấy thế giựt mình đến thót một cái và vội hỏi :
- Chả lẽ lão tiền bối hoài nghi Long Phan lệnh chủ ấy chính là Nam Cung nhị thúc của tiểu bối phải không?
Có vẻ khó nói, ông già lưỡng lự một hồi mới đáp :
- Chỉ sợ ngươi không vui, nhưng sự thực lão phu có nghi ngờ như thế đấy.
Mặt hơi biến sắc, Độc Cô Ngọc đỡ lời :
- Tất nhiên phải có bằng cớ lão tiền bối mới nghi ngờ, nhưng việc này tiểu bối dám nói là không thể nào có được.
Tuy giọng nói của chàng rất ôn hòa nhưng ai cũng nghe ra có vẻ không vui ngay.
Ông già cau mày lại chưa kịp nói thì Tư Đồ Sương bỗng cười khì xen lời nói :
- Thiếu hiệp hãy đừng tức giận vội. Việc này quan trọng lắm, chúng ta nên nghiên cứu kỹ lưỡng thì hơn.
Độc Cô Ngọc nghiêm nghị đáp :
- Tại hạ không dám, nhưng tại hạ quả quyết việc này nhất định là không đúng.
Hơn nữa, dù sao tại hạ cũng không dám hoài nghi bốn vị thúc phụ có công ơn như cha mẹ vậy.
Tư Đồ Sương gật đầu nói tiếp :
- Thiếu hiệp nói rất phải, nếu tôi đứng vào địa vị của thiếu hiệp thì cũng thế. Cũng may chúng ta chưa nhận định hẵn người đó là Nam Cung nhị thúc của thiếu hiệp mà chỉ theo việc luận sự để kiếm cách phá tan mối nghi ngờ ấy đấy thôi.
Độc Cô Ngọc nói tiếp :
- Tại hạ không dám nhìn nhận việc đó là một mối nghi, tại hạ biết bốn vị thúc phụ ấy vì mối thù của cha tại hạ mà chết, ân nghĩa ấy lớn lao biết bao. Như vậy có khi nào bốn vị thúc thúc lại còn giả dạng Long Phan lệnh chủ đón đường giết tại hạ cơ chứ? Theo sự nhận xét của tại hạ thì có người cố ý làm như vậy để cho chúng ta hoài nghi và đồng thời còn làm mất anh danh của bốn vị thúc thúc, làm cho tại hạ mê hoặc, giảm mất ý chí phục thù. Cho nên tại hạ dám quả quyết người ấy mới là Long Phan lệnh chủ chính.
Tư Đồ Sương vừa cười vừa hỏi :
- Đó mới là nghi vấn mà chúng ta cần phải vạch rõ. Chả lẽ thiếu hiệp không muốn điều tra xem tại sao người ấy lại có Diêm Vương Trích của Nam Cung nhị thúc của thiếu hiệp hay sao?
Ngẩn người ra giây lát, Độc Cô Ngọc nghĩ bụng :
“Nàng nói rất phải. Ta cần phải điều tra cho ra việc này... ”
Chàng nghĩ tới đó, sực nhớ tới một việc, lại lắc đầu đáp :
- Việc này tại hạ có thể nói cho cô nương haỵ Năm xưa bốn vị thúc thúc ấy đã đi khắp bốn bể bát hoang để tìm kiếm kẻ thù đã giết chết gia đình họ Độc Cô của tôi, và đã gặp Long Phan lệnh chủ mấy lần. Lần nào cũng vậy, trong lúc đối địch Nam Cung nhị thúc lấy Diêm Vương Trích ra ném đều bị lão tặc ấy dùng tay áo phất một cái đã thâu được mũi ám khí oai trấn vũ nội kia ngaỵ Cho nên, trong người của Long Phan lệnh chủ có Diêm Vương Trích như vậy không lấy gì làm lạ cả.
Tư Đồ Sương chỉ tủm tỉm cười thôi chứ không nói năng gì.
Ông già họ Trà bỗng cười khì một tiếng và xen lời nói :
- Nhải con nói như vậy là lầm rồi. Ám khí đã gọi là độc đáo thì phải có thủ pháp riêng mới sử dụng được. Dù người khác có lấy được ám khí độc đáo của mình mà không biết thủ pháp sử dụng thì cũng như không.
Ngẩn người ra giây lát, Độc Cô Ngọc mới đỡ lời :
- Tiểu bối có biết điều đó. Nhưng theo chỗ tiểu bối được biết thì thủ pháp đặc biệt của Nam Cung nhị thúc xưa nay vẫn khét tiếng là đoạt trường đảo hồn, không ai có thể hoá giải được. Ngày hôm nay, lão tiền bối không những đã hóa giải được lại còn bắt được một mũi là khác. Điều đó đủ chứng tỏ thủ pháp của Long Phan lệnh chủ không phải là thủ pháp đặc biệt của Nam Cung nhị thúc.
Ông già họ Trà lại cười ha hả và nói tiếp :
- Lời nói của nhải con mâu thuẫn lắm, ngươi đã bảo Long Phan lệnh chủ lần nào cũng thâu được một mũi Diêm Vương Trích đi. Vậy sao ngươi lại nói là không ai có thể hóa giải nổi?
Ngượng vô cùng, Độc Cô Ngọc ấp úng đáp :
- Vấn đề này...
Ông già thấy thế vừa cười vừa nói tiếp :
- Không sao, nhải con cứ yên tâm. Lão phu không để ý đến những chuyện ấy đâu. Có phải nhải con muốn nói võ công của Long Phan lệnh chủ cao siêu lắm, ông già gù thì so sánh với y sao được, có phải thế không?
Nhìn nhận cũng không phải, không nhìn nhận cũng không phải, Độc Cô Ngọc ngượng đến đỏ bừng mặt.
Tư Đồ Sương vội đưa mắt ra hiệu bảo ông già đừng nói nữa, rồi nàng xen lời nói :
- Thôi, câu chuyện này hãy tạm ngừng. Nếu thiếu hiệp cho chuyện này không có cái gì đáng nghi thì thôi...
Bỗng ngửng đầu lên, Độc Cô Ngọc nghiêm nét mặt lại đỡ lời :
- Không phải tại hạ không muốn ngờ việc ấy đâu, nhưng sự thực không có điểm nào đáng nghi ngờ cả. Tại hạ có thể lấy tính mạng bảo đảm việc này. Đó chỉ là thủ đoạn của Long Phan lệnh chủ cố ý làm cho người ta nghi nghi hoặc hoặc và làm mất thanh danh của người khác đấy thôi. Tên ma đầu ấy đê hèn vô sĩ lắm. Từ nay trở đi, tại hạ với y ngoài mối đại thù ra lại còn một lớp tư hận nữa.
Tư Đồ Sương với ông già đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai nói gì hết.