Lão Cù hoàn toàn bất ngờ khi phát hiện ra một mật đạo thứ hai đưa lão trở lại ngôi cổ miếu thần hoàng. Lão ngồi tựa lưng vào bệ thờ thần hoàng dốc bầu rượu hô lô tu luôn một ngụm dài.
Đặt bầu rượu xuống bên cạnh lão dõi mắt nhìn ra ngoài cửa cổ miếu với vẽ chờ đợi và hy vọng. Tất nhiên người mà lão Cù chờ đợi chính là Kim Ngạo Thiên. Lão biết mình phải làm gì trong trình trạng này.
- Kim lão đệ...Ngươi phải đến đi chứ...tại sao ngươi không đến. Nếu ngươi không đến thì ta chết đâu thể nhắm mắt được, mà chỉ lấy mắt nhìn chàng.
Ngạo Thiên bước vội đến bên Cù Bá Nhâm.
- Lão đại ca...sao lại như thế này.
Cù Bá Nhâm nhìn Ngạo Thiên. Nụ cười gượng nở trên miệng lão. Rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, Cù Bá Nhâm mới từ tốn nói:
- Lão đệ...đúng là ông trời có mắt khiến ngươi đến đây.
- Trực giác của Ngạo Thiên mách bảo Cù lão huynh đang chờ.
- Đúng...ta đang chờ lão đệ.
Ngạo Thiên toan sốc nách lão Cù, vừa nói:
- Hình như lão đại ca gặp chuyện gì đó chẳng may...để Ngạo Thiên đưa đại ca về Kim trang. Mẫu thân có thể giúp lão đại ca.
Cù Bá Nhâm lắc đầu.
- Không kịp đâu...ta biết mình đang trong tình trạng nào. Lão đệ...ngươi hãy nghe ta nói đây.
Lão Cù lấy khối huyết ngọc đặt vào tay Ngạo Thiên.
- Trước nhất lão đệ phải giữ lấy khối huyết ngọc này. Tuyệt đối không được cho ai biết ngươi đang giữ khối huyết ngọc. Phải tìm hiểu bí mật trong khối huyết ngọc này. Sau đó lão đệ hãy đến THÁNH ĐỊA KIM ĐỈNH SƠN. Bí mật của khối huyết ngọc sẽ đưa lão đệ vào thánh địa Kim đỉnh.
Ngạo Thiên buột miệng hỏi.
- Lão đại ca...tại sao Ngạo Thiên phải đến thánh địa Kim Đỉnh chứ? Ở đó có cái cái gì.
- Ta không biết trong thánh địa Kim Đỉnh có cái gì...nhưng chắc chắn lão đệ sẽ nhận một quyền năng vĩ đại. Quyền năng đó gắn liền với một trọng trách vĩ đại.
Ngạo Thiên cau mày.
- Lão đại ca...quyền năng đó là gì và trọng trách vĩ đại đó là gì?
Lão Cù lắc đầu.
- Sao ngươi lại có thể hỏi ta những câu hỏi như thế. Ngươi hãy nghỉ đây là thiên số gắn cho ngươi có được không.
Lão nói rồi dốc hồ lô uống cạn. Đặt bầu hồ lô vào tay Ngạo Thiên.
- Quyền năng đó là gì ta cũng không biết, nhưng ta chọn ngươi. Ngươi thì muốn trở thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa. Ngạo Thiên, chỉ có ngươi mới có thể ghánh vác trọng trách này. Trọng trách tiêu trừ Ma Thần.
Đôi chân mày Ngạo Thiên nhíu lại.
- Ma Thần là cái gì?
Lão Cù gắt giọng nói:
- Ngươi đừng hỏi ta những câu hỏi như vậy, ngươi hãy hứa với ta tìrn diệt trừ Ma Thần. Ngươi có đồng ý không?
Ngạo Thiên gật đầu.
- Tất nhiên đệ đồng ý rồi. Lão đại ca đã giao thì Ngạo Thiên phải nhận lời. Nhưng Ma Thần là cái gì lão đại ca phải cho Ngạo Thiên biết.
- Ma thần là cái gì, ngươi sẽ biết ngay thôi. Điều thứ hai ta muốn nhắc nhở ngươi..nếu chưa tiếp nhận quyền năng trong thánh địa Kim Đỉnh sơn thì ngươi tuyệt đối không cho ai biết ngươi đang giữ khối huyết ngọc kia...bằng không...Ma Thần sẽ tìm đến ngươi mà đoạt lại.
Nếu Ma Thần biết thì xem như ngươi đã lĩnh án biến thành ma nhân. Ngươi hứa chứ?
Ngạo Thiên gật đầu.
- Đệ hứa.
Cú Bá Nhâm buông tiếng thở dài.
Ngạo Thiên nói:
- Chuyện gì đến tất nó phải đến, nhưng trước tiên, đệ phãi đưa lão đại ca về Kim trang để mẫu thân có cách gì đó cứu lão đại ca.
- Ngươi nên giúp ta một điều này thì tốt hơn.
- Lão đại ca muốn Ngạo Thiên giúp gì?
- Giết ta.
Ngạo Thiên mở to mắt hết cở nhìn lão Cù.
- Giết lão đại ca.
- Đúng.
Ngạo Thiên khoát tay.
- Không...không...tại sao Ngạo Thiên sao lại có thể giết lão đại ca được, Ngạo Thiên không cứu đại ca thì thôi, cứ gì lại giết lão đại ca.
Lão Cù mở phanh áo mình cho Ngạo Thiên thấy dấu ấn đỏ ối trên ngực lão. Da thịt quanh dấu ấn thủ thối rửa dần ra mùi xú khí nồng nồng từ sự thối rửa đó.
Ngạo Thiên nhăn mặt.
- Lão đại ca sao ra nông nổi này.
- Ngươi đã thấy rồi chứ?
- Ngạo Thiên thấy rồi. Phải đưa lão đại ca đến Kim trang thôi.
- Ngươi có đưa Cù Bá Nhâm này đến Kim trang cũng vô ích thôi. Nếu ta đến Kim trang có thể liên luỵ đến ngươi. Ta không muốn điều đó.
Lão Cù buông tiếng thở dài.
- Ngươi không đủ can đãm giết ta, thì ta cũng tự kết liểu mình. Nhưng quan trọng hơn ai cả. Ngươi phải nhớ trọng trách của ngươi. Ta lập lại lần nữa, khi chưa đến được thánh địa Kim Đỉnh Sơn, chưa có được quyền năng tối thượng của thánh địa...ngươi không được cho ai bất cứ ai biết ngươi đang giữ khối huyết ngọc.
- Ngạo Thiên sẽ ghi nhớ lời nói này mà.
Ngạo Thiên buông tiếng thở dài.
- Cái gì lão đại ca dặn, Ngạo Thiên sẽ nhớ...nhưng ngược lại lão đại ca phải cho Ngạo Thiên đưa lão đại ca đến đãi phu chữa trị trước đã. Khi lão đại ca bình phục rồi sẽ tính sau.
- Khi ta trúng phải di hồn ma thần, đưa đến đại phu không có ích gì. Chẳng ai có thể cứu được ta cả.
Lão nắm lấy tay Kim Ngạo Thiên.
- Lão đệ...Ai cũng một lần bước đến cái chết..nhưng chết như thế nào có ý nghĩa...chứ không phải chết một cách vô ích. Trước khi chết thì cũng kịp trao lại trọng trách cho ngươi. Trao lại những gì ta muốn gởi gắm cho ngươi. Quỷ Bộ Vô Danh tướng hành cước là một tuyệt công, trong hoàn cảnh cấp bách hãy dụng nó mà bảo trọng lấy mình. Nhưng một khi Ma Thần biết lão đệ dụng được Quỷ Bộ Vô Tướng sẽ truy sát ngươi đến cùng để hy vọng đoạt lại khối huyết ngọc.
Lão Cù nắm lấy tay Ngạo Thiên .
- Lão đệ...ta kỳ vọng vào ngươi.
- Lão đại ca...
Cù Bá Nhâm buông tiếng thở dài.
- Ngạo Thiên...ta và ngươi có duyên nhưng cái duyên đó quá ngắn ngủi, dù sao thì cũng là có duyên. Ta tin ngươi sẽ là kẻ đỉnh thiên lập địa trong cuộc đời này.
Lão Cù nắm bàn tay Ngạo Thiên.
- Ngạo Thiên lão đệ...đã đến lúc Cù lão đại ca phải đi rồi. Ngươi là Ngạo Thiên...ngươi phải nhớ ngươi là Kim Ngạo Thiên, tất có thể cải lại được ý trời. Chỉ vì ngươi là Ngạo Thiên mà lão đại ca mới đến Hàm Dương để chứng nhận Ngạo Thiên là ai, và để trao lại trọng trách mà ta không đảm đương nổi.
Lão ngưng lời nhìn Ngạo Thiên miệng điểm nụ cười thỏa mãn. Tay lão Cù buông tay Ngạo Thiên.
Ngạo Thiên nói:
- Lão Đại ca đừng bi quan quá...Ngạo Thiên sẽ đưa lão đại ca về Kim trang, nhất định mẫu thân sẽ cứu được đại ca. Mẫu thân biết cách cứu người mà.
Lão Cù lắc đầu.
- Lão đại ca biết tấm lòng của lão đệ, như thế đã quá đủ cho ta rồi.
Lão nhìn Ngạo Thiên rồi bất ngờ vổ trảo vào đại huyệt chân tâm của mình.
- Bộp.
Ngạo Thiên hốt hoảng.
- Lão đại ca...
Hai vết máu đen rỉ ra hai bên mép lão Cù.
Lão gượng nói:
- Ta chết, lão đệ sẽ tận mắt thấy ma thần như thế nào.
Lão nói dứt câu rùn mình, ưởng ngươi đầu ngã qua bên hồn lìa khỏi xác.
Ngạo Thiên chưng hửng và ngơ ngẫn bởi cái chết của lão Cù. Chàng bối rối chưa biết phải làm gì, thì thể pháp của Cù Bá Nhâm từ từ rã ra. Da thịt lão như chãy thành một lớp mùn lầ nhầy, cuối cùng chỉ còn trơ lại mỗi bộ xương trắng phiếu. Ngạo Thiên mở to mắt hết cở. Làm sao chàng có thể tin được sự biến dạng của lão Cù. Mặc dù đó là sự thật hiển nhiên xảy ra trước mắt chàng.
Ngạo Thiên nhẫm nói:
- "Cù lão huynh..."
Răng trên của chàng cắn vào môi dưới. Một cảm giác mất mát xâm chiếm toàn bộ tâm thức chàng. Cùng với cảm giác mất mát đó, trực giác mách bảo cho chàng biết một kiếp hoạ đang dần hiện ra bao phủ cỏi nhân sinh này.
Ngạo Thiên hối hả quay về Kim trang. Chàng suy nghĩ sẽ đem tất cả mọi chuyện xảy ra trong đêm nay nói cho mẫu thân biết. Chàng muốn tìm hiểu xem Ma Thần là gì. Tại sao lại có một cái chết khủng khiếp như vậy xảy đến cho Cù Bá Nhâm.
Khi Ngạo Thiên đến ngọ môn trang. Một điều bất an đập ngay vào mắt chàng. Cả tòa Kim trang chìm trong bóng tối dày đặc, chẳng có lấy một ánh đèn lồng.
Hiện tượng đó khiến lòng dạ Ngạo Thiên rối bời, lo lắng. Cảm giác bất an xâm chiếm toàn bộ tâm tưởng chàng. Ngạo Thiên toan chạy vào Kim trang thì từ trong Kim trang hai bóng người lướt ra. Hai người đó vận trang phục tang chế, khiếng giật mình.
Chàng buột miệng thét:
- Hai người là ai...giả ma giả quỷ nhát bổn thiếu gia.
Lời nói kia còn đọng trên môi thì hai gã quỷ nhân lao vụt tới. Cả hai cùng vươn đôi trảo thủ vồ lấy Kim Ngạo Thiên cứ như vồ một con mồi trong cơn đói khát máu.
Dù muốn hay không muốn, Ngạo Thiên buột phải sử dụng đến Quỷ Bộ vô tướng như phản xạ tư nhiên của chàng. Hai gã quỷ nhân vồ hụt Ngạo Thiên hơi một chút sượng người lại.
Ngạo Thiên khoát tay.
- Hai ngươi muốn gì?
Không màn đến lời nói của chàng, hai gã quỷ nhân lại vươn trảo toan nhảy xổ vào Ngạo Thiên.
Chính vào lúc đó chớp lên kiếm sáng ngời tợ lưởi tầm sét cắt một đường vòng cung làm loá mắt Ngạo Thiên. Chớp kiếm quang sáng hiện rồi vụt tắt và Lý Phi Vân đã sửng sờ đứng ngay trước mặt Ngạo Thiên, còn hai gã quỷ nhân kia thì rơi mất thủ cấp.
Mặc dù bị rơi thủ cấp khỏi cổ, nhưng hai gã đó vẫn chạy lung tung, rồi va vào nhau mới ngã xuống đất. Hai người ngã xuống đất rồi mà cứ giần giật trong thật khủng khiếp.
Ngạo Thiên rùn mình nhìn hai xác người không đầu đó, hiện tượng da thịt rã ra giống hệt như lão Cù lại tái diễn khiến toàn thân chàng nỗi đầy gay ốc.
Ngạo Thiên biến sắt nhợt nhạt. Chàng gượng hỏi Lý Phi Vân.
- Lý kiếm thủ...hai gã này.
- Lý mỗ đã biết họ định sát hại thiếu gia.
Y nhìn lại chàng.
- Thiếu gia không sao chứ?
- Ngạo Thiên không bị gì cả...Lý kiếm thủ...chuyện gì đã xảy ra tại Kim trang?
- Lý mỗ theo hộ vệ cho thiếu gia nên không biết.
- Chúng ta hãy vào xem coi, chuyện gì xảy ra.
Nói rồi chàng và Lý Phi Vân dợm bướt, thì bất ngờ Dương Tiểu Ngọc xuất hiện. Nàng lướt đến bên Lý Phi Vân và Ngạo Thiên.
Tiểu Ngọc hối hả nói:
- Kim thiếu gia...hãy đi theo Tiểu Ngọc.
- Tiểu Ngọc...mẫu thân của Ngạo Thiên đâu?
- Phu nhân đang chờ Thiếu gia.
Nàng nói rồi nắm tay Ngạo Thiên, thi triển khinh công kéo chàng lướt đi như thể chạy trốn cái gì đó đang truy đuổi nàng. Lý Phi Vân cũng lướt theo nàng. Tiểu Ngọc đưa Ngạo Thiên đến mộ địa Kim gia. Nàng theo một lối đi bí mật dưới nhà mồ. Trong gian mật thất đó, Lăng Bội Phân đang nằm bên thạch quang.
Ngạo Thiên bước vội đến bên người.
- Mẫu thân.
Bội Phân với sắc mặt tái nhợt đưa mắt nhìn Ngạo Thiên.
- Ngạo Thiên con đó à?
- Chính Ngạo Thiên đây...mẫu thân...chuyện gì đang xãy ra.
- Mẫu thân...thập thất bang...họ muốn đoạt Kim trang của Kim gia.
Hàm răng của Ngạo Thiên nghiến lại.
Lăng Bội Phân nắm tay Ngạo Thiên.
- Ngạo Thiên...con không được quay về Kim trang...tất cả như đảo lộn cả rồi.
Lăng Bội Phân chỏi tay cố ngồi lên.
Ngạo Thiên đở lấy Lăng Bội Phân.
- Mẹ...Ngạo Thiên sẽ đưa mẹ đến gặp đại phu. Đi theo con.
Bội Phân lắc đầu.
- Để mẹ nói...con hãy cùng Tiểu Ngọc và Lý Kiếm thủ đến Dương Châu. Hãy rời khỏi Hàm Dương, mai danh ẩn tích...chuyện hôm nay xảy đến Kim trang quá khủng khiếp.
Lăng Bội Phân lấy tấm Kim bài đặt vào tay Ngạo Thiên, trang trọng nói:
- Tấm kim bài này là tín vật của Kim trang. Tất cả mọi người đều có người của Kim trang. Bây giờ con là trang chủ Kim trang.
- Con biết.
- Ngạo Thiên con nhớ lăng tẩm cũa Kim gia.
Ngạo Thiên gật đầu.
- Con nhớ.
Bội Phân nắm tay Ngạo Thiên.
- Tất cả đều thuộc về con.
- Mẫu thân hãy cho con biết...ai đã hại mẹ.
Lăng Bội Phân lắc đầu.
- Ngạo Thiên...con hãy quên chuyện này đi.
- Con phải biết...con phải trả thù.
Bội Phân lắc đầu.
- Hứa với mẫu thân, vĩnh viễn quên đi đừng bao giờ nghĩ đến chuyện trả thù. Ta không muốn con trả thù.
- Mẹ.
Bội Phân nghiêm giọng.
- Hứa với mẹ đi.
Ngạo Thiên im lặng. Bội Phân nghiêm mặt nhìn thẳng vào mắt chàng.
- Hãy hứa với mẹ.
Ngạo thiên cuối mặt nhìn xuống.
- Con hứa.
- Thế thì tốt rồi.
Lăng Bội Phân nhìn lại Tiểu Ngọc và Lý Phi Vân.
- Tiểu Ngọc...Lý Kiếm thủ...bổn nương giao Ngạo Thiên cho hai người. Bảo vệ Ngạo Thiên đến nơi an toàn.
Tiểu Ngọc nghẹn lời, thổn thức nói:
- Phu nhân...Tiểu Ngọc hứa chăm sóc cho lịnh thiếu gia.
Bội Phân khẻ gật đầu.
- Nhớ tránh Ma Thần, càng xa càng tốt.
- Tại hạ hiểu.
Răng trên của Bội Phân cắn vào môi dưới. Người buông tiếng thở dài. Ta có thể đi được rồi.
Nhìn lại Ngạo Thiên.
- Ngạo Thiên...con nhớ lời mẫu thân dặn chứ?
- Ngạo Thiên nhớ. Con sẽ không bao giờ quên.
- Đừng bao giờ nghỉ đến chuyện trả thù, đừng bao giờ.
- Mẫu thân...
Bội Phân nắm chặt tay Ngạo Thiên, ngập ngừng nói:
- Mẹ sẽ phù độ cho con qua khỏi đại hoạ vô nhân này.
Nói dứt câu mắt Bội Phân từ từ nhắm lại. Ngạo Thiên ôm chầm lấy Lăng Bội Phân.
- Mẫu thân..đừng bỏ Ngạo Thiên.
Bội Phân từ từ thở ra rồi lịm dần đi trong tay Ngạo Thiên. Một làn xú khí nồng nặc tỏa ra từ thể pháp người.
Ngạo Thiên vẫn cứ ôm chặc lấy thể pháp Lăng Bội Phân.
Lý Phi Vân bất ngờ điểm nguyệt chàng, kéo giật ra.
Hiện tượng rả thịt lại tái diển giống hệt như Cù Bá Nhâm xảy đến với thể pháp Lăng Bội Phân.
Ngạo Thiên mở to mắt hết cở. Chàng gào lên:
- Mẫu thân...
Tiểu Ngọc cách không điểm chỉ vào mê huyệt của Kim Ngạo Thiên. Chàng lịm đi không còn biết gì nữa. Trong cỏi mơ hồ vô thức, Ngạo Thiên thấy muôn vạn bóng quỷ vô thường bao bọc lấy chung quanh chàng.
Những bóng quỷ vô thường đó như muốn níu Ngạo Thiên về cỏi vô hình, vô tướng của chúng. Những oan hồn vất vưỡng như muốn tìm lấy nguồn sinh khí nơi chàng, bấu víu vào Ngạo Thiên để tồn tại trong cỏi hư vô.
Ngạo Thiên gào lên:
- Buông ta ra.
Chàng mở mắt. Đứng bên cạnh Ngạo Thiên là Tiểu Ngọc và Lý Phi Vân.
Ngạo Thiên chõi tay ngồi lên.
- Mẫu thân đâu?
Tiểu Ngọc buông tiếng thở dài.
- Phu nhân đã đi rồi.
Ngạo Thiên đứng bật lên. Chàng nhìn Tiểu Ngọc và Lý Phi Vân.
- Tiểu Ngọc...Lý Kiếm thủ...hãy cho Ngạo Thiên biết Ma Thần là ai.
Tiểu Ngọc nhìn qua Lý Phi Vân.
Y khẻ lắc đầu.
Tiểu Ngọc quay lại Ngạo Thiên nói:
- Thiếu gia...thiếu gia cón nhớ những lời của phu nhân căn dặn chứ.
- Ngạo Thiên nhớ...nhưng Ngạo Thiên muốn biết Ma Thần là ai.
Tiểu Ngọc lắc đầu.
- Tiểu Ngọc không biết.
Ngạo Thiên thộp lấy tay Tiểu Ngọc.
- Tiểu Ngọc nàng biết nhưng nàng dấu Ngạo Thiên...đừng dấu Ngạo Thiên.
Tiểu Ngọc lắc đầu, ôn nhu nói:
- Nếu Tiểu Ngọc biết...nhưng rất tiếc Tiểu Ngọc lại không biết.
Lý Phi Vân lên tiếng.
- Thiếu gia...chúng ta phải rời khỏi Hàm Dương càng sớm càng tốt.
- Chúng ta quay về Kim trang.
Tiểu Ngọc lắc đầu.
- Không...thiếu gia và Tiểu Ngọc cùng Lý Kiếm thủ sẽ đến Dương Châu.
- Ta muốn quay về Kim Trang chờ Ma Thần đến.
Tiểu Ngọc nhìn sang Lý Phi Vân.
Lý Phi Vân buông tiếng thở dài.
Y nghiêm giọng nói:
- Lịnh thiếu gia...Kim trang không còn nữa.
Ngạo Thiên gắt giọng nói:
- Tại sao Kim trang lại không còn?
Tiểu Ngọc nói:
- Thiếu gia phải quên Kim trang. Đó là di ngôn của phu nhân.
Ngạo Thiên bật cười đau khổ. Chàng vừa cười vừa đanh giọng nói:
- Đúng rồi...bổn thiếu gia phải quên Kim trang, bởi vì mẫu thân sợ bổn thiếu gia cũng sẽ bị Ma Thần hại chứ gì.
- Được...bổn thiếu gia sẽ quên Kim trang. Nhưng bổn thiếu gia cũng không đến Dương Châu.
Tiểu Ngọc sững sờ nhìn Ngạo Thiên.
- Thiếu gia định đi đâu?
- Đi đến cái nơi cần phải đến.
Chàng nhìn lại Tiểu Ngọc.
- Ngạo Thiên không còn sự lựa chọn nào khác mà phải nhận lãnh sứ mạng mà ông trời gắn vào Ngạo Thiên.
Chàng nói rồi bước đến thạch quan.
- Mẫu thân, Ngạo Thiên sẽ là người không tầm thường.