Thiên Hồ không thèm trả lời chàng mà chỉ lạnh lùng hỏi :
- Cậu ẵm ai ở trong tay thế?
Tam Nhỡn Tỷ Ni xen lời nói :
- Tiểu tử! Ngươi có mau để đồ đệ của ta xuống không? Ngươi tưởng có người tới giúp là bần ni sợ ngươi hay sao?
Bà ta vừa nói, vừa múa kiếm xông lại tấn công luôn.
Thanh Lam vội nhảy sang bên tránh né, mồm thì vội nói với Thiên Hồ tiếp :
- Thưa bá mẫu, cháu đang ẵm Lan nhi đấy!
- Lan nhi ư? Nó đâu?
Thiên Hồ vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn Lan nhi đang nằm ở trong tay Thanh Lam, mồm thì hỏi như vậy.
Lan nhi vẫn nhắm nghiền đôi mắt, sắc mặt rất nhợt nhạt Thiên Hồ thấy vậy liền đưa mắt lườm Tỷ Ni một cái vội hỏi :
- Lan nhi bị thương ư? Ai hạ độc thủ thế? Có phải mụ bà cô này không?
Thanh Lam chưa kịp trả lời, thì Tỷ Ni đã lên tiếng nói tiếp ngay :
- Lời nói của mụ kia ám chỉ ai thế?
Thiên Hồ hậm hực :
- Nơi đây, ngoài mụ ra, thì còn ai là bà cô vào đó nữa? Chẳng lẽ còn muốn ta gọi mụ Tú Bà mới hài lòng hay sao?
Tỷ Ni nói tiếp :
- Được, lát nữa mụ sẽ biết là bà cô này lợi hại như thế nào liền!
Thiên Hồ lại lớn tiếng nói tiếp :
- Khỏi cần đợi tới chốc nữa! Có giỏi hãy đua tài với ta ngay! Để ta xem mụ đã ăn gan báo, hay mật hổ mà dám táo gan hạ thủ đả thương con gái ta như thế?
- Hai người thông đồng với nhau cũng khéo thực! Ngươi lại còn dám nhận môn đồ của bần ni là con gái của ngươi nữa? Nói thực cho ngươi biết, đồ đệ của bần ni mồ côi cha mẹ từ lúc nó mới lọt lòng, do bần ni nuôi dưỡng cho tới ngày nay. Chứ nó làm gì có một người mẹ còn sống như vậy?
- Mụ sói đầu kia! Ngươi dám ăn nói vô lễ như thế phải không?
- Bần ni khuyên mụ đừng có nghe lời thị phi của tiểu tử kia như thế nữa! Để bần ni thanh toán tiểu tử ấy trước, rồi bần ni sẽ nói rõ nguyên nhân cho mụ nghe!
Thiên Hồ nghe lão ni nói xong, đột nhiên cười ha hả đáp :
- Chả lẽ con gái của người ta mà người ta không nhận ra được, lại phải nghe lời lẽ thị phi của người khác hay sao? Mụ sói đầu kia, lại đây! Hãy đấu với ta vài ba thế đã, xem ngươi mạo nhận đồ đệ hay ta là người mạo nhận con gái nào?
Nói xong, bà ta rút cây Ngọc Như ý ra, cầm sẵn ở trong tay, đợi chờ Tỷ Ni tấn công.
Tỷ Ni trông thấy cây Ngọc Như ý liền giật mình kinh hãi vội đổi giọng, ôn tồn nói :
- Thế ra nữ thí chủ là Phù phu nhân ở trên núi Thác Thành đấy!
Thác Thành song hung đã được đề cử vào Lục Tuyệt trong võ lâm như vậy vai vế của Thiên Hồ có thể ngang với Thiên Si Thượng Nhân nhưng người của phái Tần Lãnh tự cho mình là chính phái, ngoài Thượng nhân ra, họ không coi những người khác vào đâu hết, rất tự tôn tự tại, cho nên Thiên Hồ đã giở khí giới ra rồi, tuy Tỷ Ni rất kinh hãi nhưng cũng không chịu nhận mình là kẻ bề dưới.
Thiên Hồ rất kiêu ngạo đáp :
- Ngươi đã biết ta là ai rồi ư?
Tỷ Ni cố nén lửa giận đáp :
- Bần ni là môn hạ của Tần Lãnh.
Thiên Hồ không đợi chờ lão ni nói xong, đã vội quát lớn :
- Môn hạ của Tần Lãnh thì sao? Dám đả thương con gái của ta ư? Hừ! Dù hôm nay lão già Thiên Si tới đây, ta cũng phải hỏi xem y dựa vào cái gì mà để cho môn hạ hành hung như thế?
Tỷ Ni thấy đối phương nói nhục đến sư tôn, tức giận khôn tả, liền giơ trường kiếm lên quát lớn :
- Thiên Hồ tài ba như thế nào mà dám coi thường người như thế? Để ta Tam Nhỡn Tỷ Ni đây, lãnh giáo xem tuyệt học của ngươi ra sao?
Nói xong, lão ni liền múa kiếm, nhắm đầu Thiên Hồ bổ xuống.
Thiên Hồ mồm vẫn trả lời, nhưng đã giơ cây Ngọc Như ý lên khóa kiếm đối phương ngay.
Biết đối phương là cường địch, Tỷ Ni không dám khinh thường, nên mới ra tay tấn công trước là thế. Kiếm thế của lão Ni vừa tấn công xuống lưng chừng, đang là thế Thiên Ngoại Lai Vân (mây ở trên trời xa xuống) bỗng đổi thành thế Phụng Hoàng Điểm Nhỡn như ba điểm sao lạnh, nhắm ba nơi yếu huyệt cuat Thiên Hồ đâm tới.
Thế kiếm ấy của Tỷ Ni là tuyệt thế của Chung Nam kiếm pháp, vừa nhanh và mạnh huyền ảo khôn tả.
Thiên Hồ thấy thế kiếm đó của đối thủ lợi hại như vậy cũng phải kinh thầm, và vội lui về phía sau.
Tỷ Ni thấy mình đã chiếm phần hơn, liền cười nhạt một tiếng, giở hết Chung Nam kiếm pháp ra tấn công tới tấp.
Kiếm pháp của Tỷ Ni quả thật lợi hại nên Thiên Hồ phải lui về phía sau bảy tám bước.
Thiên Hồ bị đẩy lui như vậy, tức giận khôn tả mắt lộ hung quang, liền thét lớn một tiếng, rồi tung mình nhảy lên trên cao, dùng Lưỡng Nghi Chưởng, từ trái sang phải mà bổ xuống, kình phong mạnh như sấm sét. Tỷ Ni hoảng sợ vô cùng vội lui ngay về phía sau mấy bước, nhưng có ngờ đâu vợ chồng Thiên Hồ sở trường nhất là ở trên cao tấn công xuống, cũng vì thế mà hai vợ chồng mới được người ta ban thêm cho chữ thiên trên chữ Lang với chữ Hồ như vậy.
Tỷ Ni vừa lui về phía sau chưa kịp đứng vững thì Thiên Hồ đã như bóng theo hình đuổi theo tấn công tới, cây Ngọc Như ý đã hoá thành một luồng bạch quang nhằm ngang lưng Tỷ Ni tạt xuống.
Thế công này của Thiên Hồ nhanh như điện chợp, muốn tránh né được cũng không phải chuyện dễ. Lúc này Tỷ Ni mới biết Thiên Hồ quả thực danh bất hư truyền.
Thanh trường kiếm của bà ta tả phong hữu chống gượng lắm mới chống nổi thế công ấy của đối phương.
Tuy bị lép vế nhưng dẫu sao Tỷ Ni cũng là một trong ba đại đệ tử của Thiên Si Thượng Nhân cũng đã tu luyện mấy chục năm rồi, vì vậy bà ta vội giở Xuyên Hoa thân pháp ra chống cự lại, nhờ vậy đôi bên mới ngang tay nhau.
Thanh Lam tay ẵm Lan nhi và đã lui tới góc điện, mắt chàng vẫn không chớp cứ chăm chú nhìn vào trận đấu, chàng vừa xem vừa ngẫm nghĩ lời nói của hai người, nhất là lời của Tỷ Ni, chàng nhớ bà ta nói: “Nói thực cho mụ biết, đồ đệ của bần ni mồ côi cha mẹ từ mười tám năm về trước và do bần ni nuôi dưỡng đến giờ thì nó làm gì có một người mẹ thứ hai nữa”
Chàng nghĩ tới đó sực nhớ tới ân sư của mình chả bảo Liễu Kỳ đến tầm thù đó là đồ đệ của Tam Nhỡn Tỷ Ni, nàng mồ côi cha mẹ mười tám năm trước và được Tỷ Ni nuôi nấng dạy bảo tới giờ, nàng là đối thủ thứ nhất trong đời chàng, nên ấn tượng đó lúc nào cũng in sâu vào trong đầu óc của chàng. Vả lại mặt nàng ta giống hệt Lan nhi, lần đầu tiên gặp Lan nhi chàng cũng tưởng là nàng ta nhưng Lan nhi hay mặc nam trang, nếu Lan nhi cũng mặc nữ trang thì có lẽ mình không sao phân biệt ra được. Nghĩ tới đó chàng cúi đầu nhìn Lan nhi, chàng thắc mắc vô cùng không biết người nằm trong lòng mình đây là Lan nhi, hay là Liễu Kỳ? Bây giờ chỉ có một cách là nàng ta tỉnh lại hay là cả hai người cùng có mặt tại đây một lúc, bằng không sự tranh chấp này không sao giải quyết được.
Lúc ấy trong đại điện trận đấu càng ngày càng kịch liệt và Thiên Hồ càng đấu càng thắng thế hơn. Tuy vậy Tỷ Ni vẫn chưa đến nỗi bị bại trận, như vậy trận đấu không biết bao giờ mới xong, mà Lan nhi lại chưa tỉnh lại, chàng chỉ mong hai người ngừng tay lại cứu chữa cô bé này trước rồi hãy xử xét sau.
- Hừ, tiểu tử ra ngươi núp ở đây.
Tiếng nói đó vừa dứt đã có hai cái bóng người cùng nhảy vào trong đại điện.
Thanh Lam ngửng đầu lên nhìn kỹ kinh hãi vô cùng, thì ra hai người đó là một già một trẻ, cả hai cùng xông lại tấn công Thanh Lam.
Tuy Thiên Hồ đang kịch chiến với Tỷ Ni nhưng tai mắt vẫn sáng suốt thấy người nọ vừa tới nơi đã xông lại tấn công Thanh Lam, cả hai đều giật mình kinh hãi, một người lo sợ cho con gái mình bị nguy hiểm, một người thì sợ đồ đệ mình bị nguy, nên không hẹn nhau mà cả hai đã cùng ngừng tay lại, nhảy xổ tới trước Thanh Lam mồm thì quát lớn :
- Kỳ lão nhi đừng có đả thương con gái ta.
- Ai dám đụng đến đồ đệ của bần ni như thế.
Hai người cùng nhảy tới che chở cho Thanh Lam.
Ông già nọ cũng phải giật mình kinh hãi vội lùi về phía sau ba bước. Thì ra ông già đó chính là Vương Ốc Tản Nhân Kỳ Thiên Hành, y đang giận dữ nhìn Thiên Hồ mà quát hỏi :
- Phù đại tẩu lại ngăn cản lão phu lần nữa, nơi đây không phải là núi Thác Thành đâu. Còn vị này là ai xin thứ lỗi lão phu kém mắt không nhận ra được.
Tam Nhỡn Tỷ Ni chắp tay chào và đáp :
- Bần ni là Tần Lãnh Tam Nhỡn Tỷ Ni.
Thiên Hành ngửng mặt lên trời cười ha hả gật đầu đáp :
- Giỏi lắm, thế ra Phù đại tẩu rủ cả cao thủ của phái Tần Lãnh đến giúp sức và bảo tiêu cho thằng nhỏ này.
Thiên Hồ cả giận đáp :
- Kỳ lão nhi đừng có làm bộ làm phách như thế, ngươi tầm thù với y việc gì đến ta nào, nhưng ngươi không xem tay y đang ẵm ai ư?
Vương Ốc Tản Nhân hậm hực hỏi :
- Con bé y đang ẵm là con gái của đại tẩu hay sao?
Thiên Hồ gật đầu đáp :
- Phải, chính là Lan nhi con gái của ta đấy!
Tỷ Ni vội xen lời nói :
- Không phải, nó là Liễu Kỳ đồ đệ của bần ni.
Thiên Hồ trợn tròn xoe đôi mắt lên quát lớn :
- Rõ ràng nó là Lan nhi con gái của ta.
Tỷ Ni cũng quát lớn :
- Rõ ràng là đồ đệ của bần ni Liễu Kỳ.
- Ta bảo nó là con gái của ta.
- Bần ni bảo nó là đồ đệ của bần ni.
- Mụ sói đầu kia vẫn chưa chịu thua hay sao?
- Ngươi thị tài ba gì mà bắt ta thua nào?
- Được lắm!
Thiên Hồ cười nhạt mấy tiếng rồi múa cây Ngọc Như ý nhằm ngang lưng Tỷ Ni tấn công tiếp.
Tỷ Ni cũng nghiến răng mím môi giơ tay phải lên ném thanh trường kiếm vào ngực Thiên Hồ kêu đến “soẹt” một tiếng.
Thiên Hồ vừa giơ Ngọc Như ý lên tấn công không ngờ đối phương lại dùng kiếm lao vào người mình như thế. Bà ta hơi ngẩn người ra và vội lui về phía sau rồi giơ Ngọc Như ý lên chống đỡ, kêu đánh “coong” một tiếng, thanh kiếm của đối phương đã bắn ra ngoài xa liền.
Tỷ Ni dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng rồi rút phất trần ra làm khí giới xông lên chống đỡ Ngọc Như ý của đối phương luôn.
Hai người lại tiếp tục đấu với nhau, Kỳ Thiên Hành đứng cạnh đó thấy vậy thắc mắc vô cùng và lúc này y mới biết hai người đang tranh con gái với đồ đệ chứ không phải bênh vực Thanh Lam, nhưng vì hai người đứng ngăn lối đi của y, nếu y muốn bắt Thanh Lam thì phải đi vòng qua hai người.
Thiên Hành đang ngẫm nghĩ thì bỗng thấy Ôn Hoàng đồ đệ của mình rú lên tiếng rất kinh hãi, y vội quay đầu lại nhìn khiến cũng kinh ngạc suýt tí nữa thì thất thanh kêu la.
Thì ra y đã thấy ngoài cửa chùa có một người bước vào, lạ nhất là người đó mặt mũi và hình dáng giống Thanh Lam, y vừa thoáng thấy cứ tưởng mình hoa mắt và bụng bảo dạ rằng :
- “Rõ ràng tiểu tử họ Giang đang ẵm con nhỏ đứng ở góc điện kia”
Nghĩ tới đó, y quay đầu lại nhìn thấy Thanh Lam ở bên ngoài đã bước tới thềm đá của đại điện rồi, và chàng này đeo thanh Thất Tinh bảo kiếm ở ngang lưng trông rất cổ kính, nhất thời y cũng không sao phân biệt được ai giả ai thực, sau y nghĩ tiếp :
- “Tiểu tử nọ đeo thanh Thất Tinh kiếm, kiếm đó chả là chứng vật đã chém gẫy hai chiếc răng cưa của mình là gì. Còn tiểu tử đang ẵm con nhỏ ở góc điện kia chỉ giống mặt y thôi chứ không phải là Thanh Lam thực!”
Nghĩ tới đó, y liền cười khì và nói :
- Tiểu tử họ Giang kia ngươi tới thực là may mắn lắm.
Người đó nghe nói ngửng đầu lên, trông thấy Vương Ốc Tản Nhân có vẻ giật mình kinh hãi, kêu ủa một tiếng rồi quay mình đào tẩu ngay.
Vương Ốc Tản Nhân lại nói tiếp :
- Tiểu tử xem ngươi chạy đi đâu?
Nghĩ tới đó, y liền quát bảo Ôn Hoàng rằng :
- Hoàng nhi chúng ta mau đuổi theo tiểu tử họ Giang đi.
Thế là hai thầy trò y đuổi theo Thanh Lam tức thì.
Thanh Lam ẵm Lan nhi đứng ở góc điện thấy vậy cũng kinh ngạc hết sức, nhưng chàng thấy người giả dạng mình đeo thanh Thất Tinh kiếm mới vỡ nhẽ và bụng bảo dạ rằng :
- “Ra là y cố ý...”
Vừa lúc ấy thì Thanh Lam giả hiệu đã ném ngược trở lại một vật gì tới gần chàng, chàng vội giơ tay ra chộp luôn, mới hay đó là một nắm giấy.
Thanh Lam vội giở tờ giấy đó ra xem, thấy bên trên có viết mấy chữ như sau :
“Mau tới giếng khô ở gian trong đợi chờ và kèm theo vài viên Hộ Tâm đan”
Thấy chữ viết rất thảo chắc là lúc viết vội vàng lắm. Thanh Lam là người thông minh đã đoán ra người giả dạng mình chính là ông cụ ăn quỵt ở trong tửu điếm chứ không sai. Chàng đoán chắc ông ta đã biết Thiên Hành theo dõi tầm thù cho nên mới lấy trộm thanh bảo kiếm của mình, rồi giả dạng mình để dụ thầy trò Thiên Hành đi nơi khác, mặt khác thấy mình bị vướng cẳng ở đây không sao thoát thân được, nên mới bảo mình trốn xuống giếng khô đợi chờ. Đồng thời chàng thấy trong gói giấy quả có ba viên thuốc thực, chàng đoán chắc thuốc này để chữa cho Lan nhi chứ không sai? Chàng càng nghĩ càng mừng thầm đưa mắt liếc nhìn trận đấu, thấy hai người đang đấu rất kịch liệt, chàng liền bụng bảo dạ rằng :
- “Hai người đang cầm cự với nhau như vậy không biết kéo dài bao giờ mới xong? Mà Lan nhi đang bị thương nặng bởi ám khí, sao ta không nhân lúc này mà đem nàng đi cứu chữa ngay, còn đợi chờ tới bao giờ nữa?”
Lúc hai người đang đấu với nhau thì Thanh Lam đã lui đến phía sau điện rồi, và gần chỗ cửa ngách. Bây giờ chàng thấy dịp may hiếm có liền thừa cơ lẻn ngay ra lối cửa ngách ấy.
Tòa đại điện ở bên trong đã đổ xụp, cỏ lau mọc cao quá đầu gối, trong lúc tối om lại càng hoang vu thêm. Cũng may lúc này tai mắt của chàng cũng sáng suốt hơn trước nhiều. Chàng theo lời dặn của ông già, vội vàng chạy thẳng về phía sau và quả nhiên đã tìm thấy một cái giếng khô. Chàng nhìn bốn xung quanh một lượt, rồi cúi mình nhặt một tảng đá ném xuống bên dưới thử xem. Nghe thấy kêu “bộp” một tiếng, chàng biết giếng này cũng không sâu lắm, và khô khan, không có tí nước nào, Chàng tự xét thấy, nếu mình ẵm Lan nhi từ bên dưới nhảy lên cũng không khó, nên chàng mới dám xuống. Vì miệng giếng chật, bắt buộc phải ôm thẳng người Lan nhi chứ không thể ẵm ngang được. Chàng ngửi thấy mùi thơm như lan như xạ trong người nàng toả ra, khiến chàng như ngây ngất, trống ngực đập rất mạnh.
Khi xuống tới đáy giếng, chàng thấy toàn là những đá vừa to vừa nhỏ. Chàng ngó nhìn bốn bên, thấy đáy giếng rộng lắm, mùi ẩm thấp xông lên tận mũi.
Tuy vậy, chàng vẫn chưa được yên tâm, cứ tưởng tượng là Thiên Hồ với Tỷ Ni đã biết mình ẩn núp ở dưới đáy giếng vậy.
Quả nhiên ở trên đại điện, hai người đang kịch chiến, bỗng phát giác chàng đã lẻn trốn, cả hai vội chạy về phía sau điện tìm kiếm. Văng vẳng nghe thấy đằng xa có tiếng giận dữ quát tháo càng ngày càng gần, Thanh Lam sợ hãi vô cùng, không dám thở mạnh.