Vùng đồi núi thuộc tỉnh Sơn-Đông, cây cỏ rậm rạp, âm u, tịch mịch. Rừng đêm dưới ánh trăng non. Dân chúng ở các làng xa xa tắt đèn đi ngủ sớm Xung quanh khoảnh đất trống rộng bằng sân quần vợt, ở chính giữa rừng, một đám đông bận quần áo lượt thượt lặng lẽ ngồi sát vào nhau. Các đôi bàn tay xoè ra đỡ những ngọn lửa vàng cháy ngùn ngụt. Các cặp mắt chiếu ánh sáng trắng vào giữa khoảnh đất. Ở đó, một đống gỗ xếp thành chiếc ghế khổng lồ có lá cây phủ xum xuê. Từ trong rừng sâu, một cái bóng trắng nhảy vụt qua đầu đám đông, vào trong khoảnh đất. Đó là một con hổ trắng vằn đen. Khi bốn chân chạm đất, nó đứng vươn mình cao chừng hai thước trên hai chân sau. Hai chân trước có móng dài nhọn hoắt co vào vung ra khi nhanh khi chậm như võ sĩ múa quyền. Hai chân sau nhấc lên hạ xuống nhịp nhàng, tiến tới lùi lại, đi ngang bên phải rồi bên trái. Cái đầu lắc lư với cặp mắt sáng rực cùng cái miệng đầy răng chĩa tua tủa dưới chòm râu trắng lấp lánh. Một khắc sau, con hổ trắng ngừng múa, ưỡn ngực bước đi khệnh khạng tới trước chiếc ghế khổng lồ. Nó ngồi xuống, bắt chân chữ ngũ, hai chân trước khoanh lại đằng sau gáy. Trông nó giống một ông già râu tóc bạc phơ, mặc áo lông trắng xoá. Nó hé cái miệng rộng đầy răng nhọn hoắt, cất tiếng Tầu giọng Thượng-Hải, âm thanh the thé vang dội bốn bề :
- Buổi hầu bắt đầu !
Từ đám đông đàng sau ghế, hai bóng tóc dài chấm đất tiến lại sát sau lưng con hổ. Cả hai giơ đều tay gãi chòm lông đầu trắng xoá. Hai bóng tóc dài khác đến quỳ hai bên, vuốt hai nách con hổ. Hai bóng tóc ngắn bò lại, nắn bóp hai đùi dưới của con hổ. Thêm bốn bóng tóc dài rời đám đông trước mặt con hổ, theo nhau chạy quanh ghế, nhảy múa, ca hát bằng những tiếng hú véo von, không thành lời. Các bóng khác trong đám đông còn lại đứng thẳng dậy, đưa ngọn lửa vàng lên thật cao. Mấy chục cặp mắt sáng trắng vẫn tiếp tục chiếu vào chỗ con hổ nằm. Một số bóng khác từ trong rừng bước ra, bưng bằng hai tay những cái hũ lớn.
Từ khóm cây ngay trước mặt con hổ, hai cái bóng lực lưỡng kéo ra một thân hình trần truồng trắng nhễ nhại, miệng kêu ú ớ vô cùng khiếp đảm. Một bóng lực lưỡng nói giọng ồm ồm bằng tiếng Tầu Thượng-Hải :
- Xin trình Ngài xác hồn vợ tên xã trưởng thuộc ngoại ô phiá nam tỉnh Bắc-Kinh, đã đến ngày nộp mạng cho Thần Hổ !
Chúng liệng người đàn bà xuống dưới chân Thần Hổ. Mái tóc dài đen xoà khắp thân hình run rẩy. Thần hổ cất giọng nghiêm khắc :
- Con tiện tì kia ! Mày đã lừa gạt hết gia sản của vợ chồng em họ mày, khiến cả hai người đó uất ức tự vẫn chết. Nay ngươi sẽ thành đồ cúng Thần Hổ thứ chín mươi. Vì là thời gian cuối mùa, ta sẽ cho lấy phân nửa dưới thân thể ngươi để làm cỗ. Ngươi sẽ thành ma cụt chân, hầu hạ ta mãi mãi ! Đầu bếp đâu, sửa soạn tiệc mừng ta bắt đủ hồn xác chín mươi người !
- Dạ !
Bốn bóng tóc ngắn lướt ra. Hai bóng giữ mình trên của người đàn bà. Hai bóng chia nhau cầm lấy hai chân người đó xoay mạnh. Thiếu phụ hoảng hốt dãy dụa, hú hét thất thanh. Hai cái chân trắng nuột đứt ra khỏi người thiếu phụ. Máu chảy thành vòi. Một bóng tóc dài chạy ra mặc lên người thiếu phụ tấm áo dài lượt thượt, rồi ba cái bóng đi về đám đông, để thiếu phụ nằm bất động dưới đất. Hai bóng còn lại, mỗi bóng bưng một cái chân mang đến quỳ dâng cho Thần Hổ. Thần Hổ gầm một tiếng khoái trá, cầm từng cái chân, đưa lên mõm đầy răng lởm chởm ngoác rộng. Chỉ một loáng, hai cái chân được Thần hổ sực hết. Tiếng răng nghiến xương rộp rộp, nhai thịt chóp chép, nuốt mồi ừng ực. Hai cái bóng khác tiến lại dâng lên hai hũ sứ lấp lánh. Thần Hổ cầm lấy từng hũ uống ồng ộc.
Ăn uống xong, Thần Hổ đứng lên, khệnh khạng tiến đến gần cái xác nằm dưới đất. Mắt Thần Hổ sáng rực chiếu khắp thân hình bất động trong lần áo choàng. Hai chân trước của Thần Hổ đầy móng vuốt đẫm máu chiã xuống, nâng lên. Cái xác từ từ chỗi dậy, đứng thẳng như vẫn còn hai chân, tóc buông chấm đất. Cặp mắt người thiếu phụ đã thành ma phát ra ánh sáng trắng. Miệng con ma nhe hai hàm răng trắng thành nét cười quái dị. Nó thè cái lưỡi dài rung tít lên. Một âm thanh chói buốt phát ra nửa như tiếng khóc, nửa như tiếng hát bội. Thân hình con ma uốn éo thành điệu múa của cung nữ ngày xưa. Đám đông chung quanh cũng nghiêng ngả thân mình, miệng phát hơi thở khò khè, hoà với âm thanh chói buốt kia thành bản đồng ca man dại thường nghe thấy ở các buổi lễ của một giáo phái tà đạo.
Muà Hè năm 1990, tại một tỉnh thuộc tiểu bang Maryland. Trong khi bà Dương-Gia, mẹ vợ của Chánh-Trung, cười hề hề, đọc lại lá số tử vi của mình, thì người con rể cáu kỉnh vật mạnh lá số của anh xuống bàn. Đó là hai trong nhiều lá số gửi theo đường bưu điện tới cho gia đình Chánh-Trung và gia đình bà Dương-Gia. Theo lá số của bà mẹ vợ, tuổi Nhâm-Tý, bà ấy sẽ trúng giải thưởng lớn và sẽ cùng chồng du lịch sang Trung Quốc vào năm 2000. Còn lá số của Chánh-Trung, tuổi Nhâm-Thân, tiên đoán anh ta sẽ bị hổ ăn thịt vào năm Nhâm-Thân, tức là năm 1992.
Chánh-Trung vừa mới từ Florida trở về nhà. Anh ta cùng gia đình lái xe minibus xuống tiểu bang đó để gặp lại gia đình cô em gái từ bên Pháp qua Mỹ thăm anh em. Bà Dương-Gia hỏi con rể :
- Vợ chồng cậu Maxime Hoàng còn ở Florida không ?
- Một tuần nữa cô chú ấy mới về Pháp.
- Anh hãy điện thoại cho cậu Maxime Hoàng hỏi về lá số của anh và cả lá số của tôi. Nghe nói cậu Hoàng rành khoa tướng số lắm.
Chánh-Trung gọi điện thoại tới nhà ông anh hai ở Florida, kể cho anh nghe về hai lá số, và nhờ anh hỏi em rể xem hư thực thế nào. Maxime Hoàng nghe hỏi, suy nghĩ một chút, rồi trả lời anh vợ :
- Nhờ anh nói với anh Chánh-Trung và bà Dương-Gia rằng lá số dẫn giải thế nào thì cứ như thế mà hiểu. Em không dám tiết lộ thiên cơ.
Nhận được câu trả lời của em rể, Chánh-Trung càng cáu thêm. Bà Dương-Gia cũng chua chát :
- Cậu ấy cậy biết tướng số mà lại làm tàng không chỉ dẫn cho mình ! Phải cho y một bài học mới được. Hai vợ chồng Maxime Hoàng đi chuyến máy bay gì, về phi trường nào, ngày mấy tháng này, anh Trung có biết không ?
- Có. Từ Florida húng nó sẽ đáp chuyến bay DT. vào ngày 26 tháng 8, tới phi trường New York, rồi từ đó đổi máy bay về phi trường Roissy Charles-De-Gaulle bên Pháp.
- Được. Tôi có cách.
Nói đoạn, bà Dương-Gia đứng dậy ra về. Bà này xưa kia khét tiếng ở Hà Tiên về nghề nuôi em út trong nhà để tiếp đón lính ngoại quốc. Bà bóc lột em út thẳng tay, đánh đập họ rất tàn nhẫn. Trước ngày 30 tháng Tư, 1975, bà một tay sắp xếp việc di tản gia đình sang Mỹ. Bà có con rể lớn làm chủ tầu. Bà nhất định chỉ cho gia đình bà gồm các con rể, con gái, cháu, và người làm, xuống tầu chạy ra vùng biển quốc tế. Còn các thông gia đều bị bỏ rơi trắng trợn, mặc dầu trên tầu còn rất nhiều chỗ. Lý do là bà không ưa gia đình các ông bà sui đó. Ông Dương-Gia sợ vợ, nên không dám hé miệng can thiệp.
Bây giờ, bà lập tâm hãm hại vợ chồng Maxime Hoàng. Bà sai một đứa cháu điện thoại cho các phi trường New York, Atlanta, và Roissy Charles-De-Gaulle, chỉ điểm nặc danh với cảnh sát phi trường về tên họ, chuyến bay của vợ chồng Maxime Hoàng, tố cáo rằng mấy hành khách đó mang đồ lậu. Do đó, khi về tới Roissy Charles-De-Gaulle, hai vợ chồng Maxime bị cảnh sát Pháp chặn bắt, mang vào văn phòng lục xoát tỷ mỷ suốt một giờ đồng hồ. May nhờ bình tĩnh và giỏi tiếng Pháp, Maxime Hoàng đã giải thích cho cảnh sát rõ là họ không hề mang đồ quốc cấm, còn một số quần áo mang nhãn hiệu giả là do họ hàng bên Mỹ mua "sales (soldes)" tặng. Cảnh sát Pháp nghe hiểu, không tịch thu hoặc phạt gia đình Maxime Hoàng. Họ cho vợ chồng thong thả xếp đồ vào valises ra về. Maxime Hoàng bảo vợ :
- Đây chắc chắn là một "coup" xỏ lá của người nào ở bên Mỹ ! Em có đoán ra ai không ?
Vợ Maxime Hoàng ngẫm nghĩ, nói :
- Biết đường đi nước bước của mình chỉ có người trong nhà. Anh em thân mến nhau, làm gì có chuyện chơi xỏ nhau.
Maxime Hoàng nói :
- Như vậy là có móng vuốt của bà Dương-Gia rồi ! Chắc anh Chánh-Trung vô tình tiết lộ chuyến bay của bọn mình với bà ta.
Vợ Maxime Hoàng sực nhớ ra :
- Đúng là con mụ tú bà nanh ác ! Thế mà lá số của mụ ấy lại tốt quá.
Maxime Hoàng cười nhạt :
- Số tốt mà thiếu phúc đức, chưa chắc đã giữ được lâu.
Vợ Maxime Hoàng lại hỏi :
- À ! Còn việc anh Chánh-Trung sẽ bị hổ ăn thịt thì sao ? Có thật như vậy không, hả anh ?
Maxime Hoàng trả lời :
- Người có số bị cọp ăn thịt thường ở trong những trường hợp sau đây : Họ thuộc tuổi Thân, Tỵ, Hợi ; họ bê bối về mặt đạo đức làm người ; tên của họ có trong danh sách sẽ bị ác thần trừng trị bằng cách xui khiến cọp tới ăn thịt và bắt luôn linh hồn cho làm nô lệ Thần Hổ.
- Hổ cũng thành thần, hở anh ?
- Hổ là chúa sơn lâm. Hổ có thể thành tinh, hiện biến, hoá thân thành người hoặc thành súc vật khác theo ý muốn. Trước khi thành tinh, hổ phải theo một quá trình tu luyện bằng cách ăn thịt người. Khi ăn được sáu mươi người, hổ có thể hiện biến theo tuần trăng. Khi ăn được chín mươi người, hổ hiện biến, hoá thân thành đàn ông hoặc đàn bà, theo muà.
- Thế nào là theo tuần trăng ? Thế nào là theo muà ?
- Yêu quái sẽ trở về xác hổ vào cuối muà trăng hoặc cuối mỗi muà Xuân, Hạ, Thu, Đông. Khi ăn được một trăm người, hổ sẽ thành tinh, hiện biến, hoá thân thành người hoặc súc vật khác, theo ý muốn.
- Bất cứ ai thuộc tuổi Thân, Tỵ, Hợi đều có thể bị hổ ăn à ?
- Không hẳn như vậy. Theo thống kê của dân gian từ sáu, bảy ngàn năm nay, những người thuộc các tuổi đó được chia làm bốn loại. Sáu mươi người đầu tiên thuộc danh sách sẽ bị hổ ăn thịt trong vùng đất nhất định của con hổ đang tu luyện. Những người này làm chuyện độc ác, phản phúc đối với chủ, thày, và bạn. Người thứ sáu mươi mốt đến chín mươi sẽ bị hổ vồ cách vùng đất của hổ mười ngày đường bộ. Những người này làm chuyện độc ác, phản phúc với họ hàng bà con. Người thứ chín mươi mốt đến chín mươi chín sẽ bị hổ bắt ở những vùng đất xa xôi trên khắp thế giới. Họ làm chuyện độc ác, phản phúc với bố mẹ, vợ, chồng, anh chị em. Còn người thứ một trăm là loại người từng làm tất cả những chuyện độc ác, phản phúc đã nói ở trên.
Vợ Maxime Hoàng gật gù :
- Như vậy, em có thể đoán tại sao anh Chánh-Trung có tên trong danh sách bị hổ ăn thịt rồi. Anh ấy tuổi Nhâm-Thân. Ngày xưa, lúc em mới tám, chín tuổi, anh ấy đã đánh em thâm tím mặt mày, máu mồm, máu mũi chảy ra đỏ hết áo, mỗi khi chơi chạy đuổi với nhau. Như vậy, anh Chánh-Trung sẽ là một trong số người từ chín mươi mốt đến chín mươi chín bị hổ bắt. Thâm tâm em mặc dầu không quên được kỷ niệm phũ phàng đó, nhưng em không muốn anh ấy bị chết vì dã thú. Dù sao, anh ấy và em cũng là ruột thịt, máu mủ. Có cách nào tránh cho anh của em khỏi hình phạt ấy không, hở anh ?
Maxime Hoàng suy nghĩ, trả lời :
- Anh Chánh-Trung tuổi Nhâm-Thân. Năm 1992, tức là hai năm nữa, cũng tới năm Nhâm-Thân. Anh ấy sẽ đúng sáu mươi tuổi. Trong suốt năm đó, anh Chánh-Trung sẽ ở trong tình trạng nguy hiểm tính mạng. Mình là người thường không có cách nào giúp anh ấy tránh khỏi vạ hổ ăn thịt. Theo anh nghĩ, nếu em thương xót tình máu mủ, ruột thịt, em chỉ có thể cầu nguyện xin bằng an cho anh ấy mà thôi.
Vợ Maxime Hoàng chép miệng :
- Còn mụ Dương-Gia vô cùng độc ác, phản phúc kia, sao lại không có tên trong danh sách bị hổ ăn thịt ? Không những thế, bà ấy còn hy vọng trúng giải đi du lịch Trung Quốc ! Anh thấy có bất công không ?
Về Pháp ít lâu, Maxime Hoàng được một trung tâm tu nghiệp mời cộng tác. Chàng làm trưởng ban tu nghiệp kế toán cho trung tâm đó. Công tác của chàng là tổ chức các lớp kế toán đủ trình độ cho những học viên do các sở thất nghiệp gửi tới. Để được hưởng tiền thất nghiệp, những học viên các lớp kế toán, cũng như các bộ môn khác, phải thực tập ba mươi chín giờ một tuần. Do đó, Maxime Hoàng phải tuyển chọn một số trợ giáo để cùng chàng giảng dạy nhiều lớp kế toán khác nhau theo một chương trình do chàng hoạch định. Chàng gởi thông cáo tới các học viện, tuyển chọn trợ giáo. Họ phải có bằng cấp cao về kế toán. Một số người thuộc quốc tịch khác nhau liên lạc với Maxime Hoàng để xin dạy giờ cho trung tâm. Đa số là thanh niên, thiếu nữ trên hai mươi tuổi.
Công việc tu nghiệp kế toán của trung tâm tiến triển đều đặn tốt đẹp. Một buổi sáng trong tuần, Maxime Hoàng nhận được điện thoại của một ứng viên. Tiếng người thiếu nữ dịu dàng trong máy :
- Thưa ông, trung tâm của ông còn cần trợ giáo kế toán nữa không ạ ?
Cách phát âm và văn từ quý phái bằng tiếng Pháp giọng Parisien làm Maxime Hoàng chú ý. Tuy nhiên, chàng trả lời :
- Trung tâm hiện đã có đủ trợ giáo kế toán rồi, cô ạ. Cô có thể cho tôi biết tên họ, địa chỉ, số điện thoại. Khi nào cần, tôi sẽ liên lạc ngay.
Tiếng cô gái trở nên ngọt ngào lạ thường :
- Tôi rất cần làm việc thêm để có tiền ăn học tại Paris. Ông làm ơn cho tôi dạy một số giờ. Tôi chỉ ao ước kiếm thêm được chừng năm trăm francs một tuần thôi, và cam kết dạy đến cuối niên khoá.
- Năm trăm francs tương đương với mười giờ dạy. Thôi được. Mời cô lại gặp tôi ngày mai.
Tiếng cô gái reo lên mừng rỡ giữa hai tràng cười giòn tan :
- Trời ơi ! Mừng quá ! Cám ơn ông nhé.
- Cô cho tôi biết tên họ, xuất xứ, và học lực. Tôi sẽ nói rõ địa chỉ trung tâm cho cô ghi.
- Tôi tên là Hwang-Li. Xin đánh vần : H-W-A-N-G L-I. Tôi mới từ Shanghai qua Pháp. Tôi có bằng Master (Maýtrise) về kế toán của Trung Quốc. Như vậy có được không, ông Maxime Hoàng ? Họ của ông nghe hơi giống họ của tôi. Chắc ông gốc Việt-Nam.
- Đúng. Ông già tôi họ Hoàng, có quốc tịch Pháp. Ngày mai, cô sẽ tới trung tâm trước tám giờ, để dạy thử trong hai giờ. Cô ghi kỹ tên các trạm Métro và tên các con đường dẫn tới trung tâm, như sau.
Maxime Hoàng chỉ rõ đường cho cho Hwang-Li. Sáng hôm sau thứ Bảy, mặc dầu là cuối tuần, trung tâm cũng có vài lớp dành cho các học viên đặc biệt. Maxime Hoàng ngồi trong văn phòng của khu kế toán. Bà thư ký dẫn cô Hwang-Li tới. Đó là một thiếu nữ dong dỏng cao trong chiếc áo khoác bằng lông cọp trắng vằn đen. Nàng có khuôn mặt trái xoan với làn da trắng mịn. Chiếc mũ lông trắng phủ trên mái tóc đen cắt ngắn. Lông mày cô ta dài rậm, cặp mắt một mí đen láy, chiếc mũi nhỏ khá cao, đôi môi hồng để tự nhiên. Nàng giơ bàn tay trắng nõn cho Maxime Hoàng bắt. Chàng đưa cho cô ta một hồ sơ trong bià cứng và nói ngay :
- Cô cầm hồ sơ sang phòng giáo sư bên cạnh. Cô có mười lăm phút để đọc nội dung bài dạy. Sau đó, cô tới phòng học có số ghi ngoài bià hồ sơ để dạy thử các học viên. Phòng học ở cùng một lầu hai này, gần văn phòng của tôi. Dạy xong hai giờ, cô ra phòng giáo sư chờ tôi.
Ánh mặt trời buổi sáng muà đông đỏ vàng chiếu qua cành lá bên ngoài đường vào văn phòng của Maxime Hoàng. Hwang-Li quay người, cúi đầu, bước đi. Maxime Hoàng hơi giật mình khi thấy nàng giống hình dáng của con hổ vươn mình đứng lên, trong chiếc áo lông dài lướt thướt có vằn đen trên lưng. Ảo giác đó biến đi với bóng cô gái khuất sau khung cửa văn phòng. Hai giờ sau, chuông reo báo hiệu ra chơi. Maxime Hoàng đi nhanh sang phòng dạy học của Hwang-Li. Cô gái cầm bià hồ sơ đi ra. Hai người đi sát nhau. Maxime Hoàng thoáng ngửi thấy mùi đặc biệt của loại dầu thơm Trung Hoa trộn với mùi dầu gió xanh. Các học viên còn ngồi tại chỗ như Maxime Hoàng đã dặn trước. Chàng mỉm cười, hất cằm nhẹ. Một học viên lớn tuổi nhất trong lớp, vốn là cựu giám đốc bị sa thải, giơ tay nói :
- Giáo sư Hwang-Li dạy hay lắm. Cô nói giọng Parisien, hướng dẫn học viên rất linh động, dễ hiểu. Học hai giờ của cô bằng cả một tuần với các trợ giáo khác. Phải không, các bạn ?
Mọi người đồng thanh nói "Đồng ý !". Họ cùng cười thoải mái. Maxime Hoàng vui vẻ gật đầu, quay ra. Các học viên đứng lên, rời lớp đi tới chỗ có máy bán nước uống. Maxime Hoàng gặp Hwang-Li trong phòng giáo sư. Chàng bảo cô gái :
- Trung tâm nhận cô vào làm trợ giáo. Mỗi tuần cô dạy ba buổi sáng : Thứ Ba, thứ Năm, và thứ Bảy. Mỗi buổi bốn giờ. Mỗi giờ năm mươi francs lấy về. Cô muốn lĩnh lương vào cuối tháng hay cuối mỗi tuần ?
Hwang-Li reo lên như con nít :
- Trời ơi ! Mừng quá ! Cám ơn ông Maxime Hoàng rất nhiều ! Xin ông cho tôi lãnh lương hàng tuần. Như vậy là tôi sẽ đủ tiền để sống tại Paris, và có thêm giấy tờ xin thẻ tạm trú của Pháp.
- Mỗi tháng, cô sẽ nhận được tờ giấy lương bổng của trung tâm cấp phát. Buổi trưa, cô có thể xuống cantine của trung tâm ăn uống với giá rẻ.
Hwang-Li vội nói :
- Tôi chưa ăn quen thức ăn của Tây phương. Tôi về nhà làm cơm lấy. Bây giờ, tôi phải đi có việc.
Maxime Hoàng đưa cho Hwang-Li một bao thư nhỏ :
- Trung tâm trả cô một trăm francs cho hai giờ dạy thử. Hẹn cô sáng thứ Ba tuần tới. Cô có mặt tại văn phòng của tôi trước tám giờ để nhận hồ sơ dạy mỗi buổi.
Hwang-Li cầm bao thư đựng tiền, cám ơn rối rít. Nàng bắt tay Maxime Hoàng, rồi ra về. Maxime Hoàng cảm thấy lòng bàn tay cô gái nham nhám. Chàng lại thoáng ngửi thấy mùi thơm đặc biệt hoang dại và quyến rũ. Dáng cô gái Trung Hoa trong chiếc mũ và áo choàng lông trắng vằn đen giống như con hổ trắng vươn mình đứng lên, bước những bước thật chắc chắn.
Tuần lễ sau đó, Hwang-Li dạy các lớp kế toán đủ trình độ, song song với các trợ giáo khác. Nàng thi hành chương trình của Maxime Hoàng thảo ra một cách vô cùng xuất sắc, làm lu mờ tất cả các trợ giáo khác. Lớp nào được nàng dạy cũng khen nức nở cách phát âm tuyệt vời, nghệ thuật huấn luyện vô cùng hữu hiệu. Buổi trưa thứ Bảy, sau khi các học viên ra về hết, Maxime Hoàng và Hwang-Li ngồi trong văn phòng giáo sư uống nước, nói chuyện. Maxime Hoàng hỏi :
- Cô Hwang-Li có thể cho tôi biết thêm về lý lịch của cô được không ?
Hwang-Li vui vẻ trả lời :
- Tôi biết thế nào ông cũng hỏi tôi điều này. Để đáp lại sự giúp đỡ quý báu của ông, tôi đặc biệt cho ông biết rõ về bản thân tôi. Khi còn ở Shanghai, tôi cần phải đi sang vài nước Âu Mỹ có việc quan trọng trong một thời gian khá lâu. Tôi xin tháp tùng một phái đoàn đi Pháp. Phái đoàn được phép tham quan Paris trong một tuần lễ. Tới đây, tôi tách rời phái đoàn, trốn khỏi khách sạn, tới tạm trú nhà một người bạn ở L Haỳ-Les-Roses ngoại ô phiá nam Paris. Chị ấy giúp tôi chỗ ở, làm giấy tờ tại sở Tỵ nạn. Tôi phải tự lo vấn đề ăn uống, thuốc men, quần áo, và phương tiện di chuyển. Bạn tôi là học viên của trung tâm văn hoá Pháp. Chị ấy cho tôi biết thông cáo của ông cần trợ giáo. Tôi liên lạc ghi tên xin làm việc ở đây. Tháng Tám năm 1992 tới đây, tôi sẽ đi sang Maryland có việc. Lúc đó chắc trung tâm tu nghiệp cũng nghỉ Hè, phải không, thưa ông Maxime Hoàng ?
Maxime Hoàng gật đầu, hỏi một câu khác :
- Cái áo khoác lông của cô đặc biệt lắm. Cô mua ở đâu vậy ?
Hwang-Li hơi ngập ngừng. Sau cùng nàng nói :
- Mũ và áo này làm bằng lông hổ trắng vằn đen. Mẹ tôi cho tôi, và bảo rằng những thứ này là đồ gia bảo. Thôi, xin phép ông, tôi phải về chuẩn bị đi chơi cuối tuần với người bạn tại vùng biên giới Pháp-Ý.
Tối ngày Chủ Nhật, Maxime Hoàng xem TV và thấy tin có người ở vùng biên giới Pháp-Ý bị mất tích. Trong tuần lễ kế đó, Hwang-Li vẫn trở lại dạy như thường. Tuy nhiên, cô ta có vẻ căng thẳng. Maxime Hoàng coi lịch ngày ta và thấy đó là cuối tháng Một ta. Thứ Bảy tuần đó sẽ là thời gian cuối muà Đông không có trăng. Gần trưa thứ Bảy, Maxime Hoàng ngồi trong văn phòng, thấy học viên của lớp Hwang-Li dạy ra về sớm gần nửa giờ. Chàng hỏi một học viên :
- Cô Hwang-Li đâu mà các anh chị bỏ lớp ra về thế này ?
Người đó trả lời :
- Cô Hwang-Li kêu mệt mỏi, cho chúng tôi nghỉ sớm hai mươi phút. Cô ấy ra phòng giáo sư đóng cửa lại.
Mấy lớp khác của ngày thứ Bảy đã mãn khoá, chỉ còn lớp của Hwang-Li. Bà thư ký nghỉ. Trung tâm vắng vẻ. Maxime Hoàng cảm thấy một mối sợ hãi vơ vẩn. Chàng lấy hết can đảm, rời văn phòng đi sang phòng giáo sư. Quả nhiên, cửa phòng đóng kín. Maxime Hoàng do dự một chút, rồi mở cửa bước vào. Đèn trong phòng không bật, mặc dầu trời mùa đông hơi tối. Ánh sáng từ ngoài đường xuyên qua các cửa kính dày không đủ cho chàng thấy rõ mọi vật trong phòng. Chàng giơ tay bật đèn. Mọi vật trong phòng đang thu gọn vào bóng tối, nở ra trước mắt chàng.
Vẫn đứng ngoài cửa, Maxime Hoàng nhìn suốt căn phòng. Hai dãy bàn ghế chạy dài từ đầu phòng tới trước một cái bảng đen treo ngang cả bức tường ở cuối phòng. Hwang-Li đội mũ mặc áo lông hổ trắng vằn đen ngồi ở chiếc bàn cuối cùng. Nửa người của nàng nằm sấp trên mặt bàn. Nàng thở mạnh, vì chiếc áo lông nhô lên hạ xuống rõ ràng và khá nhanh. Maxime Hoàng gọi :
- Cô Hwang-Li ! Cô làm sao thế ?
Khi gọi đến lần thứ ba, Maxime Hoàng chợt nín bặt. Hwang-Li quay đầu về phiá chàng. Đó không phải là nét mặt trắng trẻo, thanh tú quen thuộc, mà là một cái đầu con hổ với cặp mắt oai nghiêm, chiếc mũi đỏ chót, hai chòm râu mép cứng sắc, và cái mõm vuông vắn, rộng rãi ! Maxime Hoàng sợ cứng người, không nhúc nhích được chân tay để quay ra đóng cửa lại. Chàng đứng giữa cửa như bị Trời trồng, hai mắt mở to nhìn con hổ trắng chỉ cách chỗ chàng đứng chưa đầy mười thước ! Qua một phút bàng hoàng, Maxime Hoàng thấy đầu con hổ mờ đi, nhường chỗ cho khuôn mặt của cô gái Trung Hoa.
Hwang-Li uể oải ngồi thẳng lên. Nàng nhìn Maxime Hoàng mỉm cười. Chàng không cười đáp lại mà chỉ yên lặng nhìn cô gái trừng trừng. Hwang-Li nói :
- Ông Maxime đừng sợ. Tôi không có ý nào đến làm hại ông đâu.
Hwang-Li định đứng lên. Maxime Hoàng giơ tay cản. Nàng nói tiếp :
- Để tôi nói hết cho ông nghe. Đừng sợ hãi tôi. Tôi là bạch hổ sắp thành tinh. Tôi phải tìm để bắt thêm chín người có tên trong danh sách của tôi. Những người đó ở rải rác bên Âu châu và Mỹ châu. Tôi đã nhập vào cô Hwang-Li một nhân viên kế toán cao cấp ở Shanghai, để tháp tùng phái đoàn sang Paris. Ông tuổi Dần nên không xung khắc với tôi. Còn vợ ông tuổi Tỵ, nhưng không có tên trong danh sách. Chánh-Trung đã làm nhiều điều độc ác, sẽ phải chết vào năm tới.
Maxime Hoàng ôn tồn nói :
- Xin cô tha chết cho anh ấy.
Hwang-Li đáp :
- Ác thần đã ấn định tổng số những người sẽ bị tôi ăn thịt. Thiếu một người là tôi gặp khó khăn trong việc tu luyện.
Maxime Hoàng cố năn nỉ :
- Chúng tôi không rõ những tội ác khác của anh Chánh-Trung. Riêng chuyện anh ấy độc ác với vợ tôi lúc còn nhỏ thì vợ tôi sẵng sàng tha cho anh ấy, vì tình máu mủ ruột thịt. Tôi long trọng thay mặt vợ tôi xin cô tìm một giải pháp để anh vợ của tôi khỏi bị chết thảm.
Hwang-Li nhẹ nhàng nói :
- Tôi không hứa trước. Nhưng để đáp lại lòng tốt của ông đã giúp tôi có công ăn việc làm ở đây, tôi đặc biệt ghi nhận lời xin của ông. Tuần sau, tôi nghỉ dạy ngày thứ Ba. Nói trước để ông tìm người thay thế.
*
* *
Bà cả Đồng mặt đỏ ké, hai bàn tay vỗ đùi đen đét, hai chân nhảy chồm chồm, miệng gào thét chửi mắng cô con gái trưởng:
- Khi còn ở Việt-Nam, chúng tao đã chạy chọt, lo lắng cho chúng mày du học bên Pháp thành tài, mất ba triệu bạc. Ai ngờ chúng mày theo cộng sản, quên công ơn sinh thành dưỡng dục của bố mẹ. Bây giờ chúng tao già rồi, là cái nợ của chúng mày hay sao, mà chúng mày chửi bố mắng mẹ như thế hả? Đồ bất hiếu!
Cô Minh-Khai không vừa, hai tay chống nạnh, cất tiếng sắc sảo đanh đá:
- Công ơn gì! Ông bà khi xưa hứng lên, rồi có chửa tôi. Đẻ ra tôi thì phải nuôi. Đó là dĩ nhiên. Ra đời, lớn lên, tôi phải căng mình ra học, mới có bằng cấp, kiếm ăn.
Ông bà làm sao mà cho tôi bằng cấp cùng việc làm được!
- Đồ khốn nạn! Đồ vô ơn bạc nghiã! Trời tru, đất diệt mày!
Cô Minh-Khai vào phòng bố mẹ, mở tủ, kéo hết quần áo của bố mẹ, mang vứt ra ngoài hành lang chung cư. Đoạn, cô đẩy bà cả Đồng ra khỏi nhà, đóng sập cửa lại. Ông cả Đồng ở bên trong, đứng rúm ró một góc, không dám can thiệp. Bà cả Đồng la hét, khóc lóc um xùm bên ngoài. Một ông tây hàng xóm thấy vậy, bèn gọi điện thoại cho Hội đồng tỉnh. Người ta cho nhân viên có cảnh sát tháp tùng tới tận nơi, bấm chuông, đấm cửa nhà cô Minh-Khai, bắt phải mở ra. Họ ra lệnh cho cô Minh-Khai:
- Bà phải để bố mẹ bà ở trong nhà, nuôi nấng, săn sóc đàng hoàng. Trái lời, bà sẽ bị truy tố ra Tòa tức khắc về tội đối xử tàn tệ với người già yếu và đuổi người cư ngụ hợp pháp ra khỏi nhà trong muà lạnh.
Cô Minh-Khai phải cho mẹ cô ở lại trong căn nhà của cô ta. Nhưng cô vẫn dằn vặt, hỗn xược với cả bố lẫn mẹ. Ông cụ đã chín mươi mốt tuổi ; bà cụ tám mươi tư tuổi. Cô Minh-Khai nói như ra lệnh:
- Ông bà ở nhà tôi, phải chia nhau trông đứa con gái nhỏ của tôi trong khi tôi đi làm. Tuần tới, tôi và bố đứa bé sẽ đi trượt tuyết trên núi. Ông bà phải trông nó, coi nhà cho đàng hoàng.
Cô Minh-Khai ở không chính thức với một người đàn ông đã có vợ con. Ông này thường nói dối vợ đi công tác, để tới sống với cô Minh-Khai. Vùng núi nơi cặp tình nhân bất chính tới trượt tuyết ở gần biên giới Pháp-Ý. Một buổi sáng, cô Minh-Khai bảo tình nhân:
- Đêm qua thức khuya, anh kêu mệt. Vậy hôm nay anh ở lại đây nghỉ. Em đi trượt tuyết một mình.
Không đợi tình nhân tỏ ý bằng lòng hay không, cô Minh-Khai nai nịt gọn gàng, một mình lướt trên làn tuyết dày trắng phau. Cô đi sâu vào khu rừng thông, thật xa khu an toàn dành để trượt tuyết. Tới một gốc cây có tảng đá, chung quanh vắng vẻ, cô Minh-Khai ngồi xuống nghỉ. Cô lấy cái bình nước đeo trên lưng, mở nắp, tu vài hơi. Một giọng nói đàn bà cất lên sau lưng cô:
- Chào bà Minh-Khai!
Cô Minh-Khai giật mình quay lại. Cô thấy một thiếu nữ Trung Hoa dong dỏng cao, mình mặc áo khoác lông cọp trắng vằn đen. Cô có khuôn mặt trắng trẻo, cặp lông mày dài rậm, đôi môi hồng tươi. Hai con mắt một mí đen láy nhìn cô Minh-Khai như thôi miên. Cô này tự động tháo hai thanh gỗ trượt tuyết ở chân ra, rồi đứng lên, cởi mũ, bao tay, giầy bottes, quần áo. Với thân hình trần truồng trắng nhễ nhại, cô Minh-Khai quỳ xuống trước mặt cô gái Trung Hoa. Cô gái vươn vai, biến thành con cọp trắng đứng bằng hai chân sau, cao lêu nghêu. Đó là Bạch Hổ Hwang-Li. Nó đứng vươn mình cao chừng hai thước trên hai chân sau. Hai chân trước có móng dài nhọn hoắt co vào vung ra khi nhanh khi chậm như võ sĩ múa quyền. Hai chân sau nhấc lên hạ xuống nhịp nhàng, tiến tới lùi lại, đi ngang bên phải rồi bên trái. Cái đầu lắc lư với cặp mắt sáng rực cùng cái miệng đầy răng chĩa tua tủa dưới chòm râu trắng lấp lánh. Bạch Hổ ngừng múa, cất tiếng the thé:
- Ngươi phạm hai tội: bất hiếu và gian dâm, thêm vào tội theo chủ thuyết cộng sản, phá hoại nền tảng gia đình. Ngươi không đáng sống trên cõi trần, mà phải theo hầu hạ ta muôn kiếp. Xương thịt, máu huyết ngươi sẽ tan trong bụng ta. Hồn ngươi sẽ nhập vào linh giác của ta.
Nói đoạn, Bạch Hổ nắm lấy thân thể nhỏ bé của cô Minh-Khai, vặt đầu, rứt chân tay, xé ngực, moi bụng, đưa lên cái mõm ngoác rộng có răng lởm chởm. Máu đỏ bắn trên tuyết trắng. Chỉ trong chốc lát, thân thể cô Minh-Khai biến mất. Bạch Hổ rung mạnh cây thông cho tuyết rơi phủ kín dấu vết cuộc tàn sát chớp nhoáng.
Bạch Hổ gầm một tiếng "à-uồm! ", rùng mình vài cái. Bộ lông trắng vằn đen biến đi, nhường chỗ cho hình dáng một thiếu phụ mặc quần áo trượt tuyết mang bộ mặt của cô Minh-Khai. Bạch Hổ đội lốt Minh-Khai đi về trung tâm tổ chức trượt tuyết. Ở đó, cô gặp tình nhân của Minh-Khai đang ngủ trong phòng. Cô đánh thức hắn ta dậy, bảo:
- Tình duyên hai ta đến đây chấm dứt. Anh muốn ở đây hay về với vợ con anh, tuỳ ý. Tôi đi đường tôi. Đừng tìm gặp tôi nữa.
Anh tình nhân cũng đã chán tính tình quá quắt của cô gái lỡ thì tuổi trên bốn mươi. Anh lẳng lặng xếp hành lý, ra về bằng xe lửa. Đợi cho anh tình nhân đi xong, Bạch Hổ đi lốt Minh-Khai ra văn phòng trả sớm căn buồng đang mướn. Cô mang hành lý chất lên xe hơi, rời trung tâm trượt tuyết. Về đến nhà, cô ôn tồn bảo bố mẹ của Minh-Khai:
- Con phải đi xa một thời gian. Thầy mẹ ở nhà nuôi cháu gái nhỏ. Con sẽ mở một trương mục chung với thầy mẹ. Thầy mẹ cứ lấy tiền trong trương mục ra chi tiêu. Con sẽ viết giấy ủy quyền thầy mẹ được xử dụng tất cả bất động sản của con, đồng thời để tên của thầy mẹ trong di chúc về căn nhà này.
Ông bà cả Đồng rất ngạc nhiên, nhưng đã quen với tính khí bất thường của con gái, ông bà chỉ biết gật đầu chấp nhận. Bạch Hổ rời nhà Minh-Khai, trở lại làm việc với Maxime Hoàng như đã cam kết lúc đầu, với thân xác của Hwang-Li, mặc dầu việc dạy học kiếm ăn không còn cần thiết nữa, với quyền lực gia tăng hiện thời của Bạch Hổ. Cuối tháng Bảy năm 1992, trung tâm tu nghiệp của Maxime Hoàng chuẩn bị đóng cửa nghỉ Hè một tháng theo luật định. Vợ Maxime Hoàng nhờ chồng dàn xếp để nàng gặp Hwang-Li tại trung tâm. Hai người đàn bà gặp nhau trong văn phòng của Maxime Hoàng vào buổi trưa ngày thứ Năm. Các học viên và nhân viên của trung tâm đi xuống cantine dùng bữa. Maxime Hoàng đóng cửa văn phòng lại, ngồi đối diện với vợ và Hwang-Li. Cô gái Trung Hoa vui vẻ nói:
- Bà Maxime Hoàng có vẻ đẹp duyên dáng và cao quý của mỹ nữ Trung Hoa. Chỉ khác là bà có cặp mắt hai mí.
Bà Maxime Hoàng mỉm cười:
- Cám ơn cô Hwang-Li. Cô có nhan sắc rất quyến rũ. Giá sử tôi là đàn ông, tôi sẽ rung động vô cùng khi đứng trước cô.
Maxime Hoàng hơi nhún vai, nhướng đôi lông mày, không nói gì hết. Cả ba người cùng nhìn nhau cười. Lợi dụng không khí thân thiện, bà Maxime Hoàng đi thẳng vào vấn đề của cuộc gặp gỡ này:
- Nói cho vui thôi. Tôi tới gặp cô Hwang-Li với tư cách một người đàn bà tiếp xúc với người cùng phái. Chắc rằng cô sẽ thông cảm tôi hơn là chồng tôi. Ngoài vai trò làm vợ, làm mẹ, tôi còn là em gái của tám anh trai. Một trong số các anh trai mà tôi hằng thương quý, có anh Chánh-Trung. Mặc dầu anh ấy xung khắc với tôi từ thuở nhỏ, tôi luôn luôn thương quý anh ấy như các anh khác. Anh ấy mà gặp hoạn nạn là tôi đau buồn lắm, cô Hwang-Li ạ. Nếu cô buông tha cho anh ấy, tôi cam kết sẽ bỏ tiền nhờ người ngoại đạo cúng cho cô một con heo quay thật lớn mỗi ngày cuối cùng của bốn mùa trong năm. Cô nghĩ sao?
Hwang-Li đáp ngay:
- Tôi cảm động vì tình máu mủ ruột thịt của bà đối với anh bà. Tuy nhiên, hiện nay, tôi chưa có quyết định gì cả. Tôi cần đối diện với anh của bà xem ông ấy có xứng đáng với tình cảm cao quý đó hay không. Đầu tháng Tám, tôi sang Hoa-Kỳ là để tìm gặp nốt hai người trong số chín người của hai vùng đất Âu Mỹ. Anh bà ở Maryland và một người đàn ông khác ở giữa California. Tôi sẽ trở về Âu châu sau khi hoàn thành công việc ở Mỹ châu. Nhưng tôi sẽ không làm việc với ông Maxime Hoàng nữa. Đến ngày giờ đã định, tôi sẽ rời Âu châu đi tìm người thứ một trăm. Bà cứ yên trí về nhà. Trước đây, tôi đã ghi nhận lời xin của ông Maxime Hoàng rồi. Bây giờ lại thêm lời xin thiết tha của bà. Tôi không quên đâu. Bà sẽ nhận được tin của Chánh-Trung vào tháng Chín. Từ nay đến đó, ông bà không được liên lạc với ông ta bằng bất cứ phương tiện nào hoặc vì bất cứ lý do gì. Khi cần, tôi sẽ liên lạc với ông bà. Bà cho tôi mượn một tấm ảnh chụp lúc bà còn bé và một tấm mới nhất của bà. Tôi sẽ gửi trả lại bà khi xong việc.
Trong xách tay của bà Maxime Hoàng luôn luôn có những tấm ảnh kỷ niệm. Bà rút ra hai tấm ảnh cũ và mới của bà, đưa cho Hwang-Li. Cả ba người rời trung tâm tu nghiệp. Vợ chồng Maxime Hoàng dùng xe nhà chở Hwang-Li tới chỗ cô ta trú ngụ tại L Haye-Les-Roses.
Với hình dạng, giấy tờ cùng tiền bạc của Minh-Khai, Bạch Hổ đáp máy bay sang Hoa-Kỳ vào tuần lễ đầu tiên của tháng Tám dương lịch. Bạch Hổ đội lốt Minh-Khai tới ở một khách sạn lớn tại thành phố Clinton của tiểu bang Maryland. Thấy người đàn bà Việt-Nam ăn mặc sang trọng tới ở một mình trong căn phòng hạng nhất của khách sạn, viên quản lý cũng như các nhân viên khách sạn đều tỏ vẻ ái ngại cho an ninh của người đàn bà này. Tuy nhiên, khi giao tiếp với bà ta, họ đã thay đổi lập trường. Bà ta nói tiếng Mỹ như một người sinh ra tại Hoa-Kỳ. Ánh mắt của bà ta không những rất quyến rũ mà lại có sức sai khiến vô cùng mạnh mẽ. Những người chung quanh đều cảm thấy nể nang người đàn bà này.
Tối hôm đó, trời nồng nực. Ở phiá tây thành phố Clinton, Chánh-Trung ngồi hóng mát một mình trong vườn nhà. Vợ của anh đi về thăm bố mẹ là ông bà Dương-Gia. Các con của anh đều ở riêng. Từ ngày đọc lá số, Chánh-Trung lo ngày lo đêm cho số phận mình sẽ bị cọp ăn thịt. Mấy tháng đầu năm Nhâm-Thân trôi qua với nỗi sợ hãi ngày càng gia tăng của anh.
Tối nay, anh ở nhà một mình, trong lòng tự nhiên thấy bồn chồn. Anh liệng mẩu thuốc lá cuối cùng vào một gốc cây, và chợt ngửi thấy mùi lạ. Đó là mùi khen khét hoang dại rất nồng bốc lên từ phiá bên phải chỗ anh đang ngồi. Ngoảnh đầu về phiá đó, dưới ánh đèn điện hắt ra từ buồng khách, anh giật bắn mình, trông thấy bóng một con cọp trắng vằn đen ngồi lù lù cách đó chưa đầy ba thước! Tim Chánh-Trung đánh trống ngũ liên, miệng và mắt anh ta mở lớn hết cỡ. Anh không nói nên lời, chỉ trố mắt nhìn con cọp. Bỗng con cọp đứng trên hai chân sau, xoay mình rung mạnh bộ lông trắng vằn đen, biến thành cô gái dong dỏng cao mặc bộ quần áo muà Hè bằng tơ màu trắng.
Cô gái tiến lại trước mặt Chánh-Trung đang ngồi đờ đẫn trên chiếc ghế xích-đu. Cô nói tiếng Việt-Nam:
- Này anh Chánh-Trung! Trong số anh em, anh không ưa người nào nhất. Phải nói thật và cho tôi biết lý do tại sao!
Chánh-Trung run lập cập, nhưng cất được tiếng nói lè nhè:
- Tôi không ưa Ngọc-Loan, em gái lớn của tôi. Từ thuở bé, nó được cưng chiều nhất nhà, vì nó là đứa con gái mà bố mẹ chúng tôi chờ đợi sau khi đẻ một loạt tám người con trai. Nó xinh đẹp, duyên dáng nhất trong họ. Còn tôi luôn luôn bị la mắng, trừng phạt. Thành ra tôi tự nhiên ghét Ngọc-Loan từ thuở bé cho tới bây giờ.
- Thế mà Ngọc-Loan lại thương quý anh như tất cả các anh em khác. Chính Ngọc-Loan xin tôi tha chết cho anh. Nhưng tội anh to lắm, vì sự ghét bỏ đó đã kéo dài mấy chục năm nay. Ngay lần em gái anh sang Mỹ thăm anh em trở về Pháp vào năm 1990, anh đã vô cớ nói nhắn rằng anh không muốn nhìn mặt Ngọc-Loan nữa và sẽ không cho cô ấy biết điạ chỉ mới của anh.
Chánh-Trung ôm mặt khóc sướt mướt. Lần đầu tiên trong đời, Chánh-Trung khóc trước mặt một cô gái lạ. Không biết đó là những giọt nước mắt ân hận hay chỉ vì quá tuyệt vọng trước thần chết. Anh nói qua làn nước mắt:
- Bây giờ, nếu tôi thôi ghét bỏ Ngọc-Loan, thì cũng không thay đổi được những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Hwang-Li nghiêm mặt nói:
- Nếu anh thành khẩn muốn thay đổi tất cả những sai lầm của mình từ trước đến giờ, hãy còn kịp. Anh hãy nhìn tôi đây!
Chánh-Trung ngửng đầu lên và thấy đứng trước mặt anh là cô bé Ngọc-Loan xinh xắn lúc mới lên mười tuổi. Chung quanh anh và em gái nhỏ, một cơn lốc xoay nhanh dần lên. Khi cơn lốc ngừng xoáy, Chánh-Trung thấy mình bé nhỏ lại, đứng trong thửa vườn rộng bát ngát của bố mẹ thuở xưa. Ngọc-Loan cùng các em ruột và các em họ vây quanh anh ta. Họ cười đuà, trêu chọc anh ta khiến anh ta vùng đuổi bắt họ. Anh ta bắt được gần hết các em, cốc đầu mỗi đứa một cái. Duy có Ngọc-Loan chạy, né, thụp nhanh như cắt. Chánh-Trung đuổi mãi không bắt được cô em gái. Thỉnh thoảng Ngọc-Loan dừng chân xa xa, đưa bàn tay phải xoè ra làm chân mũi với anh, miệng nhe hai hàm răng trắng phau cười khúc khích.
Chánh-Trung lập mưu, nói to:
- Thôi! Không chơi nữa!
Ngọc-Loan tưởng thật, ngừng chạy, quay lại với nhóm các em ở cạnh đống rơm. Không dè, Chánh-Trung xông tới, giơ bàn tay to tướng lên, tính giáng xuống khuôn mặt bầu bĩnh của Ngọc-Loan như anh ta đã từng làm thuở xưa. Một tia sáng từ tiềm thức nhoáng lên trong đầu Chánh-Trung. Anh ta hạ tay xuống vuốt má em gái, nhẹ nhàng nói:
- Em chạy giỏi quá! Anh chịu thua em đó! Thôi, chúng mình ra bờ sông, đi qua cầu sang đồi sim chơi. Anh sẽ hái sim cho các em ăn nhé.
Tiếng nói cười ríu rít mờ dần. Chánh-Trung thấy mình trở lại ngôi vườn trong căn villa tại thành phố Clinton ban đêm. Đứng trước mặt anh ta là Ngọc-Loan bây giờ với những nét yêu kiều thuở xưa nhưng già dặn hơn. Nàng nhìn anh trai mỉm cười. Chánh-Trung cảm động nói:
- Cô đừng buồn giận anh nữa, Ngọc-Loan nhé. Vào đây, anh cho cô địa chỉ của căn villa mới này và số điện thoại nữa. Anh em mình sẽ viết thư, gọi điện thoại cho nhau thường xuyên nhé...
Chánh-Trung ngừng nói khi thấy người đối diện không còn là cô em gái đáng yêu Ngọc-Loan nữa, mà là thiếu nữ Trung Hoa với vẻ mặt hài lòng nhưng không kém phần trang nghiêm. Hwang-Li ôn tồn bảo Chánh-Trung:
- Anh đã thành khẩn thương quý người em gái mà anh từng ghét bỏ mấy chục năm qua. Ta sẵn sàng gạch tên anh trong danh sách hiến thân cho Thần Hổ.
Thiếu nữ Trung Hoa biến đi trong đêm tối. Chánh-Trung đi vào trong nhà. Anh mở tủ tìm lá số của mình đọc lại. Dưới phần tiên đoán anh sẽ bị hổ ăn thịt, có ghi thêm một hàng chữ: "Người mang tuổi này sẽ thoát chết năm 1992 nhờ tình thương máu mủ ruột thịt."
Trong phòng ngủ của khách sạn, một cuộc họp tay ba giữa Bạch Hổ, Minh-Khai, và Hwang-Li. Bạch Hổ nói:
- Ta tha cho Chánh-Trung nên trong danh sách thiếu một người. Với chín mươi tám người hiến hồn xác cho Thần Hổ, ta không thể nào rời vùng đất Âu Mỹ để đi tìm người thứ một trăm được. Việc tu luyện của ta bị dở dang mãi mãi. Ta không thể bắt bất cứ ai để thay thế Chánh-Trung. Người đó phải thuộc một trong các tuổi Thân, Tỵ, Hợi, và phải phạm vào tội thứ ba, tức là độc ác hoặc phản phúc bố mẹ, vợ, chồng, anh chị em.
Hồn ma Minh-Khai nói:
- Sao Thần Hổ không bắt anh tình nhân của tôi? Anh ấy tuổi Tỵ.
Bạch Hổ nói:
- Cô không biết thâm sâu chuyện gia đình anh tình nhân của cô. Lúc đầu, vợ anh ta không biết. Sau một thời gian, anh ta đã thú thật với vợ. Cả hai vợ chồng đó đã thoả thuận cho người chồng tằng tịu với cô, để bòn tiền của cô mà thôi. Vợ của anh ta trẻ đẹp hơn cô nhiều.
Hồn ma Minh-Khai buồn rầu cúi xuống. Hwang-Li chợt cất tiếng nói:
- Xin Thần Hổ hãy bắt tôi. Từ khi Thần Hổ nhập vào thân xác tôi, linh hồn tôi dần dần trở thành quen với việc máu đổ thịt rơi. Tôi đã cảm mến Thần Hổ trong việc trừng trị những kẻ tội lỗi. Tôi không muốn rời Thần Hổ nữa. Như vậy, tôi đã phản người chồng chưa cưới của tôi ở Shanghai. Tôi thuộc tuổi Tân-Hợi. Hãy ăn thịt tôi đi, để tôi được đời đời ở cùng Thần Hổ. Một trăm hồn xác chúng tôi sẽ được bất tử khi Thần Hổ tu luyện thành tinh.
Bạch Hổ gật đầu nói:
- Nếu đó là ý nguyện của cô Hwang-Li, Thần Hổ sẽ cho cô thành người hiến dâng hồn xác thứ chín mươi tám. Cô sẽ được Thần Hổ đặc biệt hoá kiếp, mà không cảm thấy đau đớn gì hết. Hơn nữa, cô được tự do hoàn toàn.
Bạch Hổ đứng thẳng lên, dang rộng hai chân trước. Cả hồn ma Minh-Khai cùng thân thể Hwang-Li lao vụt vào ngực Bạch Hổ, biến mất.
*
* *
Phiá đông tỉnh Fresno, California, tại một khu ít người Việt ở, Thị-Chi cùng chồng là Thiệp sống trong căn villa rộng lớn. Thiệp là con rể ông bà Thế. Ông Thế là cựu thiếu tá cảnh sát thời Việt-Nam Cộng-Hoà. Khi ấy, ông Thế can thiệp cho Thiệp được hoãn dịch để tiếp tục đi làm, cưới vợ. Cuối tháng Tư 1975, Thiệp may mắn chạy thoát sang Mỹ một mình. Thị-Chi ở lại Việt-Nam với bố mẹ và các anh chị em. Ông Thế bị đi học tập mười năm. Trong thời gian này, Thị-Chi được chồng bảo lãnh qua Mỹ. Khi ông Thế được cộng sản thả về, ông làm đơn xin đi Mỹ theo diện H.O..
Sau một thời gian chờ đợi khá lâu, ông bà Thế cùng hai người con gái độc thân được qua Mỹ. Trước khi đi một thời gian ngắn, ông Thế hơi bị mất trí. Khi ông bà Thế và hai con gái sang đến Mỹ, Thị-Chi năn nỉ chồng cho bố mẹ và hai em tới trú ngụ trong căn villa nhiều phòng của họ. Được ít lâu, Thiệp trở mặt, đối xử tàn tệ với ông Thế, vì ông bố vợ này mất trí càng ngày càng nặng, gây lộn xộn cho gia đình Thiệp. Hắn ta xếp đặt đẩy ông Thế về Việt-Nam. Được vài tháng, ông Thế qua đời. Còn lại bà Thế mắc bệnh đau tim nặng và hai con gái chưa có việc làm. Thiệp xui hai cô em vợ đi lấy chồng. Bà Thế ở một mình, buồn quá, cũng xin về Việt-Nam. Thiệp còn cấm vợ là Thị-Chi không được thư từ, gởi tiền giúp đỡ mẹ nàng, và các anh chị em còn kẹt ở Việt-Nam, mặc dầu Thị-Chi kiếm rất nhiều tiền với nghề điện toán.
Thiệp làm việc xa chỗ ở của gia đình hắn. Một chiều thứ Sáu, Thiệp đặc biệt được chủ cho nghỉ sớm. Trước khi về nhà, hắn lái xe đi loanh quanh trong khu downtown. Khi hắn sắp sửa quay về nhà, có hai người đàn bà đứng trên lề đường giơ tay xin quá giang. Một trong hai người có nhan sắc vô cùng quyến rũ. Thiệp ngừng xe lại cho hai người đàn bà bước lên xe ngồi. Người đàn bà nhan sắc quyến rũ được mời ngồi cạnh Thiệp. Người kia ngồi ghế sau chỉ chỗ cho Thiệp đưa về. Thiệp vừa lái xe vừa đấu hót tưng bừng, làm ra vẻ mình còn độc thân. Xe chạy vào con đường vắng nhiều cây cối um tùm. Người đàn bà ngồi cạnh Thiệp chỉ sang một bên đường nơi có căn nhà gỗ thấp thoáng sau bụi cây, dịu dàng nói:
- Anh cho hai chúng tôi xuống đây.
Xe đậu lại. Hai người đàn bà bước xuống. Một người đàn bà mời:
- Hãy còn sớm, anh quá bộ vào nhà chị em chúng tôi uống nước, nói chuyện.
Thiệp vui vẻ khoá xe, đi theo hai người đàn bà. Vào bên trong nhà, một người đàn bà ngọt ngào bảo Thiệp:
- Anh ngồi chơi. Chị em tôi vào thay quần áo, ra ngay.
Thiệp ngồi xuống ghế salon Chesterfield màu đen đỏ đắt tiền. Căn phòng khách rộng mênh mông, có nhiều cây cột chạm trổ chống trần nhà lót gỗ nâu đỏ rất cổ kính. Sàn nhà phủ bằng những bộ lông cọp vàng, trắng, xám, vằn đen. Có quầy rượu lộng lẫy, bàn billard, tủ đựng chén điã quý. Ở hai góc nhà bên trong là giàn TV cùng Stéréo đồ sộ. Hai góc nhà bên ngoài bày thêm hai bộ salon Tầu và Pháp. Chung quanh tường treo toàn đầu cọp khô đủ loại ; đếm kỹ được chín mươi tám cái. Chính giữa nhà có tượng con cọp trắng vằn đen dựng đứng cao chừng hai thước.
Thiệp mải mê ngắm căn phòng khách cổ quái, quên cả giờ giấc và hai người đàn bà chủ nhân ngôi nhà này. Bên ngoài, trời vừa sập tối. Bên trong, phòng khách tự động tràn ngập ánh sáng vàng hồng tươi mát. Từ đâu, âm thanh huyền bí của rừng rú nhè nhẹ vang lên lẫn với tiếng đàn cổ nhạc Trung Hoa xa vời. Hương vị thơm thơm hoang dại của cây cỏ bốc lên trộn với mùi lông dã thú ngày càng rõ rệt.
Thiệp như mê mẩn tâm thần trong khung cảnh kỳ dị. Hắn ta như quên hẳn mình ở đâu và đang làm gì. Hắn vẫn tỉnh táo biết mình là ai, nhưng không tự ý cử động được. Hắn mở mắt thao láo nhìn những cái đầu cọp tự nhiên linh động hẳn lên. Các cặp mắt đưa ngang dọc. Những cái mõm há to nhe hai hàm răng nhọn sắc. Từng chiếc đầu cọp rơi xuống đất, dính vào bộ lông, thành con cọp sống gầm gừ bước đi, nhún nhẩy theo một vũ điệu oai phong quái đản. Phút chốc, chín mươi tám con cọp vây quanh con cọp trắng ở giữa nhà. Con cọp trắng xoay mình cử động. Hai con cọp vàng tóm lấy Thiệp, lôi tới giữa phòng. Ở đó, chúng xé quần áo của Thiệp, phô bày dưới sàn nhà thân hình trần truồng của người đàn ông khá lực lưỡng với vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, miệng ú ớ không thành lời.
Bạch Hổ cất tiếng âm vang:
- Tên phản phúc Dương-Thiệp kia! Mày tàn tệ với người sinh thành ra vợ mày. Giờ đây, linh hồn mày sẽ theo từng miếng tan nát trong miệng ta. Tiệc mừng lễ vật thứ chín mươi chín bắt đầu!
Từng con cọp tiến lại gần Dương-Thiệp, giơ móng vuốt móc một mảng thịt trên người hắn ta, mang quỳ dâng Bạch Hổ. Mỗi lần như thế, Thiệp cất tiếng rú nhỏ nhưng cao nhất của con người khi đau đớn cùng tột! Cuối cùng, Thiệp chỉ còn là một mớ xương với cái sọ trắng hếu. Một con cọp cầm bộ lông xám dưới sàn phủ lên đống xương. Bạch Hổ tiến gần đống xương phủ lông cọp xám, giơ móng vuốt làm phép, trong khi các con cọp khác quỳ sụp xuống. Im lặng. Bộ lông cọp xám trỗi dậy, đi lùi về phiá đồng bọn, quỳ mọp xuống. Bạch Hổ dang hai chân trước, từ từ quay mình tại chỗ. Các con cọp ngóc đầu, lần lượt lao mình tới ngực Bạch Hổ, biến mất.
*
* *
Giữa tháng Chín năm 1992, vợ chồng Maxime Hoàng ở Pháp nhận được bốn lá thư. Một lá từ Clinton, Maryland, của Chánh-Trung với lời lẽ thật ngọt ngào, thân mến. Một lá từ tỉnh L Hay-Les-Roses, Pháp, trong có hai tấm hình chụp thuở bé và hiện tại của bà Ngọc-Loan. Lá thứ ba đựng tấm bưu thiếp có hình chụp hệ thống cầu xa lộ vĩ đại ở Shanghai, Trung Quốc, của ông bà Dương-Gia gửi ; mặt sau thiệp có lời kể chuyện du lịch của ông bà, và cho biết thêm sẽ lưu lại bên Trung Quốc một tháng. Ba lá thư này đóng dấu bưu điện những ngày Mười, Mười Hai, và Mười Bốn tháng Tám năm 1992.
Lá thứ tư đóng dấu bưu điện ngày Ba Mươi Mốt tháng Tám năm 1992, gửi từ tỉnh Oxford, Maryland. Đó là một lá thư viết tay khá dài của ông Dương-Gia, có đoạn quan trọng sau đây:
"Cậu Maxime Hoàng có lý khi nói rằng cậu không dám tiết lộ thiên cơ. Bà nhà tôi không chờ trúng giải du lịch sang Trung Quốc. Bà ấy nằng nặc đòi xin visa, mua vé, đặt khách sạn, du lịch sang Trung Quốc ngay vào mùa Hè năm nay. Bà ấy nói rằng chờ đến năm Hai Ngàn lâu quá, không biết còn sống đến lúc đó hay không. Mà nếu còn sống, không biết chúng tôi có đủ sức khoẻ để chịu đựng cuộc hành trình dài như thế.
Mười lăm ngày đầu ở Trung Quốc, chúng tôi đi du lịch tại các thành phố lớn, trong đó có thành phố Thượng-Hải. Thành phố này rất là đồ sộ, lộng lẫy. Khi rời thành phố Thượng-Hải để đi các nơi khác, bà nhà tôi nhất định sẽ trở lại Thượng-Hải trong tuần lễ áp chót của tháng Tám dương lịch. Tôi cũng chiều theo ý bà ấy, như tôi vẫn thường làm trong sáu chục năm nay. Không dè đó là lần cuối cùng tôi được chiều ý vợ tôi.
Đêm 28 tháng 8, trước ngày về Mỹ, tại một khách sạn ở giữa thành phố Thượng-Hải, hai vợ chồng chúng tôi được ăn một bữa cơm thật thịnh soạn ngay trong khách sạn. Hai người say sưa bí tỷ. Lúc lên phòng nghỉ, chợt bà nhà tôi cười sằng sặc hỏi tôi:"Ông có biết vợ thằng Chánh-Trung là con ai không?" Tôi cũng cười hô hố trả lời: " Con tôi chứ con ai! Bà say quá rồi, bà ơi!" " Say đâu mà say! Này, tôi nói cho ông nghe nhé: Nó là con thằng tài xế cũ của nhà mình đó!" Tôi chưa kịp phản ứng, bỗng ngay đầu giường có tiếng nói: " Thế là mụ kia đã phạm đủ ba tội rồi nhé! Trước cặp mắt khiếp hãi của tôi, một con cọp trắng từ đâu nhảy lên giường, xé xác bà ấy, ăn hết sạch!..."
Maxime Hoàng đọc đến đây, ngửng lên bảo vợ:
- Thì ra, người thứ một trăm bị cọp ăn thịt, thuộc bất cứ tuổi nào. Chỉ cần phạm cả ba thứ tội phản lại đạo đức làm người: Trung Hiếu Tiết Nghĩa, là đủ bỏ đời!
Bình Huyên
(Paris)