Sau khi Tô Tiệp đi rồi, Trang Dực như cảm thấy mất mát một điều gì đó, tâm hồn thật trống vắng. Đi, đứng, nằm, ngồi đều cảm thấy bất an. Đi đâu như luôn cảm thấy hương sắc của Tô Tiệp thoang thoảng, tâm thần như luôn ngơ ngơ ngác ngác.
Từ đần canh, Trang Dực đã sắp xếp mọi chuyện, dặn dò A Trung mấy câu, thượng mã xuất môn, phóng thẳng tới đề đốc ty nha môn.
Cánh trái của nha môn có một dãy nhà gạch là nơi cât giữ hồ sơ mật án, viên quan trông coi hồ sơ họ Khương, tên Tỉnh Ngô, thân phận chỉ có thế, nhưng thật sự chịu trách nhiệm trực tiếp liên lạc với hình bộ đường quan. Tuy thuộc văn chức, nhưng quyền hạn không nhỏ.
Trang Dực xuống ngựa, đi thẳng tới nơi cất giữ hồ sơ, đưa tay gõ mạnh lên vách cửa. Bên trong vang lên giọng nói già lão của Khương Tỉnh Ngô, “Đến đây, đến đây! Ai đó? Mới canh ba mà đã đến quấy rầy giấc ngủ của người khác vậy? Cháy nha môn hay sao?”
“Khương Tỉnh Ngô, ta đây, Trang Dực đây!”
Cánh của mở ra, Khương Tinh Ngô nhìn thấy Trang Dực liền vội vội vàng vàng nói, “Lão tổng nửa đêm đến chắc có xảy ra biến cố trọng đại gì?”
“Thật là làm phiền lão đó, biến cố trọng đại thì không có. Chỉ là ta có chút việc riêng xin lão giúp cho một chút.”
“Sao nói thế! Lão tổng có biệc gì cứ dạy bảo, năng lực làm được sẽ làm hết mình. Trước tiên xin mời lão tổng vào bên trong ngồi đã.”
“Khỏi cần, cứ ở đây ngồi nói chuyện cũng được. Ngay sáng sớm này, Tuần hình tư Lý đại nhân không phải là đến tuần thị nha môn bọn ta hay sao?”
“Đúng vậy, tất cả các hồ sơ vụ án thuộc hạ đã chuẩn bị kỹ càng cả rồi. Lão tổng đừng lo lắng, Lý đại nhân không thể bắt bẻ, gây khó khăn gì được đâu.”
“Không phải là chuyện này mà là điều khác, nói ra cũng thật khó nói.”
“Lão tổng có chuyện khó khăn gì vậy? Hắc bạch lưỡng lộ, quan đảm nhị giới, ai dám chọc giận lão tổng cơ chứ?”
“Việc này ngươi phải chống đỡ cho ta.”
Khươn Tỉnh Ngô hoảng hốt, bối rối nói, “Lão tổng nói xen nội dung là gì, phải chống đỡ cái gì? Chống đỡ với ai?”
Trang Dực ho nhẹ một tiếng nói, “Ta có một việc gấp, không quan hệ gì với chuyện công mà hoàn toàn là chuyện riêng. Vì vậy, ngay đêm nay phải rời khoải Lão Long khẩu một thời gian mới quay về. Nhưng ta đi rồi, ngày mai Lý đại nhân đến ai ra chào mời và tiếp đãi? Phải giải thích như thế nào mới phù hợp? Ngoài trừ ngươi ra, thì còn ai làm được việc này.”
“Hóa ra là chuyện như vậy, Lão tổng, theo quy định và lý lẽ mà nói, Đại Đường Tư quan chọn ngày tuần du, bọn ta lại là thuộc nha chủ yếu để tuần thị. Lão tổng chính danh chức vị tổng đề đốc không có mặt, lại bỏ đi làm chuyện riêng, quả thật không thỏa đáng chút nào. Lý đại nhân vạn nhất cảm thấy có thái độ khinh mạn thì khó khăn không nhỏ đấy.”
“Đúng là như vậy. Vô luận như thế nào cũng phải nhờ ngươi giúp cho, ứng phó thế nào đối đãi ra sao để Lý đại nhân thuận tâm thuận ý là hoàn toàn trông cả vào ngươi. “
Khương Tỉnh Ngô trầm ngâm nói, “Lão tổng, chuyện của lão tổng khẩn cấp như thế sao?”
“Phải! Khẩn cấp lắm, không những liên quan đến sinh tử tồn vong, mà còn quan hệ đến hạnh phúc chung thân của ta nữa. Ngươi nói xem có trọng yếu hay không chứ?”
“Nếu là như vậy thì lão tổng cứ an tâm mà đi lo việc mình, nơi đây có lão phu xin toàn lực gánh vác.”
Trang Dực tỏ ra vui mừng, nhưng cũng không khỏi băn khoăn nói, “Ngươi nắm chắc chứ?”
Khương Tỉnh Ngô tự hào nói, “Lý Hoành Lý đại nhân trước khi làm Tuất Hình Tư đã cùng thuộc hạ làm việc ở phủ nha Ứng Thiên phủ. Lý đại nhân làm văn án, thuộc hạ làm hình án. Lý đại nhân cá tính như thế nào, thuộc hạ đã quen lắm rồi, nên đối phó với trường hợp này thì rất là đạt tâm ứng thủ. Chắc chắn không thể sơ sót được. Lý Hoàng tuy làm quan lớn, không phải không có tình nghĩa. Lão phu tiếp đón Lý đại nhân lẽ nào Lý đại nhân không nể mặt thuộc hạ sao?”
Trang Dực vỗ vỗ vào vai Khương Tình Ngô cảm kích nói, “Tốt lắm, mọi chuyện nhờ cả vào ngươi!”
“Lão tổng hãy an tâm. Thuộc hạ trông chờ tin vui của lão tổng đấy.”
Trang Dực chắp tay nói, “Tình nghĩa trợ giúp tất không dám quên. Xong chuyện quay về, sẽ đa tạ phu tử nhiều.”
Khương Tình Ngô cũng cười cười chấp tay vái lại nói, “Không dám, không dám!”
Trang Dực ngay lập tức quay người rời khỏi nha môn. Nhảy người lên ngựa phóng đi vào bóng đêm. Ngay vệ binh canh gác nha môn hành lễ, Trang Dực cũng không chú ý.
* * *
Lão Long khẩu cách Lăng Ba độ khoảng một trăm hai mươi dặm. Nếu thuận buồm xuôi gió tuy đường đi khúc khuỷu, thì Trang Dực tính toán đi suốt một đêm, tới sáng sơm nghỉ lại một tiếng đồng hồ rồi lại đăng trình thì khoảng trưa hôm sau sẽ tới nơi.
Tô Tiệp dưới sự hộ tống của Tiêu Thiếu Bảo, bất quá chỉ đi sớm hơn Trang Dực hai tiếng đồng hồ. Hơn nữa lại không đi nhanh như Trang Dực, nên Trang Dực dư liệu có thể cùng đến Lăng Ba độ một lúc. Trong lòng nghĩ ngôi đến nỗi vui mừng khi hội ngộ với Tô Tiệp càng khiến Trang Dực phóng nhanh ngựa hơn, gần như được chắp thêm cánh bay vậy.
Tiến độ hành trình gần như Trang Dực đã tính toán khoảng trưa, quả nhiên đến Lăng Ba độ, Trang Dực hỏi thăm những người trên đường, dễ dàng tìm ra Quang Thắng ký ở phó cảng phía đông.
Quan Thắng ký là một ngôi nhà gạch ba tầng sát bờ sông, rộng lớn, chỉ hơi cũ kỹ. Nơi này là nơi đóng chân của Quan Độc Hành sư đệ của Tô Tiệp, chỉ huy điều khiển hơn ngàn thuộc hạ thuộc mười bến cảng đều từ nơi này phát hiệu thị lệnh.
Trang Dực xuống ngựa trước cửa, vẫn còn chưa bước lên bậc thềm thì cảm thấy bầu không khí khác lạ. Hai cánh cửa lớn đều bật mở, trong ngoài đều tràn đầy người. Đám đông người túm tụm lại, có người đang thì thầm bình phẩm, có người không chút biểu cảm, có người đi đi lại lại, có người nhướng mắt trông ra ngoài cửa. Tình hình căng thẳng như thế này, ngươi đông như thế này, mọi người đều thở rất nhạ dường như có một áp lực đang đè nặng lên toàn hiện trước khiến mọi người đều có lại.
Trong lòng Trang Dực cũng trở nên bất an, vội vàng bước lên thềm đi vào. Vẫn còn chưa bước vào hai đại hán đã chặn lại, đại hán đầu cạo trọc, da xanh láng quan sát Trang Dực khách khí hỏi, “Bằng hữu, xin hỏi tìm ai? Có chuyện gì không?”
Trang Dực mỉm cười gật đầu, “Ta họ Trang, tên Dực đến thăm viếng sư tỷ Tô cô nương của đương gia các vị. Xin truyền báo cho một tiếng.”
Mắt đại hạn sáng lên, liền tỏ ra vừa nhiệt tình vừa kính trọng nói, “Tôn giá hẳn chính là Trang tổng đề đốc từ Lão Long khẩu đến?”
“Phải!”
“Nghe đại tiểu thư nói tổng đề đốc bận việc quan, hai ba ngày nữa mới tới. Không ngờ lại đến ngay lúc này, thật quả trời cao có mắt, được trời cao giúp đỡ…”
Một lão già cao gầy ốm râu lốm đốm bạc lúc này vội chạy đến chắp tay nói, “Trang tổng đề đốc đó ư?”
Trang Dực hoàn lễ nói, “Tại hạ Trang Dực!”
Lão già vội vàng tự giới thiệu, “Lão là Thích Úy, đệ tam thuyền đội tổ của tổ chức.”
Trang Dực vội nói, “Hóa ra là Thích thuyền chủ. Thất kính, thất kính!”
“Tổng đề đốc đến thật đúng lúc. Đại tiểu thư và đương gia trước đi bãi Hoàng Sa dự hội rồi.”
Trang Dực ngơ ngác, “Dư hội, dự hội gì?”
“Dự một hội sinh tử. Nộ Mục thiên tuế Phạm Uy ngày hôm qua cử người đến tống đạt chiến thư, chỉ danh muốn đại tiểu thư và đương gia xuất trận quyết chiến, giải quyết triệt để ân oán của hai bên, phân thắng bại tồn vong. Không những như thế, bên thắng sẽ tiếp thư tất cả việc buôn bán cùng Hoàng Hà, bên bại tự cam thoái lui, còn nói rõ đơn đả độc đấu, lấy một chọi một.”
“Lời kẻ họ Phạm có thể tin được không? Ý ta là y có thật sự tôn chiếu định ước hành sự không? Đơn đả độc đấu, một chọi một?”
“Vì vậy hai bên mỗi bên phái theo mười hảo thủ dàn trận đối mặt giám sát lẫn nhau để quán triệt nguyên tắc quyết đấu.”
“Bãi Hoàng Sa ở đâu?”
“Không xa, cách đây khoảng ba mươi dặm.”
Trang Dực quay người đi, Thích Úy vội nói, “Tổng đề đốc, tại hạ cử người dẫn đường cho tổng đề đốc…”
Đại hạn đầu trọc lúc đầu vội cúi người nói, “Tổng đề đốc, tiểu tử Mã Tư Nguyên, phụng mệnh dẫn lộ tổng đề độc đến bãi Hoàng Sa.”
“Bọn ta đi thôi!”
Hai người không nói gì hơn, vội nhảy lên ngựa phóng đi.
Lúc đến bãi Hoàng Sa, quả nhiên thấy mỗi bên có mười người xếp hàng dàn trận. Một bên là người ngựa của Phạm Uy, còn bên kia chính là thủ hạ của Quan Độc Hành.
Nhân vật thay mặt cho hai bên quyết đấu, phía Phạm Uy có chính y xuất mã và kiêu tướng đắt lực của Thiên kiếm Tiêu Quang Phủ. Phía kia là Tô Tiệp và Quan Độc Hành đang sánh vai đứng sát nhau.
Quan Độc Hành môi đỏ răng trắng ra dáng văn nhân, không giống kẻ trong giang hồ mà giống một thư sinh tú tài, sử dụng một cây gậy tre xanh biếc làm vũ khí, dài khoảng trượng, sau thô trước nhọn.
Lúc này bốn người đang đối mặt nhau. Tô Tiệp đối mặt Phạm Uy. Tiêu Quang Phủ đối mặt với Quan Độc Hành.
Trang Dực ẩn nắp vào sau một lùm cây cạnh bãi. Từ đây quan sát rất tốt, góc độ thích hợp. Quang cảnh trên bãi cát đều lọt vào tầm mắt, nhất cử nhất động đều nhìn thất rất rõ. Trang Dực không khỏi nhớ tới dĩ vãng, lần dầu tiên ám trợ Tô Tiệp đối kháng với Phạm Uy, không biết co giống bây giờ không?
Mã Tư Nguyên quì ở bên cạnh nói nhỏ giải thích cho Trang Dực biết, “Tổng đề đốc, Phạm Uy đã dẫn những nhân vật lợi hại đến cả. Đó là nhất lưu hảo thủ Tam tài kiếm Lãng Lý Giao, Đơn Quai Lý… của bọn chúng, người kết đó chính là Phạm Uy, kẻ kia là Thiên kiếm Tiêu Quang Phủ kẻ đầy đàn trong Tam tài kiếm. gã này kiếm pháp tinh thâm, công lực không thua kém Phạm Uy. Phía bọn ta là năm vị đà chủ, một vị chấp pháp, ngoài ra còn vài trợ thủ đắc lực của đại tiểu thư. Người cầm đầu là Hắc long Tư Đồ Chiêm, tiếp theo là lão Đà Tử, Đường Lân, Chu Hàn Giáp…”
Trang Dực nói, “Những vị này ra đều nhận ra cả.”
“Vốn quy định đơn đả độc đấu để quyết định tồn vong, song nếu phía ta có tổn thất, tổng đề đốc nghĩ xem có thể giúp một tay không?”
“Quy định là quy định. Tình hình thực tế thế nào còn phải chờ đợi biến chuyển tại chỗ, tùy cơ ứng biến. Theo ngươi thấy thế nào, chớ theo ta thấy thì ta không tin kẻ họ Phạm gặp nguy kịch mà lại vẫn tôn chiếu theo qui định mà hành sự.”
“Tổng đề đốc, vạn nhất đối phương không tuân theo quy định, phát động hỗn chiến thì bọn ta làm thế nào đây?”
“Thế thì khỏi phải nghi ngờ, càng tạo điều kiện thời cơ cho bọn ta. Chỉ cần kẻ họ Phạm vi phạm điều ước trước, bọn ta sẽ ngay lập tức nhúng tay ngay. Và như vậy sẽ danh chính ngôn thuận.”
Đột nhiên Trang Dực buột miệng hỏi, “Đúng rồi! Theo đại tiểu thư các ngươi quay về có một thủ hạ của ta tên Tiêu Thiếu Bảo, ngươi có biết y bây giờ ở đâu không?”
Mả Tư Nguyên lắc đầu nói, “Tại hạ chỉ thấy môt mình đại tiểu thư đi vào cửa, không thấy có ai đi cùng cả.”
Trang Dực “ơ” lên một tiếng, không hỏi thêm gì nữa. Mà đoán rằng Tiêu Thiếu Bảo ẩn nấp gần đâu đây, đợi thời cơ mà hành động. Quỷ trảo xưa nay vốn có hành tung xuất quỷ nhập thần.
Trên bãi cát, binh khí lóe sáng lên, hai bên đã bắt đầu động thủ.
Mã Tư Nguyên hối thúc nói, “Tổng đề đốc hành động đi!”
Trang Dực điềm tĩnh chậm rãi nói, “Đừng nóng vội, hành động là chuyện tất nhiên thôi.”
Đôi đoản kiến của Tô Tiệp đối địch dây xích sắt thô nặng của Phạm Uy, gậy tre của Quan Độc Hành đối chiêu Thiên kiếm của Tiêu Quang Phủ . Hai phía vừa mới giao thủ đã triển khái sát chiêu, người ngoài có thể thấy rõ bọn họ không lấy võ công phân cao thấp mà lấy mạng ra để luận sinh tử.
Một lát sau tình thế đã có biến chuyển, trận sát đấu giữa Tô Tiệp và Phạm Uy ở thế cân bằng. Còn Quan Độc Hành lực chiến với Tiêu Quang Phủ đã rơi vào thế yếu.
Đột nhiên, Tô Tiệp tung vọt người lên, toàn thân đỏ chói như một ánh cầu vòng chói chang lộn vòng trên không ngược ra sau lưng Tiêu Quang Phủ, thì thấy ánh thép xanh lóe lên, ngay tức khắc lưng kẻ họ Tiêu máu bắn vọt ra.
Phạm Uy nộ quát một tiếng như hổ gầm, dây xích sắt quét mạnh trên không trung, thân hình Tô Tiệp cực kỳ linh hoạt nhanh nhạy, lách người né dây xích quất tới, quay người một vòng đã ở ngay sau lưng Phạm Uy.
Trang Dực thật sự kinh ngạc, công phu của Tô Tiệp lại tăng tiếng không ngờ nhu vậy. Xem ra Phạm Uy khó mà trấn áp được Tô Tiệp nữa,
Lúc này, trân bãi đấu đã có chiều hỗn loạn, Tiêu Quang Phủ đang cắn răng chịu đựng. Y tuy bị thương, nhưng kiếm pháp bất biến, kiếm chiêu tung hoành ngang dọc, nhanh chóng bức ép Quang Độc Hành. Còn Phạm Uy thì như nhuệ khí đã giảm tiến thoái, ít nhiều lực bất tòng tâm.
Tô Tiệp lại càng đánh càng hăng, đoản kiến vun vút. Ánh thép xanh loang loáng như tên như mưa, từng bước tới trước, không chịu nhân nhượng. Rõ ràng như sắp lấy mạng của Phạm Uy.
Mã Tư Nguyên thấy thế vui mừng nói, “Thắng rồi, tổng đề đốc!”
Trang Dực lạnh lùng nói, “Đây mới chỉ khởi đầu thôi, còn phải xem Phạm Uy có giữ lời hứa không đã.”
Mã Tư Nguyên đưa ray siết chặt cán đao, hai mắt long lên nói, “Lúc cần thiết tổng đề đốc hô lên một tiếng, tại hạ sẽ cùng tổng đề đốc xung sát một phen.”
Lúc này đã thấy Tô Tiệp gạt văng dây xích của Phạm Uy. Phạm Uy nghiên nghiêng ngã ngã nhảy lùi ra sau.
Ngay lúc này, sát mép bờ sông, hai bóng người từ hai lỗ huyện đào sẵn đột ngột chui lên. Một người dùng chùy xích như hùm báo nhào về phía Tô Tiệp.
Hai kẻ mai phục dưới cát này không phải ai khác mà là Mạc Tài Anh, một là Khúc Đại Qui. Hai người xòn lại trong U Hình ngũ quỷ.
Hai người vừa xuất hiện, ngay lập tức ở mé sông sóng nước bắn tung tóe, Tiêu Thiếu Bảo từ dưới nước nhảy lên bờ, toàn thân ướt sũng, nhưng câu trảo đã phóng ra nhắm vào song quỷ.
Tình huống biến chuyển thật nhanh. Hai phe đều thoáng có sự bất ngờ kinh ngạc. Trường kiếm của Mạc Tài Anh gạt đỡ câu trảo của Tiêu Thiếu Bảo phóng tới. Tiêu Thiếu Bảo cúi người vòng thấp trảo xuống, móc về phía Khúc Đại Quí, cùng lúc công kích hai đối thủ, động tác cực kỳ nhanh.
Khúc Đại Quý quát lên một tiếng, chùy xích xuất thủ. Còn chưa chạm vào trảo thì y đã vội vàng rút chùy xích về, vì y nhìn thất Mạc Tài Anh ở ngay phìa sau lưng Tiêu Thiếu Bảo.
Tiêu Thíêu Bảo nhận ra ngay cơ hội, vung mạnh tay phóng mạnh trảo về phía bụng Khúc Đại Quỉ, bất chấp trường kiếm đang đâm tới. Tiêu Thiếu Bảo chuyên tâm nhất ý quyết giết chết Khúc Đại Quỉ.
Chùy xích đã rút về, Khúc Đại Quỉ không còn kịp đỡ được đòn công kích của Tiêu Thiếu Bảo, y cảm thấy bụng dưới chấn mạnh, trảo đã cắm vào bụng y.
Tiêu Thiếu Bảo cúi sụp ngay người xuống, trường kiếm của Mạc Tài Anh đâm tới không trúng ngay lưng như dự định, chỉ sượt trúng qua vai, máu thấm vai Tiêu Thiếu Bảo rút ngay trảo ra khỏi bụng, nhanh như chớp móc ngược lại nhắm thẳng đầu Mạc Tài Anh khấu vào.
“Bốp” một tiếng, đầu của Mạc Tài Anh bật tóc máu, biến hình dị dạng không còn thể nhận ra. Lúc này, người ngựa hai phía như sực tỉnh cơn mộng. Tiếng hí la vang lên, ào ào xông tới trước. Ngay lập tức, một trận hỗn chiến diễn ra. Một chuyện không thể tránh khỏi.
Trang Dực liền vỗ vào vai Mã Tư Nguyên kêu lên, “Bọn ta xông đến!” Dứt lời liền tung người lên không hơn ba trượng, sau đó lộn quay môt vòng tuyệt mỹ, xông thẳng vào Phạm Uy.
Tô Tiệp ngước mắt lên nhìn thấy Trang Dực không khỏi xúc động mãnh liệt, tay run ru, mắt ngấn lệ, thốt lên, “Chàng đến rồi sao?”
Trang Dực xuất kiếm như điện, ngàn vạn ánh chớp sáng lóe, đồn bức Phạm Uy tay chân hoảng loạn, không kịp chống đỡ, Trang Dực vừa truy ép đối thủ vừa nói, “Ta đến đúng lúc chứ?”
Tô Tiệp thu thân thoái lui, vừa lên tiếng kêu lên, “Giao Phạm Uy cho chàng đó, muội đến hiệp trợ cho sư đệ đây.”
Trang Dực gật đầu không nói gì. Mũi kiếm vun vút, ánh kiếm loang loáng. Phạm Uy toàn thân rướm đầy máu, thảnh thốt kêu lên, “Ngươi, ngươi là ai thế? Sao lại đến quậy phá?”
Trang Dực vừa không ngưng thi triển tuyệt chiêu kiếm pháp vừa lạnh lùng nói, “Đến lúc này mà ngươi vẫn còn không biết ta là ai sao?”
Phạm Uy mồ hôi vã ra đầy đầu, thở hổn hển. Nhìn trừng trừng lưỡi kiếm thép xanh của Trang Dực, buột miệng thốt lên, “Mộc Sắc kiếm, hóa ra ngươi là Trang Dực?”
Phạm Uy chưa dứt lời, kiếm quang đã bùng lên, vun vút thành một vòm cầu sáng chói lạnh buốt chụp xuống Phạm Uy. Phạm Uy thét lên một tiếng thảm thiết, máu tươi từ họng y trào bắn vụt ra ngoài, thân hình y đổ gọc xuống như một cái cây bị chặt gốc.
Ngay tức khắc, Mộc Sắc kiếm như một con sóng sáng xanh phóng chụp xuống Thiên Kiếm Tiêu Quang Phủ, kẻ họ Tiêu liền vung mạnh binh khí lên như một cơn sóng khác cuộn ngược với cơn sóng đang ập tới. Tiếng binh khí chát chúa chạm nhau vang lên, những tia lửa bắn ra như muôn ngàn vì sao lấp lóe, khi ánh kiếm đã lặng xuống, thì Trang Dực vẫn đứng nguyên chỗ cũ, còn Tĩêu Quang Phủ văng ra ngoài trượng, toàn thân rúng động, máu ướt đầy người như chịu muôn ngàn vết chém, y lảo đảo loạng choạng ngã gục xuống.
Phạm Uy và Tiêu Quang Phủ vừa ngã đổ xuống, toàn bộ người ngựa phía hắn như rắn mất đầu, bỏ chạy tán loạn, mạnh ai nấy thoát thân.
Người phía Quan Độc Hành thì vui mừng reo hò ầm ĩ.
Tô Tiệp bất giác đưa mắt nhìn Trang Dực, nàng nhìn chăm chăm Trang Dực, rồi như có gì thúc giục trong đáy tim, nàng nhẫn chịu không nổi lao vào lòng Trang Dực.
Trang Dực mở rộng hai cánh tay.
Trang Dực ghì chặt Tô Tiệp trong vòng tay mình.
Lúc này đối với bọn họ mà nói, thời gian không gian lắng đọng lại, như trở nên vĩnh hằng, bất kể thiên địa hỗn độn, phong lôi biến thái, cũng chỉ là chuyện của thế giới khác mà thôi. Không ai nói với ai nhưng cả hai đều biết rằng; Từ nay họ luôn có nhau, mãi mãi bên nhau. Mặc kệ Quan Trường, mặc kệ Lục Hợp Hội, mặc kệ tướng sĩ nơi dải Hoàng Hà. Họ thành lập một bang hội khác, bang hội làm cho thế giới đông người thêm…
HẾT