18+
Truyện này chỉ dành cho bạn đọc tuổi từ 18 trở lên.
Nếu bạn dưới 18 xin quay ra.
[Vào ]
PHẦN SỐ
Lần thứ hai Lợi lại quay trở lại Châu Pha, một xã địa bàn nông nghiệp nằm dưới chân núi Dinh với những cánh đồng ruộng mơn mởn đương thì con gái, những vườn điều um tùm xanh ngát, những rặng táo rậm rạp,…; đây chính là nơi nó đã vướng vào cuộc tình loạn luân tội lỗi với chị họ bên ngoại tên Xuân Nương và hiện tại, đương nhiên là nó lại tiếp tục bước vào một cuộc tình mới mẻ khác một cách chóng vánh không thể nào ngờ được trên vùng đất này. Người tình Châu Pha của nó lần này là một phụ nữ ba mươi tám tuổi tên Nguyễn Thị Bình, chị đã có chồng và hai đứa con : đứa con gái đầu bằng tuổi nó, thằng con trai sau mười lăm tuổi ; vốn dĩ từ trước đến giờ, chị và nó chỉ gặp nhau lần này là lần đầu tiên vậy mà thật chẳng hiểu vì sao trái tim hai chị em lại kết nối tần số yêu nhanh đến như vậy bởi vì chỉ trong một khoảng thời gian không đầy ba tiếng đồng hồ, chị và nó đã trở thành người tình của nhau. Chị Bình là một phụ nữ dân lao động nông thôn cho nên khỏi phải nói, tướng tá vóc dáng cũng như thân thể chị quả là đô con mập mạp nhưng quả thật chẳng phải vì thế mà sồ sề, thô thiển trái lại khá gọn gàng và cân đối ; rõ ràng tuy chị không còn là con gái nhưng chỉ trong vòng một đêm thôi, chị đã trao tặng cho nó biết bao nhiêu là tuyệt vời. Từ trên đi xuống, bắt đầu là hai bờ vai mềm mại, vầng lưng ong đầy đặn kế tiếp là hai gò ngực căng đầy cùng hai vòng eo thon thả ; dưới nữa đến cặp đùi no tròn cùng hai bờ mông diu lên đầy gợi cảm nhục dục với cặp giò thon dài và hai bàn chân nuột nà, trắng nõn. Có thể nói đấy là một pho tượng thần Vệ nữ thật tự nhiên, sống động vô cùng không lời nào tả nổi cũng như là biết lấy đâu ra bút để vẽ lên sao cho giống hệt ; đối với một thằng con trai vốn dĩ đã quá chai lỳ, sành sõi trên tình trường như nó thì tưởng rằng nhan sắc bình thường của chị sẽ không bao giờ làm rung động được nó nhưng không ngờ ngược lại bởi lẽ nó chết mê chết mệt vì chị. Khuôn mặt chị tròn trịa như vầng trăng vành vạnh ngày rằm được ôm gọn lấy do một mái tóc mà khi phủ xõa dài xuống phủ kín cả lưng với vầng trán cao ngời ngợi và hai hàng chân mày chổi xể đậm nét nằm trên cặp mắt to tròn, đen láy, long lanh ngời sáng sắc lẽm như dao cau sẵn sàng cứa nát bất kỳ trái tim thằng đàn ông con trai nào dám ngang nhiên léo hánh đến. Cái sống mũi chị thật chẳng khác gì ống mật bổ đôi nằm giữa cân đối với hai bên là hai gò má bánh bầu phinh phính nhô cao đôi gò lưỡng quyền ; tiếp ngay phía dưới, trên chiếc cằm lẹm vuông vắn là đôi môi dày mọng, mềm mại thắm đỏ một cách tự nhiên tương tợ một đóa hoa hồng nhung đang nở rộ trong khu vườn tràn ngập bướm ong dập dìu muôn lối. Lần này có thể nói là Lợi không hề có chút xíu cảm giác nào gọi là bất mãn hay chê bai gì người phụ nữ đã có chồng và hai đứa con này cả giống như nó từng có ý nghĩ về người tình không biết tên ở vùng quê Đất Đỏ - điều này đồng nghĩa với sự hứng thú dục vọng nổi lên từ nơi tận đáy lòng nó ngay giây phút đầu tiên nó và chị gặp gỡ nhau tại nhà chị Nương-vợ anh Hoàng. Hôm ấy, anh Hoàng làm giỗ mười năm bố ruột của anh, do tính anh khi nhà có dịp gì là anh hay tụ tập bè bạn nhậu nhẹt, đàn ca, hát xướng nên gần mười mấy người tập trung đến nhà anh vào lúc chạng vạng ; trong đám người ấy có một anh dáng to con, đen đúa tên là Lanh –chồng người tình thứ bốn mươi mốt của nó giữa lúc đang nâng ly chén chú chén anh náo nhiệt, tưng bừng thì vợ anh xuất hiện báo tin cho anh phải về nhà gấp chở mẹ đi bệnh viện vì bà bị tuột huyết áp. Thay vì như người ta là khi nghe như vậy thì phải ba chân bốn cẳng chạy về gấp, đằng này do tính tình anh chẳng khác gì anh Hoàng cho nên anh ta nổi sung lên chửi vợ ngay trong bàn nhậu là dâu con gì mà không lo được cho mẹ chồng khi đau lúc bệnh ; nếu giả sử mọi người không kịp thời can ngăn thì có lẽ chị Bình đã bị no đòn bởi người chồng vũ phu vô trách nhiệm của chị. Thấy thế, chị Nương liền bảo Lợi sẵn dịp sắp sửa về Bà Rịa thì chở giùm mẹ chồng chị ta xuống bệnh viện giùm bây giờ luôn đi ; bởi trái tim luôn có lòng nhân ái cho nên nó sốt sắng cất bước dắt xe Honda rời khỏi sân nhà anh Hoàng cũng vì một lý do bất khả kháng là từ nãy đến giờ nó cũng muốn về sớm để tránh khỏi bàn nhậu om sòm long trời lở đất, đinh tai nhức óc. Sau khi depa máy xe, nó hối hả giục chị ngồi lên yên sau rồi rồ ga chạy vút đi về phía Ủy ban xã ; nhà mẹ anh Lanh ở cách nhà anh Hoàng cũng không xa mấy, cỡ nữa cây số là cùng cho nên chẳng mấy chốc đã đến nơi. Đấy là một căn nhà cấp bốn khoảng bốn mươi mét vuông sáng choang ánh đèn điện cách đường lộ xe chạy bằng một con đường đê chừng ba mươi mét là cùng ; nó chở chị vượt qua đến tận cửa nhà và chẳng khác gì cơn lốc, chị lao nhanh vào nhà rồi chưa đến hai phút sau, chị cùng đứa con gái lớn của chị tất tả dìu bà mẹ mặc quần áo bà ba, đầu trùm khăn len kín mít bước ra. Hai người đỡ bà ngồi lên xe sau lưng nó, chị ngồi tiếp theo ôm giữ bà, bảo con gái đi đón xe ôm xuống bệnh viện rồi giục nó chạy nhanh ra đường rẽ phải thẳng về hướng Bà Rịa. Do đường phẳng lì vả lại khá vắng nên chỉ mười lăm phút đồng hồ sau, chiếc xe Honda Cub Cánh én 50 của nó đã ngừng lại trước cửa phòng cấp cứu Bệnh viện Bà Rịa ; một phụ nữ đứng gần đó nhanh chân đến giúp chị đỡ bà mẹ xuống, nó quành xe ra gởi vào nhà xe rồi quày quả trở vào ngay để xem có thể giúp chị được việc gì không. Thấy nó có vẻ sốt sắng, chị đưa nó tờ giấy nhận bệnh do bác sĩ trực cấp cứu cấp cho cùng thẻ bảo hiểm của bà mẹ nhờ nó giúp giùm cho việc đến phòng y vụ để đăng ký bệnh ; nó vui vẻ đi ngay và chỉ ba bốn phút sau, nó đã hoàn thành công việc rồi không những chỉ có thế, nó còn đi ra quầy tạp hóa bệnh viện mua giúp chị một số đồ đạc phục vụ bệnh nhân như nước suối, ống bô, giấy vệ sinh,…Nó và chị mỗi người một bên đẩy chiếc xe lăn chở bà mẹ theo chân cô nhân viên điều dưỡng lên khu nội khoa và khi bà thực sự nằm thoải mái trên chiếc giường bệnh số 1, phòng bệnh 1 tại khu này thì cũng là lúc vừa kịp con gái chị mang mùng mền cùng một số đồ đạc cá nhân như bình thủy, quần áo, dép,…cho bà nội. Sau khi y tá làm xong thao tác truyền nước biển cho bà, chị Bình dặn dò con gái ở lại chăm sóc bà cẩn thận rồi xuống lầu ra cổng bệnh viện đón xe trở về Châu Pha còn Lợi cũng chào bà rồi ra về ; khi nó dắt xe khỏi nhà giữ xe chạy gần đến khu vực bùng binh sân vận động thị xã thì nhận thấy chị qua ánh đèn pha của xe đang lơn tơn đi nơi lề đường vì chưa đón được xe. Nó ngừng lại, ngỏ ý chở chị về nhà vì bây giờ mới có tám giờ rưỡi hãy còn sớm, chị ngập ngừng giây lát rồi đồng ý ngồi lên yên sau xe nó đặng nó chở chị về. Khi qua khỏi cầu máy nước, bất chợt đèn pha xe máy có lẽ bị máy dây nên tắt phụt đi và do vậy nó phải chạy từ từ chậm lại, dò dẫm nhích từng chút một trên đường dõi theo ánh trăng non mùng chín lúc mờ lúc tỏ. Nó căng mắt ra hết cỡ, quan sát mọi di biến động xảy ra trước mắt vì sợ gây tai nạn, có thể tông vào người đi bộ hay chó chạy ngang đường thậm chí cán phải đá… thì chỉ có nước chết ; nó phải đạp chân thắng liên tục cho nên chị ngồi sau do sợ té ngửa ra sau nên vòng tay ôm lấy bụng nó cứng ngắt, chị còn ngồi sát vào người nó và áp chặt bộ ngực to tròn đầy đặn vào lưng nó khiến nó giây phút cảm thấy dễ chịu, êm ái lẫn lộn với hứng thú, khoan khoái vô cùng. Do vậy mà nó dường như cố tình chạy chậm hơn thế nữa cùng ước muốn thời gian ơi xin hãy ngừng trôi hoặc là tình huống này cứ kéo dài như thế này nữa đi chứ đừng có bao giờ chấm hết ; chị Bình ngồi sau nó có lẽ cũng nhận ra được sự va chạm vốn dĩ không nên có giữa chị và nó nhưng thật sự chẳng hiểu sao chị lại vẫn để yên như vậy, không xê dịch người ra mà cũng không nói không rằng chi cả. Chị và Lợi hai người như đang yên lặng thả hồn vào những dòng suy nghĩ bâng quơ, tĩnh lặng giữa đêm trường vắng vẻ ; khi nãy chỉ cần mười lăm phút chạy xe là nó đã chở chị với bà mẹ xuống đến bệnh viện còn giờ đây, phải đến gần bốn mươi phút sau, chiếc xe máy mới ì à ì ạch chở hai người đến được khu vực thôn Tân Trung. Đến trước quán café Vọng Cảnh, chị bảo nó rẽ phải chạy vào con đường đất nhỏ sâu khoảng hai ba mươi mét rồi ngừng lại trước một căn nhà lá nhỏ bé lụp xụp nằm khuất trong một khu vườn chuối xum xuê ; chị nói đây là nhà rẫy của chị, mỗi tối chị vẫn thường tới đây ngủ để canh giữ hoa màu rồi thoăn thoắt mở cửa bước vào nhà. Nó quay xe trở ra đường, nơi lưng nó vẫn còn vương vấn đọng lại cái cảm giác khi nãy va chạm với ngực chị và trước mắt nó rõ ràng vẫn là cái tia nhìn sắc lẻm lạnh lùng của chị ; trong bất giác, nó không nghĩ ngợi chi cả mà như một cái máy, nó quành xe trở lại căn nhà rẫy của chị lập lòe ánh đèn dầu vàng vọt.
-Chị ơi, tối quá chạy không thấy đường, chị cho em ngủ lại chổ này nhé, sáng mai em về - Nó buột miệng nói nhanh khi chị vừa nghe tiếng xe đỗ xịch và mở cửa ra.
-Em không thấy đường –Chị cười vẻ bí hiểm- hay là em muốn ở lại với chị thì nói đại đi cho rồi.
Nó lặng thinh không đáp vì chị đã nói trúng tim đen của nó, nó lẳng lặng dắt xe vào bên trong căn nhà ; gian ngoài nhà để đầy toàn bắp trái đã lột sẵn vỏ còn gian trong là chiếc phản ghép lại bằng những thân tre đập dập ngăn cách bằng một bức vách kết bằng lá buôn và chỉ có vậy thôi chứ tuyệt nhiên không còn đồ đạc nào khác nghĩa là công việc ở đây chỉ là hái bắp vào, lột vỏ, phơi khô, lảy hạt, đóng bao bán cho lái còn đêm đến chỉ là ngủ. Chổ ngủ của chị khá tươm tất, ngăn nắp vì có tấm chiếu hãy còn mới, chiếc mùng tuyn màu xanh dương tuy cũ kỹ nhưng sạch sẽ giăng bốn góc và có thêm hai cái gối nằm cùng một tấm bông sô dùng làm mền đắp khá ấm áp.
-Em …thích chị…thiệt à?
Nó im thin thít, vừa lom lom nhìn chị vừa lẳng lặng gật đầu.
-Chị già rồi…lại có đến hai đứa con sao em thích chi vậy?
-Em …mặc kệ
-Lát nữa, chồng chị đến đây ngủ đấy, em không sợ sao?
-Em…chẳng biết. Khi nào ổng đến…hẳng hay!
Có lẽ phần số của chị Bình và Lợi hai chị em đêm hôm nay đã được ông trời run rũi gắn kết vào với nhau cho nên dù đây chỉ là lần gặp gỡ đầu tiên giữa hai người mà coi như là đã quen biết nhau hằng mấy năm nay mới có dịp tái ngộ hàn huyên. Trong khi chị giũ chiếu, giăng mùng cẩn thận, xếp gối ngay ngắn thì nó lẳng lặng cởi khuy nút quần tây, tháo dây nịt, kéo phermature xuống và chỉ giây lát, trên người nó chỉ còn chiếc áo chemise xanh ngắn tay cùng cái quần đùi thun trắng ; nó móc cái quần tây mà nó vừa mới cởi ra lên cọc giăng mùng rồi dạn dĩ vén mùng chui vào phản tre nằm xuống mé ngoài ngay bên cạnh người phụ nữ luống tuổi đã yên vị nơi mé trong. Cánh cửa gian nhà lá khi nãy đã được chủ nhân gài chặt lại bằng cái cây tầm vông to bè xỏ qua vòng dây kẽm gác ngang hoàn toàn che khuất ngăn cách hai chị em với thế giới bên ngoài dẫy đầy biết bao nhiêu điều nhọc nhằn, phiền muộn. Chị Bình mặc bộ quần áo bà ba bằng vải soa màu đen, xõa mái tóc dài xuống phủ kín cả lưng cho nên dưới ánh sáng vàng vọt của chiếc đèn dầu lớn được móc treo giữa hai gian nhà từ nơi kèo nhà xuống trông chị phải nói là rất đĩ thỏa, khêu gợi vô cùng ; hai chị em lúc này đang im thin thít, tưởng chừng như là lắng nghe được tiếng đập thình thịch nơi trái tim đang rỉ máu yêu đương trong lồng ngực của nhau. Tuy vậy nhưng phải thừa nhận là cũng không lâu lắm, vì chỉ cần một cái trở mình, Lợi xoay người qua trái còn chị thì nghiêng thân xác về phải là hai vòng tay hai người đã đan lấy nhau. Ôi quả thật rất nhanh chóng còn hơn cả sét đánh điện xẹt, với những nụ hôn nồng nàn như mưa tựa gió âu yếm đặt lên khắp mặt mũi người tình mới dù quá xa lạ ; chị từ từ thả lỏng người, khẽ nhắm mắt lại nhường quyền chủ động cho cậu trai có lẽ là chưa đến phân nữa tuổi chị để tìm hiểu, khám phá, thưởng thức và chiếm đoạt những gì chị còn lại trong cuộc đời phong ba bão táp này. Nó lặng lẽ hôn vùi vào mái tóc dài đen nhánh, mượt mà, êm ái, mịn màng nhung gấm và không khỏi ngất ngây, sung sướng bởi mùi trái bồ kết hăng hăng thoang thoảng tỏa ra từ đây lẫn lộn mùi xà bông Dove thơm lừng, mùi da thịt đầy quyến rũ ; chẳng mấy chốc nó làm cho mái tóc chị rối tung lên như bông gòn, chẳng còn phẳng phiu như trước nữa và từ chổ này, nó cứ thế mà lần miệng hôn xuống hai vành tai, dáy tai vòng ra sau gáy chị. Một cái liếm ngược của nó từ dưới vầng cổ chị lên đến sát cằm chị cuối cùng đầu lưỡi nó dường như không có đích đến khiến chị dường như phải rướn hết cả thân người, ngửa cổ cao cùng với tiếng rên bật ra từ đôi môi dày mọng, mềm mại và ngọt ngào, dịu dàng của chị. Tiếp theo, nó bắt đầu hôn lên vầng trán chị, từ đây lần xuống cặp mắt sắc lẽm như dao cau của chị không xa xôi gì mấy, đến cái sống mũi tuy hơi to bè nhưng khá cân đối giữa hai gò má bánh bầu nhô cao hai lưỡng quyền ; chẳng mấy chốc, tựa một lời dò hỏi, đôi môi nó khẽ ướm nhẹ vào hai vành môi đầy quyến rũ của chị để đẩy đưa mời gọi rồi không ai bảo ai, chị nhanh chóng mở rộng miệng chào đón miệng, răng và lưỡi của người tình. Đấy chính là nụ hôn môi đầu tiên của hai chị em đang tha thiết trao tặng cho nhau trong khoảng thời gian gặp gỡ không đầy ba tiếng đồng hồ ; một nụ hôn mà có lẽ trên thế gian này dường như là không có cặp tình nhân nào dù có yêu nhau tha thiết đến mấy đi nữa cũng không thể nào có được. Vậy là không còn gì có thể chối cãi cho được, từ trước đến giờ thật tình là không hề có một chút nào quyến luyến nhớ nhung nhưng tình yêu lại thực sự đến với cả hai chị em chẳng khác một cơn gió thoảng, một áng mây bay, dòng nước chảy hay cánh hoa rơi…Môi dính chặt vào môi, răng cọ sát với răng, lưỡi quấn quýt lấy lưỡi, hai chị em cùng nấc lên trong hơi thở yên lặng trao cho nhau bao nhiêu là hương vị ngọt ngào của mối tình đầu tiên say sưa, đắm đuối ; hai bên khóe miệng hai người, nước bọt liên tục tứa ra nhưng họ vẫn không hề quan tâm đến và dường như họ trào bao nhiêu nước bọt là họ nút lấy nút để cho nhau cho nên cũng chẳng có gì nhểu nhão. Có thể nói ngay giây phút đầu tiên của cuộc tình, chị và nó cùng mới vừa nhận ra một điều rằng bản thân họ chính xác là một nữa của nhau mà bấy lâu nay họ đang mãi miết tìm kiếm một cách lận đận, long đong bởi vì họ thiếu thốn cái chỉ có người tình của họ mới có ; chính vì vậy, dù cho đất lở long trời hay núi dời biển đổi, họ vẫn cứ thầm nguyện là sẽ mãi mê yêu nhau cho đến tận cùng khoái lạc mới thôi. Hai chị em đều cùng có cảm giác ngọt ngào, thơm lừng và tê dại nơi đầu môi chót lưỡi bởi thế thân thể họ càng lúc càng xiết chặt lấy nhau hơn, cùng nhau lăn qua lộn lại trên chiếc phản khiến những thân tre tuy cứng đến mấy cũng phải thỉnh thoảng rung lên phát ra từng tiếng kẽo kẹt khe khẽ vang động giữa đêm tối dần về khuya. Chị Bình và Lợi cả hai chị em không ai có thể giải thích được là tại sao tình yêu lại đến với họ một cách quá đỗi nhanh chóng đến như vậy khiến cho không một ai có thể lường trước cho được ; mặc dù không tìm kiếm được đáp án, họ vẫn cứ mặc kệ không hề mảy may quan tâm đến và một điều cơ bản duy nhất là họ có được nhau, đến với nhau đêm nay trong căn nhà lá bé nhỏ, kín đáo để ân ái và làm tình cùng nhau bấy nhiêu đó cũng quá đủ với họ rồi nên họ không còn trông mong, nghĩ ngợi gì nữa cả. Cách đó không xa chỉ trên dưới vỏn vẹn một cây số, tại nhà anh Hoàng nơi cuối thôn, anh Lanh cùng bạn bè say sưa nhấp chén men nồng cho nên chắc chắn một điều rằng anh ta không hề hay biết, thậm chí nghi ngờ linh tính là hiện giờ anh đang bị bà vợ yêu dấu của anh cắm lên đầu anh hai cái sừng rất lớn ; có nghĩa là vợ anh đã phản bội anh và không thể nào ngờ được vì lần phạm lỗi với chồng này lại chẳng phải là lần đầu tiên. Cách đây mấy tháng, cũng chỉ vì ghét giận chồng nên chị đã ngủ với thằng Đức dân Suối Nghệ (xem truyện Mưa bong bóng) là bạn nhậu của chồng ngay tại gian nhà rẫy này trong lúc chồng chị đang say khướt không còn biết trời trăng mây gió chi cả và đêm nay là lần thứ hai, ngựa quen đường cũ chị lại kết tình ân ái cùng một thằng con trai còn rất trẻ, nhỏ hơn chị những hai mươi mốt tuổi. Mặc dù chị không phải là hạng phụ nữ lăng loàn trắc nết hay dâm ô đĩ thỏa chi cả nhưng có lẽ do cám cảnh gặp phải ông chồng là đệ tử lưu linh, ngày lẫn đêm chỉ biết rượu chè be bét không lo làm ăn, đến nỗi mẹ ruột bị bệnh cũng phủi tay làm ngơ thì thử hỏi làm sao chị không sa ngã khi hết ngày này đến đêm khác vò võ tuổi hồi xuân ; riêng đối với Lợi, chị ngã vào vòng tay nó cũng là còn để cám ơn nó vì nó đã chịu khó bỏ công ra giúp đỡ mẹ chồng chị qua cơn nguy kịch. Từ trước đến giờ, nhân vật chính của chúng ta đã từng có bốn mươi người tình, trong đó có không ít người lớn tuổi như mợ Linh, mợ Yến, cô Tình, dì Ngự, chị Nương…cho nên đêm nay gặp gỡ chị Bình thì cũng chẳng có gì làm cho nó phải ngỡ ngàng, hụt hẫng cả trái lại còn rất hạnh phúc, sung sướng vô cùng ; cũng như những mối tình khác, ngay từ những giây phút đầu tiên nó tỏ ra rất trân trọng, tế nhị khi âu yếm ân ái cùng chị mặc dù quá đỗi hưng phấn, ham muốn khôn nguôi. Ánh sáng vàng vọt, lập lòe hắt ra từ ngọn đèn dầu lớn treo từ kèo nhà xuống như đang điểm thêm cho không gian càng lúc càng huyền ảo giữa đêm khuya vắng lặng, cho cuộc tình của hai chị em càng nồng nàn, mặn mà, đắm say. Bên ngoài, thỉnh thoảng gió luồng vào qua những khe vách hở vào nhà gây cảm giác lành lạnh giá buốt thế nhưng với những người đang yêu như hai chị em đây thì lại không bao giờ cảm thấy lạnh chút nào cả mà trái lại như là có lửa bừng bừng ngùn ngụt cháy thiêu rụi khắp cả tâm can, thân xác ; nhất là nó tưởng chừng như có một dòng điện hàng ngàn kV bốc lên từ dưới xương cùng, chạy dọc theo sống lưng lên đến trung ương thần kinh rồi lan tỏa ra khắp cả châu thân. Lúc này cùng với những nụ hôn ngọt ngào, say đắm trao tặng cho chị, hai bàn tay nó cũng đã bắt đầu cử động mày mò, tìm kiếm thứ gì đó trên thân thể chị ; chính vì vậy mà chẳng mấy chốc hai hột nút áo nơi cổ và ngực chiếc áo bà ba vải soa đen của chị đã bị nó mở bung ra rồi sau đó từ từ hột nút thứ ba, thứ tư cuối cùng là hột nút thứ năm chậm rãi cũng cùng chung số phận với hai hột nút đầu nghĩa là nó đã có đủ điều kiện để mở rộng hai vạt thân áo trước của chị sang hai bên. Chị Bình khẽ lần lượt hết nghiêng người sang bên phải rồi lật thân về mé trái để Lợi dễ dàng cởi lột hai ống tay áo ra khỏi hai cánh tay chị, tay trái xong đến tay phải ; chẳng mấy chốc, hai bàn tay nó đã gọn gàng cầm chiếc áo của vợ anh Lanh để lên phía đầu phản cho đỡ phải vướng víu từng thao tác ân ái, làm tình giữa hai chị em. Một điều chính xác là nó cảm nhận được chị là người phụ nữ có bộ ngực kích thước to nhất trong số phụ nữ-người tình của nó ; cỡ như cô giáo Hải, cô giáo Minh Trí, cô giáo Lan,…so với chị thì chẳng hề có xinhê chi cả và tuy vậy nhưng hai gò ngực chị lại khá gọn gàng, săn chắc chứ chưa chảy xệ, nhão nhợt ra. Mới đây, nó còn làm chuyện tội lỗi loạn luân với chị Ngọc –bà con bên nội (truyện Rồi một cánh hoa) nhưng còn đêm nay, với chị thì nó hoàn toàn không hề có lỗi lầm cũng như tội trạng chi cả bởi vì chị với nó chẳng qua chỉ là người dưng nước lã mà thôi chứ không có quan hệ họ hàng bà con chi cả do vậy nó tỏ ra hết mực hứng thú, phần khích vô cùng nhưng không phải vì vậy mà nó có thái độ sỗ sàng, hùng hục một cách ích kỷ trái lại thao tác nó rất nhẹ nhàng, tế nhị, ân cần với chị. Chính cái ưu điểm này của nó khiến chị dù cho có khó lòng đến mấy đi chăng nữa cũng phải nhanh chóng xiêu lòng chấp nhận trao thân tặng xác và cũng chính do có được như thế này cho nên đến giờ phút này nó mới có được bốn mươi người tình rồi bây giờ lại có thêm chị là người tình thứ bốn mươi mốt. Việc tiếp theo của nó lúc này là lần hai bàn tay luồn xuống dưới lưng chị để mày mò tìm cách tháo gỡ hai cái móc nhỏ bằng nhôm kết nối hai sợi dây nơi chiếc áo ngực bằng thun voan trắng đã ngã sang màu cháo lòng ngà ngà và chẳng mấy chốc, sau tiếng phựt nho nhỏ thì chiếc nịt vú của chị từ từ lỏng dần, lỏng dần không bó sát vào ngực chị nữa rồi tuột lệch xuống dưới. Từ nãy đến giờ, nó cảm nhận được một điều ở nơi người tình của nó đó là chị thật dạn dĩ, tự nhiên không hề có chút xíu nào gọi là run rẫy, ngượng ngùng, vụng về hay lúng túng chi cả ; có lẽ do tuổi đời từng trãi qua biết bao nhiêu sóng gió phong ba bão táp đã hun đúc cho chị thêm lão luyện, gan lỳ với mọi khiêu khích, thử thách. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, hai gò ngực chị thật chẳng khác gì hai ngọn hỏa diệm sơn đang hừng hực sắp sửa phun trào nham thạch không ngớt phập phồng rung động theo nhịp thở hổn hển, gấp rút của chị ; đến giờ phút này đây, không thể nào chần chừ chờ đợi được nữa, nó cúi xuống vùi mặt hôn lấy hôn để lên hai gò ngực chị rồi ngậm nút lấy đầu núm vú bên phải chị bắt đầu thao tác giống như một đứa trẻ bú mẹ và cùng lúc đó thì bàn tay phải nó lần lên mày mò nắn bóp bầu vú trái còn lại của chị. Do lớn tuổi và hai đứa con chị cũng đã lớn cho nên tuyến sữa chị từ lâu đã không ngừng hoạt động nhưng có lẽ vì quá phấn khích mà nó cũng vẫn cảm nhận được như là đang có vô vàn dòng sữa beo béo, ngọt ngào, thơm lừng tuôn tràn ừng ực vào cổ họng nó khiến nó càng lúc càng khoan khoái, dễ chịu làm sao. Hiện tại ở bệnh viện, đứa con gái đầu của chị đang nằm thiêm thiếp nơi mé giường bệnh cạnh bên bà nội làm sao mà biết được lúc này mẹ nó đang ngất ngây ân ái, yêu đương trai trên gái dưới trong gian nhà rẫy cùng một thằng con trai chỉ bằng tuổi nó mà thôi ; nó hoàn toàn không thể nào nghiệm ra được rằng tình yêu là thứ không hề phân biệt tuổi tác, nghề nghiệp, giàu nghèo, sang hèn hay địa vị xã hội…, đôi lúc có thể chỉ cần một vài ánh mắt thôi là cũng đủ khơi gợi cho ngọn lửa tình rừng rực bốc cháy không sao dập tắt cho nổi. Đêm nay, trong căn nhà rẫy vắng lặng này, Lợi chính là mồi lửa còn chị Bình chẳng khác gì đống rơm khô để lâu ngày nay bất chợt không hiểu vì sao lửa lại bén vào rơm và rơm cứ thế mà ngùn ngụt bốc cháy dữ dội không sao dập tắt nổi. Đúng là không thể nào lý giải được vì sao từ trước đến giờ vốn dĩ xa lạ với nhau vậy mà chỉ cần gần gũi nhau trên đoạn đường không đầy mười lăm cây số lại yêu nhau một cách nhanh chóng như thế này? Ngay đến cả Tề thiên đại thánh với bảy mươi phép thần thông cũng chắc chắn không tài nào giải quyết nổi tình huống trên chứ đừng nói chi là người trần mắt thịt ; người khi nãy lên tiếng bảo Lợi chở giúp chị Bình đi lo công chuyện của chị không ai khác hơn chính là chị Nương vốn dĩ cũng là một trong những người tình của nó và thực sự mà nói, chị Nương hoàn toàn tuyệt đối không hề nghi ngờ chi cả về chị Bình và thằng em họ của chị. Do vậy chị không sao có thể mường tượng được là lúc này cách đó không xa, trong gian nhà rẫy vắng lặng tĩnh mịch lại đang diễn ra cuộc tình vụng trộm, lén lút giữa nó và vợ anh Lanh, chị mà biết được thì nó chỉ có nước chết mà thôi ; lúc này nó đã thực hiện đổi bên nghĩa là miệng nó lần qua ngậm nút đầu núm vú trái của chị còn bầu vú phải mà nó vừa mới nút xong thì lần bàn tay trái lên sờ soạng, nắn bóp. Bên trong ngôi nhà rẫy hoa chúc giữa đêm trường tĩnh mịch, không gian như lắng đọng lại xung quanh chiếc phản hạnh phúc và thời gian tựa chừng đã ngừng lại cho cuộc tình ngây ngất, đắm say giữa hai chị em thêm mãi miết kéo dài không ngớt đưa đẩy thế gian thêm rung động với hưng phấn tình yêu cao độ. Lúc này, có lẽ nó đã bắt đầu chán chê phần trên thân thể chị vì từ bụng lên đến ngực qua hai bên vòng eo rồi luồn dưới lưng, hai bàn tay nó đã quá quen thuộc và chẳng mấy chốc, chẳng cần phải hỏi ý kiến chị, nó dạn dĩ mày mò tìm kiếm một cái gì đó tuy vô hình nhưng rất gần gũi nơi phần dưới người chị. Chiếc quần bà ba vải soa đen chị đang mặc có lưng khá rộng còn hai ống quần lại không bó sát vào người mấy cho nên rất dễ tuột xuống ; sau khi cảm nhận được điều đó, nó nhanh chóng thực hiện ngay bằng cách lần tay nắm lấy hai bên lưng quần chị, từ từ tuột hai ống quần lần lượt nhích từng chút một xuống khỏi cặp đùi đầy đặn, hai bờ mông no tròn đến cặp giò thon dài rồi cuối cùng là hai bàn chân nuột nà trắng muốt. Cũng nhờ thao tác kết hợp của chị giúp đỡ hỗ trợ nó bằng cách lần lượt co duỗi hai chân, hết chân phải đến chân trái cho nên không đầy một phút sau, chiếc quần bà ba của chị đã được nó để lên chung một chổ với cái áo bà ba và áo ngực cho đủ bộ tam sên ; thân thể chị lúc này chỉ còn sót lại một chiến lũy quan trọng cuối cùng đó chính là cái quần lót bằng thun voan trắng hãy còn khá mới, nơi che chắn bộ phận tối thượng kín đáo nhất của chị đó chính là chổ của phụ nữ mà bất kỳ thằng đàn ông con trai nào khi ân ái, làm tình cùng nhau cũng đều không thể nào không cố tình đụng chạm đến. Lập lại thao tác chẳng khác gì khi nãy, hai bàn tay nó lại nắm lấy hai bên lưng quần lót chị kéo nhích xuống từng chút, từng chút một trong khi đó, chị khẽ hơi nhỏm mông lên rồi co hai chân sau đó từ từ duỗi thẳng ra ; đấy cũng chính là lúc quần lót chị gọn gàng nằm trong tay nó và nó cũng cẩn thận để lên mé đầu phản cùng chung chổ với áo bà ba, áo ngực, quần bà ba của chị. Lúc này, điều đầu tiên nó cảm nhận được qua hai bàn tay chính là lớp lông đen dày mịn màng bao phủ xung quanh cũng như phía trên âm hộ chị ; có lẽ do đã có đến hai đứa con và cũng do tạng người nên chổ kín chị khá lớn với hai bờ môi lớn, môi bé dày đang ươn ướt bởi dịch nhờn sinh lý. Nó chưa cởi quần áo nó đang mặc trên người ra để tiếp tục giai đoạn cuối của cuộc tình với chị mà còn phải thực hiện một thao tác hết sức tinh vi, khéo léo đó là kết hợp giữa đường lưỡi và đường tay, nghĩa là nó từ từ cúi xuống bắt đầu từ hai bàn chân trắng muốt của chị vừa đưa lưỡi ra liếm nhẹ trên da thịt chị vừa lần bàn tay phải mày mò tìm kiếm vô số điều bí ẩn đang núp trốn trên thân thể người phụ nữ lớn gấp đôi tuổi nó ; từ đấy đi dần lên cặp giò, hai đầu gối, cặp đùi cùng hai bờ mông đến vùng bụng dưới, cặp nhũ hoa, hai bờ vai rồi cuối cùng là cặp môi dày mọng. Chị Bình và Lợi cả hai chị em đều không ai có thể ngờ được rằng tai họa kinh hoàng khủng khiếp nhất đang sắp sửa giáng xuống đầu họ, đấy chính là thật chẳng hiểu tại làm sao mà anh Lanh-chồng chị lại rời khỏi bàn nhậu ở tại nhà anh Hoàng sớm nhất khiến cho tất cả mọi người đều phải chưng hửng ngạc nhiên vì ai nấy đều cho rằng điều kỳ lạ (chứ chẳng phải kỳ diệu) đang xảy ra. Số là có một tay trong bàn vừa nhậu vừa kể chuyện sex khiến cho anh ta nghe một chập do sẵn có men rượu trong người nên bỗng dưng nổi máu “yên hùng” lên ; anh ta cứ nhìn chòng chọc vào ngực chị Nương-vợ anh Hoàng ngồi đối diện với mình rồi anh chợt nhớ ra một người mà có lẽ đang nằm chèo queo một mình ở nhà rẫy sẽ giúp anh giải tỏa được nỗi niềm ham muốn xác thịt này một cách nhanh chóng tức khắc, đó chính là chị Bình-người vợ mà bấy lâu nay anh ruồng rẫy bỏ quên. Vậy là chẳng cần chào hỏi ai, anh vội vã rời khỏi nhà anh Hoàng không cần kèn trống, chẳng cần một lời chào tạm biệt, chân nam đá chân xiêu thẳng hướng trực chỉ đến khu nhà rẫy ở thôn Tân Trung ; vừa ra tới đường lộ, bỗng có một bóng người từ phía sau lưng anh nhanh nhảu đi vượt qua mặt anh và còn lên tiếng hỏi sao anh không nhậu nữa mà lại về sớm vậy, anh chẳng màng để ý người ấy là ai cứ cắm đầu đi miết đi miết. Từ nhà anh Hoàng đến nhà rẫy của anh không phải là gần nhưng chẳng hiểu tại sao anh lại chẳng hề có cảm giác xa xôi chút xíu nào cả, chẳng mấy chốc anh đã quẹo vào con ngõ hẽm đường đất rồi chỉ trong nháy mắt anh đã đứng trước căn nhà rẫy đóng kín cửa ra vào hắt ra ánh đèn dầu sáng choang. Lúc bấy giờ, bên trong gian nhà, trên chiếc phản tre sau bức vách, Lợi vừa mới cởi xong chiếc áo chemise ngắn tay màu xanh cũng như chiếc quần đùi thun trắng trên người nó để lâm vào tình trạng trần truồng 100% chẳng khác gì chị Bình ; tiếng thở hổn hển của hai chị em trước giờ phút giao hoan trọng đại tuy chẳng phải là thầm thì xa vắng nhưng bởi vì không kịp lọt vào lổ tai anh Lanh cho nên anh chưa nhận ra được điều gì khác lạ đang xảy ra trong nhà rẫy của anh. Khi anh vừa lòn tay qua khe cửa để mở cái cây ngáng ngang chặn cửa một cách háu hức chuẩn bị làm chủ cái tấm thân đầy hấp dẫn, quyến rũ của vợ anh thì bỗng dưng lúc này anh bỗng dưng sực nhớ ra người anh gặp lúc ra khỏi nhà anh Hoàng đó chính là Y Quơn-em gái anh Hoàng vừa mới ly hôn với chồng ; cô ta ở trong căn nhà đối diện với nhà anh Hoàng cùng đứa con gái khoảng chín mười tuổi. Cô ta trẻ hơn vợ mình nhiều, da dẽ trắng trẻo hơn, thân hình hấp dẫn quyến rũ gấp bội lần đúng như câu tục ngữ dân gian truyền miệng “gái một con trông mòn con mắt”- những ý tưởng trên cứ thế quay vòng vòng trong đầu óc anh khiến anh giây phút giựt phắt tay ra rồi quay ngoắt người đi nhanh ra đường. “Một lạ bằng tạ cái quen”, anh ta nhủ thầm như vậy rồi với cái ý nghĩ muốn được ngủ với cô gái Y Quơn, anh lại đi ngược lại con đường mà khi nãy anh đã quẹo vào ; do vậy anh vẫn cứ đinh ninh là vợ anh mặc dầu bị anh phụ bạc nhưng vẫn luôn luôn một lòng chung thủy với anh, anh không sao ngờ được rằng trong nhà rẫy lúc này có một thằng nhóc mới có mười bảy tuổi đang từ từ trườn người tới chẳng khác gì con kỳ đà leo lên người vợ anh. Bốn mươi tuổi đầu, chi Bình đã từng lăn lộn trong vòng tay của hai người đàn ông đó là anh Lanh-chồng chị và thằng Đức, chị thầm so sánh hai người ấy với người tình thứ ba đêm nay của chị nhỏ hơn cả phân nửa tuổi chị ; chị thấy chồng chị chỉ được cái hùng hục thôi chứ thật là thô lỗ, thằng Đức được cái khỏe mạnh hơn chút chứ còn Lợi thì chị thấy nó đạt chuẩn về cả hai mặt đó là sức lực và kỹ thuật. Chính vì vậy mà hoàn toàn không còn một lý do nào cả có thể khiến cho chị chối bỏ, khước từ những gì mà nó trao tặng cho chị đêm nay thậm chí có thể là một đứa con sau khi kết thúc đêm tình này ; hai thân thể trần truồng nam trên nữ dưới đang lặng lẽ dang rộng hai chân quắp lấy nhau, hai bộ phận sinh dục cọ sát tiếp xúc với nhau trong nỗi niềm phấn khích ham muốn tột độ. Chị Bình lâu ngày chưa có hơi dương nên lúc này âm đạo chị mở vừa mở rộng vừa co giãn liên tục, dịch nhờn sinh lý cứ thế tuôn trào từ bên trong cơ thể ra ngoài khiến cho đầu khấc dương vật người tình nhỏ của chị dù có to, có dài và có cứng đến đỗi nào đi chăng nữa cũng khá dễ dàng chui lọt vào hẳn bên trong cửa mình chị ; tuy thế, chị vẫn cảm nhận được những cảm giác đau đớn xen lẫn trong sung sướng, hạnh phúc khiến cho chị bất giác thở nấc lên một cách quá đỗi nghẹn ngào, cay đắng và thú vị làm sao. Chị quằn quại, run rẫy với cặp mắt nhắm nghiền và khuôn mặt đờ đẫn trong khi đó thì thằng nhóc đang khoan khoái, bắt đầu nhấp nhỏm hai bờ mông lên xuống theo nhịp nhàng đưa đẩy dương vật thụt ra lại thọt vào càng lúc càng chọt tới những ngóc ngách bí hiểm sâu xa bên trong âm đạo chị. Thật khó có thể hình dung, diễn tả được hết mọi nỗi niềm say mê, đắm đuối, ngất ngây của hai chị em trong đêm tình khuya vắng này! Vậy là trên vùng đất Châu Pha nay lại có thêm một mối tình tuyệt vời, hấp dẫn nhất của một thằng con trai mới có mười bảy tuổi, đầu tiên là chị họ bên ngoại của nó còn giờ đây là một phụ nữ hoàn toàn xa lạ chỉ mới vừa quen biết nhau sau một chuyến đi cấp cứu cho mẹ già xuống bệnh viện đã nhanh chóng kết nối thành tình nghĩa keo sơn non vợ chồng già nhân ngãi. Hai chị em sao có thể biết được là họ vừa ngẫu nhiên thoát khỏi cơn đại hồng thủy từ phía người chồng chị, tuy ruồng rẫy phụ bạc vợ nhưng anh Lanh lại là người có máu ghen chẳng khác gì Lữ Bố ghen với Tào Tháo ; giá mà khi nãy anh không nhớ đến cô Y Quơn thì chưa biết là chuyện gì sẽ xảy ra cho cả hai chị em, chính phần số run rủi cho họ gặp gỡ rồi yêu nhau và cũng chính phần số đã cứu thoát họ khỏi cơn hiểm nguy chỉ trong gang tấc. Anh Lanh đi càng lúc càng xa thì hai chị em cũng càng lúc càng dạn dĩ, tự nhiên truyền tinh truyền giống cho nhau một cách ngây ngất, đắm đuối, chao đảo chẳng khác gì hai con tàu đang chơi vơi giữa chốn đại dương bạt ngàn sóng cả. Ngập sâu bên trong âm đạo chị Bình, dương vật Lợi càng thể hiện rõ rệt tính chất vô địch thượng phong của nó, không ngừng chui sâu vào cơ thể chị để mà tìm kiếm những gì chị còn sót lại khá nhiều sau những lúc ân ái cùng chồng cũng như với thằng bồ Suối Nghệ trước kia. Đó là diễn biến ở phía dưới còn nơi bên trên, hai đôi môi hai chị em không ngớt gắn chặt đầu lưỡi chót răng vào với nhau, quấn quýt đến đỗi dường như không thể nào rời nhau ra được ; đến giờ phút này đây, cả hai chị em đều nhận ra được một điều chẳng khác gì quy luật đó chính là sinh ra trong cuộc đời này họ chính là của nhau dù chị ra đời trước em những hai mươi năm, dù họ gặp gỡ nhau đêm nay là quá muộn màng trễ nãi. Chỉ tiếc là chị đâu còn trinh nguyên con gái để mà trao tặng cho người tình dấu yêu của chị nữa nhưng dẫu sao thì chị vẫn còn nhiều cái trinh nguyên quý báu khác mà chỉ có chị mới có để mà trao tặng trọn vẹn tất cả cho nó với thật nhiều nỗi niềm tâm tình cao cả ; trước đây, với thằng Đức chẳng qua là chị chỉ muốn mua vui giây lát để quên đời mà thôi nhưng đối với Lợi thì chị mới biết thể hiện thế nào là tình yêu trên thế gian tuyệt đỉnh chứ không phải đơn thuần chỉ là tình dục nhỏ nhen, ích kỷ. Thời gian giao hợp giữa chị Bình và nó hai chị em càng lúc càng chậm rãi kéo dài ra từng chút, từng chút một, năm phút, mười phút, mười hai phút, mười ba phút…..Anh Lanh lúc này đã quay trở lại đứng trước ngôi nhà của Y Quơn nhưng xui cho anh là cô ta lúc nãy chỉ về nhà lấy đồ chốc lát rồi đã trở qua nhà anh Hoàng để đánh bài tứ sắc với chị Nương và ba người bạn của cô ; dở khóc dở cười, chẳng biết tính sao, anh đành quay gót trở lại Tân Trung-nơi căn nhà rẫy có người vợ dấu yêu của anh có lẽ là đang cô đơn, trơ trọi một thân một mình chờ đợi anh thì phải? Ở nơi ấy lúc này, vợ anh cùng người tình vẫn cùng nhau ngất ngây trên chót đỉnh thiên thai tuyệt vời, đắm chìm trong cực lạc vui thú xác thịt nhân gian ; tuy vậy hai chị em cũng đã cảm thấy gần như quá mỏi mệt, chán chê, hưng phấn đến tột cùng rồi thì phải nhưng có thể nói rằng cả hai vẫn đồng đều một lượt cố gắng một loạt làm cho bản thân mình và người tình thêm sung sướng, khoan khoái được chút nào hay chút ấy. Chiếc phản tre không ngừng lay động rung lên sau mỗi cái nhấp của thằng con trai mới có mười bảy tuổi để liên tiếp chui sâu vào cơ thể người tình đã ba mươi tám xuân xanh ; do dịch nhờn sinh lý chị tiết ra nhiều cho nên dương vật nó cứ thế mãi miết ngọ nguậy nhóp nhép, ọc ạch trong “động suối nguồn” của chị và ngang dọc tung hoành, vẫy vùng chiếm lĩnh thiên hạ lẫm liệt oai phong chẳng khác gì anh hùng thời thượng vô địch, không ai nào có thể sánh kịp. Có thể nói là lúc này, chùm lông nơi gốc dương vật nó gần như quấn quýt đan xen lấy lớp lông đen dày bao phủ bên trên cũng như xung quanh âm đạo chị tuyệt đối không hề có lấy một khe hở ; bao nhiêu sinh lực của nó trong chốc lát ắt hẳn sẽ chuyển đổi thành từng dòng tinh lực, đó chính là công cụ hỗ trợ giúp đỡ nó hoàn thành công việc của một người nam đối với một người nữ trong quan hệ dục tình tự nhiên mà ông trời đã phú cho họ từ biết bao nhiêu đời nay. Nhớ lại thời gian trước gần đây, đã từng hai lần làm tình ân ái với chị Nương, hậu quả cuối cùng tất yếu là một bào thai vô tội vạ của nó với chị được hình thành trong nỗi niềm hạnh phúc, sung sướng tột cùng hai chị em trao cho nhau và giờ đây chắc có lẽ chị cũng sắp sửa đến ngày khai hoa nở nhụy mà anh Hoàng vẫn phải cố gắng lấy nhục làm vui bởi vì hoàn toàn chính xác là anh biết rằng đấy không phải là dòng dõi máu mủ của anh. Đêm nay, có thể sác xuất 95% là nó sẽ tạo ra thêm một hình hài cùng cha khác mẹ với đứa con đang ở trong bụng chị Nương và đương nhiên nó làm sao mà nhớ hết được là từ trước đến giờ, nó đã cố tình cũng như vô ý để sảy rớt ra trong cuộc đời đầy phiền toái này biết bao nhiêu giọt máu rơi ; đầu tiên đó chính là “đứa con ngoài giá thú” trong bụng mợ Linh, tiếp đến chị Tám Chi sau khi “đóng phim” cùng với nó, không thể nào quên hai đứa con của nó với chị Năm Hoàng…, cũng không thể nào quên nhắc đến cô Oanh trong “Giải thoát”. Trong căn nhà rẫy, hai chị em đang lúc sắp sửa kết thúc cuộc tình ngẫu nhiên bất ngờ xảy ra chỉ sau một chuyến đi cấp cứu thì ở ngoài đường, anh Lanh lần thứ hai chân nam đá chân xiêu quày quả trở lại tìm người vợ dấu yêu của anh ngày nào, từng bước chân anh chính là mỗi một nhịp thở hưng phấn hổn hển như bể lửa lò rèn của hai chị em. Sau một cảm giác hụt hẫng gần như bất chợt lọt thõm vào cõi hư vô mênh mông, hai người cùng lúc ôm chặt cứng lấy nhau như là mãi mãi không muốn rời xa nhau thì phải ; cả hai đang mãi miết tận hưởng cái lạc thú tuyệt vời nhất của cuộc tình, đó chính là lúc dương vật Lợi đang không ngớt co giựt liên tục, xối xả bắn thẳng vào bên trong cửa mình chị Bình những tia tinh dịch trắng đục như nước cơm, nhơn nhớt tựa keo một cách dũng mãnh vô cùng. Thật chẳng khác gì một cơn sóng thần ào ạt dữ dội, dịch tinh của thằng con trai mười bảy tuổi từ bên trong âm đạo người phụ nữ ba mươi tám tuổi tuôn trào ra ngoài, ròng ròng chảy thành dòng ướt nhẹp vùng bụng dưới và hai bên đùi hai chị em ; tuy vậy nhưng không phải vì thế mà hưng phấn dục tình của hai người bị giảm đi trái lại càng lúc càng tăng dần lên trong nỗi niềm ngất ngây, mê mệt. Với khoái cảm nhục dục xác thịt mà chỉ có con người trên thế gian tình yêu mới cảm nhận được, hai chị em hoàn toàn không hề biết là bây giờ đã gần mười hai giờ khuya cũng như cả hai không sao có được một tín hiệu thần giao cách cảm cho biết tai họa lại sắp sửa giáng xuống đầu hai chị em : anh Lanh đang quay trở lại và hiện giờ anh chỉ còn cách ngôi nhà rẫy khoảng chừng trên dưới 50m. Cặp tình nhân tuổi so le đang mùi mẫn, quyến luyến nhau bằng những nụ hôn môi run rẫy, nghẹn ngào rồi sau đó, hai bộ phận sinh dục mới từ từ chậm rãi rời khỏi nhau ; vừa mới rút binh ra khỏi âm đạo chị, dương vật nó ủ rũ chẳng khác gì con gà bị dịch, thun nhỏ như trái ớt khô, mềm xèo tựa bún và chẳng biết chị lấy ở đâu ra một cái khăn lông nhỏ sạch đưa cho nó, sau khi lau sạch nơi dưới người mình rồi nó cũng không ngại thấm những vệt tinh dịch chèm nhẹp nơi bụng, đùi cũng như âm hộ chị. Hai chị em mệt mỏi ngồi dậy mặc quần áo vào rồi lại ôm nhau nằm xuống cùng nhau cố gắng dỗ lấy giấc ngủ muộn màng đến trễ, ngôi nhà rẫy cũng giống như khi nãy ở chổ hoàn toàn yên lặng hoàn toàn không hề xảy ra bất kỳ một sự cố nào cả ; đêm khuya tĩnh mịch, thanh vắng và đâu đây lặng lẽ có tiếng kêu khẽ từng chập của một con tắc kè nào đó. Thật chẳng biết anh Lanh đi đứng thế nào mà đến giờ này tuyệt nhiên không hề thấy bóng trông dáng anh ta đâu cả cho nên sau một giấc ngủ dài, tỉnh dậy thấy trời vẫn chưa sáng, hai chị em không ai hẹn ai lại tiếp tục tăng hai của cuộc tình nồng cháy, ngất ngây. Lần này, có thể nói là người tình nhỏ của vợ anh Lanh vẫn giữ được kỷ lục vô địch thượng thừa khiến chị không thể nào không thán phục, chấp nhận bởi lẽ một điều dường như trở thành quy luật đó chính là phần số hai đã run rũi hai chị em trở thành người tình của nhau. Đối với anh Lanh thì cũng do phần số cho nên anh không thể nào phát hiện ra được chuyện lần thứ hai anh bị vợ cắm sừng vì khi anh quay trở lại, đến đầu con ngỏ hẽm dẫn vào ngôi nhà rẫy, do mắc tiểu nên anh ta đứng làm đại ngay tại bờ mép một cái lạch nước tuy cách mặt đất không cao lắm và nước cũng chẳng sâu nhưng do bất ngờ, không tự chủ được lại chuếnh choáng hơi men nên anh bị trượt chân té xuống nằm bất động dưới con lạch trong lúc vợ anh cùng người tình đang cho nhau tình yêu phần số./.
Kết thúc lúc 19 giờ 52 ngày 08 tháng 09 năm 2011
CON ĐƯỜNG HOA