Huỳnh Nhiên ngồi một mình trong văn phòng . Cửa sổ đóng kín làm căn phòng tối mờ mờ . một vẻ hoang vắng im lìm phủ kín xuống anh . Mà không chỉ riêng trong căn phòng cả công ty cũng trở nên im vắng không bóng người . Tất cả nhân viên đã nghỉ việc . Hợp đồng cho thuê cũng sắp hết , còn hơn tuần nữa anh cũng trả lại trụ sở đặt văn phòng . Dấu ấn của một thời hoạt động ồn ào đã thật sự qua rồi . Mọi cứu vãn của anh đều vô ích.
Huỳnh Nhiên nằm ngửa người , chân gác bừa lên bàn . Những ngày này anh còn biết đi đâu hơn là tìm đến đây , giam mình trong căn phòng im vắng này gặm nhấm cho hết sự thất bại của mình . Thất bại cả trong sự nghiệp lẫn tình yêu . Đối với một người đàn ông thì cuộc đời coi như đã hết rồi.
Có tiếng chân đi thật nhẹ vào phòng . Hồng Diễm đứng bên cạnh anh . Cô cúi xuống ngắm nghía khuôn mặt im lìm đau đớn của anh với một nụ cười mãn nguyện . Rồi cười ồn ào:
- Sao anh lại ngồi một mình ở đây vậy ? Tiếc nuối thời vàng son à ?
Huỳnh Nhiên giật mình mở mắt , anh ngồi thẳng người lên , im lặng nhìn người phụ nữ ghê gớm trước mặt . Người phụ nữ mà anh muốn được bóp cổ hơn là nói chuyện với cô ta , dù là nguyền rủa.
Thấy cái nhìn khinh ghét của anh . Hồng Diễm vẫn không hề nao núng . Cô có lý do để tự tin khi đến tìm anh , đó là canh bạc cuối cùng mà cô có thể làm được . Cô cười hòa hoãn.
- Đừng nhìn em như kẻ thù nữa , em không đáng ghét như anh nghĩ đâu.
Huỳnh Nhiên quay mặt nơi khác , im lặng . Với người đàn bà quỷ quyệt này , anh không có gì để nói nữa.
Hồng Diễm ngồi ghé chân lên cạnh bàn . Cúi xuống gần anh:
- Anh có biết bây giờ em là người duy nhất của anh không ?
-...
- Anh đừng có thờ ơ như vậy , chịu khó nghe em nói đi . Anh hãy hợp tác với em . Em còn số vốn khá lớn và căn nhà ở Biên Hòa . Em sẽ bán nó và giao tất cả cho anh , cộng với số vốn của anh , mình có thể mở công ty trở lại , anh chịu không ?
Huỳnh Nhiên quay lại , cười nhếch môi với một chút mai mỉa:
- Với điều kiện là anh phải sống với em , phải không em thân yêu ?
- Đúng , đúng . Nhưng không như trước kia nữa , mà anh phải chính thức ly dị và cưới em , em phải có quyền lợi hợp pháp với cương vị là vợ anh - Hồng Diễm nói hấp tấp.
Huỳnh Nhiên không trả lời , anh đứng dậy , bước đến mở cửa sổ . Ánh sáng ùa vào làm căn phòng có vẻ sinh động hơn . Tâm trạng chán chường của anh cũng biến mất . Anh ngồi xuống salon , nghiêng đầu nhìn Hồng Diễm :
- Tại sao cô tha thiết với tôi như vậy ?
- Vì em yêu anh , yêu thật sự, và chỉ muốn có anh.
- Phải không ? Một người như cô mà cũng biết yêu nữa sao ? Cô làm tôi cảm động đến sắp khóc lên đấy . Thật là hân hạnh.
Hồng Diễm ngồi xuống bên cạnh anh , giọng háo hức:
- Anh đừng nghi ngờ em . Em đâu có xấu xa như anh tưởng . Em yêu anh thật mà . Anh nghĩ lại đi , bây giờ anh đâu còn là giám đốc nữa mà sợ em lợi dụng.
Thấy Huỳnh Nhiên nhướng mắt nhìn mình , cô nói tiếp với giọng hấp tấp:
- Trước kia em có coi thường anh thật . Vì lúc ấy anh ngờ nghệch quá , em chỉ thích đùa cho vui thôi . Nhưng sau này anh thay đổi trở thành một người đàn ông bản lĩnh , em cũng không biết em yêu anh từ lúc nào nữa . Em cố sức giành giật anh với vợ anh vì em yêu quá , anh hiểu được điều đó không ?
Huỳnh Nhiên nhìn cô , đôi mắt như soi thấu tâm can cô:
- Chỉ đơn giản có vậy thôi à ?
Hồng Diễm cụp mắt xuống , biết là không có gì qua được sự phán đoán của anh , cô đành nói thật:
- Dĩ nhiên em biết anh có khả năng nuôi được em . Em không biết làm ăn nên sợ người khác lừa gạt gia tài , con người anh quá tốt , chắc chắn em có thể yên tâm . Em đã từng bị chồng hành hạ , bây giờ chỉ muốn có người đàn ông lịch sự đối xử tốt với vợ. Vậy là đủ rồi.
- Cuối cùng cô cũng nói ra ý đồ của mình.
- Vâng , em đã nói thật , rất thật . Đã muốn làm vợ anh rồi thì em không dám giấu giếm điều gì cả.
- Vì cô biết có giấu cũng không được.
- Em biết em thực dụng , anh không ưa mấy người như vậy . Nhưng thật tình là em yêu anh mà , anh nên tin như vậy đi anh.
Huỳnh Nhiên cười khẽ:
- Tôi sẽ không hoài nghi về điều đó.
- Vậy anh có đồng ý hợp tác với em không , gia tài của em sẽ do anh làm chủ mà.
Huỳnh Nhiên chỉ cười khi nghe cô nói . Anh đứng dậy , bước về phía cửa sổ đứng , như muốn tránh sự gần gũi với cô . Thấy anh cứ đứng hút thuốc . Hồng Diễm hoang mang:
- Sao anh không nói gì hết vậy , trả lời em đi . Anh có đồng ý đề nghị của em không ?
Huỳnh Nhiên cũng lặng im quan sát cô , rồi nghiêm nghị:
- Hình như cô đánh giá tôi thấp quá Diễm ạ, quá thấp khi đề nghị như vậy . Lẽ ra cô đừng nên nói gì cả.
Hồng Diễm bắt đầu lo âu:
- Sao vậy ?
- Cô nghĩ tôi sẽ đồng ý sao ? Sao cô không nghĩ ngược lại . Điều đó chỉ càng làm tôi tránh xa cô . Sau tất cả những gì cô đã gây ra cho tôi , điều hay nhất là hãy vĩnh viễn đừng để tôi gặp cô . Như vậy mới là sĩ diện đấy Diễm.
- Có nghĩa là anh từ chối đề nghị của tôi ?
Thấy nụ cười ngạo mạn thoáng trên môi anh , Hồng Diễm ngỡ ngàng một lát , rồi cười gằn:
- Anh thật là đồ ngu , vừa ngu vừa mù quáng . Sao anh không chịu hiểu tôi mới là người nâng đỡ sự nghiệp của anh.
Huỳnh Nhiên cười khẩy:
- Nâng đỡ sau khi đã phá hoại . Cô còn thủ đoạn nào xảo quyệt hơn nữa không ?
Hồng Diễm hấp tấp:
- Tất cả những việc em làm là chỉ muốn giành lấy anh . Nếu không dồn anh vào đường cùng thì anh còn kiêu ngạo lắm . Làm vậy để anh thấy giá trị của em.
Huỳnh Nhiên quay mặt đi , khinh bỉ đến mức không muốn nói gì cả. Hồng Diễm đến đứng trước mặt anh:
- Anh nhìn kỹ đi , Thy Mai nó có đủ khả năng giúp vốn cho anh không . Có người vợ như nó anh chẳng được tích sự gì cả. Chỉ có tôi mới giúp anh khôi phục sự nghiệp mà thôi . Anh tưởng với số vốn còn lại , anh đủ sức mở công ty lớn như trước sao ?
Huỳnh Nhiên chỉ nhìn cô , không hề nói . Mặc cho Hồng Diễm hoa tay múa chân . Cử chỉ của anh càng làm cô điên tiết:
- Trước đây anh khinh thường tôi lắm , anh nghĩ tôi ngu dốt , sẽ không làm gì được anh . Thực tế đã chứng minh rồi đó . Tôi tuy ngu thật nhưng bỏ tiền ra thì có khối người làm cố vấn cho tôi . Công ty Thiên Tinh đã sụp đổ rồi . Không có ai dám góp cổ phần nữa đâu , anh đừng có tự tin.
Huỳnh Nhiên nhìn cô như nhìn một quái vật:
- Nói đủ chưa , em thân mến ? Em có thể rời khỏi đây rồi đó.
- Anh đuổi tôi hả?
Vẻ mặt Huỳnh Nhiên đầy kiêu ngạo:
- Xin lỗi là không thể lịch sự với em . Em không đáng để nhận nó đâu . Thưa em.
Vừa nói anh vừa đi về phía bàn , như không có mặt cô trong phòng . Thái độ khinh bỉ của anh làm Hồng Diễm tím mặt , cô hằn học:
- Rồi anh sẽ hối hận , hãy mở mắt chờ xem con bé Thy Mai sẽ giúp gì được cho anh.
Cô tức giận quơ lấy chiếc xắc tay , lao ra khỏi phòng . Tiếng giày cô nện trên hành lang như khuấy động sự yên lặng của dãy phòng vắng tanh.
Huỳnh Nhiên lại ngồi xuống ghế, chán nản . Khi còn lại một mình anh không đủ sức chống chọi với sự yếu đuối của mình nữa . Không còn đủ nghị lực để phấn đâu hay làm một cái gì đó . Anh cũng không còn bồng bột đi tìm rượu để giải toa? nỗi buồn . Chỉ câm lặng một mình , thậm chí không muốn về nhà để thấy câu hỏi thầm lặng trong mắt mẹ và em gái.
Buổi chiều buông xuống . Trời bắt đầu tối dần . Huỳnh Nhiên đứng dậy , lặng lẽ ra khỏi phòng . Anh đóng cửa rồi ra ngoài . Ở hành lang , Thy Mai cũng vừa bước vào . Thấy cô , anh đứng nhìn một cách thản nhiên , lạnh lùng như người lạ. Thậm chí cũng không buồn giận dữ hay hỏi tội . Thái độ của anh làm Thy Mai ngần ngại không biết nên thế nào . Cô đứng trước mặt anh , rụt rè.
- Em mới về , lúc nãy em về nhà nhưng không gặp mẹ , Thoại Anh bảo có thể anh đến đây . Em đến tìm anh.
- Chi vậy ?
Cách hỏi lạnh nhạt của Huỳnh Nhiên làm Thy Mai đâm ra lúng túng . Cô nhìn xuống chân:
- Sáng hôm đó em tìm anh khắp nơi , khi gặp anh Viễn em mới biết anh về thành phố . Anh... anh cư xử như vậy thẳng tay quá . Lẽ ra anh phải để em giải thích.
Huỳnh Nhiên cười lạnh:
- Nhìn thấy là đủ rồi , cần gì nghe nói dối.
- Em không có nói dối , anh không nghe làm sao hiểu được mấy ngày đó em...
Nhưng Huỳnh Nhiên cắt ngang:
- Đủ rồi đừng nói nữa . Tôi đang bực mình và không muốn thấy mặt cô đâu.
Thy Mai đứng im . Thái độ thẳng thừng của anh làm cô thấy khổ sở. Nhưng vẫn không chịu thua . Cô lặng lẽ nhìn Huỳnh Nhiên , anh thọc tay trong túi , đứng tựa cạnh bàn nhìn ra cửa . Dáng điệu rõ ràng là chờ cô tự giác về . Thy Mai thở nhẹ , nói sang chuyện khác:
- Em về đây mới biết chuyện công ty , em nghe dư luận xôn xao lắm , tại sao anh không cho em biết ?
Huỳnh Nhiên quay lại cười khinh mạn:
- Và cô đến đây để chia buồn ? Nếu vậy thì rất cám ơn . Nhưng cô thấy đó , tôi đã không hề ngã gục . Còn cô , có thấy mình đã may mắn không ?
- May mắn cái gì ? - Thy Mai ngơ ngác.
Huỳnh Nhiên nheo mắt:
- Có thật cô không hiểu không , hay giả vờ ngơ ngác như chú nai ? Nếu vậy thì để tôi nói giùm nhé . Dù sao sống với ông ta cuộc sống của cô vẫn được đảm bảo hơn là làm vợ một tay đã bị phá sản . Cô nhạy bén lắm đó Thy Mai.
Thy Mai mím môi:
- Anh nghĩ em thấp như vậy sao ?
Huỳnh Nhiên sửa lại:
- Không phải nghĩ mà là thấy.
- Anh... nếu anh đánh giá em như vậy thì...
Thy Mai dừng lại , quay người bỏ ra cửa . Nhưng không hiểu thế nào , cô chậm chạp quay lại:
- Anh đang ở tâm trạng không bình thường , em không giận anh đâu . Nhưng anh áp đặt như vậy em chịu không nổi . Những gì đã làm em không hề thấy xấu hổ. Thậm chí có thể tự hào làm mình đã hy sinh không uổng phí , nếu không , sau này em sẽ ân hận suốt đời.
Huỳnh Nhiên lầm lì nhìn cô , như cố đè nén sự tự ái và cơn giận chực bùng lên . Nhưng Thy Mai lại hiểu cái nhìn của anh theo nghĩa khác . Cô hấp tấp giải thích tiếp:
- Anh có biết ông Đạt đáng thương lắm không ? Ông ấy...
Chịu hết nổi , Huỳnh Nhiên nói như quát:
- Đủ rồi . Thật là đê tiện . Vô liêm sỉ đến mức dám nói như vậy trước mặt tôi . Hồng Diễm có mất tư cách đến mấy cũng không đủ can đảm thừa nhận việc làm của mình như vậy , cô còn đức hạnh hay không hả?
Thy Mai hoảng lên vì cơn giận bất chợt của anh , cô không hiểu được vì sao và anh nghĩ lệch lạc chuyện gì . Cô mở miệng định nói thì Huỳnh Nhiên đã nói nhanh , giọng phẫn nộ ghê gớm:
- Cô nói như vậy chưa chính xác lắm đâu . Sao không bảo thẳng là ông ta đáng yêu , dĩ nhiên là như vậy rồi . Những ông già thành đạt bao giờ cũng đáng yêu hơn là những thằng thất bại như tôi . Nhưng tôi xin cô , hãy giữ ý nghĩ đê tiện đó trong cái đầu nhơ bẩn của mình . Đừng nói ra điều ấy với bất cứ ai . Nó cũng trơ trái như lúc Hồng Diễm bảo tôi ly dị với cô vậy hiểu chưa.
Thy Mai khổ sở:
- Sao lúc nào anh cũng nghĩ xấu về em như vậy , anh cố chấp và độc đoán kinh khủng.
Huỳnh Nhiên như không quan tâm đến những lời cô nói , vẫn tiếp tục ý nghĩ của mình . Anh nói một cách ngao ngán:
- Cô nghĩ điều đó sẽ làm tôi đau khổ lắm sao . Không bao giờ.
Thy Mai hơi tự ái:
- Có nghĩa là anh không yêu em đến mức cần có em ?
- Tôi không cần những loại người vô tình như vậy.
Anh nhìn cô một thoáng , rồi quay chỗ khác , kiêu ngạo:
- Nếu cô nghĩ những ngày này tôi thất chí thì lầm rồi , không cần đến đây an ủi gì cả. Sự thương hại của cô chỉ làm tôi nổi giận.
- Em đã nói là em không nghĩ như vậy mà.
- Cô có nghĩ hay không cũng mặc . Còn tôi , xem như thất bại một lần cho biết , đâu có đáng gì để phải ngã quỵ . Tôi đâu có yếu đuối đến vậy.
Thy Mai nói khẽ:
- Em cũng mong như vậy , em chỉ sợ anh...
- Thất vọng hả? - Anh nhún vai - Đừng có đánh giá tôi thấp quá như vậy.
Cả hai im lặng , Huỳnh Nhiên muốn chấm dứt câu chuyện và chỉ chờ Thy Mai biến khỏi mắt anh . Nhưng cô vẫn lì lợm ngồi im . Thấy cử chỉ của cô , anh cười gằn và nhìn cô y như cách mà Thy Mai đã nhìn anh trước đây . Tự nhiên cô rùng mình:
- Đừng nhìn em như vậy anh Nhiên , nếu anh biết thời gian này em khổ sở ra sao , anh sẽ không thẳng tay với em như vậy đâu.
Huỳnh Nhiên lạnh lùng quay đi:
- Nếu không chứng kiến những việc làm của cô , có lẽ tôi đã mềm lòng khi nghe cô nói . Đừng làm ra vẻ tội nghiệp như vậy Thy Mai , không hợp với cô đâu.
Thy Mai nói khẽ:
- Ngày trước anh đã trách em cố chấp , bây giờ anh còn hơn thế nữa , đến mức trở thành độc đoán . Nếu anh không cho em cơ hội giải thích , anh sẽ hối hận.
- Điều mà tôi hối hận là đã đặt hết niềm tin vào cô , đã phí hoài những ngày tháng đeo đuổi mơ tưởng . Chuyện đó chấm dứt rồi.
Thy Mai định nói , nhưng anh lại ngăn:
- Để tôi nói cho hết , sau đó đường ai nấy đi . Tôi sẽ làm thủ tục ly dị càng sớm càng tốt . Cô yên tâm.
Thy Mai kinh hoàng nhìn Huỳnh Nhiên . Cổ họng tắc nghẽn không nói được . Anh nói bằng giọng khinh miệt:
- Sự sụp đổ của công ty hoàn toàn là do lỗi của tôi . Vì tôi đã quá tự tin . Tôi mải miết ở lại Đà Lạt để sống bên cạnh cô , si tình một cách ngu ngốc . Tôi không hề nghĩ đến việc Hồng Diễm có thể phá hoại tôi . Thế mà cô ta đã làm được điều đó . Hai lần tôi khốn đốn đều cũng chỉ vì phụ nữ , đủ lắm rồi , tôi không muốn bị vướng bận nữa.
- Nhưng em khác với Hồng Diễm - Thy Mai kêu lên.
Giọng Huỳnh Nhiên chế giễu:
- Vâng , cô khác với cô ta , mỗi người đê tiện theo cách khác nhau . Cô là người trí thức nên dĩ nhiên sự đê tiện sẽ kín đáo hơn.
Thy Mai ngồi im , tức muốn khóc . Huỳnh Nhiên như không thấy cặp mắt đỏ hoe của cô , anh dửng dưng nói tiếp:
- Khi công ty giải tán , tôi thật sự sụp đổ. Tôi đã gọi điện thoại gọi cô trở về thành phố . Đó là lúc tôi cần cô ghê gớm . Nhưng cô thì chỉ nghĩ tới Giám Đốc của cô . Ban đầu tôi thông cảm được , vì dù sao cô cũng phải có trách nhiệm với công ty . Nhưng sau đó thì tôi không chấp nhận , cô hiểu không ? Không bao giờ tôi tha thứ.
Như không kềm được cơn giận , anh quắc mắt nhìn Thy Mai:
- Suốt cả tuần không cách gì tôi liên lạc được với cô . Giải quyết xong chuyện công ty là tôi bay ra ngoài đó . Cuối cùng thì tôi cũng hiểu được tại sao cô tránh tôi . Cô không thể nén lòng chờ ly dị được sao , việc gì phải gấp vậy.
Thấy cặp mắt hoang mang của cô , anh nghiến răng:
- Cô biết công ty sụp đổ nên sợ phải trở về với tôi chứ gì . Và những ngày đó cô công khai sống với ông ta . Cô không thấy làm vậy là trơ tráo quá hay sao ?
Thy Mai kêu lên:
- Em hoàn toàn không biết chuyện công ty giải tán . Em có gọi về mấy lần nhưng không gặp anh.
- Câm đi , đừng ngụy biện . Nếu không cố tình tránh tôi việc gì cô phải tránh những cú điện thoại tôi gọi ra , đến công ty thì dặn nhân viên không để tôi gặp . Nếu không sợ liên lụy đến tôi thì việc gì cô phải làm vậy . Vợ chồng mà có thể cư xử cạn tàu ráo máng như vậy sao.
Thy Mai lắc đầu bất lực:
- Anh chẳng hiểu gì cả, lúc đó ông Đạt bệnh , em phải...
- Vậy thì nếu tôi bệnh , cô có chịu về đây ở bên cạnh tôi không ?
- Em sẽ làm như vậy nếu anh gọi . Nhưng lúc đó ông Đạt ..
- Đủ rồi , đừng có mở miệng là bênh vực ông ta nữa . Sự chịu đựng của tôi cũng có giới hạn mà thôi.
- Anh đúng là độc đoán , em chịu không nổi anh nữa . Biết vậy em đã không lặn lội về tìm anh.
Huỳnh Nhiên quay phắt lại , phải cố kềm chế lắm anh mới không làm gì cô . Anh quắc mắt nhìn như có thể nuốt cô trong cơn thịnh nộ. Thy Mai hơi lùi lại , cử chỉ sợ hãi của cô làm anh cười gằn.
- Đừng lo , tôi không làm gì cô đâu . Cô đâu có xứng đáng để tôi đau khổ hay tức giận . Nếu là trước kia thì có thể. Nhưng bây giờ thì không , cũng như tôi đã không hề tức giận khi đứng trước mặt Hồng Diễm.
Cách đánh đồng của anh làm Thy Mai thấy tự ái , cô mím môi quay chỗ khác:
- Nếu đã khinh thường em như vậy , thì em cũng không còn gì để nói nữa.
Huỳnh Nhiên nhìn cô hơi lâu , cái nhìn vô cùng dửng dưng xa lạ:
- Cô có biết cô làm tôi thật sự xúc động về Hồng Diễm không . Cô ta có thủ đoạn thật , nhưng tôi có thể mềm lòng vì tình yêu mãnh liệt của cô ta dành cho tôi . Còn cô , sự trở mặt của cô làm tôi khinh bỉ nhiều hơn là đau khổ.
- Anh...
- Khoan nói , để tôi nói cho hết ý . Bây giờ dù cô có muốn quay lại , tôi cũng không đón nhận đâu . Chúng ta ly dị đi.
Thy Mai lạc giọng:
- Anh thật sự thấy cần Hồng Diễm thật sao ?
Huỳnh Nhiên không trả lời . Thái độ của anh như một mũi tên bắn vào tim Thy Mai , đau đớn và tự ái . Mặt cô trắng bệch đi:
- Nếu vậy thì em cũng không còn gì để nói nữa . Coi như đây là lần gặp cuối cùng . Chào anh.
Cô đi như chạy ra hành lang . Huỳnh Nhiên cũng không buồn gọi lại . Anh cười khẽ một mình . Rồi lững thững đi ra khoá cửa lại . Vẻ mặt lạnh băng.
Có lần Thy Mai nói với anh rằng , khi người ta không còn gì để mất thì người ta cũng chẳng cần níu giữ làm gì những cái không thuộc về mình . Lúc ấy anh cho rằng cô ngụy biện . Nhưng giờ thì anh thật sự thấm thía . Thy Mai đã không còn là của anh nữa , vậy thì níu kéo làm gì . Anh còn gì để cho cô . Cứ để mặc cô tìm đến một cuộc sống yên ổn , đầy đủ. Thậm chí anh sẽ vô cùng vô lý khi tìm cách trói buộc.
Anh cúi đầu đi trên hành lang . Như bị đè nặng bởi cảm giác đau khổ thất vọng . Bóng tối và sự vắng lặng như càng gợi sự cô đơn đến không chịu được . Anh nghĩ đến Thy Mai , rồi lại lắc đầu cố xua đuổi hình ảnh cô ra khỏi tâm trí . Thà cô đừng xuất hiện để anh được yên ổn quên đi nỗi buồn nghiến nát . Cô đến để ban bố sự thương hại chỉ càng làm anh thấy đau mà thôi.
Bà Hương gõ cửa phòng rồi hỏi vọng vào:
- Con làm gì trong đó Nhiên , mẹ vô được không ?
Huỳnh Nhiên bước ra mở cửa:
- Có gì vậy mẹ , mẹ vô đi.
Nhìn mớ quần áo bừa bộn trên giường , bà Hương thở dài:
- Con lại đi nữa sao . Đi đâu vậy ?
- Con sang Hồng Kông , bên ấy có nhiều người trước đây làm ăn với con . Con muốn vận động họ qua Việt Nam đầu tư.
- Nhưng bây giờ con đâu còn đủ vốn để...
Huỳnh Nhiên trấn an:
- Mẹ đừng lo , con biết cách xoay xở mà . Dĩ nhiên khi lập công ty mới thì qui mô không thể như trước . Con muốn hợp tác với họ theo cách khác trước đây , con đã có dự án khác rồi.
Bà Hương vẫn lo âu:
- Tùy con thôi . Vậy chừng nào con ra Đà Lạt ?
Huỳnh Nhiên khẽ cau mày . Anh biết mẹ lại sắp nhắc đến Thy Mai , nhưng anh giả vờ không biết:
- Công ty giải tán rồi , con ra ngoài đó làm gì.
- Nhưng dù sao cũng phải gọi Thy Mai trở về . Nhà mình đâu có khó khăn đến nỗi nó phải đi làm xa như vậy.
Huỳnh Nhiên im lặng khá lâu , rồi quyết định nói thật:
- Tụi con đã quyết định ly dị rồi.
Bà Hương khẽ cau mày . Nhưng vẫn tỏ ra bình thản:
- Lần này là do con quyết định phải không ? Lỗi của nó chắc không như con nghĩ đâu . Và ông Đạt cũng không phải là loại người như vậy.
Mặt Huỳnh Nhiên tối sầm . Anh đã rất cố gắng để không nghĩ đến hai người đó . Vậy mà mẹ anh lại còn tỏ ý bênh vực họ thì thật không hiểu nổi . Nhưng anh vẫn tỏ ra thờ ơ:
- Vấn đề không phải ông ta là loại người nào , mà là Thy Mai đã quyết định thế nào . Cô ta đã chọn lựa một cách khôn ngoan , mẹ không thấy như vậy sao ?
- Đáng lẽ con phải hỏi nó thật kỹ mới phải.
- Con không đủ kiên nhẫn nữa mẹ ạ. Mẹ đừng nhắc chuyện này nữa . Lát nữa con ra phi trường rồi , mẹ xếp đồ vào vali giùm con đi.
Anh mở tủ soạn giấy tờ . Chợt Thoại Anh ló đầu vào:
- Anh Hai , có khách.
Huỳnh Nhiên ngẩng đầu lên ngạc nhiên:
- Ai vậy , sao lại tìm anh vào giờ này ?
Nói vậy, nhưng anh vẫn nhanh nhẹn bước xuống phòng khách . Một người đàn ông đứng tuổi đang ngồi ở salon . Thấy anh ông ta đứng dậy:
- Cậu là Huỳnh Nhiên ?
Huỳnh Nhiên gật đầu:
- Vâng , chính là tôi - Anh mỉm cười - Hình như chúng ta chưa gặp nhau lần nào
- Đúng vậy , tôi xin giới thiệu , tôi là Hoàng Lâm luật sự , có văn phòng ở Đà Lạt . Thân chủ của tôi là ông Nam Đạt . Ông ấy ủy quyền cho tôi đến gặp cậu để giao quyền thừa kế công ty Nam Đạt cho cậu.
- Cái gì ?
Huỳnh Nhiên nhíu mày ngồi im . Cố suy nghĩ những gì vừa được nghe . Anh khoát tay:
- Có thể ông lầm người rồi , thưa luật sư.
Luật sư Lâm mỉm cười
- Nghề nghiệp của tôi mà có một sự lầm lẫn ấu trĩ thế này thì thật tai hại đó . Cậu giám đốc trẻ ạ. Tôi không lầm đâu.
Huỳnh Nhiên cười nhẹ , nụ cười không phản đối . Cũng chẳng mảy may tin cái điều vừa nghe . Anh chỉ im lặng chờ xem sự thể ra sao . Luật sư Lâm đưa tay đẩy cặp kính trên mũi , rồi nói từ tốn:
- Ông Đạt vừa mới chết cách đây một tuần vì khối u trong não.
- Ông ta chết à ?
Huỳnh Nhiên buột miệng kêu lên kinh ngạc , sững sờ . "Vậy là Thy Mai đã biết bệnh của ông ta, cho nên... " Anh ngồi im nhìn đăm đăm vào một điểm . Sự nhận thức này làm anh thật sự bị chấn động bàng hoàng . Vì vậy mà Thy Mai của anh... làm sao cô có thể làm khác được.
Ông Lâm im lặng như chờ Huỳnh Nhiên chú ý đến câu chuyện . Nhưng thấy anh cứ đăm đăm với những suy nghĩ riêng , ông khẽ hắng giọng:
- Trước khi chết một tháng , ông ấy có đến gặp tôi để lập di chúc . Cậu là người duy nhất có quyền thừa kế công ty . Kèm theo những yêu cầu sau: là cậu phải chịu trách nhiệm về cuộc sống của cô Thy Mai vợ cậu . Và nuôi dưỡng suốt đời người chị duy nhất của ông ta hiện đang ở thành phố này.