Không manh mối
Nguyễn Vinh Chi
Hai cao ốc cao 97 mét, nghiêng nhẹ 9 độ so với phương thẳng đứng. Mặt ngoài nhẵn nhụi, với một hệ thống lưới vuông giữ các tấm ốp bằng kính và kim loại tạo thành lớp vỏ cứng và lạnh. Những đai thép che cửa sổ, như một sợi dây siết cẩn thận theo chiều xoắn ốc.
Tùy theo thời khắc trong ngày, ánh sáng chiếu thẳng từ trên xuống, có khi theo đường xiên. Hai tòa nhà hiện lên cách đây vài năm. Tất cả sáng sớm chủ nhật, anh đều nhìn chúng, suy nghĩ về các thông số kỹ thuật đầy mê hoặc tình cờ đọc thấy trên một trang web kiến trúc. Hình ảnh hai cao ốc kỳ dị biến thành một phần trong anh, kín đáo và riêng tư. Thấm đẫm sức mạnh đe dọa nhưng cũng đầy an ủi, chúng bám theo anh khắp nơi. Anh nhìn thấy chúng giữa cuộc họp căng thẳng ở văn phòng công ty. Tại phòng khám sức khỏe định kỳ, anh bắt gặp chúng in bóng lộn ngược trên kính cửa sổ. Cả trong các giấc mơ lộn xộn không trọng lượng, chúng luôn ở đấy, đứng bên rìa, lẳng lặng ma quái.
Một buổi sáng, khi Hoan còn nằm ngâm người trong bồn tắm, mở nước ầm ĩ và hát, anh lờ mờ nhận thấy hết thảy những thứ ngỡ quan trọng nhất - công việc, những liên hệ mật thiết, các mối quan tâm hàng đầu - thực ra không làm nên con người anh. Đơn giản là anh đang đi theo con đường dành sẵn cho mình, được dẫn dắt bởi kẻ khác. Một kẻ vô hình. Giống như hai tòa nhà xa vời kia, anh biết chắc nó tồn tại, nhưng vấn đề là anh không bao giờ muốn hiểu rõ cách thức vận hành của chúng.
Khi Hoan nhảy ra khỏi phòng tắm, bằng giọng bình thản, anh thông báo với cô việc anh cần sống một mình. Ném vào anh cái nhìn chết lặng, rồi bằng loạt động tác kinh hoàng pha giận dữ, Hoan thu dọn đồ đạc, bỏ đi. Cánh cửa đóng sầm lại. Anh mở quạt hút gió, bật máy pha cà phê. Máy móc rầm rì. Tiếng xe cộ ngoài đường vọng đến êm ả. Mọi thứ quanh anh bình ổn. Thậm chí sự vận hành của chúng giờ đây được kiểm soát tốt hơn. Tuy nhiên, quá trình xóa bỏ dữ liệu đang diễn ra. Tự nhủ chỉ là sự lãng quên cần thiết, nhưng anh biết rõ mình hệt như một phi công mất phương hướng.
Văn phòng công ty mất điện đột xuất. Nhân viên xin về sớm. Buổi chiều khoảng ba giờ. Bên ngoài bức tường kính, trong làn ánh sáng chói lóa, các chuyển động đều bị cóng lạnh. Mọi hình ảnh hiện rõ mồn một. Trên cái nền chói chang ấy, một bóng người đi thẳng về phía anh. Mái tóc đen sẫm im lặng thả xuống vai. Gò má phẳng mịn, không màu sắc. Một nụ cười khoan khoái tỏa ra từ bên trong, lờ mờ in trên gương mặt. Chừng như thứ ánh nắng khốn kiếp khiến cô gái lạ không nhận ra tấm kính trong suốt phía trước. Anh muốn hét to, vạch tay lên mặt kính ra hiệu. Đúng lúc đó, cô ta dừng lại. Rất nhanh, cô gái lạ hướng về anh cái nhìn chăm chú. Sau đó, lơ đãng ngoảnh đi đâu đó rồi cô ta rẽ trái.
Một khách du lịch đãng trí và điên rồ, anh tự nhủ. Uống cạn cốc cà phê nguội, anh tỉnh táo trở lại. Kiểm tra xong đống sổ sách kế toán của resort, tính lại bảng lương cho nhân viên, anh đóng cửa văn phòng. Bãi để xe cách hai dãy phố. Khu trung tâm đông đúc. Vài quán cà phê tràn xuống vỉa hè khiến người đi bộ phải len lỏi vòng qua cột điện thoại hoặc gốc cây.
Thường xuyên bị đâm sầm bởi lũ trẻ bán bưu thiếp, tem và các đồng tiền giả cổ đang guồng chân đuổi theo đám khách du lịch, anh bước thẳng xuống lòng đường. Một cách hối hả, anh băng qua ngã tư ngập ngụa xe cộ trước khi đèn xanh. Cạnh gallery treo tranh chép Macke và Hopper, anh đẩy cánh cổng sắt han gỉ, rẽ vào con hẻm nhỏ len giữa mấy bức tường nhà lớn. Âm thanh đường phố mờ dần, rồi đột nhiên biến mất. Một loài cá có cánh thảng hoặc bay vọt ra khỏi đám đông huyên náo, lơ lửng trong khoảng không trước khi rơi xuống, chìm sâu trở lại lòng nước u ám. Ta giống vậy, anh nghĩ. Dù sao cũng không thể cười nổi với hình ảnh so sánh tồi tệ.
Càng sâu vào lối đi, ánh sáng càng yếu ớt. Vài đoạn gần tối đen. Bỗng, nổi rõ lên tiếng chân bám đuổi. Hơi thở dồn dập từ phía sau với khoảng cách ngắn dần. Anh ngoảnh nhìn. Bóng người dừng lại. “Ai đó?”- anh lên tiếng. Bóng người im lặng. Anh bước nhanh hơn. Nếu bị cướp, cũng chẳng có gì đáng giá ngoài một chút tiền. Anh nghĩ, buồn bã chấp nhận tình thế bất an. Cái bóng vẫn bám theo. Đi thêm vài bước nữa, có một ngạch cửa. Đúng khi anh tìm thấy chỗ ẩn nấp, khuỷu tay anh bị nắm nhẹ, kéo lại. Anh giật mình vùng ra, lục tìm trong bóng tối kẻ đối diện. “Cho tôi năm phút! Tôi cần nói với anh” - giọng một cô gái trẻ.
Hơi thở dưới da anh bình ổn. Thay cho trạng thái căng thẳng, chỉ là cảm giác thờ ơ. Lại một quan hệ được cố gắng thiết lập, vì lợi ích thảm hại nào đó. Anh đi tiếp. Người lạ vẫn lặng lẽ bám theo. Còn hơn mươi mét, như nhìn từ miệng cống ngầm, ánh sáng bất thần hiện ra. Cô gái đi vượt lên, ngang hàng anh. Một cách tự nhiên, cô ta nắm nhẹ áo anh chỗ khuỷu tay. Họ bước cùng nhịp. Ra tới vỉa hè đường lớn, anh ngoảnh nhìn người đi kế bên. Chính là cô gái ban nãy anh nhìn thấy, với mái tóc sẫm thả xuống vai, với gò má đọng khoảng tối, và nụ cười vững tin giờ đây lan rộng trên gương mặt không thể nói là không đẹp.
Chỉ cần bước qua đường, sẽ tới bãi xe. Chỉ cần vung mạnh tay với chút thô bạo, kẻ làm phiền sẽ bong ra khỏi anh, rơi vào đám đông và mất tích vĩnh viễn. Nhưng, có gì đó gần giống nỗi tò mò ngăn anh lại. Họ tấp vào quán kem vỉa hè, len lỏi giữa những cái bàn ửng đỏ khách du lịch, kiếm được chỗ ngồi khả dĩ. Không rào đón, cô gái hấp tấp nói ngay vào việc:
- Tôi có một thứ cần bán.
- Tôi là người mua hả? - anh bỗng thấy khôi hài lẫn bực bội.
- Anh sẽ mua nó, vì không đắt. Và anh cũng cần nó nữa! - trong giọng nói của cô gái, có gì đó nhiệt thành đến tội nghiệp.
Đến lúc này, anh mới nhận ra cô gái lạ đeo chéo ngang thân một vật thể bằng da thuộc đen mờ, hình thù lạ mắt. Cô ta mở nó một cách thành thục, lấy ra một cái ống nhòm. Đưa nó cho anh, cô ta nghiêm trang:
- Nó rất tốt. Đời mới nhất. Có điều chỉnh bằng tia hồng ngoại.
- Tôi dùng nó vào việc gì?
- Anh biết rõ điều ấy hơn tôi! - cô ta tinh quái cười, bắt đầu uống từng hớp nước to.
- Nếu nó tốt, sao cô không giữ lại?
- Tôi cần tiền!
Trong câu nói giản dị, có tất cả sự thành thật cần thiết. Anh mỉm cười, bỗng thấy dễ chịu. Khoảng cách lạnh giá giữa họ mau chóng thu hẹp. Xoay trở chiếc ống nhòm trong tay, anh ngắm nó hồi lâu. Nhãn hiệu cao cấp dành cho dân du lịch có kèm chức năng chụp ảnh. Một vật thể thuần túy kỹ thuật thiết kế tinh xảo. Nặng và lạnh. Những khớp nối hoàn hảo có thể xoay vặn nhẹ nhàng. Hai chiếc thấu kính ánh tím, chưa vết trầy xước. Nhưng anh sẽ mua chiếc ống nhòm để làm gì? Chưa bao giờ anh ham thích du lịch. Những chuyến đi liên tục vì công việc đã quá đủ. Ý nghĩ quan sát kỹ lưỡng vật thể nào đó lại càng kỳ khôi với kẻ như anh. Đặt chiếc ống nhòm lên bàn, anh hỏi thẳng:
- Thứ này của cô thật chứ?
- Tôi mua nó cách đây vài tháng ở Đức. Tôi làm nghề phiên dịch. Nó ngốn hết số tiền mang theo.
- Tại sao cô chọn tôi?
- Tôi đã mang nó ra cửa hiệu. Họ trả quá rẻ. Tôi tình cờ thấy anh trưa nay, khi anh đến văn phòng. Tôi đã nhìn anh khi anh làm việc. Không hiểu sao tôi nghĩ chiếc ống nhòm thích hợp với anh.
- Cô có việc gấp phải cần tiền?
- Tôi gần lập gia đình. Chồng sắp cưới của tôi đã chọn một căn hộ. Tôi muốn được tự mình mua đồ nội thất. Đổi cái ống nhòm này, tôi có thể mua chiếc sô-pha lớn, loại bọc vải mềm có sọc xanh...
- Thôi được, tôi sẽ mua! - anh quyết định đột ngột - Nhưng tôi không mang theo đủ tiền mặt.
- Mai tôi đến văn phòng anh! - nụ cười bừng lên khiến cô gái tươi tắn, đáng yêu kỳ lạ.
- Vậy cũng được!
Khi anh ngẩng lên, cô gái đã biến mất.
Anh lái xe về nhà. Điện thoại rung nhẹ. Một khách hàng có hẹn chiều bàn việc. Tắt điện thoại, anh ném ra băng ghế sau. Ra khỏi khu vực trung tâm, anh rẽ vào đường một chiều. Ánh sáng chói chang phía chân trời đột nhiên tắt lịm. Vệt đỏ sẫm của mặt trời sắp tắt hắt ánh hồi quang lên nền mây nhẵn thín màu thép xám. Một xe lửa gần băng qua. Xe anh dừng sát barie. Tiếng còi xa xăm. Bên kia rào cản, con đường sâu hút. Những hạt nước mau chóng biến thành trận mưa dày đặc, nhuộm ướt các khối nhà im lìm. Một con sẻ ngô từ đâu sà xuống, bám trên thanh barie, hót điên loạn, nhảy nhót từ khoảng sơn đỏ sang khoảng sơn trắng.
Đúng khi ấy, con tàu lao vụt đến, với âm thanh cuồng nộ phá vỡ lớp vỏ tĩnh lặng xám xịt. Mưa làm cho đoàn tàu biến thành một vệt chuyển động đen tối lao đi. Lúc cho xe lăn bánh, anh chợt nhận ra con chim vẫn đứng im trên barie, ướt đẫm, đờ đẫn chịu đựng. Rồi nó lảo đảo bay lên, lơ lửng trong khoảng không trước mũi xe, nhỏ xíu, tựa cái bóng chấp chới của nỗi tuyệt vọng và khát khao phá hủy. Đột nhiên, gương mặt cô gái lạ hiện ra trước mắt anh. Một người biết mình muốn gì và nỗ lực hết cách để chiếm được nó. Những mục đích vụn vặt nhưng rõ ràng khiến đời sống sinh động và đáng thèm muốn.
Cửa xe đóng kín, nhưng anh rất lạnh. Anh nhớ cô gái lạ khủng khiếp. Như thể giữa họ luôn tồn tại một tình yêu sâu đậm, và họ chỉ vừa chia tay chốc lát. Ở ghế bên cạnh, chiếc ống nhòm vẫn nằm yên.
***
Công việc ở văn phòng công ty tiến triển thuận lợi. Mùa hè, resort đầy kín chỗ, những bungalow hạng đắt nhất được đặt hết tháng. Các cổ đông đồng ý xây dựng thêm khu nghỉ dưỡng ở cao nguyên. Những đợt giao dịch mới. Các cuộc cạnh tranh mới. Và nỗi mệt mỏi mới. Đó là tất cả những gì anh ưa thích lâu nay. Cuộc sống chẳng có gì phàn nàn. Anh đến văn phòng sớm, trước cả nhân viên. Các bản vẽ thiết kế tràn đầy trên bàn. Trong ngăn kéo, anh để sẵn chiếc phong bì 500 đô la, số tiền mua chiếc ống nhòm. Thỉnh thoảng, anh mở ngăn bàn, cầm nó hồi lâu. Suốt tuần vừa qua, cô gái lạ không xuất hiện.
Một buổi trưa, từ tiệm cơm trở về văn phòng, anh nhìn thấy bóng người dưới mái che cánh cung. Cô gái lạ. Anh đã chờ đợi cô đến mức giờ đây, anh bình thản đẩy cửa cho cô bước vào như với một người khách bình thường. Xoay nhẹ cái phong bì, cô bỗng đổi cách xưng hô:
- Anh đi ra ngoài cùng em không?
- Đi đâu?
- Cũng chưa biết. Nhưng ta đi bộ thôi.
Anh khóa cửa văn phòng, treo bảng closed trên tay nắm. Xế trưa. Bóng dưới chân họ tan chảy, thấm vào kẽ hở các phiến gạch lát vỉa hè. Trong một tuần, cô gái đầy đặn lên hẳn. Ánh sáng theo phương thẳng đứng khiến gương mặt cô gái đượm vẻ sung sướng và thanh thản. Anh nghĩ cô thật trẻ, thậm chí ngây thơ. Thi thoảng, cô dừng bên ngoài cửa hàng nội thất, trầm ngâm ngắm nhìn chiếc gối thêu hay bức tranh phong cảnh đóng khung giản dị. Cũng có lúc, cô bước hẳn vào khu vực trưng bày, rụt rè ngồi lọt thỏm vào lòng chiếc ghế da, nở nụ cười mãn nguyện.
Những thứ đồ đạc vô nghĩa bỗng nhuốm ánh sáng khác lạ. Chúng là hình ảnh của mơ ước bình yên và được che chở. Trong chúng, vang lên tiếng nói bí ẩn, ngạo mạn nhưng cũng thật trìu mến. Bên cạnh cô gái, anh thấy nhẹ nhõm kỳ lạ. Bầu khí quyển cân bằng bao quanh, gợi cảm giác dễ chịu bất tận. Chỉ có cô và anh hiện diện, bước đi thong thả trong cái thế giới yên tĩnh mênh mông.
- Em chọn mua được gì cho chỗ ở mới chưa? - anh lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng.
- Gần đủ. Chỉ là loại đồ đạc trung bình. Anh biết đấy, em không nhiều tiền.
- Anh có thể cho em mượn chút ít! - anh thử mỉm cười.
- Không.
- Tại sao?
- Em chỉ muốn mua bằng tiền của mình - cô bật cười, hết sức cởi mở - Hơn một năm nay em làm thêm đủ thứ. Em luôn hình dung kết quả mỗi việc sẽ là tủ quần áo, tấm rèm cửa, hay lò nướng bánh. Thật hứng thú, và không mệt chút nào.
- Chồng sắp cưới nghĩ gì khi biết em làm việc cực nhọc?
- Em không biết. Nhưng em thật sự muốn sống với anh ấy.
- Một tình yêu đích thực? - anh hỏi, với đôi chút thất vọng.
- Em không giải thích được. Có lẽ khi hạnh phúc, thì mọi việc hơi khó hiểu.
Vừa đi, họ vừa trò chuyện. Không có điểm nào che giấu, vì thế không có chút gì ngại ngần. Chồng sắp cưới của cô gái hiện còn làm việc ở nước ngoài. Anh ta đã đặt mua một căn hộ 72 mét vuông phía nam thành phố. Cả hai từng giữ ý định sống độc thân. Nhưng bàn tay run rủi của số phận khiến họ gặp nhau tại một hội thảo. Hai người chia sẻ mọi ý nghĩ, mà quan trọng nhất, là mong muốn nơi chốn yên ổn, dựa vào nhau, sống một cuộc đời bình thường...
Thấm sâu trong giọng nói bình thản kia, có gì đó tựa như niềm hy vọng tha thiết, chân thành. Anh lắng nghe, có lúc đồng hóa mình với người đàn ông không biết mặt. Mọi chi tiết và cảm giác đều trùng khít, không khoảng cách.
Trong cửa hàng cuối khu phố đi bộ, cô gái mua được chiếc sô-pha bằng gỗ mảnh mai, nệm bọc vải trắng có những sọc xanh nhỏ. Để hết tâm trí vào chiếc ghế, cô truyền cho nó sinh lực của chính mình. Tại quầy thu ngân, cô thanh toán hết sạch 500 đô la. Lúc người bán hỏi địa chỉ để giao chiếc ghế, cô thoáng lưỡng lự, xin gửi nó ở cửa hàng thêm một thời gian, cho đến khi cô nhận chìa khóa căn hộ.
- Cái sô-pha thật sang trọng, và đắt tiền! - anh nhận xét khi họ ra ngoài.
- Em muốn anh ấy được nghỉ ngơi trên ghế, sau một ngày làm việc. Có thể hơi điên, nhưng em tin cái sô-pha là biểu tượng hạnh phúc. Frohlichkeit. Nghe thật hay, đúng không?
- Lạ lùng!
- Người ta hay chạy theo thứ gì đó. Nhiều tiền. Quyền lực. Đôi khi cái người ta theo đuổi quan trọng hơn chính cuộc đời họ - Cô cười to - nhưng... chắc chắn em không như thế!
- Ý em là gì?
- Anh biết quyết định gắn bó với người khác, ngoài chính mình, ý nghĩa thế nào không?
Anh lặng đi. Họ chia tay ở ngã tư. Chẳng còn lý do gì gặp lại. Và cô ta cũng không có ý định ấy. Anh bước chậm, thở khó nhọc. Cô nói đúng. Những kẻ như anh đầy rẫy, trong các vỏ bọc tốt đẹp. Nhưng từ lâu, họ đã đánh mất khả năng tiếp nhận người khác. Rung động chỉ là tiếng vọng mờ nhạt từ những cảm xúc tồi tệ luôn có sẵn. Mồ hôi ứa từng hạt to trên da. Đột nhiên, anh thèm khát vị trí người chồng sắp cưới của cô gái một cách khủng khiếp.
***
Với chiếc ống nhòm, hai cao ốc đột nhiên hiện ra trước mắt anh, rõ ràng một cách kinh ngạc. Sự tương phản giữa những trụ đặc bê tông, các tấm kim loại và phần trong suốt của kính. Và hơn hết, quan sát tỉ mỉ khiến anh phát hiện sức mê hoặc của hai tòa cao ốc nằm ở những khoảng trống mà chúng tạo thành. Một buổi tối, anh đứng bên cửa sổ theo dõi chiếc thang máy hình trụ chuyển động liên tục theo phương thẳng đứng ở tòa nhà bên trái. Anh xoay nhẹ, chỉnh độ nét ống nhòm.
Trong thang máy, có khi là đám đông chen chúc. Nhưng đôi khi một người đơn độc, ngồi trên cái vali lớn. Hình ảnh lướt qua luôn làm anh bất ngờ. Chìm ngập trong chúng, anh gắng không nghĩ đến điều gì. Nhưng nỗi khắc khoải còn nguyên đấy, không mờ đi. Hệt như không khí quanh anh được tạo ra bằng thứ bê tông trong suốt. Cô gái lạ đã áp toàn bộ con người cô vào đấy rồi bỏ đi. Lớp bê tông đanh khô, để lại trong anh ảo giác cô luôn hiện diện.
Anh bắt đầu lùng tìm trong đám đông hình bóng cô gái. Thật điên rồ là anh đã không hỏi số điện thoại. Ngay cả tên cô ta anh cũng chẳng biết. Không manh mối. Mọi nỗ lực hoàn toàn vô ích. Vài lần anh tức giận vô cớ khiến các nhân viên trong văn phòng nhìn anh hoảng sợ. Có một hôm, anh đi bộ ngang trạm xe buýt vào giờ cao điểm. Một mái tóc buông thẳng sượt qua mắt anh, rồi tức khắc biến mất. Anh sục vào các con hẻm khuất nẻo, mấy quán cà phê, những ngóc ngách tối. Chẳng có tăm tích. Len lỏi qua đám đông, anh ghé cửa hàng nội thất. Chiếc sô-pha vẫn gửi chỗ cũ. Trong gần hai tháng, các tìm kiếm đều vô vọng đến mức anh tự nhủ cô ta cố ý lẩn trốn. Anh chỉ hy vọng cô ta chưa quên anh, ngay cả khi người chồng chưa cưới đã trở về, cùng sửa soạn cho căn hộ của họ.
Sau chuyến lên Đà Lạt một tuần theo dõi tình hình xây dựng khu resort mới, anh quay về thành phố, hết sạch mong đợi. Bên trong anh có gì đó đổ sụp. Một chiều mưa nặng và lâu, anh rời văn phòng khá muộn, với một cái ô. Gió thốc mạnh. Anh rảo bước càng lúc càng nhanh, đi thẳng vào màn nước trắng xóa. Khi anh vội vã mở cửa xe, một ai đó chạm nhẹ vào anh từ phía sau. Một bóng ma trùm áo mưa gầy guộc, gò má với những hốc tối, mái tóc ngắn xác xơ hiện rõ khi cái mũ trùm đột ngột lật về phía sau. Mất một lúc im sững, anh mới nhận ra cô gái anh đã chờ đợi, kiếm tìm suốt mấy tháng qua.
Cô ngồi im băng ghế sau, hai bàn tay trắng mờ buông trên đầu gối. Anh lùi xe, chạy thẳng ra đường lớn. Những lời nói co lại trong khoang miệng. Thi thoảng, qua gương chiếu hậu, anh quan sát nhanh. Cô xanh xao khủng khiếp. Thật không thể tin nổi đây chính là cô gái tự tin, thành thật và tràn đầy hy vọng anh từng biết. Như thể giữa khoảng thời gian vắng mặt kia, con người cô đã tan biến.
Anh cho xe len lỏi giữa dòng xe đông đặc. Tòa cao ốc bất thần hiện ngay trước mặt. Cho xe xuống tầng hầm, rồi anh cùng cô ta bước vào thang máy bằng kính trong suốt. Một vài người đi cùng tò mò nhìn họ. Cô gái lơ đãng ngó ra khoảng không bên ngoài. Một cái nhìn trống rỗng. Quai hàm cô căng lên. “Em uống chút gì nóng?”. Cô ta gật đầu. Họ vào nhà hàng ở tầng tám. Anh nhận ra cô gái rất đói. Cô ăn chậm, uống chậm, nhưng không bỏ thừa chút nào. Dù gắng sức, ngón tay cô thảng hoặc vẫn run bần bật.
- Chuyện gì xảy ra vậy? - anh hỏi thẳng.
- Em ốm. Mới tỉnh dậy mấy hôm nay. Em nằm im. Nhưng em nghĩ gặp ai đó thì hơn...
Cô gái nói nhát gừng. Giọng nói khó nhọc, vang lên xa lạ. Gương mặt lơ đãng thất thần.
- Bây giờ em muốn đi đâu? - anh hỏi khi một lần nữa họ bước vào thang máy.
- Một nơi nào đó có thể nằm im!
Ba tầng trên cùng của tòa nhà thuộc về một hệ thống khách sạn. Anh bấm nút đi lên. Hai người trong cái khoang đầy ứ ánh sáng. Cô gái trắng bệch, đứng chệnh choạng. Chưa bao giờ anh sợ hãi và lo lắng cho một người khác như thế. Một kẻ nào đó đang quan sát chuyển động vùn vụt đi lên của chiếc lồng kính hẳn cũng nhìn thấy họ, nếu sử dụng một chiếc ống nhòm điều chỉnh bằng tia hồng ngoại.
***
Anh đăng ký phòng đôi. “Ông có muốn view đẹp không?”. Thật kỳ dị. Trong trường hợp khốn đốn, người ta vẫn phải quan tâm các chi tiết vặt vãnh tầm thường. “Không!” - anh đáp. Nhân viên khách sạn xem qua giấy tờ của anh, liếc nhìn người đi cùng bằng đôi mắt nghi hoặc. “Cô ấy đang ốm”. Anh giải thích ngắn gọn, cầm chìa khóa và đi về căn phòng khuất sau khúc quanh hành lang.
Cô ngã vật xuống sàn gỗ khi anh mở những tấm rèm cửa sổ. Tiếng ngã vang lên rõ mồn một trong bầu không khí tĩnh lặng tù đọng của căn phòng. Anh đặt cô nằm lên giường, đắp chăn. Cô đang sốt, nóng rực. Lấy viên thuốc hạ sốt mang theo trong ví, anh đưa cho cô ta cùng một cốc nước. Mỉm cười nhợt nhạt với anh rồi cô nhắm nghiền mắt, ngủ thiếp đi. Ngồi bên bức tường kính, anh nhìn sang cao ốc tối om bên kia cho đến khi mắt đờ dại. Rồi anh đọc mấy quyển tạp chí có sẵn, mở tủ quầy bar lấy một ít brandy. Đọc hết báo, anh vào phòng tắm, ngâm người trong nước nóng. Khi mở choàng mắt, anh nhận thấy trong tấm gương lớn mờ hơi ẩm, phản chiếu hình ảnh một con người với những hành động thản nhiên, vô cảm tuyệt đối. Anh không nghĩ đó là anh.
Anh ngả lưng trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ. Cô gái vẫn ngủ. Ngoài kia, mưa rơi không âm thanh. Không gian mênh mông đen. Trên cái nền ấy, tiếng thở của anh và cô gái vang lên, thoạt tiên chỉ là vài vệt mờ. Dần dần, chúng biến hình, hóa thành những thân cây thẫm xanh xuyên qua mặt đất, vươn cao lên thành vô số nhánh lá dài mảnh. Khi chạm tới độ cao nhất định, các đỉnh lá quấn vào nhau, rồi tan vào bầu không khí vô hình. Chỉ là ảo giác mọc ra từ mấy cốc brandy, thế nhưng nó khiến anh xúc động ghê sợ. Anh trở dậy, mở đèn, đi về phía giường, đứng im nhìn cô gái ngủ.
Bao nhiêu thời gian, bao nhiêu ký ức đã trôi qua khi ngắm nhìn gương mặt với những hốc tối buồn thảm kia, anh không biết. Anh đưa tay, chạm nhẹ vào cô. Cô gái mở mắt. Đôi mắt đầy bóng tối.
- Căn hộ của em đã xong chưa? - anh hỏi thẳng vào điều muốn biết.
- Em không bao giờ có nó nữa! - cô đáp, nhìn anh trừng trừng.
- Chuyện gì xảy ra? - anh kinh hoàng.
- Chồng sắp cưới của em đã mất, trong một tai nạn ở Pháp. Cách đây một tháng.
- Không thể ngờ được. Anh xin lỗi...
- Em cũng không thể ngờ được. Em đã phát điên... Rồi ốm...
- Thật đau khổ!
- Nhưng rồi cũng phải chấp nhận. Những gì quá tốt đẹp để thành sự thật không phải là sự thật.
- Em định ra sao, sắp tới?
- Em sẽ sống tiếp. Sẽ đi làm. Tìm một dự án nào đó để theo. Sẽ cố gắng...
Anh chết lặng nhìn cô. Những bí mật của cuộc đời mà anh không bao giờ lường nổi. Những nỗi khốn khổ giấu kín. Những người tốt lành, gắng gỏi xây dựng cuộc sống theo mơ ước tốt lành, rồi chỉ cần trò đùa không thể lường trước của số phận, tất cả bỗng chốc bị phá sụp. Những kẻ bị ném trả lại cho chính mình. Không gì bám víu...
Thật kỳ dị, dường như không phải cô, mà chính anh đang phải gánh chịu sự thật khiếp đảm ấy. Các sợi cơ trong ngực anh co thắt, đau đớn. Các khớp nối ở tay và chân anh tê dại. Vẫn nằm im, trắng bệch như cây nến, cô đặt một cánh tay lên lưng anh: “Không sao đâu anh. Mọi thứ rồi sẽ qua...”.
Họ nằm sát vào nhau. Làn da mỏng như giấy lụa bám vào các dẻ xương mỏng mảnh thở phập phồng yếu ớt dưới ngón tay anh. Mùi mưa tuyệt vọng vẫn ám trong mái tóc ngắn xơ xác. Sượt nhẹ qua má anh, đôi tai cô lạnh như đá. Ôm cô chặt hơn, anh áp môi lên vầng trán rộng xanh biếc.
Bằng chính mình, anh thiết tha đổ đầy các hốc tối trống rỗng bao quanh cô. Cô im lặng. Hơi thở của họ di chuyển, tựa hàng ngàn nhánh lá dày ken của rừng mưa nhiệt đới đang vùn vụt mọc lên trên các bức tường. Cô cựa nhẹ. Anh biết anh là một người khác. Là người đàn ông đã mất, nhưng còn đầy ắp tiếc nuối, xót thương người vợ ở lại. Là chính anh, cô độc, tìm thấy một người có thể khóc chung mà chẳng ngượng ngùng...
Anh vẫn giữ chặt cô trong tay. Cả hai rơi xuống, rơi xuống mãi, không thể đưa tay đỡ lấy chính mình. Khoảnh khắc ấy ập đến. Lớp vỏ cứng bọc quanh họ đột nhiên vỡ vụn. Anh chạm nhẹ vào mặt cô. Cô vẫn câm lặng, chỉ có những hạt nước ảm đạm bò ra khỏi hốc mắt.
***
Khi anh tỉnh dậy, ngoài ô kính trời sáng trắng. Yên tĩnh. Cô gái đã đi. Anh đứng bên cửa sổ, nhìn ra khoảng trời xanh lơ không một gợn mây. Anh đứng mãi cho đến khi ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ của người dọn phòng. Ở quầy tiếp tân, nữ nhân viên trả giấy tờ cho anh, cho biết tiền phòng đã thanh toán. “Cô ấy có để lại lời nhắn không?” - anh hỏi khó nhọc. “Không có gì cả, thưa ông”.
Anh lái xe đến thẳng văn phòng. Điện thoại rung nhẹ. Tiếng Hoan vọng đến, vui tươi. Cô hỏi khi nào họ có thể trở lại cuộc sống bình thường, như cũ. Hoan dự đoán thời gian anh muốn ở một mình đã hết. Và sự thật là cô rất nhớ anh. “Tùy em!” - anh đáp.
Từ bãi để xe, anh lại đi bộ qua các dãy phố. Tiếng chân dồn đuổi. Một gã da nâu đi vượt lên, bằng thứ tiếng Anh nặng giọng Pháp hỏi anh đường đến hồ bơi. Chỉ dẫn qua loa cho gã xong, anh bước tiếp.
Có một lúc, anh ngỡ như một người nào đó đang lẳng lặng đi phía sau. Anh ngoảnh nhìn. Đường phố đầy ắp. Nhưng không ai cả.