Văn Tử Lăng nhìn kỷ, thì ra chính là lão nô áo xanh đi tìm Giang Tâm Mỹ hôm trước.
Nam Cung Minh hơi giật mình:
- Chỉ có một mình bà đến đây ư ?
Lão nô áo xanh cả dận hét to:
- Một mình già này củng đủ hạ ngươi rồi. Hà tất phải nhiều người.
Vừa nói xong liền vung tay phất ra một chưởng… Nam Cung Minh bật cười ha hả:
- Hảy thử sức xem nào.
Đoạn lão liền xuất chưởng nghinh đở.
Chưởng lực của lão xem rất bình thường, nhưng bên trong cóluồng hắc khí, cách đấy hơn trượng củng ngửi thấy được mùi tanh.
Văn Tử Lăng kề tai Mộ Dung Hồng nói nhỏ:
- Chưởng lực của lão thuộc về tà môn độc công, chúng mình nên lánh xa nơi đây là hơn.
Mộ Dung Hồng khẻ gật đầu, cả hai cùng tiến xa ra mấy bước.
Thanh y lão bà cười the thé:
- Ngươi khởi đầu đả dùng độc chưởng rồi à ?
Chưởng phong của bà ta vụt biến ra moat luồng khí hồng. Luồng hắc khí gặp phải hồng khi lập tức hóa giải tan đi mất.
Thanh y lão bà đắc chí cười to:
- Nam Cung Minh! Ngũ độc chưởng của ngươi hãy còn non nớt lắm.
Nam Cung Minh cưới ha hã:
- Hãy đỏ tiếp chiêu ám khí của lão phu thử xem.
Lão liền vung tay, một hồng quang từ tay lão bắn vụt ra.
- Không do dự, lão nô đưa tay ra đở.
Thủ pháp phóng ám khí xem rất bìng thường, nên bà ta đưa tay đón lấ y một cách dể dàng… Không dè ám khí ấy lại là một vật sống, và trơn. Bà ta vụt cảm thấy nơi kẻ tay như bị kim đâm đau nhức vô cùng.
Bà vội đưa tay lên xem, thì ra đấy là một con rắn độc nhỏ, màu vàng óng ánh.
Nổi xung, bà ta nghiến răng vò con rắn tan nát:
Bổng nhiên xắc diện bà vụt tái nhợt, rồi thất thanh kêu to:
- Nam Cung Minh! Ta không ngờ ngươi giám dùng rắn độc này hại ta.
Lão đắc chí cười ha hả:
- Nọc độc của rắn Kim Tuyền Nương, trên đời này không thuốc cứu chữa.
Nhưng ngươi có thể vận nội công ngăn chặn nó lại nơi lồng ngực, trong vòng một tháng chưa đến nổi chết.
Lão bộcáo xanh lộ vẻ sợ hãi:
- Kim TuyềnNương tuy độc that, nhưng trong mình ngươi tối thiểu cũng có thuốc để giải cứu.
Nam Cung Minh cười to:
- Sự nhận định ấy rất đúng. nhưng lãophu không có ý định giải độc giùm ngươi.
Nếu khi nào ngươi dám đến Hồng Phong cốc trong dải Hồng Phong sơn cùng ta thử sức rồi ta sẽ tính cho.
- Ngộ nhở ta thắng, thì mi sẽ tính sao?
Nếu ngươi thắng được thì ta sẽ giao trả Giang Tâm Mỹ, và ta sẽ giúp trị liệu vết thương. Bằng không! Ngươi đành phải mất mạng.
Lão bộc áo xanh dận đến tím mặt:
- Tiểu thơ nhà ta bị ngươi giam giữ ở Hồng Phong cốc..? Nam Cung Minh cười bí mật:
- Việc ấy… lão phu không thể nói trước được. Nếu bà thắng được, lãophu sẽ giao trả Giang tiểu thơ tức khắc.
Nhưng hãy nên thận trọng. Nọc độc của Kim Tuyển Nương mặc dầu được ngăn chận nơi lồng ngực, nhưng công lực của bà vì đó màgiảm sút nhiều. Muốn cùng lão so tài, trước tiên bà phải lượng sức mình.
Lão bộc áo xanh ngiến răng ken két:
- Việc đó không cần ngươi lo lắng. Đến lúc ấy không phanh thây ngươi ra làm muôn đoạn, già này thề chẳng làm người.
Vứa nói xong, lão nô như bàng điểu vỗ cánh bay vút lên không, chớp mắt đã biến mất.
Văn Tử Lăng kinh ngạc vô cùng, đã thụ thong nhưng kinh công của bà ta vẩn còn mãnh liệt như thế. Đủ biết công lực còn lợi hại dường nào.
Hận cũ vẫn chưa nguôi, Nam Cung Minh gằn từng tiếng:
- Bà ăn mày ấy đã từng làm khổ lão phu quá nhiều. Món nợ này đã đến lúc phải thanh toán mới được.
Văn Tử Lăng lấy làm lạ:
- Lão tiền bối định chơi trò hú tìm gì đây? Đã hẹn với tôi, còn đi giao ước với bà ấy để làm gì ?
- Nếu không muốn gặp mặt bà ấy, thì đến ngày hẹn, cậu đến trước hoặc sau một ngày. Có hại gì đâu ?
- Nhưng… lão tiền bối muốnrửa mối hận khi xưa, lão nô này là người ngoại cuộc, hà tất phải ước hẹn với bà ấy làm gì ?
Mộ Dung Hồng vội xen vào:
- Thâm ý của lão tiền bối là nhờ lão nô ấy về nhắn lại cùng tổ mẩu của Giang cô nương.
Đoạn nàng hướng về Nam Cung Minh, tiếp:
- Bà áo xanh ấy chỉ là một nô bộc võ công còn lợi hại như thế. Nếu là chủ nhân của bà ta, liệu lão tiền bối có đủ sức để đối địch hay không ?
Nam Cung Minh ngẫm nghĩ giây lâu, đoạn thốt:
- Chuyện thắng bại lão phu chưa lường trước được. Nhưng trong thời gian một tháng, lão phu có thể mưu toam bố trí. Rất có thể name được phần thắng.
Hưóng về phía Tử Lăng, Mộ Dung Hồng khẻ cười:
- Công tử có nghe đấy không? Lão già ấy định dùng độc kế. Nếu chúng mình đâm đầu vào đấy, chắc là bị mắc mưu của lão.
Nam Cung Minh đưa đôi nhãn quan kỳ dị quét nhìn hai người giây lâu, đoạn thở dài nói:
- Hai người không khéơ lại mắc phải chử tình… phải biết rằng:
chử tình đemlại hạnh phúc và cũng gây ra đau phổ.
Mộ Dung Hồng thẹn đỏ mặt:
- Ố! Lão già! Chớ nói nhãm.
Sắc mặt của Nam Cung Minh có vẻ trịnh trọng, lão lẩm bẩm:
- Tuy bị thất bại vì tình, đau khổ xuốt đời, nhưng lão phu không phải người ích kỹ. Lão ước mong dưới gầm trời này tất cả tình nhân đều thành giai ngẩu. Tự nhiên lão không cố tâm hãm hại hai ngươi đâu.
Vừa nói, lão dương tay lên, hai điểm sáng từ tay lão bay vọt ra.