Thượng Quan Sách chỉ thấy vết thương sau lưng mình tê rần, cùng lúc một luồng khí băng hàn không ngừng truyền vào nội thể như nước lũ, cảm giác đau dớn tột cùng như bị muôn ngàn con trùng kiến cắn xé một lượt vậy. Chẳng mấy chốc, trán lão ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch. Tiểu Bạch đứng trên nóc nhà thấy thần thái thống khổ của lão, nụ cười tươi tắn hơn, cơ hồ như rất sung sướng trước sự đau khổ của đối phương vậy: “Không ngờ phải không lão quỷ, ngươi mà cũng có ngày hôm nay à?”. Thượng Quan Sách nghiến răng hừ lạnh một tiếng, gắng gượng đứng thẳng người dậy, gằn giọng quát: “Yêu nghiệt, ngươi còn dám hiện thân trước mặt ta?”. Tiểu Bạch “ha” lên một tiếng, cơ hồ như vừa nghe thấy câu nói dáng cười nhất trên đời này vậy, ống tay áo khẽ phất lên một cái, cả người phiêu hốt bay xuống từ trên nóc nhà như một áng mây, hạ thân xuống trước mặt Thượng Quan Sách, rồi mỉm cười nói: “Ta không dám xuất hiện gặp ngươi? Phải rồi ta nhát gan lắm, không dám gặp ngươi, vì thế nên mới làm lễ kiến diện rồi mới dám xuất hiện đấy. Lão quỷ à, ngươi hại ta trong Huyền Hỏa Đàn bao nhiêu năm, lần này ta không đáp trả lại ngươi thì thật là có lỗi đó”. Thượng Quan Sách tức giận ra mặt, song trong lòng cũng không khỏi có chút sợ hãi, năm xưa trong Huyền Hỏa Đàn, quá nửa là nhờ vào Địa Hỏa Linh Lực của bản thân Huyền Hỏa Đàn, thêm vào có Bát Hung Huyền Hỏa Pháp Trận trợ giúp, lão mới trấn áp được con thiên niên yêu hồ này, bằng không thì với đạo hạnh của Cửu Vĩ Thiên Hồ, lão thật sự không nắm chắc có thể đối phó nổi. Chỉ là vật đổi sao dời, giờ đây Cửu Vĩ Thiên Hồ đã thoát khỏi cầm cố, bản thân lão lại nhất thời sơ ý để nàng ám toán, nguyên khí hao tổn, chỉ sợ không còn là đối thủ của nàng nữa. Tuy rằng Thượng Quan Sách đã trọng thương bởi ám toán, nhưng Tiểu Bạch dường như không hề có ý lập tức động thủ thanh toán địch nhân, ngược lại, nàng còn nhìn lão với vẻ hứng thú khôn cùng, tựa như mèo đang vờn chuột vậy, trên mặt lộ rõ vẻ châm biếm, diễu cợt. Thượng Quan Sách tự biết lúc này mình cần nhất là một nơi an toàn và yên tĩnh để vận công liệu thương, nhưng thiên niên yêu hồ đạo pháp cao thâm mạt trắc đang đứng trước mặt lão lúc này lại quả là một vấn đề vô cùng đau đầu. Thượng Quan Sách gầm lên trong cơn giận: “Ngươi đã ôm hận tới đây đối phó ta, tại sao còn chưa động thủ, đứng bất động ở đó có ý gì?. Tiểu Bạch mỉm cười nói: “Ta đang không có việc gì làm, nói ra cho lão nghe cũng không ngại gì. Ta đây không giống loài người các ngươi, lúc nào cũng nghĩ rằng nhân sinh rất ngắn ngủi. Còn ta, ta có rất nhiều rất nhiều thời gian mà chẳng biết làm gì, vì thế nên ta cứ đứng đây, từ từ xử trí ngươi cũng được, dù sao thì ta cũng rất nhẫn nại mà”. Thượng Quan Sách nghe nàng nói vậy, tức giận thiếu điều thất khiếu xịt khói, con yêu nghiệt này rõ ràng muốn kéo lão xuống bờ vực một cách từ từ, ả biết rõ là lão đang thọ trọng thương, vậy mà không để cho lão một cơ hội vận công, cứ như vậy, tự nhiên Thượng Quan Sách sẽ mệt mỏi mà chết, Cửu Vĩ Thiên Hồ chưa cần động thủ, chỉ sợ lão không cầm cự nổi rồi. Thượng Quan Sách tuy biết thế, nhưng cũng không thể làm được gì trước phương cách có chút hơi bỉ ổi này của Tiểu Bạch, chỉ đành thúc thủ vô sách. Nếu đánh, thân lão đang thọ trọng thương, đối phương thì đạo hạnh cao thâm mạt trắc, đến nữa phần e rằng cũng khó, không đánh, thương thế sẽ càng lúc càng nặng, kéo dài cũng chỉ có một con đường chết. Xem ra các cách khác đều không có tác dụng, chỉ có một đường duy nhất là chạy trốn mà thôi. Chỉ là đôi mắt câu hồn đoạt phách của Tiểu Bạch cứ chằm chằm nhìn vào Thượng Quan Sách, khiến bản thân lão cũng không giám chắc mình có thể thoát khỏi tay nàng được không. Đúng là bốn mặt gặp tường, thân lâm tuyệt cảnh. Gương mặt Thượng Quan Sách xám xịt lại, những thần tình phẫn nộ, khổ não, sợ hãi, lo lắng lần lượt lướt qua, Tiểu Bạch thấy vậy, trong lòng lấy làm cao hứng. Nàng bị người của Phần Hương Cốc cầm cố trong Huyền Hỏa Đàn từng ấy năm, nếu không phải Quỷ Lệ vô ý giải trừ phong ấn, thật sự không biết là có phải là sẽ phải ở nơi quỷ quái ấy suốt cả đời hay không. Nỗi khổ này thật sự khó có thể nói với người khác, vì vậy mà trong long Tiểu Bạch vô cùng thống hận người của Phần Hương Cốc, đặc biệt là Thượng Quan Sách, tuy nói là ngày trước khi nàng cùng Quỷ Lệ thoát thân, đã thấu triệt được không ít, đồng thời cũng không có ý quay đầu lại tìm Phần Hương Cốc tính sổ, nhưng lần này coi như là Thượng Quan Sách tự động dâng đến trước mặt nàng, làm sao nàng giả bộ không nhìn thấy cho được? Từ bi, làm chuyện tốt cho người, đó đều là những việc làm lúc Cửu Vĩ Thiên Hồ có tâm trạng tốt, nhưng trước nay nàng chưa từng không nhớ chuyện sai trái của người khác, tâm địa cũng không quảng đại như Bồ Tát hay La Hán gì. Nghĩ tới đây, Tiểu Bạch cũng không khỏi đắc ý bật cười, oán khí tích tụ bao nhiêu năm nay, đêm nay dường như đã được phát tiết ra hết, thật sự vô cùng thống khoái. Tâm trạng của Thượng Quan Sách tự nhiên không thể tốt như Tiểu Bạch, ngược lại, dường như thương thế của lão đã đến hồi không thể áp chế, toàn thân bắt đầu run lên cầm cập, ma lực của Âm Mị tăng lên gấp bội, ánh sáng màu lam nhàn nhạt bắt đầu che phủ phần lưng lão. Tiểu Bạch càng cười lớn hơn, hô hấp Thượng Quan Sách càng lúc càng gấp, đột nhiên, lão gắng gượng bước liền mấy bước mấy bước về phía Tiểu Bạch. Tiểu Bạch thấy vậy thì khẽ chau mày lại, ngưng thần giới bị, Thượng Quan Sách tuy đã bị trọng thương, nhưng một thân tu hành của lão nói cho cùng cũng không thể xem thường được, ngay cả Tiểu Bạch cũng không dám quá sơ ý. Chỉ là một chuyện không thể tưởng tượng được đã xảy ra. Chỉ thấy Thượng Quan Sách đầy vẻ thống khổ, gân xanh nổi lên khắp mặt, thoạt nhìn thì giống như thương thế đại phát, cơ hồ như đã đến mức không thể chịu đựng được nữa, hai mắt trắng dã, gương mặt đau đớn lộ vẻ sợ hãi, quỳ phục xuống trước mặt Tiểu Bạch, cầu xin thảm thiết: “Hồ tiên cô, hãy tha lão phu một mạng!”. Nếu nói là Thượng Quan Sách xuất thủ ra một chiêu diệu pháp kinh thiên động địa, Tiểu Bạch chắc chắn cũng ngưng thần tiếp chiêu, hoặc giả lão đột nhiên quát lên một tiéng, sau đó bên cạnh liền xuất hiện năm ba chục cao thủ Phần Hương Cốc, Tiểu Bạch cũng chấp nhận được hiện thực này. Nhưng lão đột nhiên quỳ phục xuống xin tha mạng, khiến ấn tượng trước đây của Tiểu Bạch về lão hoàn toàn sụp đổ, nhất thời cũng phải ngây người ra, không biết nên làm gì với lão nữa. Chỉ là không đầy một cái nháy mắt, Tiểu Bạch đã lập tức tỉnh ra, có điều Thượng Quan Sách trăm phương ngàn kế, thậm chí không tiếc cả danh dự cũng chính là vì một thoáng ngây người này của nàng. Trong sát na ngắn ngủi, Thượng Quan Sách vừa rồi còn hô hấp khó khăn, bất ngờ thay đổi hoàn toàn, gương mặt sát khí bừng bừng, những biểu tình của đau đớn đã biến mất không vết tích, thậm chí cả vòng sáng màu lam sau lưng lão cũng bị áp chế một cách nhanh chóng. Cửu Hàn Ngưng Băng Thích ngân quang sáng ngời, bay lên từ tay lão như kinh long đằng không, lao vút tới trước ngực Tiểu Bạch. Tiểu Bạch tức giận quát lên một tiếng lanh lảnh, thân hình nhanh nhẹn lướt về phía sau, cùng lúc ống tay áo phất lên, chặn ngay trước ngực, hình thành một bức tường bằng vải. Nhưng Thượng Quan Sách đã đãnh cược tất cả tu hành cả đời vào chiêu sát thủ này, uy lực không phải tầm thường, chỉ nghe tiếng “xoẹt, xoẹt” liên tiếp vang lên, ống tay của Tiểu Bạch lập tức Cửu Hàn Ngưng Băng Thích cắt thành những mảnh vụn, rồi hóa luôn thành những miếng băng, rơi xuống đất vỡ tan tành. Tia sáng màu ngân bạch vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại, tiếp tục bắn về phía Tiểu Bạch, thân hình nàng vẫn liên tiếp thoái hậu, nhưng thế lùi trong lúc gấp gáp, bất luận thế nào cũng không thể nhanh bằng một kích trí mạng đã tụ lực từ lâu của Thượng Quan Sách. Mắt thấy luồng ngân quang đoạt mạng sắp xuyên qua người mình, sắc mặt Tiểu Bạch trắng bệch lại, nhưng hoàn toàn không hề kinh hoảng, chỉ thấy song thủ của nàng hợp lại trước ngực, giao nhau gập lại, tạo thành một thủ thế rất cổ quái. “ù…”. Một tiếng hú dài thần bí đột nhiên vang lên từ nơi nào đó, tiếng hú thê lương cô ngạo, u tĩnh lạnh lùng, mang người ta vào một không gian tâm tưởng thần bí. Trong đêm thâu, giữa nơi hoang sơn, một con bạch hồ đang hú lên với ánh trăng… Trong nháy mắt, ánh sáng của Cửu Hàn Băng Ngưng Thích đã bao trùm lấy Tiểu Bạch. Thượng Quan Sách phản kích đắc thủ từ trong tuyệt địa, nhưng lão hoàn toàn không có vẻ gì là đắc ý, ngược lại còn nghiến răng kèn kẹt, tựa như bất cam, bất nguyện vậy. Chỉ là dù sao lão cũng không phải là người tầm thường, sau khi tính toán thiệt hơn, lập tức đảo người bay ngược về sau không do dự. Sau mấy lượt nhấp nhô, thân ảnh màu xám của lão biến mất trong vùng hoang vắng bên ngoài nghĩa trang. Vòng sáng ngân sắc đã từ từ tan biến, trên mặt đất có mấy vết máu, song Tiểu Bạch thì không thấy đâu nữa. Giữa không trung, tiếng hú thần bí cao ngạo kia vẫn văng vẳng, hồi lâu sau mới tan biến vào hư vô, cùng lúc đó, thân hình yểu điệu của Tiểu Bạch bất ngờ xuất hiện trên không, rồi từ từ hạ xuống. Nàng cúi đầu, nhìn vết máu trên mặt đất, răng ngọc khẽ cắn vào môi, trên mặt đầy vẽ phẫn nộ. Vừa rồi nàng nhất thời sơ ý, không ngờ Thượng Quan Sách vì giữ mạng sống mà cam nguyện làm kẻ hèn nhát, nghĩ ra phương cách bỉ ổi như thế, ngược lại còn bị gã ám toán, suýt chút nữa là mất mạng. Có điều may là nàng không phải người thường, mà là Cửu Vĩ Thiên Hồ. Cửu Vĩ Hồ Ly! Nên cũng không đến nỗi! * * * * * * Làn gió đêm âm lạnh từ đâu thổi tới lướt qua mặt Tiểu Bạch đem theo một chút hàn ý. Tiểu Bạch đứng giưũa đình viện, định thần, rồi chầm chậm quay người, nhìn vào trong căn phòng nhỏ tối tăm kia. Nàng từ từ đi về phía ấy. Căn phòng ấy vẫn tối om và yên lặng như trước, cơ hồ như một trận ác đấu kinh tâm động phách vừa rồi chưa từng xảy ra vậy. Nàng đứng trước cửa căn phòng ấy, dưới bầu trời sao ảm đạm, thân ảnh nàng có vẻ phiêu phiêu hốt hốt, có thêm mấy phần ngụy dị. Có điều hiển nhiên Tiểu Bạch chẳng hề cảm thấy sợ hãi không khí này như những người bình thường, nàng vốn là lão tổ tông của những thứ tà ma yêu đạo này, nếu muốn giả thần giả quỷ, đừng nói là người, cho dù là quỷ ma thực sự có đến, cũng vị tất đã hơn được nàng, kẻ nào bị dọa khiếp bỏ chạy còn chưa biết là ai? Lúc này đôi mắt trong sáng của Tiểu Bạch đã đảo quanh căn phòng nhỏ một vòng, nàng đặc biệt chú ý đến mấy chiếc quan tài đặt giữa phòng, nhìn đến mấy lượt, trong mắt thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc. Có điều đến cuối cùng, ánh mắt Tiểu Bạch cũng dừng lại trên một cỗ quan tài đặt trong góc. “Ra đi, ta biết ngươi ở trong đó!”. Tiểu Bạch không bước tới, chỉ đứng yên đó, chậm rãi cất tiếng. Không ai trả lời, không gian im lặng như tờ. Vu Yêu đang ở trong quan tài mà không thể cử động, không biết là đang có tâm trạng gì. Gã tưởng rằng mình có thể dùng kế che trời qua biển, ẩn náu trong quan tài, không ngờ trước sau bị Thượng Quan Sách và Tiểu Bạch phát hiện, thậm chí trong quan tài không ngờ còn có một người sống khác ở đó từ trước, còn gã thì không hề phát hiện. Chắc hẳn trong lòng gã lúc này phải cảm thấy mình thất bại lắm… Tiểu Bạch khẽ chau mày, bước về phía trước một bước, nhưng lập tức dừng lại, cùng lúc liếc mắt về phía tối tăm nhất của gian phòng nhỏ, vẻ nghi hoặc trong đôi mắt xinh đẹp càng lộ rõ, cơ hồ như trong bóng tối có thứ gì đó, khiến nàng cảm thấy e ngại, không giám khinh cữ vọng động tiến lên phía trước. Tiểu Bạch trầm mặc hồi lâu, rồi lại nói: “ta biết thân phận của ngươi, hôm đó trong Sân Ma Cổ Động, chắc hẳn ngươi cũng đã thấy ta rồi. Nếu như vậy, chúng ta cũng coi như chẳng có cừu hận gì, ta chỉ muốn thỉnh giáo ngươi một chuyện mà thôi”. Thanh âm của nàng vang vang trong phòng, âm phong bên ngoài vẫn thổi vù vù, lỗ hổng lớn lúc nãy Thượng Quan Sách đụng vỡ, lúc này cơ hồ như cũng mang tới không ít hàn khí. Giây lát sau, đột nhiên có tiếng Vu Yêu vang lên trong quan tài: “Không sai, ta nhận ra ngươi, ngươi muốn hỏi chuyện gì?”. Tiểu Bạch nhướng mày, nhìn chằm chằm vào quan tài: “Lẽ nào ngươi không thể ra ngoài nói chuyện sao?”. Vu Yêu im lặng giây lát, sau đó chậm rãi đáp: “Ta thích thế này hơn, ngươi có gì thì cứ hỏi đi”. Tiểu Bạch hừ nhẹ một tiếng: “Được, ta cũng không hoang phí thời gian nữa, ta muốn hỏi ngươi, Thiên Hỏa sinh ra vì cái gì?”. Lời này vừa ra khỏi miệng nàng, Vu Yêu lập tức giật mình kinh ngạc, một lúc lâu sau mới trầm giọng hỏi lại: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”. Tiểu Bạch nhạt giọng đáp: “Hôm ấy chủ nhân của ngươi đã đáp ứng ta một chuyện, nhưng chưa làm thì đã chết rồi, ta khó khăn lắm mới biết được thì ra vẫn còn có một con cá lọt lưới là ngươi, tự nhiên phải hỏi cho rõ ràng rồi”. Vu Yêu hừ nhẹ một tiếng: “Hắn không phải chủ nhân của ta, chỉ có Vu Nữ Nương Nương mới là chủ nhân của ta thôi”. Tiểu Bạch bĩu môi nói: “Vậy những năm nay ngươi làm cái gì?”. Vu Yêu trầm mặc không đáp, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Việc làm của ta, không cần thiênhạ phải hiểu”. Tiểu Bạch bắt đầu mất kiên nhẫn: “Thôi được rồi, đạo lý của ngươi ta cũng chẳng muốn nghe làm gì, cũng chẳng muốn quản làm gì, ta chỉ muốn biết chuyện ta hỏi, ngươi rốt cuộc có chịu nói không?”. Vu Yêu lại trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Nam Cương Ngũ Tộc là hậu nhân của Vu Tộc, chuyện này chắc ngươi biết chứ?”. Tiểu Bạch chau mày: “Thì sao?”. Vu Yêu cất giọng đều đều: “Bí mật của Vu Tộc, chỉ có hậu nhân của Vu tộc kế tục. Lời ta đã tận, ngươi đừng hỏi thêm làm gì”. Tiểu Bạch lẩm bẩm đọc lại hai câu lạ lùng này của Vu Yêu mấy lượt, nhưng sắc mặt cũng không có gì thay đổi, chỉ lãnh đạm hừ nhẹ một tiếng: “Giả thần, giả quỷ”. Nói đoạn, cơ hồ như đã hạ quyết tâm, sải bước đi tới cỗ quan tài mà Vu Yêu đang nằm bên trong, căn phòng này không lớn lắm, mấy cỗ quan tài nằm ngang ngửa, đi vài bước đã gặp một cỗ, đi thêm hai ba bước nữa là tới chỗ quan tài Vu Yêu đang nằm. Trong bóng tối, cơ hồ như có thứ gì đó đang nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào thân ảnh Tiểu Bạch. Trên mặt Tiểu Bạch không chút biểu tình, vẫn chậm rãi tiến về phía trước, nhưng đúng vào lúc nàng nhấc chân cất bước, thì đột nhiên lắc mạnh thân hình một cái, đã lướt đi như một tia chớp, hữu thủ bất ngờ vung lên, năm ngón tay thon dài, chộp vào cỗ quan tài lớn bên cạnh. “ầm!”. Một tiếng nổ lớn vang lên, cỗ quan tài lớn gấp mấy lần Tiểu Bạch không ngờ bị ngón tay nhỏ nhắn của nàng nhấc bổng hẳn lên. Sự việc xảy ra tiếp theo lại càng làm người ta kinh hồn bạt vía, Tiểu Bạch lập tức phóng ra bên ngoài, năm ngón tay vẫn nắm chặt cỗ quan tài, kéo theo nó ra ngoài. Cỗ quan tài lớn phát ra một tiếng nổ “ì ùng” giữa không trung, tiếng “kịch kịch” vang lên liên hồi, một bóng mờ che phủ toàn bộ thân thể yêu kiều yểu điệu của Tiểu Bạch, nhìn từ bên ngoài vào thật vô cùng ngụy dị. Thậm chí cả Vu Yêu nằm trong quan tài ở góc tường cũng bị hành động bất ngờ này của Tiểu Bạch làm cho ngẩn ra. Bóng tối trong phòng dường như cũng bị Tiểu Bạch làm cho kinh động, không khí lưu động một cách kịch liệt, phat ra những tiếng sì sì đáng sợ. Chỉ thấy Tiểu Bạch hạ thân xuống giữa đình viện, không chút chần chừ, vận công lực toàn thân, ngũ chỉ sáng rực lên một thứ ánh sáng trắng nhàn nhạt, cánh tay phải vung lên, cỗ quan tài to lớn như bị một luồng sức mạnh khổng lồ điều khiển, đập bình xuống phiến đá. “Rầm!”. Tiếng nổ vang khắp gần xa, khiến lớp bui đất dày bay lên mù mịt như hơi nước, cả cỗ quan tài to lớn vỡ tan thành nhiều mãnh, khắp nơi đều là vụn gỗ. Tiểu Bạch sớm đã nép mình vào một bên, nàng tự nhiên không thèm coi những miếng vụn gỗ sắc kia vào đâu, nhưng lại không thể chịu đựng được đám bụi bẩn mù mịt kia. Đột nhiên, trong màn bụi vang lên một trận ho giữ dội, trong chốc lát, chỉ thấy một bóng người lảo đảo lăn ra, toàn thân y phục rách be rách bét, mặt mũi đầy bùn đất, dáng vẻ thảm hại vô cùng. Trong gian phòng nhỏ, Vu Yêu cảm thấy toàn thân lạnh toát, hai mắt trợn tròn, trong những quan tài khác, không ngờ cũng vẫn còn người… nhất thời gã chỉ thấy xung quang mình quỷ khí âm trầm, cơ hồ như bất cứ thứ gì cũng hết sức đáng nghi vậy. Trong lúc vô ý, gã lại phát giác trong ánh mắt người béo mập nằm cùng quan tài với mình cơ hồ như có mấy phần giễu cợt, đồng thời cũng có cả mấy phần an ủi. Bên ngoài đình viện, bụi đất từ từ lắng xuống, người vừa lăn ra từ trong quan tài lảo đảo bò sang một bên, há miệng hít lấy hít để. Tiểu Bạch đưa tay ra phía trước, một làn sương vụ đảo chuyển trước mặt nàng, cuốn đi những bụi đất còn sót lại. Sau đó Tiểu Bạch mới chậm rãi đi lại gần người kia. Chỉ thấy y quay đầu lại, cười khan một tiếng. Tiểu Bạch nhìn kỹ lại, đột nhiên ngẫn người ra, thất thanh thốt lên: “Sao lại là lão?”. Người kia cười khổ một tiếng, cơ hồ như có chút lúng túng, đưa tay lau bụi đất trên mặt, cười khan nói: “Tự nhiên là bản đại tiên nhân ta rồi…”. Hết chương 223