Người đàn bà trong gương
Trần thị Ngọc Hiền
Sáng nay chị dậy muộn hơn mọi ngày. Tối qua chồng chị lại không về. Ngoài vườn cây cối ủ rũ vì rét.
Mấy hôm trước lũ chim hót ríu rít, vậy mà hôm nay chị không nhìn thấy con nào. “Chắc hôm nay chủ nhật chúng chưa ngủ dậy!". Chị bật cười vì ý nghĩ ngồ ngộ của mình.
Chị bước tới bàn trang điểm. Người đàn bà trong gương làm chị giật mình. Người ấy lên tiếng:
- Chào bạn! Sao hôm nay nhìn bạn hốc hác thế?
- Tối qua mình mất ngủ.
- Thức đêm là kẻ thù của sắc đẹp phụ nữ đấy.
- Mình biết, nhưng mình không thể chợp mắt được. Mình không muốn uống seduxen.
- Sao bạn không ngủ được?
Người đàn bà trong gương tò mò hỏi. Chị còn đang phân vân, người ấy đã lên tiếng:
- Đừng ngại. Tôi có thể chia sẻ và giữ bí mật cùng bạn. Bạn có biết rằng từ lâu tôi đã rất yêu quý bạn không?
Chị nhìn người đàn bà trong gương ngờ vực. Cuộc đời đã dạy cho chị biết cách không tin tưởng. Khuôn mặt vừa quen vừa lạ trong gương nhìn chị đăm đăm. Cũng đôi mắt với hàng mi dài, cong vút, chiếc mũi thanh thoát và đôi môi có khóe miệng hơi vếch lên như đang cười… nhưng tất cả những đường nét ấy đều vô hồn, rời rạc. Chị im lặng. Người đàn bà trong gương cũng không nói gì. Chỉ có gió ngoài vườn lao xao.
Chị với chiếc lược chải đầu. Người ta đua nhau đi nhuộm tóc, làm đầu theo mốt Hàn Quốc, chị vẫn giữ nguyên mái tóc đen, dài. Mấy năm trước, mái tóc là niềm tự hào của chị. Chồng chị chê mái tóc quê mùa. Chị cũng đâm ra ghét nó.
Chị rời khỏi gương. Chăn màn của chị xộc xệch, nhàu nhĩ. Chị chỉ ngủ một mình. Vậy mà có lần vắng nhà chị đã nghi ngờ chồng chị không chung thủy.
Chị khe khẽ hát. Tâm trạng chị đã vơi đi phần nào. Chị dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ chăn màn… Làm việc gì chị cũng nghĩ đến chồng, hy vọng khi về anh sẽ rất vui. Chị đi chợ, nấu những món ăn ưa thích. Chị không bao giờ ăn thịt chim bồ câu, chị không chịu nổi khi nhìn vào mắt chúng. ánh mắt hiền dịu, tội nghiệp như van xin của bồ câu khi bị giết làm cho những người có lòng trắc ẩn nao lòng. Nhưng vì chồng, chị sẵn sàng làm tất cả. Trưa nay, chị đã nhắm mắt lại khi bóp mũi chết ba con chim bồ câu. Chị cố gắng nghĩ đến gương mặt thỏa mãn của chồng khi ăn. Đồng hồ điểm mười hai giờ. Chồng chị vẫn chưa về. Chị ngồi bên mâm cơm đã dần nguội.
Chị đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng. Người đàn bà trong gương nhìn chị. Người đó không còn vẻ tiều tụy như ban sáng, thay vào đó là khuôn mặt đã được trang điểm, ưa nhìn, duy chỉ có đôi mắt màu tuyệt vọng. Trưa nay, chồng chị lại không về. Chị không gọi điện vì đã quen với hoàn cảnh. Ngày trước, chị cũng đã từng lồng lộn, điên cuồng gọi điện cho chồng, đi tìm anh khắp nơi, nhưng anh lạnh lùng bảo chị không phải làm như vậy, khi nào thích anh sẽ về. Ngày không về, đêm anh cũng không về. Hồi mới cưới, một tuần anh chỉ một ngày hoặc một đêm không về; dần dần con số ấy tăng lên tỷ lệ nghịch với tình cảm. Dường như chồng chị không còn yêu chị; anh đã có người đàn bà khác, nhưng vẫn không muốn mất chị. Trong tình yêu, đàn ông đa tình nhưng không chung tình, đàn bà chung tình nhưng tuyệt tình. Chị cảm thấy khó có thể yêu người khác. Chị quá yêu chồng. Tình yêu không được đền đáp, chị uống thuốc ngủ để tìm đến cái chết, đúng hôm đó chồng chị về, kịp đưa chị vào viện.
Sau cái chết không thành, chị trầm lặng hơn. Chị cố gắng sống với hoàn cảnh thực tại của mình. Chị không muốn chia tay, chồng chị cũng vậy. Cả hai đều muốn giữ vỏ gia đình hạnh phúc, không muốn những người thân của mình đau khổ. Bố mẹ chị và anh đều đã già. Chị sẵn sàng hy sinh bản thân vì hai chữ Bình An của hai gia đình. Chị tự an ủi mình rằng nhiều người phụ nữ khác còn khổ hơn chị, người nai lưng kiếm tiền, người bị chồng đánh đập, người mắc bệnh hiểm nghèo… Người ta cứ mãi đấu tranh cho việc nam nữ bình quyền, song chị nghĩ ở thời nào cũng vậy, phụ nữ đều phải chịu thiệt thòi, hy sinh. Cũng như họ, lâu ngày chị sống quen trong cái khổ nên không biết mình khổ.
- Thôi đi ăn cơm đi. Muộn rồi, anh ấy không về đâu.
Người đàn bà trong gương lên tiếng làm chị giật mình.
- Mình không thấy đói.
- Nhưng vì sắc đẹp và đảm bảo sức khỏe, bạn phải ăn. Đấy là hai điều quý giá nhất của người phụ nữ. Bạn không nên vì một người đàn ông mà hủy hoại mình. Bạn sẽ sống như thế này đến bao giờ?
- Mình không biết, nhưng mình chịu đựng được.
- Thật vớ vẩn. Người phụ nữ như bạn đáng ra phải được hưởng hạnh phúc, đằng này bạn sống mà như không, bạn đang chết dần đấy. Hãy tỉnh táo lên đi Hoài ơi. Bạn có thể chịu đựng được năm năm, mười năm, thậm chí lâu hơn, nhưng chắc rằng bạn không thể sống một đời như vậy. Bạn hãy chia tay và làm lại từ đầu trong khi bạn đang có cơ hội. Bạn còn trẻ, còn sắc đẹp…
- Không, mình không thể.
- Tùy bạn. Tôi không còn gì để nói với bạn nữa.
Nói rồi người đàn bà trong gương biến mất. Đã ba năm nay, kể từ ngày lấy chồng, chị luôn phải sống những tháng ngày buồn tẻ, chị nhiều lần độc thoại với chính mình mà chưa tìm thấy lối thoát. Nhiều đêm không ngủ được, kể cả những đêm có chồng hoặc vắng chồng, chị đi lang thang trong vườn, ngồi bên cạnh bờ ao cho tới sáng. Chồng chị không hề tỉnh dậy đi tìm chị.
Chị đã nhiều lần đối diện với cô đơn, nhưng lần này đây chị thấy cô độc lên đến đỉnh điểm. Chị biết rằng, những khi đối diện với chính mình, độc thoại với bản thân là khi buồn bã nhất, cô quạnh nhất như nàng Kiều ở lầu Ngưng Bích. soi vào mình, cảm nhận được sự cô đơn cùng cực, dự cảm những ngày kế tiếp đầy giông tố.
Những lời của người đàn bà trong gương lại vang lên trong đầu chị. Đây không phải lần đầu tiên người đó nói như vậy với chị. Chị không nhận ra trời đã tối từ khi nào. Lúc này chị mới cảm thấy đói. Nhìn mâm cơm chị bật khóc. Chị không hiểu mình khóc cho mấy con chim xấu số kia hay khóc cho bản thân chị? Lâu lắm rồi chị mới lại có cảm giác ấy.
Nửa đêm chồng chị về. Khác với mọi ngày, chị không dậy mở cửa. Anh có chìa khóa riêng nên tự mở cửa vào nhà. Chị vẫn nằm im, giả vờ như ngủ say. Chồng chị thay quần áo và quẳng lên ghế. Anh lên giường, ngó qua chị rồi nằm xuống bên cạnh. Một lát sau, anh đã chìm vào giấc ngủ vô tâm.
Ánh ban mai chiếu qua khe cửa báo hiệu một ngày đẹp trời. Chị rón rén bước qua người anh, với tay khoác chiếc áo choàng lên người. Chị bước ra vườn. Trời xanh ngát. Một quả hồng rơi ngay sát chân chị. Chị nhặt lên ngắm nhìn. Vỏ của nó màu chín vàng, ngon ơi là ngon. Nhưng biết đâu đấy, bên trong nó lại chát đắng, cũng như cuộc sống của vợ chồng chị. Chị nắm chặt, vung tay ném trái hồng ra xa…